Biên tập: Namichan

Len lén xem lịch, ngày 14 tháng 2 đang tới gần, tâm tình Lâm Nhược Nhiên càng ngày càng tốt. Không biết Vân Thiên sẽ tặng quà gì cho mình nhỉ, đây là valentine đầu tiên hai người ở bên nhau, chắc chắn sẽ vô cùng đặc biệt.

Thực là mong quá đi! Lâm Nhược Nhiên càng ngày càng cảm thấy Âu Dương Vân Thiên giống như một cái phích nước, bề ngoài nhìn có vẻ cứng rắn lạnh lùng, cứng đầu cứng cổ nhưng bên trong lại nồng nhiệt như lửa. Về công, anh là một người có kiến thức sâu rộng, là tinh anh trong giới pháp luật, coi tội ác như kẻ địch, ân oán phân minh, quang minh chính đại. Về tư, ưm, là một người yêu rất lãng mạn dịu dàng, lại còn giỏi nấu nướng, còn có…

Lâm Nhược Nhiên nhận được thông báo phải tham dự một hội nghị kín. Cậu đoán chắc là đã xảy ra một vụ án lớn, cũng một khoảng thời gian rồi đội đặc công của cậu không có hành động gì, cho nên vô cùng hưng phấn bước vào phòng họp.

Tổ trọng án đang điều tra một tập đoàn buôn lậu súng ống đạn dược, vừa mới phát hiện được đầu mối quan trọng, cho nên cần triển khai các phương án chuẩn bị thu lưới. Đối thủ được trang bị đầy đủ vũ khí, lần hành động này tương đối nguy hiểm, hai tiểu đội trong đặc công Phi Hổ được lệnh phải tham gia hành động.

Lâm Nhược Nhiên có chút vui vẻ, nghĩ lần này nhất định có thể dùng bọn tội phạm kia để giãn gân giãn cốt một phen rồi. Sau khi đem kế hoạch hành động bố trí cẩn thận cho các đội viên trong đội, cậu bỗng cảm thấy có gì đó là lạ, nhìn lịch trên đồng hồ đeo tay.

Ah! Hôm nay đã bắt đầu hành động, nếu như kế hoạch không có gì bất ngờ xảy ra, thuận lợi tiến hành thì ngày cuối cùng tóm gọn bọn buôn lậu là ngày 20 tháng 2! Ngày 20, valentine đã qua rồi còn đâu!

Phải mất một lúc mới bình ổn được tâm tình, cậu lại ngồi vào bàn làm việc, cẩn thận nghiên cứu tư liệu có liên quan đến tập đoàn buôn lậu mà tổ trọng án đưa tới. Xử lý công việc được một lúc, uống vài ngụm cafe, Lâm Nhược Nhiên bắt đầu thấy khó chịu, chậm rãi bước ra khỏi phòng làm việc, dùng ánh mắt cực kì bất lương quan sát từng người từng người trong đám cấp dưới của mình.

Phát hiện vẻ mặt u ám khó chịu của Nhược Nhiên, tay chân đám cấp dưới như nhũn ra, hai hàm răng va vào nhau, rối rít tìm cớ chuồn khỏi phòng làm việc.

Ánh mắt chuyển đến trên người Phương Triển Nhan, Lâm Nhược Nhiên đột nhiên phát hiện, cậu ta không có chút sợ hãi nào, ngây ngốc ngồi một chỗ, dường như có điều gì buồn bực.

Tâm tư khẽ động, Nhược Nhiên nghĩ nhất định Phương Triển Nhan cũng giống mình, bởi vì không thể ở bên cậu sinh viên người yêu bé nhỏ trong ngày valentine nên đau khổ buồn bực không thôi.

Thấy có người cũng giống như mình, chỉ số tâm tình của Lâm Nhược Nhiên lại tăng vèo vèo, một lần nữa trở vào phòng làm việc. Thấy cấp trên đã rời đi, các đội viên trong đội đặc công bắt đầu lau mồ hôi lạnh.

Lâm Nhược Nhiên một đêm không về, đương nhiên Âu Dương Vân Thiên rất lo lắng, nghĩ đến thân phận đặc công của cậu, lại càng lo lắng không thôi. Với lấy tờ quảng cáo của khu nghỉ dưỡng, anh nở một nụ cười khổ.

.

Kế hoạch hành động của cục cảnh sát tiến hành thuận lợi, nhóm người bị tình nghi đều sa lưới, thu về một lượng lớn súng ống đạn dược.

Nhiệm vụ của đội đặc công kết thúc, khi trở lại cục cảnh sát báo cáo hành động thì cũng đã là ngày 23 tháng 2.

Sắp xếp lại các trang bị mang theo bên người, sau khi nộp lại cho phòng bảo quản, đội viên đội đặc công rối rít thay thường phục chuẩn bị về nhà. Lần này hành động này rất thành công nên mọi người có thể tranh thủ nghỉ ngơi ba ngày.

Lúc Lâm Nhược Nhiên về đến nhà cũng đã là mười giờ đêm.

“Em đã về!”

Gặp lại người yêu sau một khoảng thời gian “mất tích”, Âu Dương Vân Thiên vừa mừng vừa sợ, lập tức kéo người yêu ôm vào lòng.

“Em mệt quá đi…” Cậu nằm trong lòng anh, thì thào nói.

Âu Dương Vân Thiên dịu dàng vuốt tóc mái của Nhược Nhiên, hỏi: “Em muốn nghỉ ngơi hay là ăn chút gì đó trước?”

“Để em ngủ…”

Hôm sau chính là chủ nhật, cả hai người đều không phải đi làm, lưu luyến hơi ấm cơ thể của người yêu, Lâm Nhược Nhiên không muốn rời giường, cũng không cho Âu Dương Vân Thiên đứng dậy.

Ôm lấy vai Lâm Nhược Nhiên, anh chợt nhớ ra gì đó, vươn tay mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy một hộp quà ra tặng cậu.

“Quà valentine, mong rằng không quá trễ.”

Nhược Nhiên cười ngọt ngào nhận lấy. Là một hộp chocolate, còn có một bé hamtaro được làm bằng bạc nguyên chất, móc vào một sợi dây bằng bạc, thật tinh xảo.

“Vốn là anh định đặt chỗ ở một khu nghỉ dưỡng vùng ngoại thành, muốn cùng em đến đó nghỉ ngơi hai ngày. Chỗ ấy không khí trong lành, lại có sông suối, có thể câu cá, leo núi, còn có thể nếm thử món ăn dân dã, miền núi…”

Biết rằng không cách nào hưởng thụ, Lâm Nhược Nhiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

“Lần sau, nhất định lần sau sẽ cùng đi.”

Vừa nghĩ đến suối nước nóng và khu nghỉ dưỡng không cánh mà bay, cậu càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, đột nhiên cắn trên vai Âu Dương Vân Thiên một cái.

“Ah.” Âu Dương rên một tiếng.

Một lát sau, cậu nhỏ giọng: “Em cắn anh, anh không tức giận à?”

Giọng nói Âu Dương Vân Thiên dịu dàng: “Không tức giận. Lúc em không vui, người em có thể cắn là chỉ mình anh thôi. Đương nhiên anh sẽ để em cắn thoải mái.”

“Sau này cắn, anh cũng không tức giận?”

“Sẽ không.”

.

Xế chiều, kêu gào muốn ăn một bữa tiệc lớn để bồi bổ, Lâm Nhược Nhiên kéo Âu Dương Vân Thiên ra ngoài.

Lúc mặc áo khoác, Âu Dương Vân Thiên phát hiện bộ dáng Lâm Nhược Nhiên rảnh rỗi tay không, đứng trước cửa chờ anh: “Động tác của em thật là nhanh.”

Lâm Nhược Nhiên lắc đầu: “Em không mang cái gì nên đương nhiên là sẽ nhanh rồi. Anh còn phải lấy chìa khóa xe, chìa khóa nhà, ví tiền nữa. Còn em chỉ cần mang anh theo là được, hì hì.”

Âu Dương Vân Thiên nghe xong, gật đầu, cảm thán: “Anh đúng là đa năng nhỉ!”

Ăn cơm xong, hai người lái xe ra bờ sông ngắm cảnh đêm, đến khi về nhà thì thời sự lúc mười giờ đã kết thúc.

Lâm Nhược Nhiên đẩy cửa phòng tắm bước ra, tay đang dùng khăn lau tóc, trông thấy Âu Dương đang kéo rèm cửa sổ phòng ngủ, tâm lại bắt đầu ngứa ngáy.

Chậc, tiểu biệt thắng tân hôn (*), nhất định Vân Thiên rất muốn rồi, mặc dù vẻ mặt như bài tú-lơ-khơ kia nhìn không ra chút biểu tình gì, bất quá…

Tựa vào vai Âu Dương Vân Thiên hồi lâu, thấy anh vẫn đọc sách với vẻ mặt nghiêm túc, Lâm Nhược Nhiên tức giận cắn răng.

Liếc mắt nhìn Âu Dương một lát, phát hiện anh không thèm nhìn mình, Lâm Nhược Nhiên quyết định chủ động. Tay đặt trên bả vai Âu Dương, cậu cắn cắn cái vành tai anh nũng nịu: “Vân Thiên, ah ừm… Em muốn…” Cậu vô cùng ranh mãnh đem cái từ “muốn” kia ngân thật dài, thật ngọt.

Âu Dương Vân Thiên đầu tiên là cứng đờ, vành tai bị đầu lưỡi nóng ướt liếm qua, sách trên tay lập tức rơi xuống.

Lâm Nhược Nhiên nhìn thấy, cậu biết, nghe xong câu ấy, anh đang rất ngượng ngùng.

Hai người đều là những kẻ mạnh miệng, cho dù những lúc thân mật cũng sẽ không nói ra những lời như thế, mà thà rằng dùng ngôn ngữ thân thể để biểu đạt cho đối phương biết. Lúc này đây, Âu Dương nghe Lâm Nhược Nhiên gợi tình nói ra, cho nên rất kinh ngạc.

Dịu dàng hôn thật sâu, Lâm Nhược Nhiên tiếp tục dùng giọng điệu vô cùng quyến rũ, nói ra những lời buồn nôn muốn chết: “Vân Thiên, ưm… Em muốn… muốn thật nhiều, thật nhiều hơn nữa… Em muốn thật nhiều thật nhiều thật nhiều…” Với mục tiêu mê hoặc Âu Dương đến chảy máu mũi, cậu vừa nói vừa ra sức uốn éo thắt lưng, cọ cọ vào ngực anh.

Cảm giác Vân Thiên bị mình quấy nhiễu đã nhanh chóng có cảm giác, trong lòng cậu thầm cười đến xấu xa.

Còn chưa kịp tắt đèn ngủ, Lâm Nhược Nhiên đã bị đè ngã xuống giường.

Vừa nhiệt tình vừa dịu dàng, triền miên đến hơn nửa đêm, cuối cùng, Nhược Nhiên có chút hối hận. Cậu chỉ cần nói “Em muốn thật nhiều…” là đủ rồi, nói thêm “Em muốn thật nhiều thật nhiều thật nhiều…” làm cái quái gì chứ. Kết quả là cả người mềm nhũn vô lực, ngay cả đốt ngón tay cũng không động đậy nổi. Mặc dù được Vân Thiên yêu thương thì rất sung sướng, nhưng mà sáng sớm mai nhất định là không bò dậy nổi rồi.

Trước khi nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, Lâm Nhược Nhiên rúc vào trong lòng Âu Dương Vân Thiên, đưa tay chọt chọt vào ngực anh: “Này, không nghĩ tới, anh đã ba lăm tuổi rồi mà vẫn còn rất mạnh mẽ nha!”

“Ý em là… anh thật sự rất tuyệt vời.”

“Ừm.” Âu Dương vẫn như cũ, dịu dàng trả lời.

***

Lúc Lâm Nhược Nhiên biết được vụ án mà Âu Dương Vân Thiên mới tiếp nhận, cậu không nói gì, nhưng vẻ mặt thoáng thay đổi. Cậu sớm đã nghe tổ trọng án nói qua một số chuyện liên quan đến vụ kiện tập đoàn QT này.

Đó là một tập đoàn lắp rắp linh kiện điện tử, trên thực tế là làm ăn phi pháp, giao dịch buôn lậu, tên đầu sỏ đứng đầu là người trong một tổ chức xã hội đen. Tổ trọng án đã từng xuất kích hai lần, nhưng lại không có chứng cứ đầy đủ nên bọn chúng mới thoát tội. Lần này, rốt cuộc tội phạm cũng sa lưới, những chứng cứ thu thập được cũng đủ để hắn ngồi tù ít nhất mười năm.

Lâm Nhược Nhiên lo lắng trong quá trình thẩm tra xử lý sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Trước đây, trong lúc tiến hành điều tra xử lý đồng phạm, người thân các công tố viên của viện kiểm sát đều bị uy hiếp, trong đó có người gặp phải tai nạn giao thông kỳ lạ, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng bị trọng thương.

Liệu Vân Thiên có thể nào…

Lâm Nhược Nhiên đứng ngồi không yên, đứng trên góc độ nào đó thì cậu cảm thấy hối hận vì thân phận đặc công của mình, nếu như còn ở tổ trọng án, có thể yêu cầu cấp trên, xin điều vào tổ bảo vệ các nhân vật quan trọng, ở cạnh bảo vệ Vân Thiên.

Mỗi ngày Âu Dương Vân Thiên về nhà, Lâm Nhược Nhiên luôn đón chào anh bằng việc quan sát đánh giá hồi lâu, đông sờ tây mó, trên danh nghĩa là ăn đậu hủ, bởi vì thực tế cho dù anh bị thương cũng không nói cho cậu biết.

“Gần đây… không có việc gì chứ?” Cùng nhau ngồi trên ghế sofa xem TV, Lâm Nhược Nhiên cố ý hỏi.

Âu Dương lắc đầu.

“Thư đe dọa các thứ cũng không có?”

Âu Dương Vân Thiên vẫn lắc đầu.

Lâm Nhược Nhiên hừ một tiếng, không hỏi nữa.

Kỳ thực Âu Dương Vân Thiên không nói thật, thư đe dọa sớm đã nhận được, thậm chí không chỉ mình anh, mà ngay cả mấy đồng nghiệp phụ trách án kiện này đều nhận được, chẳng qua là nội dung có chút khác nhau mà thôi.

Trong thư đe dọa, các chữ cái lớn bé khác nhau được cắt ghép từ những tờ báo xuống. Vẻ mặt Âu Dương Vân Thiên vẫn như cũ, lạnh lùng nghiêm túc.

Ngay từ lúc thành lập hồ sơ vụ án, mọi người đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ gặp những đe dọa kiểu này. Âu Dương không nói cho Nhược Nhiên, sợ cậu lo lắng, công việc của Nhược Nhiên đã có nhiều áp lực, anh không muốn tăng thêm phiền não cho cậu.

.

Lúc ngồi ăn cơm trưa, Ôn Thiên Thiên ngồi bên cạnh Âu Dương Vân Thiên, đột nhiên cô đưa tay sờ mặt anh.

Âu Dương Vân Thiên nhanh đưa tay giữ lấy, mở to mắt nhìn thẳng Ôn Thiên Thiên, thầm nghĩ cô ranh con này hôm nay chập cái dây thần kinh nào rồi, dám ra tay với mình.

“Âu Dương, tôi cảm thấy anh gần đây da dẻ hồng hào, mới mua được bộ dưỡng da nào à? Có hàng tốt không được giấu đồng nghiệp nha.” Ôn Thiên Thiên hoàn toàn không sợ ánh mắt lạnh băng có lực sát thương cực cao của Âu Dương Vân Thiên, phối hợp với lời nói, tay lại vươn lên sờ tiếp.

“Không có, tôi chưa bao giờ dùng mấy thứ ấy.” Âu Dương Vân Thiên một lần nữa ngăn tay của cô đồng nghiệp lắm chuyện lại.

“Không được gạt người.”

“Tôi không lừa cô.”

“Nhưng mà da thực sự đẹp hơn rất nhiều kìa.” Ôn Thiên Thiên chống cằm, nhìn từ trên xuống dưới: “Không phải là được tắm trong bể tình yêu đấy chứ…”

Nghe Ôn Thiên Thiên lầm bầm suy đoán, Âu Dương Vân Thiên giữ nguyên vẻ mặt lạnh như núi băng, tuyệt không lộ ra nửa điểm manh mối cho cô ranh kia.

Tám xong mấy chuyện trên trời dưới đất, Ôn Thiên Thiên lại nói đến vụ án: “Âu Dương, anh và anh Lưu gần đây phải thật cẩn thận.”

“Ừ.” Âu Dương Vân Thiên gật đầu.

“Hẳn là nên điều người bảo vệ các anh.”

Âu Dương Vân Thiên lắc đầu: “Không cần, sẽ nhanh chóng mở phiên tòa xét xử vụ này, tôi thấy hắn ta cũng chẳng làm được trò gì nữa đâu. Lần này chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, nhất định có thể phán hắn mười năm trở lên.”

Ngày mở phiên tòa thẩm tra vụ án tập đoàn QT đang tới gần, chuyện gì cũng không có xảy ra. Lâm Nhược Nhiên cứ nghĩ rằng sẽ có chuyện gì đó phát sinh, không khỏi nghĩ mình có phải đã lo lắng thái quá hay không.

Ngày chính thức thẩm tra xử lý vụ án, hấp dẫn rất nhiều phương tiện truyền thông, nhưng mà đều bị chặn ở ngoài, cũng có một vài ký giả chạy đến viện kiểm sát phỏng vấn. Khoác trên người bộ vest xanh đen, thân hình cao lớn của Âu Dương nổi bật giữa đám đông, theo sau là các đồng nghiệp, ánh đèn flash chớp nháy liên tục.

Kiểm sát trưởng có gương mặt anh tuấn, khí chất lạnh như băng, ánh mắt kiên nghị, trên người có một loại khí chất uy nghiêm khó có thể hình dung, vẻ mặt không chút thay đổi băng qua hành lang dài lát đá cẩm thạch.

Những căng thẳng cùng lo âu rốt cuộc cũng kết thúc tại phiên tòa này, lòng Lâm Nhược Nhiên cũng có chút buông lỏng.

Kế hoạch của cậu là sau khi vụ án lớn này kết thúc, sẽ xin nghỉ phép cùng Vân Thiên. Nhược Nhiên còn chưa nghĩ xong nên đi đâu nghỉ ngơi, thì đã bị đám đồng nghiệp phát hiện cậu đang xem mấy tờ quảng cáo của các công ty du lịch.

“Sếp, muốn đi du lịch sao?”

Lâm Nhược Nhiên nheo mắt, hừ một tiếng.

Lý Bối ngồi một bên đưa tay vuốt cằm, ngửa đầu nhìn trần nhà hồi tưởng: “Nói về chuyện này, lần trước trong đội cũng có người được đi du lịch rồi… Là Triển Nhan, đi cùng nhóc con nhà cậu ta, đội trưởng anh…”

Đôi mắt mọi người nhấp nháy không ngừng, xoẹt một cái đều lia thẳng về phía Lâm Nhược Nhiên, nhìn cậu chằm chằm.

Lâm Nhược Nhiên nghiêm mặt: “Khi nào thì đến phiên các cậu quản chuyện của tôi vậy.”

“Chúng tôi là quan tâm anh thôi mà sếp, là quan tâm đó.”

“Sếp, đã lâu chưa đến nhà anh chơi. Lúc nào đó mọi người cùng đến nhà anh happy một chút nhỉ.” Có người đề nghị.

“Đúng vậy, đúng vậy, đến nhà sếp chơi đi.” Lập tức có người phụ họa.

Lâm Nhược Nhiên khẽ nhíu mày. Nhà mình? Đã lâu lắm rồi không trở về cái nhà kia, hiện tại sợ rằng bệ cửa sổ đã đóng một lớp bụi dày rồi.

“Không được!”

Vừa mới nói xong, lập tức Lý Bối nhìn đám đồng nghiệp bên cạnh vỗ tay đôm đốp: “Tôi thắng, tôi thắng rồi, trả tiền trả tiền mau!”

Lâm Nhược Nhiên nhìn thấy trừng mắt: “Các cậu làm gì thế!”

Phương Triển Nhan giải thích: “Chúng tôi chẳng qua là cá với nhau, nếu như đề nghị đến nhà sếp, anh có từ chối hay không, tiểu Bối nói anh nhất định sẽ từ chối.”

“Vì sao?”

Lâm Nhược Nhiên liếc nhìn Lý Bối, thầm nghĩ tên này sao có thể hiểu rõ mình thế.

Cầm trong tay đống tiền mặt vừa mới thu được, Lý Bối cười gian xảo: “Nhất định là sếp đang ở nhà kiểm sát trưởng Âu Dương. Việc này mà còn phải đoán sao, mấy người bọn họ thật ngu ngốc quá đi.”

Vẻ mặt Lâm Nhược Nhiên tức thì tối sầm.

Phát hiện ánh mắt cấp trên cực kỳ không thân thiện, Lý Bối và Phương Triển Nhan vội vàng giơ hai tay đên đầu hàng, lui người trốn phía sau, sợ sếp tức giận giơ chân lên đá một phát thì toi luôn.

“Bọn em không hề theo dõi sếp, chỉ là tình cờ thấy anh với kiểm sát trưởng Âu Dương trên đường Trữ Tĩnh. Nhà của sếp không ở đường ấy, vậy khẳng định là nhà của kiểm sát trưởng Âu Dương rồi.”

