Đấu tranh với bệnh trầm cảm là cả một quá trình dài, cho dù Lục Ẩm Băng có cố gắng tới mấy cũng không thể khôi phục lại trạng thái khỏe mạnh trong thời gian ngắn. Cô có tất cả các triệu chứng thông thường của người bệnh trầm cảm, bao gồm cả mất ngủ và buồn ngủ, chán ăn, cảm xúc tiêu cực, lo lắng, hờ hững với mọi thứ, chán ghét chính bản thân mình, có lúc thì ảo giác, có lúc lại ảo thanh, lúc phát tác đi kèm theo cảm giác ù tai khủng khiếp, căn bản là không thể tập trung vào bất cứ chuyện gì. Trong tai luôn văng vẳng những âm thanh giễu cợt, nói cô xem cô thất bại tới nhường nào, tất cả đều như đẩy cô tới kết cục chấm dứt cuộc sống.
Đối với người bị bệnh trầm cảm mà nói, cái chết không phải là thống khổ, mà là cứu rỗi và hi vọng.
Người chưa từng bị trầm cảm sẽ chẳng bao giờ hiểu được, dù có đọc qua biết bao tài liệu tâm lý, nghe đối phương miêu tả vô số lần, cũng chẳng bao giờ cảm nhận được sự tuyệt vọng của đối phương.
Tối nào Lục Ẩm Băng cũng dành một tiếng để chuẩn bị và ba tiếng để chạy, mệt mỏi vật vờ dở sống dở chết nằm trên giường, sẽ cảm thấy như mình vừa chết qua một lần, loại bỏ đi cái suy nghĩ tự sát. Đa phần cô sẽ cố gắng tự chống đỡ đi tắm, có những khi không đứng dậy nổi, Hạ Dĩ Đồng sẽ tới ôm cô đi tắm, có một lần cô được ôm tới bồn tắm lớn, kết quả cả người chìm nghỉm xuống dưới nước, nên Hạ Dĩ Đồng chỉ dám dùng vòi hoa sen để tắm.
Sau sự việc đó, Hạ Dĩ Đồng gần như luôn theo sát từng bước cô đi.
Giấc ngủ ban ngày đứt quãng, ban đêm lại không ngủ được, Hạ Dĩ Đồng đi theo cô cả ngày lẫn đêm. Có một buổi tối thức trắng ngồi xem TV ở phòng khách, Tiết Dao nghe thấy âm thanh, căng mắt bước ra khỏi phòng, Hạ Dĩ Đồng chỉnh nhỏ tiếng TV rồi nói: "Đánh thức chị rồi?"
Tiết Dao lắc đầu: "Không phải, chị đi tiểu đêm."
Cô nhìn về phía sofa, có một con thỏ lớn đang quay lưng về phía mình, ngồi lặng thinh trên sofa, Tiết Dao trợn tròn mắt, chỉ chỉ, khó tin nói: "Lục Ẩm Băng?"
Hạ Dĩ Đồng cười cười kéo tai thỏ, "Đúng đó, em cảm thấy bộ đồ này cực kỳ đáng yêu."
Mặt Lục Ẩm Băng không chút biểu cảm.
Không biết là không nghe thấy hay là không quan tâm.
Tiết Dao: ". . ."
Đúng là thế giới riêng của bọn trẻ, cô già rồi, không hiểu nổi.
Trạng thái ban ngày của Lục Ẩm Băng sẽ tốt hơn chút, lúc bệnh chưa bạo phát thì vẫn có thể ngồi nói chuyện khá lâu với Hạ Dĩ Đồng, phần lớn thời gian sẽ ngồi một mình, im lặng, ngồi trên sofa đọc sách, đều là sách tâm lý, có thể lật trang rất nhanh nhưng cũng có thể lật rất chậm. Hạ Dĩ Đồng sẽ mở giao diện mua sắm, mua sách cho đối phương đọc, cố gắng kéo ánh mắt ấy ra ngoài, mười lần thì có tới chín lần Lục Ẩm Băng từ chối, nhưng vẫn có một lần thành công, như vậy cũng khiến cô vui vẻ. Nhìn niềm vui của đối phương, dù miệng Lục Ẩm Băng không nói gì, nhưng cũng coi như có tác dụng tâm lý. Không mang lại những cảm xúc tiêu cực tới người xung quanh cũng là một loại nguyện vọng của người bị trầm cảm.
Cũng may Hạ Dĩ Đồng đủ kiên cường, ngày nào cũng sẽ tìm tiếng cười trong sự khó khăn, theo lý thuyết của cô, đây là quãng thời gian ông trời ban tặng cho, hai người các cô quen nhau lâu như vậy nhưng lại chẳng có mấy thời gian được yên bình bên nhau như thế này, phải tất bật ngược xuôi với biết bao nhiêu việc, giờ khó lắm mới được trải qua một cuộc sống thanh thản ổn định bên nhau như này.
Tác dụng của Tiết Dao là chăm sóc hai người, ngoài ra còn thêm một cái công dụng nữa, là bức bình phong cho Hạ Dĩ Đồng. Trung bình nửa tháng sẽ xuất hiện thêm một "thông cáo", cũng trong cùng thành phố, có thể đi và về trong một ngày.
Khi hoàng hôn buông xuống, cảm xúc trong cô dần mất khống chế, sự im lặng vào ban ngày khác hoàn toàn sự tĩnh mịch vào ban đêm, màn đêm là một cỗ tử khí, cô ăn cơm tối càng ngày càng ít, sau đó hoàn toàn tuyệt thực, mặc cho Hạ Dĩ Đồng có dỗ dành tới đâu cũng nhất quyết không ăn, không hề nổi giận, chỉ co ro bất động trên sofa. Trải qua mỗi ngày như vậy, cũng sẽ có lúc Hạ Dĩ Đồng không nhịn được mà nói mấy câu hơi nặng lời, Lục Ẩm Băng suy sụp khóc òa, Hạ Dĩ Đồng cũng khóc theo.
Khóc chưa tới ba giây, Hạ Dĩ Đồng đưa tay che miệng, chạy qua rửa mặt, hít thở sâu, điều chỉnh tâm trạng, Lục Ẩm Băng vẫn còn khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, cũng chẳng động tới khăn giấy.
Hạ Dĩ Đồng đến bên lau nước mắt cho cô, dùng toàn bộ vốn từ của mình để dỗ cô vui vẻ.
Không ăn cơm tối, vài ngày sau đó đều không ăn bữa tối. Hạ Dĩ Đồng đã có kinh nghiệm, chiều tà, nhất là những buổi chiều thấy rõ hoàng hôn thì sẽ dỗ cô ăn nhiều một chút, khi đó tâm trạng cô dễ chịu hơn, như vậy buổi tối không ăn cũng không sao.
Một trong những hành động thường thấy của Lục Ẩm Băng vào buổi tối là dùng tay bịt tai lại, như thể đang muốn xua đuổi những âm thanh nhiễu loạn bủa vây xung quanh, trường hợp nặng hơn thì cô sẽ đập đầu vào tưởng, chỉ ngăn chặn hành động cuối cùng của cô chứ không thể ngăn được những âm thanh quấy nhiễu bên tai cô. Trước kia bản thân mình từng gặp ảo thanh, bây giờ thỉnh thoảng vẫn xảy ra, và chỉ có ý chí mạnh mẽ mới có thể vượt qua nó.
Hạ Dĩ Đồng nghe được một cách từ bác sĩ, vấn đề lớn nhất của bệnh nhân trầm cảm là đầu óc không thể nghỉ ngơi, tinh thần lúc nào cũng trong trạng thái áp lực cao, suy nghĩ về một số chuyện rồi tự phủ nhận, nếu có thể tập trung vào một thứ gì đấy, ví dụ lúc ăn cơm sẽ tập trung ăn cơm, ép bản thân mình dồn toàn bộ sự chú ý lên bát cơm, đại não sẽ có thể thả lỏng ra một chút.
Nhưng nói thì dễ, làm mới khó, suy nghĩ như ngựa hoang đứt cương, tha hồ tung hoành, không vì bạn nói phải tới chỗ nào thì nó sẽ chạy tới chỗ đó, không vì bạn nói dừng thì nó sẽ dừng lại. Hạ Dĩ Đồng xung phong giám sát Lục Ẩm Băng, một khi thấy ánh mắt cô bắt đầu thất thần thì sẽ gõ đũa.
Ngày nào Lục Ẩm Băng cũng bị buộc nghỉ ngơi ngắn ngủi, một chút thời gian nghỉ ngơi như vậy lại mang tới hiệu quả rõ rệt.
Lai Ảnh quay lại thủ đô vào cuối tháng ba, việc đầu tiên nàng làm khi trở lại thủ đô chính là chạy hoạt động, sau đó chạy tới nhà Lục Ẩm Băng, chưa kịp vào nhà đã nghe sét đánh bên tai.
Hai tuần nàng ở đây, Tiết Dao tranh thủ giao ban cho nàng rồi chạy về công ty xử lý công việc. Lai Ảnh tới, Hạ Dĩ Đồng cũng không cần diễn hài độc thoại nữa, hai người ở chung một chỗ trêu chọc Lục Ẩm Băng vui vẻ, vui vẻ nhất chính là hoạt động giải trí tinh thần mang tên Đấu địa chủ.
Cho dù bài trong tay Lục Ẩm Băng loạn thất bát tao, Lai Ảnh và Hạ Dĩ Đồng vẫn vỗ tay tán dương, ba người có thắng có thua, Lục Ẩm Băng thắng nhiều thua ít. Có một lần, Lục Ẩm Băng sắp bắt được nhị vương, sắp bạo tạc, Lai Ảnh phát hiện ra điểm đáng nghi, mấy lần sau đó là Hạ Dĩ Đồng xào bài. Sau khi tra hỏi, Hạ Dĩ Đồng đã khai ra cô đã tìm một chuyên gia để nghiên cứu kỹ thuật xào bài.
Lai Ảnh: ". . ."
Xem ra sau này cần chờ Lục Ẩm Băng khỏi bệnh mới chơi tiếp được, không thể để Hạ Dĩ Đồng tiếp tục xáo bài nữa.
Một ngày nọ, bầu trời trong xanh không một áng mây, ba người bê cái bàn nhỏ ra ngoài sân, có mỗi cái bàn, không cần ghế, ngồi trên bãi cỏ đánh bài. Hạ Dĩ Đồng nhanh tay thu gọn bài vào trong tay, Lai Ảnh tặc lưỡi một tiếng, ngẩng lên nhìn trời.
Lần đầu rút bài, Lục Ẩm Băng bắt được nhị vương, khởi đầu thuận lợi, cướp được chủ nhà và giành được hai căn nhà.
Lúc này Lục Ẩm Băng không phát bệnh, không khác gì người thường, còn có tâm trạng nói đùa: "Mau đưa tiền đây."
Lai Ảnh đòi nhào vào vòng tay cô: "Tớ không có tiền, tớ có tấm thân này thôi, nếu cậu muốn thì tớ sẵn sàng dâng hiến tấm thân ngọc ngà này cho cậu."
"Khiếp người." Lục Ẩm Băng ghét bỏ đẩy cô ra.
"Trước đây dẫn người ta ngắm trăng ngắm sao thì ôm ấp yêu thương đủ kiểu, Tiểu Điềm Điềm các thứ, bây giờ có mới nới cũ, còn chê tớ nữa." Lai Ảnh lầm bầm.
Lục Ẩm Băng chống tay về phía trước, vứt cho nàng bộ tam liên: "Có đâu, làm gì có, cậu đừng có xạo quần."
Động tác Hạ Dĩ Đồng cầm bài thuần thục, ngồi bên cạnh chỉ cười.
Lai Ảnh chớp mắt, giương đôi mắt về phía Hạ Dĩ Đồng, trong lòng Lục Ẩm Băng dâng lên dự cảm bất thường, Lai Ảnh và cô quen nhau biết bao nhiêu năm rồi, ánh mắt này hiển nhiên là âm mưu ý xấu. Cô quàng tay qua vai Lai Ảnh, cười ha hả kéo nàng sang một bên, trầm giọng nói, "Cậu có ý gì?"
Lai Ảnh: "Ai ý gì đâu." Nói xong còn ngoảnh sang cười trìu mến với Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng cũng cười đáp lại.
Lục Ẩm Băng: "Nói vậy ai tin, tốt nhất cậu đừng có nói lung tung gì đấy."
Lai Ảnh: "Cậu nói như thế tớ là loại người như vậy sao?"
Lục Ẩm Băng: "Đúng vậy, cậu chính là loại người như vậy đấy."
Lai Ảnh "Ài" một tiếng, gãi đúng chỗ ngứa, "Nếu cậu đã mắc công nói tớ như vậy, chi bằng tớ đúng là như vậy để cậu đỡ mang tiếng nói dối." Nàng ngoảnh sang nói với Hạ Dĩ Đồng, "Chị biết rất nhiều bí mật của Lục Ẩm Băng, em có muốn nghe không?"
Lục Ẩm Băng ngẫm lại, cũng không có nhược điểm gì, nếu có thì cũng là mấy câu chuyện muốn độn thổ khi bé, để Hạ Dĩ Đồng biết cũng không sao, ai mà chả có tuổi thơ dữ dội.
Lai Anh hẵng giọng, duỗi thẳng tay tới trước mặt Hạ Dĩ Đồng, "Lại đây, nhìn tay chị."
"Vâng, em thấy rồi." Hạ Dĩ Đồng nói.
"Nó như nào?"
"Hả?"
Lục Ẩm Băng nhìn động tác này lại cảm thấy có chút thân quen, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Lai Ảnh nhịn cười: "Em nhìn kỹ tay chị một chút, hiện tại nó đang ở trạng thái như thế nào?"
Hạ Dĩ Đồng chăm chú hồi lâu: "Thẳng?"
Lai Ảnh: "Chị từng hỏi Lục Ẩm Băng câu này, em có biết cậu ấy trả lời như nào không? Cậu ấy nói đây là năm ngón tay, cmn chứ không phải năm ngón chẳng lẽ là sáu ngón à, cuối cùng cậu ấy cãi nhau với chị, kêu là trên đời này cũng có người tay sáu ngón chứ, ví dụ như Hiên Viên trong《Lục Chỉ Cầm Ma》."
Mặt Lục Ẩm Băng đen thui: "Tớ không nhắc tới Hiên Viên."
Mặt Lai Ảnh lại trắng xinh sáng sủa: "Chậc, cậu giỏi thật đó, để tớ dành tặng cậu một tràng pháo tay nhé?"
Lục Ẩm Băng nghẹn lời.
Hạ Dĩ Đồng bật cười.
Lai Ảnh tiếp tục duỗi thẳng bàn tay, bốn ngón tay từ từ cụp xuống, hỏi Hạ Dĩ Đồng: "Bây giờ thì nó như thế nào?"
Hạ Dĩ Đồng không chỉ giải đề, ngược lại còn đặt thêm câu hỏi cho giám khảo: "Giờ thì nó cong. Lục Ẩm Băng trả lời sao?"
Lục Ẩm Băng nhào tới muốn bịt miệng Lai Ảnh, thẹn quá hóa giận: "Không cho cậu nói."
"Cái ác không thể chiến thắng chính nghĩa." Lai Ảnh nhoài người né tránh, bắn cả nước bọt, "Cậu ấy nói giờ thì nó là nắm đấm, em nói thử xem cái con người này có bao nhiêu ngốc nghếch chứ, chị nói bóng nói gió như thế rồi mà còn không hiểu, cuối cùng phải mất một lúc lâu mới ngộ A...A...A...---"
Hạ Dĩ Đồng ôm bụng cười, nhìn hai người trước mặt lăn lộn trên mặt đất, bầu trời trong xanh phía xa xa, khởi đầu của mùa xuân, những con diều đủ sắc màu đang dong duổi trên bầu trời.
Chẳng biết qua bao lâu, dưới sự kìm kẹp của Lục Ẩm Băng, Lai Ảnh chật vật mãi mới thò được đầu ra ngoài, rồi hét lên: "Cậu ấy xem pỏn xong còn chảy máu mũi! Chảy rất nhiều máu mũi! Còn hỏi chị có còn các bộ khác không, A...A......... Muốn xem thêm! Em không nên để vẻ bề ngoài như bông hoa trắng thuần khiết của cậu ấy đánh lừa, là sói già vẫy đuôi đó, đam mê tình sắc!"
Hạ Dĩ Đồng: "! ! !"
Một con diều đang bay trên trời bỗng rơi xuống, vất vưởng trên cành cây.
Dưới mặt đất vang lên tiếng quát lớn của Lục Ẩm Băng, dọa mấy con kiến sợ khiếp vía bò loạn tứ phía: "Tớ giết chết cậu!"
Đối với người bị bệnh trầm cảm mà nói, cái chết không phải là thống khổ, mà là cứu rỗi và hi vọng.
Người chưa từng bị trầm cảm sẽ chẳng bao giờ hiểu được, dù có đọc qua biết bao tài liệu tâm lý, nghe đối phương miêu tả vô số lần, cũng chẳng bao giờ cảm nhận được sự tuyệt vọng của đối phương.
Tối nào Lục Ẩm Băng cũng dành một tiếng để chuẩn bị và ba tiếng để chạy, mệt mỏi vật vờ dở sống dở chết nằm trên giường, sẽ cảm thấy như mình vừa chết qua một lần, loại bỏ đi cái suy nghĩ tự sát. Đa phần cô sẽ cố gắng tự chống đỡ đi tắm, có những khi không đứng dậy nổi, Hạ Dĩ Đồng sẽ tới ôm cô đi tắm, có một lần cô được ôm tới bồn tắm lớn, kết quả cả người chìm nghỉm xuống dưới nước, nên Hạ Dĩ Đồng chỉ dám dùng vòi hoa sen để tắm.
Sau sự việc đó, Hạ Dĩ Đồng gần như luôn theo sát từng bước cô đi.
Giấc ngủ ban ngày đứt quãng, ban đêm lại không ngủ được, Hạ Dĩ Đồng đi theo cô cả ngày lẫn đêm. Có một buổi tối thức trắng ngồi xem TV ở phòng khách, Tiết Dao nghe thấy âm thanh, căng mắt bước ra khỏi phòng, Hạ Dĩ Đồng chỉnh nhỏ tiếng TV rồi nói: "Đánh thức chị rồi?"
Tiết Dao lắc đầu: "Không phải, chị đi tiểu đêm."
Cô nhìn về phía sofa, có một con thỏ lớn đang quay lưng về phía mình, ngồi lặng thinh trên sofa, Tiết Dao trợn tròn mắt, chỉ chỉ, khó tin nói: "Lục Ẩm Băng?"
Hạ Dĩ Đồng cười cười kéo tai thỏ, "Đúng đó, em cảm thấy bộ đồ này cực kỳ đáng yêu."
Mặt Lục Ẩm Băng không chút biểu cảm.
Không biết là không nghe thấy hay là không quan tâm.
Tiết Dao: ". . ."
Đúng là thế giới riêng của bọn trẻ, cô già rồi, không hiểu nổi.
Trạng thái ban ngày của Lục Ẩm Băng sẽ tốt hơn chút, lúc bệnh chưa bạo phát thì vẫn có thể ngồi nói chuyện khá lâu với Hạ Dĩ Đồng, phần lớn thời gian sẽ ngồi một mình, im lặng, ngồi trên sofa đọc sách, đều là sách tâm lý, có thể lật trang rất nhanh nhưng cũng có thể lật rất chậm. Hạ Dĩ Đồng sẽ mở giao diện mua sắm, mua sách cho đối phương đọc, cố gắng kéo ánh mắt ấy ra ngoài, mười lần thì có tới chín lần Lục Ẩm Băng từ chối, nhưng vẫn có một lần thành công, như vậy cũng khiến cô vui vẻ. Nhìn niềm vui của đối phương, dù miệng Lục Ẩm Băng không nói gì, nhưng cũng coi như có tác dụng tâm lý. Không mang lại những cảm xúc tiêu cực tới người xung quanh cũng là một loại nguyện vọng của người bị trầm cảm.
Cũng may Hạ Dĩ Đồng đủ kiên cường, ngày nào cũng sẽ tìm tiếng cười trong sự khó khăn, theo lý thuyết của cô, đây là quãng thời gian ông trời ban tặng cho, hai người các cô quen nhau lâu như vậy nhưng lại chẳng có mấy thời gian được yên bình bên nhau như thế này, phải tất bật ngược xuôi với biết bao nhiêu việc, giờ khó lắm mới được trải qua một cuộc sống thanh thản ổn định bên nhau như này.
Tác dụng của Tiết Dao là chăm sóc hai người, ngoài ra còn thêm một cái công dụng nữa, là bức bình phong cho Hạ Dĩ Đồng. Trung bình nửa tháng sẽ xuất hiện thêm một "thông cáo", cũng trong cùng thành phố, có thể đi và về trong một ngày.
Khi hoàng hôn buông xuống, cảm xúc trong cô dần mất khống chế, sự im lặng vào ban ngày khác hoàn toàn sự tĩnh mịch vào ban đêm, màn đêm là một cỗ tử khí, cô ăn cơm tối càng ngày càng ít, sau đó hoàn toàn tuyệt thực, mặc cho Hạ Dĩ Đồng có dỗ dành tới đâu cũng nhất quyết không ăn, không hề nổi giận, chỉ co ro bất động trên sofa. Trải qua mỗi ngày như vậy, cũng sẽ có lúc Hạ Dĩ Đồng không nhịn được mà nói mấy câu hơi nặng lời, Lục Ẩm Băng suy sụp khóc òa, Hạ Dĩ Đồng cũng khóc theo.
Khóc chưa tới ba giây, Hạ Dĩ Đồng đưa tay che miệng, chạy qua rửa mặt, hít thở sâu, điều chỉnh tâm trạng, Lục Ẩm Băng vẫn còn khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, cũng chẳng động tới khăn giấy.
Hạ Dĩ Đồng đến bên lau nước mắt cho cô, dùng toàn bộ vốn từ của mình để dỗ cô vui vẻ.
Không ăn cơm tối, vài ngày sau đó đều không ăn bữa tối. Hạ Dĩ Đồng đã có kinh nghiệm, chiều tà, nhất là những buổi chiều thấy rõ hoàng hôn thì sẽ dỗ cô ăn nhiều một chút, khi đó tâm trạng cô dễ chịu hơn, như vậy buổi tối không ăn cũng không sao.
Một trong những hành động thường thấy của Lục Ẩm Băng vào buổi tối là dùng tay bịt tai lại, như thể đang muốn xua đuổi những âm thanh nhiễu loạn bủa vây xung quanh, trường hợp nặng hơn thì cô sẽ đập đầu vào tưởng, chỉ ngăn chặn hành động cuối cùng của cô chứ không thể ngăn được những âm thanh quấy nhiễu bên tai cô. Trước kia bản thân mình từng gặp ảo thanh, bây giờ thỉnh thoảng vẫn xảy ra, và chỉ có ý chí mạnh mẽ mới có thể vượt qua nó.
Hạ Dĩ Đồng nghe được một cách từ bác sĩ, vấn đề lớn nhất của bệnh nhân trầm cảm là đầu óc không thể nghỉ ngơi, tinh thần lúc nào cũng trong trạng thái áp lực cao, suy nghĩ về một số chuyện rồi tự phủ nhận, nếu có thể tập trung vào một thứ gì đấy, ví dụ lúc ăn cơm sẽ tập trung ăn cơm, ép bản thân mình dồn toàn bộ sự chú ý lên bát cơm, đại não sẽ có thể thả lỏng ra một chút.
Nhưng nói thì dễ, làm mới khó, suy nghĩ như ngựa hoang đứt cương, tha hồ tung hoành, không vì bạn nói phải tới chỗ nào thì nó sẽ chạy tới chỗ đó, không vì bạn nói dừng thì nó sẽ dừng lại. Hạ Dĩ Đồng xung phong giám sát Lục Ẩm Băng, một khi thấy ánh mắt cô bắt đầu thất thần thì sẽ gõ đũa.
Ngày nào Lục Ẩm Băng cũng bị buộc nghỉ ngơi ngắn ngủi, một chút thời gian nghỉ ngơi như vậy lại mang tới hiệu quả rõ rệt.
Lai Ảnh quay lại thủ đô vào cuối tháng ba, việc đầu tiên nàng làm khi trở lại thủ đô chính là chạy hoạt động, sau đó chạy tới nhà Lục Ẩm Băng, chưa kịp vào nhà đã nghe sét đánh bên tai.
Hai tuần nàng ở đây, Tiết Dao tranh thủ giao ban cho nàng rồi chạy về công ty xử lý công việc. Lai Ảnh tới, Hạ Dĩ Đồng cũng không cần diễn hài độc thoại nữa, hai người ở chung một chỗ trêu chọc Lục Ẩm Băng vui vẻ, vui vẻ nhất chính là hoạt động giải trí tinh thần mang tên Đấu địa chủ.
Cho dù bài trong tay Lục Ẩm Băng loạn thất bát tao, Lai Ảnh và Hạ Dĩ Đồng vẫn vỗ tay tán dương, ba người có thắng có thua, Lục Ẩm Băng thắng nhiều thua ít. Có một lần, Lục Ẩm Băng sắp bắt được nhị vương, sắp bạo tạc, Lai Ảnh phát hiện ra điểm đáng nghi, mấy lần sau đó là Hạ Dĩ Đồng xào bài. Sau khi tra hỏi, Hạ Dĩ Đồng đã khai ra cô đã tìm một chuyên gia để nghiên cứu kỹ thuật xào bài.
Lai Ảnh: ". . ."
Xem ra sau này cần chờ Lục Ẩm Băng khỏi bệnh mới chơi tiếp được, không thể để Hạ Dĩ Đồng tiếp tục xáo bài nữa.
Một ngày nọ, bầu trời trong xanh không một áng mây, ba người bê cái bàn nhỏ ra ngoài sân, có mỗi cái bàn, không cần ghế, ngồi trên bãi cỏ đánh bài. Hạ Dĩ Đồng nhanh tay thu gọn bài vào trong tay, Lai Ảnh tặc lưỡi một tiếng, ngẩng lên nhìn trời.
Lần đầu rút bài, Lục Ẩm Băng bắt được nhị vương, khởi đầu thuận lợi, cướp được chủ nhà và giành được hai căn nhà.
Lúc này Lục Ẩm Băng không phát bệnh, không khác gì người thường, còn có tâm trạng nói đùa: "Mau đưa tiền đây."
Lai Ảnh đòi nhào vào vòng tay cô: "Tớ không có tiền, tớ có tấm thân này thôi, nếu cậu muốn thì tớ sẵn sàng dâng hiến tấm thân ngọc ngà này cho cậu."
"Khiếp người." Lục Ẩm Băng ghét bỏ đẩy cô ra.
"Trước đây dẫn người ta ngắm trăng ngắm sao thì ôm ấp yêu thương đủ kiểu, Tiểu Điềm Điềm các thứ, bây giờ có mới nới cũ, còn chê tớ nữa." Lai Ảnh lầm bầm.
Lục Ẩm Băng chống tay về phía trước, vứt cho nàng bộ tam liên: "Có đâu, làm gì có, cậu đừng có xạo quần."
Động tác Hạ Dĩ Đồng cầm bài thuần thục, ngồi bên cạnh chỉ cười.
Lai Ảnh chớp mắt, giương đôi mắt về phía Hạ Dĩ Đồng, trong lòng Lục Ẩm Băng dâng lên dự cảm bất thường, Lai Ảnh và cô quen nhau biết bao nhiêu năm rồi, ánh mắt này hiển nhiên là âm mưu ý xấu. Cô quàng tay qua vai Lai Ảnh, cười ha hả kéo nàng sang một bên, trầm giọng nói, "Cậu có ý gì?"
Lai Ảnh: "Ai ý gì đâu." Nói xong còn ngoảnh sang cười trìu mến với Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng cũng cười đáp lại.
Lục Ẩm Băng: "Nói vậy ai tin, tốt nhất cậu đừng có nói lung tung gì đấy."
Lai Ảnh: "Cậu nói như thế tớ là loại người như vậy sao?"
Lục Ẩm Băng: "Đúng vậy, cậu chính là loại người như vậy đấy."
Lai Ảnh "Ài" một tiếng, gãi đúng chỗ ngứa, "Nếu cậu đã mắc công nói tớ như vậy, chi bằng tớ đúng là như vậy để cậu đỡ mang tiếng nói dối." Nàng ngoảnh sang nói với Hạ Dĩ Đồng, "Chị biết rất nhiều bí mật của Lục Ẩm Băng, em có muốn nghe không?"
Lục Ẩm Băng ngẫm lại, cũng không có nhược điểm gì, nếu có thì cũng là mấy câu chuyện muốn độn thổ khi bé, để Hạ Dĩ Đồng biết cũng không sao, ai mà chả có tuổi thơ dữ dội.
Lai Anh hẵng giọng, duỗi thẳng tay tới trước mặt Hạ Dĩ Đồng, "Lại đây, nhìn tay chị."
"Vâng, em thấy rồi." Hạ Dĩ Đồng nói.
"Nó như nào?"
"Hả?"
Lục Ẩm Băng nhìn động tác này lại cảm thấy có chút thân quen, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Lai Ảnh nhịn cười: "Em nhìn kỹ tay chị một chút, hiện tại nó đang ở trạng thái như thế nào?"
Hạ Dĩ Đồng chăm chú hồi lâu: "Thẳng?"
Lai Ảnh: "Chị từng hỏi Lục Ẩm Băng câu này, em có biết cậu ấy trả lời như nào không? Cậu ấy nói đây là năm ngón tay, cmn chứ không phải năm ngón chẳng lẽ là sáu ngón à, cuối cùng cậu ấy cãi nhau với chị, kêu là trên đời này cũng có người tay sáu ngón chứ, ví dụ như Hiên Viên trong《Lục Chỉ Cầm Ma》."
Mặt Lục Ẩm Băng đen thui: "Tớ không nhắc tới Hiên Viên."
Mặt Lai Ảnh lại trắng xinh sáng sủa: "Chậc, cậu giỏi thật đó, để tớ dành tặng cậu một tràng pháo tay nhé?"
Lục Ẩm Băng nghẹn lời.
Hạ Dĩ Đồng bật cười.
Lai Ảnh tiếp tục duỗi thẳng bàn tay, bốn ngón tay từ từ cụp xuống, hỏi Hạ Dĩ Đồng: "Bây giờ thì nó như thế nào?"
Hạ Dĩ Đồng không chỉ giải đề, ngược lại còn đặt thêm câu hỏi cho giám khảo: "Giờ thì nó cong. Lục Ẩm Băng trả lời sao?"
Lục Ẩm Băng nhào tới muốn bịt miệng Lai Ảnh, thẹn quá hóa giận: "Không cho cậu nói."
"Cái ác không thể chiến thắng chính nghĩa." Lai Ảnh nhoài người né tránh, bắn cả nước bọt, "Cậu ấy nói giờ thì nó là nắm đấm, em nói thử xem cái con người này có bao nhiêu ngốc nghếch chứ, chị nói bóng nói gió như thế rồi mà còn không hiểu, cuối cùng phải mất một lúc lâu mới ngộ A...A...A...---"
Hạ Dĩ Đồng ôm bụng cười, nhìn hai người trước mặt lăn lộn trên mặt đất, bầu trời trong xanh phía xa xa, khởi đầu của mùa xuân, những con diều đủ sắc màu đang dong duổi trên bầu trời.
Chẳng biết qua bao lâu, dưới sự kìm kẹp của Lục Ẩm Băng, Lai Ảnh chật vật mãi mới thò được đầu ra ngoài, rồi hét lên: "Cậu ấy xem pỏn xong còn chảy máu mũi! Chảy rất nhiều máu mũi! Còn hỏi chị có còn các bộ khác không, A...A......... Muốn xem thêm! Em không nên để vẻ bề ngoài như bông hoa trắng thuần khiết của cậu ấy đánh lừa, là sói già vẫy đuôi đó, đam mê tình sắc!"
Hạ Dĩ Đồng: "! ! !"
Một con diều đang bay trên trời bỗng rơi xuống, vất vưởng trên cành cây.
Dưới mặt đất vang lên tiếng quát lớn của Lục Ẩm Băng, dọa mấy con kiến sợ khiếp vía bò loạn tứ phía: "Tớ giết chết cậu!"
Danh sách chương