Lần NG này rất bất ngờ, Tần Hàn Lâm cao giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"
"Không có gì đâu ạ." Hạ Dĩ Đồng liền lắc đầu, "Chỉ là em không cẩn thận nên bị sặc vài ngụm nước."
Cô nín thở lần nữa, cho đầu óc trở nên trống không, chìm xuống dưới nước.

Không biết có phải là ảo giác không nữa, Lục Ẩm Băng cứ luôn cảm thấy Hạ Dĩ Đồng lúc nãy oán hờn nhìn cô một cái, trong lòng thấy kỳ lạ: "Cũng đâu phải chị làm cho ngươi bị NG đâu, nhìn chị cái gì?"
"Action!"
Thị vệ trong cung hoàn toàn không do dự nhảy xuống nước vớt Trần Khinh lên, quần áo cô ướt sũng, sắc mặt trắng bệch, nằm trên đất không động đậy, nhìn cứ như đã chết rồi vậy.

Kinh Tú như tên bắn xông qua đó, đẩy thị vệ vây xung quanh ra, giơ tay qua dò động mạch cổ của cô ấy.

Trần Khinh đã ngâm mình trong nước một nén hương rồi, nhưng làn da ở cổ vẫn còn độ ấm, xúc cảm trơn mượt gần như làm cho đầu ngón tay cảm giác như đang chạm vào viên ngọc mềm mại, không có cách nào rút ra được.

Nhưng Kinh Tú không có tâm tư đi nghĩ đến mấy chuyện này, ngón tay cô cứng đờ trên cổ.

Không ngờ vẫn còn mạch đập......!
Sao lại thế được?
Kinh Tú hít một hơi nhẹ, suýt chút nữa là biểu hiện thất lễ rồi, cô ngừng một chốc rồi trầm giọng nói: "Đưa Trần Phi về Ngọc Tú Cung, mau truyền thái y."
Lần này không có đưa cô ta vào chỗ chết, nếu cô ta tỉnh dậy, tố cáo với phụ vương thì phải làm sao đây?
Kinh Tú từ từ chuyển động nhãn cầu, đứng dậy, nhìn thị vệ đưa Trần Khinh đi khỏi, miệng tự chế giễu cong lên.

Một hoàng tử không có thế lực lại không được đắc sủng, tố cáo thì tố cáo đi, sinh tử nằm trong tay người khác, cô còn có cách gì khác nữa?

Kinh Tú vén một góc tay áo lên, nhìn vào vết sẹo trên cánh tay của mình, ngẩn người một lát, sau đó là thoải mái thư giãn, quay lưng ngược lại phía Ngọc Tú Cung, phủi ống tay áo đi mất.

"Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, còn thất ý? (Đời người có dịp nên tận hưởng niềm vui).

Càng phải tận hoan hơn nữa." cô lắc đầu lẩm bẩm.

Ống kính kéo dài ra, bóng dáng dần biến mất sau hòn non bộ.

"Cut, qua."
Hạ Dĩ Đồng mở mắt ra, nhanh chóng nhảy xuống lưng của thị vệ, chạy mấy bước đến trước máy quay, cùng Tần Hàn Lâm xem lại playback.

Khi tới khúc ngón tay của Lục Ẩm Băng đặt lên cổ cô thăm dò mạch đập thì Hạ Dĩ Đồng vẫn không kiềm chế được rùng mình một cái, cô vẫn còn nhớ cái xúc cảm lúc nãy, cảm giác tim đập nhanh khi ngón tay của Lục Ẩm Băng đặt vào.

Tần Hàn Lâm tạm ngừng, chỉ vào một chỗ nói: "Chỗ này tại sao lại động đậy một cái?"
"Hở?" Hạ Dĩ Đồng hoàn hồn xem lại, phát hiện ông ấy nói đến đoạn Lục Ẩm Băng dùng ngón tay thám thính mạch của mình, "......Em không nhớ nữa.

Xin lỗi đạo diễn Tần."
"Sao em tối ngày cứ xin lỗi hoài vậy, bị tôi bắt quay lại là chuyện như cơm bữa mà, tôi nhìn ra được em rất nghiêm túc diễn." Tần Hàn Lâm cười, "Vậy là đủ rồi, đừng căng thẳng quá, cứ coi như là một cơ hội tập luyện đi, chỉ có trạng thái thoải mái thì mới quay ra được một bộ phim tốt."
"Cám ơn đạo diễn Tần."
"Bây giờ em có thể nói tôi biết tại sao lại động đậy không?"
"A," Hạ Dĩ Đồng lén nhìn Lục Ẩm Băng một cái, nhỏ tiếng nói, "Em không nhớ thật mà." Lúc đó chỉ là phản xạ tự nhiên thôi, cô cũng không có chú ý tới.

Tần Hàn Lâm chú ý đến ánh mắt của cô ấy, kêu lên: "Ẩm Băng, qua đây chút."
Lục Ẩm Băng trả lời xong tin nhắn, quăng điện thoại cho Tiểu Tây, lấy tay che trán đi qua, hai chân của Hạ Dĩ Đồng lập tức chắp lại, đứng rất ngay ngắn.

Tần Hàn Lâm nói với Lục Ẩm Băng: "Thím chạm thử Dĩ Đồng một cái đi."
Lục Ẩm Băng cười mím chi hỏi: "Chạm chỗ nào?"
Hạ Dĩ Đồng: "!!!"
Chỗ nào cũng được hết đó!
Tần Hàn Lâm nói: "Cái cổ đi, cảnh lúc nãy Dĩ Đồng hơi căng thẳng, chắc không quen với sự đụng chạm của thím."
Lục Ẩm Băng lóe lên một tia trêu đùa, từ từ giơ tay qua, Hạ Dĩ Đồng cố gắng cho sức chú ý của mình ra khỏi tay của cô ấy, trong lòng thì lại hồi hộp mong chờ, tưởng tượng nếu cô ấy chạm vào mình thật thì sẽ có cảm giác như thế nào, lúc nãy nằm ở đó, không có cảm nhận chi tiết được.

Ngón tay đang đặt trên động mạch cổ còn lạnh hơn cổ của cô nữa.

Thon dài, trắng tinh, da ở đầu ngón tay mịn màng, chẳng có một vết chai nào, vừa đặt vào tựa hồ như là làn nước, sẽ chảy tuột xuống người cô.

Ngón tay này đã từng kẹp qua tẩu thuốc, cầm qua súng, sờ qua mặt người yêu trong phim, bây giờ lại đặt trên cổ cô, thậm chí còn có một phần quyến luyến dịu dàng nữa.

Sau này, cô ấy cũng sẽ sờ mặt mình......!
Chỉ nghĩ đến đây thôi, Hạ Dĩ Đồng nhịn không nổi tim đập nhanh lên, hơi thở gấp rút.

Lục Ẩm Băng nhìn thấy cô ấy cúi mắt xuống, mặt đầy vẻ e lệ: "......"

Tần Hàn Lâm sờ cằm, nói: "Hình như vẫn còn hơi căng thẳng, hai em qua một bên thử đi, 5 phút sau quay lại."
Lục Ẩm Băng thu tay lại, chắp hai tay ra sau lưng đi đến chỗ có bóng râm.

Hạ Dĩ Đồng ngẩn người một cái, mau mau chạy theo sau.

"Em như vậy là không được." Lục Ẩm Băng quay người qua nhìn cô ấy, ánh mắt nghiêm túc chưa từng có.

Mình làm cô ấy thất vọng rồi.

Nhận thức như vậy làm cho trái tim của Hạ Dĩ Đồng như bị một cây kim dùng lực đâm vào một cái, suýt chút nữa là ứa nước mắt ngay tại chỗ, cô cúi thấp đầu xuống: "Xin lỗi Lục lão sư."
"Người em xin lỗi không phải là tôi, mà là bản thân em.

Đây không phải là thực lực của em."
Hạ Dĩ Đồng không lên tiếng.

"Em chưa nhập vai, tại sao?"
"Em......"
"Ngẩng đầu lên nhìn tôi."
Hạ Dĩ Đồng vẫn cúi đầu xuống.

Hai ngón tay của Lục Ẩm Băng nắm lấy cằm cô ấy, cương quyết ép cô ấy ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn thấy nước mắt Hạ Dĩ Đồng đang lưng tròng thì buông tay ra trong chớp mắt.

Mình chẳng quả chỉ mắng một câu thôi mà? À, không, không được tính là mắng nữa, cô ấy khóc vì cái gì chứ?
"Tôi thấy qua không ít nữ diễn viên bị đạo diễn mắng một câu là khóc lóc um sùm, nhưng chưa thấy qua diễn viên nào bị đại một người nào đó nói nặng một câu là khóc oa oa lên, tôi cũng đâu phải là đạo diễn, không thể kêu em NG, tôi chỉ là đứng ở vị trí khách quan giúp em tìm nguyên nhân, em khóc cái gì?" ngữ khí của Lục Ẩm Băng không được tốt lắm, hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Thay vì khóc lóc, chi bằng cắn răng chịu đựng, còn có thể làm cô khâm phục được chút.

Hạ Dĩ Đồng nghe ra được sự phiền chán không che đậy của cô ấy, liền giơ tay lên lau nước mắt, nôn nóng giải thích: "Em không có khóc."
Lục Ẩm Băng lạnh nhạt nói: "Ồ."
Cô ấy cực kỳ lạnh nhạt, Hạ Dĩ Đồng sốt ruột rồi, nói: "Chị cũng không phải là một người nào đó!"
Lục Ẩm Băng đang mất hết cả hứng, nhướng mắt lên: "Ồ?"
Sự lạnh nhạt, không quan tâm của cô ấy giống như một con dao sắc bén đang lóc lớp da bằng phẳng ra.

Lúc trước vào mỗi ngày mỗi đêm, sự thương nhớ và dày vò chỉ có mình cô biết cùng nhau hóa thành con dao nhọn, từng nhát từng nhát đâm thẳng vào tim cô.

Một luồng nhiệt huyết xông thẳng lên đầu cô, làm cô hoàn toàn mất đi lý trí, đôi mắt đỏ lên, hét với Lục Ẩm Băng: "Chị không phải là một người nào đó, chị không phải! Chị không phải! Chị là người em thích, em thích chị! Đúng, em thích chị đó! Em thích chị nhiều năm lắm rồi!"
Lục Ẩm Băng bất ngờ bị cô ấy hét đến ngớ người luôn, sau khi phản ứng ra thì lập tức nhìn xung quanh, không ít ánh mắt đều nhìn qua đây.

Hạ Dĩ Đồng nói xong thì thấy hối hận rồi, giờ chỉ muốn lấy búa gõ đầu mình thôi, đợi nhìn thấy có không ít người nhìn qua đây và ánh mắt ngẩn ngơ của Lục Ẩm Băng, nhỏ tiếng giải thích nói: "Ý của em là......!em là fan của chị, thích chị đã lâu lắm rồi, không có ý gì khác hết."
"Tôi tất nhiên là biết rồi, nếu không thì còn là ý gì nữa." Lục Ẩm Băng không để ý đến tâm trạng đột nhiên tốt lên của mình, co tay búng một cái vào trán Hạ Dĩ Đồng, "Không ngờ dám lớn tiếng với tôi? Từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám hét với tôi như vậy, em là người đầu tiên."
"Vậy em nên cảm thấy vinh hạnh?" Mới thổ lộ chân tình, tuy đối phương không có nghĩ đến phương diện kia, nhưng Hạ Dĩ Đồng yên tâm hơn rất nhiều, không ngờ còn nói đùa với Lục Ẩm Băng nữa.


"Ừm, em nên." Lục Ẩm Băng cạn lời nói.

"Vậy em cảm thấy vinh hạnh thật lòng đó."
"Em thì vinh hạnh rồi, vậy em có biết câu lúc nãy em hét lên có biết bao nhiêu người có tâm nghe thấy không? Truyền lên mạng thì sẽ được báo viết thành [Hạ Dĩ Đồng tỏ tình với Lục Ẩm Băng: Em thích chị! Còn Lục ảnh hậu thì ngơ ngác tại chỗ] rồi kèm theo tấm hình mặt lạnh của tôi, em sẽ bị chửi sấp mặt, ăn ké độ hot của tôi, diễn sâu bla bla."
Hạ Dĩ Đồng toét miệng ra cười tươi rói: "Không sao, em không quan tâm, bị chửi quen rồi."
"Tôi......" quan tâm.

Lục Ẩm Băng liền im miệng lại, suýt chút nữa lỡ lời rồi.

"Hở?"
Lục Ẩm Băng bình tĩnh nói: "Không có gì."
Cô bình tĩnh lại tự hỏi lại chính mình: "Mình lúc nãy muốn nói gì vậy trời? Tôi quan tâm? Lục Ẩm Băng, có phải đầu mày bị cửa kẹp rồi không?"
Hạ Dĩ Đồng nói: "Nữ thần, chị nghe em giải thích, lúc nãy không phải em cố ý không nhập vai đâu......"
"Em gọi tôi là gì?"
"Nữ thần."
"Thôi bỏ đi, bây giờ mấy đứa xấu xí cũng được gọi là nữ thần nữa, kéo thấp cái đẳng cấp của tôi xuống, em vẫn cứ kêu tôi Lục lão sư là được, lần này nể mặt em là fan của tôi nên cho tha cho em đó, em mà còn dám lơ đễnh, thì đừng trách sao tôi sử dụng gia pháp."
"Gia pháp?"
"Gia pháp của gia tộc Băng Kỳ Lâm đó, em không phải là Băng Kỳ Lâm hả?" Lục Ẩm Băng nói, Băng Kỳ Lâm là biệt danh fan đặt cho cô, nghe thôi đã thấy mát mẻ rồi, cô rất thích.

(Băng Kỳ Lâm: có nghĩa là Ice cream, Băng dịch nghĩa là Ice, Kỳ Lâm theo âm là Cờ Rim – Cream)
"Được thôi Lục lão sư, em biết rồi."
"Tôi đến đây." Lục Ẩm Băng giơ tay phải ra, dò mạch cổ của Hạ Dĩ Đồng.

Hạ Dĩ Đồng làm mặt anh dũng: "Đến đi."
Cảnh này thuận lợi quay xong, sau đó hai người không có cảnh quay nào khác nữa, Lục Ẩm Băng tuy nóng nực nhưng vẫn ở lại không có rời khỏi, tiếp tục xem diễn viên phụ đóng phim, cô không đi, Hạ Dĩ Đồng cũng không đi, hơn nữa có được thân phận là fan, có thể quang minh chính đại ở lỳ bên cạnh Lục Ẩm Băng.

Ngày hôm sau báo giải trí tung ra hình Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng dưới bóng cây khi đoàn phim Phá Tuyết bấm máy được 2 ngày, tiêu đề là: [Ngượng ngùng! Trong phim trường Hạ Dĩ Đồng nặng tình đi tỏ tình Lục Ẩm Băng: Em thích chị! Lục ảnh hậu ngẩn tò te tại chỗ! ]
Kèm theo hình: Lục Ẩm Băng ngơ ngác.jpg
Khu bình luận quả nhiên đều chĩa mũi súng về phía Hạ Dĩ Đồng.

[Cái tên Hạ Vô Dụng này có thôi đi không, bộ là thánh diễn sâu đầu thai lên hả? Cứ hai ba ngày là đi ăn ké độ hot Lục của ta, cái này là do thấy Lục của ta tính tình dễ chịu nên làm tới mà, đúng là không biết xấu hổ] Like 3024
[Hơ hơ, vậy mà Lục của ta lần trước còn giúp cô ta, đúng là phục thiệt đó, đây là phiên bản người thật của Đông Quách tiên sinh và sói mà:) ]Like 2031 (Đông Quách tiên sinh và sói: chỉ những người nào mà ăn cháo đá bát)
[Chỉ có mình ta là cảm thấy Lục của ta không chỉ ngơ ngác mà còn bối rối và khó xử?] Like 1900
[Cái MV trước quả nhiên là bên Hạ Vô Dụng tung ra mà, CP này mà cũng có người theo à? Không phải đui mắt thì cũng là não phẳng, đúng, tôi nói tất cả các fan CP có mặt ở đây đó, đều là rác rưởi! ] Like 1089


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện