Lông mi của Bùi Lệnh rung lên, nhưng trước khi hắn kịp nói gì, Diệp Vô Tuyết đã nói: “Đừng dùng những lời nói dối trong Ảo Cảnh Thực Hư tầng thứ hai lừa gạt ta nữa.”

Bùi Lệnh cười nói: “Ta không có ý gạt em ở Ảo Cảnh Thực Hư tầng thứ hai, ta chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Hắn muốn thay thế ta, mà ta cũng muốn thay thế hắn. Hắn bị em đâm một châm là do hắn tự chuốc lấy thất bại.”

Diệp Vô Tuyết nói: “Rõ ràng là huynh lừa ta…”

Mặc dù Bùi Lệnh nhắm chặt mắt nhưng Diệp Vô Tuyết dường như đã nhìn thấu hắn.

Bùi Lệnh nói: “Em muốn trách ta thì cứ trách đi. Dù sao ta có làm gì cũng có ý đồ.”

Cử chỉ yếu ớt của Bùi Lệnh khiến Diệp Vô Tuyết rất khó chịu.

Diệp Vô Tuyết không muốn cùng hắn dây dưa về chuyện Ảo Cảnh Thực Hư nữa, lạnh lùng nói: “Ta muốn gặp ca ca.”

Trên mặt Bùi Lệnh hiện lên một tia thất vọng, có lẽ hắn cho rằng Diệp Vô Tuyết sẽ cãi nhau với mình, nhưng hóa ra Diệp Vô Tuyết vẫn lo lắng cho Diệp Vô Tình nhất.

Bùi Lệnh nói: “Sau khi em rời đi đã xảy ra rất nhiều chuyện.”

“Ta thu phục Mộng Yểm ở Liễm Nhiễm Thành, tình cờ Mộng Yểm đó đã từng đến Việt Trung, cho nên ta ở trong mộng cảnh của Mộng Yểm có được một tia linh hồn của Diệp Vô Tình.”

Đôi mắt của Diệp Vô Tuyết sáng lên, cậu chưa từng nghĩ rằng Bùi Lệnh vẫn có thể tìm thấy linh hồn của Diệp Vô Tình.

“Chỉ tiếc linh hồn này quá yếu, hầu như sắp bị Mộng Yểm nuốt chửng, cưỡng ép lấy ra khỏi ảo cảnh Mộng Yểm sẽ chỉ làm tổn thương linh hồn.”

Diệp Vô Tuyết lo lắng hỏi: “Bây giờ ca ca thế nào?”

Bùi Lệnh nói: “Phòng trường hợp huynh ấy hoàn toàn bị Mộng Yểm nuốt chửng, ta đã đưa linh hồn của huynh ấy vào Linh Lung Tập Tranh.”

Diệp Vô Tuyết kinh hãi: “Sao huynh có thể để ca ca vào Linh Lung Tập Tranh! Cái đó thuộc về Mặc Tiên…” Diệp Vô Tuyết không nói tiếp nữa, vì cậu nhìn thấy ngọn lửa màu xanh lóe sáng trên đầu ngón tay của Bùi Lệnh, là lửa của Mặc Tiên.

Ngọn lửa của Mặc Tiên có màu xanh lam lạnh lẽo, Diệp Vô Tuyết không khỏi rùng mình.

Đối với cậu mà nói, Mặc Tiên là thứ hung ác đáng ghê tởm nhất, nếu không phải Mặc Tiên tác quái, Diệp Vô Tình cũng sẽ không chết oan, Bùi Lệnh bây giờ lại đang điều khiển ngọn lửa của Mặc Tiên.

Diệp Vô Tuyết nghiến răng, không thể biết đó là sự căm ghét của cậu đối với Mặc Tiên hay sợ Bùi Lệnh.

Bùi Lệnh nói: “Thứ gọi là Mặc Tiên chẳng qua cũng chỉ là một công cụ của Thiên Đạo mà thôi.”

“Vì Mặc Tiên là sản phẩm của Thiên Đạo nên Linh Lung Tập Tranh của Mặc Tiên là cách duy nhất để linh hồn của Diệp Vô Tình thoát khỏi quy luật của Thiên Đạo mà không bị Thiên Đạo tiêu diệt.”

Da đầu của Diệp Vô Tuyết lập tức tê dại, mỗi lời nói ra từ miệng Bùi Lệnh đều khiến cậu kinh hãi.

Cậu lẩm bẩm: “Mặc Tiên là sản phẩm của Thiên Đạo… Nhưng tại sao lại là sản phẩm của Thiên Đạo…”

Bùi Lệnh nói: “Tu đạo thành tiên chính là đi ngược lại ý trời. Trước đây Thiên Đạo  không áp chế, chỉ bởi vì không uy hiếp đến sự tồn tại của Thiên Đạo.”

“Kể từ khi Bảo Khôn Tiên Nhân tạo ra Vạn Hoa Kính, trong Vạn Hoa Kính lại có thể tạo ra ba ngàn thế giới, người điều khiển Vạn Hoa Kính giống như sự tồn tại của Thiên Đạo trong ba ngàn thế giới. Đương nhiên, Thiên Đạo không thể cho phép điều này xảy ra.”

“Sau khi Bảo Khôn Tiên Nhân phi thăng, không còn ai phi thăng nữa, đây không phải là dấu hiệu suy yếu của Tu Chân Giới. Nhưng cho dù có người đạt tới cảnh giới nửa bước phi thăng, họ vẫn áp chế cảnh giới, không muốn phi thăng.”

“Chỉ vì một khi có ý muốn phi thăng, sẽ bị Thiên Đạo phong sát, linh hồn tiêu tán.”

Cuối cùng Diệp Vô Tuyết cũng hiểu tại sao Yến Dung Nguyệt lại kiềm chế tu vi của mình không chịu phi thăng, và tại sao Ngọc Tiếu Tiên vẫn bị mắc kẹt ở đây dù cô ấy đã đạt cảnh giới nửa bước phi thăng.

Diệp Vô Tuyết vẫn còn nghi hoặc, cậu đã nhìn thấy tu vi của Bùi Lệnh trong Vạn Hoa Kính, hắn cao hơn Yến Dung Nguyệt rất nhiều, e rằng đã không còn ở cảnh giới nửa bước phi thăng nữa.

Huống chi, nếu như Bùi Lệnh có thể khống chế Vạn Hoa Kính, hắn nhất định sẽ là người Thiên Đạo muốn giết đầu tiên.

Nhưng Bùi Lệnh vẫn có thể tự do đi lại giữa hai vũ trụ mà không bị Thiên Đạo chú ý.

Bùi Lệnh nói ra điều cậu đang nghĩ: “Em muốn biết tại sao ta không chết ư?” Mưa che phủ lông mi hắn, khiến hắn trông càng cô đơn hơn.

“Sở dĩ ta không bị Thiên Đạo tiêu diệt, là bởi vì ta…” Khí tức của Bùi Lệnh vốn đã yếu ớt, gần như hòa lẫn với sương mù và mưa.

Giọng nói của hắn mềm mại như gió, Diệp Vô Tuyết chăm chú lắng nghe, nghe được nửa câu sau của hắn: “Chỉ có quá khứ, không có tương lai.”

Diệp Vô Tuyết cau mày, không hiểu Bùi Lệnh có ý gì khi nói không có tương lai.

Nhưng chuyện của Bùi Lệnh đã sớm không còn liên quan gì đến cậu.

Linh Lung Tập Tranh chậm rãi mở ra, ngọn lửa của Mặc Tiên phản chiếu vào tập tranh, trông giống như ngọn lửa ma trơi.

“Linh hồn của Diệp Vô Tình ở đây, em có thể gặp huynh ấy bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, linh hồn của Diệp Vô Tình không trọn vẹn và trí nhớ bị tổn hại nên huynh ấy chỉ có thể ở lại trong quá khứ.”

Linh Lung Tập Tranh mô tả khung cảnh thịnh vượng của thành Việt Trung, trái ngược hoàn toàn với sự hoang tàn hiện nay.

Diệp Vô Tuyết dùng ngón tay chạm vào những tòa nhà quen thuộc trong cuốn tranh, Diệp Vô Tình cho đến chết cũng không chịu rời xa Việt Trung, cho dù có để lại linh hồn, thì huynh ấy vẫn sẽ ở lại Việt Trung.

Kiếp trước và kiếp này chấp niệm duy nhất của cậu chính là ca ca, bây giờ ca ca ở ngay trong tầm mắt, Diệp Vô Tuyết cảm thấy bồn chồn đến lạ.

Sức mạnh của Linh Lung Tập Tranh dần dần nhấn chìm cậu, cậu nhắm mắt lại, nghĩ rằng mình sẽ sớm gặp lại ca ca, niềm vui không thể diễn tả bằng lời.

Khi cậu mở mắt ra, khuôn mặt của Diệp Vô Tình ở trước mặt không ngừng phóng to, Diệp Vô Tuyết nhịn không được bổ nhào tới gọi một tiếng ca ca.

Cùng lúc đó, ở đâu đó cũng có một con mèo kêu meo meo.

“Ca ca, cuối cùng đệ cũng tìm thấy huynh rồi.”

Khi Diệp Vô Tuyết mở miệng nói, con mèo không ngừng kêu meo meo.

Diệp Vô Tình duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng nhéo sau gáy nó, nâng nó lên.

Khi đó Diệp Vô Tuyết mới nhận ra chuỗi tiếng meo meo vừa rồi thật chất phát ra từ miệng mình.

Sao cậu lại biến thành mèo rồi? Sau gáy bị bóp chặt khiến Diệp Vô Tuyết không thể vùng vẫy, cậu dùng đôi mắt mèo xanh biếc nhìn Diệp Vô Tình, hy vọng Diệp Vô Tình sẽ nhận ra cậu.

Diệp Vô Tình nói: “Ở đâu ra con mèo nhỏ này thế, tại sao lại bẩn như vậy?”

Diệp Vô Tuyết vẫy đuôi, bộ lông dài trên người bẩn thỉu, lộn xộn, còn bị rối, không thể phân biệt được là màu gì.

Diệp Vô Tuyết meo hai lần và thầm chửi rủa Bùi Lệnh trong lòng.

Việc cậu biến thành mèo chắc chắn là do Bùi Lệnh động chân động tay, không biết có thể biến trở lại không.

Diệp Vô Tình nói: “Trông mi đáng thương quá, lát nữa trời lại mưa, ta đem mi về nhà trước vậy.”

Diệp Vô Tuyết lập tức meo meo ôm lấy tay Diệp Vô Tình bằng hai chân trước.

Diệp Vô Tình sờ sờ đầu cậu, cũng không ngại cậu bẩn thỉu, kéo áo ra bỏ cậu vào trong.

Diệp Vô Tuyết lấy chân vén ra cổ áo, nhìn ra ngoài.

Có một số điểm khác biệt giữa Việt Trung trong Linh Lung Tập Tranh và Việt Trung mà cậu quen thuộc, nhiều ngôi nhà ven đường bị nhòe đi.

Không phải mắt của cậu có vấn đề, mà là Diệp Vô Tình thiếu linh hồn, không nhớ nổi mấy ngôi nhà ven đường trông như thế nào.

Trời lại bắt đầu mưa, Diệp Vô Tình lại đẩy đầu Diệp Vô Tuyết vào trong.

Diệp Vô Tuyết chen chúc trong cổ áo Diệp Vô Tình không nhìn thấy gì, loay hoay một lúc cuối cùng cũng thấy được ánh sáng.

Diệp Vô Tuyết nhìn quanh, đồ đạc trong nhà vẫn không có gì thay đổi.

Diệp Vô Tình ôm cậu, lau chùi cho cậu một lát, Diệp Vô Tuyết vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng Diệp Vô Tình, cư xử rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

Nhìn cậu ngoan ngoãn như vậy, Diệp Vô Tình không khỏi vuốt đầu cậu vài cái nói: “Nếu Vô Tuyết cũng ngoan ngoãn như mi thì tốt quá.”

Diệp Vô Tuyết vểnh tai lên, rõ ràng cậu đang ở đây, chẳng lẽ trong Linh Lung Tập Tranh còn có Diệp Vô Tuyết thứ hai sao?

Nếu để cậu nhìn thấy một bản thân khác của mình, cậu sẽ xù lông ngay lập tức.

Sau khi chải chuốt xong, Diệp Vô Tuyết lộ ra nguyên hình, màu lông trắng như tuyết, Diệp Vô Tình thỉnh thoảng đưa tay vuốt ve phần lông trên lưng cậu: “Sao trông mi giống Vô Tuyết quá vậy? Ta gọi mi Cầu Tuyết nhé.”

Diệp Vô Tuyết meo hai lần để bày tỏ sự không hài lòng với cái tên này, không ngờ Diệp Vô Tình lại cho rằng cậu thích cái tên này bèn trực tiếp quyết định tên của cậu.

Sau khi Diệp Vô Tình sắp xếp ổn thỏa cho Diệp Vô Tuyết xong, anh liền vào nhà bếp nấu cơm, Diệp Vô Tình đi theo anh, nhìn Diệp Vô Tình vội vàng bưng bốn đĩa đồ ăn ra, đặt hai cặp bát đũa lên bàn.

Diệp Vô Tuyết luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Diệp Vô Tình nói: “Không biết Vô Tuyết lại chạy đi đâu rồi, chúng ta ăn cơm trước đi.”

Diệp Vô Tuyết nhảy tới chiếc bát và đôi đũa trống rỗng, nhìn Diệp Vô Tình bằng đôi mắt xanh lam.

Niềm vui gặp lại Diệp Vô Tình dần dần phai nhạt, thay vào đó là sự nghi ngờ.

Bởi vì không có linh hồn, ánh mắt của Diệp Vô Tình vô cùng trống rỗng, giống như bị một thế lực nào đó điều khiển, mọi lời nói và hành động đều không phải ý đồ thực sự của anh.

Diệp Vô Tuyết nhảy lên đùi Diệp Vô Tình, dụi đầu vào lòng bàn tay anh, trong lòng cậu có chút bối rối, đây là điều mà cậu muốn sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện