Cho đến khuya, anh mới từ phòng làm việc trở về phòng, lúc này cô đã ngủ rất say, cuộn mình trong chăn.
Nhưng thỉnh thoảng lại ho vài tiếng: "Khụ... khụ..."
Anh đi đến, nhẹ nhàng sờ lên trán cô, quả nhiên là có hơi nóng hơn bình thường.
Anh lẩm bẩm: "Xem sau này cô còn dám dầm mưa nữa không."
Sau đó thì anh đi lấy khăn ấm đến, giúp cô lau mồ hôi, đột nhiên, cô mơ màng mở mắt, cô nắn chặt lấy cánh tay anh, cắn vào tay anh một phát.
"Á! Cô là chó sao?" Mộc Phi bị đau mà hét lên.
Tình Xuyên phồng mang trợn má: "Tôi cắn chết anh, ai bảo anh dám bắt nạt tôi chứ."
Nhìn thấy cô rưng rưng, lại còn không tỉnh táo nên anh cũng không muốn chấp nhất với cô, chỉ thở dài sau đó đi ra ngoài.
Tình Xuyên nghĩ, có lẽ là anh bị cô chọc tức rồi, sẽ không quay lại nữa nên cô cuộn mình trong chăn, đắp chăn kín mít, không thèm để ý đến anh nữa.
Nhưng chỉ một lúc sau anh đã trở lại, khi nãy anh chỉ đi lấy miếng dán hạ sốt và thuốc đến cho cô, không có ý định bỏ mặc cô tự sinh tự diệt.
Anh nhẹ giọng gọi cô: "Tình Xuyên!"
Cô khó chịu, mở chăn ra nhìn anh: "Lại làm sao?"
Anh giúp cô dán miếng dán hạ sốt lên trán rồi đưa thuốc đến trước mặt cô: "Uống thuốc."
Cô bĩu môi: "Không muốn uống, anh tự uống đi."
Bình thường cô đã bướng, khi bệnh lại càng bướng hơn, vô cùng khó hầu hạ. Nhưng không sao, anh nhịn: "Tôi không bị bệnh."
Tình Xuyên lại cuộn mình vào chăn: "Chỉ bị cảm nhẹ, cho dù không uống thuốc cũng có thể khỏi mà."
Mộc Phi kéo cô ngồi dậy cho bằng được, đưa ly nước và thuốc đến trước mặt cô: "Ngoan một chút đi."
Tình Xuyên lắc đầu, không muốn uống.
"Bây giờ cô có chuyện nghe lời không?" Anh bắt đầu phát cáu, đã không giữ được giọng dịu dàng như lúc đầu nữa.
Tình Xuyên cười cười, cô cố tình đến gần anh, giở giọng khiêu khích: "Tôi không nghe lời đấy, anh làm gì tôi? Có ngon thì anh dùng miệng đút thuốc cho tôi đi."
Cô biết anh cảm thấy cô ghê tởm nên chắc chắn anh sẽ không bao giờ làm vậy.
Ánh mắt Mộc Phi nhìn cô ẩn ẩn ý cười, khoé môi cong lên, anh cho thuốc vào miệng, uống một ngụm nước.
Tình Xuyên chớp chớp mắt, cô hơi sợ hãi, vội vàng lùi về sau, nhưng chưa gì cô đã bị anh nắm lấy gáy kéo lại phía mình, cưỡng ép cô nuốt hết số thuốc kia xuống mới chịu thả lỏng.
Nhưng sau đó anh lấy kéo lấy eo cô, gấp gáp gặm nhấm môi cô, liếm đi những giọt nước bên khoé miệng cô.
"Ưm..."
Tình Xuyên bấu chặt vào áo của anh, cô sắp bị anh làm cho nghẹt thở đến nơi.
Khi dứt ra, anh và cô đều thở dốc, trong căn phòng bỗng chốc lại có cảm giác vô cùng ám muội.
"Anh... anh..." Cô thật sự là không nói nên lời, cũng không biết phải chửi gì, đầu óc cứ vậy trở nên trống rỗng, khoé mắt đỏ hoe.
"Sau này còn dám bướng bỉnh nữa không?" Anh nở nụ cười đầy mùi đắc ý và thoả mãn.
Tình Xuyên không trả lời, cô cúi đầu, môi mím chặt.
Mộc Phi nhẹ nhàng sờ má cô, cúi đầu xuống muốn nhìn rõ biểu cảm hiện tại của cô, không ngờ cô lại khóc, khiến anh hơi lúng túng.
"Tôi... tôi làm đau cô rồi à?"
"Anh... hức... anh ức hiếp tôi, lúc nào anh cũng ức hiếp tôi hết." Tình Xuyên nhanh chóng lau đi nước mắt, cô ghét nhất là bị người khác nhìn thấy mình khóc.
"Tôi..." Mộc Phi thở dài, không biết phải làm sao, cuối cùng anh đành ôm cô vào lòng: "Đừng khóc, sao này tôi sẽ không như vậy nữa, không ức hiếp cô nữa."
Cô đấm vào ngực anh một cái, sau đó thì nằm xuống giường, cô chỉ muốn ngủ một giấc cho tới sáng.
"Đừng đắp chăn." Anh kéo kéo chăn của cô ra.
"Anh lại ức hiếp tôi!" Cô bực bội hét lên, cảm thấy anh phiền chết đi được.
"Cô đang bị sốt, đắp chăn sẽ bị bí, như vậy bệnh sẽ càng nặng hơn." Anh vừa nói vừa lấy chăn của cô quăng sang một bên.
"Nhưng tôi lạnh."
"Chậc!" Anh tặc lưỡi, sau đó nằm xuống ôm cô vào lòng: "Hết lạnh chưa?"
Cô rúc vào lòng anh, còn anh thì ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô vào lòng, giúp cô sưởi ấm.
"Tình Xuyên?" Anh khẽ gọi tên cô.
Nhưng cô không đáp, chỉ có hơi thở đều đều của cô, cô đã mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.
"Đồ mèo xù lông." Môi anh khẽ cong lên, cạ cạ chiếc cằm của mình trên đỉnh đầu cô, cảm giác vô cùng thích thú.
Nhưng thỉnh thoảng lại ho vài tiếng: "Khụ... khụ..."
Anh đi đến, nhẹ nhàng sờ lên trán cô, quả nhiên là có hơi nóng hơn bình thường.
Anh lẩm bẩm: "Xem sau này cô còn dám dầm mưa nữa không."
Sau đó thì anh đi lấy khăn ấm đến, giúp cô lau mồ hôi, đột nhiên, cô mơ màng mở mắt, cô nắn chặt lấy cánh tay anh, cắn vào tay anh một phát.
"Á! Cô là chó sao?" Mộc Phi bị đau mà hét lên.
Tình Xuyên phồng mang trợn má: "Tôi cắn chết anh, ai bảo anh dám bắt nạt tôi chứ."
Nhìn thấy cô rưng rưng, lại còn không tỉnh táo nên anh cũng không muốn chấp nhất với cô, chỉ thở dài sau đó đi ra ngoài.
Tình Xuyên nghĩ, có lẽ là anh bị cô chọc tức rồi, sẽ không quay lại nữa nên cô cuộn mình trong chăn, đắp chăn kín mít, không thèm để ý đến anh nữa.
Nhưng chỉ một lúc sau anh đã trở lại, khi nãy anh chỉ đi lấy miếng dán hạ sốt và thuốc đến cho cô, không có ý định bỏ mặc cô tự sinh tự diệt.
Anh nhẹ giọng gọi cô: "Tình Xuyên!"
Cô khó chịu, mở chăn ra nhìn anh: "Lại làm sao?"
Anh giúp cô dán miếng dán hạ sốt lên trán rồi đưa thuốc đến trước mặt cô: "Uống thuốc."
Cô bĩu môi: "Không muốn uống, anh tự uống đi."
Bình thường cô đã bướng, khi bệnh lại càng bướng hơn, vô cùng khó hầu hạ. Nhưng không sao, anh nhịn: "Tôi không bị bệnh."
Tình Xuyên lại cuộn mình vào chăn: "Chỉ bị cảm nhẹ, cho dù không uống thuốc cũng có thể khỏi mà."
Mộc Phi kéo cô ngồi dậy cho bằng được, đưa ly nước và thuốc đến trước mặt cô: "Ngoan một chút đi."
Tình Xuyên lắc đầu, không muốn uống.
"Bây giờ cô có chuyện nghe lời không?" Anh bắt đầu phát cáu, đã không giữ được giọng dịu dàng như lúc đầu nữa.
Tình Xuyên cười cười, cô cố tình đến gần anh, giở giọng khiêu khích: "Tôi không nghe lời đấy, anh làm gì tôi? Có ngon thì anh dùng miệng đút thuốc cho tôi đi."
Cô biết anh cảm thấy cô ghê tởm nên chắc chắn anh sẽ không bao giờ làm vậy.
Ánh mắt Mộc Phi nhìn cô ẩn ẩn ý cười, khoé môi cong lên, anh cho thuốc vào miệng, uống một ngụm nước.
Tình Xuyên chớp chớp mắt, cô hơi sợ hãi, vội vàng lùi về sau, nhưng chưa gì cô đã bị anh nắm lấy gáy kéo lại phía mình, cưỡng ép cô nuốt hết số thuốc kia xuống mới chịu thả lỏng.
Nhưng sau đó anh lấy kéo lấy eo cô, gấp gáp gặm nhấm môi cô, liếm đi những giọt nước bên khoé miệng cô.
"Ưm..."
Tình Xuyên bấu chặt vào áo của anh, cô sắp bị anh làm cho nghẹt thở đến nơi.
Khi dứt ra, anh và cô đều thở dốc, trong căn phòng bỗng chốc lại có cảm giác vô cùng ám muội.
"Anh... anh..." Cô thật sự là không nói nên lời, cũng không biết phải chửi gì, đầu óc cứ vậy trở nên trống rỗng, khoé mắt đỏ hoe.
"Sau này còn dám bướng bỉnh nữa không?" Anh nở nụ cười đầy mùi đắc ý và thoả mãn.
Tình Xuyên không trả lời, cô cúi đầu, môi mím chặt.
Mộc Phi nhẹ nhàng sờ má cô, cúi đầu xuống muốn nhìn rõ biểu cảm hiện tại của cô, không ngờ cô lại khóc, khiến anh hơi lúng túng.
"Tôi... tôi làm đau cô rồi à?"
"Anh... hức... anh ức hiếp tôi, lúc nào anh cũng ức hiếp tôi hết." Tình Xuyên nhanh chóng lau đi nước mắt, cô ghét nhất là bị người khác nhìn thấy mình khóc.
"Tôi..." Mộc Phi thở dài, không biết phải làm sao, cuối cùng anh đành ôm cô vào lòng: "Đừng khóc, sao này tôi sẽ không như vậy nữa, không ức hiếp cô nữa."
Cô đấm vào ngực anh một cái, sau đó thì nằm xuống giường, cô chỉ muốn ngủ một giấc cho tới sáng.
"Đừng đắp chăn." Anh kéo kéo chăn của cô ra.
"Anh lại ức hiếp tôi!" Cô bực bội hét lên, cảm thấy anh phiền chết đi được.
"Cô đang bị sốt, đắp chăn sẽ bị bí, như vậy bệnh sẽ càng nặng hơn." Anh vừa nói vừa lấy chăn của cô quăng sang một bên.
"Nhưng tôi lạnh."
"Chậc!" Anh tặc lưỡi, sau đó nằm xuống ôm cô vào lòng: "Hết lạnh chưa?"
Cô rúc vào lòng anh, còn anh thì ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô vào lòng, giúp cô sưởi ấm.
"Tình Xuyên?" Anh khẽ gọi tên cô.
Nhưng cô không đáp, chỉ có hơi thở đều đều của cô, cô đã mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.
"Đồ mèo xù lông." Môi anh khẽ cong lên, cạ cạ chiếc cằm của mình trên đỉnh đầu cô, cảm giác vô cùng thích thú.
Danh sách chương