Nhan Tư Gia còn muốn nói thêm nhưng khóe mắt lại nhìn thấy Hoàng Ngàn Doanh đang đi tới, nàng cùng vị lão phu nhân này không có tiếp xúc nhiều mà cũng chẳng có hảo cảm gì vì không muốn bị hỏi là như thế nào lại có giấy mời đến đây bởi vậy nàng cười cười nói:" Không quấy rầy hai người nữa, bye~~~"

"Hẹn gặp lại." Hà Tĩnh Đình cảm thấy chính mình mới là người nên ly khai, Từ Bồi Nghị cùng Nhan Tư Gia nhìn kiểu gì cũng đều rất xứng đôi, có thêm nàng vào mới là dư thừa bối cảnh.

Vừa đi tới gần, Hoàng Ngàn Doanh liền mở miệng nói với con trai cùng con dâu tương lai:" Mẹ không có phát thiệp mời cho Nhan tiểu thư." Nàng cũng không phải người hồ đồ, như thế nào lại muốn bọn họ lâm vào trường hợp xấu hổ này? Từ Bồi Nghị cũng hiểu biết, tất cả đều là do Nhan Tư Gia cố ý an bài:" Không quan hệ, nhiều người thì càng náo nhiệt."

"Chờ một chút khi hội đấu giá bắt đầu, mẹ sắp xếp cho hai con đứng vị trí thứ năm, sẽ không chạm mặt nữa." Hoàng Ngàn Doanh không nghĩ sẽ khiến cho người ngoài có thêm chuyện để nói, hoạt động đêm nay là vì mượn sức quan hệ cũng không phải là miễn phí làm cho người ta chế giễu.

"Được, cảm ơn mẹ." Từ Bồi Nghị hiểu được dụng ý của mẫu thân, hắn luôn luôn thận trọng từ lời nói cho đến việc làm, sẽ gây ra náo loạn, vì không muốn cho cha mẹ nuôi phải phiền lòng, từ khi bước chân vào Từ gia cho đến nay hắn đã cố gắng làm tốt tất cả mọi việc trở nên thật xuất chúng hơn người.

"Mẹ, người thực vất vả." Hà Tĩnh Đình cảm thấy rất khó xử, bà tổ chức hoạt động như thế này đã muốn mệt chết lại còn phải lo lắng chu toàn cho bọn họ.

"Con không cần khách sáo như vậy, đều là người một nhà cả." Hoàng Ngàn Doanh đối với con dâu tương lai kỳ thật cũng không có bao nhiêu thương yêu, nhưng đêm nay nhìn thấy nữ nhân họ Nhan kia dám chạy đến chỗ mình náo loạn, thua trận không thua người, như thế nào cũng phải giữ lại bằng được Hà Tĩnh Đình.

"Cảm ơn mẹ." Hà Tĩnh Đình rất cảm động, mặc dù Từ Bồi Nghị đối với bọn họ là không chung huyết thống nhưng lại giống như cùng một khuôn mẫu đi ra, làm cho người ta có một loại cảm giác khó có thể tiếp cận.

Hội đấu giá sắp bắt đầu, Hoàng Ngàn Doanh lên đọc bài diễn văn, Từ Bồi Nghị nắm tay vị hôn thê ngồi vào đúng vị trí chuẩn bị tham gia hội đấu giá.

Cả buổi tối, nàng ngồi cùng Từ Bồi Nghị nhìn được rất nhiều vật phẩm quý giá, hoa văn tinh xảo, duy nhất chỉ có một bức họa là làm nàng có hứng thú, nhưng lại bị Nhan Tư Gia bất chấp giá cả mua đi, Hà Tĩnh Đình không muốn cùng nàng tranh giành dù sao cũng chỉ là một bức họa mà thôi.

Trừ điểm này ra nàng cũng phát giác được một điều, tối nay Từ Bồi Nghị đối với nàng phá lệ ân cần, trừ bỏ cầm tay nàng còn có thỉnh thoảng sờ sờ nàng một chút giống như biểu hiện cho ai đó xem, là cho Nhan tiểu thư xem sao?

Xem ra nàng nên cảm tạ người ta một chút, nếu không có bạn gái cũ xuất hiện, nàng làm sao lại có thể được vị hôn phu ưu ái như vậy?

Chính là loại lãng mạn chua xót này, nàng không nghĩ muốn thêm nữa.....

Khi hội đấu giá kết thúc, Từ Bồi Nghị đưa vị hôn thê về nhà, mưa rơi dần dần phủ kín trên lớp kính xe, hắn hy vọng trời mưa lớn một chút, tốt nhất là có thêm gió mạnh cùng sấm chớp, hắn có loại cảm giác khác thường, áp lực đè nén từ trước đến nay có thể sẽ bùng nổ, hắn đối với chính mình luôn luôn hà khắc nhưng cũng sẽ có thời điểm không thể khống chế được.

Hắn không nghĩ sẽ về nhà, lái xe đi lòng vòng, trên đường phát hiện ra một câu lạc bộ, nơi này chỉ chiêu đãi hội viên, người bình thường không thể vào được, đối vời giới truyền thông lại càng không thể vào vì bảo vệ sự riêng tư của khách quý.

Hắn nhớ tới chuyện ba năm trước đây, hắn nhớ rất rõ ràng, ngày đó hắn phát hiện Nhan Tư Gia phản bội hắn, hắn đem chính mình chuốc say không biết gì cũng là ở quán này, sau đó thì hắn cũng không lần nào quay lại đây nữa, nhưng vì sao đêm nay hắn không tự chủ được lại đi vào đây?

"Từ tổng tài khỏe, thật sự đã lâu không thấy ngài, chúng mừng ngài đã đính hôn! Xin hỏi vẫn vẫn ngồi ở vị trí cũ sao?" Chủ quán liếc nhìn một cái liền nhận ra hắn, hết sức trung thành hoan nghênh vị khách quý này, không cần phải đưa ra thẻ hội viên, nói giỡn đi ai lại đem kim chủ hướng cửa mà đi?

"Ân." Từ Bồi Nghị hạ tầm mắt, nghe được lời chúc mừng của chủ quán có điểm chột dạ, khó có thể đối mặt, không nghĩ đối tượng trong lời chúc là chính mình?

Bước tới vị trí quen thuộc, sau khi ngồi xuống lập tức có đồ uống cùng điểm tâm tinh xảo được đưa lên, nhìn lại thực đơn, Từ Bồi Nghị tùy ý xem chọn rượu Whiskey năm xưa vẫn thường dùng, đúng vậy, hắn không nghĩ khi về sẽ tự mình lái xe, đợi lát nữa kêu chủ quán gọi taxi giúp hắn.

Rất nhanh, chất lỏng màu hổ phách cùng đá và ly đã được để ở trước mặt hắn, rượu vữa vào yết hầu nhiệt năng như lửa cháy lan rộng, hắn cũng không biết nguyên nhân tại sao đêm nay lại đi uống rượu, hắn chỉ biết phải làm cho chính mình say, nếu không nội tâm đan xen mâu thuẫn cùng cảm xúc sắp làm cho hắn không thể bảo trì bình tĩnh được.

"Thêm một Whiskey nữa." Hắn gọi phục vụ nói.

"Được, lập tức có ngay." Người ở quầy phục vụ đáp lại.

Lại thêm nhiều chai rượu Whiskey nữa để trên bàn, nhưng trước mắt không phải là bồi bàn mà là Nhan Tư Gia!

Nàng một đường lái xe đi theo hắn, bởi vậy nên biết được hành tung của hắn, vừa vặn nàng cùng là hội viên của câu lạc bộ này, trước chào hỏi chủ quán rồi bỏ một chút tiền liền thuận lợi biết được nơi Từ Bồi Nghị ngồi, đến đây quả không uổng công sức.

Chủ quán là người thông minh, mặc kệ là người sắp kết hôn, hoặc là nam nhân đã có vợ con đều cần có hồng nhan tri kỉ an ủi, những trường hợp này đã xảy ra ở câu lạc bộ của hắn rất nhiều.

Huống chí nhìn vẻ mặt cùng bộ dáng của Từ tổng kia không phải là dấu hiệu của tịch mịch khó nhịn sao?

"Em! Em tới đây làm cái gì?" Từ Bồi Nghĩ toàn thân một trận lay động, cảm giác say đều tỉnh ba phần, nhìn nàng vừa giống thiên sứ lại giống ác ma, hắn thực hận chính mình vẫn vì nàng mà bị ảnh hưởng, chẳng lẽ hắn không thể thoát khỏi bóng ma của nàng hay sao?

"Giúp anh đem rượu đến a." Nàng cười ngọt ngào, ngồi vào bên cạnh hắn thay hắn rót rượu, thần thái tự nhiên, giống như bọn họ vẫn ở cùng nhau như trước kia.

Từ Bồi Nghị không có say đến mức tin tưởng cái cớ này của nàng, nàng hiển nhiên là cố ý an bài, cũng tốt, thừa dịp cơ hội này nói trắng ra:" Em nói đi, rốt cuộc là em muốn như thế nào?"

"Em nghĩ là muốn anh, chính là như vậy mà thôi." Nàng cũng không có vòng vo, trực tiếp nói cho hắn biết.

Ông trời!

Hắn đáy lòng thở dài, đôi mắt của nàng, tiếng nói của nàng, khắc nơi đều đang khiêu chiến lý tính của hắn, ở trên tình trường nàng vĩnh viễn là kẻ đi xâm lược, nam nhân chỉ có thể trơ mắt nhìn trái tim bị nàng chiếm lĩnh, hắn đã từng một lần thua hoàn toàn, chẳng lẽ lại muốn để lịch sử tái diện lại một lần nữa sao?

Tiếp nhận chén rượu, hắn uống một hơi cạn sạch, cư nhiên chỉ có thể đưa ra một cái lý do bạc nhược:" Anh đã đính hôn rồi."

Nàng khẽ tựa vào trên vai hắn, điều chỉnh tư thế cho phù hợp, nàng nũng nịu hỏi:" Trước khi anh kết hôn, có thể cho em một chút kỉ niệm cũng không được sao?"

Mùi nước hoa của nàng truyền đến, thẳng thấu nội tâm của hắn, nhưng hắn vẫn lắc đầu nói:" Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng....." Vì sao ngữ khí của hắn suy yếu, hắn không thể đẩy nàng ra, hắn đáng chết!

Thế sự không có gì là tuyệt đối càng đừng nói đến cái gì mà không có khả năng, Nhan Tư Gia nhìn ra được hắn căn bản là đang chuếnh choáng say không có khả năng kháng cự được, chỉ là miệng cứng rắn mà thôi." Đừng nói nữa, uống thêm một chén, chỉ cần đêm nay là tốt rồi, không cần rời em đi."

Là thôi miên hay là ma pháp?

Ở nàng sóng mắt như tình như nước, hắn uống một ly lại một ly, rốt cục lý trý cũng say, ác cảm cũng đã biến mất, rục rịch dục vọng đánh gãy xiềng xích....

Buổi sáng ngày hôm sau, Từ Bồi Nghị tỉnh dậy đầu đau kịch liệt, trừ bỏ tối hôm qua uống nhiều rượu còn có hắn hiện tại đang ở trong vị trí khốn cảnh, hắn cư nhiên nằm ở trên giường Nhan Tư Gia, hơn nữa hai người đều không mặc gì cả!

Hắn trong lòng chấn động, từ hỏi rốt cuộc đã làm cái gì?

Nhưng hắn không nghĩ ra, cái gì cũng không nhớ!

Nhận thấy được người bên gối động, Nhan Tư Gia híp mắt ngồi dậy, mặt dày nói:" Sớm a...."

"Đây là có chuyện gì?" Hắn cả người rét run.

Nàng thở dài:" Em vốn nghĩ là đưa anh về nhà, nhưng em không biết mật mã cửa nhà anh, anh uống say như vậy, em chỉ có thể mang anh về nhà em nghỉ ngơi, kết quả.....Khả năng đều do chúng ta rất xúc động đi....."

"Thực xin lỗi, anh không nên........" Hắn cư nhiên mượn rượu giả điên, còn làm ra cái loại việc bỉ ổi này.

"Không sao cả, em sẽ không làm cho anh khó xử." Nàng thân thủ đẩy trán hắn một cái, cười đến ôn nhu mà bất đắc dĩ:" Anh sắp kết hôn, em có thể yêu cầu cái gì?"

"Tư Gia, anh....." Yết hầu của hắn như có gì chặn lại, gắt gao nói không lên lời.

"Đừng để ở trong lòng, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên, coi như là một kỷ niệm đi, em cảm thấy như vậy là thỏa mãn rồi. Vị hôn thê của anh thực thanh thuần, thực đáng yêu, anh phải biết quý trọng nàng." Nàng thực hiểu biết, tại thời điểm này không có bái nháo kêu khóc chỉ có biểu hiện thực rộng lượng, như vậy mới có thể khiến chon nam nhân cảm thấy vướng bận trong lòng.

Nàng nói càng nhẹ nhàng, hắn lại càng cảm thấy tự trách mình, cho dù nàng có ý định dụ hoặc, đầu sỏ gây nên vẫn là hắn:" Nhưng là em......"

Nàng cúi đầu vẻ mặt ưu thương:" Nều anh nguyện ý, em có thể làm thiếp, nhưng em nghĩ anh sẽ không làm vậy, bởi vì anh là người chính trực, anh không thể tha thứ cho những kẻ phá hoại gia đình, lại có thể nào làm cho chính mình thành kẻ bắt cá hai tay?"

Nàng nói đúng, hắn tuyệt đối không làm được, hắn không mong muốn có nhiều, chỉ cần một chọi một là được rồi, không có tình yêu cũng không sao, quan trọng nhât là gia đình hài hòa, Hà Tĩnh Đình hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của hắn, bọn họ cũng sắp cùng nhau bước trên tấm thảm đỏ, hắn không thể và cùng không nguyện ý buông tha hết tất thảy.

Chính là vì cái gì, hắn đã làm kết hoạch rất chu toàn nhưng lại muốn chính mình hủy bỏ tất cả sao?

Ngàn vạn sai đều là lỗi của hắn, cho dù Nhan Tư Gia có cố ý, an bài vẫn là do ý chí của hắn không kiên trì mới tạo nên cục diện này.

"Thực xin lỗi, anh......anh đi về trước." Hắn xuống giường mặc quần áo, biểu hiện một người nhu nhược, trên thực tế cũng là do hắn không thể đối mặt được với nàng.

"Hẹn gặp lại, chúc hai người tân hôn vui vẻ." Nàng mái tóc rối tung, nằm trên giường, thân thể mềm mại, tiếng nói khêu gợi, trên đời này có nam nhân nào có thể cự tuyệt được?

Hơn nữa sâu trong mắt nàng mơ hồ ngấn lệ, làm cho sâu trong trái tim hắn bị đả động.

Nếu ba năm trước đây nàng cũng như vậy, hắn cũng sẽ không quyết đoán buông tha như vậy, cuối cùng nhìn biểu tình của nàng như là lưu luyến không rời, còn muốn nói bỏ đi, hắn thật sự có thể rời đi sao?

Hai chân bỗng nhiên dường như mọc rễ không thể đi, lý trí cùng tình cảm sâu trong trái tim đang giằng co.

Linh~~Linh~~

Di động tự nhiên vang lên, hắn tiếp điện thoại, là vị hôn thê của hắn, nói với hắn bằng một thanh âm dịu dàng." Bồi Nghị, mẹ anh gọi điện cho em, kêu chúng ta tối nay đến nhà họ ăn cơm, mẹ nói gọi di động cho anh nhưng anh không bắt máy, muốn em nói cho anh một chút."

"Được, anh đã biết, tối gặp." Hắn nghe thấy chính mình dùng thanh âm bình thường nói, nguyên lai hắn cũng có thể hành động tốt như vậy, lúc trước hắn chỉ trích Nhan Tư Gia phản bội, mà nay hắn lại làm một chuyện tàn nhẫn như vậy.

Nhan Tư Gia không cần hỏi cũng biết là ai gọi đến, vì thể nàng mệnh lệnh cho chính mình phải mỉm cười:" Bồi Nghị, em hy vọng anh hạnh phúc, đã quên em, đã quên hết tất cả những việc đã xảy ra."

Hiệu quả lập tức hiện ra, nàng nhìn hắn với vẻ mặt thật đau lòng, mắt mơ hồ ngấn nước, cây nàng trồng cần cù vun tưới, một ngày nào đó sẽ khỏe mạnh cao lớn lên, nàng chỉ cần chờ tới ngày thu hoạch là được rồi.

"Em bảo trọng." Hắn cúi đầu, xoay người rời đi thật nhanh, vô luận sau lưng có bao nhiêu phong cảnh đẹp cũng không bằng tương lai đang chờ hắn cở phía trước, hắn quyết định, hắn phải bước về phía trước tuyệt đối không thể quay đầu!

Hôn lễ quyết định sẽ tổ chức vào ngày một tháng sáu, Hà Tĩnh Đình quyết định mời hai vị phù dâu, đương nhiên chính là hai người bằng hữu tốt của nàng là Lâm Ấu Chân và Giang Tú Vi, ba năm qua các nàng không chỉ là đồng sự mà còn là chị em tốt, không tìm các nàng còn tìm ai nữa?

Ngày hai mươi tám tháng năm là ngày cuối cùng nàng ở bộ phận kế toán, nàng tự tay làm rất nhiều điểm tâm, mời mọi người ăn lần cuối cùng.

Thời gian cơm trưa, mọi người vây quanh trên bàn toàn thức ăn, vừa ăn vừa chúc mừng nữ nhân vật chính, Lưu chủ nhiệm không thể không cảm khái nói:" Tôi nói Tĩnh Đính a~~ ngay từ đầu cô là người có vẻ rất bình thường, trừ bỏ làm cơm hộp có vẻ ngon cũng không hiểu được cô có cái ưu điểm gì, nhưng là làm việc lâu dài với nhau, tôi hiện tại muốn nói, cô thực là người rất tài giỏi, chúng ta ở ngành này đến ba năm, cô là người qua các kì thi khảo sát nhiều nhất mà cũng tốt nhất, thật không đơn giản!"

"Cảm ơn chủ nhiệm....." Hà Tĩnh Đình nhịn xuống nghẹo ngào, đối với công việc này nàng đã dùng hết khả năng và tâm của mình, như vậy nói muốn bỏ cũng thật khó.

"Đáng lẽ tôi chờ mong cô công việc có thể ngày càng đi lên, bất quá cô đã sắp được làm phu nhân tổng giám đốc, tương lai chính là phu nhân chủ tịch, thành tựu này đúng là Sở Hướng Vô Địch." Lưu chủ nhiệm lại một phen xua đi không khí sầu não, mọi người đều nở nụ cười.

Liên hoa giữa trưa còn chưa đủ đã nghiền, đêm đó bọn họ tổ chức một bữa tiệc đưa tiệc thật vui vẻ, đặt một phòng lớn nhất ở KTV, trừ bỏ đồ ăn ngon cùng bia, còn muốn hát thất nhiều ca khúc vui vẻ, như là "xuất giá", "tiểu vợ chồng", "khúc quân hành hạnh phúc", "chuyện lãng mạn buổi tối", không khí giống như đều biến thành ngọt ngào, không nghĩ tới còn có kinh hỉ cao trào, buổi tối chin giờ, Từ Bồi Nghị xuất hiện!

"Nghe nói đây là tiệc nhà gái tổ chức, tôi có thể tham gia không?" Hắn mới từ công ty tới đây, đã đứng ở quay tiếp tân được một lúc, ôm một loại tâm tình muốn bồi thường tới đón vị hôn thê về nhà, cũng thuận tiện tham dự tiệc xã giao cùng nàng, nàng cố gắng dung nhập thế giới của hắn, hắn lại có thể nào không bỏ thêm ít sức lực cùng nàng?

"Hoan nghênh ~~~" Mọi người cùng nhau kêu to, toàn bộ nữ nhân viên ở bộ phận kế toán đều điên rồi, nam như viên cũng vậy.

"Đến! Chú rể cùng cô dâu, hát tình ca đi!" Microphone được đưa đến trướ mặt hai người.

"Tôi không biết hát, mọi người hát là được rồi." Tử Bồi Nghị nhẹ nhàng cự tuyệt, mọi người cũng không dám mời thêm nữa, tổng giám đốc dù sao cũng là tổng giám đốc, luôn phát ra một loại cảm giác không thể tới gần.

Nhưng nhìn hắn ngồi bên cạnh Hà Tĩnh Đình, nắm tay nàng, nghe mọi người ca hát, hình ảnh đó thật đúng làm ngưới ta siêu hâm mộ, siêu cảm động!

Vui vẻ đến tận mười hai giờ mới giải tán, có người đề nghị tiếp tục đi quán uống rượu, nhưng là nam nữ nhân vật chính đều không thể phụng bồi, một người công tác trường kỳ bận rộn, một người tối hôm qua làm nhiều điểm tâm quá mệt mỏi, mọi người đành phải chúc mừng rồi tạm biệt họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện