Hoa mẫu đơn mọc ra từ trong máu thịt, kỳ lạ thay, Diệp Vô Tuyết không hề cảm thấy đau đớn mà chỉ hơi ngứa ngáy, dường như cậu có thể nghe thấy tiếng rễ cây chậm rãi di chuyển, bén rễ trong mạch máu của mình.

Diệp Vô Tuyết vô cùng bối rối.

Cậu cứ tưởng dưới lòng đất chỉ có bóng tối, nhưng trước mặt cậu lại là một cung điện nguy nga, tráng lệ.

Còn cậu cũng không bị đóa hoa Côn Sơn phát sáng nuốt chửng, mà đang ngồi trên một chiếc kiệu mềm lắc lư, có bốn con chuột tay chân gầy guộc khiêng cậu tiến về phía trước.

Cổ họng Diệp Vô Tuyết ngứa ran, cậu chợt ho khan một tiếng, có mấy cánh hoa tuôn ra khỏi miệng cậu, lần lượt rơi xuống.

Diệp Vô Tuyết cúi đầu nhìn thân thể mình, làn da mềm mại mơn mởn như cánh hoa mới nở, tỏa ra ánh sáng óng ánh mờ ảo, có chút giống hình dạng của đóa hoa Côn Sơn phát sáng, nhưng không có trắng lạnh như nó mà vẫn còn đôi chút hồng hào.

Cơ thể này tuy đẹp đẽ nhưng cực kỳ yếu nhược, gió thổi qua liền rụng mất hai ba cánh hoa, đóa mẫu đơn trước ngực rung rinh trong gió, lả lướt duyên dáng.

Mà quần áo trên người Diệp Vô Tuyết đã bị cành lá mẫu đơn mọc ra xé nát từ lâu, phần lớn da thịt lộ ra ngoài, những cánh hoa mẫu đơn xếp chồng trên hai bầu ngực trắng nõn, hai chấm đỏ rũ xuống đỏ tươi như nhụy hoa kiều diễm.

Diệp Vô Tuyết kéo một mảnh vải che trước ngực, linh lực trong cơ thể tự dưng mất sạch, không thể cảm nhận được mình đang ở đâu, cũng không thể phóng ra linh khí nữa.

Bốn con chuột nhỏ khiêng cậu cứ kêu lích cha lích chích, bước đi rất nhanh, như muốn đưa cậu đến đâu đó.

Chuyện đến nước này Diệp Vô Tuyết chỉ có thể đi bước nào hay bước đó, sau khi bốn con chuột khiêng cậu vào một căn phòng liền lập tức biến mất.

Cách bài trí của căn phòng này rất giống phòng tân hôn ở nhân gian, khắp nơi đều là màu đỏ rực hoan hỉ, trên giường đặt một bộ hỉ phục của tân nương.

Không biết vì sao mà Diệp Vô Tuyết cứ cảm thấy bộ hỉ phục này đặc biệt chuẩn bị riêng cho mình.

Thân hình nữ tử bình thường khá nhỏ nhắn, nhưng có vẻ như bộ hỉ phục này được làm theo tỉ lệ cơ thể của cậu.

Khi Diệp Vô Tuyết đang ngờ vực, thì trong đầu cậu chợt vang lên một giọng nói.

“Mặc nó vào rồi đến gặp ta.”

Không ngờ giọng nói này lại giống với giọng của bà chủ của Ngọc Hương Lâu đến bảy, tám phần.

Diệp Vô Tuyết hất bộ hỉ phục xuống đất, xoay người tìm kiếm nơi phát ra giọng nói, một tiểu công nương mặc váy hồng xuất hiện ở cửa, nghiêng đầu nhìn cậu: “Cung chủ của bọn ta đang đợi ngươi, tại sao ngươi còn không mau chóng thay quần áo đến gặp ngài?”

Tiểu cô nương giống như Kim Vũ đều không phải con người, mà là thực vật biến hóa thành.

Diệp Vô Tuyết nói: “Cung chủ của các ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta tới đây?”

Hồng Đào lắc đầu, một bộ hồn nhiên nói: “Cung chủ chính là Cung chủ, không phải ai khác. Nếu có thắc mắc gì, ngươi cứ gặp Cung chủ hỏi trực tiếp không phải tốt hơn sao?”

Cô bé chỉ chịu trách nhiệm đưa tin, bất kể Diệp Vô Tuyết có đi theo hay không thì cô bé vẫn quay người bỏ đi một mạch.

Diệp Vô Tuyết quần áo rách rưới, cậu lấy một chiếc trường bào trong bộ hỉ phục mặc lên người, nhưng cũng không dám buộc chặt, lỡ như chạm vào bông hoa mẫu đơn trên ngực, trái tim cậu sẽ đau đớn vô cùng.

Dọc đường đi, Diệp Vô Tuyết nhìn thấy rất nhiều yêu tinh thực vật giống như Hồng Đào, khi đến đại điện, Hồng Đào đột nhiên biến mất, chỉ để lại một cành đào đung đưa bên đường.

“Đã đến rồi sao không vào đi?”

Giọng nói của Cung chủ dịu dàng như gió xuân, nhưng cũng mang theo uy áp không thể cự tuyệt, Diệp Vô Tuyết bị một cơn gió thơm ngát cuốn vào trong cung điện.

Chỉ thấy một người phụ nữ duyên dáng, sang trọng đang ung dung nằm trên ghế dài, tay cầm một cành cây mọc đầy hoa vàng.

Nhìn thấy Diệp Vô Tuyết, cành cây căm giận lắc lư hai cái.

Ngọc Tiếu Tiên nâng mắt nhìn Diệp Vô Tuyết, chỉ một cái liếc nhìn, Diệp Vô Tuyết tựa như đã nhìn thấy hết vinh hoa phú quý trên đời.

Diệp Vô Tuyết nhớ tới lời đồn bà chủ của Ngọc Hương Lâu là một mỹ nữ tuyệt sắc thế gian, nếu chủ nhân thực sự của Ngọc Hương Lâu không phải Ngọc Hồng Lệ, mà là người phụ nữ trước mặt này, thì rất xứng đáng với cái danh quốc sắc thiên hương.

Ngọc Tiếu Tiên an ủi vỗ nhẹ cành hoa vàng, sau đó cầm lên mảnh vỡ của Bảo Khôn Vạn Hoa Kính, mỉm cười nói: “Phàm là những người đã từng sử dụng chiếc gương này, không chết cũng sống không bằng chết. Nhưng Tiểu Kim Vũ nói với ta, ngươi không bị tổn thương gì sau khi sử dụng nó. Ngươi có thể cho ta biết rốt cuộc ngươi đã làm thế nào không?”

Giọng nói của Ngọc Tiếu Tiên có sức quyến rũ khiến người ta muốn nghe theo, chỉ cần cô ta muốn, thì mọi sự mọi vật đều sẽ vâng lời cô ta.

Bởi vì cô ta đã đạt đến cảnh giới nửa bước phi thăng, thế gian này người đủ khả năng trở thành đối thủ của cô ta có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Ngực Diệp Vô Tuyết càng ngày càng đau, hoa mẫu đơn bị Ngọc Tiếu Tiên khống chế, bộ rễ của nó hút lấy máu huyết của cậu.

Nhưng chính trong cơn đau đớn thấu xương này, Diệp Vô Tuyết lại bị giọng nói của Ngọc Tiếu Tiên mê hoặc, dường như mọi chuyện đều do cậu tự nguyện, nỗi đau mà cậu phải chịu đựng chính là phần thưởng tối cao dành cho cậu.

Diệp Vô Tuyết lẩm bẩm: “Ta… ta không biết…”

Cậu thực sự không biết chuyện của chiếc gương.

Ngọc Tiếu Tiên nhìn Diệp Vô Tuyết, ánh mắt sắc bén khiến Diệp Vô Tuyết nhất thời mềm nhũn.

Cành lá trong cơ thể Diệp Vô Tuyết trở nên bồn chồn, nóng lòng muốn chui ra khỏi cơ thể cậu.

Diệp Vô Tuyết bưng kín miệng, lại không ngăn được cánh hoa tràn ra khỏi cổ họng.

Ngọc Tiếu Tiên cười nói: “Thôi vậy, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, vẫn nên làm chính sự trước.”

Diệp Vô Tuyết chợt có dự cảm chẳng lành, nhưng hiện tại cậu chỉ là một con rối, Ngọc Tiếu Tiên muốn cậu làm gì, cậu chỉ có thể làm theo.

Ngọc Tiếu Tiên không chỉ cho cậu hỉ phục tân nương, mà còn cho cả tân lang.

Vị tân lang này cậu cũng biết, chính là Yến Đạo Không lẽ ra đã sớm quay về khách điếm.

Yến Đạo Không đang nửa mê nửa tỉnh bị người ta đưa đến bên cạnh cậu, khi ngón tay anh ta đặt lên mu bàn tay của Diệp Vô Tuyết, một cơn ớn lạnh lập tức xuyên thấu xương thịt của Diệp Vô Tuyết.

Từ cổ áo mở rộng của Yến Đạo Không, Diệp Vô Tuyết nhìn thấy hình dạng một bông hoa mẫu đơn sắp thành hình trên ngực Yến Đạo Không.

Ngoại trừ bông hoa mẫu đơn, trên cổ anh ta còn có một sợi dây chuyền.

Khí tức trên sợi dây chuyền không hiểu sao có chút quen thuộc.

Diệp Vô Tuyết mơ hồ đoán được Ngọc Tiếu Tiên muốn làm gì, cậu hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đã hạ độc anh ta…”

Ngọc Tiếu Tiên nói: “Độc? Đối với các ngươi nó được coi là độc sao? Nó chỉ là một thứ để thúc tình mà thôi. Nhân tộc các ngươi quá lạm tình, vậy nên mỗi lần phát sinh dục vọng đều quá ít, không đủ để gieo giống dựng dục, cho nên mới dùng đến thứ này.”

“Trước kia không phải ngươi đã từng thử rồi sao, thân thể sau khi được thúc tình sẽ ngon hơn bình thường gấp trăm lần.”

Yến Đạo Không trúng phải mê độc không phân biệt được người trước mặt là ai, anh ta chỉ cảm thấy da thịt giữa các ngón tay rất mềm mại láng mịn, không khỏi muốn nhiều hơn nữa.

Diệp Vô Tuyết tức thì rút tay ra, phẫn nộ trừng mắt nhìn Ngọc Tiếu Tiên.

Ngọc Tiếu Tiên nghiêng đầu chống tay lên thái dương, một bộ đang xem kịch hay, tay còn lại vuốt ve hoa văn trên gương, nói: “Thân thể của ngươi là mảnh đất tốt nhất, nhưng hiện tại chưa đủ màu mỡ, cần nhiều phân bón để chín muồi hơn.”

Theo tiếng nói của Ngọc Tiếu Tiên, các cành cây trong cơ thể Diệp Vô Tuyết lập tức phát triển mạnh mẽ, chúng khống chế cơ thể Diệp Vô Tuyết khiến cậu không thể né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Yến Đạo Không từ từ đến gần.

Diệp Vô Tuyết cố gắng vùng vẫy nhưng các cành cây đã cố định tứ chi của cậu khiến cậu không thể cử động.

Cậu cũng đã giải độc cho Bùi Lệnh nhiều lần, hành vi đó của cậu cũng có thể coi là ngả ngớn phóng đãng, không hề biết xấu hổ.

Nhưng khi đối mặt với Yến Đạo Không, cảm giác ghê tởm mãnh liệt tràn ngập lòng cậu.

Cậu nhớ đến đám lô đỉnh của lão tổ Yến gia, bây giờ cậu chẳng khác gì những lô đỉnh đó, đều là một đống máu thịt dơ bẩn.

Sương mù dày đặc sắp nuốt chửng cơ thể Diệp Vô Tuyết, cung điện này chính là lồng giam của cậu, trái tim Diệp Vô Tuyết đột nhiên đau đớn, máu thịt toàn thân tựa như bị hút sạch trong phút chốc.

Yến Đạo Không cúi đầu, gương mặt đầy vẻ bối rối và thống khổ, nhưng lại không thể chống lại ham muốn của mình.

So với Bùi Lệnh bị trúng độc vẫn giữ được tỉnh táo, thì đạo tâm của Yến Đạo Không thực sự rất yếu ớt.

Diệp Vô Tuyết cảm thấy cần cổ lạnh lẽo, sợi dây chuyền Yến Đạo Không đang đeo kề sát một bên cổ cậu.

Chất liệu của sợi dây chuyền rất đặc biệt, Diệp Vô Tuyết cắn đầu lưỡi, phun máu lên chiếc vòng cổ của Yến Đạo Không, ngay lập tức, một cỗ sức mạnh cường đại bộc phát ra từ chiếc vòng cổ của Yến Đạo Không, mà Yến Đạo Không cũng bị cỗ sức mạnh này chấn cho lùi về sau mấy bước.

Diệp Vô Tuyết đoán không sai, sợi dây chuyền Yến Đạo Không đang đeo cũng được làm từ mảnh vỡ của Bảo Khôn Vạn Hoa Kính.

Khi Kim Vũ thi triển thuật pháp lên mặt sau của tấm gương, Diệp Vô Tuyết không nhìn rõ được sức mạnh ẩn giấu trong gương.

Nhưng lần này cậu đã nhìn thấy rồi.

Sương mù dày đặc đến mức nhìn không rõ màu sắc ban đầu, dường như trong sương mù đang ẩn núp một con quái vật ngàn tay ngàn chân, bất cứ ai nhìn thấy con quái vật này sẽ lập tức thất khiếu chảy máu mà chết.

Ngay cả Ngọc Tiếu Tiên đã nửa bước phi thăng, nhìn thấy con quái vật được thả ra cũng phải lộ ra vẻ mặt kiêng dè kín đáo.

Diệp Vô Tuyết là người đứng gần con quái vật nhất, chỉ sau một ánh nhìn, cậu đã rơi vào màn sương đen dày đặc.

Khi Diệp Vô Tuyết mở mắt ra lần nữa, thứ cậu nhìn thấy là một ống tay áo màu tím.

Lên trên nữa, cậu nhìn thấy một sợi dây buộc tóc màu tím đang buông xuống trên mái tóc dài đen như mực.

“Thiên sư, nếu còn không tìm được em ấy, hẳn là ngươi biết sẽ xảy ra chuyện gì.”

Giọng nói của Bùi Lệnh vang lên, nhưng Diệp Vô Tuyết lại không cảm thấy mừng rỡ chút nào.

Người trước mặt không phải là Bùi Lệnh cùng đeo ngọc bội giống cậu, mà là Bùi Lệnh điên cuồng và tàn nhẫn trong gương.

Bùi Lệnh cụp mắt xuống, vừa hay đối mắt với Diệp Vô Tuyết.

Khoảnh khắc đó, Diệp Vô Tuyết cảm giác như trái tim mình đã nằm trong tay Bùi Lệnh.

Bùi Lệnh đi từng bước một về phía cậu, trái tim Diệp Vô Tuyết như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Cuối cùng Bùi Lệnh dừng lại trước mặt cậu, hắn duỗi ngón tay ra, thẳng thừng móc đôi mắt của thiếu niên đang nằm rạp dưới đất.

Bùi Lệnh nói: “Sao ngươi dám dùng đôi mắt này nhìn người khác.”

Thiếu niên bị Bùi Lệnh móc mắt giống Diệp Vô Tuyết đến năm phần, đặc biệt là đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly, rất giống Diệp Vô Tuyết.

Chính vì điều này, cậu ta mới bị Linh Khu gửi đến bên cạnh Bùi Lệnh.

Diệp Vô Tuyết cảm thấy ớn lạnh khi nhìn thấy khuôn mặt của thiếu niên đó.

Bùi Lệnh luôn dọa sẽ móc mắt cậu, nhưng cậu không bao giờ ngờ được, hắn sẽ thực sự móc mắt người khác trước mặt mình.

Bùi Lệnh như nhận ra điều gì đó, lại đưa mắt về phía Diệp Vô Tuyết đang đứng.

Diệp Vô Tuyết bị hắn nhìn ở khoảng cách quá gần, cậu như thể trần truồng đứng trước mặt hắn vậy.

Bùi Lệnh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve eo cậu.

Diệp Vô Tuyết giật mình, giống như lần trước, cậu lại bị mắc kẹt ở một nơi nào đó, không thể trốn thoát.

Lần trước là thi thể của cậu, lần này lại là một bức tượng ngọc, một bức tượng ngọc do chính tay Bùi Lệnh điêu khắc.

—–

Đại Bùi: Tất nhiên lại là ta.

—–

Ying Ying:

– Anh Cố nhà người ta tạc tượng người yêu lãng mạn biết mấy, anh Bùi nhà này tạc cái hú hồn chim én:)))))

– Mọi người đừng ghét Đại Bùi ra tay độc ác, dù gì ảnh cũng mất người yêu rồi, ông Trời ra tay hành đạo rồi:)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện