Sa mạc ban ngày nóng bức quá mức, hiếm có thể thấy động vật ở bên ngoài, hiện tại buổi tối đã tới, nhiệt độ không khí hạ xuống, vô số động vật cũng rời đi hang, bắt đầu đi ra săn mồi, trong sa mạc nghênh đón màn đêm nguy hiểm.
Tiếng bò cạp bò qua cát đá vang khắp sa mạc, phát ra tiếng sàn sạt; vẩy của những con rắn dưới ánh trăng phản ra tia sáng chóp nhoáng, trườn tới trước trong sa mạc; tru lên tiếng của những con sói sa mạc vang lên chung quanh, truyền ra xa xa, làm cho đám thỏ sa mạc hoảng hốt. Ban đêm ở Thê Lương Sa Địa, quả nhiên không phụ cái tên thê lương của nó, nếu như là người chơi có tố chất tâm lý hơi yếu một chút, chạy đến đây phỏng chừng sẽ sợ đến không ngủ được.
Ăn xong thịt nướng, Hoàng Dật dựa vào tảng đá lớn, nghỉ ngơi một hồi. Lúc này ở Kinh Cức thành, hắn đã đánh xong Chúng Thần chi tháp, đi đến hoa viên Shary yên lặng, nhìn cái bóng của thiếu nữ, so ra thì ở đây thê lương hơn nhiều. Bất quá ánh trăng ở đây thật ra sáng hơn, toàn bộ phủ xuống mặt đất, những vì sao trên bầu trời không hề bị che khuất trên đỉnh đầu, bảy ngôi sao bảy màu xung quanh ánh trăng mông lung, đẹp đến cực điểm.
Đúng lúc này, Hoàng Dật mơ hồ cảm giác được phía sau tựa như có một vật cứng, hắn quay đầu nhìn một chút, bỗng nhiên thấy được một quyển sổ!
Chính xác ra, là một góc của quyển sổ, nó bị tảng đá đè lên, chỉ lộ ra một góc nhỏ, bị gió thổi làm cho rách nát, nhưng vẫn có thể nhận ra được.
Trong mảnh sa mạc mênh mông vô ngần này, dưới một tảng đá không hề có gì đặc biệt, dĩ nhiên cất dấu một quyển sổ, loại cảm giác tò mò này mãnh liệt không gì sánh kịp, Hoàng Dật giống như là phát hiện một bí mật thú vị, đem quyển sổ ra.
Bìa của quyển sổ này có màu vàng đất, cùng màu với sa mạc, trên mặt có rất nhiều nếp uốn, không biết đã để ở chỗ này bao nhiêu năm. Hoàng Dật mở ra trang đầu tiên, nhất thời thấy được dòng chữ nhỏ --
"Nhật ký lữ hành của lữ hành gia Lạc Mạc • Tịch Dương"
Nhật ký lữ hành! Hứng thú của Hoàng Dật nhất thời tăng lên không ít. Lữ hành gia cũng là người quanh năm lữ hành tại đại lục, có chút giống như người ngâm thơ rong, bất quá người ngâm thơ rong du lịch phần lớn là ở chổ có người, ví dụ như thành phố, trấn nhỏ, thôn trang, lắng nghe những truyền thuyết nghe được dọc theo đường đi, rồi truyền bá lại những gì mình nghe được. Mà lữ hành gia thì không giống, bọn họ thường xuyên phải đi chổ nguy hiểm, chổ không có nhân loại, thấy những phong cảnh người thường không nhìn thấy, nghiên cứu sự vật kỳ dị, cho nên trong nhật ký của lữ hành gia, thường thường có thể thấy rất nhiều bí văn mới mẻ.
Hoàng Dật mở ra trang tiếp theo, nương ánh trăng soi sáng, bắt đầu đọc quyển nhật ký từ thời xa xưa này.
" Vong linh đại quân của Hắc Ám Chi Vương Ô Tạp Nhĩ quét sạch quê hương của tôi, lúc đó bầu trời bị mây đen đầy dặc bao phủ, một đợt rồi một đợt vong linh khô lâu từ hướng núi Tá Á lao xuống, rậm rạp, dường như một hải dương khô lâu, bao phủ tất cả, ngay cả vỏ cây đều không buông tha. Nơi chúng nó đi qua không có bất luận khí tức sinh mệnh gì, mặt đất biến đen, không một ngọn cỏ, sông có mùi thúi, cá tôm tuyệt tích, nơi nơi đều là thi thể bị Ngải Độc Bệnh dằn vặt đến chết. Ba ngày sau, vong linh đại quân đến phía sau núi nhà tôi, tôi nhanh chóng cưỡi nhiệt khí cầu bảo bối của tôi bay lên không trung, né tránh cái địa ngục nhân gian đó. Tôi tận mắt nhìn thấy Sarah, người bạn sát vách cùng nhau lớn lên với tôi bị năm bộ xương khô xé làm năm mảnh nhỏ, đầu bị một con vong linh khuyển nhai nuốt, tôi nghe thấy được âm thanh khớp xương bị nghiền nát, cũng nghe thấy được tiếng vỡ trong lòng tôi, cho tới bây giờ nhớ lại, cũng vẫn còn sợ hãi..."
Hắc Ám Chi Vương Ô Tạp Nhĩ! Thấy tên này, Hoàng Dật nhất thời biết được thời gian ghi chép của quyển nhật ký này --30 năm trước!
30 năm trước, một trong bảy đại ma vương Ô Tạp Nhĩ suất lĩnh một đám vong linh đại quân từ Tử Linh Thâm Uyên bò ra, bắt đầu tàn sát mảnh đại lục này, Ngải Độc Bệnh cũng bắt đầu truyền nhiễm từ lúc ấy, tạo thành cái chết của vô số sinh linh, đó là một đoạn hồi ức thảm thống của đại lục.
Bảy đại ma vương trong dòng lịch sử, vẫn là tồn tại âm hiểm tà ác nhất, cách mỗi một thời gian sẽ đi ra tàn sát một trận, nhưng chưa từng có người có thể giết chết bọn họ. Slark cũng là bởi vì bị một trong bảy đại ma vương-- Đọa Lạc Chi Vương Bỉ Liệt Phu mê hoặc, mới ký kết Chủ Tớ Khế Ước, cuối cùng từ nhân loại biến thành ngư nhân, bị ép rời khỏi cố hương của hắn.
Hoàng Dật tiếp tục mở ra trang tiếp theo--
"Tôi một đường bỏ trốn, cuối cùng đi tới Thê Lương Sa Địa, sa mạc này đối với vong linh đại quân mà nói, không có bất luận giá trị gì để tàn sát, ngược lại tránh thoát được trường hạo kiếp này. Tôi bắt đầu lưu lạc trong sa mạc, tôi nhìn thấy bão cát đáng sợ, che phủ cả mặt trời, nuốt chửng tất cả, tôi thiếu chút nữa cũng bị xé thành mảnh nhỏ; tôi nhìn thấy di tích viễn cổ, đổ nát thê lương, liếc mắt không thấy được đầu, bị phong hóa phải còn ra hình dạng, có thể tưởng tượng ở đây đã từng có bao nhiêu phồn hoa; tôi nhìn thấy cung điện hoàng kim, đặt trong cồn cát, nhưng vô luận tôi đi như thế nào, từ đầu đến cuối đều không cách nào đến được; cuối cùng, tôi nhìn thấy ốc đảo bay đầy bồ công anh, thiên đường xinh đẹp cỡ nào! Tôi dừng chân tại đây, tôi nên nghỉ ngơi một lúc..."
Xem đến đây, ánh mắt Hoàng Dật ngừng lại!
Ốc đảo bay đầy bồ công anh, cái này chính là chổ hắn muốn tìm kiếm, chỗ đó rất có khả năng cũng là cố hương của Slark!
Hoàng Dật nhanh chóng nhìn tiếp.
"Cái ốc đảo này vô cùng rộng, trong sa mạc dường như một thiên đường, chim hót hoa thơm, một trận gió thổi tới, sẽ thổi bồ công anh bay khắp bầu trời. Bất quá chổ xinh đẹp như thế, lại không có một bóng người. Tôi chỉ nhìn thấy một ít vết tích vô cùng cổ xưa của nhân loại, trong quá khứ vô cùng xa xôi, hẳn là có người từng ở đây, chỉ là không biết xảy ra chuyện gì, dẫn đến nơi đây biến thành dáng dấp hiện tại, bị người quên lãng. Tôi ở chỗ này vài ngày, mãi cho đến một buổi tối, tôi phát hiện một chuyện quỷ dị, tôi bỗng nhiên cảm giác lạnh cả người, nhanh chóng rời khỏi suốt đêm. Ở đây căn bản không phải thiên đường, ở đây chỉ là một địa ngục, nếu như tôi chậm vài ngày, có thể vĩnh viễn cũng không rời đi được, sự cẩn thận từ bên trong tâm trí của một lữ hành giả đã cứu tôi một mạng."
Nhật ký viết đến đây, không có tin tức của ốc đảo. Hoàng Dật nhíu mày, trong nhật ký cũng không có nói rõ ốc đảo rốt cục có chỗ quỷ dị gì, giống như là một bí mật ẩn dấu rất sâu, mạnh mẽ kéo lên lòng hiếu kỳ của hắn. Nếu như hắn không đi vào trong đó, vậy hắn sẽ đem cái này trở thành một câu chuyện, nhưng hắn vừa lúc phải đi nơi đó, vậy chuyện này cũng đã sớm có quan hệ với hắn, tương lai hắn phải đi đối mặt.
Hoàng Dật lật lật phía sau, nhưng không tìm được thêm câu nói nào nhắc đến ốc đảo ấy, tựa như ngay cả lữ hành gia này cũng tràn ngập kiêng kỵ với chỗ đó, không muốn nhắc tới quá nhiều.