Hạ Dĩ Đồng không biết nên phản ứng như nào, nghe vậy mà đầu mũi bất giác chua xót, nhưng rồi cô nhanh chóng điều chỉnh lại, nhẹ nhàng cười đáp lại.
Tần Mộ là một "thẳng" nữ sắt thép, thần kinh thô hơn ống thép, cô vừa định tiếp tục đề tài này thì bị Quý Vi Bạch cắt ngang: "Hạ tiểu thư, tôi cô xem phim em đóng, chúng ta có thể chụp chung một tấm không?"
Tần Mộ ngẩn người tại chỗ, tự nhủ chị ta rõ ràng là bận tới độ chân không chạm đất, khi tay không làm việc thì chắc chắn là đang ở trong người cô, chẳng hiểu lấy đâu ra thời gian xem phim. Nhưng bộ dạng nhiệt tình của Quý Vi Bạch lại khá giống một fan hâm mộ, khiến cô càng khó hiểu.
Hạ Dĩ Đồng ôn hòa cầm điện thoại của Quý Vi Bạch, chụp chung một tấm ảnh, Quý Vi Bạch: "Cảm ơn."
Hạ Dĩ Đồng đáp lại: "Cám ơn." Dừng một chút, nói thêm, "Anh rể."
Quý Vi Bạch nghe cô gọi vậy, có chút đắc ý, nhàn nhạt nở nụ cười đẹp mắt. Hạ Dĩ Đồng khẽ giật mình, cúi đầu cong môi, đại khái hiểu được nhà này ai trên ai dưới rồi.
Có lẽ Tần Mộ thực sự quản lý được cô ấy, mỗi người đều có vận mệnh riêng của mình.
Cô ấy với Tần Mộ, mình với Lục Ẩm Băng.
Nói chuyện bên ngoài một lúc lâu, tới khi sắp bắt đầu lễ liên hoan, ba người lần lượt đi vào, Hạ Dĩ Đồng đi trước, nghe thấy giọng nói to nhỏ sau lưng mình.
"Chị nói chị bộn bề công việc như vậy, thế mà còn thời gian rảnh rỗi xem phim của người ta à?"
". . ."
"Chị xem phim thì thôi đi, sao còn lén lút xem phim sau lưng em! Em cũng muốn xem phim này cùng với chị, muốn thảo luận về nội dung phim cùng với chị, chị nói với em là chị không rảnh để xem cái gì, kết quả là chị lén la lén lút xem phim? Chị không thấy hổ thẹn với lương tâm à Quý Tam?"
"Vậy em thảo luận nội dung phim với ai?"
"Với thư----- không, không có ai, em đâu có thảo luận nội dung với ai, em chỉ đành lướt mạng tám chuyện thôi."
"Thư ký riêng?"
Hạ Dĩ Đồng che tay, nhẹ nhàng bật cười.
Hạ Dĩ Đồng được sắp xếp ngồi cách xa Tần Mộ, Lai Ảnh không tham dự sự kiện này, cô không cố tình chọn vị trí, khi ngồi xuống mới phát hiện người ngồi bên cạnh là Trần Mộc Dương.
[Trần Mộc Dương: Nam diễn viên đóng nam phụ trong Phá Tuyết. HDĐ và TMD từng bị xào CP (mức nhẹ).]
Mấy ngày nay Lai Ảnh tiết lộ rất nhiều chuyện trước kia của Lục Ẩm Băng cho cô nghe, đặc biệt là giai đoạn Lục Ẩm Băng nhận ra tình cảm của mình, Lai Ảnh có thể thao thao một ngày một đêm. Đương nhiên bao gồm cả chuyện Lục Ẩm Băng tưởng Hạ Dĩ Đồng thích Trần Mộc Dương nên ăn không ít giấm.
Người trong giới giải trí như lội ngược dòng nước, không tiến bước chắc chắn bị cuốn trôi. Gần hai năm qua, Trần Mộc Dương phát triển rất nhanh, ngoại hình điển trai, rất phù hợp với phim điện ảnh, diễn xuất tốt, chiếu hai bộ phim, tuy không phải nhân vật chính nhưng được đánh giá khá tốt, xem như có chỗ đứng trong giới điện ảnh.
Hạ Dĩ Đồng từng hợp tác với Trần Mục Dương, từng cùng vướng vào chuyện không hay, quan hệ cá nhân cũng khá tốt. Trần Mộc Dương cao ráo khoác lên mình bộ vest, tay phải để ở bụng dưới, tóc mái chải cao trước trán, giữa trán đầy đặn, khuôn mặt nam tính, ngũ quan mê người, theo lời dân mạng thì đây là bạn trai max lực, chẳng trách Lục Ẩm Băng lại ghen.
[Bạn trai max lực: Chỉ những người đàn ông quyến rũ và tạo cảm giác an toàn.]
Trần Mộc Dương phát hiện ánh mắt dò xét của cô, nghiêng đầu, đáp lại ánh mắt hỏi thăm: "Huh?"
Hạ Dĩ Đồng cười nói: "Không có gì đâu anh, lâu rồi mới gặp."
"Lâu rồi mới gặp." Trần Mộc Dương gật đầu, cười to lộ ra hàm răng trắng đều, "Em đẹp hơn trước nhiều."
"Lời nói ngon ngọt vậy?" Phải biết trước giờ hình tượng của Trần Mộc Dương là thẳng nam đúng nghĩa, thế mà bây giờ lại biết khen người, Hạ Dĩ Đồng nhỏ tiếng, cười đùa, "Có biến hả?"
Trần Mộc Dương nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
Trên sân khấu đang đọc diễn văn, hai người ngồi dưới khán đài đang chụm đầu thì thầm to nhỏ, cười nói vui vẻ. Camera lia tới, Hạ Dĩ Đồng và Trần Mộc Dương cùng ngoảnh nhìn camera, nở nụ cười.
Cameraman hẳn rất hứng thú với hình ảnh này nên dừng luôn cảnh quay tại hai người.
Hạ Dĩ Đồng nhỏ giọng: "Chắc lại muốn truyền tin xấu đây."
Trần Mộc Dương cau mày: "Mấy người này... Chẳng cho chúng ta chút riêng tư gì."
Hạ Dĩ Đồng: "Vị kia nhà anh sẽ không ghen chứ?"
Trần Mộc Dương: "Không đâu, em ấy tin anh mà."
"Vậy là được rồi." Hạ Dĩ Đồng hướng ánh mắt lên sân khấu, nhưng trong lòng lại nghĩ: Không biết Lục Ẩm Băng có nhìn thấy mấy truyền thông bẩn không, mình có nên lên Weibo giải thích một chút không nhỉ.
. . .
Sau khi kết thúc buổi tiệc, Tần Mộ mời Hạ Dĩ Đồng tới nhà làm khách, Hạ Dĩ Đồng lấy lý do sáng mai còn lịch trình để từ chối, người ta đều có đôi rồi, cô một thân một mình tới góp vui làm gì.
Tần Mộ rất thất vọng, xị mặt, nói Hạ Dĩ Đồng không thật sự coi cô ấy là bạn, Quý Vi Bạch đứng cạnh phải khuyên Tần Mộ mấy câu, Hạ Dĩ Đồng nói hết lời, đồng ý khi Lục Ẩm Băng quay lại sẽ tới nhà cô ấy làm khách.
Mấy người tách ra như vậy, ai về nhà nấy. Phương Hồi vẫn đi theo Hạ Dĩ Đồng tới tận nhà cô, diện tích không lớn, khá ấm áp. Phương Hồi phát hiện ra Hạ Dĩ Đồng có một thói quen mới ----- hình như là viết nhật ký.
Ngày nào cũng viết, cho dù về muộn tới mấy cũng sẽ ngồi viết ở thư phòng hoặc trên giường, mở sổ, lấy bút, viết thời gian.
Ngày 20 tháng 10 năm 2019, trời trong xanh.
Hôm nay tham gia một buổi liên hoan từ thiện, gặp được một người bạn cũ, rất vui vẻ. Nhưng mà người bạn cũ đó đi cùng với vợ, cảm thấy ghen tị, không biết bao giờ vợ mình mới về? Còn chạm mắt "tình địch" ngày trước của chị đấy, chị không cần quá bận tâm tới cách gọi này, là chị Lai Ảnh chủ động nói với em, kiểu gọi này cũng là chị ấy dùng, chị đi mấy ngày, ngày nào chị Lai Ảnh cũng kể xấu chị với em, chị để vợ chị giường đơn gối chiếc như này mà em vẫn chung thủy nói tốt cho chị, trời xanh chứng giám nhé...
Hạ Dĩ Đồng cắn bút, tiếp tục viết:
Ầy, em lại muốn truyền thông cường điệu hóa nó lên, em như một viên gạch trong giới giải trí, mặc kệ bị chuyển qua chuyển lại giữa các chủ đề, em cũng muốn chống trả như chị, nhưng lại chẳng có lý do gì, mà nếu em chống trả thì lại để lộ trong lòng em có điều muốn giấu, vậy thì cứ quyết định mặc kệ nó đi, dù sao thì qua mấy ngày mọi người cũng chẳng chú ý tới nó nữa. Đôi khi em không muốn chị nhìn thấy, không lại ảnh hưởng tới quá trình chị dưỡng bệnh, đôi khi em lại ích kỷ muốn chị nhìn thấy, còn muốn chị nổi giận, vừa giận dữ vừa sốt ruột chạy về đây tìm em thì sao? Được nhìn thấy chị dù chỉ một lúc thôi cũng tốt.
Ngủ ngon.
Cây xấu hổ của chị hôm nay yêu chị nhiều hơn hôm qua.
. . .
Ngày 24 tháng 10 năm 2019, trời trong xanh.
Xấu hổ quá, hôm nay mém tí thì như chó vồ cớt [~Ngã.] ở hành lang công ty.
Ai cũng nhìn, quê chết được, không thể quê hơn.
Ngủ ngon.
Hạ lão sư của chị ngày mai thức giấc sẽ yêu chị nhiều hơn hôm nay.
. . .
Ngày 4 tháng 11 năm 2019, trời trong xanh.
Nắng suốt hai tuần qua, điều này hiếm khi thấy, tuy là có sương mù nhưng lúc ra ngoài vẫn phải đeo khẩu trang. Trời lạnh, công ty không có máy sưởi nên em mang theo một cái máy sưởi, ai tới cũng ké phần làm ấm, mọi người trong công ty đều nói em là tiểu thiên thần. Làm sao bây giờ? Em đang cố gây dựng hình tượng nữ sát thủ lạnh lùng vô tình mà bị bọn họ nhìn thấu trái tim ấm áp mất rồi! Bây giờ em đang rất tuyệt vọng! Không được cười em ngốc nghếch, em là một nữ sát thủ tàn nhẫn đấy nhé.
Ngủ ngon.
Yêu Lục lão sư nhất trên đời. (Tạm thời hôm nay da mặt em dày hơn một chút hì hì)
. . .
Ngày 15 tháng 11 năm 2019, trời mưa.
Trời mưa lất phất, mưa ở đây có hơi không đã cái nư, hồi em ở quê nhà, mưa to mấy ngày liền gây ra lũ lụt, lúc đó sẽ có cảnh báo. Vừa nghĩ tới em từng sống cùng chị ở đây, chúng ta dạo bước dưới cơn mưa phùn, em lại thấy cơn mưa nhẹ nhàng này thật đáng yêu, nếu ở nhà em thì ra ngoài chị phải nắm tay em thật chặt, rồi hai chúng ta cùng bị lũ cuốn trôi haha.
Ngủ ngon.
Vị hôn thê của chị đang rất nhớ chị.
. . .
Ngày 17 tháng 11 năm 2019, trời nhiều mây.
Ở văn phòng công ty (phòng làm việc của chị) đọc kịch bản, đau mỏi cổ, còn ba cái kịch bản, em định chọn một trong số đó để quay. Chị yên tâm, không có chị bên cạnh em sẽ chăm chỉ quay phim, chăm chỉ làm việc, sinh hoạt lành mạnh, đảm bảo lúc chị quay về vẫn sẽ nhìn thấy em của ngày trước.
Ngủ ngon.
Mùa Hạ. (Hi vọng mùa hạ năm sau chị có thể trở về)
. . .
Ngày 22 tháng 11 năm 2019, trời trong xong.
Ngày mai tới lễ trao giải Kim Ô rồi, rất là hồi hộp, hy vọng được gặp chị dẫu cho hi vọng ấy thật mong manh.
Em cảm giác chị sẽ tới.
Nói vậy thôi.
Ngủ ngon.
Mùa Hạ của chị.
. . .
Cuốn sổ kín chữ đang từ từ khép lại, Hạ Dĩ Đồng chớp mặt, bước xuống chiếc Bentley màu đen với một chiếc váy dài, cô đang ở lễ trao giải, đôi mắt nhanh chóng thích ứng với ánh đèn flash, trên mặt duy trì một nụ cười ưu nhã, sải bước trên đôi giày cao gót, chiếc váy đen hở vai để lộ khí chất thành thục của cô.
Hạ Dĩ Đồng giơ tay với cả hai bên truyền thông, dừng trên thảm đỏ, bày ra các tư thế khác nhau để cánh truyền thông có thể chụp được nhiều bức ảnh hơn khi đăng báo. Qua quãng thời gian ngắn, đèn flash vẫn chớp sáng liên tục, Hạ Dĩ Đồng gật đầu với mọi người, ra hiệu ngượng ngùng, bước về phía trước.
Hạ Dĩ Đồng nhìn khoảng không bên cạnh, khóe môi giật giật, cảm giác như có một cánh tay khác khoác lên vai cô, tựa nửa người vào cô, giọng nói trong trẻo khẽ vang bên tai.
Thảm đỏ rộng lớn như vậy, Hạ Dĩ Đồng là nghệ sĩ được yêu thích nhất giới giải trí và giành được giải được yêu thích nhất tại Kim Ô, cô bước chưa tới mấy bước thì bên cạnh đã có cánh tay vòng qua eo cô, có người dán lên người cô.
Hạ Dĩ Đồng thiếu chút nữa hất cánh tay kia ra, cũng may người kia sớm lên tiếng.
"Đi thảm đỏ mà không thèm chờ chị, em lẻ bóng một mình trông cô đơn biết bao, hai chúng ta đi cùng nhau có phải trông bớt hiu quạnh rồi không."
Nét tức giận trên mặt Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng biến mất, nhanh tới mức như chưa từng xuất hiện, ý cười nhàn nhạt: "Chị Lai Ảnh."
Lai Ảnh co tay lại, để tay Hạ Dĩ Đồng vòng qua cô: "Em ổn chứ?"
"Em thì có thể có chuyện gì chứ." Hạ Dĩ Đồng cười cười.
Chữ trên mặt Lai Ảnh "Em nghĩ em giấu được chị sao", ý cười trên mặt Hạ Dĩ Đồng càng lúc càng nhạt, cuối cùng là biến mất nơi đáy mắt.
Lai Ảnh lắc đầu thầm thở dài.
Hai người ký tên lên tường, rồi về vị trí của mình, Hạ Dĩ Đồng lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Phương Hồi: 【Có đó không?】
Cô nhờ Phương Hồi tìm kiếm xung quanh xem có ai hình bóng nào tương tự Lục Ẩm Băng không.
Phương Hồi: 【Hiện tại chưa thấy, em tìm tiếp, chị đừng vội.】
Hạ Dĩ Đồng không đợi được tin nhắn của Phương Hồi, khi ánh đèn trong khán phòng mờ đi, tiếng vỗ tay vang lên, MC trên sân khấu tuyên bố lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Cô để điện thoại ở chế độ rung, cầm chặt trong tay, ánh mắt hướng lên sân khấu.
Tần Mộ là một "thẳng" nữ sắt thép, thần kinh thô hơn ống thép, cô vừa định tiếp tục đề tài này thì bị Quý Vi Bạch cắt ngang: "Hạ tiểu thư, tôi cô xem phim em đóng, chúng ta có thể chụp chung một tấm không?"
Tần Mộ ngẩn người tại chỗ, tự nhủ chị ta rõ ràng là bận tới độ chân không chạm đất, khi tay không làm việc thì chắc chắn là đang ở trong người cô, chẳng hiểu lấy đâu ra thời gian xem phim. Nhưng bộ dạng nhiệt tình của Quý Vi Bạch lại khá giống một fan hâm mộ, khiến cô càng khó hiểu.
Hạ Dĩ Đồng ôn hòa cầm điện thoại của Quý Vi Bạch, chụp chung một tấm ảnh, Quý Vi Bạch: "Cảm ơn."
Hạ Dĩ Đồng đáp lại: "Cám ơn." Dừng một chút, nói thêm, "Anh rể."
Quý Vi Bạch nghe cô gọi vậy, có chút đắc ý, nhàn nhạt nở nụ cười đẹp mắt. Hạ Dĩ Đồng khẽ giật mình, cúi đầu cong môi, đại khái hiểu được nhà này ai trên ai dưới rồi.
Có lẽ Tần Mộ thực sự quản lý được cô ấy, mỗi người đều có vận mệnh riêng của mình.
Cô ấy với Tần Mộ, mình với Lục Ẩm Băng.
Nói chuyện bên ngoài một lúc lâu, tới khi sắp bắt đầu lễ liên hoan, ba người lần lượt đi vào, Hạ Dĩ Đồng đi trước, nghe thấy giọng nói to nhỏ sau lưng mình.
"Chị nói chị bộn bề công việc như vậy, thế mà còn thời gian rảnh rỗi xem phim của người ta à?"
". . ."
"Chị xem phim thì thôi đi, sao còn lén lút xem phim sau lưng em! Em cũng muốn xem phim này cùng với chị, muốn thảo luận về nội dung phim cùng với chị, chị nói với em là chị không rảnh để xem cái gì, kết quả là chị lén la lén lút xem phim? Chị không thấy hổ thẹn với lương tâm à Quý Tam?"
"Vậy em thảo luận nội dung phim với ai?"
"Với thư----- không, không có ai, em đâu có thảo luận nội dung với ai, em chỉ đành lướt mạng tám chuyện thôi."
"Thư ký riêng?"
Hạ Dĩ Đồng che tay, nhẹ nhàng bật cười.
Hạ Dĩ Đồng được sắp xếp ngồi cách xa Tần Mộ, Lai Ảnh không tham dự sự kiện này, cô không cố tình chọn vị trí, khi ngồi xuống mới phát hiện người ngồi bên cạnh là Trần Mộc Dương.
[Trần Mộc Dương: Nam diễn viên đóng nam phụ trong Phá Tuyết. HDĐ và TMD từng bị xào CP (mức nhẹ).]
Mấy ngày nay Lai Ảnh tiết lộ rất nhiều chuyện trước kia của Lục Ẩm Băng cho cô nghe, đặc biệt là giai đoạn Lục Ẩm Băng nhận ra tình cảm của mình, Lai Ảnh có thể thao thao một ngày một đêm. Đương nhiên bao gồm cả chuyện Lục Ẩm Băng tưởng Hạ Dĩ Đồng thích Trần Mộc Dương nên ăn không ít giấm.
Người trong giới giải trí như lội ngược dòng nước, không tiến bước chắc chắn bị cuốn trôi. Gần hai năm qua, Trần Mộc Dương phát triển rất nhanh, ngoại hình điển trai, rất phù hợp với phim điện ảnh, diễn xuất tốt, chiếu hai bộ phim, tuy không phải nhân vật chính nhưng được đánh giá khá tốt, xem như có chỗ đứng trong giới điện ảnh.
Hạ Dĩ Đồng từng hợp tác với Trần Mục Dương, từng cùng vướng vào chuyện không hay, quan hệ cá nhân cũng khá tốt. Trần Mộc Dương cao ráo khoác lên mình bộ vest, tay phải để ở bụng dưới, tóc mái chải cao trước trán, giữa trán đầy đặn, khuôn mặt nam tính, ngũ quan mê người, theo lời dân mạng thì đây là bạn trai max lực, chẳng trách Lục Ẩm Băng lại ghen.
[Bạn trai max lực: Chỉ những người đàn ông quyến rũ và tạo cảm giác an toàn.]
Trần Mộc Dương phát hiện ánh mắt dò xét của cô, nghiêng đầu, đáp lại ánh mắt hỏi thăm: "Huh?"
Hạ Dĩ Đồng cười nói: "Không có gì đâu anh, lâu rồi mới gặp."
"Lâu rồi mới gặp." Trần Mộc Dương gật đầu, cười to lộ ra hàm răng trắng đều, "Em đẹp hơn trước nhiều."
"Lời nói ngon ngọt vậy?" Phải biết trước giờ hình tượng của Trần Mộc Dương là thẳng nam đúng nghĩa, thế mà bây giờ lại biết khen người, Hạ Dĩ Đồng nhỏ tiếng, cười đùa, "Có biến hả?"
Trần Mộc Dương nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
Trên sân khấu đang đọc diễn văn, hai người ngồi dưới khán đài đang chụm đầu thì thầm to nhỏ, cười nói vui vẻ. Camera lia tới, Hạ Dĩ Đồng và Trần Mộc Dương cùng ngoảnh nhìn camera, nở nụ cười.
Cameraman hẳn rất hứng thú với hình ảnh này nên dừng luôn cảnh quay tại hai người.
Hạ Dĩ Đồng nhỏ giọng: "Chắc lại muốn truyền tin xấu đây."
Trần Mộc Dương cau mày: "Mấy người này... Chẳng cho chúng ta chút riêng tư gì."
Hạ Dĩ Đồng: "Vị kia nhà anh sẽ không ghen chứ?"
Trần Mộc Dương: "Không đâu, em ấy tin anh mà."
"Vậy là được rồi." Hạ Dĩ Đồng hướng ánh mắt lên sân khấu, nhưng trong lòng lại nghĩ: Không biết Lục Ẩm Băng có nhìn thấy mấy truyền thông bẩn không, mình có nên lên Weibo giải thích một chút không nhỉ.
. . .
Sau khi kết thúc buổi tiệc, Tần Mộ mời Hạ Dĩ Đồng tới nhà làm khách, Hạ Dĩ Đồng lấy lý do sáng mai còn lịch trình để từ chối, người ta đều có đôi rồi, cô một thân một mình tới góp vui làm gì.
Tần Mộ rất thất vọng, xị mặt, nói Hạ Dĩ Đồng không thật sự coi cô ấy là bạn, Quý Vi Bạch đứng cạnh phải khuyên Tần Mộ mấy câu, Hạ Dĩ Đồng nói hết lời, đồng ý khi Lục Ẩm Băng quay lại sẽ tới nhà cô ấy làm khách.
Mấy người tách ra như vậy, ai về nhà nấy. Phương Hồi vẫn đi theo Hạ Dĩ Đồng tới tận nhà cô, diện tích không lớn, khá ấm áp. Phương Hồi phát hiện ra Hạ Dĩ Đồng có một thói quen mới ----- hình như là viết nhật ký.
Ngày nào cũng viết, cho dù về muộn tới mấy cũng sẽ ngồi viết ở thư phòng hoặc trên giường, mở sổ, lấy bút, viết thời gian.
Ngày 20 tháng 10 năm 2019, trời trong xanh.
Hôm nay tham gia một buổi liên hoan từ thiện, gặp được một người bạn cũ, rất vui vẻ. Nhưng mà người bạn cũ đó đi cùng với vợ, cảm thấy ghen tị, không biết bao giờ vợ mình mới về? Còn chạm mắt "tình địch" ngày trước của chị đấy, chị không cần quá bận tâm tới cách gọi này, là chị Lai Ảnh chủ động nói với em, kiểu gọi này cũng là chị ấy dùng, chị đi mấy ngày, ngày nào chị Lai Ảnh cũng kể xấu chị với em, chị để vợ chị giường đơn gối chiếc như này mà em vẫn chung thủy nói tốt cho chị, trời xanh chứng giám nhé...
Hạ Dĩ Đồng cắn bút, tiếp tục viết:
Ầy, em lại muốn truyền thông cường điệu hóa nó lên, em như một viên gạch trong giới giải trí, mặc kệ bị chuyển qua chuyển lại giữa các chủ đề, em cũng muốn chống trả như chị, nhưng lại chẳng có lý do gì, mà nếu em chống trả thì lại để lộ trong lòng em có điều muốn giấu, vậy thì cứ quyết định mặc kệ nó đi, dù sao thì qua mấy ngày mọi người cũng chẳng chú ý tới nó nữa. Đôi khi em không muốn chị nhìn thấy, không lại ảnh hưởng tới quá trình chị dưỡng bệnh, đôi khi em lại ích kỷ muốn chị nhìn thấy, còn muốn chị nổi giận, vừa giận dữ vừa sốt ruột chạy về đây tìm em thì sao? Được nhìn thấy chị dù chỉ một lúc thôi cũng tốt.
Ngủ ngon.
Cây xấu hổ của chị hôm nay yêu chị nhiều hơn hôm qua.
. . .
Ngày 24 tháng 10 năm 2019, trời trong xanh.
Xấu hổ quá, hôm nay mém tí thì như chó vồ cớt [~Ngã.] ở hành lang công ty.
Ai cũng nhìn, quê chết được, không thể quê hơn.
Ngủ ngon.
Hạ lão sư của chị ngày mai thức giấc sẽ yêu chị nhiều hơn hôm nay.
. . .
Ngày 4 tháng 11 năm 2019, trời trong xanh.
Nắng suốt hai tuần qua, điều này hiếm khi thấy, tuy là có sương mù nhưng lúc ra ngoài vẫn phải đeo khẩu trang. Trời lạnh, công ty không có máy sưởi nên em mang theo một cái máy sưởi, ai tới cũng ké phần làm ấm, mọi người trong công ty đều nói em là tiểu thiên thần. Làm sao bây giờ? Em đang cố gây dựng hình tượng nữ sát thủ lạnh lùng vô tình mà bị bọn họ nhìn thấu trái tim ấm áp mất rồi! Bây giờ em đang rất tuyệt vọng! Không được cười em ngốc nghếch, em là một nữ sát thủ tàn nhẫn đấy nhé.
Ngủ ngon.
Yêu Lục lão sư nhất trên đời. (Tạm thời hôm nay da mặt em dày hơn một chút hì hì)
. . .
Ngày 15 tháng 11 năm 2019, trời mưa.
Trời mưa lất phất, mưa ở đây có hơi không đã cái nư, hồi em ở quê nhà, mưa to mấy ngày liền gây ra lũ lụt, lúc đó sẽ có cảnh báo. Vừa nghĩ tới em từng sống cùng chị ở đây, chúng ta dạo bước dưới cơn mưa phùn, em lại thấy cơn mưa nhẹ nhàng này thật đáng yêu, nếu ở nhà em thì ra ngoài chị phải nắm tay em thật chặt, rồi hai chúng ta cùng bị lũ cuốn trôi haha.
Ngủ ngon.
Vị hôn thê của chị đang rất nhớ chị.
. . .
Ngày 17 tháng 11 năm 2019, trời nhiều mây.
Ở văn phòng công ty (phòng làm việc của chị) đọc kịch bản, đau mỏi cổ, còn ba cái kịch bản, em định chọn một trong số đó để quay. Chị yên tâm, không có chị bên cạnh em sẽ chăm chỉ quay phim, chăm chỉ làm việc, sinh hoạt lành mạnh, đảm bảo lúc chị quay về vẫn sẽ nhìn thấy em của ngày trước.
Ngủ ngon.
Mùa Hạ. (Hi vọng mùa hạ năm sau chị có thể trở về)
. . .
Ngày 22 tháng 11 năm 2019, trời trong xong.
Ngày mai tới lễ trao giải Kim Ô rồi, rất là hồi hộp, hy vọng được gặp chị dẫu cho hi vọng ấy thật mong manh.
Em cảm giác chị sẽ tới.
Nói vậy thôi.
Ngủ ngon.
Mùa Hạ của chị.
. . .
Cuốn sổ kín chữ đang từ từ khép lại, Hạ Dĩ Đồng chớp mặt, bước xuống chiếc Bentley màu đen với một chiếc váy dài, cô đang ở lễ trao giải, đôi mắt nhanh chóng thích ứng với ánh đèn flash, trên mặt duy trì một nụ cười ưu nhã, sải bước trên đôi giày cao gót, chiếc váy đen hở vai để lộ khí chất thành thục của cô.
Hạ Dĩ Đồng giơ tay với cả hai bên truyền thông, dừng trên thảm đỏ, bày ra các tư thế khác nhau để cánh truyền thông có thể chụp được nhiều bức ảnh hơn khi đăng báo. Qua quãng thời gian ngắn, đèn flash vẫn chớp sáng liên tục, Hạ Dĩ Đồng gật đầu với mọi người, ra hiệu ngượng ngùng, bước về phía trước.
Hạ Dĩ Đồng nhìn khoảng không bên cạnh, khóe môi giật giật, cảm giác như có một cánh tay khác khoác lên vai cô, tựa nửa người vào cô, giọng nói trong trẻo khẽ vang bên tai.
Thảm đỏ rộng lớn như vậy, Hạ Dĩ Đồng là nghệ sĩ được yêu thích nhất giới giải trí và giành được giải được yêu thích nhất tại Kim Ô, cô bước chưa tới mấy bước thì bên cạnh đã có cánh tay vòng qua eo cô, có người dán lên người cô.
Hạ Dĩ Đồng thiếu chút nữa hất cánh tay kia ra, cũng may người kia sớm lên tiếng.
"Đi thảm đỏ mà không thèm chờ chị, em lẻ bóng một mình trông cô đơn biết bao, hai chúng ta đi cùng nhau có phải trông bớt hiu quạnh rồi không."
Nét tức giận trên mặt Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng biến mất, nhanh tới mức như chưa từng xuất hiện, ý cười nhàn nhạt: "Chị Lai Ảnh."
Lai Ảnh co tay lại, để tay Hạ Dĩ Đồng vòng qua cô: "Em ổn chứ?"
"Em thì có thể có chuyện gì chứ." Hạ Dĩ Đồng cười cười.
Chữ trên mặt Lai Ảnh "Em nghĩ em giấu được chị sao", ý cười trên mặt Hạ Dĩ Đồng càng lúc càng nhạt, cuối cùng là biến mất nơi đáy mắt.
Lai Ảnh lắc đầu thầm thở dài.
Hai người ký tên lên tường, rồi về vị trí của mình, Hạ Dĩ Đồng lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Phương Hồi: 【Có đó không?】
Cô nhờ Phương Hồi tìm kiếm xung quanh xem có ai hình bóng nào tương tự Lục Ẩm Băng không.
Phương Hồi: 【Hiện tại chưa thấy, em tìm tiếp, chị đừng vội.】
Hạ Dĩ Đồng không đợi được tin nhắn của Phương Hồi, khi ánh đèn trong khán phòng mờ đi, tiếng vỗ tay vang lên, MC trên sân khấu tuyên bố lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Cô để điện thoại ở chế độ rung, cầm chặt trong tay, ánh mắt hướng lên sân khấu.
Danh sách chương