"Chị thay ga giường đi, em đứng đây đợi chị."

Hạ Dĩ Đồng cuộn chăn lên, quấn lỏng lẻo quanh người, trên cô vẫn còn vết đỏ mờ nhạt, thực sự trông không giống người tốt cho lắm. Trưởng thành thật rồi, còn học được cả cách lạt mềm buộc chặt rồi, như ẩn như hiện, như gần như xa, còn biết dùng đàn tỳ bà che nửa khuôn mặt.

Lục Ẩm Băng tự giác giải thích rằng Hạ Dĩ Đồng đang muốn quyến rũ cô, sự quyến rũ cấp độ mười.

Một lần nữa, Liễu Hạ Huệ hất cô văng xa mười tám con phố.

Lúc nào có cơ hội, cô sẽ thử khiêu chiến với nhân vật Liễu Hạ Huệ này, nếu như thàh công, đây chắc chắn sẽ trở thành một cột mốc quan trọng trong sự nghiệp diễn xuất của cô.

Cơ thể lại có phản ứng, Lục Ẩm Băng thở dài, tiện tay mặc lại cái áo ngủ. Cô nhớ Hạ Dĩ Đồng hơn sáu tháng, hơn một trăm tám người ngày, nhớ không chỉ là muốn chiếm hữu đối phương, mà còn muốn bị đối phương chiếm hữu. Cho dù là cái nào đi chăng nữa, cho đến bây giờ cô vẫn chưa thực hiện được bất kỳ cái nào trong số đó. Vừa rồi là Hạ Dĩ Đồng tự mình làm, chẳng có chút nào liên quan đến cô.

Muốn, rất muốn.

Lại nghĩ tới chuyện phải thay ga giường, một cái chẳng không đủ, có lẽ cần chuẩn bị hai cái. May mắn thay, cô đã chuẩn bị trước, hôm qua có ghé qua trung tâm thương mại...

Lục Ẩm Băng mở cửa tủ, có một chồng mới tinh, cầm lấy cái trên cùng, vẻ mặt bình thản: "Qua đây, cầm giúp chị."

Hạ Dĩ Đồng kinh hãi nhìn đống ga giường xếp chồng trong tủ, tối thiểu cũng phải hai mươi cái. Cô sai rồi, thật sự sai rồi, thế mà cho rằng Lục Ẩm Băng là đức nghệ song hinh, rõ ràng là cầm thú, từ đầu tới chân đều là cầm thú.

Đau lưng, đau tay, chỗ nào cũng thấy đau.

Lục Ẩm Băng: "Còn ngây người ở đó làm gì? Lại giúp một tay."

Hai tay Hạ Dĩ Đồng túm chăn lết qua, Lục Ẩm Băng nói: "Còn chỗ nào chưa nhìn đâu, bày đặt che giấu, vừa nãy em còn xoa với bóp tôi rất mạnh tay nữa đó." Dứt câu, Lục Ẩm Băng lại muốn ném Hạ Dĩ Đồng lên giường để giải quyết nốt.

Hai người phối hợp trải ga giường phẳng phiu. Không còn là Hello Kitty nữa, giờ chuyển sang hoa lá, không biết hoa gì, nhỏ bé, nhìn thêm một lúc... lại thấy rất dâm đãng. Tựa như là chẳng quan tâm họa tiết ga giường là hình gì, nhìn vào chỉ thấy rất muốn làm chuyện đó.

Ánh mắt Lục Ẩm Băng nhìn Hạ Dĩ Đồng dần trở nên đen tối, đêm thật dài.

Hạ Dĩ Đồng hỏi: "Em có quần áo để thay không?"

Lục Ẩm Băng hỏi ngược lại: "Em nói xem?" Còn muốn mặc quần áo nữa à? Chị còn chưa hôn hết người em, vẫn coi là nhẹ đó.

"Được rồi, em hiểu rồi." Hạ Dĩ Đồng gật đầu, trần truồng đi vào phòng tắm.

Lục Ẩm Băng bình tĩnh đi theo sau cô.

Hạ Dĩ Đồng bước vào xong khóa trái cửa. Bệnh nghề nghiệp, cho dù là ở đâu cũng cảm thấy không an toàn.

Còn chưa kịp xoay người, Lục Ẩm Băng đã ôm cô, đôi môi chuẩn xác ngoạm lấy tai cô, bàn tay cũng bắt đầu vuốt ve eo cô.

Hạ Dĩ Đồng muốn cựa, Lục Ẩm Băng gằn giọng: "Đứng yên!"

Hạ Dĩ Đồng: ". . ."

Ai không biết còn tưởng cô là phạm nhân đã phạm phải tội ác tày trời. Không phải từ từ cũng sẽ xong việc sao? Tại sao còn hung dữ như vậy? Hạ Dĩ Đồng đành ngoan ngoãn đứng yên, Lục Ẩm Băng đang đè nén hơi thở, ngoài dục vọng ra, cô còn muốn trả thù Hạ Dĩ Đồng, chậm, động tác cực kỳ chậm.

Một tay Lục Ẩm Băng ôm lấy Hạ Dĩ Đồng, muốn hít hà mùi hương trên cơ thể cô, muốn cảm nhận hơi ấm thân nhiệt cô, hôn lên từng tấc da tấc thịt cô, vuốt ve đùa giỡn, đốt cháy khắp nơi, áo choàng tắm trên người thật vướng víu, cô vừa hôn vừa liếm cổ Hạ Dĩ Đồng, đồng thời ra lệnh: "Cởi giúp chị."

Mạch máu trên cổ Hạ Dĩ Đồng cũng có thể cảm nhận được nụ hôn áp bức của đối phương, tim đập loạn nhịp, hơi thở trở nên rối loạn, ngón tay kéo dây buộc trên lưng Lục Ẩm Băng, kéo xuống một cái, áo tắm lỏng lẻo xộc xệch. Lục Ẩm Băng thoáng chốc nhấc tay, vứt áo tắm sang một bên, bước lên một bước, chèn chân mình vào giữa hai đùi Hạ Dĩ Đồng, lại ôm eo đối phương, hướng vào trong ngực, làn da trần trụi tiếp xúc thân mật với nhau, da đầu cũng tê rần rần.

Một tay Lục Ẩm Băng nắm cằm Hạ Dĩ Đồng, ép cô ngẩng đầu lên hôn mình, đầu lưỡi thăm dò nơi sâu nhất, thật ra vào sâu cũng không thấy sướng gì, chỉ thấy buồn nôn, nhưng loại áp bức này khiến cho tinh thần người ta trở nên hưng phấn, thế là quấn quýt lấy nhau, công thành chiếm đất, dây dưa không dứt.

Trong người như có một lò than đỏ lửa, đốt cháy bắt đầu từ bụng dưới, vài giây sau toàn thân nóng rực.

Từ trên giường đến phòng tắm, phòng tắm rồi lại quay lại giường, lại phải đổi một cái ga giường mới. Hạ Dĩ Đồng đúng là không phụ sự kỳ vọng của bản thân, đau eo, đau tay, cả người chỗ nào cũng đau, như vừa bị xe tải cán qua, hai chân như bị kéo căng ra, bây giờ vẫn chưa hồi phục.

Lục Ẩm Băng còn nghiêm trọng hơn cô, động tác tay mạnh bạo tới mức khiến Hạ Dĩ Đồng nghi ngờ rằng hai người không phải sáu tháng không gặp mà là sáu mươi năm không gặp.

"Hờ, cái gì mà sáu mươi năm, nếu thật sự là sáu mươi năm thì bây giờ móm hết cả hai đứa rồi, sức đâu mà làm chuyện này." Lục Ẩm Băng vừa nói vừa giơ cánh tay, rồi đột nhiên hô lên, "Đau đau đau, mau xoa giúp chị với."

"Để em liếm giúp chị." Hạ Dĩ Đồng nói, "Không nhấc nổi tay lên rồi."

Lục Ẩm Băng: "Vậy em liếm đi. Tự em tới đây, chị không vươn qua đó được."

Hạ Dĩ Đồng cúi xuống, ngậm cổ tay Lục Ẩm Băng, dùng lưỡi liếm láp tĩnh mạch cô, từng chút từng chút một, như một chú mèo con. Lục Ẩm Băng ôm lấy cô, nhẹ nhàng cười nói: "Bảo bối, chị biết là em đang liếm, nếu không biết còn tưởng em ngủ rồi."

Hạ Dĩ Đồng rất phối hợp ngáp một cái.

Lục Ẩm Băng bật cười, trực tiếp chui xuống bên dưới, Hạ Dĩ Đồng giật mình, nhanh tay kéo Lục Ẩm Băng lại, "Ngày mai đi, giờ em kiệt sức rồi."

"Mai có thể tiếp tục chứ gì?"

"Chắc chắn có thể." Hạ Dĩ Đồng thề thốt.

"Vậy được."

"Ngủ nào." Hạ Dĩ Đồng ôm lấy Lục Ẩm Băng từ phía sua, ngăn cô cử động miệng, tay chân. Không phải là không thể chịu đựng được, cô vẫn có thể tiếp tục, nhưng mọi thứ nên vừa vừa phải phải thì mới phát triển bền vững được.

Lục Ẩm Băng liếc nhìn thời gian, năm giờ sáng, còn một tiếng nữa là trời sáng rồi.Thế là cô đồng ý với đề nghị của Hạ Dĩ Đồng, nghỉ ngơi thật tốt.

Ngủ thôi.

Hạ Dĩ Đồng vừa lim dim thì bị giọng nói của Lục Ẩm Băng đánh thức: "Ngày mai, có thể tiếp tục rồi."

Hả?

Lục Ẩm Băng cầm tay Hạ Dĩ Đồng, kéo cô vào trong lòng, Hạ Dĩ Đồng ngơ ngác hỏi một câu: "Đến ngày mai rồi hả?"

"Đến rồi, em nhìn bên ngoài đi."

Bên ngoài trời đã sáng, Hạ Dĩ Đồng giữ vững tinh thần giúp Lục Ẩm Băng thưởng trà buổi sáng, rồi lại ngủ tiếp. Tỉnh dậy, làm tình, ngủ tiếp, lần tiếp theo Hạ Dĩ Đồng nhận thức được thời gian đã là năm giờ chiều.

Ánh nắng chiếu một mảnh vàng rực vào trong căn phòng.

Hạ Dĩ Đồng thức giấc vì cơn đói cồn cào, từ hôm qua, à không, từ hôm kia, từ từ trước hôm lên máy bay tới giờ, cô còn chưa ăn được một bữa đàng hoàng, từ tối qua cho tới tối nay chìm trong mê loạn, "lao động chân tay" cả ngày, không nghĩ tới thì thôi, nghĩ tới liền phát hiện ra mình đói đến độ ngực dán vào lưng luôn rồi.

Nhưng Lục Ẩm Băng vẫn còn đang ngủ, tay chị ấy vẫn đang ôm eo mình, cả người vẫn dính chặt lấy mình, vẻ mặt bình thản, ánh nắng chuyển dời từ mặt sàn lên mặt chị ấy, có lẽ là do ánh nắng không đủ gay gắt, cũng có thể là do chị ấy quá đỗi buồn ngủ, nên vẫn không tỉnh lại.

Hạ Dĩ Đồng không dám cử động, đang định chịu đựng cơn đói để ngủ thêm giấc nữa, nhưng thật sự quá đói rồi, cố gắng chợp mắt hai lần đều không ngủ được, cứ vậy quyết định ngắm nhìn Lục Ẩm Băng đang say giấc, nhìn đến trầm mê.

Bỗng có tiếng cười vang lên, Hạ Dĩ Đồng chăm chú, hóa ra là Lục Ẩm Băng cười từ trong mơ.

"Buổi sáng... À không, chào buổi chiều." Thật là, nằm mơ rồi cười đến tỉnh giấc, Lục Ẩm Băng đang mở to mắt chào cô.

"Chào buổi chiều." Hạ Dĩ Đồng trả lời, hôn lên môi cô một cái.

"Mấy giờ rồi?" Lục Ẩm Băng hỏi.

"Để em xem." Hạ Dĩ Đồng cầm điện thoại trên tủ đầu giường, "Năm rưỡi rồi."

"Vẫn còn sớm vậy á?"

"Sớm?" Hạ Dĩ Đồng giật mình nhìn cô.

"Sớm mà, chị còn định ngủ tới sáng mai luôn ấy chứ." Lục Ẩm Băng ngáp một cái, dụi mặt vào ngực Hạ Dĩ Đồng, "Ngủ tiếp đi, lát nữa dậy ăn cơm tối."

Hạ Dĩ Đồng chớp mắt một cái, quyết định tiếp tục cầm cự cơn đói.

Lục Ẩm Băng hỏi: "À mà em có đói không?"

Hạ Dĩ Đồng: "Vẫn ổn."

Lục Ẩm Băng: "Vậy đợi lát nữa." Cả buổi tối qua đều không ngủ, sáng nay thì giấc ngủ đứt quãng, thận sắp hỏng luôn rồi, chỗ nào cũng mệt mỏi. Không phải không đói, nhưng so với việc ăn chút gì đó, thì cô lại muốn tiếp tục co quắp như này hơn.

"Không ngủ được sao?" Hạ Dĩ Đồng phát hiện tuy đối phương có nhắm mắt nhưng lông mi vẫn luôn khẽ động.

Lục Ẩm Băng ừ nhẹ, khẽ cử động: "Có chút." Có đánh chết cô cũng không thể thừa nhận vì hôm qua phóng túng quá độ nên ngày hôm nay tỉnh giấc nhiều lần, mỗi lần tỉnh giấc đều nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng đang ngủ, không khỏi nghi ngờ có phải bản thân già rồi nên sức khỏe không tốt bằng Hạ Dĩ Đồng.

Cũng may Hạ Dĩ Đồng không truy hỏi đến cùng, chỉ hỏi cô: "Nằm tiếp hay là?"

"Nằm."

"Được rồi." Hạ Dĩ Đồng âm thầm thở dìa trong lòng, cô thật sự rất đói. Cô ngồi dậy, "Em đi uống cốc nước đã, chị có muốn uống không?"

"Có."

Hạ Dĩ Đồng rót một cốc nước lớn, tự mình uống một ngụm nhỏ, sau đó uống một ngụm lớn nữa rồi đưa cho Lục Ẩm Băng đang nằm trên giường, sau khi Lục Ẩm Băng không uống nữa, cô mới uống hết một hơi.

Hai người ngồi đối mặt trên giường và nói chuyện, từ tối qua đến giờ, miệng chẳng làm gì ngoài làm chuyện đó.

Lục Ẩm Băng nghịch tóc cô: "Hôm đó em gọi điện cho mẹ chị là muốn nói chuyện gì? Bị chị cắt ngang, chị thật sự rất tò mò."

"Giống với lý do lúc chị gọi cho em, em với bạn em nảy ra scandal tình cảm, em muốn nhân cơ hội này tới nhận tội trước chị, đồng thời cũng muốn thỏa mãn tâm tư muốn gặp chị." Hạ Dĩ Đồng nói.

"Là cái mà Lục Ẩm Băng nói dối rút lui khỏi giới giải trí để bí mật kết hôn, Hạ Dĩ Đồng quá đau lòng nên đi tìm niềm vui mới đó hả?"

Hạ Dĩ Đồng ngại ngùng: "Đều là bọn nhà báo viết láo, không thể coi là thật."

Lục Ẩm Băng: "Cành mận gai của em đâu?"

Hạ Dĩ Đồng: "Hả?"

Lục Ẩm Băng: "Tới nhận tội thì phải cầm theo cành mận gai chứ, cành mận gai của em đâu rồi? Có phải em còn đem theo cả ngọn nến nhỏ và cái roi da?"

Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện