Diệp Vô Tuyết cẩn thận cất đi dây buộc tóc Diệp Vô Tình để lại, cây kim mỏng không rõ nguồn gốc trong ống tay áo cũng được đặt chung chỗ với dây buộc tóc, sau đó cậu mới mò mẫm cởi dây buộc áo của mình.
Cuộc sống lẩn trốn trong thời gian dài khiến cậu luôn cảnh giác dù là ở đâu, đôi tai vẫn luôn chú ý đến những âm thanh ở xung quanh.
Thật ra Bùi Lệnh chưa rời khỏi phòng, hắn chỉ thu lại khí tức và đứng cách Diệp Vô Tuyết không xa.
Với tình trạng hiện tại của Diệp Vô Tuyết, cho dù có đứng sau lưng cậu, có lẽ cậu cũng không thể nhìn thấy, nhưng Diệp Vô Tuyết quá nhạy cảm với âm thanh, nên Bùi Lệnh không dám cử động.
Bùi Lệnh nhìn Diệp Vô Tuyết chậm chạp cởi áo ra, giữa chừng đụng đến vết thương, Diệp Vô Tuyết khom lưng ôm bụng, phát ra một tiếng rên rất yếu ớt.
Cánh tay của Bùi Lệnh hơi nhúc nhích, Diệp Vô Tuyết nhạy bén quay đầu lại, nói về phía Bùi Lệnh đang đứng: “Ai đó?”
Diệp Vô Tuyết nhìn quanh bốn phía, chăm chú lắng nghe âm thanh trong phòng.
Nếu không có sự cảnh giác này, thì cậu đã sớm chết vô số lần.
Bây giờ cậu đã được Bùi Lệnh che chở, có thể tạm thời sống ở đây, nhưng cậu vẫn chưa thể hoàn toàn thả lỏng, cơ thể căng thẳng cũng đã cạn kiệt sức lực.
Bùi Lệnh không nhúc nhích, Diệp Vô Tuyết đi ngang qua trước mặt hắn, đuôi tóc sượt khỏi ngón tay hắn.
Diệp Vô Tuyết nghi hoặc đi quanh phòng, quả nhiên không còn nghe thấy tiếng động lạ nào, cậu thở phào một hơi, chắc là do bản thân quá căng thẳng thôi, cậu tiếp tục cởi quần áo.
Sau khi chiếc áo rách bươm được cởi ra, cuối cùng Bùi Lệnh cũng nhìn thấy vết thương mà Diệp Vô Tuyết vừa bưng kín, đó là một vết sẹo dài bảy tấc cắt ngang bụng Diệp Vô Tuyết, giống như một con rắn độc xấu xí quấn quanh eo Diệp Vô Tuyết.
Đây không phải là một vết thương ngoài da đơn giản, mà là vết sẹo để lại khi Diệp Vô Tuyết cưỡng ép mở đan điền của mình để lấy ra Kim Đan nhằm trốn thoát.
Chính vì Kim Đan bị tổn hại nên tu vi của Diệp Vô Tuyết liên tục tụt xuống, ngay cả vết thương trên người cũng không thể tự chữa lành.
Khi Diệp Vô Tuyết bóp nát Kim Đan, trong lòng cậu đã nghĩ đến việc đồng quy vu tận cùng Yến Dung Nguyệt.
Đáng tiếc cuối cùng cậu không có chết, vẫn còn lại nửa cái mạng.
Vết thương cũ này thường xuyên tái phát vào những ngày mưa, trước đó Diệp Vô Tuyết vẫn không cảm thấy nó đau bao nhiêu, bây giờ khi cậu ở trong một căn phòng ấm áp yên tĩnh, bên dưới có một chiếc giường êm ái và sạch sẽ, cậu cuối cùng cũng nhận ra nó đau đến mức nào.
May là Diệp Vô Tuyết đã học được cách nhẫn nhịn, dù đau đớn đến đâu, cậu cũng không thể rơi một giọt nước mắt nào.
Diệp Vô Tuyết đặt quần áo cũ sang một bên, cuộc sống lẩn trốn quá lâu khiến cậu không nỡ bỏ đi bất cứ thứ gì.
Lỡ như Bùi Lệnh không cho cậu ở nữa, ít nhất cậu còn có thể mang bộ quần áo này rời đi.
Diệp Vô Tuyết lần mò bộ quần áo Bùi Lệnh đã chuẩn bị cho mình ở trên giường, có thể nhận thấy chúng được làm bằng chất liệu vô cùng thoải mái.
Diệp Vô Tuyết cúi đầu, cố gắng nhìn rõ hoa văn trên quần áo, nhưng đáng tiếc cậu chỉ có thể nhìn thấy một màu tím mơ hồ.
Lần đầu tiên Bùi Lệnh đến Diệp gia, Diệp Vô Tuyết cũng chuẩn bị cho hắn một bộ quần áo rất thoải mái.
Diệp Vô Tuyết không lập tức mặc quần áo mới mà dựa vào tường từng bước một đi về phía cửa.
Bùi Lệnh quang minh chính đại dõi theo mọi hành động của Diệp Vô Tuyết, hắn im hơi lặng tiếng đi theo sau Diệp Vô Tuyết, giúp cậu dời đi chiếc bàn ngăn chặn phía trước.
Ban đầu Bùi Lệnh không biết Diệp Vô Tuyết muốn làm gì, cho đến khi Diệp Vô Tuyết bước vào màn mưa, dùng tay hứng nước mưa rửa mặt.
Hóa ra Diệp Vô Tuyết ghét bỏ bùn đất dính trên người, dùng nước mưa để rửa sạch chúng.
Nước mưa rơi lên trán cậu, nhỏ giọt từ lông mi trượt xuống bờ vai gầy gò, màu da vốn có của cậu dần dần lộ ra dưới làn mưa gột rửa.
Đó là một cơ thể xanh xao, gầy nhom, không còn chút sức sống nào.
Diệp Vô Tuyết vén tóc qua vai, tấm lưng gầy đến mức có thể nhìn thấy hình dáng xương cốt, có thể xách cậu lên chỉ bằng một tay.
Các đốt ngón tay của Bùi Lệnh siết chặt, biết bao nhiêu lần hắn muốn đưa tay ra ôm lấy eo Diệp Vô Tuyết, nhưng hắn không thể làm gì được.
Diệp Vô Tuyết cả người ướt sũng đi ngang qua hắn, ngọn tóc không ngừng nhỏ giọt nước mưa, khiến màu tóc đen như màu mực, tựa như cây sơn trà sau cơn mưa.
Trong lúc nhất thời Bùi Lệnh không thể rời mắt khỏi cơ thể Diệp Vô Tuyết, hắn muốn tóm lấy cánh tay của Diệp Vô Tuyết, cẩn thận kiểm tra xem trên người cậu có bao nhiêu vết thương.
Bùi Lệnh theo Diệp Vô Tuyết trở lại phòng, khi sắp đi đến giường, Diệp Vô Tuyết đột nhiên duỗi tay ra quơ về phía hắn, may thay Bùi Lệnh phản ứng kịp thời mới không bị phát hiện.
Sau khi không bắt được gì, Diệp Vô Tuyết tỏ vẻ ngơ ngác, cậu vắt mái tóc ướt sũng, đưa tay cầm quần áo trên giường lên.
Quần áo đã được chuẩn bị theo vóc dáng trước đây của Diệp Vô Tuyết, nhưng Diệp Vô Tuyết đã gầy đi rất nhiều, nên quần áo trên người cậu có cảm giác hơi trống trải.
Diệp Vô Tuyết kéo tay áo cúi đầu ngửi, khí tức của Bùi Lệnh dường như vẫn còn lưu lại trên quần áo.
Căn phòng này cũng có khí tức của Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết nằm nghiêng ở mép ngoài cùng của giường, cuộn tròn thành quả bóng, cậu chỉ chiếm một diện tích rất nhỏ, trong tay nắm chặt dây buộc tóc của Diệp Vô Tình, cả người bao bọc trong bộ quần áo mà Bùi Lệnh để lại cho cậu.
Trong thoáng chốc, dường như cậu đã trở về Diệp gia của mấy năm trước, Diệp Vô Tình vẫn còn sống, Bùi Lệnh vẫn chưa rời đi.
Từ khi thoát khỏi tay Yến Dung Nguyệt, Diệp Vô Tuyết chưa bao giờ có được một giấc ngủ yên bình, ai ngờ cậu vừa ngã đầu xuống đã ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, tóc tai vương vãi trên gối, đã khô rồi.
Diệp Vô Tuyết đưa tay sờ soạng vị trí bên người, nơi đó vẫn còn có chút ấm áp, cậu cũng cảm giác được có người ôm mình trong lúc ngủ, nhưng khi tỉnh dậy, xung quanh lại không có ai.
Diệp Vô Tuyết hoài nghi mình đã nằm mơ, nhưng lại cảm giác được trong phòng có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
“Khách nhân có ở đây không? Chủ nhân ra lệnh cho ta đưa đồ ăn cho ngài.”
Diệp Vô Tuyết chần chừ một chút rồi nói: “Mời vào.”
Cậu nắm chặt cây kim mỏng trong tay áo, giữ chặt nó ngay lúc người hầu đưa cơm bước vào cửa, tuy không nhìn thấy nhưng đôi tai của cậu vẫn dõi theo chuyển động của đối phương, cho đến khi người kia quay người bỏ đi, cánh cửa đóng lại, cơ thể cậu mới dần thả lỏng.
Chóp mũi Diệp Vô Tuyết giật giật, đã lâu rồi cậu chưa được ăn một bữa no.
Kim Đan bị vỡ khiến cậu không thể sử dụng linh khí của trời đất, mà phải ăn ngũ cốc hoa màu như người bình thường.
Người đói lâu ngày khi đối mặt với một bàn thức ăn ngược lại sẽ không thể ăn được nhiều.
Diệp Vô Tuyết ăn được mấy miếng liền cảm thấy dạ dày trào ngược vị chua, cậu muốn rót nước nhưng lại làm đổ tách trà, khi tách trà rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn tan, khiến trong đầu Diệp Vô Tuyết ùa về rất nhiều hình ảnh.
Cuối cùng cậu vẫn chết, nhưng lại trọng sinh, cậu gặp lại Bùi Lệnh, gặp lại Diệp Vô Tình vẫn còn sống.
Cậu còn đến Tước Hảo Thôn, tiến vào Linh Lung Tập Tranh, lên núi Lang Gia, còn nhìn thấy ba mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính…
Những hình ảnh vụn vặt này nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Diệp Vô Tuyết vội vàng nhặt những mảnh tách trà vỡ trên mặt đất lên, cho dù đầu ngón tay bị cắt rách cũng không thấy đau.
Nhưng đúng lúc này, ngón tay của cậu đột nhiên bị ai đó giữ chặt, Diệp Vô Tuyết hoảng sợ đến mức cầm lấy một mảnh vỡ vung về phía đối diện.
Bùi Lệnh nói: “Diệp Vô Tuyết, là ta.”
Diệp Vô Tuyết nắm mảnh vỡ quá chặt, góc cạnh sắc bén ghim vào lòng bàn tay cậu, cả lòng bàn tay nhễ nhại máu.
Diệp Vô Tuyết không vì đối phương là Bùi Lệnh mà buông lỏng, cậu căng thẳng nói: “Bùi sư huynh, huynh vào đây từ lúc nào? Vì sao ta không nghe thấy tiếng của huynh?”
Nếu hắn thẳng thắn nói mình chưa từng rời đi, thì với tình trạng thần hồn nát thần tính hiện tại của Diệp Vô Tuyết, e rằng cậu sẽ càng lo lắng hơn.
Bùi Lệnh nói: “Cửa còn chưa đóng, ta liền đi vào… thăm ngươi.”
Diệp Vô Tuyết quay đầu nhìn về phía cửa, cậu không thấy rõ, nhưng cậu vẫn nhớ rõ vừa rồi cậu đã nghe thấy tiếng người hầu đưa đồ ăn đóng cửa lại.
Diệp Vô Tuyết nói: “Đa tạ Bùi sư huynh quan tâm, ta không sao.”
Diệp Vô Tuyết giấu hai tay trong ống tay áo, không muốn để Bùi Lệnh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Bùi Lệnh mím môi, hắn không biết phải làm sao mới khiến Diệp Vô Tuyết buông bỏ đề phòng.
Hắn không thể dồn ép cậu, nhưng cũng không nỡ thả tay ra.
Điều duy nhất hắn có thể làm, là để Diệp Vô Tuyết ở một nơi tuyệt đối an toàn được hắn bảo vệ.
Bùi Lệnh nói: “Vậy thì tốt. Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta lại đến thăm ngươi.”
Diệp Vô Tuyết ngẩng đầu, hướng về phía tiếng nói của Bùi Lệnh, cậu hỏi: “Ngày mai ta vẫn có thể gặp Bùi sư huynh sao?”
Bùi Lệnh chợt ý thức được mình đã nói sai.
Bùi sư huynh mà Diệp Vô Tuyết nhớ mãi không quên, sẽ không nói chuyện với cậu như thế.
Bùi Lệnh cố giữ giọng lạnh lùng nói: “Nếu có việc sẽ không đến.”
Hắn nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Vô Tuyết ảm đạm đi.
Diệp Vô Tuyết nói: “Bây giờ Bùi sư huynh đã nắm giữ Bùi gia, tự nhiên có rất nhiều việc phải xử lý. Ta sẽ không gây thêm rắc rối cho Bùi sư huynh đâu.”
Diệp Vô Tuyết không nơi nương tựa, cậu ngoan ngoãn hiểu chuyện, so với bình thường như hai người khác nhau.
Cổ họng Bùi Lệnh như nghẹn lại, hắn đã từng ngày đêm hy vọng rằng Diệp Vô Tuyết có thể nghe lời hắn như vậy, sẽ cẩn thận suy xét cảm xúc của hắn, nhưng bây giờ khi hắn thực sự trở thành Bùi sư huynh, hắn mới phát hiện ra tất cả những điều này như dùng một con dao cùn gỉ sét cứa vào da thịt hắn vậy.
Bùi Lệnh giả vờ rời đi, nhưng thực ra vẫn ở lại trong phòng.
Hắn nhìn thấy Diệp Vô Tuyết cố gắng khôi phục Kim Đan bị vỡ nát, thu thập lại linh lực đã mất, nhưng lần nào cũng thất bại.
Diệp Vô Tuyết lại lấy dây buộc tóc của Diệp Vô Tình trải ở bên gối, cậu vẫn nằm ngủ ở một góc nhỏ ngoài cùng.
Bùi Lệnh đợi đến khi Diệp Vô Tuyết thở đều đặn, rồi mới cẩn thận ôm Diệp Vô Tuyết từ phía sau.
Thân thể Diệp Vô Tuyết co rúm lại, theo bản năng muốn trốn đi, Bùi Lệnh đặt ngón tay lên lông mày của Diệp Vô Tuyết, hàng mày cau chặt của cậu từ từ giãn ra, cơ thể cũng không còn chống cự như trước.
Bùi Lệnh ấn lòng bàn tay vào vết sẹo cũ trên bụng Diệp Vô Tuyết, hắn không thể tưởng tượng được việc bóp nát Kim Đan sẽ đau đớn đến mức nào, và làm sao Diệp Vô Tuyết có thể cầm cự được cho đến bây giờ với một cơ thể tàn tạ như vậy.
Bùi Lệnh đỡ người Diệp Vô Tuyết lên, cúi đầu hôn lên vết sẹo quấn quanh eo cậu.
Lông mi của Diệp Vô Tuyết run rẩy, cổ họng cậu phát ra những tiếng ậm ừ bất an, eo cậu lắc lư, vết sẹo cũng vặn vẹo lại với nhau.
Bùi Lệnh ấn ngón tay vào bên sườn Diệp Vô Tuyết, để lại hai vết ngón tay sâu trên làn da trắng tuyết.
Bùi Lệnh chưa bao giờ là một chính nhân quân tử, Diệp Vô Tuyết yếu ớt tội nghiệp nằm trong tay hắn, trong lòng hắn tràn đầy khát vọng chiếm hữu cậu.
Hiện tại Diệp Vô Tuyết chỉ có thể dựa vào hắn, cậu không dám làm trái ý hắn, hắn muốn làm gì thì làm.
Nhưng hắn lại khoác lớp vỏ bọc của Bùi sư huynh, đó mới là bộ dáng Diệp Vô Tuyết thích thật sự.
Bùi Lệnh chỉ dám bộc lộ con người thật của mình khi Diệp Vô Tuyết đã ngủ.
Hắn vuốt ve và hôn dọc theo hướng vết sẹo, khiến Diệp Vô Tuyết khẽ run lên, nhưng dù thế nào cũng không thể thoát khỏi tay hắn.
Bùi Lệnh để lại những dấu vết rõ ràng, dù sao trên người Diệp Vô Tuyết có rất nhiều vết thương cũ, mắt không nhìn rõ nên tự nhiên sẽ không chú ý đến những vết đỏ mới này.
Xương sườn trên ngực Diệp Vô Tuyết đều lộ rõ, không còn là phần thịt mềm mại mịn màng không thể dùng một tay ôm như trước.
Bùi Lệnh hôn lên đầu v* của Diệp Vô Tuyết, hôn lên xương quai xanh, cuối cùng hôn lên môi của cậu.
Diệp Vô Tuyết cắn chặt môi, ngay cả ngủ cũng trong tư thế đề phòng.
Bùi Lệnh áp môi mình lên môi cậu, đẩy đầu lưỡi vào miệng Diệp Vô Tuyết, dần dần xâm nhập vào giữa môi và lưỡi của cậu.
Đầu lưỡi của Bùi Lệnh nhói đau, Diệp Vô Tuyết đang cắn đầu lưỡi của hắn.
Bùi Lệnh nhìn thấy Diệp Vô Tuyết mở mắt ra, đôi mắt đẹp gần như trong suốt đó bất động nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ngươi là ai? Mau rời khỏi đây, nếu không ta sẽ nói cho Bùi sư huynh biết, huynh ấy sẽ không tha cho ngươi.”
———-
Ying Ying:
– Chời ơi, đau lòng cho bé Tuyết quá…: (((
Cuộc sống lẩn trốn trong thời gian dài khiến cậu luôn cảnh giác dù là ở đâu, đôi tai vẫn luôn chú ý đến những âm thanh ở xung quanh.
Thật ra Bùi Lệnh chưa rời khỏi phòng, hắn chỉ thu lại khí tức và đứng cách Diệp Vô Tuyết không xa.
Với tình trạng hiện tại của Diệp Vô Tuyết, cho dù có đứng sau lưng cậu, có lẽ cậu cũng không thể nhìn thấy, nhưng Diệp Vô Tuyết quá nhạy cảm với âm thanh, nên Bùi Lệnh không dám cử động.
Bùi Lệnh nhìn Diệp Vô Tuyết chậm chạp cởi áo ra, giữa chừng đụng đến vết thương, Diệp Vô Tuyết khom lưng ôm bụng, phát ra một tiếng rên rất yếu ớt.
Cánh tay của Bùi Lệnh hơi nhúc nhích, Diệp Vô Tuyết nhạy bén quay đầu lại, nói về phía Bùi Lệnh đang đứng: “Ai đó?”
Diệp Vô Tuyết nhìn quanh bốn phía, chăm chú lắng nghe âm thanh trong phòng.
Nếu không có sự cảnh giác này, thì cậu đã sớm chết vô số lần.
Bây giờ cậu đã được Bùi Lệnh che chở, có thể tạm thời sống ở đây, nhưng cậu vẫn chưa thể hoàn toàn thả lỏng, cơ thể căng thẳng cũng đã cạn kiệt sức lực.
Bùi Lệnh không nhúc nhích, Diệp Vô Tuyết đi ngang qua trước mặt hắn, đuôi tóc sượt khỏi ngón tay hắn.
Diệp Vô Tuyết nghi hoặc đi quanh phòng, quả nhiên không còn nghe thấy tiếng động lạ nào, cậu thở phào một hơi, chắc là do bản thân quá căng thẳng thôi, cậu tiếp tục cởi quần áo.
Sau khi chiếc áo rách bươm được cởi ra, cuối cùng Bùi Lệnh cũng nhìn thấy vết thương mà Diệp Vô Tuyết vừa bưng kín, đó là một vết sẹo dài bảy tấc cắt ngang bụng Diệp Vô Tuyết, giống như một con rắn độc xấu xí quấn quanh eo Diệp Vô Tuyết.
Đây không phải là một vết thương ngoài da đơn giản, mà là vết sẹo để lại khi Diệp Vô Tuyết cưỡng ép mở đan điền của mình để lấy ra Kim Đan nhằm trốn thoát.
Chính vì Kim Đan bị tổn hại nên tu vi của Diệp Vô Tuyết liên tục tụt xuống, ngay cả vết thương trên người cũng không thể tự chữa lành.
Khi Diệp Vô Tuyết bóp nát Kim Đan, trong lòng cậu đã nghĩ đến việc đồng quy vu tận cùng Yến Dung Nguyệt.
Đáng tiếc cuối cùng cậu không có chết, vẫn còn lại nửa cái mạng.
Vết thương cũ này thường xuyên tái phát vào những ngày mưa, trước đó Diệp Vô Tuyết vẫn không cảm thấy nó đau bao nhiêu, bây giờ khi cậu ở trong một căn phòng ấm áp yên tĩnh, bên dưới có một chiếc giường êm ái và sạch sẽ, cậu cuối cùng cũng nhận ra nó đau đến mức nào.
May là Diệp Vô Tuyết đã học được cách nhẫn nhịn, dù đau đớn đến đâu, cậu cũng không thể rơi một giọt nước mắt nào.
Diệp Vô Tuyết đặt quần áo cũ sang một bên, cuộc sống lẩn trốn quá lâu khiến cậu không nỡ bỏ đi bất cứ thứ gì.
Lỡ như Bùi Lệnh không cho cậu ở nữa, ít nhất cậu còn có thể mang bộ quần áo này rời đi.
Diệp Vô Tuyết lần mò bộ quần áo Bùi Lệnh đã chuẩn bị cho mình ở trên giường, có thể nhận thấy chúng được làm bằng chất liệu vô cùng thoải mái.
Diệp Vô Tuyết cúi đầu, cố gắng nhìn rõ hoa văn trên quần áo, nhưng đáng tiếc cậu chỉ có thể nhìn thấy một màu tím mơ hồ.
Lần đầu tiên Bùi Lệnh đến Diệp gia, Diệp Vô Tuyết cũng chuẩn bị cho hắn một bộ quần áo rất thoải mái.
Diệp Vô Tuyết không lập tức mặc quần áo mới mà dựa vào tường từng bước một đi về phía cửa.
Bùi Lệnh quang minh chính đại dõi theo mọi hành động của Diệp Vô Tuyết, hắn im hơi lặng tiếng đi theo sau Diệp Vô Tuyết, giúp cậu dời đi chiếc bàn ngăn chặn phía trước.
Ban đầu Bùi Lệnh không biết Diệp Vô Tuyết muốn làm gì, cho đến khi Diệp Vô Tuyết bước vào màn mưa, dùng tay hứng nước mưa rửa mặt.
Hóa ra Diệp Vô Tuyết ghét bỏ bùn đất dính trên người, dùng nước mưa để rửa sạch chúng.
Nước mưa rơi lên trán cậu, nhỏ giọt từ lông mi trượt xuống bờ vai gầy gò, màu da vốn có của cậu dần dần lộ ra dưới làn mưa gột rửa.
Đó là một cơ thể xanh xao, gầy nhom, không còn chút sức sống nào.
Diệp Vô Tuyết vén tóc qua vai, tấm lưng gầy đến mức có thể nhìn thấy hình dáng xương cốt, có thể xách cậu lên chỉ bằng một tay.
Các đốt ngón tay của Bùi Lệnh siết chặt, biết bao nhiêu lần hắn muốn đưa tay ra ôm lấy eo Diệp Vô Tuyết, nhưng hắn không thể làm gì được.
Diệp Vô Tuyết cả người ướt sũng đi ngang qua hắn, ngọn tóc không ngừng nhỏ giọt nước mưa, khiến màu tóc đen như màu mực, tựa như cây sơn trà sau cơn mưa.
Trong lúc nhất thời Bùi Lệnh không thể rời mắt khỏi cơ thể Diệp Vô Tuyết, hắn muốn tóm lấy cánh tay của Diệp Vô Tuyết, cẩn thận kiểm tra xem trên người cậu có bao nhiêu vết thương.
Bùi Lệnh theo Diệp Vô Tuyết trở lại phòng, khi sắp đi đến giường, Diệp Vô Tuyết đột nhiên duỗi tay ra quơ về phía hắn, may thay Bùi Lệnh phản ứng kịp thời mới không bị phát hiện.
Sau khi không bắt được gì, Diệp Vô Tuyết tỏ vẻ ngơ ngác, cậu vắt mái tóc ướt sũng, đưa tay cầm quần áo trên giường lên.
Quần áo đã được chuẩn bị theo vóc dáng trước đây của Diệp Vô Tuyết, nhưng Diệp Vô Tuyết đã gầy đi rất nhiều, nên quần áo trên người cậu có cảm giác hơi trống trải.
Diệp Vô Tuyết kéo tay áo cúi đầu ngửi, khí tức của Bùi Lệnh dường như vẫn còn lưu lại trên quần áo.
Căn phòng này cũng có khí tức của Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết nằm nghiêng ở mép ngoài cùng của giường, cuộn tròn thành quả bóng, cậu chỉ chiếm một diện tích rất nhỏ, trong tay nắm chặt dây buộc tóc của Diệp Vô Tình, cả người bao bọc trong bộ quần áo mà Bùi Lệnh để lại cho cậu.
Trong thoáng chốc, dường như cậu đã trở về Diệp gia của mấy năm trước, Diệp Vô Tình vẫn còn sống, Bùi Lệnh vẫn chưa rời đi.
Từ khi thoát khỏi tay Yến Dung Nguyệt, Diệp Vô Tuyết chưa bao giờ có được một giấc ngủ yên bình, ai ngờ cậu vừa ngã đầu xuống đã ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, tóc tai vương vãi trên gối, đã khô rồi.
Diệp Vô Tuyết đưa tay sờ soạng vị trí bên người, nơi đó vẫn còn có chút ấm áp, cậu cũng cảm giác được có người ôm mình trong lúc ngủ, nhưng khi tỉnh dậy, xung quanh lại không có ai.
Diệp Vô Tuyết hoài nghi mình đã nằm mơ, nhưng lại cảm giác được trong phòng có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
“Khách nhân có ở đây không? Chủ nhân ra lệnh cho ta đưa đồ ăn cho ngài.”
Diệp Vô Tuyết chần chừ một chút rồi nói: “Mời vào.”
Cậu nắm chặt cây kim mỏng trong tay áo, giữ chặt nó ngay lúc người hầu đưa cơm bước vào cửa, tuy không nhìn thấy nhưng đôi tai của cậu vẫn dõi theo chuyển động của đối phương, cho đến khi người kia quay người bỏ đi, cánh cửa đóng lại, cơ thể cậu mới dần thả lỏng.
Chóp mũi Diệp Vô Tuyết giật giật, đã lâu rồi cậu chưa được ăn một bữa no.
Kim Đan bị vỡ khiến cậu không thể sử dụng linh khí của trời đất, mà phải ăn ngũ cốc hoa màu như người bình thường.
Người đói lâu ngày khi đối mặt với một bàn thức ăn ngược lại sẽ không thể ăn được nhiều.
Diệp Vô Tuyết ăn được mấy miếng liền cảm thấy dạ dày trào ngược vị chua, cậu muốn rót nước nhưng lại làm đổ tách trà, khi tách trà rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn tan, khiến trong đầu Diệp Vô Tuyết ùa về rất nhiều hình ảnh.
Cuối cùng cậu vẫn chết, nhưng lại trọng sinh, cậu gặp lại Bùi Lệnh, gặp lại Diệp Vô Tình vẫn còn sống.
Cậu còn đến Tước Hảo Thôn, tiến vào Linh Lung Tập Tranh, lên núi Lang Gia, còn nhìn thấy ba mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính…
Những hình ảnh vụn vặt này nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Diệp Vô Tuyết vội vàng nhặt những mảnh tách trà vỡ trên mặt đất lên, cho dù đầu ngón tay bị cắt rách cũng không thấy đau.
Nhưng đúng lúc này, ngón tay của cậu đột nhiên bị ai đó giữ chặt, Diệp Vô Tuyết hoảng sợ đến mức cầm lấy một mảnh vỡ vung về phía đối diện.
Bùi Lệnh nói: “Diệp Vô Tuyết, là ta.”
Diệp Vô Tuyết nắm mảnh vỡ quá chặt, góc cạnh sắc bén ghim vào lòng bàn tay cậu, cả lòng bàn tay nhễ nhại máu.
Diệp Vô Tuyết không vì đối phương là Bùi Lệnh mà buông lỏng, cậu căng thẳng nói: “Bùi sư huynh, huynh vào đây từ lúc nào? Vì sao ta không nghe thấy tiếng của huynh?”
Nếu hắn thẳng thắn nói mình chưa từng rời đi, thì với tình trạng thần hồn nát thần tính hiện tại của Diệp Vô Tuyết, e rằng cậu sẽ càng lo lắng hơn.
Bùi Lệnh nói: “Cửa còn chưa đóng, ta liền đi vào… thăm ngươi.”
Diệp Vô Tuyết quay đầu nhìn về phía cửa, cậu không thấy rõ, nhưng cậu vẫn nhớ rõ vừa rồi cậu đã nghe thấy tiếng người hầu đưa đồ ăn đóng cửa lại.
Diệp Vô Tuyết nói: “Đa tạ Bùi sư huynh quan tâm, ta không sao.”
Diệp Vô Tuyết giấu hai tay trong ống tay áo, không muốn để Bùi Lệnh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Bùi Lệnh mím môi, hắn không biết phải làm sao mới khiến Diệp Vô Tuyết buông bỏ đề phòng.
Hắn không thể dồn ép cậu, nhưng cũng không nỡ thả tay ra.
Điều duy nhất hắn có thể làm, là để Diệp Vô Tuyết ở một nơi tuyệt đối an toàn được hắn bảo vệ.
Bùi Lệnh nói: “Vậy thì tốt. Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta lại đến thăm ngươi.”
Diệp Vô Tuyết ngẩng đầu, hướng về phía tiếng nói của Bùi Lệnh, cậu hỏi: “Ngày mai ta vẫn có thể gặp Bùi sư huynh sao?”
Bùi Lệnh chợt ý thức được mình đã nói sai.
Bùi sư huynh mà Diệp Vô Tuyết nhớ mãi không quên, sẽ không nói chuyện với cậu như thế.
Bùi Lệnh cố giữ giọng lạnh lùng nói: “Nếu có việc sẽ không đến.”
Hắn nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Vô Tuyết ảm đạm đi.
Diệp Vô Tuyết nói: “Bây giờ Bùi sư huynh đã nắm giữ Bùi gia, tự nhiên có rất nhiều việc phải xử lý. Ta sẽ không gây thêm rắc rối cho Bùi sư huynh đâu.”
Diệp Vô Tuyết không nơi nương tựa, cậu ngoan ngoãn hiểu chuyện, so với bình thường như hai người khác nhau.
Cổ họng Bùi Lệnh như nghẹn lại, hắn đã từng ngày đêm hy vọng rằng Diệp Vô Tuyết có thể nghe lời hắn như vậy, sẽ cẩn thận suy xét cảm xúc của hắn, nhưng bây giờ khi hắn thực sự trở thành Bùi sư huynh, hắn mới phát hiện ra tất cả những điều này như dùng một con dao cùn gỉ sét cứa vào da thịt hắn vậy.
Bùi Lệnh giả vờ rời đi, nhưng thực ra vẫn ở lại trong phòng.
Hắn nhìn thấy Diệp Vô Tuyết cố gắng khôi phục Kim Đan bị vỡ nát, thu thập lại linh lực đã mất, nhưng lần nào cũng thất bại.
Diệp Vô Tuyết lại lấy dây buộc tóc của Diệp Vô Tình trải ở bên gối, cậu vẫn nằm ngủ ở một góc nhỏ ngoài cùng.
Bùi Lệnh đợi đến khi Diệp Vô Tuyết thở đều đặn, rồi mới cẩn thận ôm Diệp Vô Tuyết từ phía sau.
Thân thể Diệp Vô Tuyết co rúm lại, theo bản năng muốn trốn đi, Bùi Lệnh đặt ngón tay lên lông mày của Diệp Vô Tuyết, hàng mày cau chặt của cậu từ từ giãn ra, cơ thể cũng không còn chống cự như trước.
Bùi Lệnh ấn lòng bàn tay vào vết sẹo cũ trên bụng Diệp Vô Tuyết, hắn không thể tưởng tượng được việc bóp nát Kim Đan sẽ đau đớn đến mức nào, và làm sao Diệp Vô Tuyết có thể cầm cự được cho đến bây giờ với một cơ thể tàn tạ như vậy.
Bùi Lệnh đỡ người Diệp Vô Tuyết lên, cúi đầu hôn lên vết sẹo quấn quanh eo cậu.
Lông mi của Diệp Vô Tuyết run rẩy, cổ họng cậu phát ra những tiếng ậm ừ bất an, eo cậu lắc lư, vết sẹo cũng vặn vẹo lại với nhau.
Bùi Lệnh ấn ngón tay vào bên sườn Diệp Vô Tuyết, để lại hai vết ngón tay sâu trên làn da trắng tuyết.
Bùi Lệnh chưa bao giờ là một chính nhân quân tử, Diệp Vô Tuyết yếu ớt tội nghiệp nằm trong tay hắn, trong lòng hắn tràn đầy khát vọng chiếm hữu cậu.
Hiện tại Diệp Vô Tuyết chỉ có thể dựa vào hắn, cậu không dám làm trái ý hắn, hắn muốn làm gì thì làm.
Nhưng hắn lại khoác lớp vỏ bọc của Bùi sư huynh, đó mới là bộ dáng Diệp Vô Tuyết thích thật sự.
Bùi Lệnh chỉ dám bộc lộ con người thật của mình khi Diệp Vô Tuyết đã ngủ.
Hắn vuốt ve và hôn dọc theo hướng vết sẹo, khiến Diệp Vô Tuyết khẽ run lên, nhưng dù thế nào cũng không thể thoát khỏi tay hắn.
Bùi Lệnh để lại những dấu vết rõ ràng, dù sao trên người Diệp Vô Tuyết có rất nhiều vết thương cũ, mắt không nhìn rõ nên tự nhiên sẽ không chú ý đến những vết đỏ mới này.
Xương sườn trên ngực Diệp Vô Tuyết đều lộ rõ, không còn là phần thịt mềm mại mịn màng không thể dùng một tay ôm như trước.
Bùi Lệnh hôn lên đầu v* của Diệp Vô Tuyết, hôn lên xương quai xanh, cuối cùng hôn lên môi của cậu.
Diệp Vô Tuyết cắn chặt môi, ngay cả ngủ cũng trong tư thế đề phòng.
Bùi Lệnh áp môi mình lên môi cậu, đẩy đầu lưỡi vào miệng Diệp Vô Tuyết, dần dần xâm nhập vào giữa môi và lưỡi của cậu.
Đầu lưỡi của Bùi Lệnh nhói đau, Diệp Vô Tuyết đang cắn đầu lưỡi của hắn.
Bùi Lệnh nhìn thấy Diệp Vô Tuyết mở mắt ra, đôi mắt đẹp gần như trong suốt đó bất động nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ngươi là ai? Mau rời khỏi đây, nếu không ta sẽ nói cho Bùi sư huynh biết, huynh ấy sẽ không tha cho ngươi.”
———-
Ying Ying:
– Chời ơi, đau lòng cho bé Tuyết quá…: (((
Danh sách chương