Vì thế giới này là một trong ba ngàn thế giới trong Vạn Hoa Kính, nên ắt hẳn có lối vào nối liền với nhau.
Chỉ cần tìm được lối vào, họ có thể quay trở lại thế giới ban đầu thông qua Vạn Hoa Kính.
Ban đầu, Diệp Vô Tuyết vẫn còn tìm kiếm lối vào Vạn Hoa Kính, nhưng sức mạnh của Linh Khu có mặt ở khắp nơi, Diệp Vô Tuyết cũng không biết tại sao mình bị bại lộ hành tung, hầu như chỉ cần xuất hiện dưới ánh mặt trời, cậu sẽ bị Linh Khu phát hiện ngay lập tức.
Hai người không còn cách nào khác đành phải tạm thời sống ở thành phố cổ mà Linh Khu chưa chiếm đóng, sau đó từ từ tìm kiếm lối vào Vạn Hoa Kính.
Trong thành cổ, phần lớn là những người già yếu, bệnh tật và tàn tật, bị mất tay chân sau khi bị Mặc Tiên tấn công, hầu hết đều sử dụng vật liệu nhặt được từ nhà máy thép phế liệu để chế tạo tay, chân và thậm chí cả mắt và tủy sống.
Có những người gần như được làm bằng thép hoàn toàn.
Có phần giống với những người tu luyện pháp khí dùng cơ thể của mình để luyện khí.
Diệp Vô Tuyết có chút hứng thú với thế giới này, thông tin ở thế giới này cực kỳ nhanh nhạy, có một mạng lưới thông tin có thể lấy được bất kỳ thông tin nào mà cậu muốn biết.
Diệp Vô Tuyết thường xuyên tìm kiếm thông tin về lối vào Vạn Hoa Kính thông qua mạng tin tức, cuối cùng phát hiện ra một số địa điểm bị nghi ngờ là lối vào Vạn Hoa Kính đều đã bị Linh Khu kiểm soát chặt chẽ.
Đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên hay Linh Khu đã biết về sự tồn tại của Vạn Hoa Kính? Nếu muốn tìm được lối vào Vạn Hoa Kính, cậu phải đối đầu trực diện với Linh Khu.
Diệp Vô Tuyết cải trang rời khỏi mạng tin tức, trên đường trở về, sau gáy cậu cảm thấy ngứa ngáy, cậu quấn chặt quần áo cố gắng tránh những nơi đông người.
Ở thành cổ, người đột biến hiếm có khó tìm, hầu hết người trên thế giới này đều mất đi khả năng sinh sản nên người đột biến có thể sinh dục rất hiếm khi xuất hiện ở thành phố cổ hỗn loạn, hầu hết đều được nghỉ dưỡng ở Linh Khu, ăn ngon, uống ngon rồi chờ đợi đơn xin kết hợp của kẻ thống trị.
Diệp Vô Tuyết cảm thấy đau đầu, cậu lấy tay che lại gáy, tiếc là làm như vậy cũng không ngăn được tin tức tố tiết ra ngoài.
Cậu bước đi vội vã, không ngờ thuốc ức chế mình xịt khi ra ngoài lại mất tác dụng nhanh đến vậy.
May là cách nơi cậu ở không xa, khi đi qua ngã tư cuối cùng, Diệp Vô Tuyết đột nhiên bị mấy người chặn lại.
Diệp Vô Tuyết thấy trong đó có một người rất quen mặt, mỗi lần vào mạng thông tin tra cứu tin tức, hình như cậu đều gặp phải người này.
Cậu tưởng chỉ là trùng hợp, nhưng có vẻ như cậu đã bị nhắm đến từ lâu.
“Hiếm khi thấy ở đây có con hàng đột biến tầm cỡ này, chắc chắn sẽ bán được giá cao.”
“Hình như nó vẫn chưa bị cải tạo, chắc là mới trốn khỏi nhà giàu nào đó rồi. Nhìn ngực nó kìa, có khi đã sinh con rồi cũng không chừng.”
Những người chặn Diệp Vô Tuyết đều đã được cải tạo từ máy móc, mạnh hơn người thường rất nhiều.
Gặp phải tình huống này, những người khác trên đường đã trốn đi rất xa, sợ làm hại đến bản thân, cũng không có ai có thể cứu Diệp Vô Tuyết.
Trong mắt những người đó, Diệp Vô Tuyết chưa bị cải tạo quả thật là một cây hái ra tiền biết đi, cho dù không bị bọn họ bắt thì cũng sẽ bị người khác bắt.
Ở thế giới này, những người đột biến xinh đẹp và yếu đuối chỉ có một số phận, đó là liên tục sinh con cho đến chết.
Ở Linh Khu, người đột biến còn có thể yêu cầu thực hiện mong muốn của mình, phải nộp đơn xin kết hợp thì mới được kết hợp với nhau, những người đột biến sống bên ngoài sẽ không may mắn như vậy.
Diệp Vô Tuyết chỉ cảm thấy kinh tởm, hóa ra trên thế giới không có linh lực này, cũng có những người giống như Yến Dung Nguyệt.
Mà những người được gọi là người đột biến này, có khác gì lô đỉnh bị Yến Dung Nguyệt cưỡng bức chiếm đoạt đâu?
Đám người đó đánh giá một cách tục tĩu về Diệp Vô Tuyết, thậm chí người đàn ông đã theo dõi cậu từ lâu còn muốn đưa tay ra túm lấy cánh tay cậu.
Diệp Vô Tuyết vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn để che giấu hành tung không khỏi nổi lên sát ý.
Ám tiễn của Diệp Vô Tuyết tức thì bắn ra, xuyên qua tim của đối phương.
Trên thế giới này, bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể bị tổn thương đều có thể được chữa lành, ngoại trừ trái tim.
Thứ phun ra từ cơ thể không phải là máu mà là một loại dầu đen đặc.
Dầu động cơ bắn vào tay áo Diệp Vô Tuyết, mùi hăng nồng, cậu nhịn không được nôn ọe một tiếng, dịch chua trào dâng trong bụng.
Những người khác không ngờ Diệp Vô Tuyết sẽ chống trả, trong cơn tức giận, chúng rút dùi cui điện từ thắt lưng ra đánh mạnh vào vai và cổ Diệp Vô Tuyết.
Thân thể Diệp Vô Tuyết luôn phản ứng rất nhanh, nhưng không biết vì sao đầu gối đột nhiên mềm nhũn, bả vai bị đánh mạnh, thân thể lập tức tê liệt quỳ xuống.
“Vẫn là thứ này xài ngon nhất, bất kể là loại đột biến nào cũng không thể chống cự.”
Mũ của Diệp Vô Tuyết rơi xuống, mái tóc dài xõa tung xuống đất, lại bị người ta túm lấy kéo lên.
“Tóc đẹp như vậy, chắc cũng bán được nhiều tiền lắm đây?”
Người đàn ông cầm một cái bình nhỏ trong tay đặt dưới mũi Diệp Vô Tuyết, mùi thối nồng nặc kích thích Diệp Vô Tuyết ho sù sụ, nhưng cơ thể lại không phát huy được chút sức lực nào.
Chiếc lọ nhỏ chứa nồng độ tin tức tố cao, không một người đột biến nào có thể cưỡng lại được, thậm chí những người đột biến yếu đuối có thể bị dẫn đến động dục.
Diệp Vô Tuyết cắn đầu lưỡi, tin tức tố trong lọ này không biết là của ai, có mùi thối khó ngửi, không những không khiến cậu phát tình mà còn khiến cậu buồn nôn nhăn nhó mặt mày.
Người đàn ông nói: “Nhìn phản ứng của nó, chắc đã bị người ta đánh dấu rồi. Tao nói mà, làm đéo gì có của hời như vậy, phải xóa ký hiệu trên người nó trước đã.”
Cánh tay của người đàn ông đã được cải tiến đặc biệt, ngón tay có lực nắm kinh người, nếu không phải lo nghiền nát xương sẽ ảnh hưởng đến giá bán thì cánh tay của Diệp Vô Tuyết đã nát vụn trong tay gã rồi.
Giây tiếp theo, những ngón tay của người đàn ông đang chạm vào Diệp Vô Tuyết đều bị đứt lìa.
Người đàn ông nhất thời sửng sốt, không biết chuyện gì đã xảy ra, khi gã kịp phản ứng lại, cánh tay robot đã rơi ra khỏi cơ thể gã.
Là người bình thường, bọn chúng sẽ không bị tin tức tố quấy nhiễu, nhưng gã lại có thể cảm nhận được một luồng hơi thở mạnh mẽ từ đối phương.
Đây là tin tức tố của kẻ thống trị sao?
Không ngờ nó lại…khủng khiếp đến vậy.
Tiếp theo đó, tròng mắt của người đàn ông cũng rơi xuống, rồi đến bắp chân, đầu gối, đùi và hông lần lượt rơi xuống đất, kêu vang từng tiếng leng keng, thứ cuối cùng rơi xuống đất là một trái tim đang đập.
Những người khác sợ hãi quay đầu bỏ chạy, nhưng chạy nhanh đến mấy cũng không thể đánh bại được kiếm khí của Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh vẫn đang cầm nguyên liệu nấu ăn tươi mới mua ở chợ, khi cơ thể của người cuối cùng bị chia thành vô số mảnh, Bùi Lệnh mới coi như thở ra một hơi ác liệt.
Bị những kẻ đó nhìn thêm dù chỉ một lần, hắn cũng cảm thấy Diệp Vô Tuyết đã bị ô uế.
Hắn nên nhốt Diệp Vô Tuyết lại, để không ai có thể nhìn thấy Diệp Vô Tuyết ngoại trừ hắn.
Sắc mặt Diệp Vô Tuyết tái nhợt, bám vào tường nôn ói nhưng không nôn ra được gì.
Tim cậu đập nhanh, cứ cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra, hơn nữa còn là chuyện cậu không muốn nhìn thấy.
Cậu đưa tay vuốt ve bụng mình, mấy ngày nay bị tin tức tố mê hoặc, cậu đặc biệt si mê Bùi Lệnh, cho dù Bùi Lệnh có yêu cầu xuất tinh vào tử cung, cậu cũng sẽ không từ chối.
Cậu đặt ngón tay lên mạch đập, rồi lập tức sợ hãi rút tay về.
Chuyện này không thể… tuyệt đối không thể…
Cơ thể Diệp Vô Tuyết run lên, khi Bùi Lệnh đưa tay chạm vào lưng, Diệp Vô Tuyết hoảng loạn đến mức tránh sang một bên, ánh mắt nhìn Bùi Lệnh đầy vẻ sợ hãi không sao tả xiết.
Cả người Bùi Lệnh vẫn tràn ngập hương thơm khiến cậu say mê, cơ thể cậu rụch rịch chộn rộn, muốn đến gần, muốn bị vấy bẩn, muốn được chiếm hữu.
Đây giống như một cái bẫy đặc biệt dành cho Diệp Vô Tuyết, dụ cậu từng bước rơi vào tình thế không thể cứu vãn.
Diệp Vô Tuyết vẫn đang cân nhắc xem phải nói thế nào với Bùi Lệnh về vấn đề này.
Cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ mang thai, mặc dù Bùi Lệnh đã nói điều này rất nhiều lần nhưng cậu vẫn luôn coi nói như lời bông đùa những lúc Bùi Lệnh hưng phấn.
Cậu không thể chấp nhận trong cơ thể mình có thêm một sinh mệnh khác, có lẽ Bùi Lệnh cũng không muốn như vậy?
Mà với tình hình hiện tại của bọn họ, đứa trẻ này thật sự đến không đúng lúc.
Khi họ tìm thấy lối vào Vạn Hoa Kính rồi trở về thế giới ban đầu, đứa trẻ này sẽ ra sao?
Diệp Vô Tuyết ngập ngừng nhìn vào mắt Bùi Lệnh, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy niềm vui rõ ràng không che giấu trên khuôn mặt Bùi Lệnh.
Không chỉ có niềm vui mà còn có chút cố chấp điên cuồng.
Bùi Lệnh bóp chặt cổ tay cậu, liều mạng kìm nén nhưng cũng không giấu được sự ngạc nhiên vui mừng trong giọng nói: “Em có thai rồi phải không?”
Mặc dù trước kia Bùi Lệnh cũng nắm tay Diệp Vô Tuyết như thế này, nhưng hắn luôn cảm thấy Diệp Vô Tuyết sẽ rời đi bất cứ lúc nào.
Người mà trong lòng Diệp Vô Tuyết quan tâm nhất vĩnh viễn không phải là hắn.
Nếu lại có một Diệp Vô Tình khác xuất hiện trong Ảo Cảnh Thực Hư, Diệp Vô Tuyết sẽ bỏ rơi hắn không chút do dự.
Nhưng bây giờ trong tay hắn có thêm một lợi thế, lợi thế này chỉ mình hắn có.
—–
Tác giả:
– Tiểu Bùi: Ta muốn cha tròn con vuông!!!
Ying Ying:
Không có tag sinh tử văn, đừng có mừng hụt nha mấy bồ:)))
Chỉ cần tìm được lối vào, họ có thể quay trở lại thế giới ban đầu thông qua Vạn Hoa Kính.
Ban đầu, Diệp Vô Tuyết vẫn còn tìm kiếm lối vào Vạn Hoa Kính, nhưng sức mạnh của Linh Khu có mặt ở khắp nơi, Diệp Vô Tuyết cũng không biết tại sao mình bị bại lộ hành tung, hầu như chỉ cần xuất hiện dưới ánh mặt trời, cậu sẽ bị Linh Khu phát hiện ngay lập tức.
Hai người không còn cách nào khác đành phải tạm thời sống ở thành phố cổ mà Linh Khu chưa chiếm đóng, sau đó từ từ tìm kiếm lối vào Vạn Hoa Kính.
Trong thành cổ, phần lớn là những người già yếu, bệnh tật và tàn tật, bị mất tay chân sau khi bị Mặc Tiên tấn công, hầu hết đều sử dụng vật liệu nhặt được từ nhà máy thép phế liệu để chế tạo tay, chân và thậm chí cả mắt và tủy sống.
Có những người gần như được làm bằng thép hoàn toàn.
Có phần giống với những người tu luyện pháp khí dùng cơ thể của mình để luyện khí.
Diệp Vô Tuyết có chút hứng thú với thế giới này, thông tin ở thế giới này cực kỳ nhanh nhạy, có một mạng lưới thông tin có thể lấy được bất kỳ thông tin nào mà cậu muốn biết.
Diệp Vô Tuyết thường xuyên tìm kiếm thông tin về lối vào Vạn Hoa Kính thông qua mạng tin tức, cuối cùng phát hiện ra một số địa điểm bị nghi ngờ là lối vào Vạn Hoa Kính đều đã bị Linh Khu kiểm soát chặt chẽ.
Đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên hay Linh Khu đã biết về sự tồn tại của Vạn Hoa Kính? Nếu muốn tìm được lối vào Vạn Hoa Kính, cậu phải đối đầu trực diện với Linh Khu.
Diệp Vô Tuyết cải trang rời khỏi mạng tin tức, trên đường trở về, sau gáy cậu cảm thấy ngứa ngáy, cậu quấn chặt quần áo cố gắng tránh những nơi đông người.
Ở thành cổ, người đột biến hiếm có khó tìm, hầu hết người trên thế giới này đều mất đi khả năng sinh sản nên người đột biến có thể sinh dục rất hiếm khi xuất hiện ở thành phố cổ hỗn loạn, hầu hết đều được nghỉ dưỡng ở Linh Khu, ăn ngon, uống ngon rồi chờ đợi đơn xin kết hợp của kẻ thống trị.
Diệp Vô Tuyết cảm thấy đau đầu, cậu lấy tay che lại gáy, tiếc là làm như vậy cũng không ngăn được tin tức tố tiết ra ngoài.
Cậu bước đi vội vã, không ngờ thuốc ức chế mình xịt khi ra ngoài lại mất tác dụng nhanh đến vậy.
May là cách nơi cậu ở không xa, khi đi qua ngã tư cuối cùng, Diệp Vô Tuyết đột nhiên bị mấy người chặn lại.
Diệp Vô Tuyết thấy trong đó có một người rất quen mặt, mỗi lần vào mạng thông tin tra cứu tin tức, hình như cậu đều gặp phải người này.
Cậu tưởng chỉ là trùng hợp, nhưng có vẻ như cậu đã bị nhắm đến từ lâu.
“Hiếm khi thấy ở đây có con hàng đột biến tầm cỡ này, chắc chắn sẽ bán được giá cao.”
“Hình như nó vẫn chưa bị cải tạo, chắc là mới trốn khỏi nhà giàu nào đó rồi. Nhìn ngực nó kìa, có khi đã sinh con rồi cũng không chừng.”
Những người chặn Diệp Vô Tuyết đều đã được cải tạo từ máy móc, mạnh hơn người thường rất nhiều.
Gặp phải tình huống này, những người khác trên đường đã trốn đi rất xa, sợ làm hại đến bản thân, cũng không có ai có thể cứu Diệp Vô Tuyết.
Trong mắt những người đó, Diệp Vô Tuyết chưa bị cải tạo quả thật là một cây hái ra tiền biết đi, cho dù không bị bọn họ bắt thì cũng sẽ bị người khác bắt.
Ở thế giới này, những người đột biến xinh đẹp và yếu đuối chỉ có một số phận, đó là liên tục sinh con cho đến chết.
Ở Linh Khu, người đột biến còn có thể yêu cầu thực hiện mong muốn của mình, phải nộp đơn xin kết hợp thì mới được kết hợp với nhau, những người đột biến sống bên ngoài sẽ không may mắn như vậy.
Diệp Vô Tuyết chỉ cảm thấy kinh tởm, hóa ra trên thế giới không có linh lực này, cũng có những người giống như Yến Dung Nguyệt.
Mà những người được gọi là người đột biến này, có khác gì lô đỉnh bị Yến Dung Nguyệt cưỡng bức chiếm đoạt đâu?
Đám người đó đánh giá một cách tục tĩu về Diệp Vô Tuyết, thậm chí người đàn ông đã theo dõi cậu từ lâu còn muốn đưa tay ra túm lấy cánh tay cậu.
Diệp Vô Tuyết vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn để che giấu hành tung không khỏi nổi lên sát ý.
Ám tiễn của Diệp Vô Tuyết tức thì bắn ra, xuyên qua tim của đối phương.
Trên thế giới này, bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể bị tổn thương đều có thể được chữa lành, ngoại trừ trái tim.
Thứ phun ra từ cơ thể không phải là máu mà là một loại dầu đen đặc.
Dầu động cơ bắn vào tay áo Diệp Vô Tuyết, mùi hăng nồng, cậu nhịn không được nôn ọe một tiếng, dịch chua trào dâng trong bụng.
Những người khác không ngờ Diệp Vô Tuyết sẽ chống trả, trong cơn tức giận, chúng rút dùi cui điện từ thắt lưng ra đánh mạnh vào vai và cổ Diệp Vô Tuyết.
Thân thể Diệp Vô Tuyết luôn phản ứng rất nhanh, nhưng không biết vì sao đầu gối đột nhiên mềm nhũn, bả vai bị đánh mạnh, thân thể lập tức tê liệt quỳ xuống.
“Vẫn là thứ này xài ngon nhất, bất kể là loại đột biến nào cũng không thể chống cự.”
Mũ của Diệp Vô Tuyết rơi xuống, mái tóc dài xõa tung xuống đất, lại bị người ta túm lấy kéo lên.
“Tóc đẹp như vậy, chắc cũng bán được nhiều tiền lắm đây?”
Người đàn ông cầm một cái bình nhỏ trong tay đặt dưới mũi Diệp Vô Tuyết, mùi thối nồng nặc kích thích Diệp Vô Tuyết ho sù sụ, nhưng cơ thể lại không phát huy được chút sức lực nào.
Chiếc lọ nhỏ chứa nồng độ tin tức tố cao, không một người đột biến nào có thể cưỡng lại được, thậm chí những người đột biến yếu đuối có thể bị dẫn đến động dục.
Diệp Vô Tuyết cắn đầu lưỡi, tin tức tố trong lọ này không biết là của ai, có mùi thối khó ngửi, không những không khiến cậu phát tình mà còn khiến cậu buồn nôn nhăn nhó mặt mày.
Người đàn ông nói: “Nhìn phản ứng của nó, chắc đã bị người ta đánh dấu rồi. Tao nói mà, làm đéo gì có của hời như vậy, phải xóa ký hiệu trên người nó trước đã.”
Cánh tay của người đàn ông đã được cải tiến đặc biệt, ngón tay có lực nắm kinh người, nếu không phải lo nghiền nát xương sẽ ảnh hưởng đến giá bán thì cánh tay của Diệp Vô Tuyết đã nát vụn trong tay gã rồi.
Giây tiếp theo, những ngón tay của người đàn ông đang chạm vào Diệp Vô Tuyết đều bị đứt lìa.
Người đàn ông nhất thời sửng sốt, không biết chuyện gì đã xảy ra, khi gã kịp phản ứng lại, cánh tay robot đã rơi ra khỏi cơ thể gã.
Là người bình thường, bọn chúng sẽ không bị tin tức tố quấy nhiễu, nhưng gã lại có thể cảm nhận được một luồng hơi thở mạnh mẽ từ đối phương.
Đây là tin tức tố của kẻ thống trị sao?
Không ngờ nó lại…khủng khiếp đến vậy.
Tiếp theo đó, tròng mắt của người đàn ông cũng rơi xuống, rồi đến bắp chân, đầu gối, đùi và hông lần lượt rơi xuống đất, kêu vang từng tiếng leng keng, thứ cuối cùng rơi xuống đất là một trái tim đang đập.
Những người khác sợ hãi quay đầu bỏ chạy, nhưng chạy nhanh đến mấy cũng không thể đánh bại được kiếm khí của Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh vẫn đang cầm nguyên liệu nấu ăn tươi mới mua ở chợ, khi cơ thể của người cuối cùng bị chia thành vô số mảnh, Bùi Lệnh mới coi như thở ra một hơi ác liệt.
Bị những kẻ đó nhìn thêm dù chỉ một lần, hắn cũng cảm thấy Diệp Vô Tuyết đã bị ô uế.
Hắn nên nhốt Diệp Vô Tuyết lại, để không ai có thể nhìn thấy Diệp Vô Tuyết ngoại trừ hắn.
Sắc mặt Diệp Vô Tuyết tái nhợt, bám vào tường nôn ói nhưng không nôn ra được gì.
Tim cậu đập nhanh, cứ cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra, hơn nữa còn là chuyện cậu không muốn nhìn thấy.
Cậu đưa tay vuốt ve bụng mình, mấy ngày nay bị tin tức tố mê hoặc, cậu đặc biệt si mê Bùi Lệnh, cho dù Bùi Lệnh có yêu cầu xuất tinh vào tử cung, cậu cũng sẽ không từ chối.
Cậu đặt ngón tay lên mạch đập, rồi lập tức sợ hãi rút tay về.
Chuyện này không thể… tuyệt đối không thể…
Cơ thể Diệp Vô Tuyết run lên, khi Bùi Lệnh đưa tay chạm vào lưng, Diệp Vô Tuyết hoảng loạn đến mức tránh sang một bên, ánh mắt nhìn Bùi Lệnh đầy vẻ sợ hãi không sao tả xiết.
Cả người Bùi Lệnh vẫn tràn ngập hương thơm khiến cậu say mê, cơ thể cậu rụch rịch chộn rộn, muốn đến gần, muốn bị vấy bẩn, muốn được chiếm hữu.
Đây giống như một cái bẫy đặc biệt dành cho Diệp Vô Tuyết, dụ cậu từng bước rơi vào tình thế không thể cứu vãn.
Diệp Vô Tuyết vẫn đang cân nhắc xem phải nói thế nào với Bùi Lệnh về vấn đề này.
Cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ mang thai, mặc dù Bùi Lệnh đã nói điều này rất nhiều lần nhưng cậu vẫn luôn coi nói như lời bông đùa những lúc Bùi Lệnh hưng phấn.
Cậu không thể chấp nhận trong cơ thể mình có thêm một sinh mệnh khác, có lẽ Bùi Lệnh cũng không muốn như vậy?
Mà với tình hình hiện tại của bọn họ, đứa trẻ này thật sự đến không đúng lúc.
Khi họ tìm thấy lối vào Vạn Hoa Kính rồi trở về thế giới ban đầu, đứa trẻ này sẽ ra sao?
Diệp Vô Tuyết ngập ngừng nhìn vào mắt Bùi Lệnh, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy niềm vui rõ ràng không che giấu trên khuôn mặt Bùi Lệnh.
Không chỉ có niềm vui mà còn có chút cố chấp điên cuồng.
Bùi Lệnh bóp chặt cổ tay cậu, liều mạng kìm nén nhưng cũng không giấu được sự ngạc nhiên vui mừng trong giọng nói: “Em có thai rồi phải không?”
Mặc dù trước kia Bùi Lệnh cũng nắm tay Diệp Vô Tuyết như thế này, nhưng hắn luôn cảm thấy Diệp Vô Tuyết sẽ rời đi bất cứ lúc nào.
Người mà trong lòng Diệp Vô Tuyết quan tâm nhất vĩnh viễn không phải là hắn.
Nếu lại có một Diệp Vô Tình khác xuất hiện trong Ảo Cảnh Thực Hư, Diệp Vô Tuyết sẽ bỏ rơi hắn không chút do dự.
Nhưng bây giờ trong tay hắn có thêm một lợi thế, lợi thế này chỉ mình hắn có.
—–
Tác giả:
– Tiểu Bùi: Ta muốn cha tròn con vuông!!!
Ying Ying:
Không có tag sinh tử văn, đừng có mừng hụt nha mấy bồ:)))
Danh sách chương