Sau khi Lục Ẩm Băng gửi xong tin nhắn kia, Hạ Dĩ Đồng liền nhắn lại --- 【Em ăn cơm xong trực tiếp sẽ về phòng khách sạn [thẹn thùng].


Qua một phút, nhận được tin nhắn mới, hai tay Lục Ẩm Băng đang đối phó với cua lớn, hai tay đều dính bẩn, Lai Ảnh đang gắp thức ăn, nhờ cô ấy xem một chút.
Màn hình di động đã tắt, Lai Ảnh hỏi: "Mật khẩu?"
"765232." Lục Ẩm Băng đem thịt cua trong miệng nuốt xuống, rồi mới nói.
Lai Ảnh mở khóa điện thoại, giao diện gửi tới là một tấm hình, trên bàn có 3 món ăn, 1 canh, cà tím nướng, rau xào, củ sen chua ngọt thêm canh sườn bắp, đơn giản chỉ có vậy, nhưng khi chỉnh màu thêm một tí, nhìn qua có vẻ sắc hương đều đầy đủ, vừa nhìn là muốn bỏ vào miệng ăn.
Lai Ảnh đem điện thoại đưa cho cô xem: "Cậu nói thật đúng là không sai, bất quá cô ấy ăn cũng quá đơn giản, một chút cũng không giống như tiểu hoa đán đang nổi tiếng khắp nước."
Lục Ẩm Băng khóe miệng cong lên: "Người ta là tiết kiệm."
"Người ta tiết kiệm chứ không phải cậu tiết kiệm, cậu cười cái gì?" Lai Ảnh hài hước nói.
"Tớ có cười sao?" Lục Ẩm Băng cố gắng mím môi, nhưng càng ngày càng cong hơn.
"Miệng cười sắp đến mang tai rồi, cậu còn nói cậu không cười sao?"
"Vậy thì cười, tớ cười vì cua ăn ngon, ăn được cua ngon tớ vui vẻ không được sao?" Lục lão sư trước sau như một mà khẩu thị tâm phi, "Kia cái gì, cậu nhắn lại đi, giờ tay tớ không tiện."
Lai Ảnh nhắn lại một câu với ngữ khí nhẹ nhàng: 【Tốt.

】(好哒.)

Lục Ẩm Băng: "....."
Không, này không phải là phong cách của cô, sẽ phá hủy hình tượng to lớn của mình ở trong lòng Hạ Dĩ Đồng.
Lai Ảnh tươi cười đem điện thoại di động đặt trở lại mặt bàn, biểu tình rõ ràng chính là "Tớ cứ vậy đó xem cậu tính làm gì tớ", Lục Ẩm Băng nghĩ một chút, thật đúng là không thể làm gì cô ấy.

Dù sao chút nữa cũng phải về phòng, đến lúc đó lại nói chuyện với Hạ Dĩ Đồng.
Hạ Dĩ Đổng nhắn lại: 【Vậy em ăn cơm đây.


Lúc này điện thoại di động vẫn là trạng thái mở khóa, Lục Ẩm Băng liếc mắt một cái, vội vàng nói trước: "Cậu đừng nhắn lại, để tớ tự nhắn cho cô ấy."
Lai Ảnh thu hồi lại ma trảo của mình, đáy lòng mơ hồ hiện lên điều gì đó, trong lòng của Lục Ẩm Băng là có Hạ Dĩ Đồng, chỉ là cô không biết đối phương chiếm bao nhiêu trọng lượng, không biết cảm tình bạn bè của cô ấy dành cho Hạ Dĩ Đồng nhiều hơn tình yêu, hay là tình yêu hơn nữa.
Mà đáp án của mấy vấn đề này, Lai Ảnh không phải Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng lại không biết, thì cô lại càng không biết, cô chỉ biết, chuyện này phỏng chừng phải tiếp tục chú ý, không phải vì đàm tiếu mà vì hạnh phúc của hai người bạn tốt này.
Cô suy nghĩ, Hạ Dĩ Đồng tâm tư mẫn cảm, quen lo trước lo sau, sợ đầu sợ đuôi, sợ đi sai bước cùng nữ thần chỉ là thoáng qua; Lục Ẩm Băng thì lại tùy tiện, hành động thì lơ đãng thường gây tổn thương người khác, hai người đều không có kinh nghiệm yêu đương, lại có nhiều nguyên nhân khác nhau đan xen vào, tạo thành cục diện hiện tại.
Cục diện bế tắc, phải có người nào đó tới phá vỡ.
Di động được đặt sang một bên, hai người nói đến chính sự -- tức vấn đề tình cảm của Lục Ẩm Băng.
Lai Ảnh: "Nếu cậu thành tâm thành ý mà đặt câu hỏi, vậy thì chúng ta liền bắt đầu phân tích, cậu phát hiện bản thân có cảm giác khác thường với Hạ Dĩ Đồng khi nào?"
Lai Ảnh cuộn chiếc khăn lại, đưa lên miệng mình.
Đối mặt với microphone, Lục Ẩm Băng nhẹ giọng nói: "Lần đầu tiên có lẽ là hơn một tháng trước, vào buổi tối diễn chung một cảnh."
"Cùng diễn?"
"Là cùng hôn diễn."
Lai Ảnh vốn dĩ rất bình tĩnh, vừa nghe sự tình ngoài dự liệu này, tâm tình bái quát hừng hực lại phát sinh, đưa microphone trực tiếp lên mặt cô ấy, kích động nói: "Mời, mời tỉ mỉ miêu tả cảnh tượng lúc đó."
"...!Gần như vậy là đuộc rồi," Lục Ẩm Băng đẩy tay cô ra, không đùa giỡn với cô ấy, mô tả ngắn gọn, đơn giản tình huống tối hôm đó cô ấy diễn.

Chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi, Lục Ẩm Băng đã sớm bỏ lại phía sau, hôm nay một ngày lại miên man suy nghĩ gây ra, khiến cho cô đào lại dòng sông ký ức của mình.
Lai Ảnh khẽ nhíu mày, nói: "Cậu khi nào lúc đó lại không hoài nghi bản thân mình?"
Lục Ẩm Băng đúng lý hợp tình nói: "Tớ khi đó là thẳng, diễn liền diễn thôi, bộ không cho phép người khác được thất thường xíu sao?"
"Được được được, cậu là thẳng, cậu rất thẳng, là thiên hạ đệ nhất thẳng, ống thép đều không có thẳng như cậu nha" Lai Ảnh cười nói.
"Hiện tại không thẳng! Nửa cong hết thẳng rồi!" Lục Ẩm Băng hừ nhẹ nói, "Còn không phải do cậu sao, thật thách cái quỷ gì, sao cậu không để cho tớ cùng cậu hôn nhau, tớ khẳng định không đối với thiếu phụ như cậu mà cong."
"Trách tớ, trách tớ a." Lai Ảnh mỉm cười đầu hàng, ấn di động xem thời gian, "Không còn sớm, không dài dòng nói nhiều nữa.

Tớ từ đầu tới cuối nói lại một lần nữa, có gì không đúng thì nói cho tớ."
Lục Ẩm Băng làm ra tư thế chăm chú lắng nghe.
Lai Ảnh: "Thứ nhất, cậu vẫn luôn cho rằng bản thân mình thích người khác giới, bằng chứng là nhiều năm như vậy lại không thích nữ nhân nào, còn không sinh ra một tia hảo cảm, có đúng hay không?"
"Đúng vậy."

"Vậy cậu thích qua nam nhân nào sao? Đối với nam nhân có sinh ra hảo cảm sao?"
Lục Ẩm Băng suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Ba tớ có tính không? Khi tớ còn nhỏ, tớ đã muốn kết hôn với một người đàn ông như ba mình, ba tớ đặc biệt lợi hại, lại còn rất tốt cho mẹ tớ nữa."
Lai Ảnh trầm mặc trong chốc lát, hít sâu một hơi, khống chế được tâm tình xúc động muốn đánh người của mình, dùng sức mà thốt ra hai chữ: "Không tính."
Lục Ẩm Băng nhún vai, nhanh chóng nói: "Vậy thì không có ai nữa, những người khác sinh ra thiện cảm đều là bởi vì nhu cầu quay phim, quay xong liền bái bai."
Lai Ảnh nuốt một ngụm nghẹn trở về, cuối cùng cũng lộ ra chút vui mừng, lộ ra nụ cười của lão hồ ly: "Vì vậy, cậu là thẳng như nghịch lý của Schrödinger vậy, trước khi yêu đương, ai có thể chắc chắn rằng cậu thật sự thẳng đâu? Nói tới đây, tớ liền phải hỏi cậu một câu liên quan đến vấn đề riêng tư."
Lục Ẩm Băng chìm vào ghế tựa lưng mềm mại, nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy tựa hồ có chút đạo lý, "Cậu hỏi đi."
Lai Ảnh thở ra một hơi, cảm giác tim của mình đang đập nhanh không ít bởi vì hưng phấn: "Cậu xem qua phim khiêu dâm chưa?"
Lục Ẩm Băng bỗng nhiên ngồi thẳng: "Xem qua cái gì?!"
Lai Ảnh khoa tay múa chân một chút, nhướng mày: "Chính là....!Phim người lớn."
Lục Ẩm Băng khẽ nhíu mày: "Chuyện này có liên quan gì sao?"
"Có a." Lai Ảnh nói, "Vậy là cậu nói chưa từng xem qua đi?"
"Không biết có tính là xem qua không, có xem một chút, tớ trước kia không phải là phải quay phim điện ảnh đề tài hiện thực sao? Cốt truyện cần phải đi tìm tài nguyên." Đáy mắt Lục Ẩm Băng hiện lên một tia chán ghét, bộ phim người lớn mà không có cốt truyện thì không xứng đáng là điện ảnh, "Sau đó thì không xem nữa."
"Cậu là thích nam nhân hay nữ nhân ở trong đó?"
"Đều không thích."
Lai Ảnh cơ trí mà thay đổi câu hỏi: "Cậu là càng chán ghét nam nhân hay là nữ nhân?"
"Nam nhân."
"OK, cậ đem đáp án này nhớ kỹ, ghi tạc trong lòng.

Câu tiếp theo, cậu nói nếu cậu thích Hạ Dĩ Đồng, sớm sao không thích, muộn cũng không thích, nhất định lại vào lúc này, có phải chỉ thích cảm giác hôn nhau hay không, cũng không phải là thật sự thích, có đúng không?" Vấn đề này quả thực là quá tốt để giải quyết, Lai Ảnh thầm nghĩ, không ai có thể ngăn cản điều đó.
"Đúng vậy."
Lục Ẩm Băng nhìn vẻ mặt xán lạn tươi cười của bạn mình, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an.
"Này thì dễ thôi, tìm người khác rồi cậu cùng người ta hôn môi thử xem, vậy là được rồi không phải sao?" Lai Ảnh chống nạnh nói.
Lục Ẩm Băng lông tóc dựng đứng, liền đẩy ghế về phía sau một bước, kinh hãi nói: "....!Cậu nói người đó là cậu phải không?"
"Kẻ hèn bất tài, nguyện ý hi sinh bản thân mới đạt được thành tựu đại nghĩa."
"Chồng cậu có thể chấp nhận sao?"
"Không có chuyện gì, tớ không nói cho ổng biết." Lai Ảnh liếm liếm môi trên, cười, vừa đi đến gần cô vừa nói, "Kỹ thuật hôn của tớ so với Hạ Dĩ Đồng tốt hơn nhiều, bảo đảm sẽ khiến cậu chìm đắm trong đó cho mà xem."
Lục Ẩm Băng quay đầu nhìn về phía cửa phòng, phỏng đoán khả năng phá cửa của mình.
Lai Ảnh nhìn thấu suy nghĩ của cô, thu hồi cợt nhả, nghiêm mặt nói: "Tớ biết cậu khó xử, nhưng cậu thật sự không muốn biết tình cảm của mình dành cho Hạ Dĩ Đồng rốt cuộc là thế nào sao? Chẳng lẽ cậu vẫn muốn trốn tránh cô ấy? Nếu tớ là Hạ Đồng, không qua mấy ngày nữa, tớ sẽ tuyệt giao với cậu."
Lục Ẩm Băng bị câu nói cuối cùng của cô trấn an, ba giây sau, nhắm mắt nhắm mắt khẳng khái hy sinh: "Tới đi."
Vì duy trì không khí tốt đẹp, Lai Ảnh không nói nữa, an tĩnh mà tới gần, ngón tay ôn nhu xoa gương mặt của cô ấy, Lục Ẩm Băng bị Lai Ảnh sờ mặt trong nháy mắt thân thể lập tức cứng đờ.
Lai Ảnh không tiếng động mà cười, cúi người hôn lên môi Lục Ẩm Băng.
Thực nhẹ mà hôn lên, Lục Ẩm Băng mặt không biểu tình, không hề phản ứng, trong lòng Lai Ảnh sinh ra một kế, ngón tay nắm lấy cằm cô ấy, làm ra dáng vẻ chuẩn bị mở miệng ra hôn tiếp, Lục Ẩm Băng rốt cuộc không chịu nổi, mở mắt ra, hai tay nâng gương mặt Lai Ảnh, dùng sức đẩy ra.


Lai Ảnh nhìn vẻ mặt của cô, tựa hồ là muốn vung mình một cái tát, cái này còn có nguy hiểm về cơ thể nữa a, vội vã buông tay cô ra, nhảy về phía sau, nói rõ: "Aiz, tớ với cậu là làm thí nghiệm, đầu lưỡi còn chưa đụng nữa nha."
Ánh mắt của Lục Ẩm Băng lạnh lùng, mặc dù là thí nghiệm nhưng khiến cô không vui.

Cũng may là Lai Ảnh không dùng lưỡi, nếu mà có thì chắc bàn tay kia đã tát vào mặt Lai Ảnh rồi.
"Điều thứ hai, pass, cậu không phải là chìm vào cảm giác hôn môi, là thích cảm giác hôn môi với Hạ Dĩ Đồng." Lai Ảnh dựa vào kế "bán đứng nhan sắc" cuối cùng cũng rút ra kết luận Hạ Dĩ Đồng ở trong lòng Lục Ẩm Băng là có một trọng lượng nha, quả là hy sinh trọng đại.
Lục Ẩm Băng gật đầu, mặt lạnh đồng ý.
Thể xác và tinh thần đều đã chịu đả kích nghiêm trọng, Lai Ảnh đối với điều thứ ba hết đường xoay xở, làm sao mà có thể làm rõ có phải là do nhập vai quá sâu dẫn đến có tình cảm, cuối cùng cô cũng chỉ có thể nói cho Lục Ẩm Băng kế hoãn binh: "Cố gắng dùng thân phận của chính mình, dùng đôi mắt của cậu và tâm để quan sát, thích một người là cảm giác vui sướng xuất phát từ nội tâm ra phía ngoài, thân mật một cách vô thức, là nhớ nhung, là dục vọng, cùng bạn bè hoàn toàn không giống nhau.

Còn nữa, Kinh Tú trong phim là cảm giác vừa yêu vừa hận đối với Trần Khinh, cậu đối với Hạ Dĩ Đồng khẳng định không phải như vậy, cậu thông minh như vậy, nhất định rất mau có thể phân biệt được, là hai người hoàn toàn khác nhau.

Nếu có gì tiến triển, nhớ rõ phải liên hệ tớ."
Hỗ trợ đồng thời còn không quên khích lệ Lục Ẩm Băng một chút, Lai Ảnh tự giác cho mình là phi thường thông minh.
Lục Ẩm Băng như suy nghĩ gì đó mà đi ra cửa, Lai Ảnh nhìn bóng dáng của cô, lẩm bẩm thở dài nói: "Hai người nếu mà có thành đôi, điều thứ nhất nên đi cảm tạ là tôi, bằng không tôi và mấy người tuyệt giao, mai mốt còn mệt hơn so với đóng phim nữa."
Về sau không tùy tiện hóng chuyện phiếm nữa, mặc kệ đi, một chút đều không vui.
Lục Ẩm Băng trở về phòng, trực tiếp gõ cửa
"Tới." Bên trong truyền ra một tiếng trả lời, không đến hai giây, cửa phòng mở ra, Hạ Dĩ Đồng xuất hiện ở trước mặt, trong tay còn ôm áo ngủ, tựa hồ là dự định đi tắm.
"Lục lão sư, buổi tối hảo."
"Buổi tối hảo." Lục Ẩm Băng nhìn khuôn mặt vui mừng của cô, kỳ quái hỏi, "Có chuyện gì vui vẻ sao?"
"Không có gì," Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, cười, bước nhanh chạy đi, "Em đi tắm Lục lão sư."
Y hệt như con bướm vậy.
Lục Ẩm Băng buồn cười mà lắc đầu.
Ngay cửa phòng tắm, Lục Ẩm Băng đứng tại chỗ, bỗng dưng đưa tay sờ lên miệng mình, lông mày khẽ nhíu lại, đi đến trước gương, ngơ ngác mà nhìn một nữ nhân trong gương nhịn không được mà cong khóe môi.
Thích một người là cảm giác vui sướng xuất phát từ nội tâm ra phía ngoài....!Là như vậy sao?
Trong gương nữ nhân khóe môi ngày càng cong.
Giống như là đang trở lời cô: Đúng vậy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện