Diệp Vô Tuyết tỉnh lại từ trong mộng, chăn nệm thấm đầy hơi thở của Bùi Lệnh, cậu ngồi bật dậy, bụng nhô lên một ngọn đồi nhỏ, Tiểu Vân ở bên trong cũng lộn nhào.

Trên trán Diệp Vô Tuyết đổ mồ hôi lạnh, đầu ngón tay hơi run rẩy, cậu áp lòng bàn tay lên bụng, cảm nhận được sự hiện diện của Tiểu Vân dưới làn da.

Tiểu Vân rõ ràng đang ngủ trong bụng cậu, sao có thể giả được? Linh Khu có động cơ thầm kín, cậu không thể tin chữ nào nó nói.

Diệp Vô Tuyết đặt tay lên bụng, dựa vào lưng ghế nói với Bùi Lệnh: “Chàng nói xem, Tiểu Vân sau khi sinh ra sẽ giống ai hơn?”

Bùi Lệnh không chút do dự đáp: “Giống em.”

Diệp Vô Tuyết nói: “Giống chàng cũng rất tốt mà.”

Bùi Lệnh rất cố chấp: “Nhất định sẽ giống em.”

Hắn suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy tất cả đều giống Diệp Vô Tuyết sẽ thiếu đi sự liên kết với mình, bèn nói lại: “Chỉ cần giống ta một chút xíu thôi là đủ.”

Diệp Vô Tuyết bật cười nói: “Nếu không giống em thì chàng không thích Tiểu Vân sao?”

Bùi Lệnh có vẻ khó xử lắm, may thay, phi hành khí đã đi vào khu Hoàng, Bùi Lệnh cũng không cần phải trả lời câu hỏi khó này.

Đáng kinh ngạc là lực phòng ngự ở khu Hoàng rất yếu, những con chim thép khổng lồ đứng bất động trong các đình cao, không có dấu hiệu tấn công.

Cuộc hành trình suôn sẻ và không bị cản trở, như thể đang bước vào một nơi hoang vắng.

Càng như vậy, càng phải cẩn thận.

Bây giờ Diệp Vô Tuyết đã khôi phục được một phần tu vi, nhưng cậu lại quan tâm Tiểu Vân trong bụng, không dám tùy tiện điều động linh lực của mình, tránh ảnh hưởng đến Tiểu Vân.

Bùi Lệnh không ngần ngại xé toạc cánh cửa dẫn vào khu vực trung tâm, nơi lẽ ra phải đặt máy não lúc này lại trống rỗng, ngoại trừ một chiếc hộp được khóa bằng lồng sắt.

Chẳng trách khu Hoàng phòng ngự lỏng lẻo như vậy, Linh Khu đã sớm chuyển đi, coi khu Hoàng Tử như một đứa con bị bỏ rơi.

Đối với Linh Khu, nó sẽ luôn chọn giải pháp có lợi nhất.

Thứ được đặt trong hộp là mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính do Linh Khu đưa cho cậu.

Diệp Vô Tuyết trong lòng trầm xuống, Linh Khu đã thực hiện đúng lời hứa, để lại cho cậu những mảnh vỡ còn lại của Vạn Hoa Kính, chứng tỏ nó thực sự rất muốn đưa bọn họ rời khỏi thế giới này.

Khi Diệp Vô Tuyết đến gần, chiếc lồng sắt bên ngoài chiếc hộp tự động mở ra, ánh sáng xanh bao phủ chiếc hộp dần yếu đi, Diệp Vô Tuyết cảm nhận rõ ràng sức mạnh của Vạn Hoa Kính trong chiếc hộp.

Đúng như Linh Khu đã nói, trong Vạn Hoa Kính có một thế lực không có lúc nào là không muốn đột nhập vào thế giới này, và chiếc hộp trấn áp Vạn Hoa Kính sắp bị lực lượng này xuyên thủng.

Bùi Lệnh chợt cau mày, mảnh vỡ cất trong lồng ngực tự nhiên nóng lên.

Hắn lấy mảnh vỡ ra, lòng bàn tay bị sức nóng của mảnh vỡ đốt cháy, tựa như có vô số bàn tay vô hình chui ra từ mảnh vỡ, khiến hắn cảm nhận được ác ý vô cùng tận.

Ác ý này đối với hắn quá đỗi quen thuộc, đó là một phiên bản khác của hắn đang cố gắng xuyên qua gương để đến thế giới này.

“Đưa mảnh vỡ cho em đi.” Diệp Vô Tuyết nắm ngón tay hắn, muốn lấy mảnh vỡ đi.

Bùi Lệnh vô thức nắm lại mảnh vỡ, ngước mắt nhìn Diệp Vô Tuyết.

Hắn vất vả lắm mới tìm được Diệp Vô Tuyết và xây dựng một ngôi nhà chỉ thuộc về hắn và Diệp Vô Tuyết ở thế giới này, tại sao tên đó lại xuất hiện rồi lấy đi tất cả những gì thuộc về hắn?

Bùi Lệnh nói: “Ta không thể đưa nó cho em. Tiểu Vân còn chưa ra đời, em không thể rời đi.”

Sau khi mang thai, Diệp Vô Tuyết đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, giống như một miếng ngọc được mài giũa đến độ bóng loáng mềm mượt, mọi góc cạnh sắc bén đều thu lại trong màu ngọc bích óng ả.

Nhưng vào lúc này, ánh mắt cậu trở nên sắc bén, khuôn mặt sáng ngời mang đầy tính công kích, dù cho giọng điệu của Diệp Vô Tuyết vẫn ôn hòa như trước: “Đối với chàng, Tiểu Vân là cái gì? Là con của chúng ta, hay là…công cụ để chàng giữ em lại.”

Diệp Vô Tuyết dừng một chút, cậu nhịn không được nói ra câu này.

Tiểu Vân của cậu còn chưa ra đời, ngoại trừ thỉnh thoảng nghịch ngợm lộn nhào trong bụng, những lúc khác đều ngoan ngoãn ngủ, sao có thể chỉ là một công cụ để đạt được mục đích?

Bùi Lệnh bóp chặt mảnh vỡ Vạn Hoa Kính, hắn biết phải trả lời như thế nào để thỏa mãn Diệp Vô Tuyết, khi hắn đang định nói, Diệp Vô Tuyết đã ngắt lời hắn: “Bùi Lệnh, em không hy vọng chàng nói dối em.”

Bùi Lệnh cảm thấy đầu mình như có một tảng đá đè nặng, làm sao hắn có thể nói cho Diệp Vô Tuyết biết những ảo tưởng bí mật, đen tối và đáng sợ đó?

Làm sao hắn có thể xé nát hình tượng giả dối thanh cao như vầng trăng sáng trên người để Diệp Vô Tuyết đối mặt với bộ mặt thật nhất, xấu xí nhất?

Diệp Vô Tuyết nói: “Đừng nói dối em.”

Đôi mắt của Diệp Vô Tuyết nhạt đến mức gần như trong suốt, phản chiếu hình dáng của Bùi Lệnh.

Bùi Lệnh mím môi, dùng lòng bàn tay đỡ lưng Diệp Vô Tuyết, cảm nhận được cơ thể Diệp Vô Tuyết hơi run rẩy.

Bùi Lệnh trái lại còn thở phào nhẹ nhõm nói: “Nếu để cho em biết ta không phải là chính nhân quân tử trong tưởng tượng của em, em có sợ ta không?”

“Ta không bằng Diệp Vô Tình, thậm chí cũng không bằng Yến Đạo Không, ta chỉ muốn nhốt em ở bên cạnh, nhốt em trong một căn phòng không ai biết, mỗi ngày em chỉ có thể nhìn thấy ta.”

Kỳ thực hắn đã làm như vậy, Diệp Vô Tuyết bị Tiểu Vân trong bụng vây khốn, mỗi ngày chỉ có thể ở trong tòa nhà nhỏ đó.

Cậu không có người thân hay bạn bè ở thế giới này, vậy nên cậu chỉ có thể dựa vào Bùi Lệnh.

Cảm giác lạnh lẽo trên đầu ngón tay Diệp Vô Tuyết dần dần truyền vào trong lòng cậu, trước khi vào tòa nhà, cậu chỉ cho rằng Bùi Lệnh lo lắng quá mức, cũng không suy nghĩ nhiều.

Bây giờ nhìn lại, căn nhà nhỏ đó và căn phòng cậu ở kiếp trước thực sự không có gì khác biệt.

Thật ra Diệp Vô Tuyết đã sớm nhận ra rồi, nhưng chỉ là cậu không muốn tin, giọng nói của cậu khàn đi: “Chàng đâu cần phải làm như vậy, em chưa từng nghĩ sẽ rời xa chàng.”

Bùi Lệnh lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Em tới đây vì Diệp Vô Tình, cuối cùng em cũng sẽ rời đi vì Diệp Vô Tình.”

“Ngày nào em cũng muốn rời khỏi thế giới này, trở về tìm Diệp Vô Tình, trở về tìm Bùi sư huynh của em, Tiểu Vân có thể giữ em, nhưng ta không thể giữ em.”

Ánh sáng vàng xanh lóe lên trên đầu ngón tay Bùi Lệnh, hắn đã lấy được mảnh vỡ Vạn Hoa Kính trong hộp trước một bước.

Khi ngọn lửa vàng xanh bùng lên, bốn mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính trong lòng bàn tay Bùi Lệnh xuất hiện vài vết nứt nhỏ.

Linh khí của thế giới này yếu ớt, Bùi Lệnh huy động được rất ít linh lực, hắn dùng chính mình làm bè để cưỡng ép hút đi linh khí duy nhất còn sót lại của thiên địa trên thế giới này.

Trong phút chốc, mặt đất rung chuyển, núi non rung chuyển, ánh sáng trên bầu trời biến mất, mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao đều mờ đi.

Sử dụng linh lực của một thế giới làm kiếm, ngay cả những mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính cũng khó có thể đỡ được.

Diệp Vô Tuyết cuối cùng đã hiểu những gì Linh Khu nói.

Bùi Lệnh là vị Thần tạo ra thế giới, cũng là vị Thần hủy diệt thế giới.

Thần tính lạnh lùng của Bùi Lệnh khiến Diệp Vô Tuyết cảm thấy vô cùng xa lạ.

Người cậu muốn, luôn là Bùi Lệnh sẽ tức giận và ghen tị vì thất tình lục dục của cậu, thật ra cậu đã biết con người thật của Bùi Lệnh từ lâu, nhưng cậu vẫn vui vẻ chịu đựng.

Đáng tiếc, khi nhận ra thì đã quá muộn, cậu đã tự tay đập tan vẻ ngoài quân tử khiến cả thế giới si mê của Bùi Lệnh, đồng thời giải phóng mọi bóng tối và điên cuồng trong trái tim Bùi Lệnh.

Bốn mảnh vỡ bị một lực lượng kéo lại, trong gương lại bộc phát ra một lực lượng mạnh mẽ hơn, tựa như muốn đột phá không gian, cưỡng chế bước vào thế giới này.

Ánh mắt của Bùi Lệnh tối sầm, khi hắn tấn công Vạn Hoa Kính bằng Hành Chỉ Kiếm, và trong gương, cũng có một Hành Chỉ Kiếm phá không bay ra.

Khi hai thanh Hành Chỉ Kiếm va vào nhau, Vạn Hoa Kính không thể chịu nổi sức mạnh cường đại từ hai thế giới, trong chớp mắt, nó bị ép thành vô số mảnh vỡ rải rác trong không trung.

Diệp Vô Tuyết sững sờ quỳ xuống đất.

Ca ca… Ca ca vẫn còn bị mắc kẹt trong Kính Thành, không biết sống chết, cậu vẫn giống như kiếp trước không thể gặp mặt ca ca lần cuối cùng.

Sau khi nhận thấy Bùi Lệnh đã thu lại khí tức đi đến gần mình, Diệp Vô Tuyết vô thức tránh né sự đụng chạm của Bùi Lệnh.

Cơ thể cậu run rẩy, sợ hãi, tức giận, kinh ngạc và thất vọng trào dâng trong lòng cậu.

Bùi Lệnh từng bước một dấn thân vào con đường giống như kiếp trước, còn cậu đi vòng quanh tới lui, cuối cùng vẫn bị mắc kẹt trong chiếc lưới do Bùi Lệnh dệt ra.

Bùi Lệnh tóm lấy cánh tay cậu, dùng sức ôm cậu vào lòng.

Diệp Vô Tuyết cắn vào vai Bùi Lệnh, nếm được vị máu trên đầu lưỡi, nhưng Bùi Lệnh vẫn không chịu buông ra.

Bùi Lệnh cúi đầu hôn lên dái tai Diệp Vô Tuyết, nói: “Như vậy thì em vĩnh viễn không thể rời xa ta rồi.”

“Bùi Lệnh, chàng đúng là một kẻ điên.” Diệp Vô Tuyết tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Và cậu cũng là một kẻ điên.

Diệp Vô Tuyết cắn đầu lưỡi, máu của cậu trộn lẫn với máu của Bùi Lệnh, nhỏ xuống mảnh vỡ còn sót lại của Vạn Hoa Kính trong tay hắn.

Mảnh vỡ càng nhỏ thì lối vào càng kém ổn định.

Mảnh nhỏ này là lối vào cuối cùng của ba ngàn thế giới.

Bùi Lệnh vừa dùng hết sức, hiện tại hắn không thể điều động được linh khí trời đất lần thứ hai nữa.

Nhìn Diệp Vô Tuyết mở ra lối vào, hốc mắt của hắn đỏ ngầu, giống như vừa rồi người muốn hủy diệt thế giới không phải là hắn, hắn uất ức nắm lấy ngón tay của Diệp Vô Tuyết, e sợ cậu sẽ biến mất trước mắt mình.

“Em vẫn muốn đi… vẫn muốn bỏ rơi ta? Không, đừng mà, đừng bỏ rơi ta.”

“Ta sai rồi, lẽ ra ta không nên nhốt em.”

“Ta sẽ không làm thế nữa…Diệp Vô Tuyết…Diệp Vô Tuyết!”

Bùi Lệnh nắm lấy cánh tay Diệp Vô Tuyết một cách vô ích, cơ thể này không còn cho hắn bất kỳ phản ứng nào nữa.

Đây là lần đầu tiên Diệp Vô Tuyết nhìn thấy những giọt nước mắt của Bùi Lệnh, nhưng đáng tiếc là cậu đã nhìn thấy chúng quá muộn.

Cậu bất đắc dĩ vuốt ve bụng mình lần cuối, nếu Tiểu Vân có thật thì tốt biết mấy.

—–

Ying Ying:

Cùng chào đón màn comeback hoành tráng của Đại Bùi nào:)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện