Sau khi thảo luận ngắn gọn về kế hoạch sau này, có Tiết Dao bên cạnh, Hạ Dĩ Đồng dường như tìm thấy chỗ dựa, có chuyện gì đều có thể bàn bạc với cô, những băn khoăn trước kia được hóa giải khá nhiều, trên mặt cũng phảng phất nét cười.
Vấn đề đầu tiên hai người nói đến, là có nên nói chuyện này với ba mẹ Lục Ẩm Băng không.
Hạ Dĩ Đồng: "Em nghĩ nên tôn trọng ý kiến Lục Ẩm Băng, dù sao đây cũng là chuyện của chị ấy, chúng ta không thể quyết định thay chị ấy được."
Tiết Dao nhìn cô với vẻ mặt "Em quá đỗi ngây thơ rồi, ngây thơ đến mức có phần ngốc nghếch."
Hạ Dĩ Đồng bị nhìn như vậy, có phần hoang mang: "Em nói không đúng sao?"
"Không đúng." Tiết Dao nói, "Sai sạch sẽ."
Hạ Dĩ Đồng: "? ? ?"
Tiết Dao: "Đầu tiên em phải hiểu rõ, bây giờ em ấy là bệnh nhân trầm cảm, liệu em ấy có lý trí phán đoán chính xác không, có nên nói với người nhà em ấy không. Ra ngoài với tâm lý phòng vệ, chắc chắn em ấy sẽ lựa chọn che giấu. Chẳng phải cả đoạn thời gian dài vừa qua, em ấy nhất quyết không nói cho em biết chuyện của em ấy, em nghĩ thử xem lí do là gì?"
Hạ Dĩ Đồng lại lộ ra vẻ mặt tự trách: "Bởi vì trạng thái tinh thần trước đó của em."
"Sau đó thì sao? Tôi nhớ là sau khi tinh thần em chuyển tốt, vì sao em ấy vẫn không nói?"
"Chuyện này..."
"Tôi nói cho em biết." Tiết Dao nói.
Bảy năm trước, khi Tiết Dao không làm việc với Lục Ẩm Băng, người duy nhất bên cạnh cô khi đó chỉ có trợ lý, trợ lý cũng không thể kè kè bên cô 24/7 được, đêm đến Lục Ẩm Băng âm thầm rơi nước mắt trong phòng khách sạn, trợ lý không hay biết. Sau khi đóng máy, về đến nhà, Lục Ẩm Băng lấy lí do muốn nghỉ ngơi ba tháng sau khi đóng máy để đẩy từ chối mọi hoạt động, cô có thói quen này, nhưng trước kia thời gian nghỉ ngơi không dài như vậy, Tiết Dao biết rõ bộ phim đó đã khiến cô hao tâm tổn sức như nào, nên cũng không nghĩ nhiều về nó. Ba tháng đó hai người chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại, Lục Ẩm Băng không phải kiểu người dính lấy người khác, một tháng gọi một cuộc điện thoại cũng là chuyện bình thường, nếu không phải trùng hợp, Tiết Dao có chuyện quan trọng đúng lúc đang ở gần nhà Lục Ẩm Băng, muốn nói trực tiếp với cô, kết quả ngay khi mở cửa ra (Tiết Dao có chìa khóa biệt thự) Lục Ẩm Băng ngồi giữa phòng khách, trong tay nắm chặt con dao gọt trái cây, đang muốn cắt cổ tay.
Tiết Dao hét lên, quăng giày cao gót sang một bên, vội vàng lao tới, giành lấy con dao trong tay Lục Ẩm Băng. Nhìn quanh Lục Ẩm Băng, gầy đến da bọc xương, khi ấy nước mắt Tiết Dao rơi lã chã, lắc lắc người cô: "Tại sao chứ? Rốt cuộc em bị làm sao? Vì một thằng đàn ông liệu có đáng không?"
Cô không nghĩ tới bệnh trầm cảm, lối suy nghĩ cẩu huyết khiến cô còn tưởng rằng đối phương bị tổn thương tình cảm, mắng Lục Ẩm Băng dồn dập, Lục Ẩm Băng ngồi thẫn thờ trên nền nhà, đột nhiên gào khóc.
Tiết Dao hoảng loạn, sao mới nói đôi ba câu mà đã khóc rồi, nếu không phải quay phim, cô chưa từng nhìn thấy Lục Ẩm Băng khóc. Sau đó kiên quyết muốn kéo tới bệnh viện kiểm tra, Lục Ẩm Băng mới chịu nói với cô đó là bệnh trầm cảm, bản thân em ấy đã chắc chắn kết quả, thuốc cũng uống rồi, nhưng phản ứng với thuốc quá mãnh liệt, không thể tiếp tục uống nữa. Em ấy cũng nói mình sẽ không tự sát, trước đây tuy đã từng, sau đó vẫn phải đâm vào đùi mình, dùng nỗi đau thể xác để vực dậy tinh thần tỉnh táo.
Tiết Dao cố gắng kìm nén cơn giận, tức giận lại thêm đau lòng, hỏi cô có nên nói cho ba mẹ không, Lục Ẩm Băng nói không, không muốn để bọn họ lo lắng. Kết quả vừa quay đầu Tiết Dao đã nói hết mọi chuyện với ba mẹ cô.
Hạ Dĩ Đồng nghe cô kể tới đây thì mắt chữ A mồm chữ O, không nhịn được hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, em ấy chẳng có phản ứng gì, ba mẹ đi hỏi thăm ý kiến bác sĩ, phải cư xử với người bị bệnh trầm cảm như nào. Sau đó đón Lục Ẩm Băng về nhà, một năm sau thì khỏi hẳn."
"Giờ có cần đưa chị ấy về nhà không?"
"Không hẳn, hai chúng ta ở đây chăm sóc em ấy như vậy là đủ. Nhưng trong thời gian điều trị, em ấy không thể không về lần nào, trạng thái hiện tại của em ấy rất dễ mất khống chế, rất khó che giấu trước mặt ba mẹ. Lần trước về nhà, chẳng lẽ hai vị phụ huynh không hỏi sao em ấy lại gầy đi nhiều như vậy sao?"
Hạ Dĩ Đồng nghĩ nghĩ, đúng là có hỏi, liền gật đầu.
"Bọn họ gọi điện cho tôi." Tiết Dao nhún vai, "Hỏi chuyện gì đã xảy ra."
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Tiết Dao: "Đừng coi thường khả năng quan sát của hai vị trưởng bối, muốn che giấu nó, chi bằng thẳng thắn khai báo, Lục Ẩm Băng có thể sẽ được chăm sóc tốt hơn. Còn mong muốn cá nhân của em ấy, em cứ coi như là thả cái rắm đi, lúc này rồi còn quan tâm gì tới mạnh mẽ gồng mình chứ."
Hạ Dĩ Đồng: "Vâng, rồi em nói hay chị nói."
Tiết Dao nhìn cô đầy ẩn ý.
Hạ Dĩ Đồng đỏ mặt: "À ý em là... Em từng ở nhà chị ấy hai năm, người nhà chị ấy cũng coi em như người một nhà..." Càng nói, giọng cô càng nhỏ, "Để em nói, có phải sẽ..."
"Sẽ cái gì?" Tiết Dao cố ý trêu chọc.
Hạ Dĩ Đồng nhất thời đắn đo: "Có phải sẽ... thích hợp trên danh nghĩa hơn một chút..."
"Không phải." Tiết Dao nói.
Liên tục bị phủ nhận, ý định hỏi của Hạ Dĩ Đồng cũng theo đó mà biến mất, kiên nhẫn đợi cô giải thích.
Tiết Dao cười lớn: "Lần trước là tôi nói, lần này tôi nói nữa thì hai vị trưởng bối sẽ quen hơn chứ."
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Rốt cuộc cô cũng biết cái tính cách kia của Lục Ẩm Băng từ đâu mà ra, không nói tới trời sinh tính, trong đó chắc chắn ít nhiều gì cũng có công lao mưa dầm thấm lâu của Tiết Dao.
Tiết Dao lập tức gọi điện cho hai vị trưởng bối, Hạ Dĩ Đồng trầm tư bên cạnh, không biết suy nghĩ gì, Tiết Dao nói ngắn gọn vài câu, hẹn thời gian gặp mặt nói chuyện với Lục ba Lục mẹ, nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng đang thất thần bên cạnh: "Hồn em đâu rồi?"
Hạ Dĩ Đồng: "Dựa theo mạch suy nghĩ vừa rồi của chị, có nên nói cho Lai Ảnh biết không? Chị ấy rảnh rỗi kiểu gì cũng chạy qua đây cho coi."
Tiết Dao ngập ngừng: "Khoan hãy nói, nếu như em ấy có đến thì trước khi em ấy tới, em chỉ cần thông báo với em ấy một tiếng là được rồi, em ấy biết chuyện trước kia xảy ra như nào, cũng biết rõ là nên làm thế nào."
Hạ Dĩ Đồng: "Vâng."
Hai người nhìn đồng hồ, ở trong phòng bàn bạc một số vấn đề quan trọng hơn, chẳng hạn như nên giải thích thế nào về vấn đề lịch trình của Hạ Dĩ Đồng, v.v.... Tạm thời vạch ra phương án, hai người cùng đi xuống tầng.
Kéo cánh cửa ra, chỉ nghe thấy âm thanh TV, Lục Ẩm Băng đang xem TV, TV có chức năng chiếu theo yêu cầu, cô ra lệnh 《Chân trời》--- Bộ phim truyền hình đầu tay của Lục Ẩm Băng năm mười lăm tuổi.
Khóe miệng Hạ Dĩ Đồng ẩn dật nụ cười, giơ tay muốn sờ đầu Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng né sang một bên, động tác rất nhỏ nhưng vừa hay lại trúng tầm tay Hạ Dĩ Đồng.
Tiết Dao: ". . ."
Cảnh này sao giống như một thú cưng ngốc nghếch đang tính trèo lên coi TV rồi lại tỏ ra khó chịu vì bị chủ nhân xoa đầu. Tại sao vốn dĩ là cảnh buồn mà giờ trông lại thấy buồn cười...
Tiết Dao thật sự nghi ngờ những thứ hiện lên trong tầm mắt mình.
Hạ Dĩ Đồng ngồi xuống cạnh cô, ngồi xem TV với mèo cưng khổng lồ của cô, thỉnh thoảng còn để lại vài câu bình luận.
"Lần đầu tiên em xem cái này là lúc em đang học tiểu học, em có nói với chị rồi, chị có nhớ lúc ấy em mấy tuổi không?"
"... Mười tuổi, lớp 4 tiểu học, viện mồ côi không cho trẻ con xem TV tới khuya, có quy định thời gian, mỗi lần tan học về em đều chạy tới chỗ viện trưởng, lần chiếu đầu tiên và cả chiếu lại, phải mất một thời gian dài mới xem hết cả bộ phim này."
"Từ bé em đã có một giấc mơ vĩ đại, đó chính là gả cho Xảo Nhi!"
"Trước đây em cực kỳ không thích Hỉ Thuận, luôn cảm thấy hắn ta cướp người của em, chị không biết lúc chị kết hôn trên TV, em đã khóc bù lu bù loa như nào đâu, buổi sáng đi học vẫn còn khóc, đeo balo khóc oa oa."
Lục Ẩm Băng cong cong mắt.
Hạ Dĩ Đồng tiếp tục: "Lúc đó có mấy bạn nam trong lớp thích em, sau khi ăn cơm trưa xong, quay về em thấy trên bàn em có mấy cái khăn tay. Có hồng và xanh, đến giờ em vẫn không biết bạn nam đưa em khăn màu hồng là ai."
Lục Ẩm Băng mím môi, động tác nhỏ, nếu không phải kiểu người có khả năng quan sát tốt thì rất khó phát hiện ra.
Hạ Dĩ Đồng chắc chắn là kiểu người đó.
Hạ Dĩ Đồng bắt gặp bất mãn nhỏ xíu của cô, trong lòng xuất hiện một tia hi vọng, tiếp tục nói: "Có điều em cũng chẳng cần cái nào, tự em cũng có khăn tay, là viện trưởng đã làm cho em và Xảo Nhi một đôi, ngày nào em cũng mang theo."
". . ."
Chỉ tiếc là khi vòng lại cô cũng không khiến cho Lục Ẩm Băng có thêm dao động nào, Hạ Dĩ Đồng tự an ủi chính mình: Vừa này có chút phản ứng là tốt rồi, có lẽ chị ấy không thích nghe mình nói quá nhiều, lát nữa hãy nói tiếp, giờ cứ để chị ấy yên tĩnh xem TV vậy.
Lục Ẩm Băng thẫn thờ nhìn theo những bóng hình đang lảng vảng trong phòng, âm thanh giúp cô nắm bắt sự thật khi nãy còn vang vọng bên tai mà giờ đột nhiên biến mất. Những cái bóng kia đang chầm chậm duỗi móng vuốt, muốn bổ nhào cấu xé cô, trong miệng cô phát ra một tiếng hét im lặng, vai gục vào ngực Hạ Dĩ Đồng.
Hạ Dĩ Đồng bị cô tựa mạnh một cái, ngửa đầu lên trên, vội hỏi: "Sao thế?"
Lục Ẩm Băng co rúm cả người mình vào trong lồng ngực cô, có thể nhìn thấy ánh mắt kinh hãi tột độ ấy, không dám nhìn ngó xung quanh, giọng nói run rẩy: "Giúp chị... kể chuyện tiếp."
"Được, em kể em kể." Hạ Dĩ Đồng cũng hoảng sợ theo, cô không biết tại sao đối phương lại bất ngờ có phản ứng lớn như vậy, căng thẳng ngược lại khiến cô không biết phải nói gì: "Kể, kể, hay là em đọc thơ chị nghe nhé." Lúc trước có lão tiên sinh dạy Hạ Dĩ Đồng cách đọc diễn cảm kịch bản, trong đầu chất chứa không ít thơ ca diễn cảm.
Chuyện này sau này xem lại tài liệu mới biết, người bị bệnh trầm cảm có thể sẽ nảy sinh ảo giác, nhìn thấy những bóng hình lởn vởn trước mắt mình.
Lục Ẩm Băng nắm chặt quần áo, ưng thuận.
"Ngày thót tim này cuối cùng cũng đến..."
Sau lời nói của Hạ Dĩ Đồng, những bóng hình quỷ quyệt kia lùi lại trong nháy mặt, giọng nói Hạ Dĩ Đồng rõ ràng không phải cố ý đọc diễn cảm, cô từng hỏi người có kỹ năng chuyên môn, việc đọc diễn cảm không nhất thiết phải chèn thêm ngữ điệu giả tạo, quan trọng nhất là cảm nhận. Giọng điệu trong trẻo, ngữ khí nhẹ nhàng, âm thanh êm ái, lập tức kéo người vào cơn say của làn gió đêm xuân.
"Tiếng chân người bước đến như tiếng thở dài trong đêm, âm thanh ghé tai ta chẳng phải là rì rào tiếng gió, cũng chẳng xào xạc tiếng móng nai đạp trên lá khô. Nói ta nghe, hãy dùng tiếng chuông bạc của người để nói ta nghe, người có phải ở trong lời tiên đoán của vị thần thanh xuân?"
"Người hẳn phải đến từ phương Nam ấm áp, kể với ta về ánh trăng nơi đó, ánh trăng nơi đó, kể với ta về ngọn gió xuân ghé qua muôn loài hoa, về sự say mê của chim én nhỏ dành cho cành lá xanh. Ta sẽ chìm vào giấc mộng như tiếng ca của người, sự ấm áp ấy dường như đã khắc ghi, lại dường như đã phai dần."
Tiết Dao nhắm mắt lại, cảm thấy gió xuân như phảng phất quanh đây, thủy triều trong mắt như hơi thở của sự sống.
"Khoan hãy đi, xin những vị khách bôn ba đường dài, hãy lại đây, nơi đây có tấm đệm da hổ để người ngồi, để ta đốt từng chiếc lá vàng ta gom được mỗi thu qua, du dương tiếng hát tiếng ca đời ta."
"Tiếng ca ấy như thổi lửa rực cháy, ánh lửa như kể lên cuộc đời lá rụng."
"Chẳng muốn tiến bước, đằng trước là rừng rậm thâm sâu, những cây cổ thụ hằn dấu vết dã thú, những dây leo già nua quấn lấy nhau như đám trăn già, không một ánh sáng sao nào lọt qua tầng lá dày."
"Người rụt rè chẳng dám tiến bước thứ hai khi thấy tiếng vang trống rỗng của bước đầu tiên."
"Nhất định phải đi sao, có ta sát cánh bên người, đôi chân dẫn lối cho con đường bình an, ta có thể hát không ngừng nghỉ bài ca xoa dịu nỗi mệt nhọc, tặng người một cái vuốt ve an ủi, tiếp sức người tiến về phía trước."
Tiết Dao lặng lẽ quay lưng, lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
Hạ Dĩ Đồng dịu dàng vuốt tóc Lục Ẩm Băng, chăm chú nhìn cô từ đầu tới cuối, một nụ cười an tĩnh hiện trên môi.
"Màn đêm đen dày đặc buông xuống ngăn cách chúng ta, một cái xoay đầu người có thể thu ta trong tầm mắt."
Tác giả có đôi lời muốn nói: Bài thơ 《Lời tiên đoán》của Hà Kỳ Phương, đằng sau còn một đoạn, vô dụng.
Vấn đề đầu tiên hai người nói đến, là có nên nói chuyện này với ba mẹ Lục Ẩm Băng không.
Hạ Dĩ Đồng: "Em nghĩ nên tôn trọng ý kiến Lục Ẩm Băng, dù sao đây cũng là chuyện của chị ấy, chúng ta không thể quyết định thay chị ấy được."
Tiết Dao nhìn cô với vẻ mặt "Em quá đỗi ngây thơ rồi, ngây thơ đến mức có phần ngốc nghếch."
Hạ Dĩ Đồng bị nhìn như vậy, có phần hoang mang: "Em nói không đúng sao?"
"Không đúng." Tiết Dao nói, "Sai sạch sẽ."
Hạ Dĩ Đồng: "? ? ?"
Tiết Dao: "Đầu tiên em phải hiểu rõ, bây giờ em ấy là bệnh nhân trầm cảm, liệu em ấy có lý trí phán đoán chính xác không, có nên nói với người nhà em ấy không. Ra ngoài với tâm lý phòng vệ, chắc chắn em ấy sẽ lựa chọn che giấu. Chẳng phải cả đoạn thời gian dài vừa qua, em ấy nhất quyết không nói cho em biết chuyện của em ấy, em nghĩ thử xem lí do là gì?"
Hạ Dĩ Đồng lại lộ ra vẻ mặt tự trách: "Bởi vì trạng thái tinh thần trước đó của em."
"Sau đó thì sao? Tôi nhớ là sau khi tinh thần em chuyển tốt, vì sao em ấy vẫn không nói?"
"Chuyện này..."
"Tôi nói cho em biết." Tiết Dao nói.
Bảy năm trước, khi Tiết Dao không làm việc với Lục Ẩm Băng, người duy nhất bên cạnh cô khi đó chỉ có trợ lý, trợ lý cũng không thể kè kè bên cô 24/7 được, đêm đến Lục Ẩm Băng âm thầm rơi nước mắt trong phòng khách sạn, trợ lý không hay biết. Sau khi đóng máy, về đến nhà, Lục Ẩm Băng lấy lí do muốn nghỉ ngơi ba tháng sau khi đóng máy để đẩy từ chối mọi hoạt động, cô có thói quen này, nhưng trước kia thời gian nghỉ ngơi không dài như vậy, Tiết Dao biết rõ bộ phim đó đã khiến cô hao tâm tổn sức như nào, nên cũng không nghĩ nhiều về nó. Ba tháng đó hai người chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại, Lục Ẩm Băng không phải kiểu người dính lấy người khác, một tháng gọi một cuộc điện thoại cũng là chuyện bình thường, nếu không phải trùng hợp, Tiết Dao có chuyện quan trọng đúng lúc đang ở gần nhà Lục Ẩm Băng, muốn nói trực tiếp với cô, kết quả ngay khi mở cửa ra (Tiết Dao có chìa khóa biệt thự) Lục Ẩm Băng ngồi giữa phòng khách, trong tay nắm chặt con dao gọt trái cây, đang muốn cắt cổ tay.
Tiết Dao hét lên, quăng giày cao gót sang một bên, vội vàng lao tới, giành lấy con dao trong tay Lục Ẩm Băng. Nhìn quanh Lục Ẩm Băng, gầy đến da bọc xương, khi ấy nước mắt Tiết Dao rơi lã chã, lắc lắc người cô: "Tại sao chứ? Rốt cuộc em bị làm sao? Vì một thằng đàn ông liệu có đáng không?"
Cô không nghĩ tới bệnh trầm cảm, lối suy nghĩ cẩu huyết khiến cô còn tưởng rằng đối phương bị tổn thương tình cảm, mắng Lục Ẩm Băng dồn dập, Lục Ẩm Băng ngồi thẫn thờ trên nền nhà, đột nhiên gào khóc.
Tiết Dao hoảng loạn, sao mới nói đôi ba câu mà đã khóc rồi, nếu không phải quay phim, cô chưa từng nhìn thấy Lục Ẩm Băng khóc. Sau đó kiên quyết muốn kéo tới bệnh viện kiểm tra, Lục Ẩm Băng mới chịu nói với cô đó là bệnh trầm cảm, bản thân em ấy đã chắc chắn kết quả, thuốc cũng uống rồi, nhưng phản ứng với thuốc quá mãnh liệt, không thể tiếp tục uống nữa. Em ấy cũng nói mình sẽ không tự sát, trước đây tuy đã từng, sau đó vẫn phải đâm vào đùi mình, dùng nỗi đau thể xác để vực dậy tinh thần tỉnh táo.
Tiết Dao cố gắng kìm nén cơn giận, tức giận lại thêm đau lòng, hỏi cô có nên nói cho ba mẹ không, Lục Ẩm Băng nói không, không muốn để bọn họ lo lắng. Kết quả vừa quay đầu Tiết Dao đã nói hết mọi chuyện với ba mẹ cô.
Hạ Dĩ Đồng nghe cô kể tới đây thì mắt chữ A mồm chữ O, không nhịn được hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, em ấy chẳng có phản ứng gì, ba mẹ đi hỏi thăm ý kiến bác sĩ, phải cư xử với người bị bệnh trầm cảm như nào. Sau đó đón Lục Ẩm Băng về nhà, một năm sau thì khỏi hẳn."
"Giờ có cần đưa chị ấy về nhà không?"
"Không hẳn, hai chúng ta ở đây chăm sóc em ấy như vậy là đủ. Nhưng trong thời gian điều trị, em ấy không thể không về lần nào, trạng thái hiện tại của em ấy rất dễ mất khống chế, rất khó che giấu trước mặt ba mẹ. Lần trước về nhà, chẳng lẽ hai vị phụ huynh không hỏi sao em ấy lại gầy đi nhiều như vậy sao?"
Hạ Dĩ Đồng nghĩ nghĩ, đúng là có hỏi, liền gật đầu.
"Bọn họ gọi điện cho tôi." Tiết Dao nhún vai, "Hỏi chuyện gì đã xảy ra."
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Tiết Dao: "Đừng coi thường khả năng quan sát của hai vị trưởng bối, muốn che giấu nó, chi bằng thẳng thắn khai báo, Lục Ẩm Băng có thể sẽ được chăm sóc tốt hơn. Còn mong muốn cá nhân của em ấy, em cứ coi như là thả cái rắm đi, lúc này rồi còn quan tâm gì tới mạnh mẽ gồng mình chứ."
Hạ Dĩ Đồng: "Vâng, rồi em nói hay chị nói."
Tiết Dao nhìn cô đầy ẩn ý.
Hạ Dĩ Đồng đỏ mặt: "À ý em là... Em từng ở nhà chị ấy hai năm, người nhà chị ấy cũng coi em như người một nhà..." Càng nói, giọng cô càng nhỏ, "Để em nói, có phải sẽ..."
"Sẽ cái gì?" Tiết Dao cố ý trêu chọc.
Hạ Dĩ Đồng nhất thời đắn đo: "Có phải sẽ... thích hợp trên danh nghĩa hơn một chút..."
"Không phải." Tiết Dao nói.
Liên tục bị phủ nhận, ý định hỏi của Hạ Dĩ Đồng cũng theo đó mà biến mất, kiên nhẫn đợi cô giải thích.
Tiết Dao cười lớn: "Lần trước là tôi nói, lần này tôi nói nữa thì hai vị trưởng bối sẽ quen hơn chứ."
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Rốt cuộc cô cũng biết cái tính cách kia của Lục Ẩm Băng từ đâu mà ra, không nói tới trời sinh tính, trong đó chắc chắn ít nhiều gì cũng có công lao mưa dầm thấm lâu của Tiết Dao.
Tiết Dao lập tức gọi điện cho hai vị trưởng bối, Hạ Dĩ Đồng trầm tư bên cạnh, không biết suy nghĩ gì, Tiết Dao nói ngắn gọn vài câu, hẹn thời gian gặp mặt nói chuyện với Lục ba Lục mẹ, nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng đang thất thần bên cạnh: "Hồn em đâu rồi?"
Hạ Dĩ Đồng: "Dựa theo mạch suy nghĩ vừa rồi của chị, có nên nói cho Lai Ảnh biết không? Chị ấy rảnh rỗi kiểu gì cũng chạy qua đây cho coi."
Tiết Dao ngập ngừng: "Khoan hãy nói, nếu như em ấy có đến thì trước khi em ấy tới, em chỉ cần thông báo với em ấy một tiếng là được rồi, em ấy biết chuyện trước kia xảy ra như nào, cũng biết rõ là nên làm thế nào."
Hạ Dĩ Đồng: "Vâng."
Hai người nhìn đồng hồ, ở trong phòng bàn bạc một số vấn đề quan trọng hơn, chẳng hạn như nên giải thích thế nào về vấn đề lịch trình của Hạ Dĩ Đồng, v.v.... Tạm thời vạch ra phương án, hai người cùng đi xuống tầng.
Kéo cánh cửa ra, chỉ nghe thấy âm thanh TV, Lục Ẩm Băng đang xem TV, TV có chức năng chiếu theo yêu cầu, cô ra lệnh 《Chân trời》--- Bộ phim truyền hình đầu tay của Lục Ẩm Băng năm mười lăm tuổi.
Khóe miệng Hạ Dĩ Đồng ẩn dật nụ cười, giơ tay muốn sờ đầu Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng né sang một bên, động tác rất nhỏ nhưng vừa hay lại trúng tầm tay Hạ Dĩ Đồng.
Tiết Dao: ". . ."
Cảnh này sao giống như một thú cưng ngốc nghếch đang tính trèo lên coi TV rồi lại tỏ ra khó chịu vì bị chủ nhân xoa đầu. Tại sao vốn dĩ là cảnh buồn mà giờ trông lại thấy buồn cười...
Tiết Dao thật sự nghi ngờ những thứ hiện lên trong tầm mắt mình.
Hạ Dĩ Đồng ngồi xuống cạnh cô, ngồi xem TV với mèo cưng khổng lồ của cô, thỉnh thoảng còn để lại vài câu bình luận.
"Lần đầu tiên em xem cái này là lúc em đang học tiểu học, em có nói với chị rồi, chị có nhớ lúc ấy em mấy tuổi không?"
"... Mười tuổi, lớp 4 tiểu học, viện mồ côi không cho trẻ con xem TV tới khuya, có quy định thời gian, mỗi lần tan học về em đều chạy tới chỗ viện trưởng, lần chiếu đầu tiên và cả chiếu lại, phải mất một thời gian dài mới xem hết cả bộ phim này."
"Từ bé em đã có một giấc mơ vĩ đại, đó chính là gả cho Xảo Nhi!"
"Trước đây em cực kỳ không thích Hỉ Thuận, luôn cảm thấy hắn ta cướp người của em, chị không biết lúc chị kết hôn trên TV, em đã khóc bù lu bù loa như nào đâu, buổi sáng đi học vẫn còn khóc, đeo balo khóc oa oa."
Lục Ẩm Băng cong cong mắt.
Hạ Dĩ Đồng tiếp tục: "Lúc đó có mấy bạn nam trong lớp thích em, sau khi ăn cơm trưa xong, quay về em thấy trên bàn em có mấy cái khăn tay. Có hồng và xanh, đến giờ em vẫn không biết bạn nam đưa em khăn màu hồng là ai."
Lục Ẩm Băng mím môi, động tác nhỏ, nếu không phải kiểu người có khả năng quan sát tốt thì rất khó phát hiện ra.
Hạ Dĩ Đồng chắc chắn là kiểu người đó.
Hạ Dĩ Đồng bắt gặp bất mãn nhỏ xíu của cô, trong lòng xuất hiện một tia hi vọng, tiếp tục nói: "Có điều em cũng chẳng cần cái nào, tự em cũng có khăn tay, là viện trưởng đã làm cho em và Xảo Nhi một đôi, ngày nào em cũng mang theo."
". . ."
Chỉ tiếc là khi vòng lại cô cũng không khiến cho Lục Ẩm Băng có thêm dao động nào, Hạ Dĩ Đồng tự an ủi chính mình: Vừa này có chút phản ứng là tốt rồi, có lẽ chị ấy không thích nghe mình nói quá nhiều, lát nữa hãy nói tiếp, giờ cứ để chị ấy yên tĩnh xem TV vậy.
Lục Ẩm Băng thẫn thờ nhìn theo những bóng hình đang lảng vảng trong phòng, âm thanh giúp cô nắm bắt sự thật khi nãy còn vang vọng bên tai mà giờ đột nhiên biến mất. Những cái bóng kia đang chầm chậm duỗi móng vuốt, muốn bổ nhào cấu xé cô, trong miệng cô phát ra một tiếng hét im lặng, vai gục vào ngực Hạ Dĩ Đồng.
Hạ Dĩ Đồng bị cô tựa mạnh một cái, ngửa đầu lên trên, vội hỏi: "Sao thế?"
Lục Ẩm Băng co rúm cả người mình vào trong lồng ngực cô, có thể nhìn thấy ánh mắt kinh hãi tột độ ấy, không dám nhìn ngó xung quanh, giọng nói run rẩy: "Giúp chị... kể chuyện tiếp."
"Được, em kể em kể." Hạ Dĩ Đồng cũng hoảng sợ theo, cô không biết tại sao đối phương lại bất ngờ có phản ứng lớn như vậy, căng thẳng ngược lại khiến cô không biết phải nói gì: "Kể, kể, hay là em đọc thơ chị nghe nhé." Lúc trước có lão tiên sinh dạy Hạ Dĩ Đồng cách đọc diễn cảm kịch bản, trong đầu chất chứa không ít thơ ca diễn cảm.
Chuyện này sau này xem lại tài liệu mới biết, người bị bệnh trầm cảm có thể sẽ nảy sinh ảo giác, nhìn thấy những bóng hình lởn vởn trước mắt mình.
Lục Ẩm Băng nắm chặt quần áo, ưng thuận.
"Ngày thót tim này cuối cùng cũng đến..."
Sau lời nói của Hạ Dĩ Đồng, những bóng hình quỷ quyệt kia lùi lại trong nháy mặt, giọng nói Hạ Dĩ Đồng rõ ràng không phải cố ý đọc diễn cảm, cô từng hỏi người có kỹ năng chuyên môn, việc đọc diễn cảm không nhất thiết phải chèn thêm ngữ điệu giả tạo, quan trọng nhất là cảm nhận. Giọng điệu trong trẻo, ngữ khí nhẹ nhàng, âm thanh êm ái, lập tức kéo người vào cơn say của làn gió đêm xuân.
"Tiếng chân người bước đến như tiếng thở dài trong đêm, âm thanh ghé tai ta chẳng phải là rì rào tiếng gió, cũng chẳng xào xạc tiếng móng nai đạp trên lá khô. Nói ta nghe, hãy dùng tiếng chuông bạc của người để nói ta nghe, người có phải ở trong lời tiên đoán của vị thần thanh xuân?"
"Người hẳn phải đến từ phương Nam ấm áp, kể với ta về ánh trăng nơi đó, ánh trăng nơi đó, kể với ta về ngọn gió xuân ghé qua muôn loài hoa, về sự say mê của chim én nhỏ dành cho cành lá xanh. Ta sẽ chìm vào giấc mộng như tiếng ca của người, sự ấm áp ấy dường như đã khắc ghi, lại dường như đã phai dần."
Tiết Dao nhắm mắt lại, cảm thấy gió xuân như phảng phất quanh đây, thủy triều trong mắt như hơi thở của sự sống.
"Khoan hãy đi, xin những vị khách bôn ba đường dài, hãy lại đây, nơi đây có tấm đệm da hổ để người ngồi, để ta đốt từng chiếc lá vàng ta gom được mỗi thu qua, du dương tiếng hát tiếng ca đời ta."
"Tiếng ca ấy như thổi lửa rực cháy, ánh lửa như kể lên cuộc đời lá rụng."
"Chẳng muốn tiến bước, đằng trước là rừng rậm thâm sâu, những cây cổ thụ hằn dấu vết dã thú, những dây leo già nua quấn lấy nhau như đám trăn già, không một ánh sáng sao nào lọt qua tầng lá dày."
"Người rụt rè chẳng dám tiến bước thứ hai khi thấy tiếng vang trống rỗng của bước đầu tiên."
"Nhất định phải đi sao, có ta sát cánh bên người, đôi chân dẫn lối cho con đường bình an, ta có thể hát không ngừng nghỉ bài ca xoa dịu nỗi mệt nhọc, tặng người một cái vuốt ve an ủi, tiếp sức người tiến về phía trước."
Tiết Dao lặng lẽ quay lưng, lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
Hạ Dĩ Đồng dịu dàng vuốt tóc Lục Ẩm Băng, chăm chú nhìn cô từ đầu tới cuối, một nụ cười an tĩnh hiện trên môi.
"Màn đêm đen dày đặc buông xuống ngăn cách chúng ta, một cái xoay đầu người có thể thu ta trong tầm mắt."
Tác giả có đôi lời muốn nói: Bài thơ 《Lời tiên đoán》của Hà Kỳ Phương, đằng sau còn một đoạn, vô dụng.
Danh sách chương