Tiết Dao thất bại ê chề, không nói gì, tương đương với chấp nhận.
- Vậy chị có ở lại ăn cơm không? Tiết Dao giận dữ: "Em nói xem? Tôi ra ngoài mua đồ ăn chẳng lẽ không được ở lại ăn sao?"
- Được mà được mà, chắc chắn được.
Hạ Dĩ Đồng quay đầu lại hoan hỉ nhắn tin với Lai Ảnh: 【Chị ấy nói có ở lại ăn nhé.】
Thế là ba người vui vẻ thống nhất buổi tối ăn cơm cùng nhau, ngoại trừ Tiết Dao, người duy nhất không phải người nổi tiếng, hiển nhiên phải đảm nhận trọng trách ra ngoài mua đồ.
Tiết Dao dừng xe ven đường, lúc mua đồ ăn ở siêu thị, cô nhớ lại kinh nghiệm và kỷ niệm của mình trong một năm qua, số lượng hàng tạp hóa cô mua tăng mạnh. Với tư cách là người đại diện, công việc cô làm được nhiều nhất không phải vạch đường cho nghệ sĩ, cũng chẳng phải tranh tài nguyên cho nghệ sĩ, mà là ba chân bốn cẳng chạy mua đồ ăn, mấy chuyện này sao không gọi trợ lý mà cứ nhắm tới người đại diện?
"Phương Hồi đâu?" Cô hỏi Hạ Dĩ Đồng.
- Đang ở công ty.
"Giờ này cô ấy còn xử lý công việc gì nữa à? Cô ấy là trợ lý thân cận của em mà?"
- Việc tư của em thì em không để em ấy đi theo nữa, em cho em ấy nghỉ, nên em ấy nhắn tin cho em nói đang làm việc ở công ty.
Tiết Dao: "Sau này cứ để cô ấy theo em, có lúc cần tới."
- Vâng.
Khi cô quay lại, nếu Hạ Dĩ Đồng có thể nói chuyện, em ấy chắc chắn sẽ "Ồ" lên một tiếng lớn, đáng tiếc bây giờ không thể phát ra âm thanh, đành phải giơ hai ngón tay cái lên.
Tiết Dao nhét túi lớn túi nhỏ dưới chân: "Mấy thứ bay trên trời, đi trên đất, bơi dưới nước, mọc dưới đất, tôi đều mua hết rồi, giờ em xem rồi làm sao thì làm."
Hạ Dĩ Đồng làm khó cô, Tiết Dao dọa tát cô, Hạ Dĩ Đồng lập tức ngừng trò đùa lại rồi cười haha rất to.
Tiết Dao sờ lên tay mình, hoảng sợ nói: "Phiền quý cô đây đừng cười kiểu đó được không?" Nhìn xem một người đang bày ra dáng vẻ cười phớ lớ nhưng lại không phát ra âm thanh nào, không những không buồn cười mà còn tạo ra bầu không khí quỷ dị.
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
- Chị ghét em [tủi thân hichic]
Tiết Dao nhìn rõ chữ cô ghi, nói: "Đúng đó, ghét em đó, rồi sao?"
Hai người bọn họ, một người nói, một người gõ chữ, không có nhao nhao làm loạn trên đường, cuối cùng Hạ Dĩ Đồng lấy cớ "Bây giờ em bị bệnh tâm lý, chị lại làm tổn thương em, không sợ bệnh em nặng thêm à" để chiến thắng cuộc tranh luận vô vị này.
Lúc Hạ Dĩ Đồng đang gõ chứ, Tiết Dao cảm thấy như đầu óc mình cũng có vấn đề.
Lúc tới nhà Lai Ảnh, Lai Ảnh tự thân ra tiếp đón, trời dần chuyển tối, nàng nhận lấy túi đồ ăn từ tay Hạ Dĩ Đồng và Tiết Dao, cầm vào phòng bếp. Hạ Dĩ Đồng đứng trước cửa thay dép, nhìn điện thoại rồi mới tiến vào phòng bếp.
Lai Ảnh nhìn trái nhìn phải rồi mới thấy thiếu thiếu: "Lão Lục đâu? Sao chỉ có hai người tới đây? Vừa chạy hoạt động xong hả?"
Hạ Dĩ Đồng cậy bản thân nói không thành tiếng, đẩy vai Tiết Dao, Tiết Dao nhìn đông nhìn tây rồi nói: "Toilet ở đâu nhỉ? Tôi đi vệ sinh cái, hai em cứ trò chuyện nhé." Được lắm, chị ta sử dụng phương pháp trộm gà chui cống nước để chạy.
Hạ Dĩ Đồng buồn bực.
Lai Ảnh chặn trước cửa phòng bếp: "Chị ấy đi rồi, em nói đi."
Hạ Dĩ Đồng yên lặng lấy điện thoại trong túi ra.
Lai Ảnh: "Nói chuyện đi, em lấy điện thoại tính gọi cho Lục Ẩm Băng hay gì?"
Hạ Dĩ Đồng cúi đầu gõ gõ, giơ điện thoại cho cô coi.
- Ăn nhiều ớt quá, nói không ra tiếng, chị từ từ đợi em gõ chữ cho chị coi.
Lai Ảnh tức sắp nghẹn, cái cớ này ai tin thì chắc chắn đó là kẻ ngu.
Lai Ảnh: "Nói chuyện!"
Hạ Dĩ Đồng vẫn gõ chữ.
- Em mất tiếng thật, không lừa chị đâu.
- Lục Ẩm Băng ra nước ngoài chữa bệnh.
Suy nghĩ của Lai Ảnh đột nhiên ngừng lại, ngơ ngác nhìn hai câu ngắn gọn, tưởng chừng không liên quan gì nhưng thực chất là quan hệ nhân quả. Hạ Dĩ Đồng dành nửa tiếng để giải thích cho Lai Ảnh về nguyên nhân và kết quả. Từ lúc bị thương vào tháng 6 năm ngoái cho tới tháng 10 năm nay, từng sự kiện trong hơn một năm qua.
Lai Ảnh không nói gì, vò đầu mình, lững thững ra ngoài.
Hạ Dĩ Đồng nấu những món tốn kha khá thời gian để chín thức ăn, dù vậy cô vẫn ở trong bếp bận rộn cả một tiếng, thịt kho tàu, hấp, chiên xào, luộc, Lai Ảnh bày vẻ "Tôi đang tĩnh tâm, đừng làm phiền", Tiết Dao nhìn nàng như thấy hình bóng mình khi trước, có chút cười trên nỗi đau của người khác.
Lai Ảnh sắp xếp một phòng cho Hạ Dĩ Đồng, để cô ở tạm một tuần, không phải nàng không muốn giữ cô lại thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng một tuần sau nàng phải ra nước ngoài thử vai.
Hạ Dĩ Đồng ra hiệu một tuần là đủ để cô điều chỉnh lại tâm trạng, như vậy là cô hài lòng rồi.
Ngày thứ hai từ lúc Lục Ẩm Băng rời đi, Weibo Lục Ẩm Băng lần đầu đăng bài sau thời gian dài vắng bóng, Studio Lục Ẩm Băng đã share lại, khiến cả trong lẫn ngoài giới náo loạn, chiếm top 1 hotsearch cả ngày, nằm trong top 10 hotsearch trong ba ngày liên tiếp.
【Bệnh cũ tái phát, không thể tiếp tục được nữa, sau thời gian dài cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định tạm rời khỏi giới giải trí một thời gian, sẽ nhanh chóng quay lại, đừng nhớ, cảm ơn mọi người.】
Trừ những người biết nội tình, tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả người trong giới trước đó cũng không nghe được chút tin tức nào, đạo diễn, người đại diện, diễn viên, nhà đầu tư, nhà sản xuất, v.v... điện thoại Tiết Dao như muốn nổ tung, xử lý những việc sau đó đã tốn hết một tháng của cô.
Đối với fan và người qua đường thì giống như sấm sét giữa trời quang, lúc đầu trong giới phát triển dị dạng, diễn viên hội tụ cả nhan sắc, diễn xuất và nhân khí chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa Lục Ẩm Băng không phải một diễn viên bình thường, cô còn là thước đo trong giới giải trí, là sách giáo khoa diễn xuất, năm nay cô vừa tròn 30 tuổi.
Tạm thời rút khỏi giới? Tạm thời là bao lâu? Một năm hay hai năm, năm năm hay mười năm? Lúc cô ấy quay lại thì thế giới này đã biến thành cái dạng gì rồi? Cô ấy có thể tái xuất đỉnh phong trong cái giới này nữa sao?
Fan hâm mộ vừa lau nước mắt vừa nhắn Lục Ẩm Băng nhớ nghỉ ngơi thật tốt, tĩnh dưỡng cơ thể rồi sớm quay trở lại.
Người qua đường thì thở dài một tiếng, ngôi sao tỏa sáng nhất lại cứ thế lao xuống như sao băng vụt qua.
Người được Lục Ẩm Băng công khai là "chị em tốt" – Lai Ảnh và Hạ Dĩ Đồng cũng nhanh chóng đăng Weibo sau bài đăng của Lục Ẩm Băng.
Lai Ảnh đăng một tấm hình của Lục Ẩm Băng, là khoảnh khắc Lục Ẩm Băng chiếc cúp trên tại Liên hoan phim Berlin, rực rỡ ánh hào quang. Kèm theo dòng caption: 【Bọn họ có đẹp tới đâu cũng chẳng rực rỡ bằng cậu.】
Hạ Dĩ Đồng đăng lại khoảnh khắc kinh điển trong phim của Lục Ẩm Băng, một Lục Ẩm Băng im đậm trong ký ức mọi người, một Hạ Phiên Phiên 18 tuổi lộ ra sự sắc sảo thông minh, lưng dắt một thanh trường kiếm, đội mũ rộng vành, cầm kiếm chỉ trời, rồi đột nhiên thu kiếm, nở nụ cười rạng rỡ trước camera.
Caption: 【Mong chị trốn đi nửa đời, quay lại vẫn là thiếu niên.】
Fan và người qua đường tràn vào bình luận ở Weibo hai người, hi vọng có thể tìm được đáp án ở đây, hai người họ rủ nhau lên top 2 top 3 hotsearch, treo dưới chủ đề top 1 "Lục Ẩm Băng rút khỏi giới".
Sau khi hai người đăng Weibo không lâu, nhưng nam nữ nghệ sĩ khác trong giới, dù quen biết hay không, như đã hẹn trước, ai nấy đều đăng một đoạn văn, kèm theo bức ảnh Lục Ẩm Băng.
Hạ Dĩ Đồng và Lai Ảnh ngồi trên ghế sofa ở nhà, vừa lướt Weibo vừa chê bai.
Lai Ảnh: "Em nói thử xem, mấy người này biết cái thá gì chứ, lão Lục chưa chết, ai ai cũng đăng Weibo, khác quái gì rủ nhau khóc tang đâu, đợi lão Lục trở về kiểu gì cũng túm cổ từng người gõ cho u đầu."
Hạ Dĩ Đồng nghiêm túc gõ chữ.
Lai Ảnh ngó sang.
- Giờ em sẽ nhớ kỹ tên từng người [ghim thù.jpg]
Lai Ảnh há miệng cười bò trên sofa như một con cún.
Hạ Dĩ Đồng xóa dòng chữ kia, gõ dòng chữ mới, chọc chọc tay Lai Ảnh.
- Chị nói xem Lục Ẩm Băng có nhìn thấy bài đăng trên Weibo của chúng ta không?
Lai Ảnh nhịn cười, nói: "Không biết, dựa theo những gì chị biết về cậu ấy thì có lẽ sẽ thấy."
Thấy sao?
Hạ Dĩ Đồng tự hỏi chính mình. Cô mở các ứng dụng, đều lưu lại phương thức liên lạc với Lục Ẩm Băng, hôm qua Tiết Dao đùa cô là chị ấy phát bệnh tim, cô thấy rất hay, vừa cười vừa tính kể với Lục Ẩm Băng, gõ xong dấu chấm cuối cùng, nhưng lại xóa đi toàn bộ. Trước khi Lục Ẩm Băng chủ động liên lạc với cô, có lẽ cô không nên làm phiền chị ấy.
Thấy sao?
Trong lòng Lai Ảnh cũng tồn tại nghi vấn, nhưng mà so với Hạ Dĩ Đồng thì lòng cô chắc chắn hơn một phần, biết đối phương chắc chắn không nỡ hai người các cô... Được rồi, không nỡ Hạ Dĩ Đồng, tính tình lười nhác không nên tự chuốc nhục vào mình.
Cậu ấy nhất định sẽ thấy, sẽ không thể nhịn được mà không thấy.
Bên kia đại dương xa xôi, lệch nhau mười múi giờ, màn đêm buông xuống. Dưới bầu trời lấp lánh ánh sao, một quầng sáng xanh phủ lên căn nhà nhỏ ven biển.
Xuyên qua tấm rèm chưa kín, một người vóc dáng mảnh khảnh với nét mặt thâm trầm đứng bên cửa sổ, cầm ly nước trên tay. Hình ảnh phóng to, trên mặt người phụ nữ đó lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ và cưng chiều, nhưng trong mắt cô chỉ đơn thuần là yêu thích, không có tình cảm mập mờ khác.
"Biểu muội, em xem đủ chưa?" Lương Thư Yểu đặt ly nước xuống, bước hai bước lên phía trước, chống tay xuống bàn, ngả người về phía trước, ý đồ nhìn màn hình điện thoại Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng phản ứng rất nhanh nghiêng màn hình điện thoại đi, cà lơ phất phơ đung đưa chân, "Nhìn trộm là tổn thọ đấy, chị không biết à?"
"Cái miệng lúc nào cũng giảo biện như vậy." Cô giấu, Lương Thư Yểu cũng lười tranh, dù sao lát nữa về phòng cô mở Weibo Hạ Dĩ Đồng ra kiểu gì cũng có câu trả lời, cô mở ghế gấp ra rồi ngồi bên cạnh, "Em chạy qua đây làm gì?"
Lục Ẩm Băng: "Chữa bệnh đó."
Lương Thư Yểu: "Chữa não à?"
Lục Ẩm Băng trợn mắt nhìn cô: "Câu này của chị sao lại khó nghe đến thế?" Nói rồi cô tự cười, "Đúng, là chữa não?"
"Còn cả bệnh trầm cảm của em nữa, đúng thật là hoàn cảnh trong nước không tốt, bất lợi cho em dưỡng bệnh." Lương Thư Yểu nói, "Không phải ngạc nhiên, mẹ em, dì chị vừa nói cho chị biết."
Lục Ẩm Băng thờ ơ cúi đầu chào cô: "Phiền chị rồi, chị quen thuộc chỗ này hơn."
Lương Thư Yểu: "Nói thì dễ, bạn chị đã liên hệ với bác sĩ giỏi, ngày mai chị đưa em tới đó."
Lục Ẩm Băng chú ý tới "bạn" trong lời nói đó, câu nói rõ ràng, chỉ riêng chữ "bạn" này lại cực kỳ nhỏ, nhất thời nheo mắt, chế nhạo: "Bạn nào? Bạn giường à?"
Lương Thư Yểu lập tức cầm ly nước, uống một ngụm rồi phun ra, đứng từ xa làm lễ "rửa tội".
"Lương-Thư-Yểu!" Mặt Lục Ẩm Băng dính mấy giọt nước, đập bàn đứng dậy.
Lương Thư Yểu co chân bỏ chạy.
"Ha ha ha ha."
Lục Ẩm Băng buông điện thoại xuống, đuổi theo, lúc đứng lên, AI nhận dạng khuôn mặt cô, tự động mở khóa, trên màn hình là trang Weibo cá nhân của Hạ Dĩ Đồng.
- Vậy chị có ở lại ăn cơm không? Tiết Dao giận dữ: "Em nói xem? Tôi ra ngoài mua đồ ăn chẳng lẽ không được ở lại ăn sao?"
- Được mà được mà, chắc chắn được.
Hạ Dĩ Đồng quay đầu lại hoan hỉ nhắn tin với Lai Ảnh: 【Chị ấy nói có ở lại ăn nhé.】
Thế là ba người vui vẻ thống nhất buổi tối ăn cơm cùng nhau, ngoại trừ Tiết Dao, người duy nhất không phải người nổi tiếng, hiển nhiên phải đảm nhận trọng trách ra ngoài mua đồ.
Tiết Dao dừng xe ven đường, lúc mua đồ ăn ở siêu thị, cô nhớ lại kinh nghiệm và kỷ niệm của mình trong một năm qua, số lượng hàng tạp hóa cô mua tăng mạnh. Với tư cách là người đại diện, công việc cô làm được nhiều nhất không phải vạch đường cho nghệ sĩ, cũng chẳng phải tranh tài nguyên cho nghệ sĩ, mà là ba chân bốn cẳng chạy mua đồ ăn, mấy chuyện này sao không gọi trợ lý mà cứ nhắm tới người đại diện?
"Phương Hồi đâu?" Cô hỏi Hạ Dĩ Đồng.
- Đang ở công ty.
"Giờ này cô ấy còn xử lý công việc gì nữa à? Cô ấy là trợ lý thân cận của em mà?"
- Việc tư của em thì em không để em ấy đi theo nữa, em cho em ấy nghỉ, nên em ấy nhắn tin cho em nói đang làm việc ở công ty.
Tiết Dao: "Sau này cứ để cô ấy theo em, có lúc cần tới."
- Vâng.
Khi cô quay lại, nếu Hạ Dĩ Đồng có thể nói chuyện, em ấy chắc chắn sẽ "Ồ" lên một tiếng lớn, đáng tiếc bây giờ không thể phát ra âm thanh, đành phải giơ hai ngón tay cái lên.
Tiết Dao nhét túi lớn túi nhỏ dưới chân: "Mấy thứ bay trên trời, đi trên đất, bơi dưới nước, mọc dưới đất, tôi đều mua hết rồi, giờ em xem rồi làm sao thì làm."
Hạ Dĩ Đồng làm khó cô, Tiết Dao dọa tát cô, Hạ Dĩ Đồng lập tức ngừng trò đùa lại rồi cười haha rất to.
Tiết Dao sờ lên tay mình, hoảng sợ nói: "Phiền quý cô đây đừng cười kiểu đó được không?" Nhìn xem một người đang bày ra dáng vẻ cười phớ lớ nhưng lại không phát ra âm thanh nào, không những không buồn cười mà còn tạo ra bầu không khí quỷ dị.
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
- Chị ghét em [tủi thân hichic]
Tiết Dao nhìn rõ chữ cô ghi, nói: "Đúng đó, ghét em đó, rồi sao?"
Hai người bọn họ, một người nói, một người gõ chữ, không có nhao nhao làm loạn trên đường, cuối cùng Hạ Dĩ Đồng lấy cớ "Bây giờ em bị bệnh tâm lý, chị lại làm tổn thương em, không sợ bệnh em nặng thêm à" để chiến thắng cuộc tranh luận vô vị này.
Lúc Hạ Dĩ Đồng đang gõ chứ, Tiết Dao cảm thấy như đầu óc mình cũng có vấn đề.
Lúc tới nhà Lai Ảnh, Lai Ảnh tự thân ra tiếp đón, trời dần chuyển tối, nàng nhận lấy túi đồ ăn từ tay Hạ Dĩ Đồng và Tiết Dao, cầm vào phòng bếp. Hạ Dĩ Đồng đứng trước cửa thay dép, nhìn điện thoại rồi mới tiến vào phòng bếp.
Lai Ảnh nhìn trái nhìn phải rồi mới thấy thiếu thiếu: "Lão Lục đâu? Sao chỉ có hai người tới đây? Vừa chạy hoạt động xong hả?"
Hạ Dĩ Đồng cậy bản thân nói không thành tiếng, đẩy vai Tiết Dao, Tiết Dao nhìn đông nhìn tây rồi nói: "Toilet ở đâu nhỉ? Tôi đi vệ sinh cái, hai em cứ trò chuyện nhé." Được lắm, chị ta sử dụng phương pháp trộm gà chui cống nước để chạy.
Hạ Dĩ Đồng buồn bực.
Lai Ảnh chặn trước cửa phòng bếp: "Chị ấy đi rồi, em nói đi."
Hạ Dĩ Đồng yên lặng lấy điện thoại trong túi ra.
Lai Ảnh: "Nói chuyện đi, em lấy điện thoại tính gọi cho Lục Ẩm Băng hay gì?"
Hạ Dĩ Đồng cúi đầu gõ gõ, giơ điện thoại cho cô coi.
- Ăn nhiều ớt quá, nói không ra tiếng, chị từ từ đợi em gõ chữ cho chị coi.
Lai Ảnh tức sắp nghẹn, cái cớ này ai tin thì chắc chắn đó là kẻ ngu.
Lai Ảnh: "Nói chuyện!"
Hạ Dĩ Đồng vẫn gõ chữ.
- Em mất tiếng thật, không lừa chị đâu.
- Lục Ẩm Băng ra nước ngoài chữa bệnh.
Suy nghĩ của Lai Ảnh đột nhiên ngừng lại, ngơ ngác nhìn hai câu ngắn gọn, tưởng chừng không liên quan gì nhưng thực chất là quan hệ nhân quả. Hạ Dĩ Đồng dành nửa tiếng để giải thích cho Lai Ảnh về nguyên nhân và kết quả. Từ lúc bị thương vào tháng 6 năm ngoái cho tới tháng 10 năm nay, từng sự kiện trong hơn một năm qua.
Lai Ảnh không nói gì, vò đầu mình, lững thững ra ngoài.
Hạ Dĩ Đồng nấu những món tốn kha khá thời gian để chín thức ăn, dù vậy cô vẫn ở trong bếp bận rộn cả một tiếng, thịt kho tàu, hấp, chiên xào, luộc, Lai Ảnh bày vẻ "Tôi đang tĩnh tâm, đừng làm phiền", Tiết Dao nhìn nàng như thấy hình bóng mình khi trước, có chút cười trên nỗi đau của người khác.
Lai Ảnh sắp xếp một phòng cho Hạ Dĩ Đồng, để cô ở tạm một tuần, không phải nàng không muốn giữ cô lại thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng một tuần sau nàng phải ra nước ngoài thử vai.
Hạ Dĩ Đồng ra hiệu một tuần là đủ để cô điều chỉnh lại tâm trạng, như vậy là cô hài lòng rồi.
Ngày thứ hai từ lúc Lục Ẩm Băng rời đi, Weibo Lục Ẩm Băng lần đầu đăng bài sau thời gian dài vắng bóng, Studio Lục Ẩm Băng đã share lại, khiến cả trong lẫn ngoài giới náo loạn, chiếm top 1 hotsearch cả ngày, nằm trong top 10 hotsearch trong ba ngày liên tiếp.
【Bệnh cũ tái phát, không thể tiếp tục được nữa, sau thời gian dài cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định tạm rời khỏi giới giải trí một thời gian, sẽ nhanh chóng quay lại, đừng nhớ, cảm ơn mọi người.】
Trừ những người biết nội tình, tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả người trong giới trước đó cũng không nghe được chút tin tức nào, đạo diễn, người đại diện, diễn viên, nhà đầu tư, nhà sản xuất, v.v... điện thoại Tiết Dao như muốn nổ tung, xử lý những việc sau đó đã tốn hết một tháng của cô.
Đối với fan và người qua đường thì giống như sấm sét giữa trời quang, lúc đầu trong giới phát triển dị dạng, diễn viên hội tụ cả nhan sắc, diễn xuất và nhân khí chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa Lục Ẩm Băng không phải một diễn viên bình thường, cô còn là thước đo trong giới giải trí, là sách giáo khoa diễn xuất, năm nay cô vừa tròn 30 tuổi.
Tạm thời rút khỏi giới? Tạm thời là bao lâu? Một năm hay hai năm, năm năm hay mười năm? Lúc cô ấy quay lại thì thế giới này đã biến thành cái dạng gì rồi? Cô ấy có thể tái xuất đỉnh phong trong cái giới này nữa sao?
Fan hâm mộ vừa lau nước mắt vừa nhắn Lục Ẩm Băng nhớ nghỉ ngơi thật tốt, tĩnh dưỡng cơ thể rồi sớm quay trở lại.
Người qua đường thì thở dài một tiếng, ngôi sao tỏa sáng nhất lại cứ thế lao xuống như sao băng vụt qua.
Người được Lục Ẩm Băng công khai là "chị em tốt" – Lai Ảnh và Hạ Dĩ Đồng cũng nhanh chóng đăng Weibo sau bài đăng của Lục Ẩm Băng.
Lai Ảnh đăng một tấm hình của Lục Ẩm Băng, là khoảnh khắc Lục Ẩm Băng chiếc cúp trên tại Liên hoan phim Berlin, rực rỡ ánh hào quang. Kèm theo dòng caption: 【Bọn họ có đẹp tới đâu cũng chẳng rực rỡ bằng cậu.】
Hạ Dĩ Đồng đăng lại khoảnh khắc kinh điển trong phim của Lục Ẩm Băng, một Lục Ẩm Băng im đậm trong ký ức mọi người, một Hạ Phiên Phiên 18 tuổi lộ ra sự sắc sảo thông minh, lưng dắt một thanh trường kiếm, đội mũ rộng vành, cầm kiếm chỉ trời, rồi đột nhiên thu kiếm, nở nụ cười rạng rỡ trước camera.
Caption: 【Mong chị trốn đi nửa đời, quay lại vẫn là thiếu niên.】
Fan và người qua đường tràn vào bình luận ở Weibo hai người, hi vọng có thể tìm được đáp án ở đây, hai người họ rủ nhau lên top 2 top 3 hotsearch, treo dưới chủ đề top 1 "Lục Ẩm Băng rút khỏi giới".
Sau khi hai người đăng Weibo không lâu, nhưng nam nữ nghệ sĩ khác trong giới, dù quen biết hay không, như đã hẹn trước, ai nấy đều đăng một đoạn văn, kèm theo bức ảnh Lục Ẩm Băng.
Hạ Dĩ Đồng và Lai Ảnh ngồi trên ghế sofa ở nhà, vừa lướt Weibo vừa chê bai.
Lai Ảnh: "Em nói thử xem, mấy người này biết cái thá gì chứ, lão Lục chưa chết, ai ai cũng đăng Weibo, khác quái gì rủ nhau khóc tang đâu, đợi lão Lục trở về kiểu gì cũng túm cổ từng người gõ cho u đầu."
Hạ Dĩ Đồng nghiêm túc gõ chữ.
Lai Ảnh ngó sang.
- Giờ em sẽ nhớ kỹ tên từng người [ghim thù.jpg]
Lai Ảnh há miệng cười bò trên sofa như một con cún.
Hạ Dĩ Đồng xóa dòng chữ kia, gõ dòng chữ mới, chọc chọc tay Lai Ảnh.
- Chị nói xem Lục Ẩm Băng có nhìn thấy bài đăng trên Weibo của chúng ta không?
Lai Ảnh nhịn cười, nói: "Không biết, dựa theo những gì chị biết về cậu ấy thì có lẽ sẽ thấy."
Thấy sao?
Hạ Dĩ Đồng tự hỏi chính mình. Cô mở các ứng dụng, đều lưu lại phương thức liên lạc với Lục Ẩm Băng, hôm qua Tiết Dao đùa cô là chị ấy phát bệnh tim, cô thấy rất hay, vừa cười vừa tính kể với Lục Ẩm Băng, gõ xong dấu chấm cuối cùng, nhưng lại xóa đi toàn bộ. Trước khi Lục Ẩm Băng chủ động liên lạc với cô, có lẽ cô không nên làm phiền chị ấy.
Thấy sao?
Trong lòng Lai Ảnh cũng tồn tại nghi vấn, nhưng mà so với Hạ Dĩ Đồng thì lòng cô chắc chắn hơn một phần, biết đối phương chắc chắn không nỡ hai người các cô... Được rồi, không nỡ Hạ Dĩ Đồng, tính tình lười nhác không nên tự chuốc nhục vào mình.
Cậu ấy nhất định sẽ thấy, sẽ không thể nhịn được mà không thấy.
Bên kia đại dương xa xôi, lệch nhau mười múi giờ, màn đêm buông xuống. Dưới bầu trời lấp lánh ánh sao, một quầng sáng xanh phủ lên căn nhà nhỏ ven biển.
Xuyên qua tấm rèm chưa kín, một người vóc dáng mảnh khảnh với nét mặt thâm trầm đứng bên cửa sổ, cầm ly nước trên tay. Hình ảnh phóng to, trên mặt người phụ nữ đó lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ và cưng chiều, nhưng trong mắt cô chỉ đơn thuần là yêu thích, không có tình cảm mập mờ khác.
"Biểu muội, em xem đủ chưa?" Lương Thư Yểu đặt ly nước xuống, bước hai bước lên phía trước, chống tay xuống bàn, ngả người về phía trước, ý đồ nhìn màn hình điện thoại Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng phản ứng rất nhanh nghiêng màn hình điện thoại đi, cà lơ phất phơ đung đưa chân, "Nhìn trộm là tổn thọ đấy, chị không biết à?"
"Cái miệng lúc nào cũng giảo biện như vậy." Cô giấu, Lương Thư Yểu cũng lười tranh, dù sao lát nữa về phòng cô mở Weibo Hạ Dĩ Đồng ra kiểu gì cũng có câu trả lời, cô mở ghế gấp ra rồi ngồi bên cạnh, "Em chạy qua đây làm gì?"
Lục Ẩm Băng: "Chữa bệnh đó."
Lương Thư Yểu: "Chữa não à?"
Lục Ẩm Băng trợn mắt nhìn cô: "Câu này của chị sao lại khó nghe đến thế?" Nói rồi cô tự cười, "Đúng, là chữa não?"
"Còn cả bệnh trầm cảm của em nữa, đúng thật là hoàn cảnh trong nước không tốt, bất lợi cho em dưỡng bệnh." Lương Thư Yểu nói, "Không phải ngạc nhiên, mẹ em, dì chị vừa nói cho chị biết."
Lục Ẩm Băng thờ ơ cúi đầu chào cô: "Phiền chị rồi, chị quen thuộc chỗ này hơn."
Lương Thư Yểu: "Nói thì dễ, bạn chị đã liên hệ với bác sĩ giỏi, ngày mai chị đưa em tới đó."
Lục Ẩm Băng chú ý tới "bạn" trong lời nói đó, câu nói rõ ràng, chỉ riêng chữ "bạn" này lại cực kỳ nhỏ, nhất thời nheo mắt, chế nhạo: "Bạn nào? Bạn giường à?"
Lương Thư Yểu lập tức cầm ly nước, uống một ngụm rồi phun ra, đứng từ xa làm lễ "rửa tội".
"Lương-Thư-Yểu!" Mặt Lục Ẩm Băng dính mấy giọt nước, đập bàn đứng dậy.
Lương Thư Yểu co chân bỏ chạy.
"Ha ha ha ha."
Lục Ẩm Băng buông điện thoại xuống, đuổi theo, lúc đứng lên, AI nhận dạng khuôn mặt cô, tự động mở khóa, trên màn hình là trang Weibo cá nhân của Hạ Dĩ Đồng.
Danh sách chương