Trong giới giải trí, lúc nào cũng có cảnh tâng bốc người này giẫm đạp người kia, chỉ là Lục Ẩm Băng chưa từng nghĩ loại chuyện này sẽ xảy đến với mình, nói chính xác hơn, là cô sẽ bị "giẫm" tới vậy, mà người được tâng lên kia lại chính là Hạ Dĩ Đồng, người yêu của cô.
Trong lòng biết đây cũng chỉ là lời fan thuận miệng nói ra, cũng biết Hạ Dĩ Đồng là người yêu của cô, em ấy đang trở nên tốt hơn, cô hẳn nên vui vẻ vì chuyện này, nhưng trong tim như đang bị tầng mây đen bao phủ, hai người các cô đang ở trong hoàn cảnh khác nhau...
Lục Ẩm Băng không tìm kiếm tin tức của mình trên mạng, thật sự không dám, cô không sợ ngã rồi đứng dậy, nhưng cô sợ có người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, nói xấu rồi chửi bới, trước kia cô có vốn liếng, là năng lực trời ban, nhưng bây giờ chẳng còn tự tin khi nói chuyện, một khi đã mất đi sự tự tin ấy, cô không chắc liệu mình có thể đối mặt với những nghi ngờ và chỉ trích đó hay không.
Thẫn thờ trên sofa, những suy nghĩ mông lung không cách nào kiểm soát, mãi cho đến khi có đôi tay khác đặt lên vai cô.
"Sao chị ngồi ngây ngốc ở dây thế này?" Hạ Dĩ Đồng nắm vai cô rồi từ từ ngồi xuống, chân kề chân, những ngày hè nóng lực, việc đầu tiên cô làm khi về tới nhà chính là tiếp xúc tứ chi với Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng nhìn thẳng mắt Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng mở miệng cắn lên môi cô, cười nói: "Sao chị nhìn em như thế? Trên mặt em hái ra tiền à?"
". . ." Lục Ẩm Băng cười cười, ý cười trong mắt rất nhạt.
Hạ Dĩ Đồng: "Sao không nói gì?"
Lục Ẩm Băng: "Hôm nay chị lên mạng, xem một chút tin tức liên quan tới em, mọi người đều khen em."
Hạ Dĩ Đồng: "À, rồi sao? Em biết cái đó mà, hai tháng này khen không ngớt lời, cái gì cần high em cũng high xong rồi."
"Không sao, chỉ là cảm thấy em trưởng thành rồi." Lục Ẩm Băng nhìn cô, nuốt lại nửa câu sau, trưởng thành rồi, không còn cần chị che chở nữa.
"Chị nói như thể em là con gái chị ấy, em không cần thêm một người mẹ nữa đâu, chị không biết đâu, hôm nay Tiết mama kêu em vẫy đuôi trước mặt chị ấy." Trên đường lái xe về, Hạ Dĩ Đồng luôn thấy khát, cầm lấy một quả quýt trong rổ trái cây trên bàn, bóc ra, chia cho Lục Ẩm Băng một nửa, "Em là vợ chị, cái gì mà trưởng thành với chưa trưởng thành, em bây giờ phải nói là thành thục."
Là thành thục, ngũ quan, mọi cử chỉ đều toát ra mị lực của người phụ nữ chín chắn, bông hoa cuộc đời cô đang nở rộ ở tuổi đẹp nhất.
Lục Ẩm Băng nhai, lập tức cảm giác quýt trong miệng có vị đắng chát.
Hạ Dĩ Đồng ăn hai ba miếng là xong một quả quýt, quả nhỏ, lại chia cho Lục Ẩm Băng một nửa, cũng không phải đói khát, nên lại lấy thêm một quả, bóc vỏ rồi đưa nửa quả cho Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng nói không cần, Hạ Dĩ Đồng tỏm luôn cả miếng vào trong miệng. Không lo lắng chuyện gì, ăn liền hai ba quả, rồi mới cảm thán một tiếng.
"Ai không biết còn tưởng em nghèo đói lắm, ăn quýt mà như hổ đói vồ mồi." Lục Ẩm Băng không nhịn được đưa tay xoa đầu cô.
Hạ Dĩ Đồng tranh thủ cọ đầu mình trong lòng bàn tay cô: "Bên cạnh chị thật hạnh phúc, không liên quan tới việc đang ăn cái gì."
Lục Ẩm Băng run rẩy nổi da gà.
Hạ Dĩ Đồng cười nửa miệng, cả người nũng nịu ôm rúc vào trong lòng Lục Ẩm Băng, đè cô xuống sofa. Đã lâu rồi hai người không làm cái chuyện kia, Lục Ẩm Băng bị cô đè xuống như vậy, trong nháy mắt lộ ra chút mãn nguyện.
Sau khi đè Lục Ẩm Băng xuống, Hạ Dĩ Đồng vươn cánh tay dài với điện thoại trên bàn để xem giờ, sau đó nhét điện thoại vào tay Lục Ẩm Băng, vùi mặt vào cổ cô, nghẹn ngào nói: "Em ngủ chút, năm phút nữa, 4 giờ 45 thì gọi em, em còn có hoạt động nữa."
Lục Ẩm Băng: ". . ."
Hạ Dĩ Đồng ngáp một cái, chưa tới ba giây, như con bạch tuộc quấn tứ chi lên người Lục Ẩm Băng, cứ thế ngủ thiếp đi.
Lục Ẩm Băng giơ tay chỉ vào mặt cô, nhưng ít nhất thì không hạ một cái tát lên đó. Cô quan sát kỹ Hạ Dĩ Đồng lúc đang ngủ, rồi chợt nhớ tới một bình luận của cư dân mạng: "Có phải Hạ Dĩ Đồng là người kế nhiệm xứng đáng nhất của Lục Ẩm Băng trong giới giải trí?"
Những người khác thì không rõ, nhưng với tư cách là người yêu, Lục Ẩm Băng hiểu Hạ Dĩ Đồng hơn bất kỳ ai, tiềm lực của Hạ Dĩ Đồng và tình trạng hiện tại của em ấy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Hạ Dĩ Đồng có thể trở thành truyền nhân mới. Em ấy là một khối ngọc thô, điều này cô đã sớm biết, trải qua sự mài giũa của cô, của Tần Hàn Lâm, của đạo diễn Trình, đã bắt đầu lộ ra năng lực lợi hại. Em ấy ôn hòa, nội liễm, nhưng có thể âm thầm khiến mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.
Qua Tiết Dao, cô biết được có không ít đạo diễn hỏi thăm em ấy, coi như hoàn toàn tiến vào giới điện ánh, đợi đến khi 《Mẹ nuôi》phát sóng, đề cử tại những giải thưởng quan trọng, chỉ cần diễn xuất được ngành công nhận, em ấy sẽ bước trên con đường mà chính cô chưa từng bước tới.
Nhìn lại bản thân, cô mắc bệnh, phương diện trí nhớ quan trọng nhất thì lại gặp vấn đề, mất dần ánh hào quang, không thể tiếp tục soi đường dẫn lối cho Hạ Dĩ Đồng được nữa, không thể làm ngôi sao của em ấy nữa.
Trong đầu Lục Ẩm Băng hiện lên rất nhiều suy nghĩ, đều dẫn đến kết quả bi quan, cô nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ ấy đi, ấn sáng màn hình điện thoại, giật mình, đã qua mười phút.
Thời gian của nghệ sĩ lúc nào cũng vội vã, Lục Ẩm Băng nhanh chóng đánh thức Hạ Dĩ Đồng: "Đến giờ rồi, sắp muộn rồi em."
Hạ Dĩ Đồng bị cô đánh thức, trong đầu trống rỗng, chỉ nghe bên tai âm thành ồn ào nhắc nhở muộn giờ, vội vàng nhét điện thoại vào túi quần, vẫy tay chào người sau lưng, rồi rời đi.
"Tối nay em không ăn cơm nhà, chị cứ ngủ trước đi, không cần chờ em đâu." Giọng nói Hạ Dĩ Đồng biến mất ngoài cửa.
Gần đây Hạ Dĩ Đồng luôn bận rộn tới nửa đêm mới về, thỉnh thoảng còn bay qua thành phố khác, khi cô ở thủ đô, Lục Ẩm Băng chuẩn bị cho cô rất nhiều món ăn nhẹ vào đêm khuya để cô bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, chẳng hạn như canh đảng sâm gà ác, bánh mochi,... Sau bao nhiêu cố gắng, đã chẳng giảm được cân nào lại còn tăng thêm vài cân nữa.
Giữa tháng 9, buổi tối phát sóng tập cuối《Mai Thất》, tất cả mọi người trước màn hình TV và cả ekip làm phim đều nín thở, kể cả Lục Ẩm Băng đang ngồi trước màn hình TV cũng nín thở theo, chờ công bổ rating phim.
Ngay khi kết thúc bài hát chủ đề, realtime rating xuất hiện: 5.9! Tất cả mọi người vỗ tay thật mạnh rồi lại hét lên đầy tiếng nuối, sau đó là buổi liên hoan chúc mừng, tình cờ lúc này Hạ Dĩ Đồng đang ở một thành phố phía Nam, Lục Ẩm Băng video call cho cô, hai người cùng xem tập cuối.
"Tông sư vĩ đại a, đại sư tỷ." Lục Ẩm Băng thổi phồng.
"Đâu có đâu? Tông sư có vĩ đại đến đâu thì cũng là đồ trong tay chị mà?" Hạ Dĩ Đồng hùa theo cô, còn làm động tác chắp tay.
Lục Ẩm Băng: "Đồ này thì chị phải cất trong túi mới được, khi nào em về?"
Hạ Dĩ Đồng: "Trưa mai cất cánh, hạ cánh rồi em còn tham gia lễ khai mạc gì gì đó, chắc tầm trước chín giờ."
"Vậy em ngủ sớm chút."
"Chị cũng ngủ sớm nhé, ngủ ngon Lục lão sư." Hạ Dĩ Đồng đang ngồi trên giường, trượt một cái là lọt vào trong chăn.
"Ngủ ngon Hạ lão sư." Lục Ẩm Băng tắt video call, để gọn đồ trên mặt bàn, quay người đi lên tầng. Bước tới bậc thang đầu tiên, cô đột nhiên xoay người nhìn lại, chưa bao giờ cảm thấy căn nhà này lại lớn đến vậy.
Khi cô nhìn lại lần nữa, những bóng đen dần dần hiện ra trước mắt, tiếng nói chuyện ầm ĩ không ngừng vang lên. Huyệt thái dương Lục Ẩm Băng giật mạnh một cái, bước nhanh về phòng, đóng sầm sửa lại, lưng tựa hoàn toàn vào cánh cửa, tim đập loạn xạ trong lồng ngừng, cổ họng khô khốc không nói lên lời.
Cả người cô từ từ trượt dọc theo cánh cửa, ngồi xuống dưới đất, ấn chặt trán xuống sàn nhà. Những âm thanh ồn ào bên tai khiến cô không thể nào đứng dậy, cô cúi người, điện thoại trong túi rơi ra, mũi lấm tấm mồ hôi, Lục Ẩm Băng nhìn vào camera điện thoại, mở khóa màn hình, trợ lý AI nhận ra giọng nói của cô, thay cô gọi điện thoại cho một người.
"Tâm trạng con không tốt hả, Băng Băng, muộn vậy rồi sao còn gọi cho mẹ?" Liễu Hân Mẫn ở đầu dây bên kia nói.
Lục Ẩm Băng không nói được, trong micro chỉ vang lên tiếng thở dốc nặng nề, Liễu Hân Mẫn nghe vậy, tim đập thình thịch, như hiểu ra điều gì đó, trấn an một câu: "Ba mẹ sẽ qua đón con ngay, con đợi một lát."
"Lão Lục, con gái chúng ta!" Bà mở toang cửa, Lục Vân Chương vẫn còn đang tắm, nghe thấy vậy liên trở nên luống cuống, chưa kịp cạo râu, gạt mọi thứ sang một bên, tùy tiện lấy khăn tắm lau đi bọt xà phòng trên người, tiện tay vớ lấy quần áo treo ngoài tủ, cùng Liễu Hân Mẫn lái xe tới biệt thự Lục Ẩm Băng, chạy được một quãng xa rồi mới nhận ra trên người đang mặc một chiếc áo len.
Trên đường Liễu Hân Mẫn không hề cúp điện thoại mà vẫn luôn nói chuyện với Lục Ẩm Băng, cho dù Lục Ẩm Băng không nghe được bà nói cái gì nhưng bà vẫn phải nói, nói đến đỏ cả mắt, nhưng không dám khóc vì sợ Lục Ẩm Băng sẽ nghe thấy, Lục Vân Chương trầm mặt, đạp mạnh chân ga, phóng nhanh trên đường, Liễu Hân Mẫn vỗ vai ông, Lục Vân Chương mới thả lỏng chân ga.
Nửa tiếng sau, hai người đã đến biệt thự Lục Ẩm Băng, trực tiếp đưa Lục Ẩm Băng về nhà.
Liễu Hân Mẫn đợi cảm xúc cô ổn định lại, mới rót cho cô ly trà nóng, xoa tay khuyên nhủ: "Băng Băng, hay là con về nhà ở đi? Ban đầu con ở đó còn có người chăm sóc, bây giờ lại chỉ có mình con."
Lục Ẩm Băng: "Buổi tối nếu Hạ Dĩ Đồng chưa về thì Tiết Dao sẽ tới, hôm nay là ngoài ý muốn."
Liễu Hân Mẫn: "Ở nhà cũng tốt, nhà mình có nhiều người giúp việc, chẳng may nếu con có gì nhờ vả thì tiện lợi hơn nhiều."
Lục Ẩm Băng: "Con..."
Lục Vân Chương ngắt lời cô, lạnh giọng nói: "Nói Hạ Dĩ Đồng cũng chuyển tới đây đi, nhà ta không có cẩu tử, sợ cái gì."
Lục Ẩm Băng giơ ngón tay đỡ chán, biết là không thể từ chối được, chỉ thở dài nói, "Vâng."
Hạ Dĩ Đồng nghe cô chuyển về nhà, ngơ ngác một chút, muốn hỏi gì đó mà bị câu nói của Lục Ẩm Băng chặn lại, nhớ nhà, ba mẹ cũng nhớ cô, nên chuyển về đi. Câu nào câu nấy cũng là ngắt lời, Hạ Dĩ Đồng tính hỏi gì mà quên hết sạch, cuối cùng còn vui vẻ nói: "Thời gian gần đây em rất bận, không thể chăm sóc cho chị, chị ở nhà với ba mẹ như vậy em cũng yên tâm. Tối mai em về sẽ mang theo chút đồ ăn vặt mà chị thích."
Ngày đầu tiên của tháng mười, lễ quốc khánh, Hạ Dĩ Đồng nhận được một tin vui: 《Mẹ nuôi》lọt vào danh sách rút gọn top 7 phim ảnh tại lễ trao giải Kim Ô, Hạ Dĩ Đồng được đề cử trong giải Nữ chính xuất sắc nhất.
Trong lòng biết đây cũng chỉ là lời fan thuận miệng nói ra, cũng biết Hạ Dĩ Đồng là người yêu của cô, em ấy đang trở nên tốt hơn, cô hẳn nên vui vẻ vì chuyện này, nhưng trong tim như đang bị tầng mây đen bao phủ, hai người các cô đang ở trong hoàn cảnh khác nhau...
Lục Ẩm Băng không tìm kiếm tin tức của mình trên mạng, thật sự không dám, cô không sợ ngã rồi đứng dậy, nhưng cô sợ có người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, nói xấu rồi chửi bới, trước kia cô có vốn liếng, là năng lực trời ban, nhưng bây giờ chẳng còn tự tin khi nói chuyện, một khi đã mất đi sự tự tin ấy, cô không chắc liệu mình có thể đối mặt với những nghi ngờ và chỉ trích đó hay không.
Thẫn thờ trên sofa, những suy nghĩ mông lung không cách nào kiểm soát, mãi cho đến khi có đôi tay khác đặt lên vai cô.
"Sao chị ngồi ngây ngốc ở dây thế này?" Hạ Dĩ Đồng nắm vai cô rồi từ từ ngồi xuống, chân kề chân, những ngày hè nóng lực, việc đầu tiên cô làm khi về tới nhà chính là tiếp xúc tứ chi với Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng nhìn thẳng mắt Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng mở miệng cắn lên môi cô, cười nói: "Sao chị nhìn em như thế? Trên mặt em hái ra tiền à?"
". . ." Lục Ẩm Băng cười cười, ý cười trong mắt rất nhạt.
Hạ Dĩ Đồng: "Sao không nói gì?"
Lục Ẩm Băng: "Hôm nay chị lên mạng, xem một chút tin tức liên quan tới em, mọi người đều khen em."
Hạ Dĩ Đồng: "À, rồi sao? Em biết cái đó mà, hai tháng này khen không ngớt lời, cái gì cần high em cũng high xong rồi."
"Không sao, chỉ là cảm thấy em trưởng thành rồi." Lục Ẩm Băng nhìn cô, nuốt lại nửa câu sau, trưởng thành rồi, không còn cần chị che chở nữa.
"Chị nói như thể em là con gái chị ấy, em không cần thêm một người mẹ nữa đâu, chị không biết đâu, hôm nay Tiết mama kêu em vẫy đuôi trước mặt chị ấy." Trên đường lái xe về, Hạ Dĩ Đồng luôn thấy khát, cầm lấy một quả quýt trong rổ trái cây trên bàn, bóc ra, chia cho Lục Ẩm Băng một nửa, "Em là vợ chị, cái gì mà trưởng thành với chưa trưởng thành, em bây giờ phải nói là thành thục."
Là thành thục, ngũ quan, mọi cử chỉ đều toát ra mị lực của người phụ nữ chín chắn, bông hoa cuộc đời cô đang nở rộ ở tuổi đẹp nhất.
Lục Ẩm Băng nhai, lập tức cảm giác quýt trong miệng có vị đắng chát.
Hạ Dĩ Đồng ăn hai ba miếng là xong một quả quýt, quả nhỏ, lại chia cho Lục Ẩm Băng một nửa, cũng không phải đói khát, nên lại lấy thêm một quả, bóc vỏ rồi đưa nửa quả cho Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng nói không cần, Hạ Dĩ Đồng tỏm luôn cả miếng vào trong miệng. Không lo lắng chuyện gì, ăn liền hai ba quả, rồi mới cảm thán một tiếng.
"Ai không biết còn tưởng em nghèo đói lắm, ăn quýt mà như hổ đói vồ mồi." Lục Ẩm Băng không nhịn được đưa tay xoa đầu cô.
Hạ Dĩ Đồng tranh thủ cọ đầu mình trong lòng bàn tay cô: "Bên cạnh chị thật hạnh phúc, không liên quan tới việc đang ăn cái gì."
Lục Ẩm Băng run rẩy nổi da gà.
Hạ Dĩ Đồng cười nửa miệng, cả người nũng nịu ôm rúc vào trong lòng Lục Ẩm Băng, đè cô xuống sofa. Đã lâu rồi hai người không làm cái chuyện kia, Lục Ẩm Băng bị cô đè xuống như vậy, trong nháy mắt lộ ra chút mãn nguyện.
Sau khi đè Lục Ẩm Băng xuống, Hạ Dĩ Đồng vươn cánh tay dài với điện thoại trên bàn để xem giờ, sau đó nhét điện thoại vào tay Lục Ẩm Băng, vùi mặt vào cổ cô, nghẹn ngào nói: "Em ngủ chút, năm phút nữa, 4 giờ 45 thì gọi em, em còn có hoạt động nữa."
Lục Ẩm Băng: ". . ."
Hạ Dĩ Đồng ngáp một cái, chưa tới ba giây, như con bạch tuộc quấn tứ chi lên người Lục Ẩm Băng, cứ thế ngủ thiếp đi.
Lục Ẩm Băng giơ tay chỉ vào mặt cô, nhưng ít nhất thì không hạ một cái tát lên đó. Cô quan sát kỹ Hạ Dĩ Đồng lúc đang ngủ, rồi chợt nhớ tới một bình luận của cư dân mạng: "Có phải Hạ Dĩ Đồng là người kế nhiệm xứng đáng nhất của Lục Ẩm Băng trong giới giải trí?"
Những người khác thì không rõ, nhưng với tư cách là người yêu, Lục Ẩm Băng hiểu Hạ Dĩ Đồng hơn bất kỳ ai, tiềm lực của Hạ Dĩ Đồng và tình trạng hiện tại của em ấy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Hạ Dĩ Đồng có thể trở thành truyền nhân mới. Em ấy là một khối ngọc thô, điều này cô đã sớm biết, trải qua sự mài giũa của cô, của Tần Hàn Lâm, của đạo diễn Trình, đã bắt đầu lộ ra năng lực lợi hại. Em ấy ôn hòa, nội liễm, nhưng có thể âm thầm khiến mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.
Qua Tiết Dao, cô biết được có không ít đạo diễn hỏi thăm em ấy, coi như hoàn toàn tiến vào giới điện ánh, đợi đến khi 《Mẹ nuôi》phát sóng, đề cử tại những giải thưởng quan trọng, chỉ cần diễn xuất được ngành công nhận, em ấy sẽ bước trên con đường mà chính cô chưa từng bước tới.
Nhìn lại bản thân, cô mắc bệnh, phương diện trí nhớ quan trọng nhất thì lại gặp vấn đề, mất dần ánh hào quang, không thể tiếp tục soi đường dẫn lối cho Hạ Dĩ Đồng được nữa, không thể làm ngôi sao của em ấy nữa.
Trong đầu Lục Ẩm Băng hiện lên rất nhiều suy nghĩ, đều dẫn đến kết quả bi quan, cô nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ ấy đi, ấn sáng màn hình điện thoại, giật mình, đã qua mười phút.
Thời gian của nghệ sĩ lúc nào cũng vội vã, Lục Ẩm Băng nhanh chóng đánh thức Hạ Dĩ Đồng: "Đến giờ rồi, sắp muộn rồi em."
Hạ Dĩ Đồng bị cô đánh thức, trong đầu trống rỗng, chỉ nghe bên tai âm thành ồn ào nhắc nhở muộn giờ, vội vàng nhét điện thoại vào túi quần, vẫy tay chào người sau lưng, rồi rời đi.
"Tối nay em không ăn cơm nhà, chị cứ ngủ trước đi, không cần chờ em đâu." Giọng nói Hạ Dĩ Đồng biến mất ngoài cửa.
Gần đây Hạ Dĩ Đồng luôn bận rộn tới nửa đêm mới về, thỉnh thoảng còn bay qua thành phố khác, khi cô ở thủ đô, Lục Ẩm Băng chuẩn bị cho cô rất nhiều món ăn nhẹ vào đêm khuya để cô bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, chẳng hạn như canh đảng sâm gà ác, bánh mochi,... Sau bao nhiêu cố gắng, đã chẳng giảm được cân nào lại còn tăng thêm vài cân nữa.
Giữa tháng 9, buổi tối phát sóng tập cuối《Mai Thất》, tất cả mọi người trước màn hình TV và cả ekip làm phim đều nín thở, kể cả Lục Ẩm Băng đang ngồi trước màn hình TV cũng nín thở theo, chờ công bổ rating phim.
Ngay khi kết thúc bài hát chủ đề, realtime rating xuất hiện: 5.9! Tất cả mọi người vỗ tay thật mạnh rồi lại hét lên đầy tiếng nuối, sau đó là buổi liên hoan chúc mừng, tình cờ lúc này Hạ Dĩ Đồng đang ở một thành phố phía Nam, Lục Ẩm Băng video call cho cô, hai người cùng xem tập cuối.
"Tông sư vĩ đại a, đại sư tỷ." Lục Ẩm Băng thổi phồng.
"Đâu có đâu? Tông sư có vĩ đại đến đâu thì cũng là đồ trong tay chị mà?" Hạ Dĩ Đồng hùa theo cô, còn làm động tác chắp tay.
Lục Ẩm Băng: "Đồ này thì chị phải cất trong túi mới được, khi nào em về?"
Hạ Dĩ Đồng: "Trưa mai cất cánh, hạ cánh rồi em còn tham gia lễ khai mạc gì gì đó, chắc tầm trước chín giờ."
"Vậy em ngủ sớm chút."
"Chị cũng ngủ sớm nhé, ngủ ngon Lục lão sư." Hạ Dĩ Đồng đang ngồi trên giường, trượt một cái là lọt vào trong chăn.
"Ngủ ngon Hạ lão sư." Lục Ẩm Băng tắt video call, để gọn đồ trên mặt bàn, quay người đi lên tầng. Bước tới bậc thang đầu tiên, cô đột nhiên xoay người nhìn lại, chưa bao giờ cảm thấy căn nhà này lại lớn đến vậy.
Khi cô nhìn lại lần nữa, những bóng đen dần dần hiện ra trước mắt, tiếng nói chuyện ầm ĩ không ngừng vang lên. Huyệt thái dương Lục Ẩm Băng giật mạnh một cái, bước nhanh về phòng, đóng sầm sửa lại, lưng tựa hoàn toàn vào cánh cửa, tim đập loạn xạ trong lồng ngừng, cổ họng khô khốc không nói lên lời.
Cả người cô từ từ trượt dọc theo cánh cửa, ngồi xuống dưới đất, ấn chặt trán xuống sàn nhà. Những âm thanh ồn ào bên tai khiến cô không thể nào đứng dậy, cô cúi người, điện thoại trong túi rơi ra, mũi lấm tấm mồ hôi, Lục Ẩm Băng nhìn vào camera điện thoại, mở khóa màn hình, trợ lý AI nhận ra giọng nói của cô, thay cô gọi điện thoại cho một người.
"Tâm trạng con không tốt hả, Băng Băng, muộn vậy rồi sao còn gọi cho mẹ?" Liễu Hân Mẫn ở đầu dây bên kia nói.
Lục Ẩm Băng không nói được, trong micro chỉ vang lên tiếng thở dốc nặng nề, Liễu Hân Mẫn nghe vậy, tim đập thình thịch, như hiểu ra điều gì đó, trấn an một câu: "Ba mẹ sẽ qua đón con ngay, con đợi một lát."
"Lão Lục, con gái chúng ta!" Bà mở toang cửa, Lục Vân Chương vẫn còn đang tắm, nghe thấy vậy liên trở nên luống cuống, chưa kịp cạo râu, gạt mọi thứ sang một bên, tùy tiện lấy khăn tắm lau đi bọt xà phòng trên người, tiện tay vớ lấy quần áo treo ngoài tủ, cùng Liễu Hân Mẫn lái xe tới biệt thự Lục Ẩm Băng, chạy được một quãng xa rồi mới nhận ra trên người đang mặc một chiếc áo len.
Trên đường Liễu Hân Mẫn không hề cúp điện thoại mà vẫn luôn nói chuyện với Lục Ẩm Băng, cho dù Lục Ẩm Băng không nghe được bà nói cái gì nhưng bà vẫn phải nói, nói đến đỏ cả mắt, nhưng không dám khóc vì sợ Lục Ẩm Băng sẽ nghe thấy, Lục Vân Chương trầm mặt, đạp mạnh chân ga, phóng nhanh trên đường, Liễu Hân Mẫn vỗ vai ông, Lục Vân Chương mới thả lỏng chân ga.
Nửa tiếng sau, hai người đã đến biệt thự Lục Ẩm Băng, trực tiếp đưa Lục Ẩm Băng về nhà.
Liễu Hân Mẫn đợi cảm xúc cô ổn định lại, mới rót cho cô ly trà nóng, xoa tay khuyên nhủ: "Băng Băng, hay là con về nhà ở đi? Ban đầu con ở đó còn có người chăm sóc, bây giờ lại chỉ có mình con."
Lục Ẩm Băng: "Buổi tối nếu Hạ Dĩ Đồng chưa về thì Tiết Dao sẽ tới, hôm nay là ngoài ý muốn."
Liễu Hân Mẫn: "Ở nhà cũng tốt, nhà mình có nhiều người giúp việc, chẳng may nếu con có gì nhờ vả thì tiện lợi hơn nhiều."
Lục Ẩm Băng: "Con..."
Lục Vân Chương ngắt lời cô, lạnh giọng nói: "Nói Hạ Dĩ Đồng cũng chuyển tới đây đi, nhà ta không có cẩu tử, sợ cái gì."
Lục Ẩm Băng giơ ngón tay đỡ chán, biết là không thể từ chối được, chỉ thở dài nói, "Vâng."
Hạ Dĩ Đồng nghe cô chuyển về nhà, ngơ ngác một chút, muốn hỏi gì đó mà bị câu nói của Lục Ẩm Băng chặn lại, nhớ nhà, ba mẹ cũng nhớ cô, nên chuyển về đi. Câu nào câu nấy cũng là ngắt lời, Hạ Dĩ Đồng tính hỏi gì mà quên hết sạch, cuối cùng còn vui vẻ nói: "Thời gian gần đây em rất bận, không thể chăm sóc cho chị, chị ở nhà với ba mẹ như vậy em cũng yên tâm. Tối mai em về sẽ mang theo chút đồ ăn vặt mà chị thích."
Ngày đầu tiên của tháng mười, lễ quốc khánh, Hạ Dĩ Đồng nhận được một tin vui: 《Mẹ nuôi》lọt vào danh sách rút gọn top 7 phim ảnh tại lễ trao giải Kim Ô, Hạ Dĩ Đồng được đề cử trong giải Nữ chính xuất sắc nhất.
Danh sách chương