Ngày mai mà Bùi Lệnh nói, vẫn còn cách một đêm tối.

Diệp Vô Tuyết bị đánh thức bởi cảm giác kỳ lạ trên núm vú, cậu đưa tay phủi đi vì tưởng rằng có con muỗi đang bò trên người mình.

Đầu nhũ trướng đau không chịu nổi, có thứ gì đó ẩm ướt nóng ấm liếm qua lỗ vú, Diệp Vô Tuyết giật mình tỉnh lại.

Vị khách không mời mà đến tối qua lại xuất hiện trong phòng cậu, lần này hắn càng điên cuồng hơn, trong lúc Diệp Vô Tuyết đang ngủ hắn đã cởi sạch quần áo của cậu, nằm trên người cậu liếm cắn đầu v* của cậu.

“Ngươi……”

Diệp Vô Tuyết cong đầu gối lên, một vật nóng hổi trượt ra cánh mông cậu.

Diệp Vô Tuyết không nhớ mình đã ngủ như thế nào, hình như cậu đã uống một bát canh do người hầu mang đến rồi mất đi ý thức, lúc mở mắt ra đã là đêm khuya.

Đối phương nắm lấy cổ chân của cậu, dùng sức đẩy dương v*t trong lỗ sau về phía trước, cái lỗ hôm qua đã được khai phá mềm mại và ẩm ướt vô cùng, có thể dễ dàng ngậm hơn phân nửa dương v*t vào trong.

Diệp Vô Tuyết giống như đã chấp nhận số mệnh, cậu không còn đấu tranh nữa, mặc cho đối phương vòng tay qua eo ôm cậu vào lòng, đồng thời dương v*t của hắn cũng đâm sâu vào cơ thể cậu từ dưới lên trên.

Lỗ sau bị nhồi đầy đến mức Diệp Vô Tuyết không khép chân lại được, cơ thể cậu nhún nhảy lên xuống, trái tim nảy lên loạn xạ.

Tóc của đối phương thỉnh thoảng lại sượt qua chóp mũi Diệp Vô Tuyết, mùi hương quen thuộc lại phả vào mặt cậu.

Diệp Vô Tuyết cấu vào lòng bàn tay mình, vẫn không dám tin nghi ngờ trong lòng.

Tại sao tên trộm ban đêm đột nhập vào phòng cậu lại có mùi cơ thể giống hệt Bùi Lệnh? Cậu bị đối phương nâng hai chân lên, dương v*t đâm sâu đến mức như muốn đẩy trái tim cậu lệch khỏi vị trí, lồng ngực nhức nhối khiến cậu như không thở được.

Diệp Vô Tuyết nắm lấy cánh tay của người nọ, dựa vào trí nhớ của cậu về Bùi Lệnh, hồi tưởng lại hình dạng bàn tay của Bùi Lệnh.

Gan bàn tay đầy những vết chai do cầm kiếm, ngón tay rất dài, chắc phải lớn hơn bàn tay của cậu một vòng.

Cậu bị đẩy mạnh xuống giường, đối phương đột nhiên đâm rất nhanh rất sâu, thịt trong hậu môn bị hắn chịch đến mềm rục, khoái cảm kích thích điểm n*ng quá mãnh liệt, dương v*t của Diệp Vô Tuyết cũng ngẩng đầu lên.

Lúc này Diệp Vô Tuyết giống như một đóa hoa bị ép trưởng thành rồi nhanh chóng héo úa, cả người tràn ngập màu sắc điêu tàn.

Diệp Vô Tuyết nghiêng đầu, vẫn cố tìm kiếm bàn tay của đối phương.

Đối phương không biết cậu đang suy nghĩ gì, chủ động đưa tay nắm lấy tay cậu, xỏ những ngón tay vào khe hở giữa các ngón tay cậu, hai lòng bàn tay dán chặt vào nhau, hoàn toàn bao bọc lấy bàn tay của cậu.

Hương thơm nồng nàn từ bốn phương tám hướng ùa đến, nhưng Diệp Vô Tuyết không có suy nghĩ kiều diễm nào, mà chỉ có nỗi sợ hãi vô bờ bến.

Người này là Bùi Lệnh ư? Sao hắn có thể là Bùi Lệnh được? Bùi Lệnh sẽ không ôm cậu như thế, càng sẽ không hôn cậu như thế.

Diệp Vô Tuyết hỏi một câu mà ngay cả cậu cũng không dám tin: “Huynh là Bùi sư huynh sao?”

Động tác của đối phương chợt dừng lại, thanh âm khàn khàn khó nghe vang lên: “Nếu ngươi thích hắn đến vậy, thì cứ coi ta là hắn đi.”

Đối phương tàn nhẫn *** vào điểm n*ng trong lỗ hậu của Diệp Vô Tuyết, bờ môi cọ lên má cậu, phát ra tiếng nói giống hệt Bùi Lệnh: “Ta chính là Bùi sư huynh của ngươi.”

Ngón tay Diệp Vô Tuyết run lẩy bẩy suýt thì không cầm nổi cây kim bạc, cậu ngước mắt lên nhìn bóng người mờ ảo không rõ dung mạo, nhưng cậu có thể khẳng định đối phương tuyệt đối không phải là Bùi Lệnh.

Diệp Vô Tuyết đâm kim bạc vào lồng ngực đối phương, căm ghét nói: “Ngươi không phải Bùi sư huynh.”

Bùi sư huynh mà cậu biết như trăng sáng trên trời cao, sẽ không làm loại chuyện này với cậu.

Chắc chắn tên trộm này đang lừa gạt cậu, nhân lúc cậu không nhìn thấy giả làm Bùi Lệnh để chơi đùa cậu.

Diệp Vô Tuyết cắn răng đẩy cơ thể của đối phương ra xa, cây kim bạc biến mất ngay khi đâm vào cơ thể.

Diệp Vô Tuyết loạng choạng bước xuống giường, cậu phải đi tìm Bùi Lệnh thật sự, chứ không phải cái tên giả mạo Bùi Lệnh này.

Không biết ai đã băng bó vết thương ở chân cho cậu, giày của cậu được đặt ngay ngắn ở cạnh giường.

Diệp Vô Tuyết nhân lúc người nọ bị kim bạc làm bị thương không thể cử động, vội vàng chạy ra cửa.

Cậu loạng choạng đứng không vững, cứ tưởng là do cơ thể yếu nhược, đi được vài bước mới nhận ra căn phòng đang rung chuyển.

Mặt đất dưới chân cậu nứt ra từng mảng rồi rơi xuống, trong khi cậu vẫn đang mải miết bỏ chạy về phía trước.

Trong lòng Diệp Vô Tuyết chợt thắt lại, cậu quay đầu nhìn người nằm trên giường.

Nếu căn phòng này sụp đổ, người đó sẽ ra sao?

Cậu dừng bước, một cảm giác thôi thúc cậu quay lại cứu người.

Lúc Diệp Vô Tuyết xoay người định quay lại, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu ra khỏi căn phòng đổ nát.

“Em thoát ra rồi. Lúc nãy em đã dùng kim đâm Kính Yêu, phá giải tầng thứ hai của Ảo Cảnh Thực Hư, bây giờ ảo cảnh này sắp sụp đổ rồi, em mau đi theo ta.”

Giọng nói của Bùi Lệnh vang lên bên tai, Diệp Vô Tuyết ngơ ngác nhìn về phía Bùi Lệnh.

Hóa ra tất cả những gì cậu vừa gặp phải đều là Ảo Cảnh Thực Hư tầng thứ hai của Kính Yêu, thảo nào cậu lại quay về Bùi gia kiếp trước.

Thế nhưng kẻ bị cậu dùng Ngọc Phách Châm đâm bị thương trong Ảo Cảnh Thực Hư có thật sự là Kính Yêu không?

Tại sao khi cậu cắm Ngọc Phách Châm vào người đó, trái tim cậu cũng đau đớn như bị kim châm vậy?

Diệp Vô Tuyết đưa tay chạm vào cổ tay Bùi Lệnh, chiếc vòng tay vẫn còn đó, người trước mặt cậu chính là Bùi Lệnh.

Còn người trước đó, có lẽ là Kính Yêu.

Diệp Vô Tuyết tâm thần hoảng loạn, mở miệng hỏi: “Ca ca đâu rồi? Ca ca phải làm sao bây giờ?”

Nếu họ rời đi, ca ca trong Ảo Cảnh Thực Hư cũng sẽ biến mất, cậu sẽ không thể gặp lại Diệp Vô Tình kiếp trước nữa.

Bùi Lệnh nói: “Mọi thứ ở đây đều là ảo ảnh của Ảo Cảnh Thực Hư, Diệp Vô Tình thật sự đang ở bên ngoài chờ em.”

Bùi Lệnh bình tĩnh nói ra sự thật, chỉ là Diệp Vô Tuyết vẫn luôn không chịu thừa nhận.

Diệp Vô Tuyết không từ bỏ, cậu nói: “Tất cả thật sự chỉ là ảo ảnh thôi sao? Vậy ta thì sao? Có phải ta cũng là giả không? Thật ra ta đã chết từ lâu rồi, chết trong trận tuyết…”

Diệp Vô Tuyết ở trong Ảo Cảnh Thực Hư quá lâu rồi, đã không còn phân biệt được bên nào là thực, bên nào là ảo ảnh.

Khi cậu được tái sinh, cậu cũng tự hỏi mình câu hỏi tương tự.

Hiện tại là một cuộc đời mới, hay chỉ là một giấc mộng đẹp trước khi chết?

Diệp Vô Tuyết nắm lấy bàn tay của Bùi Lệnh, ngón tay của Bùi Lệnh lạnh lẽo không còn ấm áp như trước.

Diệp Vô Tuyết ruột gan rối bời, hoàn toàn không chú ý tới.

Bùi Lệnh nói: “Dù có phải là ảo ảnh hay không, thì ta vẫn sẽ luôn bên em.”

Sau khi những ngón tay lạnh lẽo của Bùi Lệnh tiếp xúc với hơi ấm từ đầu ngón tay của Diệp Vô Tuyết, chúng dần dần khôi phục lại độ ấm như ngày trước.

Tầng một của Ảo Cảnh Thực Hư bắt đầu sụp đổ, khắp nơi đều là những mảnh vỡ đổ nát, Diệp Vô Tuyết bị ánh sáng mạnh phản chiếu từ gương làm cho đau đớn hai mắt, hóa ra Ảo Cảnh Thực Hư được tạo thành từ những tấm gương chồng chéo lên nhau, thảo nào Diệp Vô Tuyết luôn cảm thấy ánh sáng ở đây quá mạnh và chói mắt.

Cậu đột nhiên không thể nhìn thấy, chắc có lẽ liên quan đến những tấm gương này.

Sau khi gương vỡ, mặc dù tạm thời không thể mê hoặc lòng người, nhưng mảnh gương vẫn là vũ khí có thể đả thương người.

Diệp Vô Tuyết dựa vào âm thanh để xác định phương hướng của các mảnh gương, may là không bị thương, nhưng quần áo của Bùi Lệnh đã bị mảnh vỡ cắt nát.

“Huynh có bị thương không?”

“Không có.”

Bùi Lệnh bế Diệp Vô Tuyết lên, đi vào khu rừng mảnh vụn, mảnh vỡ xuyên qua lòng bàn chân hắn, để lại một vệt máu dài.

Sắc mặt của Bùi Lệnh vẫn không thay đổi, như thể cơn đau không liên quan gì đến hắn, đến nỗi Diệp Vô Tuyết không nhận ra điều gì bất thường.

Diệp Vô Tuyết nói: “Thật sự có Ảo Cảnh Thực Hư tầng thứ hai sao? Kính Yêu lợi hại như vậy ư, có khi nào nó đã tu luyện đến cảnh giới nửa bước phi thăng rồi không?”

Bùi Lệnh nói: “Tìm được Diệp đại ca chúng ta sẽ rời đi ngay.”

Họ đã phá vỡ Ảo Cảnh Thực Hư, làm Kính Yêu bị thương, nên chắc chắn Ảo Cảnh Thực Hư ở những nơi khác trong Kính Thành cũng sẽ bị ảnh hưởng, họ cần phải tranh thủ thời gian.

Diệp Vô Tuyết nói: “Lúc đó Yến Đạo Không đã cho chúng ta một cái la bàn liên lạc, không biết nó có dùng được không? Ta lấy ra thử xem.”

Diệp Vô Tuyết lấy từ trong ngực ra một chiếc la bàn, Yến Đạo Không đã đưa cho cậu trước khi vào thành, bọn họ tiến vào bằng bí pháp, sức mạnh Ngũ hành hạn chế lẫn nhau, có lẽ họ có thể liên lạc với nhau bằng sức mạnh của Ngũ hành.

Diệp Vô Tuyết truyền sức mạnh Ngũ hành vào, la bàn lập tức sáng lên.

Tình cờ có người ở gần họ.

Diệp Vô Tuyết nói: “Mau đi tìm thử.”

La bàn liên tục nhấp nháy cho đến khi họ tới một bức tường đổ nát, Trương Diệu Chi ốm yếu đang nằm trên tảng đá.

Trương Diệu Chi cầm la bàn sắc mặt tái nhợt nói: “Cuối cùng cũng đợi được ngươi.”

Y lướt qua Diệp Vô Tuyết, nhìn chính là Bùi Lệnh phía sau Diệp Vô Tuyết.

———-

Ying Ying:

– Chời ơi, hãy trả Tiểu Bùi lại cho Diệp Vô Tuyết đi!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện