Kết thúc đẹp, mọi thứ đều thật hoàn hảo.

Trước đây Mục Tắc vốn chỉ ước ao như vậy.

Anh từng bất chấp tất cả để được ở bên Lang Vinh, xử lý tình địch, đối chọi người trong gia đình, thậm chí bản thân tổn thương cũng phải đem lại hạnh phúc bình an cho người kia, cuối cùng anh thành công, nhưng thứ anh được đền đáp chỉ là — thân thể của Lang Vinh.

Về phần tại sao không phải trái tim, vì anh lỡ tay làm chết một tên tình địch của mình.

Còn nhớ cảnh Lang Vinh ôm xác thằng đó rồi dùng ánh mắt oán hận nhìn anh, buông lời thề độc địa nhất.

"– Anh ấy đã chết, lòng tôi cũng chết theo, anh đừng hòng có được trái tim tôi dù chỉ một chút."

Thật ra, khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy rất khôi hài, đến cùng còn ẩn ẩn nở nụ cười, thời gian qua đi thật lâu, mọi chuyện cũng trôi vào quên lãng.

Điều anh coi trọng chủ yếu ở Lang Vinh khi vừa bắt đầu mối quan hệ chính là gương mặt của hắn, đẹp đẽ, không nữ tính, anh yêu nhất nốt ruồi lệ nằm cạnh khóe mắt kia, như tô điểm thêm nét quyến rũ, rồi tình cờ trông thấy phong thái đàm phán trên bàn làm việc của hắn, kiêu căng khinh người, khiến lòng anh chợt nhộn nhạo, đột ngột sinh ra nỗi nhớ nhung khó tả.

Thế nhưng lúc đó, gương mặt vặn vẹo hung tợn nhuốm đầy nước mắt và bụi đất, trông thảm hại vô cùng, đã phá hủy hoàn toàn vẻ đẹp anh tự đánh giá bấy lâu nay.

Thực sự, khó có thể chịu đựng.

Chính vì thế, anh lôi xềnh xệch Lang Vinh trở về, đè hắn ra chà xát từ trên xuống dưới như muốn lột hết lớp da trên người hắn.

"– Ừm, thế này trông hợp mắt hơn."

Mục Tắc hài lòng mỉm cười, ngón tay cứng cáp mạnh mẽ lướt nhẹ qua nốt ruồi lệ trên khóe mắt hắn.

Lang Vinh mệt mỏi nằm nhoài ra giường mắng anh, "Biến thái."

Mục Tắc rong ruổi ung dung xắn vào cơ thể hắn, thoải mái không một chút nể nang, anh cúi người, kẻ nằm dưới còn đang co rúm, môi anh nhẹ nhàng chạm vào vành tai hắn, trầm giọng cất tiếng nói, "Tôi bỗng nhận ra, không có trái tim cũng quá tốt ấy chứ."

Người nằm dưới run lên một hồi, Mục Tắc bật tiếng thở mạnh gấp gáp, tất cả tinh hoa tuôn tràn vào nơi mềm mại trơn nhẵn bên trong.

Thật tuyệt vời.

***

Gần đây Mục Tắc phải xử lý một loạt vấn đề lớn mà Cung Hiến để lại, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, không rảnh quan tâm đến Lang Vinh.

Anh chỉ mới sai người dạy dỗ sơ sơ tên kia, không khéo làm gã chết luôn?

Ừm, chắc tại Cung Hiến yếu quá.

Việc xử lý người chết ở nơi này nói đơn giản thì không đơn giản, nói khó cũng không khó, chỉ cần có đầy đủ quyền thế địa vị và tiền bạc, tất cả đều dễ dàng thao túng.

Mục Tắc và Cung Hiến là cùng một loại người, từ nhỏ đã đứng trên đỉnh ngọn kim tự tháp, trong tay nắm đủ quyền sinh sát.

Lúc đó anh và Cung Hiến, ngoại trừ là đối thủ một mất một còn trong chốn thương trường, ngoại trừ là tình địch, còn có chút thâm cung bí sử.

Hai gia tộc tung hoành nhiều năm trên thương trường, lực lượng ngang bằng, đôi bên đều vờn nhau, nếu liên kết đồng minh tất nhiên sẽ tạo thành một khối vững chắc không ai đụng vào được, nhưng vì một lý do bí mật có phần dơ bẩn, dẫn đến hai nhà chỉ có thể đối địch.

Thật đáng tiếc, nhiều năm tranh đấu rốt cục nước cờ của Cung Hiến bị trật một bước, thắng lợi nghiêng về Mục Tắc, từ đó Cung gia sụp đổ dưới tay Mục Tắc.

Nhưng Cung Hiến so với Mục Tắc rất giỏi trong việc thu phục lòng người, cương nhu uyển chuyển, ban ơn hay ra lệnh đều cẩn trọng, dù không có chủ, một đám thủ hạ dưới trướng vẫn chẳng chịu chùn bước, đúng là có khí phách can trường.

Mục Tắc lại lần nữa tức giận phẩy tay áo bỏ đi, hung tợn thầm nhủ rằng, "Chẳng qua chỉ là một đám chó mất chủ, tưởng tao không dám đối phó tụi mày sao?"

Còn chưa đợi anh bất chấp diệt trừ đám người ô hợp này, một luật sư tự xưng là họ Vương tìm đến cửa bảo có việc quan trọng cần nói.

"Tôi nhận mệnh Cung tiên sinh ủy thác đến đây." Người luật sư đẩy gọng kính trên mắt, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

"Ồ?" Mục Tắc đạo mạo ngồi trên ghế tổng giám đốc nhìn ông ta.

Chỉ chốc lát sau, Mục Tắc vung tay, đem văn kiện xé nát, những trang giấy rơi lả tả xuống sàn, tấm thảm sang trọng nhất thời phủ đầy những mảnh trắng.

"Đây là ý gì?" Mục Tắc cười gằn giận dữ, hai tay chống lên bàn làm việc, chất vấn luật sư họ Vương đầy áp bức.

Người luật sư kia cũng chẳng bị dọa sợ, ông đã gặp rất nhiều đối tượng thế này, ông chỉ nâng mắt kính, kiên nhẫn nói, "Cung tiên sinh trên danh nghĩa chuyển nhượng cho ngài 50% cổ phần, bao gồm tài sản sở hữu của anh ấy."

Luật sư còn chưa nói xong liền bị ngắt lời, Mục Tắc nổi trận lôi đình, hận không thể đào đất moi xác người nào đó ra khỏi mồ.

Thật là chết cũng không yên ổn.

"Ông nói xem, gã ta làm điều này vì cái gì?" Mục Tắc cười lạnh nhạt, ánh mắt thâm sâu đến cực điểm, dù thần kinh thép như luật sư cũng có chút rét.

Nhưng Mục Tắc không muốn nghe luật sư giải thích, anh chỉ chỉ ra cửa, "Cút."

Rốt cục anh tự mình quét sạch sản nghiệp của Cung gia, còn người của Cung gia, thích đi đâu thì đi. (︶︿︶)

Mà tài sản Cung Hiến để lại, chỉ với một câu nói của anh, tất cả đều cúng vào cơ cấu từ thiện.

Anh bĩu môi, tạm thời vì người nào đó tích chút ân đức đi.

Tháng ngày trôi qua, Mục Tắc sống rất nhàn nhã, không có đối thủ thỉnh thoảng ngáng chân, không ai gây rối, Mục Tắc nhủ thầm, đời người quả nhiên cô quạnh như tuyết. (-,-)

Hừ, hay mình tìm ai vui vẻ một chút.

Đề cử Lang Vinh? Còn khuya nhé.

Trước giờ Mục Tắc luôn cảm giác phúc của mình không cạn, à không, còn quá nhiều nữa là đằng khác, một mỹ chân chất lượng cao cầm ly rượu tiến đến gần anh, hàm răng trắng đôi mắt sáng, nhưng chẳng biết vì sao nụ cười mang đậm tính hồ ly.

"Anh đẹp trai, đến đây một mình?"

Mục Tắc hừ một tiếng, ánh mắt đảo quanh bốn phía, mới chậm rãi nói, "Cậu mù à?"

Mỹ nhân mím môi nở nụ cười, tràn ngập xuân sắc vô biên, cậu cúi người, nhẹ nhàng thổi vào tai Mục Tắc làn hơi nóng, "Thật có duyên, em đây cũng một mình."

Thuận lý thành chương, Mục Tắc liền dẫn cậu đi phập phập phập.

Mỹ nhân chủ động vệ sinh sạch sẽ cửa sau rồi nằm ngửa ra, dáng dấp vô cùng nhu thuận. Ánh mắt nóng bỏng như thiêu như đốt, lại ẩn tình khêu gợi, "Nhanh lên một chút."

Vóc người mỹ nhân rất tuyệt, tuy mỏng manh nhưng vẫn phủ một tầng cơ bắp rắn chắc khiến Mục Tắc yêu thích không rời, hai tay anh xoa xoa liên tục, mỹ nhân thở gấp rên rỉ.

Cuối cùng, Mục Tắc cởi quần mang bao cao su vào, đề thương ra trận, mỹ nhân kêu lên một tiếng, lần đầu tiên đau đến trắng bệt khuôn mặt nhỏ, nhưng không muốn người bên trên dừng lại động tác, hai chân cậu tự nhiên quấn chặt chẽ vòng eo anh, bờ mông phối hợp ra ra vào vào, trong miệng phát những tiếng gầm gừ dâm đãng trêu đùa người đàn ông kia.

Mây mưa cuồng loạn hơn nửa đêm, mỹ nhân vừa mới nếm mùi đời lần đầu, mệt mỏi thiếp đi, tay chân còn không quên cuốn lấy người đàn ông, chỉ sợ anh ấy chạy mất, khóe miệng ửng lên một vệt cười đầy thỏa mãn.

Sau khi Mục Tắc thức dậy, tinh thần tràn ngập sảng khoái, anh tắm rửa mặc quần áo rồi rời đi, còn mỹ nhân nằm trên giường đêm qua bị dày vò đến thất điên bát đảo vẫn đang say giấc mộng, Mục Tắc ngẩng mặt vô tội nhìn trời, "Tôi không biết gì đâu, tôi vẫn còn là thanh niên trong trắng." (^)

Qua một thời gian dài không về biệt thự, nhìn thấy Lang Vinh ôm đầu gối ngây ngẩn ngồi trên sôpha, gương mặt tiều tụy sầu khổ, tâm trạng Mục Tắc bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên, anh móc trong túi ra một quyển sổ chi phiếu, quẹt quẹt vài nét bút rồi xé ra một tờ đưa cho Lang Vinh.

Lang Vinh nhận lấy chi phiếu nhìn vào, biểu tình trở nên tức giận trắng bệt, hai tay run rẩy, "Anh có ý gì?"

Mục Tắc nhận ra bây giờ mình đối với gương mặt ấy của Lang Vinh đã chán ngán lắm rồi, không nhịn được liền ngáp một cái, còn giữ hình tượng gì nữa, anh cố tình hừ khẩy một tiếng đầy khinh thường rồi quay đầu, nhân cơ hội ngáp cho đã mà không cần che miệng.

Mục Tắc khoan khoái giải thích cho hắn, "Phí chịch dạo."

Còn có phí bảo trì cúc hoa, nhưng vế này Mục Tắc chưa thốt ra khỏi miệng, đã bị ngắt lời.

Thần sắc Lang Vinh pha trộn nhiều màu xanh tái đỏ tím, gió mây biến ảo đẹp vô cùng, hắn vứt tấm chi phiếu về phía Mục Tắc, thét lớn, "Phí chịch dạo cái con mẹ nhà anh, anh dám sỉ nhục tôi như vậy! Anh cho rằng anh là ai!"

Hắn gắng sức gồng lên một tư thái thanh cao ngạo mạn, nhưng khó giấu phần nội tâm mờ mịt luống cuống.

Mục Tắc lại định ngáp nữa, nhưng anh kiềm chế khiến khóe mắt rỉ ra giọt lệ, trong phút chốc đáy mắt đã ngân ngấn sóng nước.

Lang Vinh thấy thế, ngỡ đâu đối phương còn chưa buông được mình, trong lòng bỗng nảy sinh một tia vui mừng, nhưng ngoài miệng vẫn nói lời cay đắng, "Anh giết chết anh ấy, lại còn đối xử tàn tệ với tôi, loại người như anh sớm muộn gì cũng gặp quả báo, chắn chắn tôi sẽ không bao giờ khuất phục trước anh!"

Mục Tắc nhìn Lang Vinh tự biên tự diễn rồi tự cười, có một sự ưu thương không hề nhẹ, "Mình gặp phải tên dở hơi ôn dịch gì thế này!"

"Được rồi." Anh thiếu kiên nhẫn xua xua tay, "Sao trước giờ tôi không thấy cậu phiền phức đến thế, cầm chi phiếu cút ngay cho tôi!"

Mục Tắc bước thẳng lên lầu không hề ngoái lại nhìn.

Lang Vinh đứng sững tại chỗ, bất động, chỉ có hắn tự biết, giờ khắc này trái tim của hắn răng rắc một tiếng vỡ nát.

Giải quyết xong tình nhân cũ, từ đó Mục Tắc thăng chức thăng lương, vươn lên làm tổng giám đốc, đảm nhiệm vị trí CEO, cưới vợ đẹp đẻ con ngoan, viên mãn đi đến cuối đoạn đường đời (e hèm), trở lại thực tế, cũng không có gì khác so với lý tưởng.

Ngoại trừ —

Hà Thâm cười híp mắt dâng bữa cơm trưa tự tay làm cho Mục Tắc, "Tiểu Mục Mục ~, em nấu lâu lắm đó, anh cho em chút mặt mũi mà nếm thử được không?"

Mục Tắc cả giận, "Tại sao phải cho cậu chút mặt mũi? Còn nữa, tại sao cậu xuất hiện trong phòng làm việc của tôi?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện