Từ toilet trở về, Thị Y Thần ngồi trên ghế salon một lúc, gương mặt u ám, không nói được lời nào.
Một lát sau, Lục Thần Hòa đi qua chỗ của cô, tiện thể liếc mắt nhìn Chu Tân Vũ ngồi đối diện, khóe môi hơi nhếch lên.
"Anh Thần Hòa, bên này." Cách đó không xa, một giọng nữ trong trẻo gọi to tên anh.
Lục Thần Hòa thu hồi ánh mắt, giống như người xa lạ cất bước ưu nhã rời khỏi đó, đi thẳng ra phía sau đến chỗ chiếc bàn đặt gần cửa sổ, ngồi xuống.
Từ chỗ ngồi của Thị Y Thần nhìn sang trùng hợp mặt đối mặt Lục Thần Hòa. Cô liếc thấy khóe miệng đang hiện lên nụ cười chăm biếm của anh ta, trong bụng đầy ấm ức, nhanh chóng dời ánh mắt, không muốn nhìn thấy người đàn ông chết tiệt này dù chỉ một giây.
Một tay Thị Y Thần đỡ trán, thật sự là oan gia ngõ hẹp. Vốn tưởng là lúc thanh toán xong tiền hàng, sẽ không phải gặp lại tên ôn thần Lục Thần Hòa này nữa, nhưng mà không ngờ lại gặp anh ta ở đây. Cô ghét nụ cười như có như không, giống như đang cười cợt của anh ta lúc nãy. Anh ta nhất định là đang cười nhạo cô về cuộc xem mắt buồn cười, dại dột này. Trời ạ! Vì sao hai lần xem mắt, đều gặp phải người đàn ông này? Đến tột cùng cô đang gặp phải chuyện quỷ quái gì đây? Chu Tân Vũ nhận thấy Thị Y Thần có vẻ khác thường, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Gặp phải quỷ." Đối với Thị Y Thần mà nói, Lục Thần Hòa không phải oan hồn thì là gì?
"Cái gì?!"
"Không có gì." Cô khôi phục lại dáng vẻ tự nhiên, mỉm cười với Chu Tân Vũ. Mặc kệ đề tài của người đàn ông này buồn chán cỡ nào, đêm nay ít ra cô cũng nên tỏ thái độ lịch sự một chút.
Chu Tân Vũ đột nhiên nở nụ cười, nói: "Cô thấy tôi vô vị lắm phải không?"
Thị Y Thần cho là cô che đậy rất tốt, không ngờ vẫn bị anh ta phát hiện. Thị Y Thần có chút bối rối cười cười, nói: "Cũng không..."
"Cũng không, hay còn có. Thật ra không cần phải ngại, tôi biết bản thân mình rất vô vị, nếu không cô sẽ không ngồi như vậy từ nãy đến giờ, còn không ngừng uống nước, tổng cộng tám ly rồi." Chu Tân Vũ nói xong, nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Thị Y Thần ngạc nhiên. Anh ta để ý cô uống tám ly nước, còn tưởng anh ta là một tên đầu gỗ ngu ngốc, hóa ra không phải vậy. Cô xin lỗi: "Thật ngại quá, không phải tôi ghét anh, chỉ là không có chủ đề để nói, thật ra câu chuyện của anh cũng rất thú vị, em gái của anh rất đáng yêu."
"Cô không cần phải xin lỗi. Đây là vấn đề cá nhân của tôi, tôi lớn đến thế này, lại không phải là người xấu xí khó coi, nhưng ba mươi tuổi, vẫn chưa có bạn gái, có phải kỳ lạ lắm không?" Chu Tân Vũ thành thật nhìn về phía Thị Y Thần.
"À, anh với tôi cũng không khác nhau lắm, đều là người kỳ lạ." Thị Y Thần cười hì hì, "Ba mươi tuổi" thật giống như một lời nguyền.
Chu Tân Vũ cười nói: "Thật ra trước đây cũng có rất nhiều cô gái theo đuổi tôi, tôi cũng đã từng có bạn gái, thế nhưng tiếp xúc một thời gian, họ sẽ cảm thấy tôi rất biến thái, bởi vì tôi lúc nào cũng nhắc đến em gái mình. Dần dần những cô gái đó đều bỏ đi, bởi vì các cô ấy không chịu đựng được tình cảm tôi dành cho em gái. Kỳ thực không phải như vậy, bởi vì khi gặp mặt mấy cô gái tôi cảm thấy rất khẩn trương, căng thẳng. Tôi không biết nên nói chuyện gì cho phù hợp, tôi sợ nhạt nhẽo, sợ đối phương nghĩ tôi là một người tính tình kỳ lạ, khó hiểu. Vì không tìm được chủ đề nào để nói nên mới đành kể chuyện tình cảm của bản thân với em gái."
Thị Y Thần ngạc nhiên mở to hai mắt sáng rực nhìn Chu Tân Vũ, những suy nghĩ trong lòng của cô lúc nãy, từ miệng Chu Tân Vũ nói ra, giống như hiểu hết mọi thứ vậy, làm cô bối rối không thôi. Nói ra những lời này, khiến Thị Y Thần nhìn Chu Tân Vũ với đôi mắt khác, Thị Y Thần nhìn anh ta nở nụ cười trong sáng, rạng rỡ. Trong chớp mắt phát hiện ra Chu Tân Vũ trở nên bối rối. Cô không nhịn được che miệng cười một lúc mới dừng lại được.
Chu Tân Vũ nói: "Dáng vẻ tươi cười bây giờ của cô, khác xa so với lúc nãy. Tôi thật vui khi thấy cô tươi cười vui vẻ như vậy."
Thị Y Thần ngượng ngùng nói: "Thật ra tôi uống tám ly nước không phải hoàn toàn bởi vì anh cứ nói chuyện em gái mình, miệng tôi thật sự cảm thấy hơi khô."
Lần này đổi lại đến lượt Chu Tân Vũ nở nụ cười.
Hai người ngồi đối mặt nhau cùng nở nụ cười.
Chu Tân Vũ lại nói: "Cô không cần để ý đến quan hệ của mẹ cô và mẹ tôi, thật ra không thể làm người yêu, cũng có thể làm bạn bè. Quen biết nhiều bạn khác giới, đối với tôi cũng là chuyện tốt."
Thị Y Thần gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Chu Tân Vũ, nói: "Nếu là bạn bè, tôi cũng không ngại nữa, đây là danh thiếp của tôi. Sau này nếu cửa hiệu của tôi muốn tuyền truyền hay quảng cáo, tôi có thể nhờ anh rồi."
Chu Tân Vũ nhận danh thiếp của Thị Y Thần, đồng thời đưa danh thiếp của mình như trao đổi, "Nhất định nhất định. Có lần nghe mẹ tôi nói, cô có mở một cửa hàng áo cưới, áo cưới và trang phục trong tiệm đều do cô tự mình thiết kế. Chúng ta cũng coi như cũng có một chút điểm chung, sau này có gì cần cô cứ nói."
"Cảm ơn. Nếu anh có bạn bè kết hôn cần thiết kế áo cưới, cứ việc giới thiệu đến đây, tôi nhất định sẽ lấy giá ưu đãi nhất. Nào, quen biết bạn mới, lấy nước thay rượu, cạn ly." Thị Y Thần cầm ly nước chanh trước mặt lên.
Chu Tân Vũ cũng cầm ly nước trái cây trước mặt lên, chạm nhẹ một cái.
Cảm giác xa lạ giữa hai người trong một thoáng đã hoàn toàn tan biến, Thị Y Thần bắt đầu kể một số chuyện liên quan đến thiết kế cho Chu Tân Vũ nghe, được không ít lợi lộc, nụ cười trên mặt cô cực kỳ xán lạn. Chu Tân Vũ vẫn là một người hay nói, nhưng không nhắc đến em gái để phá vỡ cục diện bế tắc như lúc đầu nữa.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, đột nhiên, nụ cười vui vẻ trên gương mặt Thị Y Thần trở nên cứng nhắc. Trong phút chốc, nhìn thấy người đàn ông ở phía đối diện, ánh mắt của cô hơi chậm lại, ngay cả câu nói tiếp theo là gì cũng quên mất, hai mắt nhìn thẳng phía bên đó.
Cao Minh Dương nhíu chặt mày đứng đối diện nhìn cô, nắm chặt hai tay giống như muốn bóp nát chiếc ly thủy tinh đang cầm trên tay.
Người vốn đưa lưng về phía này là Thị Y Vẫn bỗng chốc quay mặt lại, vẫy tay với cô, khóe miệng tràn ngập nụ cười giống như hoa mùa xuân đang nở rộ.
Không phải từ trước đến nay chưa đau lòng lần nào, nhưng cô thật sự không muốn gặp hai người này trong hoàn cảnh này.
Thị Y Thần cụp ánh mắt, che giấu sự đau khổ đang nhen nhóm từ tận đáy lòng, hô hấp vẫn bình thường như trước, nhưng áp lực đè nén trong lòng nặng bao nhiêu thì chỉ mỗi cô biết rõ.
Chu Tân Vũ hình như đã nhận ra được sự khác thường của Thị Y Thần, lúc trước đó còn nói chuyện vui vẻ, nhưng lại chợt dừng lại, Chu Tân Vũ nhìn theo ánh mắt Thị Y Thần đang hướng về phía đối diện, ngồi ở đó là một đôi trai gái. Vẻ mặt u ám của chàng trai đó đang nhìn chằm chằm vào mặt anh, Chu Tân Vũ cảm thấy có chút khó hiểu; cô gái ăn mặc cầu kỳ, mắt kẻ màu khói rất đậm và rực rỡ, nhìn qua không hề cảm thấy dung tục, tầm thường. Ngược lại có cảm giác như loại phụ nữ này có nét gợi cảm, quyến rũ bẩm sinh. Cô gái xinh đẹp dường như cảm thấy có người đang nhìn mình, quay về phía đó vẫy tay với Chu Tân Vũ, nhoẻn miệng cười, nụ cười rất quyến rũ, khiến cho anh có chút ngượng ngùng, mặt hình như đang nóng lên. Chu Tân Vũ cười lịch sự rồi quay đầu trở lại.
Chu Tân Vũ quay đầu lại, nhìn Thị Y Thần một lần nữa, cô thấy ánh mắt của anh ta hoàn toàn thay đổi.
Tầm mắt bị giới hạn, Thị Y Thần thấy Thị Y Vân đột nhiên đứng dậy, đi về phía cô.
Một lát sau, Lục Thần Hòa đi qua chỗ của cô, tiện thể liếc mắt nhìn Chu Tân Vũ ngồi đối diện, khóe môi hơi nhếch lên.
"Anh Thần Hòa, bên này." Cách đó không xa, một giọng nữ trong trẻo gọi to tên anh.
Lục Thần Hòa thu hồi ánh mắt, giống như người xa lạ cất bước ưu nhã rời khỏi đó, đi thẳng ra phía sau đến chỗ chiếc bàn đặt gần cửa sổ, ngồi xuống.
Từ chỗ ngồi của Thị Y Thần nhìn sang trùng hợp mặt đối mặt Lục Thần Hòa. Cô liếc thấy khóe miệng đang hiện lên nụ cười chăm biếm của anh ta, trong bụng đầy ấm ức, nhanh chóng dời ánh mắt, không muốn nhìn thấy người đàn ông chết tiệt này dù chỉ một giây.
Một tay Thị Y Thần đỡ trán, thật sự là oan gia ngõ hẹp. Vốn tưởng là lúc thanh toán xong tiền hàng, sẽ không phải gặp lại tên ôn thần Lục Thần Hòa này nữa, nhưng mà không ngờ lại gặp anh ta ở đây. Cô ghét nụ cười như có như không, giống như đang cười cợt của anh ta lúc nãy. Anh ta nhất định là đang cười nhạo cô về cuộc xem mắt buồn cười, dại dột này. Trời ạ! Vì sao hai lần xem mắt, đều gặp phải người đàn ông này? Đến tột cùng cô đang gặp phải chuyện quỷ quái gì đây? Chu Tân Vũ nhận thấy Thị Y Thần có vẻ khác thường, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Gặp phải quỷ." Đối với Thị Y Thần mà nói, Lục Thần Hòa không phải oan hồn thì là gì?
"Cái gì?!"
"Không có gì." Cô khôi phục lại dáng vẻ tự nhiên, mỉm cười với Chu Tân Vũ. Mặc kệ đề tài của người đàn ông này buồn chán cỡ nào, đêm nay ít ra cô cũng nên tỏ thái độ lịch sự một chút.
Chu Tân Vũ đột nhiên nở nụ cười, nói: "Cô thấy tôi vô vị lắm phải không?"
Thị Y Thần cho là cô che đậy rất tốt, không ngờ vẫn bị anh ta phát hiện. Thị Y Thần có chút bối rối cười cười, nói: "Cũng không..."
"Cũng không, hay còn có. Thật ra không cần phải ngại, tôi biết bản thân mình rất vô vị, nếu không cô sẽ không ngồi như vậy từ nãy đến giờ, còn không ngừng uống nước, tổng cộng tám ly rồi." Chu Tân Vũ nói xong, nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Thị Y Thần ngạc nhiên. Anh ta để ý cô uống tám ly nước, còn tưởng anh ta là một tên đầu gỗ ngu ngốc, hóa ra không phải vậy. Cô xin lỗi: "Thật ngại quá, không phải tôi ghét anh, chỉ là không có chủ đề để nói, thật ra câu chuyện của anh cũng rất thú vị, em gái của anh rất đáng yêu."
"Cô không cần phải xin lỗi. Đây là vấn đề cá nhân của tôi, tôi lớn đến thế này, lại không phải là người xấu xí khó coi, nhưng ba mươi tuổi, vẫn chưa có bạn gái, có phải kỳ lạ lắm không?" Chu Tân Vũ thành thật nhìn về phía Thị Y Thần.
"À, anh với tôi cũng không khác nhau lắm, đều là người kỳ lạ." Thị Y Thần cười hì hì, "Ba mươi tuổi" thật giống như một lời nguyền.
Chu Tân Vũ cười nói: "Thật ra trước đây cũng có rất nhiều cô gái theo đuổi tôi, tôi cũng đã từng có bạn gái, thế nhưng tiếp xúc một thời gian, họ sẽ cảm thấy tôi rất biến thái, bởi vì tôi lúc nào cũng nhắc đến em gái mình. Dần dần những cô gái đó đều bỏ đi, bởi vì các cô ấy không chịu đựng được tình cảm tôi dành cho em gái. Kỳ thực không phải như vậy, bởi vì khi gặp mặt mấy cô gái tôi cảm thấy rất khẩn trương, căng thẳng. Tôi không biết nên nói chuyện gì cho phù hợp, tôi sợ nhạt nhẽo, sợ đối phương nghĩ tôi là một người tính tình kỳ lạ, khó hiểu. Vì không tìm được chủ đề nào để nói nên mới đành kể chuyện tình cảm của bản thân với em gái."
Thị Y Thần ngạc nhiên mở to hai mắt sáng rực nhìn Chu Tân Vũ, những suy nghĩ trong lòng của cô lúc nãy, từ miệng Chu Tân Vũ nói ra, giống như hiểu hết mọi thứ vậy, làm cô bối rối không thôi. Nói ra những lời này, khiến Thị Y Thần nhìn Chu Tân Vũ với đôi mắt khác, Thị Y Thần nhìn anh ta nở nụ cười trong sáng, rạng rỡ. Trong chớp mắt phát hiện ra Chu Tân Vũ trở nên bối rối. Cô không nhịn được che miệng cười một lúc mới dừng lại được.
Chu Tân Vũ nói: "Dáng vẻ tươi cười bây giờ của cô, khác xa so với lúc nãy. Tôi thật vui khi thấy cô tươi cười vui vẻ như vậy."
Thị Y Thần ngượng ngùng nói: "Thật ra tôi uống tám ly nước không phải hoàn toàn bởi vì anh cứ nói chuyện em gái mình, miệng tôi thật sự cảm thấy hơi khô."
Lần này đổi lại đến lượt Chu Tân Vũ nở nụ cười.
Hai người ngồi đối mặt nhau cùng nở nụ cười.
Chu Tân Vũ lại nói: "Cô không cần để ý đến quan hệ của mẹ cô và mẹ tôi, thật ra không thể làm người yêu, cũng có thể làm bạn bè. Quen biết nhiều bạn khác giới, đối với tôi cũng là chuyện tốt."
Thị Y Thần gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Chu Tân Vũ, nói: "Nếu là bạn bè, tôi cũng không ngại nữa, đây là danh thiếp của tôi. Sau này nếu cửa hiệu của tôi muốn tuyền truyền hay quảng cáo, tôi có thể nhờ anh rồi."
Chu Tân Vũ nhận danh thiếp của Thị Y Thần, đồng thời đưa danh thiếp của mình như trao đổi, "Nhất định nhất định. Có lần nghe mẹ tôi nói, cô có mở một cửa hàng áo cưới, áo cưới và trang phục trong tiệm đều do cô tự mình thiết kế. Chúng ta cũng coi như cũng có một chút điểm chung, sau này có gì cần cô cứ nói."
"Cảm ơn. Nếu anh có bạn bè kết hôn cần thiết kế áo cưới, cứ việc giới thiệu đến đây, tôi nhất định sẽ lấy giá ưu đãi nhất. Nào, quen biết bạn mới, lấy nước thay rượu, cạn ly." Thị Y Thần cầm ly nước chanh trước mặt lên.
Chu Tân Vũ cũng cầm ly nước trái cây trước mặt lên, chạm nhẹ một cái.
Cảm giác xa lạ giữa hai người trong một thoáng đã hoàn toàn tan biến, Thị Y Thần bắt đầu kể một số chuyện liên quan đến thiết kế cho Chu Tân Vũ nghe, được không ít lợi lộc, nụ cười trên mặt cô cực kỳ xán lạn. Chu Tân Vũ vẫn là một người hay nói, nhưng không nhắc đến em gái để phá vỡ cục diện bế tắc như lúc đầu nữa.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, đột nhiên, nụ cười vui vẻ trên gương mặt Thị Y Thần trở nên cứng nhắc. Trong phút chốc, nhìn thấy người đàn ông ở phía đối diện, ánh mắt của cô hơi chậm lại, ngay cả câu nói tiếp theo là gì cũng quên mất, hai mắt nhìn thẳng phía bên đó.
Cao Minh Dương nhíu chặt mày đứng đối diện nhìn cô, nắm chặt hai tay giống như muốn bóp nát chiếc ly thủy tinh đang cầm trên tay.
Người vốn đưa lưng về phía này là Thị Y Vẫn bỗng chốc quay mặt lại, vẫy tay với cô, khóe miệng tràn ngập nụ cười giống như hoa mùa xuân đang nở rộ.
Không phải từ trước đến nay chưa đau lòng lần nào, nhưng cô thật sự không muốn gặp hai người này trong hoàn cảnh này.
Thị Y Thần cụp ánh mắt, che giấu sự đau khổ đang nhen nhóm từ tận đáy lòng, hô hấp vẫn bình thường như trước, nhưng áp lực đè nén trong lòng nặng bao nhiêu thì chỉ mỗi cô biết rõ.
Chu Tân Vũ hình như đã nhận ra được sự khác thường của Thị Y Thần, lúc trước đó còn nói chuyện vui vẻ, nhưng lại chợt dừng lại, Chu Tân Vũ nhìn theo ánh mắt Thị Y Thần đang hướng về phía đối diện, ngồi ở đó là một đôi trai gái. Vẻ mặt u ám của chàng trai đó đang nhìn chằm chằm vào mặt anh, Chu Tân Vũ cảm thấy có chút khó hiểu; cô gái ăn mặc cầu kỳ, mắt kẻ màu khói rất đậm và rực rỡ, nhìn qua không hề cảm thấy dung tục, tầm thường. Ngược lại có cảm giác như loại phụ nữ này có nét gợi cảm, quyến rũ bẩm sinh. Cô gái xinh đẹp dường như cảm thấy có người đang nhìn mình, quay về phía đó vẫy tay với Chu Tân Vũ, nhoẻn miệng cười, nụ cười rất quyến rũ, khiến cho anh có chút ngượng ngùng, mặt hình như đang nóng lên. Chu Tân Vũ cười lịch sự rồi quay đầu trở lại.
Chu Tân Vũ quay đầu lại, nhìn Thị Y Thần một lần nữa, cô thấy ánh mắt của anh ta hoàn toàn thay đổi.
Tầm mắt bị giới hạn, Thị Y Thần thấy Thị Y Vân đột nhiên đứng dậy, đi về phía cô.
Danh sách chương