"A! Rốt cuộc là anh bị sao vậy? Tự nhiên lại nổi điên?" Tình Xuyên vùng vẫy, rút tay ra khỏi bàn tay thô bạo của Mộc Phi, quả nhiên, cỏi tay đã bị anh nắm đỏ đến đáng thương.

"Rốt cuộc cô và hắn có quan hệ gì? Cô đang muốn ngoại tình sao?" Ánh mắt anh nhìn chăm chăm vào cô như có ánh lửa đỏ đang bùng cháy, chỉ là đang cố nén giận, nếu không anh đã đem cố ném lên giường rồi, còn cho cô ở đây la ó sao.

"Chúng tôi chỉ là bạn thôi, anh đừng có nói khó nghe như vậy có được không?" Cô xoa xoa cổ tay của mình, đau đến mức muốn khóc.

Đột nhiên, Mộc Phi bước từng bước đến chỗ cô, giọng trầm thấp lạnh lẽo như dòng nước lạnh ngắt vào mùa đông: "Chúng ta? Là bạn? Bạn bè mà lại hôn nhau? Tôi bị mất trí chứ không có bị ngu."

Tình Xuyên sợ hãi lùi về phía sau, cái này cô thật sự không biết nên giải thích như thế nào, lúc đó cô cũng không hiểu vì sao anh ta lại làm vậy, cô hoàn toàn ở thế bị động.

"Tôi... Tôi..."

"Cô thế nào?" Anh hung hăng bước đến, khiến cô không còn đường lui, ngã xuống sofa.

"Cho dù là vậy thì sao chứ? Anh không nhìn ra là anh ấy thích tôi sao?" Cô cười giễu: "Không lẽ là anh đang ghen?"

Anh hơi cúi người xuống, đôi mắt như có tia máu, vô cùng đáng sợ: "Cô cũng thích hắn?"

Tình Xuyên nhất thời hồ đồ, cô nói: "Đúng vậy."

Nhưng cô lại quên mất, cái miệng hại cái thân, chỉ một giây sau, coi đã bị anh hung hăng vác lên vai.

"Á! Anh... anh bỏ tôi xuống! Anh định làm gì?" Cô giãy dụa, liên tục đánh vào lưng của anh.



"Cô có tin ngay bây giờ tôi liền quăng cô xuống đất không?" Anh cọc cằn quát lên, đã không kiềm chế được cơn nóng giận nữa rồi.

Tình Xuyên bắt đầu cảm thấy lạnh sóng lưng, cô biết sợ thật rồi.

Cô nhỏ giọng, giọng run rẩy: "Mộc Phi, thả tôi xuống đi mà."

Nhưng anh không còn quan tâm đến cô nữa, anh trực tiếp đưa cô trở về phòng, quăng cô xuống giường, không hề nhẹ tay.

"Á! Anh... anh muốn làm gì? Anh đừng qua đây." Cô sợ sệt lùi về sau.

Mộc Phi cởi áo ra, anh nắm lấy mắc cá chân của cô, đè cô xuống giường, đặt cô dưới thân mình.

"Cô nói lại một làn nữa, cô thích hắn?" Anh gằn giọng.

"Tôi... tôi không có, lúc nãy tôi chỉ chọc anh thôi, tôi làm sao thích anh ấy được." Cô vội vàng sửa lại lời lúc nãy, mong anh sẽ bớt giận.

"Cô nói dối!" Anh quát.

"Tôi... Sao anh lại vô lí như vậy chứ?" Cô ngoảnh mặt đi không dám nhìn thẳng vào dáng vẻ hung dữ của anh.

"Nếu cô đã không thích hắn, còn để cho hắn chạm vào người cô, hôn cô?"

Cô mím môi, không nói được lời nào.



"Nhìn tôi!" Anh thấp giọng.

Nhưng cô lại cứng đầu nhìn đi chỗ khác, Mộc Phi nghiến răng, anh cúi người xuống, chiếm lấy bờ môi đỏ mọng của cô, mạnh bạo cạy miệng cô ra, lưỡi anh bắt đầu luồn lách vào trong, tìm kiếm lưỡi mềm.

"Ưm..."

Anh không hề lưu tình, cắn mạnh vào đầu lưỡi của cô, cuồng bạo đến mức khiến cô như sắp bị ngộp thở chết.

Khi tách ra, đầu lưỡi ướt át rời khỏi khoang miệng, kéo theo một sợi chỉ trong suốt.

Tình Xuyên thở dốc, đầu óc cô trở nên mơ màng không rõ. Mộc Phi ghé sát vào tai cô, anh thở hắt ra, phả hơi ấm nồng khiến cô rùng mình, anh nói: "Cô là của tôi, bất kì người đàn ông nào cũng không được đụng vào. Cô chỉ có thể thích một mình Mộc Phi tôi, chỉ có tôi mới được đụng vào cô. Đã hiểu chưa?"

Tình Xuyên run rẩy gật đầu nhưng trong lòng lại cảm thấy không phục, rõ ràng anh không yêu cô mà lại muốn chiếm hữu cô, muốn cô chỉ yêu một mình anh? Tuyệt đối không có khả năng.

"Vậy anh thì sao? Anh có yêu tôi không?" Cô trừng mắt nhìn anh, ánh mắt không mang theo một chút khi vọng nào.

Cô cười tự giễu: "Nếu tôi không biết rõ câu trả lời, tôi còn tưởng là anh đang ghen đó. Đúng là nực cười."

Mộc Phi hơi khựng lại, anh cũng không biết vì sao anh tức giận. Vì có người đàn ông khác chạm vào cô? Vì ghen? "Cô là vợ của tôi, tôi không có quyền được ghen sao?" Anh lạnh giọng, ánh mắt đã nhu hoà hơn rất nhiều.

Tình Xuyên sững người, cô chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó cô đã nhanh chóng bình tĩnh lại: "Vậy nếu tôi không còn là vợ anh nữa thì sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện