Diệp Vô Tuyết đau đến cực hạn chợt bật cười, kể từ khi vào Thiên Khải Thành, cậu chưa bao giờ nghĩ cho mình một lối thoát.

Nếu cậu có thể chết cùng Linh Khu, cũng chưa chắc không phải một kết thúc có hậu.

Bàn tay cầm Dung Tuyết Kiếm của cậu khẽ run lên, hưng phấn muốn báo thù cho Diệp Vô Tình gần như lấn át tâm trí cậu, cậu cố ý không nhìn mặt Bùi Lệnh, sợ bản thân nảy sinh chút xíu áy náy nào sẽ khiến mình lùi bước.

Tuy nhiên, Bùi Lệnh đã nắm lấy Dung Tuyết Kiếm, ngăn không cho mũi kiếm đâm thêm một tấc nào nữa.

Báo thù cho ca ca sắp thành công ngay trước mắt nhưng thanh kiếm của cậu đã bị người người cậu yêu nhất chặn lại.

Diệp Vô Tuyết phẫn nộ nhìn Bùi Lệnh, tức giận nói: “Buông ra!”

Bùi Lệnh cố chấp cực kỳ, dù da thịt trên lòng bàn tay đã bị kiếm chém đứt nhưng hắn vẫn không chịu buông tay: “Ta không buông. Nếu nó chết, em cũng sẽ chết.”

Diệp Vô Tuyết nói: “Ta đã chết một lần từ lâu rồi, bây giờ chết thêm lần nữa thì có sao? Ta phải giết nó trả thù cho ca ca.”

Ánh mắt của Bùi Lệnh ảm đạm, hắn nhìn Diệp Vô Tuyết nói: “Em có từng nghĩ đến ta không?”

Hắn mím chặt môi, dáng vẻ dè dặt cao ngạo ngày xưa đã biến mất tăm, trước mặt Diệp Vô Tuyết, hắn thấp kém như cát bụi.

Dù vậy, đối với Diệp Vô Tuyết, hắn mãi là sự lựa chọn thứ hai.

Diệp Vô Tuyết khựng lại một lúc rồi nói: “Xin lỗi.”

Cậu chém ngang Dung Tuyết Kiếm, thanh kiếm xuyên qua bàn tay đẫm máu của Bùi Lệnh, chỉ tiếc, Dung Tuyết Kiếm chưa thể xuyên qua cơ thể của Linh Khu, Diệp Vô Tuyết đã bị Bùi Lệnh ôm lấy eo.

Bùi Lệnh sử dụng thuật pháp muốn đưa Diệp Vô Tuyết ra khỏi đây rồi mới lên kế hoạch kỹ hơn.

Linh Khu nhướng mày: “Ngươi định đưa Thánh tử của ta đi đâu?”

Trong chớp mắt, vô số dây leo từ bốn phương tám hướng kéo đến, những dây leo này cực kỳ bền bỉ, có sức sống mãnh liệt.

Bùi Lệnh đã cắt đứt một phần của chúng nhưng chúng đã nhanh chóng phát triển trở lại.

Những dây leo đó tựa như rất hứng thú với bàn tay bị thương của Bùi Lệnh, khi máu chảy xuống, chúng sẽ chen lấn phóng tới.

Sau khi nếm được vị ngon ngọt, dây leo cố tình tấn công vào bàn tay trái bị thương của Bùi Lệnh để lấy thêm máu.

Nhìn thấy tình huống này, Diệp Vô Tuyết nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cậu thực sự muốn trả thù Linh Khu, nhưng cậu không muốn Bùi Lệnh bị liên lụy.

Cậu nói với Bùi Lệnh: “Sử dụng Canh Kim Trận.”

Trước khi đến, họ đã đặc biệt chuẩn bị Canh Kim Trận để đối phó với Linh Khu.

Canh Kim Trận cần rất nhiều vàng ngọc để khởi động, may là hiện tại Bùi Lệnh đã giàu có, miễn cưỡng vẩn có thể tạo ra một Canh Kim Trận.

Ngay khi Canh Kim Trận mở ra, nó lập tức áp đảo Linh Khu.

Linh Khu vẫn thản nhiên nói: “Cần gì phải tốn sức lực như vậy? Chúng ta vốn là một thể. Ngươi là ta, ta là ngươi.”

“Ta sinh ra đã không có cảm xúc và ham muốn nên để lại những hạt giống thay ta cảm nhận yêu hận khổ sở trên đời.”

“Diệp Vô Tuyết, chỉ có mình ngươi, ta đã đợi ngươi quá lâu rồi…”

Diệp Vô Tuyết dựng tóc gáy, cậu nắm chặt Dung Tuyết Kiếm, muốn lập tức đâm kiếm vào cơ thể Linh Khu, tuy nhiên, khi tỉnh táo lại sau cơn hận thù, cậu mơ hồ nhận ra những lời Linh Khu nói trước đó là cố ý khiêu khích cậu động thủ.

Linh Khu của thế giới số 0015 từng nói nó hy vọng được chết trong tay cậu.

Nếu Linh Khu chết, họ sẽ hợp nhất thành một và cậu sẽ trở thành Linh Khu mới.

Đây là một phương thức bất tử ác độc.

Bùi Lệnh sợ ném chuột vỡ bình, lo Diệp Vô Tuyết cũng sẽ bị thương nếu làm tổn thương Linh Khu.

Canh Kim Trận mới đầu quả thực rất mạnh mẽ, nhưng Thiên Khải Thành là gốc rễ của Linh Khu, sức mạnh của thảm thực vật do nó điều khiển là vô tận, ngay cả khi kim khắc thổ, thì chúng cũng không thể chống lại dây leo như hồng thủy.

Canh Kim Trận sắp sụp đổ, Hành Chỉ Kiếm của Bùi Lệnh liên tục bại lui sắp rơi vào nguy hiểm, chiếc chuông vàng trong tay áo hắn đột nhiên bay lên chặn đòn tấn công nguy hiểm nhất giúp Bùi Lệnh.

Ngọc Tiếu Tiên ra tay giúp đỡ họ.

Vẻ mặt bình tĩnh của Linh Khu gợn lên một tia dao động, Diệp Vô Tuyết nhân cơ hội đỡ Bùi Lệnh rời khỏi cung điện.

Để bảo vệ Diệp Vô Tuyết, Bùi Lệnh không dám giết Linh Khu, vậy nên hắn không thể tránh khỏi bị dây leo đâm, có rất nhiều vết đâm trên cơ thể.

Diệp Vô Tuyết cõng Bùi Lệnh trên lưng trốn thoát khỏi Thiên Khải Thành.

Yêu lực của yêu đan yếu dần, Bùi Lệnh từ từ lộ ra hình dáng ban đầu, nhiều người trong thành nhận ra diện mạo của hắn liền kêu lên: “Bùi Lệnh đánh vào Thiên Khải Thành rồi sao?”

“Nói nhảm, rõ ràng Bùi Lệnh đã bị bắt, mấy ngày nữa sẽ bị đưa đến Thiên Khải Thành làm vật hiến tế cho Khởi Thiên Đại Điển.”

Bùi Lệnh kiếp trước chưa chết.

Trong tiếng ồn ào, Diệp Vô Tuyết dừng lại một lát, sau đó dưới chân cậu trống trơn, cậu và Bùi Lệnh rơi vào một cái hố không đáy.

Trong hang không có ánh sáng, Diệp Vô Tuyết cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có thể giữ chặt cánh tay Bùi Lệnh.

Không biết Bùi Lệnh đã bị thương ở đâu, hô hấp có chút nặng nề, Diệp Vô Tuyết hỏi: “Chàng bị thương ở đâu?”

Bùi Lệnh cắn răng nói: “Em đã mặc kệ ta rồi thì còn quan tâm đến ta làm gì.”

Bùi Lệnh miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, hóa ra Diệp Vô Tuyết cũng sẽ quan tâm hắn khi hắn bị thương, không phải thật sự mặc kệ hắn.

Diệp Vô Tuyết nói: “Chàng vì ta mà bị thương, ta không muốn nợ chàng.”

Bùi Lệnh nghe vậy, lập tức dùng bàn tay không bị thương nắm lấy cổ tay Diệp Vô Tuyết: “Em nợ ta đâu chỉ có mỗi chuyện này, dù em có muốn trả cũng không trả được.”

Vàng ngọc được sử dụng trong Canh Kim Trận là ngũ kim mà ta đã chuẩn bị… Em định trả bằng cách nào?”

Diệp Vô Tuyết sửng sốt, thảo nào trên người Bùi Lệnh lại có nhiều vàng ngọc như vậy, hóa ra là ngũ kim sính lễ.

Chẳng qua cậu chỉ tiện miệng nói đùa, nhưng không ngờ Bùi Lệnh lại nghiêm túc chuẩn bị những thứ này.

Hai má Diệp Vô Tuyết nóng bừng, trở nên ấp úng: “Em…”

Trong bóng tối không thể nhìn rõ mặt nhau, Diệp Vô Tuyết cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tức giận của Bùi Lệnh, không khỏi mềm lòng nói: “Bùi Lệnh, em nhất định phải giết Linh Khu.”

Trong bóng tối, Diệp Vô Tuyết bình tĩnh dị thường.

“Nó nói em là hạt giống của nó, em sinh ra là để dung hợp với nó, nhưng em là Diệp Vô Tuyết, em không phải Linh Khu, cũng không muốn trở thành Linh Khu.”

“Trước khi em chỉ là Diệp Vô Tuyết, em không thể hứa với chàng những chuyện khác.”

Từng câu từng chữ Diệp Vô Tuyết nói rất chậm rãi, thân phận của hạt giống của Linh Khu là một thanh kiếm sắc bén treo trên đầu cậu, cậu không biết khi nào mình sẽ trở thành Linh Khu.

Cậu phải thoát khỏi số phận trở thành Linh Khu trước khi có thể nói đến bất cứ điều gì khác.

Bùi Lệnh im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Đối với ta, em chỉ là Diệp Vô Tuyết.”

Sau khi bày tỏ nỗi lòng của mình, Diệp Vô Tuyết cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cậu đỡ cánh tay Bùi Lệnh tiến về phía trước để tìm lối thoát, lúc đầu cậu cho rằng đây là cái bẫy của Linh Khu, nhưng sau khi đi một lúc lâu, cậu không thấy Linh Khu đến săn lùng họ.

Theo lý thì họ vẫn ở trong phạm vi của Thiên Khải Thành, lẽ ra Linh Khu có thể cảm nhận được sự hiện diện của họ, nhưng ở dưới lòng đất này, hơi thở của họ dường như bị cô lập hoàn toàn.

Diệp Vô Tuyết nói: “Chúng ta đã từng đến đây chưa? Nơi này có phần giống với cung điện dưới lòng đất ở Tước Hảo Thôn.”

Bùi Lệnh nói: “Người ở với em trong cung điện dưới lòng đất không phải là ta.”

Bùi Lệnh luôn ghi tạc những gì đã xảy ra trong cung điện dưới lòng đất, từ đó đến nay hắn vẫn có thái độ thù địch không thể giải thích được với Yến Đạo Không.

Diệp Vô Tuyết nói: “Đây là địa bàn Ngọc Tiếu Tiên…”

Họ còn chưa nói xong thì một người phụ nữ cầm một viên dạ minh châu đã tiến về phía họ.

Diệp Vô Tuyết nhận ra nàng, lên tiếng: “Tiểu Hồng?”

Tiểu Hồng ngẩng đầu nhìn cậu: “Sao ngươi biết tên ta?”

Tiểu Hồng ở thế giới này không quen cậu.

Diệp Vô Tuyết nói: “Ta có một người bạn cũ trông rất giống ngươi, nàng ấy tên là Tiểu Hồng.”

Tiểu Hồng gật đầu nói: “Trên đời có rất nhiều người có dung mạo giống nhau, nhưng rất ít người có tên giống nhau, ta và Tiểu Hồng ngươi quen có chút duyên phận.”

“Cung chủ bảo ta đến đón các ngươi, các ngươi mau đi theo ta.”

Làm phàm nhân, đáng lẽ lúc này Tiểu Hồng chỉ là một nắm đất vàng, nhưng Tiểu Hồng đứng trước mặt bọn họ lại xinh đẹp như một đóa hoa, không hề có dấu hiệu tàn lụi.

Bùi Lệnh nói: “Nàng ấy không còn là con người nữa.”

Họ đã từng nhìn thấy loại thuật pháp này trong khu vườn của Tiểu Hồng, và ca ca của Tiểu Hồng là một sản phẩm thất bại trong số đó, không ngờ Tiểu Hồng đã thành công.

Đi được một lúc, Tiểu Hồng quay lại hỏi bọn họ: “Hai người là phu thê à?”

Lời nói của Tiểu Hồng vẫn khiến người ta kinh ngạc như trước kia.

Diệp Vô Tuyết nghẹn hộng, không biết nên nói phải hay không phải.

Bùi Lệnh đã đáp: “Sính lễ đã trao rồi, cũng đã bái đường.”

Diệp Vô Tuyết không thể phản bác.

Tiểu Hồng ồ một tiếng lại hỏi: “Bị cậu ta đánh à?” Tiểu Hồng chỉ vào vết thương của Bùi Lệnh.

Bùi Lệnh nói: “Không phải.”

Tiểu Hồng nói: “Vậy thì tốt.”

Nói xong, nàng quay người đi, không nói thêm lời nào nữa.

Chắc hẳn nàng ấy hỏi câu hỏi này là vì nhớ người ca ca tệ hại và người tẩu tẩu tội nghiệp của mình.

Tiểu Hồng dẫn họ đi qua một cánh cửa nhỏ, trước mắt đột nhiên sáng lên.

Ai có thể ngờ dưới mí mắt của Linh Khu, Ngọc Tiếu Tiên còn xây dựng một cung điện khổng lồ như vậy.

Tiểu Hồng dẫn bọn họ vào cung điện, trong cung điện đầy hoa cỏ, hoa cỏ tính tình hiền lành, không giỏi đánh nhau, khi người ngoài đến liền lũ lượt trốn đi.

Diệp Vô Tuyết thậm chí còn không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ làm bọn chúng sợ hãi.

Ngọc Tiếu Tiên ngồi ở trên ghế, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn thanh nhã duyên dáng.

Ngọc Tiếu Tiên nói: “Vừa rồi ta đã dùng phân thần của mình cứu các ngươi, hao tổn một ít nguyên khí, không đứng dậy được, các ngươi cứ tùy tiện đi.”

Diệp Vô Tuyết đỡ Bùi Lệnh ngồi xuống trước, mặc dù Bùi Lệnh bị thương rất nhiều nhưng không nghiêm trọng, hắn có thể hồi phục sau khi nghỉ ngơi.

Nhưng Diệp Vô Tuyết vẫn không yên tâm, vẫn rót thật nhiền sức mạnh thực vật vào tay Bùi Lệnh.

Diệp Vô Tuyết nói: “Cảm ơn Ngọc tiền bối đã giải cứu. Ngọc tiền bối hẳn cũng biết vướng mắc giữa ta và Linh Khu, có cách nào giải quyết được không? “

Ngọc Tiếu Tiên nhìn Bùi Lệnh, sau đó quay sang nói với Diệp Vô Tuyết: “Kể từ khi ngươi đến thế giới này, ta đã biết ngươi chính là khắc tinh của Linh Khu. Trên thực tế, giải pháp ở ngay bên cạnh ngươi, chỉ là ngươi không biết mà thôi.”

“Vạn Hoa Kính chính là giải pháp.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện