"Các người rốt cuộc dối gạt người như thế sao?" Hoàng Dật nhìn đội trưởng vệ binh, bình tĩnh mà hỏi.

"Bọn tao đã rất giảng đạo lý, mày cướp linh miêu của bọn họ, hiện tại ngoan ngoãn giao ra đây, sau đó bọn tao sẽ chừa cho mày một cái xác nguyên vẹn, cái này không phải đã rất nhân từ sao?" Đội trưởng vệ binh làm ra vẻ nghĩa chính ngôn từ, quay đầu nhìn Bán Thú Nhân bốn phía một chút, hỏi: "Mọi người nói đúng không!"

"Đúng!" Một người chơi Bán Thú Nhân phụ họa nói, "Miểu Sát, mày tuy rằng cống hiến một điểm vinh dự quốc gia, gia tăng 1% thuộc tính cho chúng tao, nhưng không thể bù đắp lỗi lầm đêm nay của mày! Mày là bại hoại của người chơi Trung Quốc! Không giết mày không đủ để dẹp loạn cơn phẫn nộ! Bọn tao muốn vì dân trừ hại!"

"Đúng vậy! Bọn tao muốn vì dân trừ hại!" Một ít người chơi Bán Thú Nhân khác đều phụ họa theo.

Hiện tại, Hoàng Dật đã rất rõ ràng, những Bán Thú Nhân này đều đã cấu kết với nhau, hiện tại chỉ bất quá là tìm một cái cớ giết hắn đoạt bảo mà thôi. Cái này đã trong dự liệu của hắn, vì bảo vật, không có chuyện gì là không làm được, đây là nhân tính.

"Miểu Sát, mày tuy rằng rất mạnh, nhưng chúng tao ở đây nhiều người như vậy, nhiều vệ binh như vậy, mày là khẳng định giết không chết. Mày hiện tại trong cảm nhận của người chơi Trung Quốc cũng không tệ lắm, nhanh chóng tự sát đi, bảo tồn chút mặt mũi." Trong đám người, một người chơi có trang bị phát sáng nói. Cái này người chơi không có ẩn dấu tin tức, đẳng cấp cao tới cấp 35, ở đây coi như là người chơi cao cấp rồi.

"Miểu Sát, cậu vẫn là mau chạy đi! Bị đội trưởng vệ binh giết chết phỏng chừng ngay cả thi thể đều tìm không được đầy đủ, đến lúc đó càng khó khăn một ít! Hiện tại đẳng cấp của cậu dù sao cũng là quá thấp, chạy đến đây báo không được thù, chỉ biết tìm cái chết vô nghĩa." Một người chơi chủng tộc người lùn tốt bụng khuyên, hắn cũng không phải người chơi Bán Thú Nhân, có thể tương đối khách quan đối đãi chuyện này.

"Miểu Sát, hiện tại mày cũng thấy đấy, đội trưởng vệ binh thẩm lí và phán quyết là công bình công chính, mày mau đem bảo vật giao ra đây, nhẫn nại của chúng tao là có mức độ." Trần Úc Tịch giục một tiếng, giơ giơ vũ khí trong tay.

Hoàng Dật lắc đầu: "Bọn mày không có thẩm lí và phán quyết, chỉ bất quá là một trò cười thôi, kế tiếp, để tao tới thẩm lí và phán quyết bọn mày đi!" Nói xong, hắn dừng một chút, dùng giọng điệu tuyên án nói: "Ta tuyên bố, Trần Úc Tịch, Cốt Đầu, Băng Lãnh Đích Đại Đao ba người phạm tử tội, phán xử tử hình! Lập tức chấp hành!"

"Ầm ầm!" Tiếng nói của Hoàng Dật vừa dứt, trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm thật lớn, bầu trời ánh sáng ngọc liền mờ đi, trăng sáng sáng tỏ và các ngôi sao bảy màu nhất thời biến mất không thấy, chỉ để lại mây đen khắp bầu trời.

Đoàn người đều chấn động, mỗi người đều mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm bầu trời, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Bọn họ không ngờ rằng, Hoàng Dật chỉ nói một câu đã làm cho thiên địa biến sắc!

"Ầm ầm!" Lúc này, một tia sét khổng lồ không gì sánh được từ trên bầu trời cao vạn trượng đánh xuống, chiếu sáng thế giới, giống như một lưỡi lê sáng loáng, xé rách bầu trời, từ trong thế giới kia đâm xuống!

Đoàn người đều run lên, dường như nhìn thấy tận thế đã tới, bầu trời sập xuống, đại lục tung tóe, sinh linh đồ thán, sinh linh nghênh đón hạo kiếp tận thế!

Cái này quả thật cũng là thiên khiển (trời phạt), thiên phạt!

Tia sét khổng lồ không gì sánh được đánh thẳng xuống hướng Phong Lâm trại, cấp tốc chia làm bốn, phân biệt bổ trúng Hoàng Dật, Trần Úc Tịch, Cốt Đầu, Băng Lãnh Đích Đại Đao!

Ngay sau đó, bốn người lập tức bị lôi đi, mạnh mẽ bị kéo lên trên cao!

Tất cả mọi người sợ ngây người, ngửa đầu nhìn chằm chằm bốn người trên không trung!

"Kế tiếp, để tao chấp hành án tử hình cho bọn mày!" Lúc này, trên không trung truyền đến âm thanh của Hoàng Dật, rõ ràng vang lên giữa trời đất, giống như là ý chỉ của trời đất, hướng chúng sinh làm ra tuyên án.

Cái này chính là kỹ năng dành riêng trong nghề nghiệp hi hữu của Hoàng Dật--【 tuyên án 】: tiến hành tuyên án đối với kẻ địch, sau khi tuyên án sẽ cùng kẻ địch mạnh mẽ tiến vào chiến trường hư không, tiến hành một trận quyết đấu không chết không thôi, cho đến khi một bên tử vong mới có thể rời khỏi.

Mà giờ phút này, Hoàng Dật cũng lần đầu tiên hướng thế nhân thể hiện nghề nghiệp hi hữu của hắn --【 phán quan 】, một quan toà thẩm lí và phán quyết chúng sinh, một người hành hình bạo lực, lời hắn nói cũng là luật pháp, người vi phạm bị hắn nghiêm khắc chế tài, tiến vào một trận quyết đấu không chết không thôi!

Đám người dưới mặt đất vẫn không nhúc nhích ngẩng đầu nhìn Hoàng Dật, giống như là ngưỡng vọng thiên thần hạ phàm, giờ phút này, tất cả mọi người quên thẩm lí và phán quyết trước đó của đội trưởng vệ binh.

Lúc này ba người Trần Úc Tịch, còn đang trong khiếp sợ, không biết xảy ra chuyện gì, không biết vì sao bầu trời đột nhiên sẽ xuất hiện thay đổi kịch liệt như vậy, không biết tại sao mình đột nhiên bị lôi lên giữa không trung, bọn họ hoàn toàn ngây người!

Cái này cũng khó trách, trong 10 tỷ người chơi toàn cầu, chỉ có hơn 5000 người có nghề nghiệp hi hữu, bình quân hai triệu người mới có một người chơi có nghề nghiệp hi hữu. Muốn thấy được【 tuyên án 】loại kỹ năng dành riêng cho nghề nghiệp hi hữu thật sự quá khó, cái này là lần đầu tiên trong cuộc đời của bọn họ, cũng rất có khả năng là một lần cuối cùng đã từng nhìn thấy kỹ năng dành riêng!

Đúng lúc này, Hoàng Dật phát động công kích!

Ngọn lửa bốc cháy hừng hực trên móng vuốt của hắn, phối với mây đen rậm rạp xung quanh, tia sét nổ vang, dường như hóa thân thành một con thần thú trời giáng, đánh tới hướng ba người Trần Úc Tịch!

"Bộp!" Hoàng Dật một vuốt vồ lên trên cổ của Cốt Đầu!

Cốt Đầu là pháp sư gầy yếu, hơn nữa trước đó đã mất vài cấp, rơi vài món trang bị, lần này là lần thứ hai bị trực tiếp giết chết.

Cốt Đầu sau khi chết, thi thể lập tức từ trên không trung rơi xuống, "ầm!" một tiếng đập xuống mặt đất trong đoàn người, máu tươi văng lên trên mặt của đám người kinh ngạc đến ngây người xung quanh.

Kẻ một phút trước còn rõ ràng, được vệ binh trường che chở, cứ như thế trước mặt mọi người biến thành một cái xác.

Hoàng Dật nhặt lấy một cái dây lưng do Cốt Đầu rơi ra, cấp tốc lựa chọn mang vào!

Đây là món trang bị thứ bảy của hắn!

Sau một khắc, Hoàng Dật vọt đến trước mặt Trần Úc Tịch, đè đầu của hắn ta lại, cố sức bẻ một cái!

"Răng rắc" Đầu của Trần Úc Tịch trực tiếp bị bẻ một vòng tròn, khuôn mặt bị chuyển tới phía sau, xương cổ bị vặn gãy, thi thể rơi xuống, hung hăng đập xuống bên cạnh xác của Cốt Đầu, đem ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của mọi người hung hăng đập vỡ.

Trần Úc Tịch tử vong, lần thứ hai cống hiến một đôi bao tay cho Hoàng Dật!

Hoàng Dật nhặt bao tay, ánh mắt chuyển hướng về phía Băng Lãnh Đích Đại Đao.

Băng Lãnh Đích Đại Đao lập tức cảm giác được một cổ băng lãnh, lui ra phía sau vài bước trong hư không, thân thể run lên, sau đó hắn khẽ cắn môi, cầm đại đao bổ qua hướng Hoàng Dật, vừa lao qua vừa hô lớn: "Lão tử liều mạng với mày!"

Thân thể linh hoạt của Hoàng Dật chợt lóe, đơn giản tránh thoát Băng Lãnh Đích Đại Đao, sau đó siết lấy cổ hắn, ngọn lửa cực nóng màu đỏ nhất thời lan ra, bắt đầu đốt cháy cái đầu của hắn, làm hắn bị đốt thành một hỏa nhân.

"A!" Băng Lãnh Đích Đại Đao kêu thảm một tiếng, rất nhanh biến thành một đống tro bụi, tan ra trong gió, chỉ để lại một cái nhẫn bị rơi ra, bị Hoàng Dật nhặt trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện