Hình ảnh trong gương tựa như là ảo ảnh.

Hai Bùi Lệnh trong gương có ngoại hình giống nhau, mỗi người chiếm giữ phía trước và phía sau của Diệp Vô Tuyết, không chịu nhượng bộ nhau.

Bùi Lệnh ôm lấy eo Diệp Vô Tuyết đẩy mạnh dương v*t của hắn về phía trước, Diệp Vô Tuyết cúi đầu thở dốc không thể chịu nổi.

Nhưng Bùi Lệnh không biết rốt cuộc tiếng rên rỉ của Diệp Vô Tuyết là vì hắn, hay vì một hắn khác.

Bùi Lệnh ghen tị đến mức phát điên, lại không dám thể hiện ra ngoài.

Hắn sợ mình sẽ nhận được câu trả lời không muốn nghe từ Diệp Vô Tuyết, vì vậy hắn chỉ có thể giả vờ không biết gì mà vui vẻ một lát.

Bùi Lệnh lấy ngón tay bóp má Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết quay mặt sang một bên, những giọt nước mắt trong suốt rơi khỏi lông mi, khóe miệng hơi sưng lên, có thể là do tự mình cắn, hoặc có thể vì lý do khác.

Bùi Lệnh oán hận cắn vào môi Diệp Vô Tuyết, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại và ẩm ướt của cậu, càng làm vậy Bùi Lệnh càng tức giận.

Hắn hận mình đến quá muộn, hận mình chỉ là một người của ba ngàn thế giới trong gương.

Tình yêu mà hắn nhận được trước đây đều là nhân quả của thế giới này.

Đã biết bao nhiêu lần Diệp Vô Tuyết nghĩ về người khác khi cậu nhìn hắn? Hắn đã từng nghĩ đến việc thay thế Bùi Lệnh trong lòng Diệp Vô Tuyết, giả làm một chính nhân quân tử thanh cao, nhưng bây giờ nghĩ lại, thật buồn cười biết mấy.

Hóa ra ngay từ đầu hắn đã là cái bóng của người kia.

Diệp Vô Tuyết dùng răng cắn nhẹ vào đầu lưỡi của Bùi Lệnh, chủ động mút lưỡi của hắn.

Bùi Lệnh có chút lơ đãng, trái tim hỗn loạn, hắn vẫn đang tự hỏi Diệp Vô Tuyết đang hôn hắn hay coi hắn thành một người khác.

Diệp Vô Tuyết giơ tay câu lấy cổ Bùi Lệnh, đưa đầu lưỡi chạm vào môi Bùi Lệnh.

Diệp Vô Tuyết chớp chớp mắt, nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đen của Bùi Lệnh, chữ “Bùi” bị nghiến chặt trong kẽ răng, còn chưa kịp nói ra thì đột nhiên, có một lực đâm mạnh vào *** của cậu, điểm n*ng trong lỗ bị ** tới tấp.

Trong âm đ*o của cậu có hai dương v*t, vốn đã rất miễn cưỡng, đột nhiên một trong số đó bắt đầu đâm chọc mạnh, hai dương v*t va chạm vào nhau trong âm đ*o, cọ xát vào phần thịt mềm mại nhiều d*m thủy văng tứ tung.

Lúc này, nó đã đâm sâu vào trong, đâm thẳng đến cổ tử cung, con *** thô to đầy gân guốc, hai chân Diệp Vô Tuyết khó mà khép lại, thân thể cậu run rẩy, lông mày cau chặt, xương cốt mềm nhũn, hai chân tê dại.

Bùi Lệnh kiếp trước nắm lấy cánh tay cậu, ép Diệp Vô Tuyết nhìn vào đôi mắt xanh kia.

Bùi Lệnh kiếp trước luôn là người điềm tĩnh và lãnh đạm, một kẻ mạnh mẽ như hắn, đều nắm hết thảy mọi thứ trong tay.

Nhưng cậu lại nhìn thấy trên mặt Bùi Lệnh kiếp trước hiện lên một tia không cam lòng, cảm xúc trôi qua nhanh đến mức Diệp Vô Tuyết tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm hay không.

Đôi mắt của Bùi Lệnh như chứa đựng hàng tỷ giọt nước, trong veo và sáng ngời, như thể nước có thể nhỏ xuống bất cứ lúc nào.

Thậm chí Diệp Vô Tuyết còn cho rằng, hắn sẽ rơi nước mắt.

Tuy nhiên, đây chỉ là ảo giác của Diệp Vô Tuyết, một người có thể sánh với Thần thánh sao có thể rơi nước mắt được?

Diệp Vô Tuyết nhìn đi nơi khác, quyết tâm không nhìn vào mắt Bùi Lệnh kiếp trước nữa.

Đôi mắt xanh đó có khả năng mê hoặc lòng người, mỗi khi nhìn vào chúng sẽ cảm thấy như bị hớp hồn.

Diệp Vô Tuyết cũng hy vọng hết thảy chỉ là một giấc mơ, nhưng cảm giác tê buốt và chua xót trong âm đ*o khiến cậu không thể tự lừa dối mình.

Tóc cậu ướt đẫm trong làn mưa mù mịt, từng bộ phận trên cơ thể đều bị chạm vào, cọ xát, phần thân dưới ướt sũng.

Những lần lên đỉnh liên tiếp khiến Diệp Vô Tuyết kiệt sức, một người di chuyển càng nhanh, người kia càng đẩy sâu vào.

Cậu bị đưa đến cao trào còn chưa kịp rơi xuống, theo sau đã là một cú đâm sâu và nông khác.

Diệp Vô Tuyết bị nhốt trong sương mù mờ mịt, tinh dịch giữa hai chân chảy tràn ra ngoài, bụng cậu hơi phồng lên, dương v*t chưa rút ra đang rót đầy tinh dịch vào *** cậu, phát ra tiếng nước lép nhép.

Hai đôi mắt xanh đen chồng chéo lên nhau trước mắt Diệp Vô Tuyết, mí mắt Diệp Vô Tuyết nặng trĩu, thân thể mệt mỏi, cuối cùng cậu cũng không biết mình đang dựa vào cánh tay của ai, bên tai chỉ nghe thấy một giọng nói cực kỳ thiếu kiên nhẫn: “Thả ra.”

Bùi Lệnh tức giận nhìn về phía trước, một tay ôm lấy người Diệp Vô Tuyết, tay còn lại ấn lên Vạn Hoa Kính.

Dưới Vạn Hoa Kính, vạn vật hiện ra.

Bùi Lệnh kiếp trước từ mặt đất sống lại, xương cốt được tái tạo, máu thịt hồi sinh, bàn tay mới sinh ra cũng nắm lấy cổ tay Diệp Vô Tuyết.

Bùi Lệnh nhìn thấy rõ ràng chiếc vòng đeo trên cổ tay đối phương, càng tức giận hơn, muốn hỏi Diệp Vô Tuyết tại sao lại đưa những thứ đã tặng hắn cho người khác.

Nhưng khi quay lại, hắn thấy Diệp Vô Tuyết đang ngủ yên bình trên vai mình, không hề hay biết thế giới bên ngoài đã vì cậu mà sắp nổi lên cuồng phong bão tố.

Bùi Lệnh bèn trút giận lên đầu người kia.

Bùi Lệnh kiếp trước tính tình ôn hòa, không nóng nảy như hắn, vẫn bình tĩnh nói: “Em ấy vốn là của ta, tại sao phải buông tay?”

Bùi Lệnh đối mắt với hắn, tựa như tự nhìn mình trong gương.

Hắn biết rất rõ suy nghĩ của đối phương, suy nghĩ của hắn cũng được đối phương ngầm hiểu.

Bùi Lệnh kiếp trước nói: “Sở dĩ em ấy thích ngươi cũng bởi vì ngươi là ta.”

Câu nói này đánh trúng điểm yếu của Bùi Lệnh, Bùi Lệnh kiếp trước luôn ở trong trái tim Diệp Vô Tuyết, là ánh trăng soi rọi trái tim Diệp Vô Tuyết, mà hắn chỉ là một cái bóng dưới ánh trăng.

“Còn ngươi, chỉ là hình ảnh phản chiếu của ta trong ba ngàn thế giới.”

Bùi Lệnh biết đối phương cố ý chọc tức mình, nhưng hắn vẫn không nhịn được ra tay trước.

Hắn đã tự tay giết vô số bản thân mình trong ba ngàn thế giới, đã sớm biết được giải pháp duy nhất.

Chỉ cần có một Bùi Lệnh trên thế giới này là đủ.

Bùi Lệnh lại triệu hồi lưới kiếm, nhưng lần này hắn lại đặt Vạn Hoa Kính vào lưới kiếm.

Vạn Hoa Kính có sức mạnh thay đổi không gian, khi kết hợp với lưới kiếm, cho dù là cảnh giới nửa bước phi thăng cũng khó có thể đột phá.

Lưới kiếm rơi xuống, ngay lúc Bùi Lệnh chuẩn bị kích hoạt Vạn Hoa Kính, một lưới kiếm dày đặc đột nhiên rơi xuống trước mắt hắn.

Bùi Lệnh kiếp trước cũng ném ra một lưới kiếm vào người hắn, so với hắn, lưới kiếm này có chút kỳ lạ hơn, như thể nó được dung hợp với sức mạnh của Mặc Tiên.

Bùi Lệnh đã từng dung hợp với lửa của Mặc Tiên, nên hắn đương nhiên không sợ sức mạnh của Mặc Tiên ẩn chứa trong lưới kiếm.

Lưới kiếm này giống hệt như của hắn, Bùi Lệnh muốn đột phá nó không phải chuyện khó, khi hắn đột phá lưới kiếm, Bùi Lệnh kiếp trước đã đứng trước mặt hắn.

Bùi Lệnh kiếp trước mạnh hơn rất nhiều so với những Bùi Lệnh khác trong ban ngàn thế giới, hắn có thể đoán trước được chiêu thức của Bùi Lệnh và đưa ra đòn phản công tương tự.

Không ai trong số họ có thể đánh bại đối phương, mỗi bước đi của Bùi Lệnh đều chứa đầy sát ý, và mỗi lần như vậy hắn đều dễ dàng bị Bùi Lệnh kiếp trước hóa giải.

Hơn nữa, Bùi Lệnh còn phát hiện ra một điều đáng sợ khác về Bùi Lệnh kiếp trước, những người tu tiên sẽ chuyển hóa linh khí trời đất để sử dụng cho mình, dù có nửa bước phi thăng thì cũng cần có thời gian để điều động linh lực của trời đất.

Nhưng Bùi Lệnh kiếp trước lại có thể tùy ý điều động linh khí trời đất, tựa như linh khí trời đất đang ở trong cơ thể hắn vậy.

Hắn là trời đất, trời đất cũng là hắn.

Hắn làm sao có thể đấu lại linh khí của trời đất?

Kiếm khí của Hành Chỉ Kiếm đè lên đỉnh đầu hắn, Bùi Lệnh kiếp trước nói: “Nếu ngươi chết, Diệp Vô Tuyết có đau lòng cho ngươi không?”

Bùi Lệnh bị câu này của hắn làm cho bối rối, ý cười liền xuất hiện trên khóe môi Bùi Lệnh kiếp trước.

Hắn không chỉ muốn giết người, còn muốn diệt tâm.

Bùi Lệnh rũ mắt nhìn Diệp Vô Tuyết, lông mi Diệp Vô Tuyết bất an run rẩy, tựa hồ muốn mở mắt ra, nhưng lại giống như bị một lực lượng nào đó áp chế trong giấc ngủ.

“Bùi, Bùi Lệnh…” Diệp Vô Tuyết há miệng, gọi tên hắn trong câm lặng.

Bùi Lệnh hy vọng Diệp Vô Tuyết sẽ luôn nhớ đến hắn, bất luận là thích cũng được, hay thống hận cũng được.

Kiếm khí xuyên qua trái tim Bùi Lệnh, đau đớn thấu xương, Bùi Lệnh vẫn ôm chặt cơ thể Diệp Vô Tuyết.

Hắn ngẩng đầu nhìn Bùi Lệnh kiếp trước nói: “Nếu ta chết, dĩ nhiên em ấy sẽ đau buồn vì ta. Nhưng nếu người chết là ngươi, có lẽ em ấy sẽ không đau lòng.”

“Em ấy sợ ngươi, ngươi không biết sao?”

Trên khuôn mặt không tì vết của Bùi Lệnh kiếp trước xuất hiện một vết nứt, đôi mắt xanh của hắn dấy lên sóng to gió lớn.

Bùi Lệnh nói: “Em ấy không yêu ngươi, càng không hận ngươi.”

Bùi Lệnh giơ tay lên, Vạn Hoa Kính trong nháy mắt biến thành vô số mảnh vỡ, sức mạnh không gian vặn vẹo giữa các mảnh vỡ cực kỳ phức tạp, nếu không cẩn thận bản thân có thể bị nuốt chửng.

Trước khi sức mạnh không gian của các mảnh vỡ Vạn Hoa Kính có thể hoàn toàn bộc phát, một thanh trường kiếm đã đâm xuyên qua ngực Bùi Lệnh kiếp trước.

“Mau bố trí trận pháp!” Yến Đạo Không cầm trường kiếm trong tay, y vẫn nho nhã lịch thiệp như trong ký ức, nhưng trên lông mày lại có thêm nhiều quả quyết.

Bốn người khác theo sát phía sau, mỗi người đặt pháp khí theo các hướng khác nhau.

Yến Đạo Không liếc nhìn Bùi Lệnh, y khẽ cau mày, sau khi nhìn thấy rõ Diệp Vô Tuyết trong vòng tay của Bùi Lệnh, y càng kinh ngạc.

Yến Đạo Không lẩm bẩm: “Loại chuyện nghịch thiên cải mệnh này, không ngờ tên điên như hắn lại có thể làm được…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện