Hoàng Dung thấy trong tay y cầm một thanh kiếm sắc, còn có một bàn tay đúc bằng sắt, biết lúc y vỗ vai Cừu Thiên Nhận đã móc được trong bọc của lão già kia. Nàng lúc trong mật thất đã thấy Cừu Thiên Nhận dùng thanh kiếm này đâm vào bụng để đánh lừa Toàn Chân thất tử, biết rõ là giả nhưng không đoán ra then chốt bên trong, lúc ấy nhìn thấy thanh kiếm có ba tầng có thể lồng vào nhau bèn cười bò ra, có ý muốn làm rối loạn tâm ý Âu Dương Phong, bèn bước tới trước mặt y cười nói:
- Âu Dương tiên sinh, ta không muốn sống nữa?
Rồi giơ cao tay phải lên đâm mạnh thanh kiếm sắc vào bụng. Hoàng Dược Sư và Âu Dương Phong đang vận kình chuẩn bị phát, thấy nàng làm thế đều giật nảy mình. Hoàng Dung lập tức rút thanh kiếm ra, chỉ vào ba tầng của thanh kiếm, cười sặc sụa kể lại chuyện Cừu Thiên Nhận cho cha nghe.
Âu Dương Phong tự nhủ:
- Chẳng lẽ lão già kia quả thật chỉ có hư danh, nhất sinh chỉ dối đời trộm danh thôi sao?
Hoàng Dược Sư thấy y từ từ đứng dậy đã đoán được tâm ý, đón lấy bàn tay đúc bằng sắt trong tay con gái, thấy đòng bàn tay có khắc một chữ Cừu, mu bàn tay khắc một hình hoa văn gợn sóng, nghĩ thầm:
- Đây là lệnh bài của bang chủ Thiết chưởng bang Cừu Thiên Nhận ở Tương Giang.
Hai mươi năm trước tấm lệnh bài này trên giang hồ quả thật có thanh thế rất lớn, bất kể ai cầm nó trong tay thì đông tới Cửu Giang, tây tới Thành Đô đều không ai cản trở, hai phe hắc bạch nhìn thấy đều hết sức cung kính, mấy năm nay không nghe thấy danh hiệu Thiết chưởng bang, cũng không biết đã tan rã hay còn tồn tại chẳng lẽ chủ nhân của tấm lệnh bài này lại là một lão già xấu xa vô sỉ như thế sao?
Trong lòng trầm ngâm, đưa trả lại cho con gái.
Âu Dương Phong thấy thiết chưởng, nghiêng mắt nhìn chằm chằm, trên mặt cũng lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Hoàng Dung cười nói:
- Bàn tay bằng sắt này rất hay, ta muốn lấy luôn để lão khốn kia không còn mà lừa người ta.
Rồi nhấc thanh kiếm ba đoạn kêu lên:
- Đón lấy!
Vung tay định ném qua, nhưng thấy Cừu Thiên Nhận đã cách khá xa, thủ kình của mình không đủ nhất định không ném tới, bèn đưa cho cha cười nói:
- Cha, cha ném trả cho y đi!
Hoàng Dược Sư nảy ý nghi ngờ, đang muốn thử xem rốt lại Cừu Thiên Nhận có công phu chân thực hay không, giơ tay trái lên, đặt ngang thanh kiếm trên lòng bàn tay, mũi kiếm hướng ra ngoài, ngón giữa tay phải búng vào chuôi kiếm một cái, keng một tiếng khẽ, thanh kiếm bắn đi như từ cung cứng phát ra. Hoàng Dung và Quách Tĩnh vỗ tay khen hay. Âu Dương Phong thầm hoảng sợ:
- Công phu Đàn chỉ thần thông này lợi hại thật!
Trong tiếng la hoảng của mọi người, thanh kiếm bắn thẳng vào hậu tâm Cừu Thiên Nhận, thấy mũi kiếm chỉ còn cách xương sống khoảng hơn một thước mà y vẫn ngồi xổm dưới đất bất động, trong chớp mắt ấy thanh kiếm đã cắm vào lưng y. Thanh kiếm này tuy không hề sắc bén, nhưng Hoàng Dược Sư công phu thế nào, búng một cái như thế làm ba đoạn kiếm cắm lút vào tới cán, đừng nói là kiếm sắt, cho dù là cành gỗ nhánh trúc thì lão già này không chết cũng trọng thương.
Quách Tĩnh sãi chân chạy tới nhìn kỹ, đột nhiên la lớn:
- Ái chà.
Rồi nhấc dưới đất lên một chiếc áo ngắn màu vàng, khua khua liên tiếp trên không, kêu lớn:
- Lão già trốn mất rồi.
Nguyên là Cừu Thiên Nhận cởi áo ngoài ra trùm lên một bụi cây thấp, y và mọi người cách nhau đã xa, lại có cây cỏ che khuất, kế Kim thiền thoát xác rõ ràng đắc sách, Hoàng Dược Sư, Âu Dương Phong mới rồi ngưng thần đối địch, không nhìn ra ngoài, bọn Chu Thông cũng đều chú mục vào hai người, lại càng bị Cừu Thiên Nhận qua mắt. Đông tà Tây độc nhìn nhau một cái nhịn không được cùng bật tiếng cười ha hả.
Âu Dương Phong biết Hoàng Dược Sư tâm tư linh mẫn, không phóng khoáng như Hồng Thất công, ám toán y không dễ thành công, nhưng thấy y cười rất thoải mái, hoàn toàn không đề phòng, có được cơ hội thế này sao không hạ độc thủ, chợt nghe ba tiếng choang choang như sắt thép chạm nhau, tiếng cười của y đột nhiên im bặt, trong chớp mắt hướng về Hoàng Dược Sư vái dài tận đất. Hoàng Dược Sư vẫn ngẩng đầu lên trời cười dài, tay phải dựng lên, tay trái co lại, ôm quyền đáp lễ, hai người thân hình đều hơi loạng choạng một cái. Âu Dương Phong đánh một đòn không trúng, thân hình bất động, lùi mau lại ba bước, kêu lên.
- Hoàng lão tà, chúng ta sẽ có ngày gặp lại.
Rồi phất tay áo dài một cái, tà áo phất gió, quay người định đi.
Hoàng Dược Sư hơi biến sắc, chưởng trái đẩy ra chặn trước mặt con gái.
Quách Tĩnh cũng nhìn thấy lúc Tây độc quay đi đã ngầm thi triển công phu âm độc dùng thủ pháp loại Phách không chưởng tập kích Hoàng Dung, y thấy cơ ra chiêu đều không mau lẹ bằng Hoàng Dược Sư, nhìn thấy nguy hiểm thì đã không kịp cứu, gầm lớn một tiếng, song quyền đập qua ngực Tây độc, muốn ép y phải rút chưởng tự cứu, kình lực trên chiêu tập kích Hoàng Dung không sử được hết.
Kình lực của Âu Dương Phong bị Hoàng Dược Sư chặn lại, lập tức thừa thế rút về đánh tới Quách Tĩnh. Một chiêu này ngoài kình lực của chính y còn mượn lực hoàng Dược sư, càng không phải tầm thường. Quách Tĩnh đâu dám thẳng thắn đón tiếp, lúc nguy cấp lăn tròn xuống đất, nhảy dựng người lên, sợ tới mức mặt mày trắng bệch. Âu Dương Phong chửi:
- Tiểu tử giỏi lắm, mấy ngày không gặp, công phu lại có tiến triển.
Nên biết một đòn đánh trả của y vừa rồi là mượn kình lực đối phương đả thương người khác, biến hóa khôn lường, lại bị Quách Tĩnh lăn ra, làm y cũng hoàn toàn bất ngờ.
Giang Nam lục quái thấy đôi bên động thủ liền vây thành hình bán nguyệt chặn sau lưng Âu Dương Phong. Âu Dương Phong không hề đếm xỉa, sãi chân sấn thẳng tới. Toàn Kim Phát và Hàn Tiểu Oanh không dám cản trở, lùi về phía sau, mắt trừng trừng nhìn y ra khỏi rừng. Nếu lúc này Hoàng Dược Sư muốn trả thù cho Mai Siêu Phong thì hợp cả sức Quách Tĩnh, Hoàng Dung và lục quái có thể bao vây giết chết Tây độc, nhưng tính y cao ngạo, không muốn bị người ta nói một tiếng là lấy nhiều hiếp ít, đành phải để sau này một mình tìm y, lúc ấy nhìn theo bóng Âu Dương Phong, chỉ khẽ cười nhạt.
Quách Tĩnh và Toàn Kim Phát cởi trói cho bọn Đà Lôi, Hoa Tranh, Triết Biệt, Bác Nhĩ Truật. Bọn Hoa Tranh thấy Quách Tĩnh chưa chết đã rất mừng rỡ, lớn tiếng chửi mắng:
- Dương Khang bịa đặt lừa người.
Đà Lôi nói:
- Họ Dương kia nói có việc phải tới Nhạc Châu gấp, ta chỉ cho rằng y là người tốt, lại mất không cho y ba bốn con ngựa hay.
Nguyên là bọn Đà Lôi, Hoa Tranh nghe nói Quách Tĩnh chết thảm, trong lòng đau xót, nghe Dương Khang luôn miệng nói muốn trả thù cho nghĩa huynh, trò chuyện với y cảm thấy rất hợp. Đêm ấy cùng nghĩ lại ở một khách điếm trong tiểu trấn tại phía bắc Lâm An, Dương Khang muốn đi đâm chết Đà Lôi, nào ngờ hai người ăn mày kia thấy y cầm pháp trượng của bang chủ nên bảo vệ y rất cẩn thận, thay phiên canh gác ngoài cửa sổ. Dương Khang mấy lần muốn động thủ, nhưng không thấy người mập thì thấy người gầy cầm binh khí lui tới trong viện canh gác.
Y chờ suốt đêm, thủy chung không tìm được dịp đành phải bỏ qua, hôm sau lừa Đà Lôi lấy ba bốn con ngựa tốt, cùng hai người ăn mày đi về phía tây.
Bọn Đà Lôi không biết đêm quá suýt nữa đã chết phi mạng, đang đi lên bắc, lại thấy đôi bạch điêu quay đầu bay về phía nam, chờ suốt nửa ngày cũng không thấy trở lại Đà Lôi biết bạch điêu linh tính rất cao, bay về phía nam ắt có duyên do, cũng may là việc về bắc không gấp bèn ở lại khách điếm chờ hai ngày. Đến ngày thứ ba đôi điêu đột nhiên bay về, không ngừng nhìn Hoa Tranh kêu vang, bọn Đà Lôi theo bạch điêu chỉ đường quay lại phía nam, vừa khéo gặp Cừu Thiên Nhận và Âu Dương Phong trong rừng.
Cừu Thiên Nhận vâng lệnh nước Đại Kim, muốn khiêu khích hào kiệt Giang Nam tàn sát lẫn nhau để tiện cho quân Kim nam hạ, đang trong rừng ăn nói quàng xiên với Âu Dương Phong, thấy Đà Lôi là sứ giả Mông Cổ, lập tức cùng Âu Dương Phong nhất tề động thủ. Bọn Triết Biệt tuy có sức khỏe nhưng làm sao là đối thủ của Tây độc được? Đôi điêu bay về phía nam vốn vì phát hiện được tung tích của con tiểu hồng mã, nào ngờ lại đưa chủ nhân vào đất chết, nếu không kịp thời dẫn Quách Tĩnh, Hoàng Dung tới, thì cả bọn Đà Lôi, Hoa Tranh đã phải chết không rõ ràng trong rừng.
Tình trạng lần này có khi Hoa Tranh vẫn biết, có khi nàng cũng không nói ra được, nàng nắm tay Quách Tĩnh cứ líu lo khúc khích trò chuyện không thôi. Hoàng Dung thấy dáng vẻ của nàng thân thiết với Quách Tĩnh như thế trong lòng đã có ba phần không thích, nhưng nàng nói toàn tiếng Mông Cổ, mình thì một câu cũng không hiểu lại càng vô cùng bực dọc.
Hoàng Dược Sư thấy vẻ mặt con gái khác lạ, hỏi:
- Dung nhi, cô gái Phiên này là ai?
Hoàng Dung buồn bã nói:
- Là vợ chưa cưới của Tĩnh ca ca.
Vừa nghe câu ấy Hoàng Dược Sư tựa hồ không tin vào tai mình, hỏi vặn lại một câu:
- Cái gì?
Hoàng Dung cúi đầu nói:
- Cha, cha tới mà hỏi y.
Chu Thông đứng bên cạnh đã biết sự tình không hay, vội bước lên đem chuyện Quách Tĩnh ở Mông cổ đã sớm định hôn với Hoa Tranh, mọi uyên nguyên khúc chiết kể ra. Hoàng Dược Sư tức giận không sao kìm được, liếc xéo Quách Tĩnh một cái, lạnh lùng nói:
- Té ra trước khi y cầu thân ở đảo Đào Hoa thì đã hứa hôn ở Mông Cổ rồi phải không?
Chu Thông nói:
- Chúng ta cũng nên nghĩ cách... nghĩ cách.., lưỡng toàn kỳ mỹ.
Hoàng Dược Sư cao giọng nói:
- Dung nhi, ta muốn làm một việc, nhưng con không được cản trở.
Hoàng Dung run giọng nói:
- Cha, việc gì chứ?
Hoàng Dược Sư nói:
- Tiểu tử thối tha, nữ nhân khốn khiếp, giết chết hai đứa chúng nó! Hai cha con ta làm sao để kẻ khác làm nhục được?
Hoàng Dung bước lên một bước kéo tay phải cha, nói:
- Cha, Tĩnh ca ca nói y thật lòng yêu thương con, trước nay chưa hề để ý tới cô gái Phiên ấy.
Hoàng Dược Sư hừ một tiếng, nói:
- Vậy cũng thôi đi.
Rồi quát:
- Này, tiểu tử, vậy thì ngươi giết chết cô gái Phiên kia đi, để chứng tỏ lòng mình.
Quách Tĩnh trong đời chưa từng gặp qua chuyện khó xử thế này, y tâm tư vốn ngu xuẩn chậm chạp, lúc ấy nghe Hoàng Dược Sư nói, hoảng hốt luống cuống đứng ngẩn ra ở đó, không biết làm sao là tốt. Hoàng Dược Sư lạnh lùng nói:
- Ngươi đã hứa hôn trước, lại còn tới cầu hôn chỗ ta, chuyện đó nói thế nào đây?
Giang Nam lục quái thấy mặt y tái xanh, biết y lật tay một cái thì Quách Tĩnh sẽ lập tức có cái họa sát thân, người nào cũng ngấm ngầm đề phòng, chỉ là công phu chênh nhau quá xa, nếu thật sự động thủ thì cũng không được việc gì.
Quách Tĩnh không những không biết bịa đặt, nghe câu hỏi ấy, lại thật thà đáp:
- Ta chỉ mong suốt đời ở chung với Dung nhi, nếu không có Dung nhi, nhất định ta không sống được.
Hoàng Dược Sư sắc mặt hơi dịu lại, nói:
- Được, ngươi không giết cô gái kia cũng được, chỉ cần từ nay trở đi không được gặp cô ta nữa.
Quách Tĩnh trầm ngâm chưa đáp, Hoàng Dung nói:
- Ngươi nhất định sẽ gặp cô ta phải không?
Quách Tĩnh nói:
- Trước nay ta coi nàng như em ruột, nếu không gặp mặt, có lúc ta cũng sẽ nhớ nàng.
Hoàng Dung cười duyên dáng nói:
- Ngươi muốn gặp ai thì cứ gặp ta cũng không để ý. Ta tin quả thật ngươi không yêu thương cô ta.
Hoàng Dược Sư nói:
- Được rồi! Ta ở đây, anh cô gái Phiên này cũng ở đây, sáu vị sư phụ của ngươi cũng ở đây. Ngươi cứ nói rõ một câu: Người ngươi muốn cưới là con gái ta, chứ không phải là cô gái Phiên kia?
Y nói đi nói lại như thế quả thật là điều trái ngược hẳn bản tính, chỉ là nể mặt con gái nên hết sức kìm chế.
Quách Tĩnh cúi đầu trầm tư, lúc cúi xuống lại thấy thanh kim đao mà Thành Cát Tư Hãn ban và ngọn chuỷ thủ mà Khưu Xử Cơ tặng giắt ở hông, nghĩ thầm:
- Nếu theo đúng lệnh của cha thì mình và Dương Khang phải là anh em tốt sống chết có nhau, nhưng y là người như thế thì mối tình kết nghĩa kia làm sao giử được? Lại theo di mệnh của Dương Thiết Tâm thúc thúc thì mình phải cưới muội tử họ Mục làm vợ, chuyện đó tự nhiên không được. Đủ thấy bậc tôn trưởng đích thân định hôn cho mình cũng chưa chắc đã nhất định phải làm theo. Chuyện hôn nhân giữa mình và Hoa Tranh là Thành Cát Tư Hãn định, há lại tránh được người ngoài khen chê vài câu, mình làm sao chia tay với Dung nhi được?
Nghĩ tới đó trong lòng đã quyết, liền ngẩng đầu lên.
Lúc ấy Đà Lôi đã hỏi rõ Chu Thông về lời đối đáp qua lại giữa Hoàng Dược Sư và Quách Tĩnh, thấy Quách Tĩnh ngần ngừ suy nghĩ, có vẻ khó xử, biết y không có tình ý gì với em gái mình, trong lòng căm giận, rút một mũi tên lông điêu nanh sói trong túi tên ra, hai tay nắm chặt, cao giọng nói:
- Quách Tĩnh an đáp, nam tử hán tung hoành thiên hạ, làm việc chỉ một câu là quyết! Ngươi đã vô tình với em gái ta, con gái anh hùng của Thành Cát Tư Hãn há lại có thể cầu khẩn ngươi à? Tình nghĩa anh em giữa chúng ta, từ nay xin dứt bỏ? Lúc nhỏ ngươi từng liều mạng giúp ta, lại cứu mạng cha ta và ta, ân oán giữa chúng ta phân minh, mẹ ngươi ở phương bắc, ta sẽ phụng dưỡng thật tốt. Nếu ngươi muốn đón bà về, ta cũng phái người hộ tống, quyết không có nửa chút thiếu sót. Đại trượng phu nói ra như núi, ngươi cứ yên tâm là được.
Nói xong chát một tiếng bẻ mũi tên làm hai đoạn, vứt xuống trước ngựa.
Mấy câu ấy chém đinh chặt sắt, Quách Tĩnh chợt thấy khiếp sợ, lập tức nghĩ tới những việc hào hùng mà mình với y đã làm trên đại mạc lúc nhỏ, nghĩ thầm:
- Y nói rất đúng: Đại trượng phu nói ra như núi. Chuyện hôn sự với em Hoa Tranh là chính mình lên tiếng ưng thuận, nói mà không giữ lời thì sao có thể làm người? Cho dù hôm nay Hoàng đảo chủ giết mình, suốt đời Dung nhi căm hận mình cũng không thể nghĩ tới nữa.
Lúc ấy ngang nhiên nói:
- Hoàng đảo chủ, sáu vị ân sư, Đà Lôi an đáp và hai vị sư phụ Triết Biệt, Bác Nhĩ Truật, Quách Tĩnh hoàn toàn không phải là kẻ bất nghĩa vô tình, ta phải kết hôn với em Hoa Tranh.
Câu ấy y dùng tiếng Hán và tiếng Mông Cổ lần lượt nói hai lần, không ai không cảm thấy bất ngờ. Đà Lôi và bọn Hoa Tranh vừa sợ vừa mừng, Giang Nam lục quái thầm khen đệ tử là hảo nam tử có khí cốt, Hoàng Dược Sư thì liếc xéo cười gằn.
Hoàng Dung trong lòng tan nát, qua hồi lâu bước tới vài bước nhìn kỹ Hoa Tranh, thấy nàng vóc dáng khỏe mạnh, mắt to mày xếch, vẻ mặt sáng rỡ, bất giác thở ra một hơi, nói:
- Tĩnh ca ca, ta hiểu rồi, cô ta là người cùng đường với ngươi. Hai người các ngươi là một đôi bạch điêu ở đại mạc, ta chỉ là một con chim én dưới cành liễu ở Giang Nam thôi.
Quách Tĩnh bước lên vài bước, nắm chặt hai tay nàng nói:
- Dung nhi, ta không biết cô nói đúng hay không, nhưng trong lòng ta chỉ có cô, cô đã hiểu rõ rồi. Bất kể người ngoài nói là đúng hay không, cho dù đốt ta thành tro, trong lòng ta cũng chỉ có cô thôi.
Hoàng Dung ứa nước mắt nói:
- Vậy tại sao ngươi lại nói muốn cưới cô ta?
Quách Tĩnh nói:
- Ta là một kẻ ngu ngốc, chuyện gì cũng không hiểu rõ. Ta chỉ biết đã ưng thuận rồi thì quyết không được hối hận. Nhưng ta cũng không bịa đặt, bất kể thế nào trong lòng ta cũng chỉ có cô.
Hoàng Dung trong lòng mờ mịt, vừa vui mừng vừa khó xử, lát sau lặng lẽ cười một tiếng, nói:
- Tĩnh ca ca, nếu sớm biết thế này thì chúng ta cứ ở lại đảo Minh Hà không về, há không hay hơn sao?
Hoàng Dược Sư đột nhiên nhướng hàng lông mày xếch lên, quát:
- Chuyện đó dễ lắm.
Tay áo phất một cái vung chưởng đánh vào Hoa Tranh.
Hoàng Dung vốn biết tâm ý cha, thấy y mắt lộ lãnh quang, biết y đã nổi sát cơ, trước khi y vung chưởng ra đã bước ra chặn trước mặt. Hoàng Dược Sư sợ con gái bị thương, chưởng thế hơi chậm lại, Hoàng Dung đã nắm tay Hoa Tranh kéo nàng xuống ngựa. Chỉ nghe bình một tiếng, phát chưởng của Hoàng Dược Sư đã đập lên yên ngựa. Trong chớp mắt đầu tiên thì con ngựa ấy trông cũng không có gì khác lạ, nhưng dần dần rũ đầu xuống, bốn vó chụm lại co rút thành một khối, nằm phục xuống đất chết luôn. Đây là loại ngựa khỏe nổi tiếng ở Mông Cổ, tuy không thần tuấn bằng con Hãn huyết bảo mã nhưng cũng là loại lương câu gân cốt tráng kiện, vóc dáng cao lớn, mà Hoàng Dược Sư nhấc tay một cái đập chết dưới chưởng, võ công cao cường quả thật hiếm thấy. Đà Lôi và bọn Hoa Tranh đều tim đập thình thình, nghĩ thầm nếu một chưởng ấy đánh trúng thì Hoa Tranh còn gì tính mạng.
Hoàng Dược Sư không rõ tại sao con gái lại xuất thủ cứu Hoa Tranh, đứng ngẩn người ra, kế hiểu ý, biết nếu mình giết chết cô gái Phiên này thì Quách Tĩnh ắt sẽ trở mặt thành kẻ thù của con gái. Hừ, trở mặt thì trở mặt, chẳng lẽ còn sợ thằng tiểu tử này à? Chỉ nhìn con gái một cái, chợt thấy nàng thần sắc thê thảm, lại như trong lòng có trăm mối tơ vò không sao gỡ được, trong lòng đột nhiên lạnh buốt, thấy như vẻ mặt của vợ y lúc sắp chết. Hoàng Dung rất giống người mẹ đã chết, tình trạng lúc bấy giờ từng khiến Hoàng Dược Sư như ngây như điên, tuy việc đã mười lăm năm nhưng hàng ngày vẫn như hiện ra trước mắt, bây giờ đột nhiên nhìn thấy trên vẻ mặt con gái, biết nàng đã yêu thương Quách Tĩnh vô cùng, nghĩ thầm đây chính là tính nết si tình của cha mẹ nàng, không sao hóa giải được lúc ấy thở dài một tiếng, ngâm:
- Thả phù trời đất là lò chừ, thợ ấy hóa công! Âm dương là tro chừ, vạn vật đại đồng!
Hoàng Dung đứng ngẩn người ra, nước mắt từ từ lăn xuống.
Hàn Bảo Câu kéo vạt áo Chu Thông một cái, hạ giọng nói:
- Y ngâm gì thế?
Chu Thông cũng hạ giọng đáp:
- Đây là văn chương của một người họ Giả thời Hán làm ra, nói người ta và vạn vật trên đời này cũng như đặt vào một cái lò lớn bị nung đúc khổ sở thế nào.
Hàn Bảo Câu nói:
- Y luyện được bản lĩnh to lớn như thế, còn khổ sở gì nữa?
Chu Thông lắc đầu không đáp.
Hoàng Dược Sư dịu dàng nói:
- Dung nhi, chúng ta về thôi, từ nay trở đi vĩnh viễn không gặp thằng tiểu tử này nữa.
Hoàng Dung nói:
- Không, cha, con còn phải tới Nhạc Châu, sư phụ bảo con làm bang chủ Cái bang mà.
Hoàng Dược Sư cười khẽ một tiếng, nói:
- Làm kẻ đứng đầu bọn ăn mày thì phiền phức lắm, cũng chẳng có gì hay mà chơi đâu.
Hoàng Dung nói:
- Con đã ưng thuận với sư phụ rồi.
Hoàng Dược Sư thở dài nói:
- Vậy thì cứ làm thử mấy ngày đi, nếu thấy dơ dáy thì cứ lập tức giao lại chức vụ cho người khác Từ nay về sau con còn gặp thằng tiểu tử này nữa không?
Hoàng Dung nhìn Quách Tĩnh một cái, thấy y nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ yêu thương, thâm tình vô hạn, ngoảnh lại nói với cha:
- Cha, y muốn cưới người khác thì con cũng lấy người khác. Trong lòng y chỉ có con thì trong lòng con cũng chỉ có y.
Hoàng Dược Sư nói:
- Hô, con gái của đảo Đào Hoa không thể thua thiệt, như thế cũng không sai. Nếu người ngươi lấy không cho ngươi gặp y thì sao?
Hoàng Dung nói:
- Hừ, ai dám cản con? Con là con gái cha mà.
Hoàng Dược Sư nói:
- Nha đầu ngốc, cha sống không bao lâu sẽ chết thôi.
Hoàng Dung buồn rầu nói:
- Cha, y đối xử với con như thế, chẳng lẽ con còn sống được lâu sao?
Hoàng Dược Sư nói:
- Vậy ngươi còn đi cùng thằng tiểu tử vô tình vô nghĩa này không?
Hoàng Dung nói:
- Con đi cùng y thêm một ngày thì vui sướng thêm một ngày.
Lúc nói câu ấy dáng vẻ thê thảm như muốn chết.
Hai cha con một hỏi một đáp, Giang Nam lục quái tuy tính tình quái dị nhưng nghe thấy bất giác cũng ngẩn người. Nên biết thời Tống rất để ý tới chuyện lễ giáo Hoàng Dược Sư không phải người khinh Thang Vũ mà bạc Chu Khổng nhưng hành sự luôn muốn làm ngược lại thế tục mới bị người ta đặt cho ngoại hiệu Đông tà. Hoàng Dung từ nhỏ được cha rèn luyện, nghĩ vợ chồng là vợ chồng, tình yêu là tình yêu, trong đầu óc bé nhỏ nào có nghĩ gì tới chuyện trinh tháo tiết liệt? Lần trò chuyện kinh thế hãi tục này, người ngoài nghe thấy không khỏi lắc đầu lè lưỡi, nhưng hai cha con y lại nói ra rất tự nhiên, như lúc nhàn rỗi trò chuyện trong nhà.
Bọn Kha Trấn ác cho dù khoát đạt cũng không khỏi ngấm ngầm lắc đầu.
Quách Tĩnh trong lòng rất khó xử, muốn nói vài câu an ủi Hoàng Dung, nhưng y vốn chất phác, lúc ấy càng không biết nói thế nào là tốt. Hoàng Dược Sư nhìn nhìn con gái, lại nhìn nhìn Quách Tĩnh, ngẩng đầu lên trời hú dài một tiếng, âm thanh rung động ngọn cây, hang núi dội tiếng lại, làm một bầy chim khách giật mình bay vọt lên. Hoàng Dung kêu lên:
- Chim khách chim khách, đêm nay Ngưu lang gặp Chức nữ, còn không mau mau bắc cầu đi!
Hoàng Dược Sư nhặt một viên đá nhỏ dưới đất thẳng tay ném ra, hơn mười con chim khách nhao nhao rơi xuống chết lăn dưới đất, y quay người lại lãng đãng bước đi, mọi người chỉ chớp mắt một cái, bóng áo xanh của y đã khuất hẳn sau rừng cây.
Đà Lôi không hiểu họ nói gì, chỉ biết Quách Tĩnh không chịu xóa bỏ lời hẹn ước cũ, trong lòng vô cùng vui sướng, nói:
- An Ðáp, mong ngươi sớm thành việc lớn, về bắc gặp nhau.
Hoa Tranh nói:
- Đôi bạch điêu này ngươi cứ mang theo, ngươi nên mau mau về sớm!
Quách Tĩnh gật gật đầu, nói:
- Ngươi nói với mẹ ta rằng nhất định ta sẽ giết chết kẻ thù, trả thù cho cha.
Triết Biệt, Bác Nhĩ Truật hai người cũng từ biệt Quách Tĩnh, bốn người lên ngựa nối nhau ra khỏi rừng.
Hàn Tiểu Oanh hỏi:
- Quách Tĩnh! Ngươi tính thế nào?
Quách Tĩnh nói:
- Con... con định đi tìm Hồng sư phụ.
Kha Trấn ác gật đầu nói:
- Đúng thế. Hoàng lão tà tìm tới nhà bọn ta, người nhà nhất định sẽ rất nhớ nhung. Bọn ta cũng phải về thôi. Ngươi gặp Hồng bang chủ thì mời lão nhân gia người tới Gia Hưng dưỡng thương.
Quách Tĩnh vâng dạ, từ biệt sáu vị sư phụ, cùng Hoàng Dung về Lâm An.
Đêm ấy hai người trở vào đại nội, tìm kiếm khắp nơi quanh nhà bếp, nhưng nào thấy bóng Hồng Thất công. Hai người bắt mấy tên thái giám tra hỏi, đều nói mấy hôm nay trong cung hoàn toàn không có gian tế thích khách. Hai người cũng hơi yên tâm, đoán Hồng Thất công tuy bị mất hết võ công nhưng với cơ trì kinh nghiệm của bậc đại cao thủ như y thì nhất định có kế thoát thân, lúc ấy đã sắp tới ngày đại hội của Cái bang, không thể chần chừ được nữa, sáng sớm hôm sau liền lên ngựa đi về phía tây.
Lúc ấy một nửa Trung Quốc đã bị người Kim chiếm cứ, phía đông lấy Hoài Thủy, phía tây lấy Tản Quan làm ranh giới, nhà Nam Tống chỉ còn có Lưỡng Chiết, Lưỡng Hoài, Giang Nam đông tây lộ, Kinh Hồ nam bắc lộ, Tây Thục bốn lộ, Phúc Kiến, Quảng Đông, Quảng Tây cộng mười lăm lộ mà thôi, đang lúc thế nước suy vi, thế vong quốc có thể nhón chân mà nhìn. Một hôm hai người tới địa giới lộ tây Giang Nam, qua một rặng núi dài, chợt một trận gió mát thổi qua, phía đông có một đám mây đen lớn bay mau tới. Lúc ấy đang mùa hè, mưa rào nói tới là tới, đám mây đen chưa tới đỉnh đầu thì một tiếng sấm vang rền, mưa đã như hạt đậu vàng rào rào rơi xuống.
Quách Tĩnh xòe ô ra che trên đầu Hoăng Dung, nào ngờ một trận gió mạnh xô tới, xé lớp vải ô cuốn ra xa, Quách Tĩnh trong tay chỉ còn có cái cán ô.
Hoàng Dung hô hô cười rộ, nói:
- Tại sao ngươi cũng đánh được Đả cẩu bổng thế?
Quách Tĩnh cũng bật tiếng cười lớn. Nhìn thấy trước mặt có một rặng núi dài, phóng mắt ra xa không thấy có chỗ nào tránh mưa được, Quách Tĩnh cởi áo ngoài ra định che cho Hoàng Dung. Hoàng Dung cười nói:
- Che một lúc cũng bị ướt thôi!
Quách Tĩnh nói:
- Vậy thì chúng ta chạy mau lên.
Hoàng Dung lắc lắc đầu nói:
- Tĩnh ca ca, có một quyển sách chép một câu chuyện. Một hôm trời đổ mưa lớn, người đi đường nhao nhao bỏ chạy, chỉ có một người thong thả bước đi. Người chung quanh ngạc nhiên, hỏi y sao không chạy. Y đáp: Trước mặt cũng có mưa lớn, chạy đi đâu mà không ướt như nhau?
Quách Tĩnh cười nói:
- Đúng thế.
Hoàng Dung trong lòng đột nhiên lại nhớ tới việc Hoa Tranh:
- Trước mắt nhất định phải chịu lo lắng đau lòng, bất kể tìm cách nào thì rốt lại cũng không tránh được, không chạy khỏi, cũng như việc chúng ta mắc mưa ở rặng núi này.
Lúc ấy hai người thong thả bước đi dưới cơn mưa rào, đến khi qua khỏi rặng núi mới thấy một nhà nông dân bèn vào tránh mưa.
Hai người quần áo đều ướt đẫm, hỏi mượn áo quần của nhà nông dân ấy để thay. Hoàng Dung mặc một chiếc áo rách của bà già nhà quê, đang thấy thú vị chợt nghe Quách Tĩnh bên kia vách luôn miệng kêu khổ, vội bước qua hỏi:
- Cái gì thế?
Chỉ thấy y mặt mày thiểu não, tay cầm bức tranh Hoàng Dược Sư cho. Nguyên là trong lúc mưa lớn mới rồi, bức tranh đã bị nước mưa làm hỏng. Hoàng Dung luôn miệng kêu lên:
- Đáng tiếc!
Ðón lấy bức tranh nhìn kỹ, thấy giấy đã bị mùn ra, vết mực loang lổ, đã không còn cách nào sửa chữa, đang định ném xuống chợt thấy cạnh chỗ bài thơ của Hàn Thế Trung viết rõ ràng có thêm mấy hàng chừ. Bèn giơ lên nhìn kỹ, té ra mấy hàng chữ ấy viết dưới lớp giấy bồi, nếu bức tranh không bị ướt quyết không bao giờ lộ ra, chỉ là mưa thấm nát giấy, nét chữ cũng nhòe đi khó nhìn rõ, chỉ thấy chữ viết có hàng có lối, nhận ra tất cả có bốn hàng. Hoàng Dung nhìn kỹ, chậm rãi đọc ".., thư Vũ mục,... Thiết Chưởng,.., giữa, trên đốt.., hai.
Còn lại đều đã mất hết chữ, bất kể thế nào cũng không đọc được.
Quách Tĩnh kêu lên:
- Đây là nói về di thư của Vũ Mục!
Hoàng Dung nói:
- Chắc chắn là thế. Thằng giặc Hoàn Nhan Hồng Liệt đoán di thư của Vũ Mục được cất giấu cạnh Thúy Hàn đường trong cung, nhưng tuy lấy được cái hộp đá mà bộ di thư thì không thấy đâu, xem ra bốn hàng chữ này là có quan hệ rất lớn với bộ di thư... Thiết Chưởng.., giữa.., đốt... Nàng trầm ngâm hồi lâu, nói:
- Hôm trước ở Quy Vân trang từng nghe Lục sư ca và sáu vị sư phụ của ngươi bàn về lão khốn lừa đảo Cừu Thiên Nhận, nói y là bang chủ bang Thiết chưởng gì đó, lại nói bang Thiết chưởng oai chấn Xuyên Tương, thịnh thế rất lớn, vô cùng lợi hại. Chẳng lẽ bộ di thư của Vũ Mục này lại có quan hệ với Cừu Thiên Nhận?
Quách Tĩnh lắc đầu nói:
- Chỉ cần Cừu Thiên Nhận giở trò thì nói thế nào ta cũng không tin.
Hoàng Dung cười khẽ nói:
- Ta cũng không tin.
Ngày mười bốn tháng bảy, hai người vào tới địa giới lộ nam Kinh Hồ, chưa đến giờ Ngọ hôm sau đã tới Nhạc Châu, hỏi rõ đường đi, bèn giục ngựa thả điêu thẳng tới lầu Nhạc Dương.
Lên tới trên lầu, hai người gọi rượu thịt, nhìn ra phong cảnh hồ Động Đình chỉ thấy mênh mông cuồn cuộn mút mắt, một vùng xanh biếc trải rộng muôn khoảnh, bốn phía núi non vây quanh lô nhô, đúng là gấm lụa tranh vanh, chót vót hùng tráng, so với cảnh khói sóng ở Thái Hồ lại khác hẳn. Nhìn ngắm một lúc rượu thịt đưa tới, thức ăn ở Hồ Nam rất cay, hai người đều thấy không hợp khẩu vị, chỉ là bát lớn đũa dài, cũng rất có hào khí.
Hai người ăn một ít thức ăn, lại nhìn những thơ từ đề vịnh trên bốn bức vách.
Quách Tĩnh im lặng đọc bài Nhạc Dương lâu ký của Phạm Trọng Yên, đọc tới hai câu:
Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ.
Không kìm được cao giọng khen ngợi.
Hoàng Dung nói:
- Ngươi biết hai câu này nói gì không?
Quách Tĩnh im lặng đọc lại, trong lòng suy nghĩ, không trả lời ngay. Hoàng Dung lại nói:
- Phạm Văn Chính công làm bài văn này năm xưa oai chấn Tây Hạ, văn tài võ lược có thể nói là vô song trên đời lúc bấy giờ.
Quách Tĩnh bảo nàng kể lại sự tích Phạm Trọng Yêm một lượt, nghe nàng nói ông ta lúc nhỏ nhà nghèo, cha mất sớm, mẹ cải giá, trải nhiều đau khổ sau khi giàu sang lại vô cùng tiết kiệm, chuyện gì cũng nghĩ tới bách tính, bất giác tự nhiên kính ngưỡng, rót đầy rượu vào bát ăn cơm, ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch, nói:
- Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ, bậc đại anh hùng, đại hào kiệt phải có lòng dạ như thế!
Hoàng Dung cười nói:
- Người như thế cố nhiên là tốt nhưng thiên hạ điều lo thì nhiều mà điều vui lại ít chẳng phải y suốt đời không được vui vẻ sao? Ta thì không làm được.
Quách Tĩnh cười khẽ một tiếng. Hoàng Dung lại nói:
- Tĩnh ca ca, ta bất kể thiên hạ lo hay vui, nếu ngươi không ở bên cạnh ta thì ta vĩnh viễn không biết vui sướng là gì.
Nói tới đó, giọng nói chìm xuống, vẻ mặt buồn rầu.
Quách Tĩnh biết nàng nghĩ tới chuyện chung thân của hai người nhưng không thể khuyên giải an ủi, cúi đầu không nói gì.
Hoàng Dung chợt ngẩng lên cười nói:
- Thôi đi, cho dù như thế thì Phạm Trọng Yêm cũng có làm một bài Tích ngân đăng, ngươi nghe người ta hát chưa?
Quách Tĩnh nói:
- Tự nhiên là ta chưa nghe. Cô đọc cho ta nghe đi.
Hoàng Dung nói:
- Nửa sau của bài từ này nói: Người đời chẳng ai trăm tuổi. Nhỏ lo già, già thành kém cỏi, chỉ có giữa đời, ở tuổi thiếu niên. Nỡ bởi phù danh, này quan nhất phẩm nọ thiên kim. Hỏi tóc trắng, làm sao tránh khỏi?
Kế đem ý nghĩa lời lẽ của bài từ giải thích qua một lượt. Quách Tĩnh nói:
- Ông ta khuyên người ta đừng đem thời giờ mà làm chuyện cầu danh, thăng quan, phát tài, nói thế cũng rất đúng.
Hoàng Dung hạ giọng ngâm nga:
-Rượu tới lòng sầu, thành lệ tương tư chảy .
Quách Tĩnh nhìn nàng một cái, hỏi:
- Đây cũng là bài từ của Phạm Văn Chính công à?
Hoàng Dung nói:
- Đúng đấy, đại anh hùng, đại hào kiệt cũng không phải là kẻ vô tình.
Hai người đối ẩm vài chén. Hoàng Dung nhìn tửu khách trên lầu, thấy ở chiếc bàn vuông phía đông có ba ông già ăn mặc theo lối ăn mày, quần áo trên người tuy vá chằng vá đụp nhưng đều rất sạch sẽ, xem dáng vẻ thì là nhân vật quan trọng trong Cái bang tới tham gia đại hội của Cái bang tối nay, ngoài ra đều là loại thương nhân thân sĩ tầm thường.
Chợt nghe trên một gốc liễu lớn ngoài lầu tiếng ve kêu ran, Hoàng Dung nói:
- Con ve suốt ngày không ngừng kêu lên: Biết rồi, biết rồi, nhưng không biết nó biết cái gì, té ra trong đám sâu bọ cũng có loại khốn khiếp khoác lác không biết xấu hổ, khiến ta nhớ tới một người, lại lo cho y.
Quách Tĩnh vội hỏi:
- Ai thế?
Hoàng Dung cười nói:
- Là vị Thiết chưởng thủy thượng phiêu Cừu Thiên Nhận bịa đặt khích bác.
Quách Tĩnh hô hô cười rộ nói:
- Lão già lừa đảo ấy... .
Câu nói chưa dứt, chợt nghe góc phía tây có người nói the thé:
- Ngay cả Thiết chưởng thủy thượng phiêu Cừu lão mà cũng không coi ra gì, khẩu khí lớn thật.
Quách Hoàng hai người quay nhìn chỗ phát ra giọng nói, chỉ thấy ở góc lầu có một lão ăn mày già mặt như bị hun khói đang ngồi xổm, quần áo rách rưới, nhìn hai người cười hì hì. Quách Tĩnh thấy là nhân vật Cái bang, lập tức yên tâm, lại thấy y vẻ mặt hòa hoãn, lập tức chắp tay nói:
- Lão tiền bối, xin mời qua cùng uống vài chén được không?
Lão ăn mày già nói:
- Hay lắm!
Rồi lập tức bước tới. Quách Hoàng sai tửu bảo mang thêm bát đũa, rót một chén rượu cười nói:
- Mời ngồi, uống rượu đi.
Lão ăn mày nói:
- Ăn mày không đáng ngồi ghế.
Rồi ngồi xuống sàn lầu, lấy trong cái bao gai trên vai ra một cái bát mẻ, hai chiếc đũa tre, chìa bát ra nói:
- Những thức các ngươi ăn còn thừa, cứ đổ vào đây cho ta là được.
Quách Tĩnh nói:
- Thế thì không khỏi có chỗ bất kính quá đáng, tiền bối thích ăn gì, chúng tôi sẽ gọi nhà bếp nấu.
Lão ăn mày nói:
- Ăn mày có dáng vẻ của ăn mày, nếu hữu danh vô thực, vỗ ngực làm phách thì rõ ràng không phải là ăn mày. Các ngươi chịu bố thí thì cứ bố thí, còn không chịu thì ta tới chỗ khác xin cơm.
Hoàng Dung nhìn Quách Tĩnh một cái, cười nói:
- Không sai, ngươi nói đúng lắm.
Lúc ấy đem tất cả cơm canh còn thừa đổ vào cái bát mẻ của y, lão ăn mày già lấy trong bao ra một nắm cơm nguội, chấm chấm thức ăn thừa, ăn uống có vẻ rất ngon lành.
Hoàng Dung thầm đếm số bao trên vai y, thấy có ba cái chồng thành một chồng, tất cả có ba chồng, tổng cộng có chín cái, lại nhìn qua ba người ăn mày ngồi bên bàn phía đông, trên lưng mỗi người cũng đều có chín cái bao gai, chỉ là trên bàn của họ bày đầy rượu thịt, rất là thịnh soạn. Ba người ấy đối với lão ăn mày già này như không nhìn thấy, thủy chung không hề nhìn y một cái, nhưng trong thần sắc thấp thoáng có vẻ không ưa.
Lão ăn mày ăn uống rất mau lẹ, chợt nghe dưới thang có tiếng bước chân vang lên, mấy người bước lên. Quách Tĩnh quay đầu nhìn ra chỗ cửa cầu thang, chỉ thấy hai người đi đầu chính là hai người ăn mày đón Dương Khang ở thôn Ngưu Gia phủ Lâm An, người thứ ba vừa thò đầu lên, chính là Dương Khang. Y chợt thấy Quách Tĩnh chưa chết, vô cùng hoảng sợ, sau khi sửng sốt, lập tức xoay người quay xuống, lúc trên bậc thang không biết nói mấy câu gì, người ăn mày béo mập bước xuống, người ăn mày gầy thấp thì bước tới bàn của ba người ăn mày phía đông, hạ giọng nói mấy câu. Ba người ăn mày kia lập tức đứng dậy, xuống lầu đi ra. Lão ăn mày già ngồi dưới đất chỉ lo ăn uống, không đếm xỉa gì tới.
Hoàng Dung bước tới cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy mười mấy người ăn mày xúm xít đưa Dương Khang về phía tây. Dương Khang đi không bao xa, ngoảnh đầu nhìn lại, vừa chạm vào ánh mắt của Hoàng Dung, lập tức quay đầu lại, gia tăng cước bộ rảo chân bước đi.
Lão ăn mày già ăn xong, lè lưỡi liếm sạch cái bát, chùi đôi đũa vào áo mấy cái rồi bỏ lại vào bao. Hoàng Dung nhìn kỹ thấy y mặt đầy nếp nhăn, vẻ mặt trông rất sầu khổ, hai bàn tay cực to, gần gấp đôi bàn tay người thường, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên, rõ ràng một đời vất vả. Quách Tĩnh đứng lên chắp tay nói:
- Xin mời tiền bối ngồi, chúng ta dễ nói chuyện hơn.
Lão ăn mày cười nói:
- Ta không quen ngồi ghế. Hai người các ngươi là đệ tử của Hồng bang chủ, tuổi tác tuy nhỏ nhưng chúng ta ngang hàng với nhau. Ta lớn hơn vài tuổi, các ngươi gọi ta một tiếng đại ca là được. Ta họ Lỗ, tên Lỗ Hữu Cước.
Quách Hoàng hai người nhìn nhau một cái, cùng nghĩ thầm:
- Té ra y đã sớm biết lai lịch chúng ta.
Hoàng Dung cười nói:
- Lỗ đại ca, cái tên của ngươi nghe rất thú vị.
Lỗ Hữu Cước nói:
- Thường có câu: ăn mày không gậy bị chó nhờn. Ta không có gậy, nhưng có một cái chân thối tha. Nếu chó lớn xông vào cắn, ta cứ nhắm giữa đầu đá cho con bà mày một cái cũng đủ bắt nó phải cụp đuôi cuống cuồng bỏ chạy.
Hoàng Dung vỗ tay cười nói:
- Tốt tốt, nếu lũ chó biết được ý nghĩa của tên ngươi, thì phải chạy thật xa!
Lỗ Hữu Cước nói:
- Ta nghe Lê Sinh Lê huynh đệ kể, đã biết việc hai vị làm ở huyện Bảo ứng, đúng là có chí không cần lớn tuổi, không chí uổng sống trăm năm, khiến người ta rất kính phục, chẳng trách Hồng bang chủ coi trọng như thế.
Quách Tĩnh đứng lên khiêm tốn mấy câu. Lỗ Hữu Cước nói:
- Mới rồi nghe hai vị nói tới Cừu Thiên Nhận và Thiết chưởng bang, thanh thế của Thiết chưởng bang ở một dải Lưỡng Hồ Tứ Xuyên rất lớn, bang chúng giết người cướp của, không điều ác nào không làm. Lúc đầu chỉ câu kết với quan phủ, bấy giờ thì càng ngày càng hung dữ công nhiên đem tiền bạc đút lót quan trên, mình cũng ra làm quan. Đáng hận nhất là chuyện tư thông với nước Kim, câu kết với nhau làm chuyện trong ứng ngoài hợp.
Hoàng Dung nói:
- Lão già Cừu Thiên Nhận chỉ biết lừa đảo, tại sao lại có thanh thế như thế?
Lỗ Hữu Cước nói:
- Cừu Thiên Nhận rất lợi hại, cô nương đừng coi thường y.
Hoàng Dung cười nói:
- Ngươi gặp y chưa?
Lỗ Hữu Cước nói:
- Chuyện đó thì chưa, nghe nói y ẩn cư trong núi sâu, tu luyện Thiết chưởng thần công, đã mười mấy năm nay chưa từng xuống núi.
Hoàng Dung cười nói:
- Ngươi mắc lừa rồi, ta đã gặp y mấy lần, còn giao thủ với nhau nữa, chứ nói tới chuyện Thiết chưởng thần công gì đó của y, ha ha...
Nàng nhớ tới Cừu Thiên Nhận giả đau bụng trốn đi, chỉ nhìn Quách Tĩnh cười khanh khách.
Lỗ Hữu Cước nghiêm trang nói:
- Họ giở trò lừa dối thế nào, tuy ta hoàn toàn không biết gì nhưng Thiết chưởng bang mấy năm nay rất hưng vượng, quả thật không thể coi thường.
Quách Tĩnh sợ y tức giận, vội nói:
- Lỗ đại ca nói đúng lắm, Dung nhi cứ thích nói đùa.
Hoàng Dung cười nói:
- Ta nói đùa bao giờ? úi chà, ái chà, đau bụng quá" Nàng giả giọng nói của Cừu Thiên Nhận, ôm bụng kêu la.
Quách Tĩnh nhớ lại tình trạng hôm ấy, bị nàng chọc cười cũng không kìm được cười phá lên.
Hoàng Dung thấy y cũng cười, lại lập tức lấy vẻ mặt nghiêm trang, chuyển qua chuyện khác, hỏi:
- Lỗ đại ca, ba người ăn mày ăn uống bên kia mới rồi có quen với ngươi không?
Lỗ Hữu Cước thở dài một tiếng nói:
- Hai vị không phải người ngoài, chắc đã nghe Hồng bang chủ nói qua trong bang bọn ta chia ra hai phái áo dơ và áo sạch chứ?
Quách Tĩnh và Hoàng Dung cùng nói:
- Chưa nghe sư phụ nói qua.
Lỗ Hữu Cước nói:
- Trong bang chia phái, vốn không phải là chuyện hay, Hồng bang chủ rất không thích, nhưng lão nhân gia người mất rất nhiều tinh thần khí lực mà thủy chung vẫn không thể hợp nhất hai phái làm một. Dưới trướng Hồng bang chủ trong Cái bang, tất cả có bốn vị trưởng lão.
Hoàng Dung nói chen vào:
- Chuyện đó thì ta đã nghe sư phụ nói qua.
Nàng vì Hồng Thất công còn sống nên không muốn nói ra chuyện y giao lại chức bang chủ Cái bang cho nàng.
Lỗ Hữu Cước gật gật đầu nói:
- Ta là trưởng lão Tây lộ, ba vị mới rồi cũng đều là trưởng lão.
Hoàng Dung nói:
- Ta biết, ngươi là thủ lĩnh của phái áo dơ, họ là thủ lĩnh của phái áo sạch.
Quách Tĩnh nói:
- Ủa, sao cô biết?
Hoàng Dung nói:
- Ngươi xem quần áo của đại ca rất dơ, quần áo của họ lại rất sạch sẽ. Lỗ đại ca, ta thấy phái áo dơ không tốt, quần áo trên người vừa dơ vừa hôi, không thoải mái chút nào. Tất cả người trong phái áo dơ các ngươi giặt sạch quần áo thì hai phái chẳng phải cũng như một sao?
Lỗ Hữu Cước tức giận nói:
- Ngươi là tiểu thư có tiền, tự nhiên chê ăn mày hôi hám.
Rồi giẫm chân đứng dậy. Quách Tĩnh đang định xin lỗi, Lỗ Hữu Cước đã không hề ngoái đầu, nổi giận đùng đùng bước xuống thang lầu.
Hoàng Dung lè lè lười nói:
- Tĩnh ca ca, ta đắc tội với vị Lỗ đại ca này, ngươi đừng mắng ta.
Quách Tĩnh cười một tiếng. Hoàng Dung nói:
- Mới rồi ta lo quá!
Quách Tĩnh nói:
- Lo chuyện gì?
Hoàng Dung nghiêm trang nói:
- Ta chỉ lo y phóng chân đá ngươi một cước, thì ngươi thiệt hại nặng.
Quách Tĩnh nói:
- Đang yên lành tại sao lại đá ta? Cho dù cô ăn nói đắc tội với y thì y cũng không cần phải đá người mà.
Hoàng Dung chẩu môi cười khẽ rồi lập tức im lặng. Quách Tĩnh ngẩn người xuất thần, nghĩ mãi không sao hiểu được.
Hoàng Dung thở dài nói:
- Tại sao ngươi không nghĩ trong tên của y có điển cố đấy.
Quách Tĩnh sực hiểu ra, kêu lên:
- Phải rồi, là cô vòng vo để chửi ta là chó?
Rồi đứng bật lên, vươn tay làm ra vẻ cù vào nách nàng, Hoàng Dung cười phá lên liên tiếp tránh né.
- Âu Dương tiên sinh, ta không muốn sống nữa?
Rồi giơ cao tay phải lên đâm mạnh thanh kiếm sắc vào bụng. Hoàng Dược Sư và Âu Dương Phong đang vận kình chuẩn bị phát, thấy nàng làm thế đều giật nảy mình. Hoàng Dung lập tức rút thanh kiếm ra, chỉ vào ba tầng của thanh kiếm, cười sặc sụa kể lại chuyện Cừu Thiên Nhận cho cha nghe.
Âu Dương Phong tự nhủ:
- Chẳng lẽ lão già kia quả thật chỉ có hư danh, nhất sinh chỉ dối đời trộm danh thôi sao?
Hoàng Dược Sư thấy y từ từ đứng dậy đã đoán được tâm ý, đón lấy bàn tay đúc bằng sắt trong tay con gái, thấy đòng bàn tay có khắc một chữ Cừu, mu bàn tay khắc một hình hoa văn gợn sóng, nghĩ thầm:
- Đây là lệnh bài của bang chủ Thiết chưởng bang Cừu Thiên Nhận ở Tương Giang.
Hai mươi năm trước tấm lệnh bài này trên giang hồ quả thật có thanh thế rất lớn, bất kể ai cầm nó trong tay thì đông tới Cửu Giang, tây tới Thành Đô đều không ai cản trở, hai phe hắc bạch nhìn thấy đều hết sức cung kính, mấy năm nay không nghe thấy danh hiệu Thiết chưởng bang, cũng không biết đã tan rã hay còn tồn tại chẳng lẽ chủ nhân của tấm lệnh bài này lại là một lão già xấu xa vô sỉ như thế sao?
Trong lòng trầm ngâm, đưa trả lại cho con gái.
Âu Dương Phong thấy thiết chưởng, nghiêng mắt nhìn chằm chằm, trên mặt cũng lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Hoàng Dung cười nói:
- Bàn tay bằng sắt này rất hay, ta muốn lấy luôn để lão khốn kia không còn mà lừa người ta.
Rồi nhấc thanh kiếm ba đoạn kêu lên:
- Đón lấy!
Vung tay định ném qua, nhưng thấy Cừu Thiên Nhận đã cách khá xa, thủ kình của mình không đủ nhất định không ném tới, bèn đưa cho cha cười nói:
- Cha, cha ném trả cho y đi!
Hoàng Dược Sư nảy ý nghi ngờ, đang muốn thử xem rốt lại Cừu Thiên Nhận có công phu chân thực hay không, giơ tay trái lên, đặt ngang thanh kiếm trên lòng bàn tay, mũi kiếm hướng ra ngoài, ngón giữa tay phải búng vào chuôi kiếm một cái, keng một tiếng khẽ, thanh kiếm bắn đi như từ cung cứng phát ra. Hoàng Dung và Quách Tĩnh vỗ tay khen hay. Âu Dương Phong thầm hoảng sợ:
- Công phu Đàn chỉ thần thông này lợi hại thật!
Trong tiếng la hoảng của mọi người, thanh kiếm bắn thẳng vào hậu tâm Cừu Thiên Nhận, thấy mũi kiếm chỉ còn cách xương sống khoảng hơn một thước mà y vẫn ngồi xổm dưới đất bất động, trong chớp mắt ấy thanh kiếm đã cắm vào lưng y. Thanh kiếm này tuy không hề sắc bén, nhưng Hoàng Dược Sư công phu thế nào, búng một cái như thế làm ba đoạn kiếm cắm lút vào tới cán, đừng nói là kiếm sắt, cho dù là cành gỗ nhánh trúc thì lão già này không chết cũng trọng thương.
Quách Tĩnh sãi chân chạy tới nhìn kỹ, đột nhiên la lớn:
- Ái chà.
Rồi nhấc dưới đất lên một chiếc áo ngắn màu vàng, khua khua liên tiếp trên không, kêu lớn:
- Lão già trốn mất rồi.
Nguyên là Cừu Thiên Nhận cởi áo ngoài ra trùm lên một bụi cây thấp, y và mọi người cách nhau đã xa, lại có cây cỏ che khuất, kế Kim thiền thoát xác rõ ràng đắc sách, Hoàng Dược Sư, Âu Dương Phong mới rồi ngưng thần đối địch, không nhìn ra ngoài, bọn Chu Thông cũng đều chú mục vào hai người, lại càng bị Cừu Thiên Nhận qua mắt. Đông tà Tây độc nhìn nhau một cái nhịn không được cùng bật tiếng cười ha hả.
Âu Dương Phong biết Hoàng Dược Sư tâm tư linh mẫn, không phóng khoáng như Hồng Thất công, ám toán y không dễ thành công, nhưng thấy y cười rất thoải mái, hoàn toàn không đề phòng, có được cơ hội thế này sao không hạ độc thủ, chợt nghe ba tiếng choang choang như sắt thép chạm nhau, tiếng cười của y đột nhiên im bặt, trong chớp mắt hướng về Hoàng Dược Sư vái dài tận đất. Hoàng Dược Sư vẫn ngẩng đầu lên trời cười dài, tay phải dựng lên, tay trái co lại, ôm quyền đáp lễ, hai người thân hình đều hơi loạng choạng một cái. Âu Dương Phong đánh một đòn không trúng, thân hình bất động, lùi mau lại ba bước, kêu lên.
- Hoàng lão tà, chúng ta sẽ có ngày gặp lại.
Rồi phất tay áo dài một cái, tà áo phất gió, quay người định đi.
Hoàng Dược Sư hơi biến sắc, chưởng trái đẩy ra chặn trước mặt con gái.
Quách Tĩnh cũng nhìn thấy lúc Tây độc quay đi đã ngầm thi triển công phu âm độc dùng thủ pháp loại Phách không chưởng tập kích Hoàng Dung, y thấy cơ ra chiêu đều không mau lẹ bằng Hoàng Dược Sư, nhìn thấy nguy hiểm thì đã không kịp cứu, gầm lớn một tiếng, song quyền đập qua ngực Tây độc, muốn ép y phải rút chưởng tự cứu, kình lực trên chiêu tập kích Hoàng Dung không sử được hết.
Kình lực của Âu Dương Phong bị Hoàng Dược Sư chặn lại, lập tức thừa thế rút về đánh tới Quách Tĩnh. Một chiêu này ngoài kình lực của chính y còn mượn lực hoàng Dược sư, càng không phải tầm thường. Quách Tĩnh đâu dám thẳng thắn đón tiếp, lúc nguy cấp lăn tròn xuống đất, nhảy dựng người lên, sợ tới mức mặt mày trắng bệch. Âu Dương Phong chửi:
- Tiểu tử giỏi lắm, mấy ngày không gặp, công phu lại có tiến triển.
Nên biết một đòn đánh trả của y vừa rồi là mượn kình lực đối phương đả thương người khác, biến hóa khôn lường, lại bị Quách Tĩnh lăn ra, làm y cũng hoàn toàn bất ngờ.
Giang Nam lục quái thấy đôi bên động thủ liền vây thành hình bán nguyệt chặn sau lưng Âu Dương Phong. Âu Dương Phong không hề đếm xỉa, sãi chân sấn thẳng tới. Toàn Kim Phát và Hàn Tiểu Oanh không dám cản trở, lùi về phía sau, mắt trừng trừng nhìn y ra khỏi rừng. Nếu lúc này Hoàng Dược Sư muốn trả thù cho Mai Siêu Phong thì hợp cả sức Quách Tĩnh, Hoàng Dung và lục quái có thể bao vây giết chết Tây độc, nhưng tính y cao ngạo, không muốn bị người ta nói một tiếng là lấy nhiều hiếp ít, đành phải để sau này một mình tìm y, lúc ấy nhìn theo bóng Âu Dương Phong, chỉ khẽ cười nhạt.
Quách Tĩnh và Toàn Kim Phát cởi trói cho bọn Đà Lôi, Hoa Tranh, Triết Biệt, Bác Nhĩ Truật. Bọn Hoa Tranh thấy Quách Tĩnh chưa chết đã rất mừng rỡ, lớn tiếng chửi mắng:
- Dương Khang bịa đặt lừa người.
Đà Lôi nói:
- Họ Dương kia nói có việc phải tới Nhạc Châu gấp, ta chỉ cho rằng y là người tốt, lại mất không cho y ba bốn con ngựa hay.
Nguyên là bọn Đà Lôi, Hoa Tranh nghe nói Quách Tĩnh chết thảm, trong lòng đau xót, nghe Dương Khang luôn miệng nói muốn trả thù cho nghĩa huynh, trò chuyện với y cảm thấy rất hợp. Đêm ấy cùng nghĩ lại ở một khách điếm trong tiểu trấn tại phía bắc Lâm An, Dương Khang muốn đi đâm chết Đà Lôi, nào ngờ hai người ăn mày kia thấy y cầm pháp trượng của bang chủ nên bảo vệ y rất cẩn thận, thay phiên canh gác ngoài cửa sổ. Dương Khang mấy lần muốn động thủ, nhưng không thấy người mập thì thấy người gầy cầm binh khí lui tới trong viện canh gác.
Y chờ suốt đêm, thủy chung không tìm được dịp đành phải bỏ qua, hôm sau lừa Đà Lôi lấy ba bốn con ngựa tốt, cùng hai người ăn mày đi về phía tây.
Bọn Đà Lôi không biết đêm quá suýt nữa đã chết phi mạng, đang đi lên bắc, lại thấy đôi bạch điêu quay đầu bay về phía nam, chờ suốt nửa ngày cũng không thấy trở lại Đà Lôi biết bạch điêu linh tính rất cao, bay về phía nam ắt có duyên do, cũng may là việc về bắc không gấp bèn ở lại khách điếm chờ hai ngày. Đến ngày thứ ba đôi điêu đột nhiên bay về, không ngừng nhìn Hoa Tranh kêu vang, bọn Đà Lôi theo bạch điêu chỉ đường quay lại phía nam, vừa khéo gặp Cừu Thiên Nhận và Âu Dương Phong trong rừng.
Cừu Thiên Nhận vâng lệnh nước Đại Kim, muốn khiêu khích hào kiệt Giang Nam tàn sát lẫn nhau để tiện cho quân Kim nam hạ, đang trong rừng ăn nói quàng xiên với Âu Dương Phong, thấy Đà Lôi là sứ giả Mông Cổ, lập tức cùng Âu Dương Phong nhất tề động thủ. Bọn Triết Biệt tuy có sức khỏe nhưng làm sao là đối thủ của Tây độc được? Đôi điêu bay về phía nam vốn vì phát hiện được tung tích của con tiểu hồng mã, nào ngờ lại đưa chủ nhân vào đất chết, nếu không kịp thời dẫn Quách Tĩnh, Hoàng Dung tới, thì cả bọn Đà Lôi, Hoa Tranh đã phải chết không rõ ràng trong rừng.
Tình trạng lần này có khi Hoa Tranh vẫn biết, có khi nàng cũng không nói ra được, nàng nắm tay Quách Tĩnh cứ líu lo khúc khích trò chuyện không thôi. Hoàng Dung thấy dáng vẻ của nàng thân thiết với Quách Tĩnh như thế trong lòng đã có ba phần không thích, nhưng nàng nói toàn tiếng Mông Cổ, mình thì một câu cũng không hiểu lại càng vô cùng bực dọc.
Hoàng Dược Sư thấy vẻ mặt con gái khác lạ, hỏi:
- Dung nhi, cô gái Phiên này là ai?
Hoàng Dung buồn bã nói:
- Là vợ chưa cưới của Tĩnh ca ca.
Vừa nghe câu ấy Hoàng Dược Sư tựa hồ không tin vào tai mình, hỏi vặn lại một câu:
- Cái gì?
Hoàng Dung cúi đầu nói:
- Cha, cha tới mà hỏi y.
Chu Thông đứng bên cạnh đã biết sự tình không hay, vội bước lên đem chuyện Quách Tĩnh ở Mông cổ đã sớm định hôn với Hoa Tranh, mọi uyên nguyên khúc chiết kể ra. Hoàng Dược Sư tức giận không sao kìm được, liếc xéo Quách Tĩnh một cái, lạnh lùng nói:
- Té ra trước khi y cầu thân ở đảo Đào Hoa thì đã hứa hôn ở Mông Cổ rồi phải không?
Chu Thông nói:
- Chúng ta cũng nên nghĩ cách... nghĩ cách.., lưỡng toàn kỳ mỹ.
Hoàng Dược Sư cao giọng nói:
- Dung nhi, ta muốn làm một việc, nhưng con không được cản trở.
Hoàng Dung run giọng nói:
- Cha, việc gì chứ?
Hoàng Dược Sư nói:
- Tiểu tử thối tha, nữ nhân khốn khiếp, giết chết hai đứa chúng nó! Hai cha con ta làm sao để kẻ khác làm nhục được?
Hoàng Dung bước lên một bước kéo tay phải cha, nói:
- Cha, Tĩnh ca ca nói y thật lòng yêu thương con, trước nay chưa hề để ý tới cô gái Phiên ấy.
Hoàng Dược Sư hừ một tiếng, nói:
- Vậy cũng thôi đi.
Rồi quát:
- Này, tiểu tử, vậy thì ngươi giết chết cô gái Phiên kia đi, để chứng tỏ lòng mình.
Quách Tĩnh trong đời chưa từng gặp qua chuyện khó xử thế này, y tâm tư vốn ngu xuẩn chậm chạp, lúc ấy nghe Hoàng Dược Sư nói, hoảng hốt luống cuống đứng ngẩn ra ở đó, không biết làm sao là tốt. Hoàng Dược Sư lạnh lùng nói:
- Ngươi đã hứa hôn trước, lại còn tới cầu hôn chỗ ta, chuyện đó nói thế nào đây?
Giang Nam lục quái thấy mặt y tái xanh, biết y lật tay một cái thì Quách Tĩnh sẽ lập tức có cái họa sát thân, người nào cũng ngấm ngầm đề phòng, chỉ là công phu chênh nhau quá xa, nếu thật sự động thủ thì cũng không được việc gì.
Quách Tĩnh không những không biết bịa đặt, nghe câu hỏi ấy, lại thật thà đáp:
- Ta chỉ mong suốt đời ở chung với Dung nhi, nếu không có Dung nhi, nhất định ta không sống được.
Hoàng Dược Sư sắc mặt hơi dịu lại, nói:
- Được, ngươi không giết cô gái kia cũng được, chỉ cần từ nay trở đi không được gặp cô ta nữa.
Quách Tĩnh trầm ngâm chưa đáp, Hoàng Dung nói:
- Ngươi nhất định sẽ gặp cô ta phải không?
Quách Tĩnh nói:
- Trước nay ta coi nàng như em ruột, nếu không gặp mặt, có lúc ta cũng sẽ nhớ nàng.
Hoàng Dung cười duyên dáng nói:
- Ngươi muốn gặp ai thì cứ gặp ta cũng không để ý. Ta tin quả thật ngươi không yêu thương cô ta.
Hoàng Dược Sư nói:
- Được rồi! Ta ở đây, anh cô gái Phiên này cũng ở đây, sáu vị sư phụ của ngươi cũng ở đây. Ngươi cứ nói rõ một câu: Người ngươi muốn cưới là con gái ta, chứ không phải là cô gái Phiên kia?
Y nói đi nói lại như thế quả thật là điều trái ngược hẳn bản tính, chỉ là nể mặt con gái nên hết sức kìm chế.
Quách Tĩnh cúi đầu trầm tư, lúc cúi xuống lại thấy thanh kim đao mà Thành Cát Tư Hãn ban và ngọn chuỷ thủ mà Khưu Xử Cơ tặng giắt ở hông, nghĩ thầm:
- Nếu theo đúng lệnh của cha thì mình và Dương Khang phải là anh em tốt sống chết có nhau, nhưng y là người như thế thì mối tình kết nghĩa kia làm sao giử được? Lại theo di mệnh của Dương Thiết Tâm thúc thúc thì mình phải cưới muội tử họ Mục làm vợ, chuyện đó tự nhiên không được. Đủ thấy bậc tôn trưởng đích thân định hôn cho mình cũng chưa chắc đã nhất định phải làm theo. Chuyện hôn nhân giữa mình và Hoa Tranh là Thành Cát Tư Hãn định, há lại tránh được người ngoài khen chê vài câu, mình làm sao chia tay với Dung nhi được?
Nghĩ tới đó trong lòng đã quyết, liền ngẩng đầu lên.
Lúc ấy Đà Lôi đã hỏi rõ Chu Thông về lời đối đáp qua lại giữa Hoàng Dược Sư và Quách Tĩnh, thấy Quách Tĩnh ngần ngừ suy nghĩ, có vẻ khó xử, biết y không có tình ý gì với em gái mình, trong lòng căm giận, rút một mũi tên lông điêu nanh sói trong túi tên ra, hai tay nắm chặt, cao giọng nói:
- Quách Tĩnh an đáp, nam tử hán tung hoành thiên hạ, làm việc chỉ một câu là quyết! Ngươi đã vô tình với em gái ta, con gái anh hùng của Thành Cát Tư Hãn há lại có thể cầu khẩn ngươi à? Tình nghĩa anh em giữa chúng ta, từ nay xin dứt bỏ? Lúc nhỏ ngươi từng liều mạng giúp ta, lại cứu mạng cha ta và ta, ân oán giữa chúng ta phân minh, mẹ ngươi ở phương bắc, ta sẽ phụng dưỡng thật tốt. Nếu ngươi muốn đón bà về, ta cũng phái người hộ tống, quyết không có nửa chút thiếu sót. Đại trượng phu nói ra như núi, ngươi cứ yên tâm là được.
Nói xong chát một tiếng bẻ mũi tên làm hai đoạn, vứt xuống trước ngựa.
Mấy câu ấy chém đinh chặt sắt, Quách Tĩnh chợt thấy khiếp sợ, lập tức nghĩ tới những việc hào hùng mà mình với y đã làm trên đại mạc lúc nhỏ, nghĩ thầm:
- Y nói rất đúng: Đại trượng phu nói ra như núi. Chuyện hôn sự với em Hoa Tranh là chính mình lên tiếng ưng thuận, nói mà không giữ lời thì sao có thể làm người? Cho dù hôm nay Hoàng đảo chủ giết mình, suốt đời Dung nhi căm hận mình cũng không thể nghĩ tới nữa.
Lúc ấy ngang nhiên nói:
- Hoàng đảo chủ, sáu vị ân sư, Đà Lôi an đáp và hai vị sư phụ Triết Biệt, Bác Nhĩ Truật, Quách Tĩnh hoàn toàn không phải là kẻ bất nghĩa vô tình, ta phải kết hôn với em Hoa Tranh.
Câu ấy y dùng tiếng Hán và tiếng Mông Cổ lần lượt nói hai lần, không ai không cảm thấy bất ngờ. Đà Lôi và bọn Hoa Tranh vừa sợ vừa mừng, Giang Nam lục quái thầm khen đệ tử là hảo nam tử có khí cốt, Hoàng Dược Sư thì liếc xéo cười gằn.
Hoàng Dung trong lòng tan nát, qua hồi lâu bước tới vài bước nhìn kỹ Hoa Tranh, thấy nàng vóc dáng khỏe mạnh, mắt to mày xếch, vẻ mặt sáng rỡ, bất giác thở ra một hơi, nói:
- Tĩnh ca ca, ta hiểu rồi, cô ta là người cùng đường với ngươi. Hai người các ngươi là một đôi bạch điêu ở đại mạc, ta chỉ là một con chim én dưới cành liễu ở Giang Nam thôi.
Quách Tĩnh bước lên vài bước, nắm chặt hai tay nàng nói:
- Dung nhi, ta không biết cô nói đúng hay không, nhưng trong lòng ta chỉ có cô, cô đã hiểu rõ rồi. Bất kể người ngoài nói là đúng hay không, cho dù đốt ta thành tro, trong lòng ta cũng chỉ có cô thôi.
Hoàng Dung ứa nước mắt nói:
- Vậy tại sao ngươi lại nói muốn cưới cô ta?
Quách Tĩnh nói:
- Ta là một kẻ ngu ngốc, chuyện gì cũng không hiểu rõ. Ta chỉ biết đã ưng thuận rồi thì quyết không được hối hận. Nhưng ta cũng không bịa đặt, bất kể thế nào trong lòng ta cũng chỉ có cô.
Hoàng Dung trong lòng mờ mịt, vừa vui mừng vừa khó xử, lát sau lặng lẽ cười một tiếng, nói:
- Tĩnh ca ca, nếu sớm biết thế này thì chúng ta cứ ở lại đảo Minh Hà không về, há không hay hơn sao?
Hoàng Dược Sư đột nhiên nhướng hàng lông mày xếch lên, quát:
- Chuyện đó dễ lắm.
Tay áo phất một cái vung chưởng đánh vào Hoa Tranh.
Hoàng Dung vốn biết tâm ý cha, thấy y mắt lộ lãnh quang, biết y đã nổi sát cơ, trước khi y vung chưởng ra đã bước ra chặn trước mặt. Hoàng Dược Sư sợ con gái bị thương, chưởng thế hơi chậm lại, Hoàng Dung đã nắm tay Hoa Tranh kéo nàng xuống ngựa. Chỉ nghe bình một tiếng, phát chưởng của Hoàng Dược Sư đã đập lên yên ngựa. Trong chớp mắt đầu tiên thì con ngựa ấy trông cũng không có gì khác lạ, nhưng dần dần rũ đầu xuống, bốn vó chụm lại co rút thành một khối, nằm phục xuống đất chết luôn. Đây là loại ngựa khỏe nổi tiếng ở Mông Cổ, tuy không thần tuấn bằng con Hãn huyết bảo mã nhưng cũng là loại lương câu gân cốt tráng kiện, vóc dáng cao lớn, mà Hoàng Dược Sư nhấc tay một cái đập chết dưới chưởng, võ công cao cường quả thật hiếm thấy. Đà Lôi và bọn Hoa Tranh đều tim đập thình thình, nghĩ thầm nếu một chưởng ấy đánh trúng thì Hoa Tranh còn gì tính mạng.
Hoàng Dược Sư không rõ tại sao con gái lại xuất thủ cứu Hoa Tranh, đứng ngẩn người ra, kế hiểu ý, biết nếu mình giết chết cô gái Phiên này thì Quách Tĩnh ắt sẽ trở mặt thành kẻ thù của con gái. Hừ, trở mặt thì trở mặt, chẳng lẽ còn sợ thằng tiểu tử này à? Chỉ nhìn con gái một cái, chợt thấy nàng thần sắc thê thảm, lại như trong lòng có trăm mối tơ vò không sao gỡ được, trong lòng đột nhiên lạnh buốt, thấy như vẻ mặt của vợ y lúc sắp chết. Hoàng Dung rất giống người mẹ đã chết, tình trạng lúc bấy giờ từng khiến Hoàng Dược Sư như ngây như điên, tuy việc đã mười lăm năm nhưng hàng ngày vẫn như hiện ra trước mắt, bây giờ đột nhiên nhìn thấy trên vẻ mặt con gái, biết nàng đã yêu thương Quách Tĩnh vô cùng, nghĩ thầm đây chính là tính nết si tình của cha mẹ nàng, không sao hóa giải được lúc ấy thở dài một tiếng, ngâm:
- Thả phù trời đất là lò chừ, thợ ấy hóa công! Âm dương là tro chừ, vạn vật đại đồng!
Hoàng Dung đứng ngẩn người ra, nước mắt từ từ lăn xuống.
Hàn Bảo Câu kéo vạt áo Chu Thông một cái, hạ giọng nói:
- Y ngâm gì thế?
Chu Thông cũng hạ giọng đáp:
- Đây là văn chương của một người họ Giả thời Hán làm ra, nói người ta và vạn vật trên đời này cũng như đặt vào một cái lò lớn bị nung đúc khổ sở thế nào.
Hàn Bảo Câu nói:
- Y luyện được bản lĩnh to lớn như thế, còn khổ sở gì nữa?
Chu Thông lắc đầu không đáp.
Hoàng Dược Sư dịu dàng nói:
- Dung nhi, chúng ta về thôi, từ nay trở đi vĩnh viễn không gặp thằng tiểu tử này nữa.
Hoàng Dung nói:
- Không, cha, con còn phải tới Nhạc Châu, sư phụ bảo con làm bang chủ Cái bang mà.
Hoàng Dược Sư cười khẽ một tiếng, nói:
- Làm kẻ đứng đầu bọn ăn mày thì phiền phức lắm, cũng chẳng có gì hay mà chơi đâu.
Hoàng Dung nói:
- Con đã ưng thuận với sư phụ rồi.
Hoàng Dược Sư thở dài nói:
- Vậy thì cứ làm thử mấy ngày đi, nếu thấy dơ dáy thì cứ lập tức giao lại chức vụ cho người khác Từ nay về sau con còn gặp thằng tiểu tử này nữa không?
Hoàng Dung nhìn Quách Tĩnh một cái, thấy y nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ yêu thương, thâm tình vô hạn, ngoảnh lại nói với cha:
- Cha, y muốn cưới người khác thì con cũng lấy người khác. Trong lòng y chỉ có con thì trong lòng con cũng chỉ có y.
Hoàng Dược Sư nói:
- Hô, con gái của đảo Đào Hoa không thể thua thiệt, như thế cũng không sai. Nếu người ngươi lấy không cho ngươi gặp y thì sao?
Hoàng Dung nói:
- Hừ, ai dám cản con? Con là con gái cha mà.
Hoàng Dược Sư nói:
- Nha đầu ngốc, cha sống không bao lâu sẽ chết thôi.
Hoàng Dung buồn rầu nói:
- Cha, y đối xử với con như thế, chẳng lẽ con còn sống được lâu sao?
Hoàng Dược Sư nói:
- Vậy ngươi còn đi cùng thằng tiểu tử vô tình vô nghĩa này không?
Hoàng Dung nói:
- Con đi cùng y thêm một ngày thì vui sướng thêm một ngày.
Lúc nói câu ấy dáng vẻ thê thảm như muốn chết.
Hai cha con một hỏi một đáp, Giang Nam lục quái tuy tính tình quái dị nhưng nghe thấy bất giác cũng ngẩn người. Nên biết thời Tống rất để ý tới chuyện lễ giáo Hoàng Dược Sư không phải người khinh Thang Vũ mà bạc Chu Khổng nhưng hành sự luôn muốn làm ngược lại thế tục mới bị người ta đặt cho ngoại hiệu Đông tà. Hoàng Dung từ nhỏ được cha rèn luyện, nghĩ vợ chồng là vợ chồng, tình yêu là tình yêu, trong đầu óc bé nhỏ nào có nghĩ gì tới chuyện trinh tháo tiết liệt? Lần trò chuyện kinh thế hãi tục này, người ngoài nghe thấy không khỏi lắc đầu lè lưỡi, nhưng hai cha con y lại nói ra rất tự nhiên, như lúc nhàn rỗi trò chuyện trong nhà.
Bọn Kha Trấn ác cho dù khoát đạt cũng không khỏi ngấm ngầm lắc đầu.
Quách Tĩnh trong lòng rất khó xử, muốn nói vài câu an ủi Hoàng Dung, nhưng y vốn chất phác, lúc ấy càng không biết nói thế nào là tốt. Hoàng Dược Sư nhìn nhìn con gái, lại nhìn nhìn Quách Tĩnh, ngẩng đầu lên trời hú dài một tiếng, âm thanh rung động ngọn cây, hang núi dội tiếng lại, làm một bầy chim khách giật mình bay vọt lên. Hoàng Dung kêu lên:
- Chim khách chim khách, đêm nay Ngưu lang gặp Chức nữ, còn không mau mau bắc cầu đi!
Hoàng Dược Sư nhặt một viên đá nhỏ dưới đất thẳng tay ném ra, hơn mười con chim khách nhao nhao rơi xuống chết lăn dưới đất, y quay người lại lãng đãng bước đi, mọi người chỉ chớp mắt một cái, bóng áo xanh của y đã khuất hẳn sau rừng cây.
Đà Lôi không hiểu họ nói gì, chỉ biết Quách Tĩnh không chịu xóa bỏ lời hẹn ước cũ, trong lòng vô cùng vui sướng, nói:
- An Ðáp, mong ngươi sớm thành việc lớn, về bắc gặp nhau.
Hoa Tranh nói:
- Đôi bạch điêu này ngươi cứ mang theo, ngươi nên mau mau về sớm!
Quách Tĩnh gật gật đầu, nói:
- Ngươi nói với mẹ ta rằng nhất định ta sẽ giết chết kẻ thù, trả thù cho cha.
Triết Biệt, Bác Nhĩ Truật hai người cũng từ biệt Quách Tĩnh, bốn người lên ngựa nối nhau ra khỏi rừng.
Hàn Tiểu Oanh hỏi:
- Quách Tĩnh! Ngươi tính thế nào?
Quách Tĩnh nói:
- Con... con định đi tìm Hồng sư phụ.
Kha Trấn ác gật đầu nói:
- Đúng thế. Hoàng lão tà tìm tới nhà bọn ta, người nhà nhất định sẽ rất nhớ nhung. Bọn ta cũng phải về thôi. Ngươi gặp Hồng bang chủ thì mời lão nhân gia người tới Gia Hưng dưỡng thương.
Quách Tĩnh vâng dạ, từ biệt sáu vị sư phụ, cùng Hoàng Dung về Lâm An.
Đêm ấy hai người trở vào đại nội, tìm kiếm khắp nơi quanh nhà bếp, nhưng nào thấy bóng Hồng Thất công. Hai người bắt mấy tên thái giám tra hỏi, đều nói mấy hôm nay trong cung hoàn toàn không có gian tế thích khách. Hai người cũng hơi yên tâm, đoán Hồng Thất công tuy bị mất hết võ công nhưng với cơ trì kinh nghiệm của bậc đại cao thủ như y thì nhất định có kế thoát thân, lúc ấy đã sắp tới ngày đại hội của Cái bang, không thể chần chừ được nữa, sáng sớm hôm sau liền lên ngựa đi về phía tây.
Lúc ấy một nửa Trung Quốc đã bị người Kim chiếm cứ, phía đông lấy Hoài Thủy, phía tây lấy Tản Quan làm ranh giới, nhà Nam Tống chỉ còn có Lưỡng Chiết, Lưỡng Hoài, Giang Nam đông tây lộ, Kinh Hồ nam bắc lộ, Tây Thục bốn lộ, Phúc Kiến, Quảng Đông, Quảng Tây cộng mười lăm lộ mà thôi, đang lúc thế nước suy vi, thế vong quốc có thể nhón chân mà nhìn. Một hôm hai người tới địa giới lộ tây Giang Nam, qua một rặng núi dài, chợt một trận gió mát thổi qua, phía đông có một đám mây đen lớn bay mau tới. Lúc ấy đang mùa hè, mưa rào nói tới là tới, đám mây đen chưa tới đỉnh đầu thì một tiếng sấm vang rền, mưa đã như hạt đậu vàng rào rào rơi xuống.
Quách Tĩnh xòe ô ra che trên đầu Hoăng Dung, nào ngờ một trận gió mạnh xô tới, xé lớp vải ô cuốn ra xa, Quách Tĩnh trong tay chỉ còn có cái cán ô.
Hoàng Dung hô hô cười rộ, nói:
- Tại sao ngươi cũng đánh được Đả cẩu bổng thế?
Quách Tĩnh cũng bật tiếng cười lớn. Nhìn thấy trước mặt có một rặng núi dài, phóng mắt ra xa không thấy có chỗ nào tránh mưa được, Quách Tĩnh cởi áo ngoài ra định che cho Hoàng Dung. Hoàng Dung cười nói:
- Che một lúc cũng bị ướt thôi!
Quách Tĩnh nói:
- Vậy thì chúng ta chạy mau lên.
Hoàng Dung lắc lắc đầu nói:
- Tĩnh ca ca, có một quyển sách chép một câu chuyện. Một hôm trời đổ mưa lớn, người đi đường nhao nhao bỏ chạy, chỉ có một người thong thả bước đi. Người chung quanh ngạc nhiên, hỏi y sao không chạy. Y đáp: Trước mặt cũng có mưa lớn, chạy đi đâu mà không ướt như nhau?
Quách Tĩnh cười nói:
- Đúng thế.
Hoàng Dung trong lòng đột nhiên lại nhớ tới việc Hoa Tranh:
- Trước mắt nhất định phải chịu lo lắng đau lòng, bất kể tìm cách nào thì rốt lại cũng không tránh được, không chạy khỏi, cũng như việc chúng ta mắc mưa ở rặng núi này.
Lúc ấy hai người thong thả bước đi dưới cơn mưa rào, đến khi qua khỏi rặng núi mới thấy một nhà nông dân bèn vào tránh mưa.
Hai người quần áo đều ướt đẫm, hỏi mượn áo quần của nhà nông dân ấy để thay. Hoàng Dung mặc một chiếc áo rách của bà già nhà quê, đang thấy thú vị chợt nghe Quách Tĩnh bên kia vách luôn miệng kêu khổ, vội bước qua hỏi:
- Cái gì thế?
Chỉ thấy y mặt mày thiểu não, tay cầm bức tranh Hoàng Dược Sư cho. Nguyên là trong lúc mưa lớn mới rồi, bức tranh đã bị nước mưa làm hỏng. Hoàng Dung luôn miệng kêu lên:
- Đáng tiếc!
Ðón lấy bức tranh nhìn kỹ, thấy giấy đã bị mùn ra, vết mực loang lổ, đã không còn cách nào sửa chữa, đang định ném xuống chợt thấy cạnh chỗ bài thơ của Hàn Thế Trung viết rõ ràng có thêm mấy hàng chừ. Bèn giơ lên nhìn kỹ, té ra mấy hàng chữ ấy viết dưới lớp giấy bồi, nếu bức tranh không bị ướt quyết không bao giờ lộ ra, chỉ là mưa thấm nát giấy, nét chữ cũng nhòe đi khó nhìn rõ, chỉ thấy chữ viết có hàng có lối, nhận ra tất cả có bốn hàng. Hoàng Dung nhìn kỹ, chậm rãi đọc ".., thư Vũ mục,... Thiết Chưởng,.., giữa, trên đốt.., hai.
Còn lại đều đã mất hết chữ, bất kể thế nào cũng không đọc được.
Quách Tĩnh kêu lên:
- Đây là nói về di thư của Vũ Mục!
Hoàng Dung nói:
- Chắc chắn là thế. Thằng giặc Hoàn Nhan Hồng Liệt đoán di thư của Vũ Mục được cất giấu cạnh Thúy Hàn đường trong cung, nhưng tuy lấy được cái hộp đá mà bộ di thư thì không thấy đâu, xem ra bốn hàng chữ này là có quan hệ rất lớn với bộ di thư... Thiết Chưởng.., giữa.., đốt... Nàng trầm ngâm hồi lâu, nói:
- Hôm trước ở Quy Vân trang từng nghe Lục sư ca và sáu vị sư phụ của ngươi bàn về lão khốn lừa đảo Cừu Thiên Nhận, nói y là bang chủ bang Thiết chưởng gì đó, lại nói bang Thiết chưởng oai chấn Xuyên Tương, thịnh thế rất lớn, vô cùng lợi hại. Chẳng lẽ bộ di thư của Vũ Mục này lại có quan hệ với Cừu Thiên Nhận?
Quách Tĩnh lắc đầu nói:
- Chỉ cần Cừu Thiên Nhận giở trò thì nói thế nào ta cũng không tin.
Hoàng Dung cười khẽ nói:
- Ta cũng không tin.
Ngày mười bốn tháng bảy, hai người vào tới địa giới lộ nam Kinh Hồ, chưa đến giờ Ngọ hôm sau đã tới Nhạc Châu, hỏi rõ đường đi, bèn giục ngựa thả điêu thẳng tới lầu Nhạc Dương.
Lên tới trên lầu, hai người gọi rượu thịt, nhìn ra phong cảnh hồ Động Đình chỉ thấy mênh mông cuồn cuộn mút mắt, một vùng xanh biếc trải rộng muôn khoảnh, bốn phía núi non vây quanh lô nhô, đúng là gấm lụa tranh vanh, chót vót hùng tráng, so với cảnh khói sóng ở Thái Hồ lại khác hẳn. Nhìn ngắm một lúc rượu thịt đưa tới, thức ăn ở Hồ Nam rất cay, hai người đều thấy không hợp khẩu vị, chỉ là bát lớn đũa dài, cũng rất có hào khí.
Hai người ăn một ít thức ăn, lại nhìn những thơ từ đề vịnh trên bốn bức vách.
Quách Tĩnh im lặng đọc bài Nhạc Dương lâu ký của Phạm Trọng Yên, đọc tới hai câu:
Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ.
Không kìm được cao giọng khen ngợi.
Hoàng Dung nói:
- Ngươi biết hai câu này nói gì không?
Quách Tĩnh im lặng đọc lại, trong lòng suy nghĩ, không trả lời ngay. Hoàng Dung lại nói:
- Phạm Văn Chính công làm bài văn này năm xưa oai chấn Tây Hạ, văn tài võ lược có thể nói là vô song trên đời lúc bấy giờ.
Quách Tĩnh bảo nàng kể lại sự tích Phạm Trọng Yêm một lượt, nghe nàng nói ông ta lúc nhỏ nhà nghèo, cha mất sớm, mẹ cải giá, trải nhiều đau khổ sau khi giàu sang lại vô cùng tiết kiệm, chuyện gì cũng nghĩ tới bách tính, bất giác tự nhiên kính ngưỡng, rót đầy rượu vào bát ăn cơm, ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch, nói:
- Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ, bậc đại anh hùng, đại hào kiệt phải có lòng dạ như thế!
Hoàng Dung cười nói:
- Người như thế cố nhiên là tốt nhưng thiên hạ điều lo thì nhiều mà điều vui lại ít chẳng phải y suốt đời không được vui vẻ sao? Ta thì không làm được.
Quách Tĩnh cười khẽ một tiếng. Hoàng Dung lại nói:
- Tĩnh ca ca, ta bất kể thiên hạ lo hay vui, nếu ngươi không ở bên cạnh ta thì ta vĩnh viễn không biết vui sướng là gì.
Nói tới đó, giọng nói chìm xuống, vẻ mặt buồn rầu.
Quách Tĩnh biết nàng nghĩ tới chuyện chung thân của hai người nhưng không thể khuyên giải an ủi, cúi đầu không nói gì.
Hoàng Dung chợt ngẩng lên cười nói:
- Thôi đi, cho dù như thế thì Phạm Trọng Yêm cũng có làm một bài Tích ngân đăng, ngươi nghe người ta hát chưa?
Quách Tĩnh nói:
- Tự nhiên là ta chưa nghe. Cô đọc cho ta nghe đi.
Hoàng Dung nói:
- Nửa sau của bài từ này nói: Người đời chẳng ai trăm tuổi. Nhỏ lo già, già thành kém cỏi, chỉ có giữa đời, ở tuổi thiếu niên. Nỡ bởi phù danh, này quan nhất phẩm nọ thiên kim. Hỏi tóc trắng, làm sao tránh khỏi?
Kế đem ý nghĩa lời lẽ của bài từ giải thích qua một lượt. Quách Tĩnh nói:
- Ông ta khuyên người ta đừng đem thời giờ mà làm chuyện cầu danh, thăng quan, phát tài, nói thế cũng rất đúng.
Hoàng Dung hạ giọng ngâm nga:
-Rượu tới lòng sầu, thành lệ tương tư chảy .
Quách Tĩnh nhìn nàng một cái, hỏi:
- Đây cũng là bài từ của Phạm Văn Chính công à?
Hoàng Dung nói:
- Đúng đấy, đại anh hùng, đại hào kiệt cũng không phải là kẻ vô tình.
Hai người đối ẩm vài chén. Hoàng Dung nhìn tửu khách trên lầu, thấy ở chiếc bàn vuông phía đông có ba ông già ăn mặc theo lối ăn mày, quần áo trên người tuy vá chằng vá đụp nhưng đều rất sạch sẽ, xem dáng vẻ thì là nhân vật quan trọng trong Cái bang tới tham gia đại hội của Cái bang tối nay, ngoài ra đều là loại thương nhân thân sĩ tầm thường.
Chợt nghe trên một gốc liễu lớn ngoài lầu tiếng ve kêu ran, Hoàng Dung nói:
- Con ve suốt ngày không ngừng kêu lên: Biết rồi, biết rồi, nhưng không biết nó biết cái gì, té ra trong đám sâu bọ cũng có loại khốn khiếp khoác lác không biết xấu hổ, khiến ta nhớ tới một người, lại lo cho y.
Quách Tĩnh vội hỏi:
- Ai thế?
Hoàng Dung cười nói:
- Là vị Thiết chưởng thủy thượng phiêu Cừu Thiên Nhận bịa đặt khích bác.
Quách Tĩnh hô hô cười rộ nói:
- Lão già lừa đảo ấy... .
Câu nói chưa dứt, chợt nghe góc phía tây có người nói the thé:
- Ngay cả Thiết chưởng thủy thượng phiêu Cừu lão mà cũng không coi ra gì, khẩu khí lớn thật.
Quách Hoàng hai người quay nhìn chỗ phát ra giọng nói, chỉ thấy ở góc lầu có một lão ăn mày già mặt như bị hun khói đang ngồi xổm, quần áo rách rưới, nhìn hai người cười hì hì. Quách Tĩnh thấy là nhân vật Cái bang, lập tức yên tâm, lại thấy y vẻ mặt hòa hoãn, lập tức chắp tay nói:
- Lão tiền bối, xin mời qua cùng uống vài chén được không?
Lão ăn mày già nói:
- Hay lắm!
Rồi lập tức bước tới. Quách Hoàng sai tửu bảo mang thêm bát đũa, rót một chén rượu cười nói:
- Mời ngồi, uống rượu đi.
Lão ăn mày nói:
- Ăn mày không đáng ngồi ghế.
Rồi ngồi xuống sàn lầu, lấy trong cái bao gai trên vai ra một cái bát mẻ, hai chiếc đũa tre, chìa bát ra nói:
- Những thức các ngươi ăn còn thừa, cứ đổ vào đây cho ta là được.
Quách Tĩnh nói:
- Thế thì không khỏi có chỗ bất kính quá đáng, tiền bối thích ăn gì, chúng tôi sẽ gọi nhà bếp nấu.
Lão ăn mày nói:
- Ăn mày có dáng vẻ của ăn mày, nếu hữu danh vô thực, vỗ ngực làm phách thì rõ ràng không phải là ăn mày. Các ngươi chịu bố thí thì cứ bố thí, còn không chịu thì ta tới chỗ khác xin cơm.
Hoàng Dung nhìn Quách Tĩnh một cái, cười nói:
- Không sai, ngươi nói đúng lắm.
Lúc ấy đem tất cả cơm canh còn thừa đổ vào cái bát mẻ của y, lão ăn mày già lấy trong bao ra một nắm cơm nguội, chấm chấm thức ăn thừa, ăn uống có vẻ rất ngon lành.
Hoàng Dung thầm đếm số bao trên vai y, thấy có ba cái chồng thành một chồng, tất cả có ba chồng, tổng cộng có chín cái, lại nhìn qua ba người ăn mày ngồi bên bàn phía đông, trên lưng mỗi người cũng đều có chín cái bao gai, chỉ là trên bàn của họ bày đầy rượu thịt, rất là thịnh soạn. Ba người ấy đối với lão ăn mày già này như không nhìn thấy, thủy chung không hề nhìn y một cái, nhưng trong thần sắc thấp thoáng có vẻ không ưa.
Lão ăn mày ăn uống rất mau lẹ, chợt nghe dưới thang có tiếng bước chân vang lên, mấy người bước lên. Quách Tĩnh quay đầu nhìn ra chỗ cửa cầu thang, chỉ thấy hai người đi đầu chính là hai người ăn mày đón Dương Khang ở thôn Ngưu Gia phủ Lâm An, người thứ ba vừa thò đầu lên, chính là Dương Khang. Y chợt thấy Quách Tĩnh chưa chết, vô cùng hoảng sợ, sau khi sửng sốt, lập tức xoay người quay xuống, lúc trên bậc thang không biết nói mấy câu gì, người ăn mày béo mập bước xuống, người ăn mày gầy thấp thì bước tới bàn của ba người ăn mày phía đông, hạ giọng nói mấy câu. Ba người ăn mày kia lập tức đứng dậy, xuống lầu đi ra. Lão ăn mày già ngồi dưới đất chỉ lo ăn uống, không đếm xỉa gì tới.
Hoàng Dung bước tới cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy mười mấy người ăn mày xúm xít đưa Dương Khang về phía tây. Dương Khang đi không bao xa, ngoảnh đầu nhìn lại, vừa chạm vào ánh mắt của Hoàng Dung, lập tức quay đầu lại, gia tăng cước bộ rảo chân bước đi.
Lão ăn mày già ăn xong, lè lưỡi liếm sạch cái bát, chùi đôi đũa vào áo mấy cái rồi bỏ lại vào bao. Hoàng Dung nhìn kỹ thấy y mặt đầy nếp nhăn, vẻ mặt trông rất sầu khổ, hai bàn tay cực to, gần gấp đôi bàn tay người thường, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên, rõ ràng một đời vất vả. Quách Tĩnh đứng lên chắp tay nói:
- Xin mời tiền bối ngồi, chúng ta dễ nói chuyện hơn.
Lão ăn mày cười nói:
- Ta không quen ngồi ghế. Hai người các ngươi là đệ tử của Hồng bang chủ, tuổi tác tuy nhỏ nhưng chúng ta ngang hàng với nhau. Ta lớn hơn vài tuổi, các ngươi gọi ta một tiếng đại ca là được. Ta họ Lỗ, tên Lỗ Hữu Cước.
Quách Hoàng hai người nhìn nhau một cái, cùng nghĩ thầm:
- Té ra y đã sớm biết lai lịch chúng ta.
Hoàng Dung cười nói:
- Lỗ đại ca, cái tên của ngươi nghe rất thú vị.
Lỗ Hữu Cước nói:
- Thường có câu: ăn mày không gậy bị chó nhờn. Ta không có gậy, nhưng có một cái chân thối tha. Nếu chó lớn xông vào cắn, ta cứ nhắm giữa đầu đá cho con bà mày một cái cũng đủ bắt nó phải cụp đuôi cuống cuồng bỏ chạy.
Hoàng Dung vỗ tay cười nói:
- Tốt tốt, nếu lũ chó biết được ý nghĩa của tên ngươi, thì phải chạy thật xa!
Lỗ Hữu Cước nói:
- Ta nghe Lê Sinh Lê huynh đệ kể, đã biết việc hai vị làm ở huyện Bảo ứng, đúng là có chí không cần lớn tuổi, không chí uổng sống trăm năm, khiến người ta rất kính phục, chẳng trách Hồng bang chủ coi trọng như thế.
Quách Tĩnh đứng lên khiêm tốn mấy câu. Lỗ Hữu Cước nói:
- Mới rồi nghe hai vị nói tới Cừu Thiên Nhận và Thiết chưởng bang, thanh thế của Thiết chưởng bang ở một dải Lưỡng Hồ Tứ Xuyên rất lớn, bang chúng giết người cướp của, không điều ác nào không làm. Lúc đầu chỉ câu kết với quan phủ, bấy giờ thì càng ngày càng hung dữ công nhiên đem tiền bạc đút lót quan trên, mình cũng ra làm quan. Đáng hận nhất là chuyện tư thông với nước Kim, câu kết với nhau làm chuyện trong ứng ngoài hợp.
Hoàng Dung nói:
- Lão già Cừu Thiên Nhận chỉ biết lừa đảo, tại sao lại có thanh thế như thế?
Lỗ Hữu Cước nói:
- Cừu Thiên Nhận rất lợi hại, cô nương đừng coi thường y.
Hoàng Dung cười nói:
- Ngươi gặp y chưa?
Lỗ Hữu Cước nói:
- Chuyện đó thì chưa, nghe nói y ẩn cư trong núi sâu, tu luyện Thiết chưởng thần công, đã mười mấy năm nay chưa từng xuống núi.
Hoàng Dung cười nói:
- Ngươi mắc lừa rồi, ta đã gặp y mấy lần, còn giao thủ với nhau nữa, chứ nói tới chuyện Thiết chưởng thần công gì đó của y, ha ha...
Nàng nhớ tới Cừu Thiên Nhận giả đau bụng trốn đi, chỉ nhìn Quách Tĩnh cười khanh khách.
Lỗ Hữu Cước nghiêm trang nói:
- Họ giở trò lừa dối thế nào, tuy ta hoàn toàn không biết gì nhưng Thiết chưởng bang mấy năm nay rất hưng vượng, quả thật không thể coi thường.
Quách Tĩnh sợ y tức giận, vội nói:
- Lỗ đại ca nói đúng lắm, Dung nhi cứ thích nói đùa.
Hoàng Dung cười nói:
- Ta nói đùa bao giờ? úi chà, ái chà, đau bụng quá" Nàng giả giọng nói của Cừu Thiên Nhận, ôm bụng kêu la.
Quách Tĩnh nhớ lại tình trạng hôm ấy, bị nàng chọc cười cũng không kìm được cười phá lên.
Hoàng Dung thấy y cũng cười, lại lập tức lấy vẻ mặt nghiêm trang, chuyển qua chuyện khác, hỏi:
- Lỗ đại ca, ba người ăn mày ăn uống bên kia mới rồi có quen với ngươi không?
Lỗ Hữu Cước thở dài một tiếng nói:
- Hai vị không phải người ngoài, chắc đã nghe Hồng bang chủ nói qua trong bang bọn ta chia ra hai phái áo dơ và áo sạch chứ?
Quách Tĩnh và Hoàng Dung cùng nói:
- Chưa nghe sư phụ nói qua.
Lỗ Hữu Cước nói:
- Trong bang chia phái, vốn không phải là chuyện hay, Hồng bang chủ rất không thích, nhưng lão nhân gia người mất rất nhiều tinh thần khí lực mà thủy chung vẫn không thể hợp nhất hai phái làm một. Dưới trướng Hồng bang chủ trong Cái bang, tất cả có bốn vị trưởng lão.
Hoàng Dung nói chen vào:
- Chuyện đó thì ta đã nghe sư phụ nói qua.
Nàng vì Hồng Thất công còn sống nên không muốn nói ra chuyện y giao lại chức bang chủ Cái bang cho nàng.
Lỗ Hữu Cước gật gật đầu nói:
- Ta là trưởng lão Tây lộ, ba vị mới rồi cũng đều là trưởng lão.
Hoàng Dung nói:
- Ta biết, ngươi là thủ lĩnh của phái áo dơ, họ là thủ lĩnh của phái áo sạch.
Quách Tĩnh nói:
- Ủa, sao cô biết?
Hoàng Dung nói:
- Ngươi xem quần áo của đại ca rất dơ, quần áo của họ lại rất sạch sẽ. Lỗ đại ca, ta thấy phái áo dơ không tốt, quần áo trên người vừa dơ vừa hôi, không thoải mái chút nào. Tất cả người trong phái áo dơ các ngươi giặt sạch quần áo thì hai phái chẳng phải cũng như một sao?
Lỗ Hữu Cước tức giận nói:
- Ngươi là tiểu thư có tiền, tự nhiên chê ăn mày hôi hám.
Rồi giẫm chân đứng dậy. Quách Tĩnh đang định xin lỗi, Lỗ Hữu Cước đã không hề ngoái đầu, nổi giận đùng đùng bước xuống thang lầu.
Hoàng Dung lè lè lười nói:
- Tĩnh ca ca, ta đắc tội với vị Lỗ đại ca này, ngươi đừng mắng ta.
Quách Tĩnh cười một tiếng. Hoàng Dung nói:
- Mới rồi ta lo quá!
Quách Tĩnh nói:
- Lo chuyện gì?
Hoàng Dung nghiêm trang nói:
- Ta chỉ lo y phóng chân đá ngươi một cước, thì ngươi thiệt hại nặng.
Quách Tĩnh nói:
- Đang yên lành tại sao lại đá ta? Cho dù cô ăn nói đắc tội với y thì y cũng không cần phải đá người mà.
Hoàng Dung chẩu môi cười khẽ rồi lập tức im lặng. Quách Tĩnh ngẩn người xuất thần, nghĩ mãi không sao hiểu được.
Hoàng Dung thở dài nói:
- Tại sao ngươi không nghĩ trong tên của y có điển cố đấy.
Quách Tĩnh sực hiểu ra, kêu lên:
- Phải rồi, là cô vòng vo để chửi ta là chó?
Rồi đứng bật lên, vươn tay làm ra vẻ cù vào nách nàng, Hoàng Dung cười phá lên liên tiếp tránh né.
Danh sách chương