Không đúng, trước đây phong cách của Lai Ảnh không như thế này, muốn nói giống ai, nhưng mà chẳng giống ai cả, chỉ có thể giải thích là cô ấy đã phát hiện ra một con người mới.
Các phóng viên mộng bức một giây xong không có ai tiến lên phá vỡ sân khấu của Lai Ảnh, rõ là lời nói khi nhận giải của Hạ Dĩ Đồng là nhắc tới Lục Ẩm Băng, không phải chị nhé, còn nữa hai năm trước chị đâu có cười ha hả khi đứng trên sân khấu nhận giải đâu, đừng có ôm hết về mình như vậy chứ.
Vẫn là Hạ Dĩ Đồng mở lời giải vây trước: "Chị ấy nói đùa thôi, đúng là Lục lão sư. Tuy nhiên Lục lão sư và chị Lai Ảnh thân thiết, như cùng một người vậy, Lục lão sư không có ở đây, thì cảm ơn chị ấy cũng như nhau."
Trong lòng Lai Ảnh thầm trợn trừng mắt, sau khi hai người này yêu nhau, địa vị Lai Ảnh trong lòng Lục Ẩm Băng liền rớt xuống vực sâu không đáy, như cọng cỏ ven đường, thế mà Hạ Dĩ Đồng còn không biết xấu hổ đi nói như vậy.
Dẫu sao trên mặt vẫn phải trưng ra biểu cảm cực kỳ đồng ý: "Đúng đó đúng đó, mấy người không hiểu ý tôi sao?"
Phóng viên: ". . ."
Cũng không phải là rất muốn hiểu.
Phóng viên: "Xin hỏi, Lục ảnh hậu cực kỳ quan trọng với chị là kiểu quan trọng nào? Nghe ngữ khí của chị, không giống tình cảm bình thường nha."
Không biết Lai Ảnh là sợ cô không ứng phó được, hay là sợ Hạ Dĩ Đồng kích động nên nói nhầm, ý đồ châm chọc cười, Hạ Dĩ Đồng nhìn nàng trấn an, micro trong tay phóng viên hướng gần môi cô hơn một chút, để cho giọng nói càng rõ ràng: "Đúng, tôi đối với chị ấy không phải là tình cảm bình thường."
"Tôi nhớ buổi phỏng vấn hai năm trước tôi từng nói, chị ấy là idol mà tôi hâm mộ bao năm. Để tôi nói cho mọi người một chuyện mà có thể mọi người không tin, lý do ban đầu tôi gia nhập giới giải trí là vì mong một ngày nào đó có thể cùng Lục lão sư..."
Phóng viên chen lấn nhau, mắt sáng như sao, một micro vươn quá trớn, Lai Ảnh cản lại giúp Hạ Dĩ Đồng, để cô từ từ nói tiếp.
"... Cùng Lục lão sư đóng chung một bộ phim, có thể đứng chung một chỗ với chị ấy, chứng kiến những cảnh mà chị ấy từng chứng kiến." Hạ Dĩ Đồng nói, "Chị ấy thật sự đã giúp tôi rất nhiều trong suốt chặng đường, ký kết với công ty mới, nhận phim, đề cử, nhận giải, đều là sau khi gặp Lục lão sư, chị ấy là ngôi sao may mắn của tôi."
Phóng viên: "Về việc Lục ảnh hậu rút khỏi giới, chị có biết nội tình bên trong không?"
Hạ Dĩ Đồng cười cười: "Nội tình? Cũng không khác những gì mọi người biết, chị ấy quay phim nhiều năm, cơ thể không tránh khỏi một vài bệnh vặt, nhân cơ hội này nghỉ ngơi một thể."
"Chị có gì muốn nói với cô ấy không?" Phóng viên hỏi.
Hạ Dĩ Đồng nhìn người phóng viên này một chút, cảm thấy cô gái này có thể là nhân viên phe mình, mỉm cười nói: "Em đợi chị quay về."
"Trên Weibo chị có nói một câu 'Mong chị trốn đi nửa đời, quay lại vẫn là thiếu niên', tựa như lý do Lục ảnh hậu rút khỏi giới không phải vì sức khỏe?" Trong đám người có một giọng nói rõ ràng vang lên.
Câu hỏi đủ sắc bén, Hạ Dĩ Đồng nhìn về phía giọng nói truyền tới, nhìn thấy micro người đó cầm trên tay là bảng hiệu: Ngôi Sao Giải Trí Bảy Ngày.
Bảo sao trông quen mắt.
Sắc mặt Hạ Dĩ Đồng trở nên khó coi, từ từ híp mắt, phóng viên: Ngôi Sao Giải Trí Bảy Ngày lạnh gáy, tay cầm micro cũng khẽ run. Tạp chí bọn hắn luôn thu hút sự chú ý bằng cách cắt câu lấy nghĩa, lật ngược phải trái trắng đen, danh tiếng trong ngành không tốt, chủ yếu là cổ tay tổng biên tập mạnh khỏe, chăm chỉ chỉnh sửa.
Biểu cảm Hạ Dĩ Đồng lạnh lùng, nói: "Tôi từ chối trả lời câu hỏi của cô, con người tôi thù rất dai. Ba năm trước mấy người giỏi tung tin đồn về tôi lắm mà, cũng rất giỏi sắp xếp tiết tấu đấy chứ."
Phóng viên: "? ? ? ! ! !"
Hạ Dĩ Đồng nổi tiếng nhiều năm như vậy, nhưng ở đây có mấy ai chưa từng tung tin đồn, sao vẫn bị nhắm tới? Hơn nữa, ba năm trước nàng chưa làm việc ở đây, nên đâu biết chuyện gì đâu.
Những phóng viên khác nhìn nàng với ánh mắt thông cảm nhưng thật ra là đang cười trên nỗi đau của người khác, ngốc hả trời, bắn trúng con chim đầu đàn, được chính chủ nhớ đến, còn mạnh miệng chọc lại cô lần nữa, e là chán sống rồi.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, có người rủ lòng từ bi giải thích cho phóng viên này: "Biết sao chúng tôi không bị nhớ kỹ không? Bởi vì mấy người bị đích thân Lục ảnh hậu lật bài đó, mấy năm gần đây có mỗi nhà cô bị Lục ảnh hậu lật bài thôi, vinh dự biết bao."
[Lật bài: Chỉ trích đích danh.]
Phóng viên: "Vinh dự..." Cái quỷ ấy.
Mẹ ơi quay về phải nói với chủ biên, sau này đừng phỏng vấn Hạ Dĩ Đồng nữa.
Đương nhiên, đây là để nói sau, sau khi công khai từ chối trả lời câu hỏi của Ngôi Sao Giải Trí Bảy Ngày, Hạ Dĩ Đồng tiếp tục trả lời câu hỏi của những phóng viên khác một cách thân thiện hòa nhã, kể không ít chuyện lý thú bên trong đoàn làm phim, Lai Ảnh đứng cạnh cũng không bị xem nhẹ, hai người ai nấy tiếp nhận phỏng vấn, ăn ý vô cùng, thỉnh thoảng còn đùa giỡn mấy câu.
Cho đến khi Tiết Dao đến gọi người và thời gian phỏng vấn kết thúc, Hạ Dĩ Đồng mới lên xe bảo mẫu và để Lai Ảnh về riêng biệt.
Bởi vì lễ trao giải là phát trực tiếp, phản ứng của dân mạng cũng thay đổi theo thời gian thực, nên khi Hạ Dĩ Đồng nhận giải, trên màn hình đầy rẫy những lời chúc của fan và người qua đường, người không thích cô cũng bày tỏ vài câu tất vọng, nói chất lượng giải Kim Ô những năm gần đây càng ngày càng kém, loại phát ngôn này năm nào cũng có, nhưng dù thế nào thì Kim Ô vẫn được mọi người công nhận là một trong ba giải thưởng lớn nhất điện ảnh Hoa ngữ.
Phát biểu khi nhận giải của Hạ Dĩ Đồng cũng được vô số người trước màn hình nghe và nhìn thấy, CP high lên tận trời. Ngay sau đó, đã phát sinh một tình huống khiến tất cả mọi người bất ngờ.
Hạ Dĩ Đồng đứng thẳng dậy, trên mặt là sự kinh ngạc, rồi lao ra khỏi sân khấu.
- Á đù.
- Vch xảy ra chuyện gì thế? - Trời ạ, camera có thể quay qua chỗ khác không, góc này góc chết rồi aaaaaaaa.
- Vãi lúa thiệt chứ, điên mất thôi, rốt cuộc là nhìn thấy cái gì vậy?!
- A A A A A ngoại trừ A ra thì bây giờ không có gì có thể diễn tả được tâm trạng của tôi!
- Cầu xin cameraman lia camera tới đó được không!!!
- Đã mười năm kể từ khi con kiến đi bộ, dm sao camera vẫn trung thành quay cái sân khấu thế!!!
Số người trong phòng live tăng vọt, gấp đôi so với khi nãy, và vẫn đang tăng lên không ngừng.
Lai Ảnh cũng chạy ra, phòng live trực tiếp nổ tung.
- A A A A A Lai ảnh hậu cũng ra ngoài rồi!
- Có lẽ nào!
- Có lẽ nào là Lục thần tới!!!
- A A A A A A A tôi sắp phi thăng cmnr!
- Nếu Lục thần thật sự tới thì tôi nuốt bàn phím luôn.
- Nè cameraman chết tiệt, dịch camera một chút thì chết ai à, A A A A A.
- Sự chú ý của tôi hoàn toàn bị tình huống bất ngờ này thu hút, giờ chẳng quan tâm ảnh đế là ai nữa [quỳ xuống]
- Tôi quỳ xuống tôi cầu, tôi khấn, tôi lạy cameraman bố thí một chút đi, dù chỉ một chút thôi!
- Này mấy người có thể chú ý đạn mạc chút không, mấy người không xem lễ trao giải nhưng vẫn có người muốn xem.
[Đạn mạc: Bình luận xuyên qua màn hình như những viên đạn xoẹt qua.]
- Muốn xem trao giải thì tắt đạn mạc đi, ai mướn mở đâu, giả ngu làm cái gì, nghiêm túc quá là có bão đây hihi.
Ba phút sau, kết quả Nam diễn viên chính xuất sắc nhất đã nằm trong tay hai người trao giải, giữa phòng live vẫn nhao nhao đoán xem rốt cuộc Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy gì, tại sao Lai Ảnh cũng đi ra.
Hai phút sau, Hạ Dĩ Đồng và Lai Ảnh quay lại, hai người hóp lưng như mèo bước tới, nhưng vẫn không thoát được hỏa nhãn kim tinh của dân mạng, phòng live lại sôi trào, thảo luận sôi nổi hơn hẳn.
Mãi cho tới khi kết thúc lễ trao giải.
Rất nhiều cư dân mạng đã thức trắng đêm, hóng hớt trên các diễn đàn, mỗi người hóa thân thành một Sherlock Holmes, phân tích sâu sắc những cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt Hạ Dĩ Đồng trước khi ra ngoài, chính xác thì cô đã nhìn thấy gì và tại sao lại bỏ chạy mất kiểm soát như vậy, không, là đuổi theo?
Theo những cư dân mạng từng đến địa điểm tổ chức lễ trao giải, hướng Hạ Dĩ Đồng chạy lẽ ra là về phía lối ra an toàn ở bên cạnh, về cơ bản là đang đuổi theo gì đó.
Các phóng viên có thể vì nhiều lý do khác nhau mà không hỏi những câu hỏi chuyên sâu, người liên quan cũng có thể chọn không trả lời, nhưng những cư dân mạng buôn chuyện sẽ không để một quả dưa lớn như vậy không ăn hết, họ đăng hết bài này đến bài khác, cố gắng túm lại để tìm ra chút manh mối.
Lầu 1: Tôi chắc chắn khi đó biểu cảm của hđ là vui mừng, cho nên tôi đoán là cô ấy đã gặp được... người mà cô ấy muốn gặp?
Lầu 2: Nếu không phải người, e hèm...
Lầu 3: Nè thím lầu 2, giờ vẫn đang là nửa đêm đấy nhé! Mẹ ơi con không ngủ được ứ ứ QuQ
. . .
Lầu 69: Mọi người xem cái gif này tôi chụp được, vì phát sóng trực tiếp không có độ phân giải cao nên tôi đã xem đi xem lại nhiều lần và cuối cùng cũng xác nhận được ý nghĩa biểu cảm của cô ấy lúc đó. Trước hết, có thể thấy tâm trạng của cô ấy ban đầu không vui cho lắm, nhưng lại tương phản khá rõ ràng, khi cô ấy ngước mắt lên, chắc chắn là rất kinh ngạc, dừng khoảng ba giây, lông mày của cô ấy hơi run lên, nhăn lại không quá 5mm, khóe miệng duỗi ra, cong lên, chuyển từ nghi ngờ sang vui mừng rất nhanh. Bằng chứng trực tiếp nhất chính là con ngươi, con ngươi của cô ấy giãn ra trong chốc lát, khi một người nhìn thấy thứ gì đó khiến họ vui vẻ, con ngươi sẽ giãn ra, ngược lại, khi một người nhìn thấy thứ gì đó khiến họ chán ghét, con ngươi của họ sẽ co lại. Kết luận: Cô ấy đã nhìn thấy điều gì đó khiến cô ấy hạnh phúc và thậm chí còn hào hứng theo đuổi nó.
Lầu 70: Lầu trên nè, tuy tôi chưa rõ như nào nhưng khẳng định thím rất lợi hại, dù tôi có xem đi xem lại vẫn không thấy con ngươi nhưng tôi đồng ý với nhận định của thím.
. . .
Lầu 188: Vậy câu hỏi là, Hạ Dĩ Đồng đã nhìn thấy gì? Có đại thần nào có thể phân tích chút không?
Lầu 189: Trong dịp quan trọng như này mà có thể quên mình đuổi theo ai đó ra ngoài, đối với phụ nữ mà nói, chỉ có một trường hợp, là người mình thích.
Lầu 190: Tôi không đồng ý với lầu trên, thiển cận. Bác đang vơ đũa cả nắm đấy à, coi ai ai cũng vì tình yêu sao? Làm phiền cất cái não yêu đương của bác đi nhé, tôi đây không phải kiểu người khổ sở vì tình, cũng có thể là bên ngoài có 100 triệu tiền mặt chẳng hạn [nghiêm túc]
Lầu 191: Lầu trên nói thím không phải kiểu người khổ sở vì tình, chắc chắn là fan giả. Sợ là đã quên cô ấy từng nói cô ấy đã thầm mến một người suốt 9 năm, không biết hiện tại còn thích không, cũng có thể thích tới 11 năm. Chi bằng tôi to gan suy đoán một chút, người mà cô ấy đuổi theo chính là người cô ấy thầm thương trộm nhớ!
Lầu 192: Càng nói càng lệch, đối tượng thầm mến đó không có chút manh mối, sao mà biết được? Chi bằng bác nói luôn là Lục thần đi, cái này còn hợp lý hơn, cô ấy đứng trên sân khấu khóc như thế, làm sao có thể là vì người mình thầm thích được chứ.
. . .
Lầu 199: Đợi một chút, tôi có một suy đoán táo bạo...
Lầu 200: 200! Cái này không phải là người thầm thích đâu...
Lầu 201: Tên của cô ấy rất hay...
Lầu 202: Sự thật chỉ có một! Cô ấy chính là Lục Ẩm Băng! Ha ha ha ha phối hợp đùa với mọi người một chút.
. . .
Lầu 1807: Video phỏng vấn nhận giải của Hạ Dĩ Đồng được tung ra rồi, tin sốt dẻo!!! Cô ấy nói là vì Lục Ẩm Băng nên cô ấy mới gia nhập giới giải trí!!!
. . .
Lầu 2112: Tôi vừa ở lầu 202, tôi cảm thấy chuyện này không phải chuyện đùa... cười...
Các phóng viên mộng bức một giây xong không có ai tiến lên phá vỡ sân khấu của Lai Ảnh, rõ là lời nói khi nhận giải của Hạ Dĩ Đồng là nhắc tới Lục Ẩm Băng, không phải chị nhé, còn nữa hai năm trước chị đâu có cười ha hả khi đứng trên sân khấu nhận giải đâu, đừng có ôm hết về mình như vậy chứ.
Vẫn là Hạ Dĩ Đồng mở lời giải vây trước: "Chị ấy nói đùa thôi, đúng là Lục lão sư. Tuy nhiên Lục lão sư và chị Lai Ảnh thân thiết, như cùng một người vậy, Lục lão sư không có ở đây, thì cảm ơn chị ấy cũng như nhau."
Trong lòng Lai Ảnh thầm trợn trừng mắt, sau khi hai người này yêu nhau, địa vị Lai Ảnh trong lòng Lục Ẩm Băng liền rớt xuống vực sâu không đáy, như cọng cỏ ven đường, thế mà Hạ Dĩ Đồng còn không biết xấu hổ đi nói như vậy.
Dẫu sao trên mặt vẫn phải trưng ra biểu cảm cực kỳ đồng ý: "Đúng đó đúng đó, mấy người không hiểu ý tôi sao?"
Phóng viên: ". . ."
Cũng không phải là rất muốn hiểu.
Phóng viên: "Xin hỏi, Lục ảnh hậu cực kỳ quan trọng với chị là kiểu quan trọng nào? Nghe ngữ khí của chị, không giống tình cảm bình thường nha."
Không biết Lai Ảnh là sợ cô không ứng phó được, hay là sợ Hạ Dĩ Đồng kích động nên nói nhầm, ý đồ châm chọc cười, Hạ Dĩ Đồng nhìn nàng trấn an, micro trong tay phóng viên hướng gần môi cô hơn một chút, để cho giọng nói càng rõ ràng: "Đúng, tôi đối với chị ấy không phải là tình cảm bình thường."
"Tôi nhớ buổi phỏng vấn hai năm trước tôi từng nói, chị ấy là idol mà tôi hâm mộ bao năm. Để tôi nói cho mọi người một chuyện mà có thể mọi người không tin, lý do ban đầu tôi gia nhập giới giải trí là vì mong một ngày nào đó có thể cùng Lục lão sư..."
Phóng viên chen lấn nhau, mắt sáng như sao, một micro vươn quá trớn, Lai Ảnh cản lại giúp Hạ Dĩ Đồng, để cô từ từ nói tiếp.
"... Cùng Lục lão sư đóng chung một bộ phim, có thể đứng chung một chỗ với chị ấy, chứng kiến những cảnh mà chị ấy từng chứng kiến." Hạ Dĩ Đồng nói, "Chị ấy thật sự đã giúp tôi rất nhiều trong suốt chặng đường, ký kết với công ty mới, nhận phim, đề cử, nhận giải, đều là sau khi gặp Lục lão sư, chị ấy là ngôi sao may mắn của tôi."
Phóng viên: "Về việc Lục ảnh hậu rút khỏi giới, chị có biết nội tình bên trong không?"
Hạ Dĩ Đồng cười cười: "Nội tình? Cũng không khác những gì mọi người biết, chị ấy quay phim nhiều năm, cơ thể không tránh khỏi một vài bệnh vặt, nhân cơ hội này nghỉ ngơi một thể."
"Chị có gì muốn nói với cô ấy không?" Phóng viên hỏi.
Hạ Dĩ Đồng nhìn người phóng viên này một chút, cảm thấy cô gái này có thể là nhân viên phe mình, mỉm cười nói: "Em đợi chị quay về."
"Trên Weibo chị có nói một câu 'Mong chị trốn đi nửa đời, quay lại vẫn là thiếu niên', tựa như lý do Lục ảnh hậu rút khỏi giới không phải vì sức khỏe?" Trong đám người có một giọng nói rõ ràng vang lên.
Câu hỏi đủ sắc bén, Hạ Dĩ Đồng nhìn về phía giọng nói truyền tới, nhìn thấy micro người đó cầm trên tay là bảng hiệu: Ngôi Sao Giải Trí Bảy Ngày.
Bảo sao trông quen mắt.
Sắc mặt Hạ Dĩ Đồng trở nên khó coi, từ từ híp mắt, phóng viên: Ngôi Sao Giải Trí Bảy Ngày lạnh gáy, tay cầm micro cũng khẽ run. Tạp chí bọn hắn luôn thu hút sự chú ý bằng cách cắt câu lấy nghĩa, lật ngược phải trái trắng đen, danh tiếng trong ngành không tốt, chủ yếu là cổ tay tổng biên tập mạnh khỏe, chăm chỉ chỉnh sửa.
Biểu cảm Hạ Dĩ Đồng lạnh lùng, nói: "Tôi từ chối trả lời câu hỏi của cô, con người tôi thù rất dai. Ba năm trước mấy người giỏi tung tin đồn về tôi lắm mà, cũng rất giỏi sắp xếp tiết tấu đấy chứ."
Phóng viên: "? ? ? ! ! !"
Hạ Dĩ Đồng nổi tiếng nhiều năm như vậy, nhưng ở đây có mấy ai chưa từng tung tin đồn, sao vẫn bị nhắm tới? Hơn nữa, ba năm trước nàng chưa làm việc ở đây, nên đâu biết chuyện gì đâu.
Những phóng viên khác nhìn nàng với ánh mắt thông cảm nhưng thật ra là đang cười trên nỗi đau của người khác, ngốc hả trời, bắn trúng con chim đầu đàn, được chính chủ nhớ đến, còn mạnh miệng chọc lại cô lần nữa, e là chán sống rồi.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, có người rủ lòng từ bi giải thích cho phóng viên này: "Biết sao chúng tôi không bị nhớ kỹ không? Bởi vì mấy người bị đích thân Lục ảnh hậu lật bài đó, mấy năm gần đây có mỗi nhà cô bị Lục ảnh hậu lật bài thôi, vinh dự biết bao."
[Lật bài: Chỉ trích đích danh.]
Phóng viên: "Vinh dự..." Cái quỷ ấy.
Mẹ ơi quay về phải nói với chủ biên, sau này đừng phỏng vấn Hạ Dĩ Đồng nữa.
Đương nhiên, đây là để nói sau, sau khi công khai từ chối trả lời câu hỏi của Ngôi Sao Giải Trí Bảy Ngày, Hạ Dĩ Đồng tiếp tục trả lời câu hỏi của những phóng viên khác một cách thân thiện hòa nhã, kể không ít chuyện lý thú bên trong đoàn làm phim, Lai Ảnh đứng cạnh cũng không bị xem nhẹ, hai người ai nấy tiếp nhận phỏng vấn, ăn ý vô cùng, thỉnh thoảng còn đùa giỡn mấy câu.
Cho đến khi Tiết Dao đến gọi người và thời gian phỏng vấn kết thúc, Hạ Dĩ Đồng mới lên xe bảo mẫu và để Lai Ảnh về riêng biệt.
Bởi vì lễ trao giải là phát trực tiếp, phản ứng của dân mạng cũng thay đổi theo thời gian thực, nên khi Hạ Dĩ Đồng nhận giải, trên màn hình đầy rẫy những lời chúc của fan và người qua đường, người không thích cô cũng bày tỏ vài câu tất vọng, nói chất lượng giải Kim Ô những năm gần đây càng ngày càng kém, loại phát ngôn này năm nào cũng có, nhưng dù thế nào thì Kim Ô vẫn được mọi người công nhận là một trong ba giải thưởng lớn nhất điện ảnh Hoa ngữ.
Phát biểu khi nhận giải của Hạ Dĩ Đồng cũng được vô số người trước màn hình nghe và nhìn thấy, CP high lên tận trời. Ngay sau đó, đã phát sinh một tình huống khiến tất cả mọi người bất ngờ.
Hạ Dĩ Đồng đứng thẳng dậy, trên mặt là sự kinh ngạc, rồi lao ra khỏi sân khấu.
- Á đù.
- Vch xảy ra chuyện gì thế? - Trời ạ, camera có thể quay qua chỗ khác không, góc này góc chết rồi aaaaaaaa.
- Vãi lúa thiệt chứ, điên mất thôi, rốt cuộc là nhìn thấy cái gì vậy?!
- A A A A A ngoại trừ A ra thì bây giờ không có gì có thể diễn tả được tâm trạng của tôi!
- Cầu xin cameraman lia camera tới đó được không!!!
- Đã mười năm kể từ khi con kiến đi bộ, dm sao camera vẫn trung thành quay cái sân khấu thế!!!
Số người trong phòng live tăng vọt, gấp đôi so với khi nãy, và vẫn đang tăng lên không ngừng.
Lai Ảnh cũng chạy ra, phòng live trực tiếp nổ tung.
- A A A A A Lai ảnh hậu cũng ra ngoài rồi!
- Có lẽ nào!
- Có lẽ nào là Lục thần tới!!!
- A A A A A A A tôi sắp phi thăng cmnr!
- Nếu Lục thần thật sự tới thì tôi nuốt bàn phím luôn.
- Nè cameraman chết tiệt, dịch camera một chút thì chết ai à, A A A A A.
- Sự chú ý của tôi hoàn toàn bị tình huống bất ngờ này thu hút, giờ chẳng quan tâm ảnh đế là ai nữa [quỳ xuống]
- Tôi quỳ xuống tôi cầu, tôi khấn, tôi lạy cameraman bố thí một chút đi, dù chỉ một chút thôi!
- Này mấy người có thể chú ý đạn mạc chút không, mấy người không xem lễ trao giải nhưng vẫn có người muốn xem.
[Đạn mạc: Bình luận xuyên qua màn hình như những viên đạn xoẹt qua.]
- Muốn xem trao giải thì tắt đạn mạc đi, ai mướn mở đâu, giả ngu làm cái gì, nghiêm túc quá là có bão đây hihi.
Ba phút sau, kết quả Nam diễn viên chính xuất sắc nhất đã nằm trong tay hai người trao giải, giữa phòng live vẫn nhao nhao đoán xem rốt cuộc Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy gì, tại sao Lai Ảnh cũng đi ra.
Hai phút sau, Hạ Dĩ Đồng và Lai Ảnh quay lại, hai người hóp lưng như mèo bước tới, nhưng vẫn không thoát được hỏa nhãn kim tinh của dân mạng, phòng live lại sôi trào, thảo luận sôi nổi hơn hẳn.
Mãi cho tới khi kết thúc lễ trao giải.
Rất nhiều cư dân mạng đã thức trắng đêm, hóng hớt trên các diễn đàn, mỗi người hóa thân thành một Sherlock Holmes, phân tích sâu sắc những cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt Hạ Dĩ Đồng trước khi ra ngoài, chính xác thì cô đã nhìn thấy gì và tại sao lại bỏ chạy mất kiểm soát như vậy, không, là đuổi theo?
Theo những cư dân mạng từng đến địa điểm tổ chức lễ trao giải, hướng Hạ Dĩ Đồng chạy lẽ ra là về phía lối ra an toàn ở bên cạnh, về cơ bản là đang đuổi theo gì đó.
Các phóng viên có thể vì nhiều lý do khác nhau mà không hỏi những câu hỏi chuyên sâu, người liên quan cũng có thể chọn không trả lời, nhưng những cư dân mạng buôn chuyện sẽ không để một quả dưa lớn như vậy không ăn hết, họ đăng hết bài này đến bài khác, cố gắng túm lại để tìm ra chút manh mối.
Lầu 1: Tôi chắc chắn khi đó biểu cảm của hđ là vui mừng, cho nên tôi đoán là cô ấy đã gặp được... người mà cô ấy muốn gặp?
Lầu 2: Nếu không phải người, e hèm...
Lầu 3: Nè thím lầu 2, giờ vẫn đang là nửa đêm đấy nhé! Mẹ ơi con không ngủ được ứ ứ QuQ
. . .
Lầu 69: Mọi người xem cái gif này tôi chụp được, vì phát sóng trực tiếp không có độ phân giải cao nên tôi đã xem đi xem lại nhiều lần và cuối cùng cũng xác nhận được ý nghĩa biểu cảm của cô ấy lúc đó. Trước hết, có thể thấy tâm trạng của cô ấy ban đầu không vui cho lắm, nhưng lại tương phản khá rõ ràng, khi cô ấy ngước mắt lên, chắc chắn là rất kinh ngạc, dừng khoảng ba giây, lông mày của cô ấy hơi run lên, nhăn lại không quá 5mm, khóe miệng duỗi ra, cong lên, chuyển từ nghi ngờ sang vui mừng rất nhanh. Bằng chứng trực tiếp nhất chính là con ngươi, con ngươi của cô ấy giãn ra trong chốc lát, khi một người nhìn thấy thứ gì đó khiến họ vui vẻ, con ngươi sẽ giãn ra, ngược lại, khi một người nhìn thấy thứ gì đó khiến họ chán ghét, con ngươi của họ sẽ co lại. Kết luận: Cô ấy đã nhìn thấy điều gì đó khiến cô ấy hạnh phúc và thậm chí còn hào hứng theo đuổi nó.
Lầu 70: Lầu trên nè, tuy tôi chưa rõ như nào nhưng khẳng định thím rất lợi hại, dù tôi có xem đi xem lại vẫn không thấy con ngươi nhưng tôi đồng ý với nhận định của thím.
. . .
Lầu 188: Vậy câu hỏi là, Hạ Dĩ Đồng đã nhìn thấy gì? Có đại thần nào có thể phân tích chút không?
Lầu 189: Trong dịp quan trọng như này mà có thể quên mình đuổi theo ai đó ra ngoài, đối với phụ nữ mà nói, chỉ có một trường hợp, là người mình thích.
Lầu 190: Tôi không đồng ý với lầu trên, thiển cận. Bác đang vơ đũa cả nắm đấy à, coi ai ai cũng vì tình yêu sao? Làm phiền cất cái não yêu đương của bác đi nhé, tôi đây không phải kiểu người khổ sở vì tình, cũng có thể là bên ngoài có 100 triệu tiền mặt chẳng hạn [nghiêm túc]
Lầu 191: Lầu trên nói thím không phải kiểu người khổ sở vì tình, chắc chắn là fan giả. Sợ là đã quên cô ấy từng nói cô ấy đã thầm mến một người suốt 9 năm, không biết hiện tại còn thích không, cũng có thể thích tới 11 năm. Chi bằng tôi to gan suy đoán một chút, người mà cô ấy đuổi theo chính là người cô ấy thầm thương trộm nhớ!
Lầu 192: Càng nói càng lệch, đối tượng thầm mến đó không có chút manh mối, sao mà biết được? Chi bằng bác nói luôn là Lục thần đi, cái này còn hợp lý hơn, cô ấy đứng trên sân khấu khóc như thế, làm sao có thể là vì người mình thầm thích được chứ.
. . .
Lầu 199: Đợi một chút, tôi có một suy đoán táo bạo...
Lầu 200: 200! Cái này không phải là người thầm thích đâu...
Lầu 201: Tên của cô ấy rất hay...
Lầu 202: Sự thật chỉ có một! Cô ấy chính là Lục Ẩm Băng! Ha ha ha ha phối hợp đùa với mọi người một chút.
. . .
Lầu 1807: Video phỏng vấn nhận giải của Hạ Dĩ Đồng được tung ra rồi, tin sốt dẻo!!! Cô ấy nói là vì Lục Ẩm Băng nên cô ấy mới gia nhập giới giải trí!!!
. . .
Lầu 2112: Tôi vừa ở lầu 202, tôi cảm thấy chuyện này không phải chuyện đùa... cười...
Danh sách chương