Lý Bối vừa dứt lời, Phương Triển Nhan liền đá cậu ta một cái, Lý Bối hét to.

Lâm Nhược Nhiên đen mặt, nhìn chằm chằm đám cấp dưới của mình một chút.

“Ờ, được thôi, hôm nay tan việc thì đến nhà tôi.” Nói xong, Lâm Nhược Nhiên quay trở về phòng làm việc, để lại đám cấp dưới hai mặt nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, dùng ánh mắt ngơ ngác hỏi nhau có phải là sếp đổi tính rồi không.

.

Đội đặc công Phi Hổ ngồi gọn trong chiếc xe du lịch đến “nhà mới” của Lâm Nhược Nhiên. Đi được nửa đường, Lâm Nhược Nhiên kêu dừng xe, đến một quán bên đường mua một đống thức ăn.

“Cái lũ sói đói này, mua nhiều đồ ăn như vậy không biết có đủ hay không nữa!”

“Sếp, sao mà anh vẫn không học nấu cơm được vậy?” Phát hiện là mua đồ ăn sẵn, có người nhỏ giọng hỏi.

Lâm Nhược Nhiên hừ một tiếng: “Bình thường ở nhà anh ta nấu cơm.”

“Oa, sếp thật là hạnh phúc đó.”

“Đúng vậy, thật nhìn không ra, kiểm sát trưởng Âu Dương còn biết nấu ăn nữa kìa.”

Lâm Nhược Nhiên nghe đám đám cấp dưới ‘bình loạn’, trong lòng vô cùng đắc ý.

Xe đến gần tòa nhà Âu Dương Vân Thiên ở, phía dưới lầu không có người nào đáng nghi, thế nhưng khu vực ven đường, có mấy chiếc xe trước đây chưa từng thấy đang đỗ.

Với tính nhạy cảm của nghề nghiệp, Lâm Nhược Nhiên căng thẳng. Không thể nói rõ là cái gì, nhưng cậu biết có chỗ nào đó không ổn. Ngăn đám đội viên muốn xuống xe, Lâm Nhược Nhiên ý bảo dừng xe ở ven đường, nhóm người tiếp tục ngồi bên trong.

“Sếp, làm gì vậy?” Có người sốt ruột hỏi.

“Đừng nói lớn, đợi một chút!” Lâm Nhược Nhiên trừng mắt, đám kia mấy lời thắc mắc còn chưa nói xong đã vội nuốt trở về.

Một chút này là phải chờ đến 40 phút. Không gian bên trong xe có hạn, một đội đặc công toàn người cao lớn chân dài, ngồi cong người lại, có chút khó chịu.

“Sếp, còn phải chờ bao lâu nữa, làm gì thế, đến cũng đến rồi còn không cho chúng tôi vào nhà, đừng mà.”

Lâm Nhược Nhiên quát khẽ: “Câm miệng!”

Lại đợi một lúc nữa, có người nhịn không được, bắt đầu mở gói thức ăn.

Lâm Nhược Nhiên quay đầu trừng mắt: “Hừ, mang các cậu theo thật mất mặt!”

“Sếp, anh nói vậy là không đúng rồi, nếu như là phải làm nhiệm vụ nằm vùng, bọn tôi đều là đạt tiêu chuẩn hạng nhất, nhưng mà anh hiện đang ngắm cái gì vậy? Mùi vịt quay thơm lừng thế này, tôi đang đói bụng, có thể chịu được sao.” Lý Bối nghiêm trang nói, những đồng nghiệp khác lập tức gật đầu phụ họa.

“Tiểu Bối đầu heo này, ngày mai sẽ đem cậu đi bán!” Lâm Nhược Nhiên oán hận nói.

Lý Bối tiếp tục cợt nhả: “Sếp, nhìn bộ dạng của tôi coi, ai dám mua chứ.”

Lâm Nhược Nhiên vừa chú ý động tĩnh mấy chiếc xe không rõ lai lịch bên ngoài cửa sổ, vừa cười đùa: “Ai á? Nhất định sẽ có tên đàn ông nào đó đồng ý, yên tâm, lão đại tôi nhất định sẽ tìm một người nuôi cậu, đảm bảo cậu ăn uống no đủ, không sợ đói.”

Các đặc công khác cười vang, Lý Bối buồn bực cắn một miếng vịt quay trên tay.

Vừa lúc đó, một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy lại gần, bọn họ là những đặc công được huấn luyện bài bản, trí nhớ và lực phân biệt đều rất mạnh, ngay lập tức có người nhận ra đã từng thấy qua biển số xe kia.

“Ơ, nhìn kìa, xe của kiểm sát trưởng Âu Dương…” Còn chưa nói xong, mấy chiếc xe đỗ lác đác bên đường đồng loạt mở cửa.

Nhìn là biết đối phương cũng được huấn luyện qua, động tác mở cửa xuống xe đều rất gọn gàng, tựa như chẳng qua là mấy người xa lạ không liên quan đến nhau xuống xe, chẳng có gì đặc biệt khiến cho mọi người xung quanh để ý.

Thế nhưng trong mắt mấy đặc công, sớm đã nhìn ra manh mối.

“Nhìn có gì đó là lạ…”

Xe của Âu Dương Vân Thiên đi vào làn đường trước cửa tòa nhà, chuẩn bị đi xuống gara dưới tầng lòng đất.

Đám người kia thừa dịp xe chạy chầm chậm quẹo vào cửa hầm, liền bám theo.

“Sếp!”

Lâm Nhược Nhiên nhấc tay, ngón cái và ngón trỏ búng vào nhau nghe ‘tách’ một tiếng: “Còn cần tôi ra lệnh sao? Chỉ có mười mấy tên thôi, trong vòng ba phút đồng hồ giải quyết xong cho tôi.”

“Vâng! Đội trưởng!”

Một đám đặc công của đội Phi Hổ mặc thường phục xuống xe.

Âu Dương Vân Thiên đã chú ý tới đám người xa lạ đang quây lại, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, anh nghĩ thầm: quả nhiên là vẫn tới, chỉ có điều không ngờ là sau khi vụ án đã thẩm tra xử ký xong. Đây đại khái là trả thù đi.

Ngay lúc Âu Dương Vân Thiên tự hỏi mình có nên xuống xe hay không, đột nhiên anh nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc qua kính chiếu hậu.

Lý Bối trên mặt mang theo nét cười dịu dàng, tay vừa giơ lên, đặt lên vai gã đàn ông mặc vest đứng phía trước: “Này, người anh em…”

Đối phương hiển nhiên đang trong trạng thái căng thẳng, vai bị vỗ một cái, giật mình, tay còn phản ứng nhanh hơn so với đại não, xoay người tung một đấm.

Lý Bối cũng chẳng phải ngồi không, hơi nghiêng người, một phát bắt được cổ tay, lên đầu gối tung một cú vào bụng đối phương. Tên kia nước bọt phun ra tung tóe, thoáng cái liền ngã sấp xuống đất.

Mấy người đang phục kích còn lại cũng ra tay, chỉ vừa xuất mấy chiêu, đã khiến những kẻ khác lộ ra ánh mắt kinh hoàng.

Hai phút hai mươi lăm giây, mười lăm tên toàn bộ ngã xuống.

Người dân bị cuộc đọ sức tự do hấp dẫn vây lại xem, thỉnh thoảng có người phát ra tiếng khen ngợi. Khi một vị đặc công tuấn tú đang đứng gần đó tung cước đánh ngã một tên đang chạy trốn, xung quanh rộ lên tràng vỗ tay và tung hô vang dội.

“Đẹp thật! Lại còn rất đẹp trai nữa!”

“Học ở đâu vậy! Tôi cũng muốn bắt chước!”

“Là đang quay phim sao, máy chụp ảnh đâu rồi?”

Khi cả hai bên vừa vừa mới động thủ thì có một vài người dân báo cảnh sát. Lúc này, cảnh sát tuần tra đã tới.

Phương Triển Nhan tiến lên phía trước, nhỏ giọng nói mấy câu với cảnh sát tuần tra. Chỉ chốc lát, mấy chiếc xe cảnh sát chạy tới, dẫn đám người kia đi.

Lâm Nhược Nhiên xuống xe, nói vài câu với cảnh sát tuần tra rồi đi tới bên cạnh Âu Dương Vân Thiên .

“Nhược Nhiên, em…”

Lâm Nhược Nhiên cười cười với Âu Dương Vân Thiên: “Chúng ta đều phải tới cục cảnh sát uống trà một chuyến rồi, vốn là em định mang mấy tên nhóc này đến nhà ăn cơm.”

Trong ánh mắt Âu Dương Vân Thiên vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, còn một chút sợ hãi vì việc vừa rồi.

Lâm Nhược Nhiên duỗi ngón cái tay ra, nói với đội viên của mình: “Lần sau nhé, lần sau tôi mời các cậu ăn cơm.” Nói xong, liền kéo Âu Dương Vân Thiên lên xe.

Tại cục cảnh sát thành phố, thành viên trong tổ trọng án vừa lấy xong khẩu cung của mười lăm tên nghi phạm, trở lại khu làm việc nói với Lâm Nhược Nhiên: “Lâm sir, bọn người này hôm nay gặp phải các anh, thực sự là quá xui xẻo rồi!”

Lâm Nhược Nhiên trên mặt tươi cười nhưng trong lòng thầm kêu nguy hiểm thật. Mấy hôm nay cậu vẫn luôn lo lắng, chỉ sợ Vân Thiên có chuyện gì, quả đúng là xảy ra chuyện, chỉ có điều không nghĩ tới lại trùng hợp như thế, vừa lúc mình bắt gặp nên không có chuyện đáng tiếc gì xảy ra.

Lúc này, Âu Dương Vân Thiên cũng đã lấy xong khẩu cung, một cảnh sát trong tổ trọng án đi bên cạnh anh.

“Kiểm sát trưởng Âu Dương, anh có thể về, cảm ơn sự hợp tác của anh, chúng tôi sẽ thẩm tra một lần nữa. Có lẽ một vài ngày nữa, đám người này sẽ được chuyển qua cho viện kiểm sát.”

Khi Âu Dương Vân Thiên và Lâm Nhược Nhiên đối mặt nhau, hai người cùng lúc hỏi: “Anh/Em không sao chứ?”

Âu Dương Vân Thiên lắc đầu: “Anh không sao.”

Lâm Nhược Nhiên nheo mắt cười: “Em cũng không có việc gì, em chẳng phải động thủ mà. Chỉ là vốn muốn mời bọn họ một bữa, có vẻ như hôm nay không được rồi, để hôm khác vậy.”

“Đến hôm đó anh sẽ xuống bếp.”

“Là anh nói đấy nhé.”

Chờ đến lúc hai người về đến nhà, Lâm Nhược Nhiên tựa như trút được gánh nặng, đứng ở thềm cửa ôm lấy Âu Dương Vân Thiên thật chặt.

“Nhược Nhiên, anh không có việc gì, đừng ôm chặt như thế.” Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

Lâm Nhược Nhiên chôn mặt trên hõm vai anh: “Vân Thiên, em rất sợ, nếu như hôm nay em không đồng ý mời đám nhóc kia về nhà ăn, nếu như em không chú ý đến mấy cái xe lạ đó, em sợ…”

“Nhược Nhiên, không có việc gì nữa rồi, em xem, không xảy ra chuyện gì hết. Bọn kia vẫn chưa kịp động thủ thì đã bị người của em hạ gục rồi mà.”

“Nhưng mà em vẫn còn sợ, em sợ lúc không có em bên cạnh anh sẽ gặp nguy hiểm, em không muốn anh bị thương.” Lâm Nhược Nhiên ngẩng đầu, đưa tay vuốt ve gương mặt Âu Dương Vân Thiên: “Vân Thiên, em có thể bảo vệ anh. Em biết tính anh mà, anh không thích nghe những lời này, nhưng mà em vẫn phải nói. Vân Thiên, lúc nhỏ anh thường bên cạnh che chở cho em, khi ấy em luôn hi vọng một ngày nào đó mình trở nên kiên cường hơn, không chỉ có anh bảo vệ cho em, mà em cũng có thể bảo vệ anh.”

Anh ôm chặt lấy cậu: “Nhược Nhiên, anh biết, tâm ý của em anh đều biết cả.”

.

Buổi tối, dựa vào trong ngực Âu Dương Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiên ôm lấy thắt lưng anh, vẫn còn có cảm giác sợ hãi.

Nắm lấy tay cậu, anh thì thầm: “Lúc nhận được thư đe dọa, anh vẫn cho rằng không lâu sau sẽ gặp đám côn đồ ấy, nhưng không ngờ được là sau khi vụ án đã xử lý xong…”

“Cái gì!” Lâm Nhược Nhiên lập tức ngồi thẳng người, trừng mắt: “Sao anh không nói cho em biết!”

“Anh sợ em lo cho nên không nói, nội dung lá thư chẳng có gì, vả lại anh cũng không sợ.” Âu Dương Vân Thiên vội vàng trấn an Lâm Nhược Nhiên.

“Anh!” Cậu nhéo mu bàn tay anh, “Sau này nếu như có chuyện tương tự, anh dám không nói cho em biết xem, em cắn chết anh!”

“Chuyện thế này không thường xuyên gặp đâu.”

“Nhưng mà em lo!”

Nhìn Lâm Nhược Nhiên lo lắng, sốt ruột lại còn mang theo vẻ mặt tủi thân, Âu Dương Vân Thiên vội vàng nói: “Anh sẽ không làm cho em lo lắng, tin tưởng anh, Nhược Nhiên.”

Lâm Nhược Nhiên lộ ra vẻ mặt bất mãn: “Anh không tin thực lực của em chứ gì! Nói cho anh biết, em là đội trưởng đội đặc công cũng không phải chỉ có cái danh hão, đám người gặp hôm nay, một mình em cũng có thể san bằng.”

“Anh biết, Nhược Nhiên, đương nhiên anh biết, Nhược Nhiên của anh rất lợi hại.”

“Hừ!” Lâm Nhược Nhiên trợn mắt nhìn Âu Dương một cái, sau đó lại chui vào ngực anh.

“Còn nữa, hôm nay đám người kia coi như là tự dâng mình tới cửa, có khẩu cung của bọn họ, lại có thể kiện tên đầu sỏ của tập đoàn QT thêm một tội rồi.”

Âu Dương Vân Thiên siết chặt thắt lưng Lâm Nhược Nhiên: “Nhược Nhiên, em phạm quy.”

“Cái gì?”

“Quy ước ở nhà không được nói chuyện công việc.”

Lâm Nhược Nhiên bĩu môi liếc Âu Dương Vân Thiên, đưa tay cởi bỏ khuy áo ngủ của anh: “Xì, đề tài này là do anh khơi ra trước đấy chứ.”

Âu Dương cười thầm, phản ứng của người này đúng là nhanh thật.

Nằm gọn trong ngực trần của Âu Dương Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiên hếch mặt lên, nhìn chăm chú vào mắt anh, đầu tiên là cố ý cười ngả ngớn, sau đó đưa tay nắm lấy cằm anh, vẻ mặt y chang playboy đùa giỡn con gái nhà lành: “Vân Thiên, phạm quy thì phải bị phạt nha.”

Khóe miệng anh lộ ra ý cười cơ hồ không thể nhìn thấy, không đẩy tay cậu ra mà rũ mắt hỏi: “Phạt như thế nào?”

“Phạt anh phải nghe lời em!” Lâm Nhược Nhiên lập tức nói.

“Không thành vấn đề.” Vừa nói, Âu Dương Vân Thiên vừa tắt đèn.

Căn phòng ngủ chìm trong bóng tối quyến rũ, không lâu sau liền vang lên tiếng thở dốc rất nhỏ tràn đầy sắc tình, rồi lại nghe thấy tiếng Lâm Nhược Nhiên khẽ rên rỉ.

“Không đúng, không đúng, không phải là như vậy…”

Sau đó là tiếng cười lạnh của Âu Dương Vân Thiên: “Hừm, anh đã nhận phạt rồi. Tốt nhất là em nên tiếp nhận đi.”

***

Ba tuần sau, toàn bộ án kiện liên quan đến tập đoàn QT đã được thẩm tra xử lý xong, phạm nhân và đồng phạm đều nhận được phán quyết theo đúng quy định của pháp luật.

Vốn tưởng rằng sau khi kết thục vụ án lớn này, Âu Dương Vân Thiên sẽ có một quãng thời gian dễ thở, Lâm Nhược Nhiên hí ha hí hửng bắt đầu tìm hiểu quảng cáo du lịch, kết quả kiểm sát trưởng Âu Dương phải lên phương Bắc dự hội nghị.

Không thể cùng nhau du lịch, trái lại người yêu phải đi xa, Lâm Nhược Nhiên tức giận nghiến răng nghiến lợi, một đống tức giận này đều rơi xuống đầu đám đội viên đội đặc công. Bọn họ bị Lâm Nhược Nhiên mang đi tập taekwondo mỗi ngày, mọi người kêu khổ không ngớt, tất cả đều ngóng trông ngày kiểm sát trưởng Âu Dương trở về.

Một ngày kia, buổi huấn luyện gián đoạn, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Lâm Nhược Nhiên, phỏng đoán có khả năng tâm tình của cậu khá tốt, Lý Bối không sợ chết ngang nhiên xông qua hỏi: “Sếp, bao giờ thì kiểm sát trưởng Âu Dương trở về?”

Lâm Nhược Nhiên trừng đôi mắt hoa đào, sau đó cười đến ngọt ngào: “Sao? Cậu rất muốn gặp anh ấy?”

Lý Bối xua tay liên tục: “Không dám, không dám.”

Các đội viên khác nhìn thấy tình cảnh này, đều cười trộm: tên Lý Bối này thật đúng là dám làm bia đỡ đạn.

“Sếp, ý em là chờ kiểm sát trưởng Âu Dương trở về, bọn em có thể đến nhà anh ăn…”

Nhìn nụ cười nịnh nọt của Lý Bối, nghĩ đến mình còn thiếu bọn họ một bữa ăn, Lâm Nhược Nhiên suy nghĩ một chút: “Được rồi… tối nay tôi mời khách.”

Lý Bối vội vàng kéo tay Lâm Nhược Nhiên: “Đừng mà, sếp.” Sau đó bày ra vẻ mặt nịnh nọt: “Bọn em còn chưa được thưởng thức tay nghề của kiểm sát trưởng Âu Dương, nghĩ nhất định là rất tuyệt.”

Lâm Nhược Nhiên trong lòng âm thầm đắc ý.

Nhìn dáng vẻ tươi cười chờ câu trả lời của Lý Bối, Lâm Nhược Nhiên suy nghĩ một lúc, liếc cậu ta một cái, đôi mắt long lanh nước chớp động, thấy vậy Lý Bối cho rằng nguyện vọng của mình đã đạt được, nước miếng cơ hồ sắp chảy xuống.

“Cậu… Giấc mơ ban ngày cũng đẹp ghê ha!”

Cấp trên đột nhiên trở mặt vô tình, Lý Bối dở khóc dở cười: “Sếp…”

“Hôm nay tôi mời khách, cậu cố sức mà ăn đi,” vừa nói Lâm Nhược Nhiên vừa cười gian tà nhìn Lý Bối, “Đến nhà hàng chỉ tốn 199 đồng ăn cho no vào, cậu cứ tận lực ăn, tôi nhất định không ngăn cản cậu, nhưng mà… Đừng có mơ đến nhà tôi!”

Biết mình đã quấy rầy cùng cố tình phá đám Phương Triển Nhan với cậu sinh viên người yêu bé nhỏ của cậu ta ra sao, đương nhiên Lâm Nhược Nhiên không có ý định cho đám sói con này cơ hội, để bọn họ tới cửa cười nhạo mình.

Các đội viên khác vừa nghe, rối rít oán giận, nói thẳng Lâm Nhược Nhiên là đồ keo kiệt.

Lâm Nhược Nhiên không thèm quan tâm đến vẻ mặt oán trách của bọn họ, ra lệnh: “Sau khi nghỉ giải lao 5 phút, tất cả chạy cự ly dài 3000 mét, ai về cuối hít đất 100 cái!” Nói xong liền ngẩng cao đầu nghênh ngang đi mất.

Tiếng khóc ai oán vang thấu trời xanh, các đội viên xúm lại nghị luận.

“Căn bản là sếp không muốn cho chúng ta đến nhà.”

“Không phải nhà sếp mà, đó là nhà của kiểm sát trưởng Âu Dương chứ.”

“Quỷ hẹp hòi!”

“Sợ chúng ta quấy rầy thế giới hai người của bọn họ chứ gì.”

“Các cậu đoán xem sếp có chịu làm việc nhà không?”

“Tôi đảm bảo tám phần mười là chai dầu ngã ra cũng không chịu dựng dậy.”

“Đúng, sếp chúng ta đúng là dạng người này! Aizzz, kiểm sát trưởng Âu Dương thật là đáng thương. Công việc quan trọng ở cục kiểm sát vô cùng bận rộn, về nhà còn phải chăm sóc cho lão hồ ly này…”

.

Kết thúc hội nghị, Âu Dương Vân Thiên đã trở về, sau khi xa cách người yêu một thời gian ngắn, tự nhiên là ngọt ngào vô cùng.

Trong đầu Lâm Nhược Nhiên vẫn không buông tha kế hoạch cùng nhau đi du lịch, nhưng mà cả Âu Dương lẫn cậu đều vô cùng bận rộn, cho nên kế hoạch vẫn cứ dừng lại ở giai đoạn kế hoạch.

Chớp mắt đã nhanh đến tháng năm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện