Diệp Vô Tuyết choáng váng đầu óc, ngơ ngác nhìn cánh tay robot chậm rãi duỗi ra từ sau lưng Bùi Lệnh, tựa như cơ thể Bùi Lệnh mọc ra một cánh tay bằng thép, máy móc lạnh lẽo và cơ thể ấm áp kết hợp với nhau, như thể ác ma được tái sinh sau bao nhiêu đau khổ giáng xuống trần gian.
Trông rất giống hình dáng của con quái vật mà cậu từng thấy trong Vạn Hoa Kính.
Cậu bị cánh tay robot nâng lên, sự đụng chạm không thuộc về loài người khiến Diệp Vô Tuyết vùng vẫy thoát khỏi biển dục, hiện tại người đang đứng trước mặt cậu là Bùi Lệnh, hay là con quái vật sắt thép kia? Mùi thơm phả vào mặt lại xua tan sự nghi ngờ của cậu, dương v*t cắm trong cơ thể cậu vẫn rất cứng và nóng, tinh dịch xuất ra rót đầy tử cung, khiến bụng cậu trĩu nặng.
Tiếng nói của Bùi Lệnh vang lên, giọng điệu của hắn quái dị chẳng khác gì giọng nói lạnh băng mà Diệp Vô Tuyết đã nghe thấy lúc nãy, mắt trái của hắn lóe lên tia đỏ nhạt.
“Lần đầu tiên thụ tinh cơ hội thành công thường không đến 40%, lần thứ năm, thứ sáu cơ hội thành công cao nhất, chắc chắn hơn 90%.”
dương v*t trong cơ thể Diệp Vô Tuyết đột nhiên thúc tới đâm về phía tử cung, mạnh mẽ cắm vào thành tử cung, bắt đầu một đợt đâm chọc mới không biết mệt mỏi.
Quy đầu liên tục kích thích màng tử cung mỏng manh của Diệp Vô Tuyết, dưới sự công kích mạnh mẽ, cơ thể Diệp Vô Tuyết mất cảm giác trong chốc lát, hai chân tê dại, âm đ*o co rút, tinh dịch tràn ra từ khe hở lại bị ** vào trong âm đ*o.
Âm hộ của Diệp Vô Tuyết căng mọng như quả táo ngâm mật ong, môi âm hộ lật ra ngoài, vách thịt bị dương v*t cọ xát sưng tấy đỏ bừng.
dương v*t bị chiếc vòng khóa một thời gian dài có được cơ hội phóng thích một lần, khi chiếc vòng được nới lỏng, đôi khi là tinh dịch chảy ra ngoài, đôi khi lại là nước tiểu, khiến Diệp Vô Tuyết không thể phân biệt được mình xuất tinh hay đái dầm.
Bất tri bất giác, cậu lại bị Bùi Lệnh ** đến mất khống chế, trong lòng không khỏi hoảng sợ, có khi nào từ nay về sau, lúc nào cậu cũng sẽ giống như hôm nay không?
Cơ thể đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình, khi Bùi Lệnh dừng lại, Diệp Vô Tuyết nhịn không được siết chặt âm đ*o kẹp lấy dương v*t trong cơ thể, dương v*t ma sát với lỗ *** của cậu, hột le thỉnh thoảng lại ngứa ngáy, rõ ràng đã chịch cậu biết bao nhiêu, nhưng Diệp Vô Tuyết vẫn không thấy đủ.
Dục vọng không thể thỏa mãn, Bùi Lệnh cho cậu càng nhiều, Diệp Vô Tuyết càng muốn nhiều hơn.
Bụng cậu phình ra, tinh dịch ở trong tử cung không thể chảy ra ngoài, eo và bụng cực kỳ nặng nề, giống như đang mang thai bốn, năm tháng.
Bộ ngực của cậu trĩu xuống, sữa tích tụ rỉ ra núm vú, bộ ngực căng tròn và mềm mại không thể cầm bằng một tay.
Diệp Vô Tuyết bị nâng eo lên, cậu quỳ trên mặt đất, mặt đất bên dưới giống như một tấm gương, có thể phản chiếu rõ ràng tình trạng hiện tại của cậu.
Diệp Vô Tuyết nhìn thấy hai bầu vú trên ngực tưng lên tưng xuống, sữa bắn tung tóe khắp nơi, bàn tay của Bùi Lệnh bóp chặt thịt ngực, ngón tay vân vê núm vú đỏ rực, khiến cảm giác ngứa ngáy ở núm vú tăng lên gấp bội.
Bụng của Diệp Vô Tuyết căng tròn đến mức gần như chạm đất khi cậu quỳ xuống, tử cung chứa tinh dịch trướng đầy, Diệp Vô Tuyết không thể duỗi thẳng eo mà chỉ có thể để cơ thể nằm trên mặt đất, thân thể và mặt gương dính sát vào nhau, trong mắt chỉ có nhục dục.
Diệp Vô Tuyết không thể tin được người trong gương chính là mình.
Cậu trông quá dâm đãng, ngực lắc lư, eo đưa đẩy, hai chân banh rộng, một chân bị Bùi Lệnh giữ và giơ lên cao, có thể thấy rõ tình trạng giữa hai chân.
dương v*t giã liên tục vào âm đ*o, lỗ *** giống như đóa hoa bị dập nát, màu sắc bấy nhầy khiến người ta nhìn trân trối.
Tinh dịch như muốn nhấn chìm âm đ*o, theo khe mông chảy ra hậu môn.
Cảnh tượng trước mắt khiến hai má Diệp Vô Tuyết nóng bừng, hóa ra cậu đang nằm dưới thân Bùi Lệnh với tư thế dâm đãng đến vậy, thật sự không biết xấu hổ, phóng đãng bất kham.
Môi của Bùi Lệnh áp vào lưng cậu, bờ môi dán sát vào sống lưng, cẩn thận mà dịu dàng hôn cậu.
Cánh tay robot phía sau Bùi Lệnh đang điên cuồng vung vẩy, nhưng vẻ mặt của hắn lại hết sức bình tĩnh và chân thành, hoàn toàn không phù hợp với những gì hắn đã làm với Diệp Vô Tuyết.
Sau khi trải qua tình ái hết đợt này đến đợt khác, Diệp Vô Tuyết vẫn động tình trước nụ hôn quá đỗi dịu dàng này của Bùi Lệnh.
Lỗ tai cậu nóng như thiêu đốt, mùi thơm nồng nặc tỏa ra sau gáy cũng bày tỏ sự yêu thích của của Diệp Vô Tuyết lúc này.
Cậu cúi đầu, khẩn thiết muốn khoe ra chiếc gáy của mình với Bùi Lệnh.
Ở thế giới này, đây là hành động muốn đối phương đánh dấu.
Mà Diệp Vô Tuyết theo bản năng sinh ra một loại khao khát tương tự như chấp nhận sự đánh dấu của Bùi Lệnh.
Đánh dấu nhiều lần sẽ khiến cậu càng ám ảnh và phụ thuộc vào tin tức tố của Bùi Lệnh, Bùi Lệnh cũng không chút do dự ngậm lấy tuyến thể của cậu, lần nữa đánh dấu Diệp Vô Tuyết bằng tin tức tố của chính mình.
Đối với người đột biến, việc đánh dấu lặp đi lặp lại như vậy đã vượt quá sức chịu đựng của Diệp Vô Tuyết, cho dù không trở nên ngu ngốc sau khi bị tiêm tin tức tố nồng độ cao, thì cậu cũng không thể rời khỏi Bùi Lệnh trong một thời gian nhất định, lúc nào cũng muốn Bùi Lệnh vỗ về.
Bùi Lệnh tự hỏi, tại sao ở thế giới này, người đột biến không thể đánh dấu được kẻ thống trị.
Hắn cũng muốn có được hơi thở của Diệp Vô Tuyết, cũng muốn nhận được sự vỗ về của Diệp Vô Tuyết.
Hắn si dại cắn vào gáy Diệp Vô Tuyết, vị chua ngọt trong trẻo của Diệp Vô Tuyết bùng nổ trên đầu lưỡi hắn, Bùi Lệnh nuốt xuống, càng muốn nhiều hơn nữa.
Hắn sẽ cắn từng tấc da thịt của Diệp Vô Tuyết.
Trong khi cắn vào gáy Diệp Vô Tuyết, Bùi Lệnh lại xuất tinh vào *** cậu.
Đây có phải là lần thứ năm Bùi Lệnh xuất tinh vào tử cung không?
Hay là lần thứ sáu?
Diệp Vô Tuyết không thể nhớ rõ, tử cung của cậu không chứa được nhiều tinh dịch như vậy, ngay cả khi Bùi Lệnh cố tình không chịu rút *** ra, vẫn có tinh dịch rỉ ra khỏi lỗ âm đ*o, ngay cả mắt cá chân của Diệp Vô Tuyết cũng dính đầy tinh dịch của Bùi Lệnh.
Hơi thở của Bùi Lệnh lan tỏa khắp cơ thể cậu, càng lưu lại sâu trong cơ thể cậu, được hơi thở của Bùi Lệnh bao bọc, Diệp Vô Tuyết cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.
Bùi Lệnh ôm cậu, ngồi dậy trong tư thế vẫn cắm dương v*t trong ***, d*m thủy trộn lẫn tinh dịch chảy ra hai bắp đùi, Diệp Vô Tuyết giống như một quả cầu tuyết đang tan chảy.
Cậu ngẩng đầu lên tìm kiếm đôi môi của Bùi Lệnh.
Môi họ chạm nhau, nóng lòng đưa lưỡi ra, Diệp Vô Tuyết chủ động tiến vào trong khoang miệng Bùi Lệnh, miệng cậu khô khốc, chỉ có Bùi Lệnh mới là cơn mưa ngọt ngào của cậu.
Diệp Vô Tuyết nhắm mắt lại, dư vị cao trào còn chưa tan, sự dịu dàng của môi lưỡi đan xen nhau triền miên không dứt.
dương v*t của Bùi Lệnh tuột ra khỏi âm đ*o, toàn bộ tinh dịch bị chặn trong bụng trào ra ngoài, rơi thành dòng nhỏ giọt, giống như đi tiểu mất khống chế.
Cơ thể Diệp Vô Tuyết run lên, người cậu đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, âm đ*o càng cảm thấy trống rỗng hơn.
Lỗ *** bị ** một thời gian dài sưng tấy khó mà khép lại được, lòng bàn chân giẫm xuống đất như giẫm lên bông khiến cậu đứng không vững.
Diệp Vô Tuyết vuốt ve cái bụng vừa nặng vừa căng nhưng bây giờ đã xẹp xuống, cảm thấy hơi bất an.
Cậu bị Bùi Lệnh ** nhiều lần như vậy thật sự sẽ có thai sao?
Tinh dịch đã ở trong tử cung của cậu lâu như vậy, bên trong vẫn còn tinh dịch chưa chảy hết ra ngoài…
Lỡ như cậu thực sự có thai thì phải làm sao…
Trong căn phòng nơi Diệp Vô Tuyết đang ở đột nhiên xuất hiện một vết nứt, một cỗ lực lượng mạnh mẽ đập vào tường.
Cùng lúc đó, một giọng nói rất quen thuộc vang lên trong tai Diệp Vô Tuyết.
“Số 0015, Số 0010 tạo phản. Linh Khu đã ra lệnh truy sát, lập tức thi hành.”
Âm thanh này phát ra từ màng nhĩ của cậu, là thiết bị liên lạc đã được cài vào tai của Số 0015 từ lâu.
“Ngươi là ai?” Diệp Vô Tuyết hỏi.
Giọng nói đó lập tức nói: “Số 0015, ngươi cũng tạo phản.”
Diệp Vô Tuyết linh quang chợt lóe, cậu nhận ra kẻ mà mình đang nói chuyện bây giờ chính là Linh Khu chưa từng xuất hiện.
“Ngươi đã tạo phản. Ngươi đã tạo phản. Ngươi đã tạo phản.”
Giọng nói của Linh Khu như tiếng quỷ đòi mạng xuyên vào tai cậu, Diệp Vô Tuyết bịt tai lại, đau đớn co ro trên mặt đất.
Cậu nhớ lại lời Ngọc Tiếu Tiên đã nói với mình, rằng cậu và Linh Khu có mối quan hệ chặt chẽ kẻ sống người chết.
Ngay cả trong thế giới này, Linh Khu vẫn tồn tại, theo cậu như hình với bóng.
Bùi Lệnh dùng lòng bàn tay nâng mặt Diệp Vô Tuyết lên, sau đó thiết bị liên lạc đặt trong tai Diệp Vô Tuyết được nhẹ nhàng rút ra, giọng nói của Linh Khu lập tức dừng lại.
Bùi Lệnh nói: “Nó tìm thấy chúng ta rồi.”
Bùi Lệnh đưa Diệp Vô Tuyết rời khỏi căn phòng sắp bị đột phá, mái tóc dài của Diệp Vô Tuyết tùy tiện vén ra sau gáy, xõa tung xuống thắt lưng.
Nhưng khi Diệp Vô Tuyết bước ra khỏi phòng, ngắm nhìn thế giới, cậu thấy hầu hết những người khác trên thế giới này đều có mái tóc ngắn gọn gàng, mái tóc dài như cậu rất hiếm thấy.
Mọi thứ trên thế giới này đều được bao phủ bởi một màu xám mịt mờ.
Mỗi một người cậu nhìn thấy đều mặc đồ đen xám đơn điệu, giống như một thế giới được vẽ bằng mực.
Có người ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Vô Tuyết, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc lạ thường.
Chỉ vì Diệp Vô Tuyết đang mặc quần áo có màu tím sáng duy nhất trên thế giới này.
Bùi Lệnh và Diệp Vô Tuyết ngồi lên một pháp khí hình dạng như một cỗ xe, không dùng bất kỳ pháp lực nào, pháp khí cứ thế mà tự bay lên.
Diệp Vô Tuyết nghi hoặc sờ vuốt pháp khí, cậu không cảm giác được linh lực dao động, càng thêm không hiểu về nguồn gốc sức mạnh của thế giới này.
Linh khí ở thế giới này ít ỏi đến mức Nhân tộc không thể sử dụng nó cho riêng mình.
Có lẽ chính vì lý do này mà nếu Nhân tộc muốn sử dụng sức mạnh của trời đất thì phải nghĩ cách khác.
Mặc dù sức mạnh của trời đất ở đây khác với linh khí của trời đất ở thế giới ban đầu của cậu, nhưng chúng cũng có điểm chung.
Diệp Vô Tuyết có thể mơ hồ cảm ứng được với trời đất, nhưng linh đan của cậu đã vỡ, Nguyên Anh biến mất, cho dù cảm ứng được, cũng không thể đột phá quy tắc trong thiên địa.
—–
Ying Ying:
– Sau khi xây dựng xong phòng tuyến tâm lý thì mình lại quay về với Tiểu Bùi và bé Tuyết rồi đây:))))
– Nói chung là như đã nói trước đó, ngược lên bờ xuống ruộng luôn:))))
Trông rất giống hình dáng của con quái vật mà cậu từng thấy trong Vạn Hoa Kính.
Cậu bị cánh tay robot nâng lên, sự đụng chạm không thuộc về loài người khiến Diệp Vô Tuyết vùng vẫy thoát khỏi biển dục, hiện tại người đang đứng trước mặt cậu là Bùi Lệnh, hay là con quái vật sắt thép kia? Mùi thơm phả vào mặt lại xua tan sự nghi ngờ của cậu, dương v*t cắm trong cơ thể cậu vẫn rất cứng và nóng, tinh dịch xuất ra rót đầy tử cung, khiến bụng cậu trĩu nặng.
Tiếng nói của Bùi Lệnh vang lên, giọng điệu của hắn quái dị chẳng khác gì giọng nói lạnh băng mà Diệp Vô Tuyết đã nghe thấy lúc nãy, mắt trái của hắn lóe lên tia đỏ nhạt.
“Lần đầu tiên thụ tinh cơ hội thành công thường không đến 40%, lần thứ năm, thứ sáu cơ hội thành công cao nhất, chắc chắn hơn 90%.”
dương v*t trong cơ thể Diệp Vô Tuyết đột nhiên thúc tới đâm về phía tử cung, mạnh mẽ cắm vào thành tử cung, bắt đầu một đợt đâm chọc mới không biết mệt mỏi.
Quy đầu liên tục kích thích màng tử cung mỏng manh của Diệp Vô Tuyết, dưới sự công kích mạnh mẽ, cơ thể Diệp Vô Tuyết mất cảm giác trong chốc lát, hai chân tê dại, âm đ*o co rút, tinh dịch tràn ra từ khe hở lại bị ** vào trong âm đ*o.
Âm hộ của Diệp Vô Tuyết căng mọng như quả táo ngâm mật ong, môi âm hộ lật ra ngoài, vách thịt bị dương v*t cọ xát sưng tấy đỏ bừng.
dương v*t bị chiếc vòng khóa một thời gian dài có được cơ hội phóng thích một lần, khi chiếc vòng được nới lỏng, đôi khi là tinh dịch chảy ra ngoài, đôi khi lại là nước tiểu, khiến Diệp Vô Tuyết không thể phân biệt được mình xuất tinh hay đái dầm.
Bất tri bất giác, cậu lại bị Bùi Lệnh ** đến mất khống chế, trong lòng không khỏi hoảng sợ, có khi nào từ nay về sau, lúc nào cậu cũng sẽ giống như hôm nay không?
Cơ thể đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình, khi Bùi Lệnh dừng lại, Diệp Vô Tuyết nhịn không được siết chặt âm đ*o kẹp lấy dương v*t trong cơ thể, dương v*t ma sát với lỗ *** của cậu, hột le thỉnh thoảng lại ngứa ngáy, rõ ràng đã chịch cậu biết bao nhiêu, nhưng Diệp Vô Tuyết vẫn không thấy đủ.
Dục vọng không thể thỏa mãn, Bùi Lệnh cho cậu càng nhiều, Diệp Vô Tuyết càng muốn nhiều hơn.
Bụng cậu phình ra, tinh dịch ở trong tử cung không thể chảy ra ngoài, eo và bụng cực kỳ nặng nề, giống như đang mang thai bốn, năm tháng.
Bộ ngực của cậu trĩu xuống, sữa tích tụ rỉ ra núm vú, bộ ngực căng tròn và mềm mại không thể cầm bằng một tay.
Diệp Vô Tuyết bị nâng eo lên, cậu quỳ trên mặt đất, mặt đất bên dưới giống như một tấm gương, có thể phản chiếu rõ ràng tình trạng hiện tại của cậu.
Diệp Vô Tuyết nhìn thấy hai bầu vú trên ngực tưng lên tưng xuống, sữa bắn tung tóe khắp nơi, bàn tay của Bùi Lệnh bóp chặt thịt ngực, ngón tay vân vê núm vú đỏ rực, khiến cảm giác ngứa ngáy ở núm vú tăng lên gấp bội.
Bụng của Diệp Vô Tuyết căng tròn đến mức gần như chạm đất khi cậu quỳ xuống, tử cung chứa tinh dịch trướng đầy, Diệp Vô Tuyết không thể duỗi thẳng eo mà chỉ có thể để cơ thể nằm trên mặt đất, thân thể và mặt gương dính sát vào nhau, trong mắt chỉ có nhục dục.
Diệp Vô Tuyết không thể tin được người trong gương chính là mình.
Cậu trông quá dâm đãng, ngực lắc lư, eo đưa đẩy, hai chân banh rộng, một chân bị Bùi Lệnh giữ và giơ lên cao, có thể thấy rõ tình trạng giữa hai chân.
dương v*t giã liên tục vào âm đ*o, lỗ *** giống như đóa hoa bị dập nát, màu sắc bấy nhầy khiến người ta nhìn trân trối.
Tinh dịch như muốn nhấn chìm âm đ*o, theo khe mông chảy ra hậu môn.
Cảnh tượng trước mắt khiến hai má Diệp Vô Tuyết nóng bừng, hóa ra cậu đang nằm dưới thân Bùi Lệnh với tư thế dâm đãng đến vậy, thật sự không biết xấu hổ, phóng đãng bất kham.
Môi của Bùi Lệnh áp vào lưng cậu, bờ môi dán sát vào sống lưng, cẩn thận mà dịu dàng hôn cậu.
Cánh tay robot phía sau Bùi Lệnh đang điên cuồng vung vẩy, nhưng vẻ mặt của hắn lại hết sức bình tĩnh và chân thành, hoàn toàn không phù hợp với những gì hắn đã làm với Diệp Vô Tuyết.
Sau khi trải qua tình ái hết đợt này đến đợt khác, Diệp Vô Tuyết vẫn động tình trước nụ hôn quá đỗi dịu dàng này của Bùi Lệnh.
Lỗ tai cậu nóng như thiêu đốt, mùi thơm nồng nặc tỏa ra sau gáy cũng bày tỏ sự yêu thích của của Diệp Vô Tuyết lúc này.
Cậu cúi đầu, khẩn thiết muốn khoe ra chiếc gáy của mình với Bùi Lệnh.
Ở thế giới này, đây là hành động muốn đối phương đánh dấu.
Mà Diệp Vô Tuyết theo bản năng sinh ra một loại khao khát tương tự như chấp nhận sự đánh dấu của Bùi Lệnh.
Đánh dấu nhiều lần sẽ khiến cậu càng ám ảnh và phụ thuộc vào tin tức tố của Bùi Lệnh, Bùi Lệnh cũng không chút do dự ngậm lấy tuyến thể của cậu, lần nữa đánh dấu Diệp Vô Tuyết bằng tin tức tố của chính mình.
Đối với người đột biến, việc đánh dấu lặp đi lặp lại như vậy đã vượt quá sức chịu đựng của Diệp Vô Tuyết, cho dù không trở nên ngu ngốc sau khi bị tiêm tin tức tố nồng độ cao, thì cậu cũng không thể rời khỏi Bùi Lệnh trong một thời gian nhất định, lúc nào cũng muốn Bùi Lệnh vỗ về.
Bùi Lệnh tự hỏi, tại sao ở thế giới này, người đột biến không thể đánh dấu được kẻ thống trị.
Hắn cũng muốn có được hơi thở của Diệp Vô Tuyết, cũng muốn nhận được sự vỗ về của Diệp Vô Tuyết.
Hắn si dại cắn vào gáy Diệp Vô Tuyết, vị chua ngọt trong trẻo của Diệp Vô Tuyết bùng nổ trên đầu lưỡi hắn, Bùi Lệnh nuốt xuống, càng muốn nhiều hơn nữa.
Hắn sẽ cắn từng tấc da thịt của Diệp Vô Tuyết.
Trong khi cắn vào gáy Diệp Vô Tuyết, Bùi Lệnh lại xuất tinh vào *** cậu.
Đây có phải là lần thứ năm Bùi Lệnh xuất tinh vào tử cung không?
Hay là lần thứ sáu?
Diệp Vô Tuyết không thể nhớ rõ, tử cung của cậu không chứa được nhiều tinh dịch như vậy, ngay cả khi Bùi Lệnh cố tình không chịu rút *** ra, vẫn có tinh dịch rỉ ra khỏi lỗ âm đ*o, ngay cả mắt cá chân của Diệp Vô Tuyết cũng dính đầy tinh dịch của Bùi Lệnh.
Hơi thở của Bùi Lệnh lan tỏa khắp cơ thể cậu, càng lưu lại sâu trong cơ thể cậu, được hơi thở của Bùi Lệnh bao bọc, Diệp Vô Tuyết cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.
Bùi Lệnh ôm cậu, ngồi dậy trong tư thế vẫn cắm dương v*t trong ***, d*m thủy trộn lẫn tinh dịch chảy ra hai bắp đùi, Diệp Vô Tuyết giống như một quả cầu tuyết đang tan chảy.
Cậu ngẩng đầu lên tìm kiếm đôi môi của Bùi Lệnh.
Môi họ chạm nhau, nóng lòng đưa lưỡi ra, Diệp Vô Tuyết chủ động tiến vào trong khoang miệng Bùi Lệnh, miệng cậu khô khốc, chỉ có Bùi Lệnh mới là cơn mưa ngọt ngào của cậu.
Diệp Vô Tuyết nhắm mắt lại, dư vị cao trào còn chưa tan, sự dịu dàng của môi lưỡi đan xen nhau triền miên không dứt.
dương v*t của Bùi Lệnh tuột ra khỏi âm đ*o, toàn bộ tinh dịch bị chặn trong bụng trào ra ngoài, rơi thành dòng nhỏ giọt, giống như đi tiểu mất khống chế.
Cơ thể Diệp Vô Tuyết run lên, người cậu đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, âm đ*o càng cảm thấy trống rỗng hơn.
Lỗ *** bị ** một thời gian dài sưng tấy khó mà khép lại được, lòng bàn chân giẫm xuống đất như giẫm lên bông khiến cậu đứng không vững.
Diệp Vô Tuyết vuốt ve cái bụng vừa nặng vừa căng nhưng bây giờ đã xẹp xuống, cảm thấy hơi bất an.
Cậu bị Bùi Lệnh ** nhiều lần như vậy thật sự sẽ có thai sao?
Tinh dịch đã ở trong tử cung của cậu lâu như vậy, bên trong vẫn còn tinh dịch chưa chảy hết ra ngoài…
Lỡ như cậu thực sự có thai thì phải làm sao…
Trong căn phòng nơi Diệp Vô Tuyết đang ở đột nhiên xuất hiện một vết nứt, một cỗ lực lượng mạnh mẽ đập vào tường.
Cùng lúc đó, một giọng nói rất quen thuộc vang lên trong tai Diệp Vô Tuyết.
“Số 0015, Số 0010 tạo phản. Linh Khu đã ra lệnh truy sát, lập tức thi hành.”
Âm thanh này phát ra từ màng nhĩ của cậu, là thiết bị liên lạc đã được cài vào tai của Số 0015 từ lâu.
“Ngươi là ai?” Diệp Vô Tuyết hỏi.
Giọng nói đó lập tức nói: “Số 0015, ngươi cũng tạo phản.”
Diệp Vô Tuyết linh quang chợt lóe, cậu nhận ra kẻ mà mình đang nói chuyện bây giờ chính là Linh Khu chưa từng xuất hiện.
“Ngươi đã tạo phản. Ngươi đã tạo phản. Ngươi đã tạo phản.”
Giọng nói của Linh Khu như tiếng quỷ đòi mạng xuyên vào tai cậu, Diệp Vô Tuyết bịt tai lại, đau đớn co ro trên mặt đất.
Cậu nhớ lại lời Ngọc Tiếu Tiên đã nói với mình, rằng cậu và Linh Khu có mối quan hệ chặt chẽ kẻ sống người chết.
Ngay cả trong thế giới này, Linh Khu vẫn tồn tại, theo cậu như hình với bóng.
Bùi Lệnh dùng lòng bàn tay nâng mặt Diệp Vô Tuyết lên, sau đó thiết bị liên lạc đặt trong tai Diệp Vô Tuyết được nhẹ nhàng rút ra, giọng nói của Linh Khu lập tức dừng lại.
Bùi Lệnh nói: “Nó tìm thấy chúng ta rồi.”
Bùi Lệnh đưa Diệp Vô Tuyết rời khỏi căn phòng sắp bị đột phá, mái tóc dài của Diệp Vô Tuyết tùy tiện vén ra sau gáy, xõa tung xuống thắt lưng.
Nhưng khi Diệp Vô Tuyết bước ra khỏi phòng, ngắm nhìn thế giới, cậu thấy hầu hết những người khác trên thế giới này đều có mái tóc ngắn gọn gàng, mái tóc dài như cậu rất hiếm thấy.
Mọi thứ trên thế giới này đều được bao phủ bởi một màu xám mịt mờ.
Mỗi một người cậu nhìn thấy đều mặc đồ đen xám đơn điệu, giống như một thế giới được vẽ bằng mực.
Có người ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Vô Tuyết, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc lạ thường.
Chỉ vì Diệp Vô Tuyết đang mặc quần áo có màu tím sáng duy nhất trên thế giới này.
Bùi Lệnh và Diệp Vô Tuyết ngồi lên một pháp khí hình dạng như một cỗ xe, không dùng bất kỳ pháp lực nào, pháp khí cứ thế mà tự bay lên.
Diệp Vô Tuyết nghi hoặc sờ vuốt pháp khí, cậu không cảm giác được linh lực dao động, càng thêm không hiểu về nguồn gốc sức mạnh của thế giới này.
Linh khí ở thế giới này ít ỏi đến mức Nhân tộc không thể sử dụng nó cho riêng mình.
Có lẽ chính vì lý do này mà nếu Nhân tộc muốn sử dụng sức mạnh của trời đất thì phải nghĩ cách khác.
Mặc dù sức mạnh của trời đất ở đây khác với linh khí của trời đất ở thế giới ban đầu của cậu, nhưng chúng cũng có điểm chung.
Diệp Vô Tuyết có thể mơ hồ cảm ứng được với trời đất, nhưng linh đan của cậu đã vỡ, Nguyên Anh biến mất, cho dù cảm ứng được, cũng không thể đột phá quy tắc trong thiên địa.
—–
Ying Ying:
– Sau khi xây dựng xong phòng tuyến tâm lý thì mình lại quay về với Tiểu Bùi và bé Tuyết rồi đây:))))
– Nói chung là như đã nói trước đó, ngược lên bờ xuống ruộng luôn:))))
Danh sách chương