Ngày hôm sau, Mộc Phi đã hẹn Từ Chỉ Giai đén phòng trà để nói chuyện rõ ràng.

Trông anh có vẻ nghiêm túc, cô ta cũng căng thẳng theo: "A Phi, anh rốt cuộc muốn nói gì với em?"

Mộc Phi nâng tách trà lên uống một ngụm cho thông cổ, sau đó mới lên tiếng, vào thẳng vấn đề: "Chúng ta chấm dứt tại đây đi."

Từ Chỉ Giai trợn mắt, như là sét đánh giữa trời quang, cô ta chưa từng nghĩ anh sẽ nói như vậy với cô ta.

"A Phi! Có phải là anh đang nói đùa không?" Cô ta cố nặn ra một nụ cười vô cùng khó coi, đồng thời nắm lấy tay anh.

Anh vội rút tay lại, nhàn nhạt nói: "Tôi nghĩ tôi giống đang nói đùa sao?"

Cô ta không chấp nhận được việc này, tức giận hét lên: "Tại sao chứ? Lúc trước anh đâu có như vậy, rõ ràng là anh têu em mà."

"Tôi đã có vợ rồi, tôi muốn gầy dựng gia đình của mình, không muốn tiếp tục dây dưa với cô thêm nữa." Anh nói.

Cô ta cười khẩy: "Vợ? Thương Tình Xuyên sao? Từ khi nào mà anh lại coi cô ta là vợ? Có phải là cô ta lợi dụng việc anh mất trí nhớ mà chia rẻ chúng ta không? Cô ta đã nói gì với anh? Rõ ràng người anh yêu là em mà."

"Trước kia là tôi có mắt như mù nên mới thích cô, còn bây giờ, tôi đã sáng mắt ra rồi. Tôi yêu Tình Xuyên, tôi muốn ở bên cô ấy, chăm sóc cô ấy cả đời. Vì vậy, tôi và cô kết thúc ngay tại đây đi." Anh lạnh nhạt nói, ánh mắt vô tình đến tột cùng.

"Nhưng mà em yêu anh." Cô ta đỏ mắt nhìn anh, muốn dùng nước mất để níu kéo anh lại, cô ta không tin anh sẽ không đau vì cô ta.



Anh nâng tâch trà lên, nheo mắt lại tự nhìn bóng hình mình trong tách trà, anh hững hờ nói nhưng lại giống như đang chất vấn hơn: "Cô là yêu tôi... hay yêu tiền của tôi?"

Từ Chỉ Giai sững sốt nhìn anh: "Anh... anh đang nói gì vậy?"

"Tôi nói gì không phải cô là người rõ nhất sao? Thứ cô muốn chính là cái danh Mộc thiếu phu nhân, tôi nói đúng chứ?" Anh đặt tách ra xuống bàn, tạo ra âm thanh lớn, nước trong tách trà cũng bị văng ra hết nửa.

"Sao anh có thể nói em như vậy? Anh không thể chà đạp tình yêu của em như vậy." Cô ta siết chặt tay, ấm ức nói.

"Tôi chà đạp tình yêu của cô hay cô xem tôi là một tên ngốc? Không phải cô bị một người bạn trai giàu có đá rồi mới đến tìm tôi sao? Nếu như tôi không có tiền, không có quyền lực, chắc cô cũng chẳng thèm liếc nhìn một cái, đúng chứ?" Anh cười tự giễu, cười bản thân đã nhận ra được chuyện này quá muộn màng và làm tổn thương người con gái yêu anh thật lòng.

"Em... không phải... không phải như anh nghĩ đâu." Cơ thể cô ta run rẩy, đến nói chuyện cũng lắp bắp không rõ.

Đột nhiên, Mộc Phi đứng phắt dậy, nhìn cô ta bằng nửa con mắt: "Được rồi, điều cần nói tôi cũng đã nói xong rồi, tôi đi trước đây."

Anh xoay người bước đi, Từ Chỉ Giai vội vàng chạy theo anh, nắm lấy cánh tay anh, cô ta khóc lóc, đôi mắt đẫm lệ vô cùng động lòng người: "Không thể như vậy được. Em không muốn rời xa anh. Rõ ràng người anh yêu là em chứ không phải cô ta. Anh quên cô ta kết hôn với anh là vì tiền sao? Cô ta vốn không xứng với anh."

Anh hất tay cô ta ra, khiến cô ta ngã xuống sàn, ánh mắt cao lãnh, giọng nói trầm thấp đáng sợ: "Đủ rồi đấy! Nếu cô ấy không xứng thì cô nghĩ mình xứng sao?"

Nói xong anh luền rời đi, để lại cô ta một mình ngồi dưới sàn đất lạnh lẽo.

Cô ta siết chặt tay, không cam tâm mà gào khóc như người phụ nữ điên: "Thương Tình Xuyên, mày dám cướp người đàn ông của tao, tao sẽ không tha cho mày đâu!!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện