Bùi Lệnh không hề lúng túng khi bị phát hiện, mà ngược lại còn rất chi là hiên ngang lẫm liệt, đến cả Diệp Vô Tuyết còn phải sửng sốt trong giây lát, nhớ lại xem rốt cuộc mình đã làm gì mà khiến cho Bùi Lệnh hiểu lầm cậu tơ tưởng đến đại ca của mình.

Rõ ràng Bùi Lệnh mới là người tơ tưởng ca ca, mỗi ngày đứng trước mặt Diệp Vô Tình đều giống như một chú chó ngoan ngoãn biết vâng lời, Diệp Vô Tình khen kiếm pháp của hắn có tiến bộ, hắn liền hận không thể luyện kiếm suốt mười hai canh giờ, lòng bàn tay rướm cả máu.

Bất cứ khi nào Diệp Vô Tuyết và Diệp Vô Tình nói chuyện lâu một chút, là ánh mắt như mũi tên của hắn sẽ muốn chọc thủng Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết rất bực bội, rõ ràng cậu và Diệp Vô Tình mới là huynh đệ ruột, nhưng sau khi Bùi Lệnh đến, hắn liền thu hút sự chú ý của Diệp Vô Tình, Diệp Vô Tình lại hay khen ngợi Bùi Lệnh, đây cũng là nguyên nhân vì sao kiếp trước Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh không bao giờ hòa hợp với nhau.

Nhưng không ngờ sống lại một đời, Diệp Vô Tuyết vẫn sẽ vì sự ưu ái của ca ca mà ghen tị tranh giành.

“Rốt cuộc là ai mơ ước ca ca ta, trong lòng người đó tự biết.”

Diệp Vô Tuyết thấp giọng lầu bầu, giơ tay đẩy cổ tay Bùi Lệnh, không ngờ hắn chẳng những không tránh ra mà còn siết chặt vòng tay quanh eo cậu hơn.

Cậu mấy ngày nay ban ngày luyện kiếm, ban đêm dán mắt nhìn Mộng Yểm, đã gầy đi rất nhiều, eo không còn chút thịt dư nào, có thể dễ dàng ôm trọn vào lòng.

Bùi Lệnh không hé răng nói gì, có lẽ là do chột dạ, nhưng lực trên tay càng mạnh hơn.

Hắn thích chơi đùa bộ ngực của Diệp Vô Tuyết hơn, ngón tay của hắn ấn vào núm vú của Diệp Vô Tuyết, những vết chai mới mọc rất biết cách giày vò người khác, núm vú nhỏ bị khều gảy mấy cái liền cứng đến khó tin, không ngờ còn tê dại hơn trong mộng mấy phần.

Diệp Vô Tuyết không bị ác mộng vây hãm mất hết sức lực như lần trước, cậu vốn có thể đẩy cánh tay của Bùi Lệnh ra, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Bùi Lệnh liếm núm vú của cậu khi ở trong mơ, khiến lỗ tai cậu nóng bừng một trận.

Trước khi ngủ cậu đã tự xoa vú mấy cái, chỉ cảm thấy đau nhức, sau khi bị Bùi Lệnh nhéo vài cái, cậu lại có chút quyến luyến, cặp vú non mềm dưới lòng bàn tay của Bùi Lệnh biến đổi thành nhiều hình dạng khác nhau, núm vú sung huyết vểnh cao đầu, từng tia ngứa ngáy thoát ra ngoài.

Diệp Vô Tuyết kẹp chặt hai chân, nhưng giữa hai chân vẫn còn bàn tay tà ác đang lén lút mò mẫm, chà xát vân vê hột le của cậu.

Tuy trước kia Diệp Vô Tuyết cũng từng kiêu căng phóng túng, nhưng cũng chưa đến mức ăn chơi trác táng, sau này lâm vào tuyệt vọng, cậu càng không có tâm tư này.

Cậu không hiểu quan hệ nam nữ, nói gì đến cơ thể hiện tại, cậu chỉ cảm thấy vùng tam giác giữa chân bị Bùi Lệnh chà nhấn mấy lần liền trở nên ướt át lạ thường, đặc biệt là đầu hột le, khi mới bị vân vê thì hơi trướng lên tê dại, dần dà nó bắt đầu có cảm giác ngứa ngáy, đến nỗi hai chân cũng phải mềm nhũn.

Kể từ khi bị Bùi Lệnh chịch hai lần trong mơ, cơ thể của cậu đã bị Bùi Lệnh khai phá hoàn toàn.

Nhưng khi nghĩ đến việc Bùi Lệnh bò lên giường mình vào lúc nửa đêm, có lẽ là muốn nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng xấu xí của cậu nên mới nhân cơ hội này làm nhục cậu, cậu càng không muốn Bùi Lệnh được như ý.

“Ta phải nói cho ca ca biết, huynh là một tên háo sắc… Ứ!”

Bùi Lệnh đột nhiên cắn mạnh vào núm vú của Diệp Vô Tuyết, răng nanh cắn giữ đầu nhũ trơn mềm, lực mạnh đến mức để lại một vết răng thật sâu.

Cắn xong, hắn lại lè lưỡi liếm núm vú đỏ mọng, Diệp Vô Tuyết trốn về sau, Bùi Lệnh đuổi theo cắn núm vú của cậu như sói đói, ngón tay đang day hột le của Diệp Vô Tuyết đột nhiên thọc vào trong, hai ngón tay đâm thẳng vào lỗ.

“Bùi…” Diệp Vô Tuyết khó khăn lắm mới gọi ra được họ của hắn, những âm tiết còn lại ra khỏi miệng đều biến điệu, nghe vào tai càng giống như tiếng rên rỉ.

Bùi Lệnh ngẩng đầu nhìn cậu, khóe miệng vẫn còn vài tia nước bọt, dính với núm vú sưng đỏ của Diệp Vô Tuyết.

Bùi Lệnh nói: “Vậy ta cũng sẽ nói với Diệp đại ca, ngươi đã từng đến Ngọc Hương Lâu.”

Trong đầu Diệp Vô Tuyết ầm vang một tiếng, cậu trăm triệu lần cũng không ngờ được Bùi Lệnh đã phát hiện ra cậu chính là người ở Ngọc Hương Lâu đêm đó, thảo nào cậu dùng mọi cách để đối xử tốt với Bùi Lệnh, nhưng Bùi Lệnh vẫn quay lưng làm ngơ, còn chán ghét cậu giống như kiếp trước.

Giọng nói của Diệp Vô Tuyết liền yếu hẳn: “Ta cũng chỉ là có ý tốt muốn giải độc cho huynh, nếu không huynh chỉ có thể đi tìm những người khác ở Ngọc Hương Lâu.”

Ánh mắt của Bùi Lệnh lạnh buốt, việc bị ép phải quan hệ tình dục chắc chắn là nỗi sỉ nhục vô cùng lớn đối với hắn, cho dù người đó có là Diệp Vô Tuyết hay là ai đi chăng nữa.

Hắn nhìn chằm chằm Diệp Vô Tuyết, như thể đang nghĩ cách lột da rút xương của Diệp Vô Tuyết rồi nuốt chửng cậu vào bụng.

Đôi mắt của Bùi Lệnh rũ xuống, người cực kỳ lạnh lùng thờ ơ lúc này lại nhuốm một màu sắc giận dữ, vậy mà lại có chút rạng rỡ tỏa sáng.

Diệp Vô Tuyết thích nhìn Bùi Lệnh tức giận, hắn đặc biệt đẹp trai khi nổi giận, so với những lúc hắn giả vờ làm người nhã nhặn nghiêm túc thì có sức sống hơn nhiều.

Bùi Lệnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi có biết ngày đó bọn chúng đã hạ độc ‘Hoa thắm trăng tròn’ cho ta không?”

Thấy Diệp Vô Tuyết vẫn còn ngơ ngác, hắn nói tiếp: “Nếu ngươi không giải độc cho ta, ta chỉ cần chịu đựng qua cơn là xong, thế nhưng một khi độc được giải, sau này bắt buộc phải…”

Bắt buộc phải quan hệ với người khác, nếu không mê độc sẽ tái phát.

Loại độc này chuyên dùng để trị những kẻ không nghe lời ở chốn trăng hoa, sau khi bị trúng độc, chỉ cần ân ái một lần, cơ thể sẽ không bao giờ từ bỏ được.

Vậy nên cách giải độc tốt nhất là không giải nó.

Làm sao Diệp Vô Tuyết biết được “Hoa thắm trăng tròn” này lại xảo quyệt đến thế.

Khóe mắt đuôi mày của Bùi Lệnh đầy vẻ giận dữ, trông hắn vô cùng sống động, nếu đổi lại trước kia, chắc chắn Diệp Vô Tuyết sẽ rất tận hưởng, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt này của Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết chỉ thấy e sợ.

Chẳng trách Bùi Lệnh lại có thái độ khác thường, hóa ra là tại độc tái phái nên muốn dùng cậu để giải độc.

Vì những gì đã nghe và nhìn thấy ở Yến gia, Diệp Vô Tuyết rất ghét việc bị dùng làm công cụ để phát tiết tình dục, đặc biệt khi đối tượng còn là Bùi Lệnh.

Nhưng nếu ngay từ đầu cậu không đi trêu chọc Bùi Lệnh, thì có lẽ chất độc của Bùi Lệnh đã được giải từ lâu rồi.

Hiện tại ở nhà chỉ có cậu và Diệp Vô Tình, đương nhiên Bùi Lệnh không nỡ để Diệp Vô Tình giải độc cho mình, nên hắn đã túm lấy Diệp Vô Tuyết.

Ngón tay đút trong lỗ *** của cậu bỗng chốc rút ra ngoài, Bùi Lệnh không chừa cho Diệp Vô Tuyết một khoảng trống nào, trực tiếp nhét thứ dưới háng vào trong cậu.

Giữa mộng và hiện thực chung quy vẫn có sự khác biệt, dù sao Mộng Yểm cũng muốn ăn dục vọng nên đã che đậy đi bảy tám phần đau đớn trên người Diệp Vô Tuyết.

Nhưng trên thực tế, lỗ *** chật hẹp giữa hai chân cậu chỉ mới bị khai phá có một lần, còn chưa đủ độ rộng, làm sao có thể chịu nổi Bùi Lệnh trực tiếp đâm thẳng vào như vậy? Tức thì cậu đau đến mặt mày tái mét, hai tay không ngừng đẩy vai Bùi Lệnh, hai chân cong lên cố gắng vùng vẫy, nhưng thứ cắm trong lỗ càng đâm sâu vào hơn, quả thực là muốn lấp đầy bụng dưới của cậu.

Ngón tay của Diệp Vô Tuyết lạnh run, cậu không muốn trở thành công cụ phát tiết như vậy, có khác gì những lô đỉnh kia đâu?

Lại nghĩ đến nếu là Diệp Vô Tình, khẳng định Bùi Lệnh sẽ không dám làm chuyện này, hắn sẽ chỉ im lặng chịu đựng mà thôi.

Cũng may là tên biến thái Bùi Lệnh đã không đi tìm Diệp Vô Tình để giải độc, bằng không thì cậu nhất định liều mạng với hắn.

Diệp Vô Tuyết tóm lấy cánh tay của Bùi Lệnh, cào ra vài vết máu chảy đầm đìa.

Nếu chuyện là do cậu gây ra, cậu đành phải chịu đựng lần này, đợi ít hôm nữa cậu sẽ đến Ngọc Hương Lâu tìm thuốc giải, giải hết cái thứ độc gọi là Hoa thắm trăng tròn cho Bùi Lệnh.

Diệp Vô Tuyết căng cứng cơ thể, cậu cắn chặt môi, thà làm một khúc gỗ, nhưng thân thể này của cậu đã bị khai phá, lỗ *** bên dưới được dương v*t cứng rắn cọ xát một trận cũng bắt đầu trở nên mềm mại ướt át, ngăn không được d*m thủy chảy ra ngoài.

Bùi Lệnh nắm lấy mắt cá chân của Diệp Vô Tuyết khoác lên eo hắn, phần thân dưới của Diệp Vô Tuyết gần như lơ lửng trên không, hai cánh mông nở nang rung lên theo từng cú va chạm, cho dù Diệp Vô Tuyết không hề có ý gì nhưng trông cậu vẫn rất dâm đãng.

Bùi Lệnh vỗ bốp bốp hai cái vào bờ mông đang lắc lư của cậu, âm thanh da thịt bị tát tay vang lên khiến Diệp Vô Tuyết đỏ bừng mặt, cậu vừa xấu hổ vừa bực tức trừng mắt nhìn Bùi Lệnh.

Cậu và Bùi Lệnh chỉ cách nhau một tuổi, nhưng Bùi Lệnh cứ thích đánh mông cậu.

Cố tình mông cậu lại hết sức đẫy đà, mỗi khi bị đánh liền trông giống như sóng tuyết, Bùi Lệnh bóp mông cậu nhào nặn mấy cái rồi nhấc lên, lại lấy tay tát vào mông vài cái, tiếng bem bép khiến Diệp Vô Tuyết muốn độn thổ cho rồi.

Điều khiến cậu càng thêm xấu hổ chính là, khi Bùi Lệnh đánh cậu vài phát, lỗ *** của cậu cũng theo đó mà co thắt mấy lần, lại ọc ra một lượng lớn dâm dịch.

Diệp Vô Tuyết ước gì có thể chôn mình dưới chăn, cậu chưa bao giờ  nghĩ tới cái cơ thể song tính này lại có thể dâm đãng đến vậy, hành động nhục nhã như thế lại có thể khiến cậu hưng phấn.

Cơ thể của Diệp Vô Tuyết càng vặn vẹo hơn, bộ ngực như hai đám mây trắng nõn cũng không ngừng đung đưa theo nhịp đâm rút của Bùi Lệnh, núm vú dính đầy nước bọt, trông bóng loáng lấp lánh, xung quanh quầng vú có vài dấu răng rõ ràng, Bùi Lệnh nhìn mà cổ họng khô khốc, lại nhịn không được đưa tay lên bóp.

Sau khi Diệp Vô Tuyết đổ ra một tầng mồ hôi, cặp vú của cậu càng trở nên mềm mại trơn bóng, núm vú trượt vào giữa các ngón tay.

Bùi Lệnh ôm eo Diệp Vô Tuyết lên, đưa cặp vú mềm mại lại gần hơn, hắn ngậm đầu v* vào miệng liếm mút, phía dưới vẫn nắc *** liên tiếp, bất kể Diệp Vô Tuyết có chịu nổi hay không, thì ngọn lửa tà ác trong bụng dưới của hắn cũng phải tìm một chỗ phát tiết.

Trước ngực và dưới háng cùng một lúc bị người ta ngấu nghiến đâm chọc, phản ứng của cơ thể đi ngược lại ý chí của Diệp Vô Tuyết, cậu càng không muốn bị Bùi Lệnh thao túng, cơ thể lại càng tỏ ra dâm dật không biết thỏa mãn, nó như thể nảy mầm từ trong xương cốt, dưới đòn roi của Bùi Lệnh liền không thể cứu vãn.

Rõ ràng người trúng độc là Bùi Lệnh, nhưng Diệp Vô Tuyết lại cảm thấy mình mới là người bị trúng độc.

Diệp Vô Tuyết khép hờ hai mắt, cau chặt lông mày, hiển nhiên là không chịu nổi lực thúc mạnh bạo như vậy, cả người sắp bị phang cho văng ra ngoài rồi.

Nhưng Bùi Lệnh giữ cậu quá chặt, không cho cậu chút cơ hội trốn thoát nào, hắn đâm hết hơn phân nửa dương v*t vào trong, khi nắc vào thì nhanh mà rút ra thì chậm, mỗi tấc da thịt đều bị tàn phá đau nhức.

“Chậm, chậm lại. Sâu quá rồi.”

Diệp Vô Tuyết lặp đi lặp lại mấy câu này, nhưng Bùi Lệnh nhất định phải làm trái lại ý của cậu.

Hắn càng đâm sâu và nhanh hơn, chuyên môn nện vào điểm n*ng của Diệp Vô Tuyết.

Bên dưới của Diệp Vô Tuyết bị *** giã đến tê dại, vậy mà lại bị chịch cho lên đỉnh hai lần, d*m thủy chảy ra nhễ nhại giống như đái dầm.

Diệp Vô Tuyết sung sướng tê cả sống lưng, ngay cả dương v*t tưởng chừng như thiếu thốn ở phía trước cũng trở nên cương cứng.

Nhưng cơ thể song tính của cậu đã mặc định thứ phía trước không đủ khả năng, tuy cứng rắn nhưng chỉ rỉ ra tinh dịch trong suốt.

Hai mắt Diệp Vô Tuyết trống rỗng, cả người đã thoát lực, nhưng Bùi Lệnh vẫn nằm trên người cậu, còn chưa thỏa mãn.

Vài sợi tóc trước trán Bùi Lệnh đã ướt đẫm mồ hôi, một mảng lớn lồng ngực lộ ra ngoài, thắt lưng thon gọn đung đưa trước sau, trông vẫn còn dư thừa sức lực.

Bùi Lệnh bây giờ vẫn còn chưa phát dục hoàn toàn, thể trạng vẫn chỉ là một thiếu niên, đợi đến lúc hắn trưởng thành…

Có lẽ không kém gì Bùi Lệnh của kiếp trước.

Trước mắt Diệp Vô Tuyết đột nhiên tối sầm, thì ra là Bùi Lệnh đã lấy tay che mắt cậu lại.

Mà Bùi Lệnh như thể bị chọc giận, hắn đẩy Diệp Vô Tuyết vào đầu giường, ** cậu hơn chục cú thật sâu.

Diệp Vô Tuyết đã đến giới hạn của mình, lại bị buộc phải cao trào lần nữa, cả người cậu mềm nhũn rã rời, trên ngực in đầy dấu răng, thắt lưng bị bóp đến bầm tím, trên mông có vết tát tay, trông thì đáng thương tội nghiệp, nhưng lại khiến người ta muốn ra tay tàn nhẫn hơn nữa, nghiền nát xương cốt của cậu đến triệt để.

Cuối cùng thì Bùi Lệnh cũng xuất tinh.

Hắn liếc nhìn những dấu vết trên người Diệp Vô Tuyết, nhếch khóe miệng, mặc quần áo rồi đi lấy khăn lau người cho Diệp Vô Tuyết, tuy nhiên, trước khi hắn có thể chạm vào Diệp Vô Tuyết, đôi con ngươi của cậu đã chuyển động, tránh người sang một bên.

Toàn thân Diệp Vô Tuyết toát ra vẻ đẹp yếu đuối sau khi bị người ta chà đạp, đầu tóc rối bù, đôi môi đỏ mọng, tựa như diễm quỷ vừa được thỏa mãn.

Cậu nhìn Bùi Lệnh nói: “Ta giúp huynh giải độc, huynh sẽ không đi tìm… người khác phải không?”

Diệp Vô Tuyết muốn nói là ca ca, nhưng lại không thể nói ra miệng, giống như chỉ cần nhắc đến thôi đã là sỉ nhục Diệp Vô Tình vậy.

Bùi Lệnh siết chặt khăn tắm, sắc mặt lạnh lùng, qua hồi lâu mới phun ra hai chữ: “Sẽ không.”

Hắn bắt lấy đùi Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết tưởng hắn muốn làm lần nữa, hai chân cậu run lẩy bẩy, khàn giọng nói: “Hôm nay ta không chịu nổi nữa, để lần sau đi, ta sẽ giúp huynh.”

Bùi Lệnh không nói gì, nhét khăn lông vào tay Diệp Vô Tuyết rồi cầm kiếm rời khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng thì hình như hắn lại nổi giận rồi.

————–

Spoil của chủ nhà:

Cả hai đời Bùi Lệnh chỉ yêu một người, nhưng người đó chưa từng là Diệp Vô Tình.

Trong truyện, Bùi Lệnh đã nói một câu này khiến mình rất xúc động và thấy tiếc cho anh:

“Thế nhân đều biết, chỉ mình em ấy không biết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện