Lý Ngật Chu đã đi vào lấy váy, Phương Nam Chi đứng ở cửa phòng ngủ do dự một lúc, khi anh đi ra, cô vẫn nắm chặt lấy áo anh.
“Anh tắm sau đi, em muốn tắm trước.”
Lý Ngật Chu dừng bước, cúi đầu nhìn cô: “Được.”
Cũng đúng, dù sao thì nó cũng dính bẩn vào chân rồi… Có lẽ lau chùi cũng không thoải mái lắm.
Lý Ngật Chu nhẹ nhàng nói: “Được, em đi tắm trước, anh sẽ giặt quần áo sau.”
“Vâng…”
Khi Phương Nam Chi vào phòng tắm, cô cũng lấy theo áo choàng tắm khách sạn vào trong.
Cô nói cô muốn tắm rửa, thực tế không chỉ vì có cảm giác nhớt nhát trên đùi, mà còn vì… Cả trên qu/ần lót cô nữa.
Vừa rồi anh đến quá gần, cô vừa lo vừa bối rối, vừa chạm vào anh mấy lần…
Phương Nam Chi đứng trước gương, cởi qu/ần lót, thấy một mảng màu đỏ, cô cảm thấy mơ hồ và hơi bối rối, ngượng ngùng nhìn lại, mở vòi nước trực tiếp dùng nước cọ rửa, che giấu.
Sau khi giặt xong, cô tạm thời để nó qua một bên, cởi áo và tắm.
Tắm xong, cô liền đi ra, Lý Ngật Chu cũng nhìn qua, bên trong cô mặc T – shirt của anh, bên ngoài còn quấn áo choàng tắm, buộc chặt, chỉ để lộ đôi chân thon dài.
“Quần áo đã giặt xong sẽ treo ở đâu nhỉ…” Phương Nam Chi hỏi.
“Quần áo?” Lý Ngật Chu đi lại gần cô, chiếc váy hai dây vẫn còn ở bên ngoài, anh không biết còn phải giặt thứ gì nữa. “Cái nào?”
Phương Nam Chi nhăn mày một chút, lẩm bẩm nói:: “Ý em là… Đồ lót.”
Lý Ngật Chu bỗng sửng sốt một lát, nhìn xuống miếng vải bé nhỏ trong tay cô, nhưng không thể nhìn rõ.
“Em…”
“Là anh làm bẩn nó đấy!” Phương Nam Chi đột nhiên đỏ mặt ngắt lời anh.
Lý Ngật Chu khựng lại, sau đó nụ cười bất giác nở trên môi, nói nhẹ: “Ừ, là anh làm dơ, xin lỗi.”
Phương Nam Chi: “…Em đi treo nó lên.”
Lý Ngật Chu: “Cần anh giúp không?”
“Không cần.”
Ý cười trên mặt Lý Ngật Chu càng hiện rõ: “Móc treo ở trong tủ, ngoài ban công còn có một cái giá phơi quần áo, em có thể phơi ở đó.”
“Em biết rồi.”
Lý Ngật Chu nhìn thấy hình bóng của cô, xác định rằng cô có thể tìm thấy cái giá phơi quần áo, anh quay lại phòng vệ sinh mang theo cái váy do anh làm bẩn.
Sau đó, Phương Nam Chi luôn để ý, nhìn thấy anh từ trong phòng tắm đi ra, cô vội vàng chạy tới: “Để em đi phơi, em đi phơi!”
Cô cảm thấy xấu hổ khi để anh nhìn thấy qu/ần lót của mình.
Lý Ngật Chu biết rõ, cũng để cho cô tự làm, còn mình ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, chuẩn bị gọi bữa trưa.
“Được rồi, em đến đây xem menu của khách sạn xem muốn ăn gì này.” Lý Ngật Chu vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu cho cô đến ngồi.
Sau khi Phương Nam Chi phơi quần áo xong, cô từ từ bình tĩnh lại sau những phút lo lắng trước đó, đi đến bên cạnh anh, nhìn menu anh đang cầm trên tay.
“Em muốn đồ ăn Trung Quốc hay đồ ăn phương Tây?”
“Đồ ăn Trung Quốc.”
“Được rồi, em hãy gọi mấy món em thích.”
“Ừm.”
Buổi trưa hai người ăn cơm trong khách sạn, cơm nước xong, xem ti vi nửa giờ, Lý Ngật Chu nói có thể ngủ một lát sau đó mới đến chỗ triển lãm tranh, thời gian cũng khá vừa vặn.
Lúc này, Phương Nam Chi nghe thấy từ “ngủ” cô ta đã tỉnh táo hơn, Lý Ngật Chu thấy cô trông như sắp đối mặt với một trận chiến, không kìm được cười: “Lần này thực sự đi ngủ, anh không đùa cợt em đâu.”
“…”
“Hay là để một cái gối ở giữa chúng ta?”
Phương Nam Chi: “Em, em không có ý đó đâu.”
“Vậy có muốn đi ngủ không?”
“Có…”
May mắn thay, lần này Lý Ngật Chu không nói dối cô.
Hai người, mỗi người nằm một nửa trên chiếc giường, cách nhau một khoảng nhỏ.
Có lẽ do hôm nay cô đã thức dậy sớm, nên khi nằm xuống Phương Nam Chi thực sự buồn ngủ, ngủ quên lúc nào không hay.
Trong suốt thời gian đó, Lý Ngật Chu không dám vượt quá giới hạn.
Anh biết nếu mình tiếp xúc cô sẽ có cảm giác đặc biệt… Nhưng hôm nay cũng đủ rồi, có thể thấy cô đã hoảng sợ.
Mùa hè nóng bức, khi Phương Nam Chi thức dậy, chiếc váy nhỏ và qu/ần lót của cô cũng đã khô.
Sau khi thay đồ, cả hai đi xem triển lãm cùng nhau, tối đó họ đã ăn tối ở bên ngoài, hơn 8h tối, Lý Ngật Chu đã đưa Phương Nam Chi tới cổng của khu dân cư.
Hứa Đình Ưu cũng chờ đợi ở cửa một lúc lâu, sau khi thấy Phương Nam Chi đã đến, Hứa Đình Ưu mới quay trở về nhà cùng cô.
“Trong cả ngày hôm nay, cậu đi đâu chơi vậy?” Trên đường, Hứa Đình Ưu hỏi.
Phương Nam Chi: “Buổi chiều đi xem triển lãm, dạo chơi, lại ăn cơm, buổi sáng… Buổi sáng không làm gì cả, ở trong khách sạn thôi.”
“Gì?! Cả buổi sáng cậu đều ở trong khách sạn!” Hứa Đình Ưu nhắm mắt lại, “Cậu đã làm chuyện gì xấu à!”
Phương Nam Chi cảm thấy tim đập thình thịch: “Không có, chúng tớ… Chúng tớ chỉ xem TV, chơi game, không làm gì khác…”
Cô lắp bắp, vốn tưởng rằng Hứa Đình Ưu chắc chắn sẽ không tin vào điều này, nhưng không ngờ cô ấy không hỏi thêm, chỉ gật đầu: “Cũng đúng… chắc chắn anh Ngật Chu sẽ không đi quá xa, anh ấy biết giữ chừng mực.”
Phương Nam Chi: “…”
Cái gì mà Lý Ngật Chu không vượt quá chừng mực… Đây chính là…
Anh không đi quá xa nghĩa là sao, làm sao có thể, anh làm được điều đó!
Anh chỉ giả vờ là tốt…
Trong lòng Phương Nam Chi nghĩ như vậy, chỉ là cô không nói ra mà thôi.
Sau khi về nhà, cô trốn vào phòng tắm, lén lút nhìn chỗ sưng đỏ vào buổi sáng, đã hết sưng.
Nhưng… ký ức vẫn còn đó.
Phương Nam Chi cảm thấy lo sợ, sau một hồi phân vân, cô tìm ra những bộ truyện tranh mà La Gia Gia từng gửi cho cô… Nhưng cuối cùng, đó là thế giới 2D, không thực tế lắm.
Cuối cùng, cô lặng lẽ tra cứu trên mạng, kích thước bình thường của nam giới châu Á là…
Chiều dài là…
Khi nhìn thấy con số cụ thể, Phương Nam Chi đột nhiên giật mình, lướt nhanh trang web và tắt đi.
Sáng nay dù cô không dám nhìn kỹ, nhưng cũng không phải là không nhìn… Anh có vẻ như đã từng trải nhiều hơn cô nghĩ.
—
Ngày hôm sau, cuộc họp của nhóm của Triệu Kha ở một câu lạc bộ giải trí tại Thành phố Hàng Châu. Đó là một nơi vui chơi, ăn uống và giải trí, có phòng riêng.
Ngày hôm nay có rất nhiều người đến, đa phần là một số bạn cùng lớp cấp ba của họ. Ngoài Triệu Kha và ba người trong gia đình Hứa, Phương Nam Chi còn quen biết một số người khác như lớp trưởng Trần Khải và Tống Sơ Tuyền.
Khi nhìn thấy hai người họ cùng nhau bước vào, Tống Sơ Tuyền có phản ứng mạnh nhất.
“Lý Ngật Chu, ngày xưa cậu thế nào mà bây giờ thay đổi quá! Tớ còn tưởng cậu trở thành tu sĩ rồi kia, không ngờ lại theo đuổi Nam Chi!”
Lý Ngật Chu cười: “Lâu quá không gặp.”
“Đúng là đã lâu không gặp.” Tống Sơ Tuyền chào cô, sau đó nói với Phương Nam Chi: “Chị đi du học nên việc của em chị mới biết gần đây, chúc mừng hai người nhé.”
Tống Sơ Tuyền nhìn thấy cô vẫn xinh đẹp như ngày xưa, Phương Nam Chi cười và nói: “Cảm ơn chị.”
“Không cần, nào nào nào, ngồi nào.” Tống Sơ Tuyền nói: “Lý Ngật Chu, Nam Chi ngồi ở bên cạnh nữ sinh của chúng tớ trước, cậu nói chuyện với bạn nam đi, hai người tách ra một lúc cũng không sao.”
Lý Ngật Chu nhìn về phía Phương Nam Chi: “Ăn chút gì lót dạ trước đã.
Phương Nam Sơn Chi: “Vâng.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tống Sơ Tuyền: “Yên tâm, chúng tớ sẽ chăm sóc em ấy.”
Hôm nay, mọi người ở đây đều là người quen, Lý Ngật Chu hoàn toàn yên tâm, anh đi tới một nhóm bạn nam, chào hỏi một số người bạn cũ.
“Đình Ưu nói ngày mai cậu sẽ đi? Sao không ở lại thêm vài ngày.” Hứa Nguyên Hách cầm ly rượu chạm vào anh, hỏi.
“Ngày mai, sau giờ trưa tớ phải đi xem một hạng mục kiến trúc.”
Lý Ngật Chu nói tiếp: “Vậy còn cậu thì sao? Tớ nghe nói cậu cũng có ý định đi du học.”
“Vẫn đang xem xét, mẹ tớ thích nói chuyện xa vời, tớ cũng chẳng biết bà ấy nghĩ gì. Nhưng làm sao cậu biết được?”
Lý Ngật Chu: “Lần trước tớ nghe mẹ em ấy nói rồi.”
Hứa Nguyên Hách dừng lại, sau đó nhếch môi, nói: ‘’Sao nhanh như vậy mà cậu đã tiếp cận được phụ huynh của em ấy hay vậy?”
Lý Ngật Chu: “Không có, lần trước bố mẹ em ấy đến Minh Hải, vì lý do khác mà gặp mặt tớ.”
Triệu Kha nghe chưa hết câu, liền khoác vai Lý Ngật Chu: “Bố mẹ Nam Chi cậu đã gặp mặt rồi, được rồi, anh Chu à, tốc độ của cậu nhanh thật đấy!”
Lý Ngật Chu liếc mắt nhìn cậu ta một cái và nói: “Đừng có nghe nửa vời như vậy chứ.”
Triệu Kha không để ý, nhìn vào Hứa Nguyên Hách: “Cố gắng học hỏi, nhanh chóng yêu đương đi. À, lần này tớ đặc biệt gọi Sơ Tuyền tới đây, hai người có thể..”
“Triệu Kha, có phải là cô ấy chưa nói cho cậu biết không?” Hứa Nguyên Hách đột nhiên ngắt lời cậu ta.
Triệu Kha nói: “Chuyện gì?”
Hứa Nguyên Hách: “Tống Sơ Tuyền đã có bạn trai từ lâu rồi, cậu không biết sao?”
Triệu Kha trừng mắt: “Thật hay giả vậy? Tớ không biết! Làm sao cậu biết?!”
Hứa Nguyên Hách bình tĩnh nói: “Là có người gửi cho tớ để khoe khoang trong tuần đầu tiên hai người bọn họ ở bên nhau, nói tớ không biết trân trọng.”
Lý Ngật Chu nhận xét: “Giống phong cách của cô ấy.”
Triệu Kha: “Chết tiệt… Vậy tại sao cô ấy không đăng lên mạng xã hội?”
Hứa Nguyên Hách: “Cô ấy yêu bản thân nhiều lắm, đương nhiên mạng xã hội chỉ có mình cô ấy thôi.”
Ở phía kia, Triệu Kha sốc khi biết Sơ Tuyền đã có bạn trai, còn Sơ Tuyền Hiên thì ngạc nhiên khi biết Phương Nam Chi luôn thích Lý Ngật Chu.
Vậy là cô ấy bắt đầu nói chuyện phiếm, ban đầu Phương Nam Chi ngần ngại, sau khi uống hai cốc rượu thì cô chia sẻ thêm nhiều, Tống Sơ Tuyền hỏi mãi, cô tiết lộ từ khi còn học trung học, cô nhận thấy anh rất tốt.
“Cậu cảm thấy khi anh ấy dạy bài tập rất dịu dàng? Thật hay giả vậy?” Hứa Đình Ưu không đồng tình: “Nhưng mà anh ấy thực sự là đáng sợ khi dạy bài, cậu không tin thì hỏi Nguyên Hạo đi!”
Hứa Nguyên Hạo không thể hòa nhập với đám nam sinh bên phía Lý Ngật Chu, Hứa Nguyên Hách, bèn chen chúc ăn uống với mấy nữ sinh bên này, nghe vậy thì gật đầu liên hồi: “Không ngờ cậu lại thích anh Ngật Chu vì dạy cậu học bài, tớ không hiểu!”
Hứa Đình Ưu: “Tớ cũng không hiểu!
Phương Nam Chi: “……”
Tống Sơ Tuyền: “Cần gì phải hiểu, Phương Nam Chi, còn có gì nữa không?”
Phương Nam Chi nâng cốc rượu, nhấp một ngụm rượu, vừa ngọt vừa ngon, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Còn rất nhiều, lần đầu tiên gặp anh ấy, em ngã, lúc đó thậm chí em vẫn còn béo, khi em ngã trông rất buồn cười, nhưng anh ấy không cười, còn đến để giúp em đứng dậy. Và còn… Anh ấy đã giúp em gọi người làm vệ sinh sân sau. Ngày đầu tiên vào học, anh ấy kiên nhẫn hướng dẫn em… Anh ấy khen em vẽ tranh đẹp… Còn rất nhiều điều…”
Vì đã uống rượu, cách cô nói đã trở nên mơ hồ, thứ tự thời gian cũng lẫn lộn, nhưng cô nhớ rất rõ từng hình ảnh.
Tống Sơ Tuyền nghe vậy rất vui mừng, thậm chí còn có chút ghen tị.
Yêu đơn phương có thể chua chát nhưng nhận được sự đáp lại là niềm vui lớn lao.
Trước đây, cô ấy chưa từng cảm nhận niềm vui như thế này, nhưng Phương Nam Chi đã cảm nhận được, thật tốt.
Lý Ngật Chu vẫn đang trò chuyện với Triệu Kha và hội bạn, trong lúc trò chuyện, anh nhìn qua phía cô.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Từ xa, anh nhìn thấy cô ngồi cạnh Tống Sơ Tuyền, tay cô cầm ly rượu, đang nói chuyện với người khác, đôi khi còn uống một ngụm, ánh đèn sáng, anh có thể nhìn rõ má cô ấy hơi đỏ.
“Tớ đi qua kia một lát đã.”
Triệu Kha: “Hả, đi đâu?”
Lý Ngật Chu: “Em ấy đang uống rượu.”
Triệu Kha kéo anh lại: “Ý cậu là Nam Chi à? Cậu đang lo à? Tống Sơ Tuyền còn có thể chuốc say em ấy sao? Lý Ngật Chu: “Uống nhiều sẽ náo loạn, cậu đi dỗ nhé?.”
Triệu Kha: “?”
Lý Ngật Chu vỗ vai cậu ta rồi đứng lên và đi qua.
Triệu Kha mở to hai mắt, quay sang Hứa Nguyên Hách: “Vừa rồi cậu ta đang đắc ý đúng không? Woa, tôi nghĩ việc hẹn hò đã làm cho cậu ấy thay đổi, như giờ cậu ấy chỉ nhìn thấy mỗi mình Nam Chi thôi.”
Hứa Nguyên Hách ngước mắt nhìn bóng lưng Lý Ngật Chu, nở nụ cười, cũng không nói gì, cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Phương Nam Chi uống hơi say, nhưng còn chưa tới mức say không biết gì.
Sau khi Lý Ngật Chu đi tới, Tống Sơ Tuyền và Hứa Đình Ưu rất tự giác nhường chỗ cho anh.
Lý Ngật Chu ngồi bên cạnh Phương Nam Chi, liếc mắt sang cô và hỏi: “Lúc nãy đang nói gì vậy, nói vui vẻ quá nhỉ.”
Phương Nam Chi giơ ngón trỏ lên và lắc đầu: “Bí mật giữa các cô gái, em không nói cho anh biết đâu.”
Lý Ngật Chu thấy vẻ mặt này của cô, biết cô đã hơi say: “Uống ít thôi, bọn họ uống rượu giỏi hơn em.”
“Ai nói, em uống không kém Đình Ưu là mấy.”
Lý Ngật Chu nắm chặt ngón trỏ cô đang giơ lên: “Ồ… Không kém nhau à, vậy thì em cẩn thận với Tống Sơ Tuyền.”
“Em biết rồi, em sẽ không say đâu. Em chỉ cảm thấy loại rượu này ngon thôi, ngọt ngào, em uống nhiều hơn một chút thôi.”
Đồ uống của các cô gái này khác với nam sinh bọn họ, thứ mà Lý Ngật Chu vừa uống không phải là rượu.
“Vậy à, ngọt đến mức nào?”
“Anh thử rồi sẽ biết thôi.”
Cốc của Phương Nam Chi đã uống hết từ lâu, Lý Ngật Chu cười và nói: “Làm sao để anh thử đây?”
Phương Nam Chi nháy mắt, bất ngờ đến gần anh một chút.
Lý Ngật Chu khựng lại, ánh mắt anh dừng ở đôi môi của cô.
Xung quanh là tiếng ồn, tiếng nói, tiếng cười, rất ồn ào và náo nhiệt… Nhưng anh gần như vô thức cúi xuống, áp sát cô.
Tuy nhiên, ngay lúc anh chuẩn bị hôn, Phương Nam Chi đột nhiên nghiêng người về phía sau, ánh mắt của cô ấy tràn đầy sự tinh quái: “Anh làm gì thế… Ở bên kia, họ vẫn còn có thể pha chế một ly này mà.”
“Anh tắm sau đi, em muốn tắm trước.”
Lý Ngật Chu dừng bước, cúi đầu nhìn cô: “Được.”
Cũng đúng, dù sao thì nó cũng dính bẩn vào chân rồi… Có lẽ lau chùi cũng không thoải mái lắm.
Lý Ngật Chu nhẹ nhàng nói: “Được, em đi tắm trước, anh sẽ giặt quần áo sau.”
“Vâng…”
Khi Phương Nam Chi vào phòng tắm, cô cũng lấy theo áo choàng tắm khách sạn vào trong.
Cô nói cô muốn tắm rửa, thực tế không chỉ vì có cảm giác nhớt nhát trên đùi, mà còn vì… Cả trên qu/ần lót cô nữa.
Vừa rồi anh đến quá gần, cô vừa lo vừa bối rối, vừa chạm vào anh mấy lần…
Phương Nam Chi đứng trước gương, cởi qu/ần lót, thấy một mảng màu đỏ, cô cảm thấy mơ hồ và hơi bối rối, ngượng ngùng nhìn lại, mở vòi nước trực tiếp dùng nước cọ rửa, che giấu.
Sau khi giặt xong, cô tạm thời để nó qua một bên, cởi áo và tắm.
Tắm xong, cô liền đi ra, Lý Ngật Chu cũng nhìn qua, bên trong cô mặc T – shirt của anh, bên ngoài còn quấn áo choàng tắm, buộc chặt, chỉ để lộ đôi chân thon dài.
“Quần áo đã giặt xong sẽ treo ở đâu nhỉ…” Phương Nam Chi hỏi.
“Quần áo?” Lý Ngật Chu đi lại gần cô, chiếc váy hai dây vẫn còn ở bên ngoài, anh không biết còn phải giặt thứ gì nữa. “Cái nào?”
Phương Nam Chi nhăn mày một chút, lẩm bẩm nói:: “Ý em là… Đồ lót.”
Lý Ngật Chu bỗng sửng sốt một lát, nhìn xuống miếng vải bé nhỏ trong tay cô, nhưng không thể nhìn rõ.
“Em…”
“Là anh làm bẩn nó đấy!” Phương Nam Chi đột nhiên đỏ mặt ngắt lời anh.
Lý Ngật Chu khựng lại, sau đó nụ cười bất giác nở trên môi, nói nhẹ: “Ừ, là anh làm dơ, xin lỗi.”
Phương Nam Chi: “…Em đi treo nó lên.”
Lý Ngật Chu: “Cần anh giúp không?”
“Không cần.”
Ý cười trên mặt Lý Ngật Chu càng hiện rõ: “Móc treo ở trong tủ, ngoài ban công còn có một cái giá phơi quần áo, em có thể phơi ở đó.”
“Em biết rồi.”
Lý Ngật Chu nhìn thấy hình bóng của cô, xác định rằng cô có thể tìm thấy cái giá phơi quần áo, anh quay lại phòng vệ sinh mang theo cái váy do anh làm bẩn.
Sau đó, Phương Nam Chi luôn để ý, nhìn thấy anh từ trong phòng tắm đi ra, cô vội vàng chạy tới: “Để em đi phơi, em đi phơi!”
Cô cảm thấy xấu hổ khi để anh nhìn thấy qu/ần lót của mình.
Lý Ngật Chu biết rõ, cũng để cho cô tự làm, còn mình ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, chuẩn bị gọi bữa trưa.
“Được rồi, em đến đây xem menu của khách sạn xem muốn ăn gì này.” Lý Ngật Chu vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu cho cô đến ngồi.
Sau khi Phương Nam Chi phơi quần áo xong, cô từ từ bình tĩnh lại sau những phút lo lắng trước đó, đi đến bên cạnh anh, nhìn menu anh đang cầm trên tay.
“Em muốn đồ ăn Trung Quốc hay đồ ăn phương Tây?”
“Đồ ăn Trung Quốc.”
“Được rồi, em hãy gọi mấy món em thích.”
“Ừm.”
Buổi trưa hai người ăn cơm trong khách sạn, cơm nước xong, xem ti vi nửa giờ, Lý Ngật Chu nói có thể ngủ một lát sau đó mới đến chỗ triển lãm tranh, thời gian cũng khá vừa vặn.
Lúc này, Phương Nam Chi nghe thấy từ “ngủ” cô ta đã tỉnh táo hơn, Lý Ngật Chu thấy cô trông như sắp đối mặt với một trận chiến, không kìm được cười: “Lần này thực sự đi ngủ, anh không đùa cợt em đâu.”
“…”
“Hay là để một cái gối ở giữa chúng ta?”
Phương Nam Chi: “Em, em không có ý đó đâu.”
“Vậy có muốn đi ngủ không?”
“Có…”
May mắn thay, lần này Lý Ngật Chu không nói dối cô.
Hai người, mỗi người nằm một nửa trên chiếc giường, cách nhau một khoảng nhỏ.
Có lẽ do hôm nay cô đã thức dậy sớm, nên khi nằm xuống Phương Nam Chi thực sự buồn ngủ, ngủ quên lúc nào không hay.
Trong suốt thời gian đó, Lý Ngật Chu không dám vượt quá giới hạn.
Anh biết nếu mình tiếp xúc cô sẽ có cảm giác đặc biệt… Nhưng hôm nay cũng đủ rồi, có thể thấy cô đã hoảng sợ.
Mùa hè nóng bức, khi Phương Nam Chi thức dậy, chiếc váy nhỏ và qu/ần lót của cô cũng đã khô.
Sau khi thay đồ, cả hai đi xem triển lãm cùng nhau, tối đó họ đã ăn tối ở bên ngoài, hơn 8h tối, Lý Ngật Chu đã đưa Phương Nam Chi tới cổng của khu dân cư.
Hứa Đình Ưu cũng chờ đợi ở cửa một lúc lâu, sau khi thấy Phương Nam Chi đã đến, Hứa Đình Ưu mới quay trở về nhà cùng cô.
“Trong cả ngày hôm nay, cậu đi đâu chơi vậy?” Trên đường, Hứa Đình Ưu hỏi.
Phương Nam Chi: “Buổi chiều đi xem triển lãm, dạo chơi, lại ăn cơm, buổi sáng… Buổi sáng không làm gì cả, ở trong khách sạn thôi.”
“Gì?! Cả buổi sáng cậu đều ở trong khách sạn!” Hứa Đình Ưu nhắm mắt lại, “Cậu đã làm chuyện gì xấu à!”
Phương Nam Chi cảm thấy tim đập thình thịch: “Không có, chúng tớ… Chúng tớ chỉ xem TV, chơi game, không làm gì khác…”
Cô lắp bắp, vốn tưởng rằng Hứa Đình Ưu chắc chắn sẽ không tin vào điều này, nhưng không ngờ cô ấy không hỏi thêm, chỉ gật đầu: “Cũng đúng… chắc chắn anh Ngật Chu sẽ không đi quá xa, anh ấy biết giữ chừng mực.”
Phương Nam Chi: “…”
Cái gì mà Lý Ngật Chu không vượt quá chừng mực… Đây chính là…
Anh không đi quá xa nghĩa là sao, làm sao có thể, anh làm được điều đó!
Anh chỉ giả vờ là tốt…
Trong lòng Phương Nam Chi nghĩ như vậy, chỉ là cô không nói ra mà thôi.
Sau khi về nhà, cô trốn vào phòng tắm, lén lút nhìn chỗ sưng đỏ vào buổi sáng, đã hết sưng.
Nhưng… ký ức vẫn còn đó.
Phương Nam Chi cảm thấy lo sợ, sau một hồi phân vân, cô tìm ra những bộ truyện tranh mà La Gia Gia từng gửi cho cô… Nhưng cuối cùng, đó là thế giới 2D, không thực tế lắm.
Cuối cùng, cô lặng lẽ tra cứu trên mạng, kích thước bình thường của nam giới châu Á là…
Chiều dài là…
Khi nhìn thấy con số cụ thể, Phương Nam Chi đột nhiên giật mình, lướt nhanh trang web và tắt đi.
Sáng nay dù cô không dám nhìn kỹ, nhưng cũng không phải là không nhìn… Anh có vẻ như đã từng trải nhiều hơn cô nghĩ.
—
Ngày hôm sau, cuộc họp của nhóm của Triệu Kha ở một câu lạc bộ giải trí tại Thành phố Hàng Châu. Đó là một nơi vui chơi, ăn uống và giải trí, có phòng riêng.
Ngày hôm nay có rất nhiều người đến, đa phần là một số bạn cùng lớp cấp ba của họ. Ngoài Triệu Kha và ba người trong gia đình Hứa, Phương Nam Chi còn quen biết một số người khác như lớp trưởng Trần Khải và Tống Sơ Tuyền.
Khi nhìn thấy hai người họ cùng nhau bước vào, Tống Sơ Tuyền có phản ứng mạnh nhất.
“Lý Ngật Chu, ngày xưa cậu thế nào mà bây giờ thay đổi quá! Tớ còn tưởng cậu trở thành tu sĩ rồi kia, không ngờ lại theo đuổi Nam Chi!”
Lý Ngật Chu cười: “Lâu quá không gặp.”
“Đúng là đã lâu không gặp.” Tống Sơ Tuyền chào cô, sau đó nói với Phương Nam Chi: “Chị đi du học nên việc của em chị mới biết gần đây, chúc mừng hai người nhé.”
Tống Sơ Tuyền nhìn thấy cô vẫn xinh đẹp như ngày xưa, Phương Nam Chi cười và nói: “Cảm ơn chị.”
“Không cần, nào nào nào, ngồi nào.” Tống Sơ Tuyền nói: “Lý Ngật Chu, Nam Chi ngồi ở bên cạnh nữ sinh của chúng tớ trước, cậu nói chuyện với bạn nam đi, hai người tách ra một lúc cũng không sao.”
Lý Ngật Chu nhìn về phía Phương Nam Chi: “Ăn chút gì lót dạ trước đã.
Phương Nam Sơn Chi: “Vâng.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tống Sơ Tuyền: “Yên tâm, chúng tớ sẽ chăm sóc em ấy.”
Hôm nay, mọi người ở đây đều là người quen, Lý Ngật Chu hoàn toàn yên tâm, anh đi tới một nhóm bạn nam, chào hỏi một số người bạn cũ.
“Đình Ưu nói ngày mai cậu sẽ đi? Sao không ở lại thêm vài ngày.” Hứa Nguyên Hách cầm ly rượu chạm vào anh, hỏi.
“Ngày mai, sau giờ trưa tớ phải đi xem một hạng mục kiến trúc.”
Lý Ngật Chu nói tiếp: “Vậy còn cậu thì sao? Tớ nghe nói cậu cũng có ý định đi du học.”
“Vẫn đang xem xét, mẹ tớ thích nói chuyện xa vời, tớ cũng chẳng biết bà ấy nghĩ gì. Nhưng làm sao cậu biết được?”
Lý Ngật Chu: “Lần trước tớ nghe mẹ em ấy nói rồi.”
Hứa Nguyên Hách dừng lại, sau đó nhếch môi, nói: ‘’Sao nhanh như vậy mà cậu đã tiếp cận được phụ huynh của em ấy hay vậy?”
Lý Ngật Chu: “Không có, lần trước bố mẹ em ấy đến Minh Hải, vì lý do khác mà gặp mặt tớ.”
Triệu Kha nghe chưa hết câu, liền khoác vai Lý Ngật Chu: “Bố mẹ Nam Chi cậu đã gặp mặt rồi, được rồi, anh Chu à, tốc độ của cậu nhanh thật đấy!”
Lý Ngật Chu liếc mắt nhìn cậu ta một cái và nói: “Đừng có nghe nửa vời như vậy chứ.”
Triệu Kha không để ý, nhìn vào Hứa Nguyên Hách: “Cố gắng học hỏi, nhanh chóng yêu đương đi. À, lần này tớ đặc biệt gọi Sơ Tuyền tới đây, hai người có thể..”
“Triệu Kha, có phải là cô ấy chưa nói cho cậu biết không?” Hứa Nguyên Hách đột nhiên ngắt lời cậu ta.
Triệu Kha nói: “Chuyện gì?”
Hứa Nguyên Hách: “Tống Sơ Tuyền đã có bạn trai từ lâu rồi, cậu không biết sao?”
Triệu Kha trừng mắt: “Thật hay giả vậy? Tớ không biết! Làm sao cậu biết?!”
Hứa Nguyên Hách bình tĩnh nói: “Là có người gửi cho tớ để khoe khoang trong tuần đầu tiên hai người bọn họ ở bên nhau, nói tớ không biết trân trọng.”
Lý Ngật Chu nhận xét: “Giống phong cách của cô ấy.”
Triệu Kha: “Chết tiệt… Vậy tại sao cô ấy không đăng lên mạng xã hội?”
Hứa Nguyên Hách: “Cô ấy yêu bản thân nhiều lắm, đương nhiên mạng xã hội chỉ có mình cô ấy thôi.”
Ở phía kia, Triệu Kha sốc khi biết Sơ Tuyền đã có bạn trai, còn Sơ Tuyền Hiên thì ngạc nhiên khi biết Phương Nam Chi luôn thích Lý Ngật Chu.
Vậy là cô ấy bắt đầu nói chuyện phiếm, ban đầu Phương Nam Chi ngần ngại, sau khi uống hai cốc rượu thì cô chia sẻ thêm nhiều, Tống Sơ Tuyền hỏi mãi, cô tiết lộ từ khi còn học trung học, cô nhận thấy anh rất tốt.
“Cậu cảm thấy khi anh ấy dạy bài tập rất dịu dàng? Thật hay giả vậy?” Hứa Đình Ưu không đồng tình: “Nhưng mà anh ấy thực sự là đáng sợ khi dạy bài, cậu không tin thì hỏi Nguyên Hạo đi!”
Hứa Nguyên Hạo không thể hòa nhập với đám nam sinh bên phía Lý Ngật Chu, Hứa Nguyên Hách, bèn chen chúc ăn uống với mấy nữ sinh bên này, nghe vậy thì gật đầu liên hồi: “Không ngờ cậu lại thích anh Ngật Chu vì dạy cậu học bài, tớ không hiểu!”
Hứa Đình Ưu: “Tớ cũng không hiểu!
Phương Nam Chi: “……”
Tống Sơ Tuyền: “Cần gì phải hiểu, Phương Nam Chi, còn có gì nữa không?”
Phương Nam Chi nâng cốc rượu, nhấp một ngụm rượu, vừa ngọt vừa ngon, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Còn rất nhiều, lần đầu tiên gặp anh ấy, em ngã, lúc đó thậm chí em vẫn còn béo, khi em ngã trông rất buồn cười, nhưng anh ấy không cười, còn đến để giúp em đứng dậy. Và còn… Anh ấy đã giúp em gọi người làm vệ sinh sân sau. Ngày đầu tiên vào học, anh ấy kiên nhẫn hướng dẫn em… Anh ấy khen em vẽ tranh đẹp… Còn rất nhiều điều…”
Vì đã uống rượu, cách cô nói đã trở nên mơ hồ, thứ tự thời gian cũng lẫn lộn, nhưng cô nhớ rất rõ từng hình ảnh.
Tống Sơ Tuyền nghe vậy rất vui mừng, thậm chí còn có chút ghen tị.
Yêu đơn phương có thể chua chát nhưng nhận được sự đáp lại là niềm vui lớn lao.
Trước đây, cô ấy chưa từng cảm nhận niềm vui như thế này, nhưng Phương Nam Chi đã cảm nhận được, thật tốt.
Lý Ngật Chu vẫn đang trò chuyện với Triệu Kha và hội bạn, trong lúc trò chuyện, anh nhìn qua phía cô.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Từ xa, anh nhìn thấy cô ngồi cạnh Tống Sơ Tuyền, tay cô cầm ly rượu, đang nói chuyện với người khác, đôi khi còn uống một ngụm, ánh đèn sáng, anh có thể nhìn rõ má cô ấy hơi đỏ.
“Tớ đi qua kia một lát đã.”
Triệu Kha: “Hả, đi đâu?”
Lý Ngật Chu: “Em ấy đang uống rượu.”
Triệu Kha kéo anh lại: “Ý cậu là Nam Chi à? Cậu đang lo à? Tống Sơ Tuyền còn có thể chuốc say em ấy sao? Lý Ngật Chu: “Uống nhiều sẽ náo loạn, cậu đi dỗ nhé?.”
Triệu Kha: “?”
Lý Ngật Chu vỗ vai cậu ta rồi đứng lên và đi qua.
Triệu Kha mở to hai mắt, quay sang Hứa Nguyên Hách: “Vừa rồi cậu ta đang đắc ý đúng không? Woa, tôi nghĩ việc hẹn hò đã làm cho cậu ấy thay đổi, như giờ cậu ấy chỉ nhìn thấy mỗi mình Nam Chi thôi.”
Hứa Nguyên Hách ngước mắt nhìn bóng lưng Lý Ngật Chu, nở nụ cười, cũng không nói gì, cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Phương Nam Chi uống hơi say, nhưng còn chưa tới mức say không biết gì.
Sau khi Lý Ngật Chu đi tới, Tống Sơ Tuyền và Hứa Đình Ưu rất tự giác nhường chỗ cho anh.
Lý Ngật Chu ngồi bên cạnh Phương Nam Chi, liếc mắt sang cô và hỏi: “Lúc nãy đang nói gì vậy, nói vui vẻ quá nhỉ.”
Phương Nam Chi giơ ngón trỏ lên và lắc đầu: “Bí mật giữa các cô gái, em không nói cho anh biết đâu.”
Lý Ngật Chu thấy vẻ mặt này của cô, biết cô đã hơi say: “Uống ít thôi, bọn họ uống rượu giỏi hơn em.”
“Ai nói, em uống không kém Đình Ưu là mấy.”
Lý Ngật Chu nắm chặt ngón trỏ cô đang giơ lên: “Ồ… Không kém nhau à, vậy thì em cẩn thận với Tống Sơ Tuyền.”
“Em biết rồi, em sẽ không say đâu. Em chỉ cảm thấy loại rượu này ngon thôi, ngọt ngào, em uống nhiều hơn một chút thôi.”
Đồ uống của các cô gái này khác với nam sinh bọn họ, thứ mà Lý Ngật Chu vừa uống không phải là rượu.
“Vậy à, ngọt đến mức nào?”
“Anh thử rồi sẽ biết thôi.”
Cốc của Phương Nam Chi đã uống hết từ lâu, Lý Ngật Chu cười và nói: “Làm sao để anh thử đây?”
Phương Nam Chi nháy mắt, bất ngờ đến gần anh một chút.
Lý Ngật Chu khựng lại, ánh mắt anh dừng ở đôi môi của cô.
Xung quanh là tiếng ồn, tiếng nói, tiếng cười, rất ồn ào và náo nhiệt… Nhưng anh gần như vô thức cúi xuống, áp sát cô.
Tuy nhiên, ngay lúc anh chuẩn bị hôn, Phương Nam Chi đột nhiên nghiêng người về phía sau, ánh mắt của cô ấy tràn đầy sự tinh quái: “Anh làm gì thế… Ở bên kia, họ vẫn còn có thể pha chế một ly này mà.”
Danh sách chương