Vương triều Lang Gia thịnh vượng một thời giờ đây ngàn dặm đất khô cằn, không có một ngọn cỏ.
Ở dãy núi Lang Gia, yêu quái hoành hành, ma quỷ khắp nơi, mặc dù thế lực của Linh Khu đã lan rộng khắp giới tu tiên, nhưng rất ít người của Linh Khu đặt chân đến đây.
Không ngờ trên đỉnh núi lại có mây đen phủ kín, sấm sét chớp nhoáng, rõ ràng là có người đang độ kiếp ở đây.
Thanh thế của lôi kiếp rền vang đến mức làm yêu tinh quỷ quái trong vòng một trăm dặm phải khiếp sợ bỏ chạy.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là dù nghe thấy tiếng sấm ầm ầm nhưng lại không hề có sấm sét giáng xuống.
Những đám mây giông tích tụ nửa ngày trời, cuối cùng lại tản đi hết, bầu trời lại trong xanh không một bóng mây.
Đám yêu quái ẩn núp đang bàn tán xôn xao, đếm xem đây là lần thứ mấy người của đội tuần tra núi do Linh Khu phái đến độ kiếp thất bại.
Trong vòng nửa năm, người tuần tra núi đã cố gắng kết đan ba lần, nhưng đều thất bại.
Tình trạng lần nào cũng giống nhau, chỉ thấy mây sấm sét, không thấy sấm sét, nếu sấm sét không giáng xuống, thì cũng không thể mượn sức mạnh của sấm sét để tôi luyện Kim Đan, cho dù kết thành Kim Đan, nó cũng sẽ nhanh chóng tan vỡ.
Diệp Vô Tuyết tự xin đến dãy núi Lang Gia làm người tuần tra núi đã sớm quen với việc kết đan thất bại, viên Kim Đan trong cơ thể dần dần tan rã, nỗi đau giống như vỡ đan ở kiếp trước.
Kỳ thật Diệp Vô Tuyết đã rất lâu rồi không nhớ tới chuyện của kiếp trước, chỉ có lúc này, trong đầu cậu mới hiện lên một vài mảnh vỡ ký ức mơ hồ.
Kiếp trước lẽ ra lúc này cậu đã bái nhập Yên Vân Phong, trở thành sư huynh đệ với Bùi Lệnh.
Nhưng kiếp này, Bạch Ngưu Đạo Nhân đã sớm mang tin tức của Mặc Tiên về Yên Vân Phong, mấy tháng sau Linh Khu được thành lập, sớm hơn hai mươi năm so với kiếp trước.
Chỉ là kiếp trước thế lực của Linh Khu vô cùng cường đại, các môn phái đều như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Hiện tại tai họa Mặc Tiên vẫn chưa ập đến thật sự, nhưng đã có vài nơi xuất hiện Mặc Tiên tác quái, nhưng chưa gây ra náo loạn, vì vậy các môn phái tu tiên chỉ coi Linh Khu là tổ chức trao đổi tin tức, không thực sự nghe theo lệnh của Linh Khu.
Sau khi Linh Khu được thành lập, ngoài các đại môn phái tu tiên cử đệ tử thay phiên nhau đi điều tra tung tích của Mặc Tiên, còn có những tu sĩ tán tu vô môn vô phái như Diệp Vô Tuyết cũng gia nhập Linh Khu.
Diệp Vô Tuyết chính là người tuần tra núi được Linh Khu phái đến dãy núi Lang Gia.
Trong nửa năm, Diệp Vô Tuyết đã lục soát mọi ngóc ngách của dãy núi Lang Gia, nhưng không thể tìm thấy khe nứt đã thấy trong trang giấy của Mặc Tiên.
Có vẻ như Phật Tuyết Chân Nhân và Lang Gia Vương đã hoàn toàn phong kín nó.
Diệp Vô Tuyết phủi phủi cánh hoa rơi khắp người, mỗi lần cậu vào núi, những tinh linh hoa còn chưa có ý thức sẽ đuổi theo cậu.
Cho dù lúc cậu độ kiếp, đám tinh linh hoa này cũng không sợ chết, vẫn sẽ nằm sấp trên vai cậu, cánh hoa rơi đầy lên quần áo cậu.
Đã gần hai năm trôi qua kể từ khi Ngọc Tiếu Tiên gieo cành hoa vào người cậu, nếu không phải lần gặp cuối cùng Ngọc Tiếu Tiên đã nói cô ta sẽ đến tìm cậu để lấy lại cành hoa, thì Diệp Vô Tuyết đã không nhớ trong người mình còn có một thứ như vậy, có lẽ chính cành hoa bên trong cơ thể đã thu hút những tinh linh hoa này.
Tinh linh hoa chọt chọt ngón tay vào mặt Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết nói: “Có người vào núi hả?”
Cậu phải trực ở dãy núi Lang Gia nửa năm, một tháng nữa sẽ có người khác tới tiếp quản, sao lúc này lại có người vào núi? Diệp Vô Tuyết theo sự hướng dẫn của tinh linh hoa xuống núi, đúng lúc trời đổ mưa xuân, ngọn núi giăng kín mây và sương mù, Diệp Vô Tuyết cầm ô đi xuyên qua màn mưa mù dày đặc, tinh linh hoa rất thích nước, nó đứng trên mặt ô giẫm mưa.
“Biểu huynh, ngươi đến ngọn núi này tìm cái gì vậy? Tìm bảo vật hay là bắt quái vật?”
Diệp Vô Tuyết giật mình, cậu nhìn thoáng một cái đã nhận ra quần áo và trang sức của người đang nói chuyện đều thuộc về Bùi gia.
Lang Gia Bùi thị, ban đầu ở gần dãy núi Lang Gia, nhưng bọn họ đã suy tàn trước khi Bùi Lệnh trở thành người đứng đầu gia tộc, vậy nên bọn họ hành sự rất khiêm tốn, Diệp Vô Tuyết đến dãy núi Lang Gia được nửa năm, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người của Bùi gia.
Cơ mà vị này của Bùi gia ắt hẳn có quan hệ khá xa với Bùi Lệnh, mặt mày chẳng có nét gì giống với Bùi Lệnh cả.
Người được gọi là biểu huynh đeo một chiếc mặt nạ xấu xí, bộ dạng hắn như thế nào cậu cũng không nhìn rõ.
Diệp Vô Tuyết nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ của người biểu huynh một lúc lâu, mặc dù nhìn không rõ tướng mạo, nhưng cậu tin chắc rằng người biểu huynh này có họ hàng thân thiết với Bùi Lệnh.
Cùng lúc cậu quan sát đối phương, đối phương cũng phát hiện ra cậu.
Bùi Âm ngạc nhiên nói: “Đây là hoa yêu đã thành hình sao? Đẹp quá…”
Từ lâu gã đã nghe nói hoa yêu có dung mạo xinh đẹp, tính cách dịu dàng, cũng có rất nhiều môn phái nuôi dưỡng hoa yêu để hưởng lạc, chẳng hạn như vị lão tổ kia của Yến gia.
Mặc dù Bùi gia nghiêm cấm nuôi dưỡng yêu quái tinh linh, nhưng vẫn có người lén lút nuôi.
Tinh linh hoa sợ hãi trốn vào ống tay áo của Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết kéo ống tay áo lại, ngước mắt lên nhìn họ.
Bùi Âm nhận nhầm cậu là hoa yêu cũng không phải vô căn cứ.
Trong núi sương mù dày đặc, hương thơm bay phảng phất, Diệp Vô Tuyết nheo mắt lại, đồng tử nhạt màu khiến cậu trông không giống người phàm, mà giống một tinh linh hơn.
Hình dáng Diệp Vô Tuyết rõ ràng là một người đàn ông, nhưng lại cho người ta một cảm giác mập mờ khó tả.
Bùi Âm xoa xoa tay hăm he: “Hay là để ta bắt con hoa yêu này đi, rồi chúng ta…”
Dưới chiếc mặt nạ, một ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua, Bùi Âm cảm thấy như bị người ta dội một gáo nước lạnh lên đầu, hơi lạnh chạy khắp người, gã không còn dám nói những lời tiếp theo nữa.
Làm sao mà gã lại quên mất tin đồn vị biểu huynh bên cạnh này mắc phải bệnh khó nói, tuổi còn trẻ mà đã kết Kim Đan, người muốn leo lên giường hắn nườm nượp như cá diếc bơi qua sông, nhưng biểu huynh chẳng lọt mắt kẻ nào, nghe nói hắn đã từng bị người ta hạ xuân dược nhưng cũng không cứng lên được.
Nếu lời gã vừa nói bị tưởng nhầm là đang chế nhạo biểu huynh, vậy thì thực sự sẽ chọc giận vị biểu huynh tương lai đầy hứa hẹn này rồi.
Bùi Âm lập tức sửa miệng: “Con hoa yêu này vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì, chắc chắn nó đã hút rất nhiều hồn phách của phàm nhân mới có được dáng vẻ như thế này. Hay là chúng ta vì dân trừ hại bắt nó đi, biểu huynh thấy thế nào?”
Toàn thân biểu huynh phát ra hàn khí, Bùi Âm cũng phải lùi lại hai bước.
Từ lâu gã đã biết tính tình biểu huynh lạnh lùng băng giá, nhưng ai đâu ngờ xung quanh biểu huynh cũng lạnh giá như rơi vào hố băng thế này.
Ánh mắt Diệp Vô Tuyết nhìn bọn họ càng ngày càng lạnh nhạt, trong mắt những người tu tiên này, cho dù là những hoa yêu đã hóa hình thì cũng chẳng khác gì những bông hoa cỏ dại bên đường có thể tùy tiện ngắt hái, có thể giẫm đạp chơi đùa tùy thích.
Ngày đó cậu nhìn thấy nhân đan ở Tích Hương Cốc, cậu đã nghĩ thật hoang đường tàn nhẫn, nhưng bây giờ chứng kiến lời nói và hành vi của Bùi Âm, cậu dường như có thể lý giải được chút ít việc làm của Ngọc Tiếu Tiên.
Trong mắt Ngọc Tiếu Tiên, hiển nhiên những người như bọn họ cũng có thể tùy ý giẫm đạp.
Tinh linh hoa nghe xong những gì Bùi Âm nói liền run lên bần bật, những cánh hoa rơi ra khỏi tay áo Diệp Vô Tuyết, bị gió thổi bay đến trước mặt bọn họ, còn bay theo phấn hoa có thể khiến người ta buồn ngủ.
Bùi Âm nhắm mắt lại, thoáng chốc đã ngủ thiếp đi, ngửa đầu ngã xuống đất.
Chỉ có người đã kết Kim Đan đứng bên cạnh gã là không hề hấn gì với chiêu này.
Diệp Vô Tuyết nói: “Gã ăn nói thô lỗ với ta, ta chỉ dạy cho gã một bài học thôi.”
Người đàn ông đeo chiếc mặt nạ kỳ lạ không nói gì, cũng không có ý định đi đỡ Bùi Âm.
Diệp Vô Tuyết vẫn có chút kiêng dè với hắn, nhưng thấy đối phương không có ý định ra tay, cậu lập tức tóm lấy tinh linh hoa tìm một con đường bí mật để bỏ chạy.
Cậu kết đan thất bại ba lần không đánh lại cao thủ Kim Đan kỳ, có điều cậu ở đây đã nửa năm, tự nhiên quen thuộc đường chạy trốn.
Bùi Âm không phải thứ gì tốt, người đeo mặt nạ bên cạnh gã trông cũng không giống người tốt, nếu không thì tại sao không dám dùng mặt thật gặp người khác chứ?
Diệp Vô Tuyết trốn trong sơn động được gia cố thêm trận pháp, cậu mượn yêu khí ở xung quanh để che giấu tung tích của mình, dãy núi Lang Gia trải dài liên tục, chắc chắn hai người họ Bùi kia không thể tìm thấy cậu.
Diệp Vô Tuyết vốn định trốn trong động mười ngày nửa tháng, đợi bọn họ rời đi rồi tính tiếp, nhưng tinh linh hoa trong tay áo cậu lại đột nhiên ngọ nguậy, biến thành một chú chó con trong lòng bàn tay cậu, cắn loạn khắp nơi.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ý ngươi là con sói yêu kia lại chạy ra ngoài nữa?”
Mặc dù dãy núi Lang Gia có rất nhiều yêu quái, nhưng hầu hết chúng không đáng sợ, ngoại trừ con sói yêu bản tính hung tàn kia.
Là một người tuần tra núi, đương nhiên Diệp Vô Tuyết phải bảo vệ phàm nhân ở xung quanh không bị lũ yêu quái trong núi làm hại.
Tinh linh hoa cắn vào ngón tay Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết cau mày hỏi: “Sói yêu cắn người bị thương rồi?”
Một trong hai người đó có cảnh giới Kim Đan kỳ, đáng ra sẽ không bị sói yêu gây thương tích mới phải.
Tuy Diệp Vô Tuyết có nghi ngờ nhưng cậu không thể yên tâm, khi cậu âm thầm quay trở lại nơi đã gặp hai người kia, cậu phát hiện trên mặt đất có một vũng máu và vài mảnh vải vụn.
Xung quanh vết máu còn có một đường dấu chân do sói yêu để lại.
Cơ thể Diệp Vô Tuyết lạnh đi, nếu cậu đoán không sai, có lẽ Bùi Âm đã bị sói yêu ăn thịt.
Nhưng rõ ràng bên cạnh Bùi Âm có một người biểu huynh Kim Đan kỳ, sao lại có thể để gã bị sói yêu ăn thịt chứ?
Diệp Vô Tuyết lần theo dấu chân của sói yêu, nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng của nó.
Diệp Vô Tuyết đã chiến đấu với sói yêu hai lần, biết rõ sói yêu rất xảo quyệt, vì vậy cậu càng thận trọng hơn.
Quả nhiên, cậu phát hiện sói yêu đang núp sau bụi cây, ắt hẳn là cố ý mai phục dụ cậu đến đó.
Diệp Vô Tuyết rút nhuyễn kiếm tơ vàng từ thắt lưng ra, định đánh đòn phủ đầu, nhưng không ngờ cơ thể sói yêu chợt run lên, một thanh trường kiếm chém đứt triệt để lớp da sói vừa dày vừa cứng của nó ra làm đôi.
Cơ thể khổng lồ của sói yêu bị cắt ra làm hai, người họ Bùi đeo mặt nạ cầm yêu đan của sói yêu, máu của sói yêu bắn tung tóe lên mặt nạ của hắn, khiến mặt nạ hắn trông càng dữ tợn xấu xí hơn.
Mặc dù sói yêu rất hung ác, nhưng người đàn ông này cũng không kém cạnh gì.
Điều khiến người ta sợ hãi hơn nữa là, luồng hơi lạnh lẽo phát ra từ trên người hắn, như thể tất cả sự sống và cái chết đều không lọt vào mắt hắn.
Hắn đưa viên yêu đan của sói yêu đến trước mặt Diệp Vô Tuyết, nhưng Diệp Vô Tuyết lại sợ hãi lùi lại một bước.
Diệp Vô Tuyết còn sợ người này hơn cả sói yêu.
“Ngươi muốn cho ta thứ này? Ta không cần nó, ngươi cất nó đi.”
Đối phương mắt điếc tai ngơ, tựa như không nghe thấy cũng không nói được, hắn bước từng bước một tới gần, quyết tâm đưa viên yêu đan nhuốm đầy máu cho Diệp Vô Tuyết.
Ở cái nhìn đầu tiên, Diệp Vô Tuyết đã cảm thấy người đàn ông này nhất định có quan hệ huyết thống với Bùi Lệnh, bây giờ cậu càng chắc chắn hơn.
Cậu đành phải nhận lấy viên yêu đan, nhưng cậu không biết đối phương đưa cho cậu thứ này làm gì.
Nhưng nhìn điệu bộ này, có vẻ đối phương không có ác ý với cậu.
Diệp Vô Tuyết hỏi: “Ngươi không nói được sao?”
Người nọ gật đầu.
Diệp Vô Tuyết lại hỏi: “Người vừa nãy bị sói yêu ăn thịt rồi sao?”
Người nọ gật đầu.
Diệp Vô Tuyết chỉ vào mặt nạ của hắn, hỏi: “Cái này có thể tháo xuống không?”
Lần này người nọ không gật đầu nữa.
—–
Ying Ying:
– Chuyên mục đoán tên người đàn ông đeo mặt nạ không hề bí ẩn:))))
– Chú thích đặc điểm nhận dạng: liệt dương:)))))
Ở dãy núi Lang Gia, yêu quái hoành hành, ma quỷ khắp nơi, mặc dù thế lực của Linh Khu đã lan rộng khắp giới tu tiên, nhưng rất ít người của Linh Khu đặt chân đến đây.
Không ngờ trên đỉnh núi lại có mây đen phủ kín, sấm sét chớp nhoáng, rõ ràng là có người đang độ kiếp ở đây.
Thanh thế của lôi kiếp rền vang đến mức làm yêu tinh quỷ quái trong vòng một trăm dặm phải khiếp sợ bỏ chạy.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là dù nghe thấy tiếng sấm ầm ầm nhưng lại không hề có sấm sét giáng xuống.
Những đám mây giông tích tụ nửa ngày trời, cuối cùng lại tản đi hết, bầu trời lại trong xanh không một bóng mây.
Đám yêu quái ẩn núp đang bàn tán xôn xao, đếm xem đây là lần thứ mấy người của đội tuần tra núi do Linh Khu phái đến độ kiếp thất bại.
Trong vòng nửa năm, người tuần tra núi đã cố gắng kết đan ba lần, nhưng đều thất bại.
Tình trạng lần nào cũng giống nhau, chỉ thấy mây sấm sét, không thấy sấm sét, nếu sấm sét không giáng xuống, thì cũng không thể mượn sức mạnh của sấm sét để tôi luyện Kim Đan, cho dù kết thành Kim Đan, nó cũng sẽ nhanh chóng tan vỡ.
Diệp Vô Tuyết tự xin đến dãy núi Lang Gia làm người tuần tra núi đã sớm quen với việc kết đan thất bại, viên Kim Đan trong cơ thể dần dần tan rã, nỗi đau giống như vỡ đan ở kiếp trước.
Kỳ thật Diệp Vô Tuyết đã rất lâu rồi không nhớ tới chuyện của kiếp trước, chỉ có lúc này, trong đầu cậu mới hiện lên một vài mảnh vỡ ký ức mơ hồ.
Kiếp trước lẽ ra lúc này cậu đã bái nhập Yên Vân Phong, trở thành sư huynh đệ với Bùi Lệnh.
Nhưng kiếp này, Bạch Ngưu Đạo Nhân đã sớm mang tin tức của Mặc Tiên về Yên Vân Phong, mấy tháng sau Linh Khu được thành lập, sớm hơn hai mươi năm so với kiếp trước.
Chỉ là kiếp trước thế lực của Linh Khu vô cùng cường đại, các môn phái đều như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Hiện tại tai họa Mặc Tiên vẫn chưa ập đến thật sự, nhưng đã có vài nơi xuất hiện Mặc Tiên tác quái, nhưng chưa gây ra náo loạn, vì vậy các môn phái tu tiên chỉ coi Linh Khu là tổ chức trao đổi tin tức, không thực sự nghe theo lệnh của Linh Khu.
Sau khi Linh Khu được thành lập, ngoài các đại môn phái tu tiên cử đệ tử thay phiên nhau đi điều tra tung tích của Mặc Tiên, còn có những tu sĩ tán tu vô môn vô phái như Diệp Vô Tuyết cũng gia nhập Linh Khu.
Diệp Vô Tuyết chính là người tuần tra núi được Linh Khu phái đến dãy núi Lang Gia.
Trong nửa năm, Diệp Vô Tuyết đã lục soát mọi ngóc ngách của dãy núi Lang Gia, nhưng không thể tìm thấy khe nứt đã thấy trong trang giấy của Mặc Tiên.
Có vẻ như Phật Tuyết Chân Nhân và Lang Gia Vương đã hoàn toàn phong kín nó.
Diệp Vô Tuyết phủi phủi cánh hoa rơi khắp người, mỗi lần cậu vào núi, những tinh linh hoa còn chưa có ý thức sẽ đuổi theo cậu.
Cho dù lúc cậu độ kiếp, đám tinh linh hoa này cũng không sợ chết, vẫn sẽ nằm sấp trên vai cậu, cánh hoa rơi đầy lên quần áo cậu.
Đã gần hai năm trôi qua kể từ khi Ngọc Tiếu Tiên gieo cành hoa vào người cậu, nếu không phải lần gặp cuối cùng Ngọc Tiếu Tiên đã nói cô ta sẽ đến tìm cậu để lấy lại cành hoa, thì Diệp Vô Tuyết đã không nhớ trong người mình còn có một thứ như vậy, có lẽ chính cành hoa bên trong cơ thể đã thu hút những tinh linh hoa này.
Tinh linh hoa chọt chọt ngón tay vào mặt Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết nói: “Có người vào núi hả?”
Cậu phải trực ở dãy núi Lang Gia nửa năm, một tháng nữa sẽ có người khác tới tiếp quản, sao lúc này lại có người vào núi? Diệp Vô Tuyết theo sự hướng dẫn của tinh linh hoa xuống núi, đúng lúc trời đổ mưa xuân, ngọn núi giăng kín mây và sương mù, Diệp Vô Tuyết cầm ô đi xuyên qua màn mưa mù dày đặc, tinh linh hoa rất thích nước, nó đứng trên mặt ô giẫm mưa.
“Biểu huynh, ngươi đến ngọn núi này tìm cái gì vậy? Tìm bảo vật hay là bắt quái vật?”
Diệp Vô Tuyết giật mình, cậu nhìn thoáng một cái đã nhận ra quần áo và trang sức của người đang nói chuyện đều thuộc về Bùi gia.
Lang Gia Bùi thị, ban đầu ở gần dãy núi Lang Gia, nhưng bọn họ đã suy tàn trước khi Bùi Lệnh trở thành người đứng đầu gia tộc, vậy nên bọn họ hành sự rất khiêm tốn, Diệp Vô Tuyết đến dãy núi Lang Gia được nửa năm, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người của Bùi gia.
Cơ mà vị này của Bùi gia ắt hẳn có quan hệ khá xa với Bùi Lệnh, mặt mày chẳng có nét gì giống với Bùi Lệnh cả.
Người được gọi là biểu huynh đeo một chiếc mặt nạ xấu xí, bộ dạng hắn như thế nào cậu cũng không nhìn rõ.
Diệp Vô Tuyết nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ của người biểu huynh một lúc lâu, mặc dù nhìn không rõ tướng mạo, nhưng cậu tin chắc rằng người biểu huynh này có họ hàng thân thiết với Bùi Lệnh.
Cùng lúc cậu quan sát đối phương, đối phương cũng phát hiện ra cậu.
Bùi Âm ngạc nhiên nói: “Đây là hoa yêu đã thành hình sao? Đẹp quá…”
Từ lâu gã đã nghe nói hoa yêu có dung mạo xinh đẹp, tính cách dịu dàng, cũng có rất nhiều môn phái nuôi dưỡng hoa yêu để hưởng lạc, chẳng hạn như vị lão tổ kia của Yến gia.
Mặc dù Bùi gia nghiêm cấm nuôi dưỡng yêu quái tinh linh, nhưng vẫn có người lén lút nuôi.
Tinh linh hoa sợ hãi trốn vào ống tay áo của Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết kéo ống tay áo lại, ngước mắt lên nhìn họ.
Bùi Âm nhận nhầm cậu là hoa yêu cũng không phải vô căn cứ.
Trong núi sương mù dày đặc, hương thơm bay phảng phất, Diệp Vô Tuyết nheo mắt lại, đồng tử nhạt màu khiến cậu trông không giống người phàm, mà giống một tinh linh hơn.
Hình dáng Diệp Vô Tuyết rõ ràng là một người đàn ông, nhưng lại cho người ta một cảm giác mập mờ khó tả.
Bùi Âm xoa xoa tay hăm he: “Hay là để ta bắt con hoa yêu này đi, rồi chúng ta…”
Dưới chiếc mặt nạ, một ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua, Bùi Âm cảm thấy như bị người ta dội một gáo nước lạnh lên đầu, hơi lạnh chạy khắp người, gã không còn dám nói những lời tiếp theo nữa.
Làm sao mà gã lại quên mất tin đồn vị biểu huynh bên cạnh này mắc phải bệnh khó nói, tuổi còn trẻ mà đã kết Kim Đan, người muốn leo lên giường hắn nườm nượp như cá diếc bơi qua sông, nhưng biểu huynh chẳng lọt mắt kẻ nào, nghe nói hắn đã từng bị người ta hạ xuân dược nhưng cũng không cứng lên được.
Nếu lời gã vừa nói bị tưởng nhầm là đang chế nhạo biểu huynh, vậy thì thực sự sẽ chọc giận vị biểu huynh tương lai đầy hứa hẹn này rồi.
Bùi Âm lập tức sửa miệng: “Con hoa yêu này vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì, chắc chắn nó đã hút rất nhiều hồn phách của phàm nhân mới có được dáng vẻ như thế này. Hay là chúng ta vì dân trừ hại bắt nó đi, biểu huynh thấy thế nào?”
Toàn thân biểu huynh phát ra hàn khí, Bùi Âm cũng phải lùi lại hai bước.
Từ lâu gã đã biết tính tình biểu huynh lạnh lùng băng giá, nhưng ai đâu ngờ xung quanh biểu huynh cũng lạnh giá như rơi vào hố băng thế này.
Ánh mắt Diệp Vô Tuyết nhìn bọn họ càng ngày càng lạnh nhạt, trong mắt những người tu tiên này, cho dù là những hoa yêu đã hóa hình thì cũng chẳng khác gì những bông hoa cỏ dại bên đường có thể tùy tiện ngắt hái, có thể giẫm đạp chơi đùa tùy thích.
Ngày đó cậu nhìn thấy nhân đan ở Tích Hương Cốc, cậu đã nghĩ thật hoang đường tàn nhẫn, nhưng bây giờ chứng kiến lời nói và hành vi của Bùi Âm, cậu dường như có thể lý giải được chút ít việc làm của Ngọc Tiếu Tiên.
Trong mắt Ngọc Tiếu Tiên, hiển nhiên những người như bọn họ cũng có thể tùy ý giẫm đạp.
Tinh linh hoa nghe xong những gì Bùi Âm nói liền run lên bần bật, những cánh hoa rơi ra khỏi tay áo Diệp Vô Tuyết, bị gió thổi bay đến trước mặt bọn họ, còn bay theo phấn hoa có thể khiến người ta buồn ngủ.
Bùi Âm nhắm mắt lại, thoáng chốc đã ngủ thiếp đi, ngửa đầu ngã xuống đất.
Chỉ có người đã kết Kim Đan đứng bên cạnh gã là không hề hấn gì với chiêu này.
Diệp Vô Tuyết nói: “Gã ăn nói thô lỗ với ta, ta chỉ dạy cho gã một bài học thôi.”
Người đàn ông đeo chiếc mặt nạ kỳ lạ không nói gì, cũng không có ý định đi đỡ Bùi Âm.
Diệp Vô Tuyết vẫn có chút kiêng dè với hắn, nhưng thấy đối phương không có ý định ra tay, cậu lập tức tóm lấy tinh linh hoa tìm một con đường bí mật để bỏ chạy.
Cậu kết đan thất bại ba lần không đánh lại cao thủ Kim Đan kỳ, có điều cậu ở đây đã nửa năm, tự nhiên quen thuộc đường chạy trốn.
Bùi Âm không phải thứ gì tốt, người đeo mặt nạ bên cạnh gã trông cũng không giống người tốt, nếu không thì tại sao không dám dùng mặt thật gặp người khác chứ?
Diệp Vô Tuyết trốn trong sơn động được gia cố thêm trận pháp, cậu mượn yêu khí ở xung quanh để che giấu tung tích của mình, dãy núi Lang Gia trải dài liên tục, chắc chắn hai người họ Bùi kia không thể tìm thấy cậu.
Diệp Vô Tuyết vốn định trốn trong động mười ngày nửa tháng, đợi bọn họ rời đi rồi tính tiếp, nhưng tinh linh hoa trong tay áo cậu lại đột nhiên ngọ nguậy, biến thành một chú chó con trong lòng bàn tay cậu, cắn loạn khắp nơi.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ý ngươi là con sói yêu kia lại chạy ra ngoài nữa?”
Mặc dù dãy núi Lang Gia có rất nhiều yêu quái, nhưng hầu hết chúng không đáng sợ, ngoại trừ con sói yêu bản tính hung tàn kia.
Là một người tuần tra núi, đương nhiên Diệp Vô Tuyết phải bảo vệ phàm nhân ở xung quanh không bị lũ yêu quái trong núi làm hại.
Tinh linh hoa cắn vào ngón tay Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết cau mày hỏi: “Sói yêu cắn người bị thương rồi?”
Một trong hai người đó có cảnh giới Kim Đan kỳ, đáng ra sẽ không bị sói yêu gây thương tích mới phải.
Tuy Diệp Vô Tuyết có nghi ngờ nhưng cậu không thể yên tâm, khi cậu âm thầm quay trở lại nơi đã gặp hai người kia, cậu phát hiện trên mặt đất có một vũng máu và vài mảnh vải vụn.
Xung quanh vết máu còn có một đường dấu chân do sói yêu để lại.
Cơ thể Diệp Vô Tuyết lạnh đi, nếu cậu đoán không sai, có lẽ Bùi Âm đã bị sói yêu ăn thịt.
Nhưng rõ ràng bên cạnh Bùi Âm có một người biểu huynh Kim Đan kỳ, sao lại có thể để gã bị sói yêu ăn thịt chứ?
Diệp Vô Tuyết lần theo dấu chân của sói yêu, nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng của nó.
Diệp Vô Tuyết đã chiến đấu với sói yêu hai lần, biết rõ sói yêu rất xảo quyệt, vì vậy cậu càng thận trọng hơn.
Quả nhiên, cậu phát hiện sói yêu đang núp sau bụi cây, ắt hẳn là cố ý mai phục dụ cậu đến đó.
Diệp Vô Tuyết rút nhuyễn kiếm tơ vàng từ thắt lưng ra, định đánh đòn phủ đầu, nhưng không ngờ cơ thể sói yêu chợt run lên, một thanh trường kiếm chém đứt triệt để lớp da sói vừa dày vừa cứng của nó ra làm đôi.
Cơ thể khổng lồ của sói yêu bị cắt ra làm hai, người họ Bùi đeo mặt nạ cầm yêu đan của sói yêu, máu của sói yêu bắn tung tóe lên mặt nạ của hắn, khiến mặt nạ hắn trông càng dữ tợn xấu xí hơn.
Mặc dù sói yêu rất hung ác, nhưng người đàn ông này cũng không kém cạnh gì.
Điều khiến người ta sợ hãi hơn nữa là, luồng hơi lạnh lẽo phát ra từ trên người hắn, như thể tất cả sự sống và cái chết đều không lọt vào mắt hắn.
Hắn đưa viên yêu đan của sói yêu đến trước mặt Diệp Vô Tuyết, nhưng Diệp Vô Tuyết lại sợ hãi lùi lại một bước.
Diệp Vô Tuyết còn sợ người này hơn cả sói yêu.
“Ngươi muốn cho ta thứ này? Ta không cần nó, ngươi cất nó đi.”
Đối phương mắt điếc tai ngơ, tựa như không nghe thấy cũng không nói được, hắn bước từng bước một tới gần, quyết tâm đưa viên yêu đan nhuốm đầy máu cho Diệp Vô Tuyết.
Ở cái nhìn đầu tiên, Diệp Vô Tuyết đã cảm thấy người đàn ông này nhất định có quan hệ huyết thống với Bùi Lệnh, bây giờ cậu càng chắc chắn hơn.
Cậu đành phải nhận lấy viên yêu đan, nhưng cậu không biết đối phương đưa cho cậu thứ này làm gì.
Nhưng nhìn điệu bộ này, có vẻ đối phương không có ác ý với cậu.
Diệp Vô Tuyết hỏi: “Ngươi không nói được sao?”
Người nọ gật đầu.
Diệp Vô Tuyết lại hỏi: “Người vừa nãy bị sói yêu ăn thịt rồi sao?”
Người nọ gật đầu.
Diệp Vô Tuyết chỉ vào mặt nạ của hắn, hỏi: “Cái này có thể tháo xuống không?”
Lần này người nọ không gật đầu nữa.
—–
Ying Ying:
– Chuyên mục đoán tên người đàn ông đeo mặt nạ không hề bí ẩn:))))
– Chú thích đặc điểm nhận dạng: liệt dương:)))))
Danh sách chương