Sau lưng Trình Thanh Lam, thân thể Hình Lăng Y khẽ run lên.

Thân thể Diệp Diễm nhanh như tia chớp, chợt nhào về phía trước, bàn tay như kìm sắt bóp chặt cổ Hình Lăng Y.

“Đừng giết cô ấy!” Trình Thanh Lam khẽ hô lên. Diệp Diễm liếc nhìn cô. Hình Lăng Y bị anh siết chặt cổ không thể thở nổi, sắc mặt dần dần tím tái trắng bệch. Bàn tay Diệp Diễm hơi nới lỏng, nhưng vẫn giữ chặt cô ấy.

“Cô ta là ai?” Diệp Diễm lạnh tanh nhìn cô gái đang thoi thóp dưới bàn tay.

“Cô ấy...” Trình Thanh Lam nhìn đôi mắt trong suốt của Hình Lăng Y, “Cô ấy là vợ của Hình Tùng. Cũng là người giúp em sống lại. Anh... đừng làm cô ấy bị thương.” Cô ấy chỉ là một người đáng thương mà thôi.

“Các người không đi ra được đâu.” Giọng nói êm dịu thảm thiết của Hình Lăng Y lại mang tính uy hiếp.

Diệp Diễm nhướng mày. Trình Thanh Lam nhìn Hình Lăng Y: “Chúng tôi nhất định phải đi.”

Hai người phụ nữ mới chỉ chung sống hai ngày ngắn ngủi, song tình cảm giữa hai cô lại rất phức tạp. Nếu sống trong thời bình, có lẽ hai người sẽ trở thành bạn bè thân thiết. Không có Hình Lăng Y thì cũng không có Trình Thanh Lam. Mặc dù Hình Lăng Y có vẻ trẻ trung, nhưng thực tế lại đã cao tuổi, dành cho Trình Thanh Lam tình cảm thương tiếc của bề trên. Mà điều Trình Thanh Lam thấy được, chỉ là một phụ nữ thiên tài bị tình yêu giam giữ. Hình Lăng Y thương xót cho đứa con đã mất của Trình Thanh Lam, thậm chí không hề chần chừ mà thỏa mãn yêu cầu của cô, cải tạo thân thể cho cô.

Nhưng cô lại rất mâu thuẫn. Cô chạy trốn liên tục, cô cải tạo Trình Thanh Lam. Nhưng cô lại không cho phép bất cứ ai làm hại Hình Tùng.

Lúc này, chỉ vừa đụng vào, Hình Lăng Y đã hiểu. Bây giờ Diệp Diễm không còn thân thể toàn vẹn của một con người nữa. Cặp vợ chồng này đều vì đối phương mà cải tạo mình thành người máy. Tình cảm khiến cô bi thương. Nhưng cô cũng biết, Diệp Diễm là kẻ thù của chồng mình, hôm nay đã xông vào, sao cô có thể thả hồ về rừng? Cho nên Hình Lăng Y đưa ngón cái tay phải nhẹ nhàng mơn trớn vòng kiểm soát trên cổ tay, áy náy nhìn Trình Thanh Lam.

Trình Thanh Lam thấy ánh mắt của cô, khẽ rùng mình, theo bản năng vội la lên: “Diệp Diễm, anh đi mau!” Diệp Diễm không dằn lòng được mà nhìn về phía vợ mình. Dưới ánh đèn màu trắng dịu êm, khuôn mặt trắng nõn của cô gái mang vẻ đau khổ. Bàn tay bóng loáng dịu dàng xưa kia đang biến hóa một cách khó tin trước mắt anh, dần dần biến thành hình dạng sắc nhọn. Hai chân cô cũng đang biến hóa thành kim loại màu xám, cứng ngắc mà tuyệt vọng.

Mà khi tay cô lướt qua dưới rốn, những trang bị dần triển khai không còn trói buộc trên người cô nữa, mà lại kết hợp hoàn mỹ không còn kẽ hở với tứ chi kim loại và thắt lưng cô.

Một người phụ nữ, một nữ người máy. Trước kia, chẳng qua cô chỉ có một trái tim kim loại mà thôi, giờ đây...

Người yêu, thì ra chúng ta đã giống nhau. Vì đối phương, chúng ta đã không còn là người.

Trong khoảnh khắc đó, phạm vi nhìn của Diệp Diễm lại có phần không rõ rệt.

Chắc không đâu, đôi mắt kim loại tỏ tường đã được thượng úy Vera cải tạo sao có thể mơ hồ? Tầm mắt Diệp Diễm vòng qua Trình Thanh Lam, nhìn về nơi âm u cách đó không xa.

Vô số người máy đứng trong bóng tối bắt đầu phát ra tiếng động!

Vòng kim loại trên cổ tay Hình Lăng Y chợt sáng lấp lánh.

“Coi chừng cô ta!” Diệp Diễm quát một tiếng, buông Hình Lăng Y ra, chợt nhào vào nơi tối tăm đó. Trong bóng tối, chỉ thấy từng đôi mắt đỏ dần dần lóe lên. Diệp Diễm đấm một phát vào ánh đỏ đầu tiên, tiếng kim loại va chạm truyền tới, màu đỏ đó tạo thành một đường cong trên không trung.

Cho nên những ánh đỏ còn lại bắt đầu di chuyển, tập trung đông đúc về phía Diệp Diễm. Màu đỏ vô cùng vô tận, không thể thấy rõ rốt cuộc có một trăm, hay là một nghìn, hay là một vạn đôi mắt? Nhưng trong lòng đất âm u này, giương mắt lên nhìn, chỉ thấy từng cặp mắt đỏ lan tràn tới nơi tận cùng mà mắt người có thể nhìn thấy được.

Cho dù Diệp Diễm có anh dũng hơn nữa, sao có thể một mình đấu lại một đội quân?

“Diệp Diễm, đi mau!” Trình Thanh Lam chỉ có thể nhìn thấy vô số đôi mắt đỏ rực trong bóng tối, nhưng không thể nhận ra bóng dáng của Diệp Diễm.

“Nếu anh ấy chết! Tôi muốn Hình Tùng chôn cùng!” Trình Thanh Lam quát lên, xoay người lao vào bóng tối đó.

Chiến đấu, chiến đấu hết mình! Trình Thanh Lam không nhớ rõ mình đã đánh gục bao nhiêu người máy, nhưng khi cô nghe thấy trong bóng tối có tiếng gọi khẽ khàng bên tai: “Không sao chứ?”, đột nhiên có cảm thấy có chết cũng không tiếc.

Đột nhiên, một loạt tiếng súng vang lên! Hai người kề vai chiến đấu chỉ thấy lửa đạn trắng xóa ập từ phía trước! Hai người không hẹn mà cùng lộn nhào về phía sau, người máy bên cạnh ngã xuống hàng loạt!

“A!” Trong ánh sáng, một tiếng kêu hốt hoảng vang lên! Trình Thanh Lam quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy ngực Hình Lăng Y đỏ thẫm! Cô bị đạn lạc bắn trúng, ôm ngực ngã xuống!

Mặc dù Hình Lăng Y đã được cải tạo, nhưng chỉ để kéo dài tính mạng, không có sức chiến đấu. Hôm nay viên đạn này có thể xuyên qua thân thể mà làm cô bị thương, có thể thấy được không phải là đạn bình thường.

“Lăng Y!” Trình Thanh Lam thét lên kinh hãi!

“Dừng... Dừng tấn công...” Hình Lăng Y cất giọng run rẩy.

Tất cả ánh đỏ chợt tắt ngấm! Chỉ còn lại hai cặp mắt màu đỏ, từ trong bóng tối nhìn chằm chằm vào Hình Lăng Y nằm dưới đất há miệng thở dốc.

“Cứu tôi... Trình Thanh Lam... Cứu tôi...” Giọng Hình Lăng Y càng lúc càng khẽ, “Mau gọi bác sĩ... Tôi không thể chết được, Hình Tùng... Tôi không thể chết được... một mình anh ấy...”

Trình Thanh Lam tái mặt.

Nhưng bởi vì tiếng súng đó, tiếng còi báo động trên mặt đất vang lên!

“Đi ngay!” Diệp Diễm nắm lấy tay Trình Thanh Lam!

Trình Thanh Lam nhìn người phụ nữ sắp chết dưới đất, lời nói khẽ khàng của cô ấy vẫn vang vọng bên tai.

Cô không muốn chết, lúc này đây, cô đã quên mất kẻ địch, quên mất đau đớn. Cô chỉ biết cô không thể chết được, bởi vì nếu vậy, Hình Tùng chỉ còn lại một mình.

Khi Hình Tùng đến, anh ta chỉ thấy vợ bị thương nặng, máu tươi đã nhuộm đỏ ngực cô, bác sĩ khẩn cấp cứu chữa, cô chỉ kịp nói một câu: “Đừng giết cô ấy.” Rồi lâm vào hôn mê.

Cảnh vệ báo cáo lại: Ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất, phu nhân bị người máy ngộ thương. Hình Tùng liếc đôi mắt đỏ ngầu nhìn Trình Thanh Lam đứng trân trân bên giường vợ mình, lặng lẽ nói: “Giải xuống.”

Không giết cô ta chỉ bởi vì một câu nói của Hình Lăng Y. Nếu không một vạn Trình Thanh Lam cũng không sánh bằng một giọt máu của người yêu.

Trình Thanh Lam trầm lặng bị bảo vệ mang đi, ngước mắt lên chỉ có thể thấy Hình Tùng ngồi bên giường vợ mình, nắm chặt tay cô.

Trình Thanh Lam nghĩ, thật ra thì con người và người máy cũng chẳng có gì khác biệt.

Một ngày trôi qua, Trình Thanh Lam bị nhốt ở cabin tối om vẫn vô cùng bình tĩnh. Để cho Diệp Diễm đi trước, còn mình ở lại, kịp thời gọi cảnh vệ cứu mạng Hình Lăng Y.

Cô không thể nhìn Hình Lăng Y chết được.

Hơn nữa, nếu cô ấy chết thật rồi, thì trên thế giới này còn có ai có thể ngăn cản được những bước đi đầy dã tâm của Hình Tùng?

Khi Hình Lăng Y sai người dẫn Trình Thanh Lam đến bên giường cô ấy, đã là chiều ngày hôm sau.

Hình Tùng không có ở đó, điều này làm cho Trình Thanh Lam thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt Hình Lăng Y tái nhợt, cũng đã có thể ngồi dậy.

“Chị có khỏe không?” Trình Thanh Lam hỏi.

Thân thể nhu nhược của Hình Lăng Y không còn chút sức lực, trả lời không hề liên quan: “Cảm ơn cô...”

“Mạng của tôi vốn là nhờ chị mới có được, dù thế nào tôi cũng không thể nhìn chị chết.” Trình Thanh Lam chân thành nói.

“Không, không chỉ riêng điều này.” Hình Lăng Y nhìn thật sâu vào cô, “Cô không động vào quân đội người máy dự bị.”

Trình Thanh Lam nhìn cô: “Họ chỉ là máy móc. Tôi không có quyền quyết định ý chí của họ. Huống chi, mang theo họ, chưa chắc tôi đã thoát khỏi Tây Đại Lục.”

Những chiến sĩ cơ khí kéo dài mấy ngàn mét, ngủ say dưới lòng đất. Hình Lăng Y chỉ đạo chế tạo một nhóm binh lính mới, chỉ đợi chương trình phức tạp được đưa vào, chúng có thể đưa ra sử dụng. Ít nhất số lượng cũng phải vượt qua năm nghìn! Hôm qua, Hình Lăng Y hôn mê, vòng kim loại kiểm soát người máy vẫn ở trên tay cô.

Cơ hội tốt như vậy, nhưng Trình Thanh Lam lại không tận dụng.

“Cảm ơn cô.” Hình Lăng Y nói, “Người đáng tin cậy.”

“Sai rồi.” Trình Thanh Lam tự giễu cợt, “Là người máy đáng tin. Bây giờ cô không sao rồi, tôi phải đi đây.”

Nụ cười trên mặt Hình Lăng Y bỗng nhạt nhòa: “Hình Tùng cũng cho rằng tôi không có chuyện gì.”

Trình Thanh Lam kinh ngạc nhìn cô.

“Bây giờ thứ hoàn hảo trong lồng ngực tôi, là trái tim kim loại dự phòng tôi lén lút tự cấy cho mình.” Hình Lăng Y nói, “Trái tim già nua của tôi, hôm qua đã bị tia laser của người máy bắn trúng rồi.”

“Vậy... vậy phải làm sao?” Trình Thanh Lam âm thầm cảm thấy không ổn, mình cũng có trái tim kim loại, chẳng lẽ không thể sống lâu ư?

Như thể đoán được suy nghĩ trong lòng cô, Hình Lăng Y lắc đầu: “Tôi không phải là cô. Tôi không có điều kiện thân thể như cô, máu và DNA đều không thể tương xứng với bộ chip hoàn mỹ. Trái tim này chỉ có thể duy trì hai ngày.” Trình Thanh Lam khẽ run lên: “Không có cách nào sao? Thay một trái tim khác? Hoặc cải tạo lại cô?”

“Thân thể tôi đã cải tạo rất nhiều lần rồi. Thân thể mục nát này không chịu nổi một lần hành hạ nào nữa. Nếu cải tạo để mạnh mẽ hơn, điều chờ đợi tôi có lẽ là cú nổ hủy diệt.” Hình Lăng Y cười khổ, “Thật ra thì cũng không sao, tôi sống đủ lâu rồi.”

Cô chợt mở to mắt: “Nếu Hình Tùng biết tôi chết... Anh ấy sẽ phát điên mất...”

Đúng vậy, người máy vẫn yêu cô sâu đậm như màn đêm vĩnh hằng đó sẽ phát điên mất.

"Ở lại thêm hai ngày đi, Trình Thanh Lam.” Hình Lăng Y khó nhọc nói, “Hình Tùng tiêu diệt loài người cũng được, bị loài người đánh bại cũng được, không còn quan trọng nữa, tôi cũng không xen vào chuyện thế giới hòa bình cùng loài người gì đó nữa. Nhưng điều duy nhất tôi không thể làm là để anh ấy lại một mình, sống cô độc mãi mãi trên thế giới này. Xin hãy giúp tôi!”

Trình Thanh Lam nhìn đôi mắt trong suốt của Hình Lăng Y, một hồi lâu sau mới nói: “Được.”

Nhưng Trình Thanh Lam không biết sự thật mà Hình Lăng Y che giấu cô. Lúc này, binh sĩ của Hình Tùng đã bí mật tiến vào lục địa của loài người.

Đông Đại Lục sắp nghênh đón sự thất bại thảm hại nhất trong lịch sử chiến tranh với Tây Đại Lục.

Mấy ngày nay, phòng tuyến của loài người vẫn chưa lui về sau. Đội quân người máy tháo chạy đột nhiên ngóc đầu trở lại. Nhờ vậy mà Diệp Diễm có thể dễ dàng ngụy trang chạy về tiền tuyến.

Khi anh gấp rút lên đường, lực lượng quân đội người máy cỡ nhỏ bắt đầu khiêu khích liên quân bất chợt. Cố Đồng ra lệnh, giữ vững tinh thần. Đồng thời, cho vô số thương binh trở về lục địa, đưa những người trẻ khỏe tới tiền tuyến.

Cố Đồng đặt gần hết tinh thần và sức lực vào tiền tuyến. Anh luôn chú trọng phòng thủ, Đông Đại Lục mới được hưởng an ổn. Người máy muốn phái một đội quân đánh lén Đông Đại Lục từ phía sau là điều hoàn toàn không thể.

Nhưng nếu đội quân này bao gồm một nghìn người máy chiến đấu cấp cao, hai vạn người máy chiến đấu cấp thấp, xuất phát từ ba tháng trước, hơn nữa không màng đến nguy cơ từ đại dương và lục địa xa lạ, vượt qua quá nửa đại dương, đột ngột xuất hiện ở vùng biển đông bắc của Đông Đại Lục, thì dù thất bại cũng không có gì là lạ.

Khi nhận được tin tức của đội quân này, Hình Tùng vẫn còn ở tiền tuyến cũng không vui cho lắm. Vốn định lên kế hoạch bao vây quân địch bốn phía, lại trở thành một đội quân xâm nhập. Nhưng Hình Tùng có khả năng lãnh đạo bẩm sinh, hắn ra lệnh cho đội quân không tấn công Nam Thành - khu vực nòng cốt của Đông Đại Lục, mà tấn công từ phía bắc - vùng đất chết chỉ có hai vạn Zombie đóng quân, phát động cuộc tập kích quy mô khổng lồ với tiến độ cấp tốc.

Bởi vì đối mặt với Zombie đánh không chết, cú đột kịch này chỉ có một mã lệnh: “Tàn sát.”

Cùng lúc đó, ở tiền tuyến cách xa mấy ngàn cây số, quân đội người máy đột nhiên phát động tấn công mãnh liệt, Cố Đồng dẫn quân chiến đấu với người máy!

Hành động “Tàn sát" diễn ra vào một giờ sáng hôm đó. Cho dù là Zombie cũng cần phải ngủ.

Quân đội người máy gặp phải sự chống cự ngoan cường bất ngờ. Dưới trướng Diệp Diễm, đội quân Zombie bị cả xã hội loài người chối bỏ, trong đầu chỉ có mệnh lệnh Diệp Diễm đã quán triệt mấy ngày trước: “Chiến đấu!” Chiến đấu tới giây phút cuối cùng, chiến đấu tới tới người cuối cùng!

Chỉ huy đội quân Zombie chính là Zombie Hồng Huân, cùng với một sĩ quan trẻ tuổi được Nam Thành phái tới. Nhưng sự cố gắng của họ cũng không ngăn nổi toàn bộ đội quân người máy kim loại tiếp tục lao về phương nam với tốc độ không hề chậm trễ. Vô số Zombie bị bộ trảo sắc bén của người máy chém rơi đầu, đâm thủng tim. Cả vùng đất chết trải đầy máu tươi và sắt thép.

“Trợ giúp! Chúng tôi cần trợ giúp!” Sĩ quan trẻ tuổi được Nam Thành phái tới kêu gào như điên trong thiết bị truyền tin. Phía sau anh, khói thuốc súng dày đặc có phần mờ ảo.

Đại úy Hà Khâm Du ở lại canh giữ đại lục, thượng úy Thư Bình Nam choàng tỉnh khỏi giấc mộng, khi những người đang xử lý quân vụ trong phòng chỉ huy nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều khiếp sợ không nói nên lời.

“Lập tức phái quân biên phòng Nam Thành...” Thư Bình Nam lạnh lùng nói.

“Khoan đã!” Hà Khâm Du chợt lên tiếng, “Thượng úy, nơi đó là vùng đất chết.”

Thư Bình Nam nhìn anh ta với vẻ khó tin: “Đại úy! Chúng ta đã liên minh rồi!”

“Chẳng lẽ anh định để Zombie vào Nam Thành sao?” Hà Khâm Du kiên quyết nói, “Tôi từng thề, cả đời này không cho phép một con Zombie bước vào Nam Thành!”

Thư Bình Nam nhìn chằm chằm vào Hà Khâm Du có quân hàm cao hơn mình, cười lạnh một hồi, rồi nhìn hai gã ở bộ nội vụ: “Các anh là người Cố tướng quân tín nhiệm nhất, sẽ không phản bộ ngài vào giờ khắc này chứ!”

“Rút lại lời của anh ngay!” Một gã ở bộ nội vụ quát lên, “Tôi trung thành với tướng quân!”

Tên còn lại cất giọng tương đối bình tĩnh: “Nhưng thượng úy, muốn để nhân dân Nam Thành tiếp nhận Zombie vào thành, quả thật vẫn còn khó khăn.”

“Nhân dân Nam Thành?” Thư Bình Nam cười lạnh, “Ai đại biểu cho nhân dân Nam Thành? Là đám quý tộc kia sao?”

“Dùng hỏa lực hỗ trợ!” Gã ở bộ nội vụ trước đó tiếp lời, “Dù sao Cố tướng quân cũng chưa đồng ý cho Zombie vào thành.”

Hai người kia gật đầu lia lịa, Thư Bình Nam không còn cách nào.

Lúc rạng sáng, dưới màn lửa đạn mãnh liệt của Nam Thành, Zombie và người máy đã tiến vào trạng thái giáp lá cà đều lần lượt ngã xuống.

Một giờ sau, quân đoàn Zombie bị tiêu diệt, đội quân người máy bị hao tổn phân nửa.

Hai mươi phút sau, đội quân người máy biết bay cỡ lớn tấn công vào biên phòng Nam Thành, đoạt lấy quyền cố thủ.

Năm giờ sau, bộ đội tinh tuệ của Nam Thành trả giá bằng mạng sống của một vạn năm ngàn người, tiêu diệt phần lớn người máy, bắt giữ gần ba nghìn người. Loài người đoạt lại biên phòng Nam Thành, quân đội lại bố trí canh phòng, mọi người ăn mừng thắng lợi không hề dễ dàng này. Nhưng không ai nhớ tới thi thể của ba vạn Zombie đã vì họ mà chiến đấu sáu giờ.

Khi cuộc chiến này truyền tới tay Cố Đồng, Diệp Diễm vừa nhảy lên một chiếc quân hạm của liên quân. Mà chiếc chiến hạm Cố Đồng giao lại quyền chỉ huy cho Diệp Diễm, đã bắt đầu lên đường trở về đại lục.

Đối với một tướng lĩnh cao cấp như Cố Đồng, chuyện Hình Tùng phái tới một đội quân đánh úp rồi lại bị tiêu diệt toàn bộ ở phía bắc Nam Thành, đúng là hơi khó tin. Bằng năng lực của Hình Tùng, nhất định còn có chiêu trò phía sau. Khiến người khác không rõ ý đồ của anh ta.

Song Cố Đồng, lãnh tụ tối cao của loài người, vẫn không hề chùn bước mà bước lên con đường nguy hiểm bốn bề.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện