Những ngón tay của Bùi Lệnh mềm mại như nước, cũng cứng như tơ nhện.

Diệp Vô Tuyết bị bao phủ trong bóng tối của Bùi Lệnh, rõ ràng Bùi Lệnh không có động thái nào trói buộc cậu, nhưng Diệp Vô Tuyết như thể bị mắc kẹt trong mạng nhện và không thể thở được.

Không biết có nên gọi là cánh tay của Bùi Lệnh không, có thứ gì đó quấn quanh người Diệp Vô Tuyết, cảm xúc không giống như chạm vào da thông thường, trên bề mặt có vảy rất nhỏ, giống đuôi rắn hơn.

Chúng quấn quanh cổ tay và mắt cá chân của Diệp Vô Tuyết, bám vào tứ chi của Diệp Vô Tuyết.

Cảm giác lạnh lẽo và mềm mại khiến Diệp Vô Tuyết nhớ đến cảnh tượng mà cậu đã nhìn thấy trong hang rắn, vô số đuôi rắn chiếm lấy cơ thể cậu từng tấc một, ánh mắt của Bùi Lệnh là nguồn gốc khiến Diệp Vô Tuyết sợ hãi.

Dù bị Bùi Lệnh bịt mắt nhưng Diệp Vô Tuyết vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt kỳ dị đó.

Đôi mắt như vậy lẽ ra không nên xuất hiện ở đây, nên ở trên đỉnh núi tuyết phủ hoặc trong đôi mắt của dòng suối trong vắt, cao vời vợi, trong suốt sáng ngời đến mức khiến người ta phải mặc cảm.

Nó thậm chí còn khiến Diệp Vô Tuyết tạm thời quên đi tác động của hàng ngàn bàn tay, hàng ngàn bàn chân và hàng ngàn con mắt.

Nhưng càng cao thượng, càng khiến người ta kính sợ, giống như vầng trăng sáng treo trên trời cao, chỉ sợ rơi xuống phàm trần bị người ta vấy bẩn.

Vừa kính trọng vừa sợ hãi chính là thái độ của Diệp Vô Tuyết đối với Bùi Lệnh.

Cổ họng Diệp Vô Tuyết hơi nghẹn lại, cậu cảm giác như quay trở lại căn phòng nhỏ ở Bùi gia mà mình đã sống bấy lâu, vào ban đêm, một vị khách không mời mà đến đột nhập vào phòng, mỗi lần định giết cậu thì cuối cùng đều thất bại.

Cậu chưa bao giờ nhìn rõ người đó, nhưng bây giờ, cậu chợt nhận ra người đó quả thực là Bùi Lệnh.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Bùi Lệnh thực sự muốn giết cậu.

Tại sao chứ? Bởi vì hận sao? Cậu đã làm gì khiến Bùi Lệnh hận cậu đến vậy?

Nếu không phải vì hận thì vì cái gì?

Nghi ngờ cuối cùng trong đầu Diệp Vô Tuyết dần dần tan biến, cậu như rơi vào một đại dương xanh thẳm, rơi xuống không ngừng, nước biển lạnh lẽo tràn vào tai, mũi, họng và mắt, tràn ngập cơ thể cậu, hòa vào cậu.

Diệp Vô Tuyết thở ra, muốn mở miệng kêu cứu, nhưng lập tức có một vật gì đó lạnh lẽo mềm mại chui vào trong miệng cậu.

Thứ đó tuy mềm mại nhưng cũng có xương, chen vào gốc lưỡi của Diệp Vô Tuyết, cậu nhịn không được buồn nôn, nhưng miệng của cậu đã bị lấp đầy, không thể nôn ra ngoài, cậu đành phải ngậm cái thứ kỳ lạ có hình dạng giống như dương v*t của đàn ông trong miệng, không ngừng ho sù sụ.

Lồng ngực cậu phập phồng kịch liệt, cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng càng lúc càng mãnh liệt, vật đó không phải vật chết, nó nhận ra sự phản kháng của cậu, lại muốn đâm sâu vào cổ họng cậu.

Diệp Vô Tuyết không còn chỗ nào để né tránh, nghẹn ngào ho khan, vật đó cuối cùng không còn cố tiến vào cổ họng cậu nữa mà quấn lấy đầu lưỡi cậu một cách dịu dàng, giống như hôn cậu hơn.

Diệp Vô Tuyết ngửa cằm lên, đầu lưỡi vướng vào thứ to dài trông không giống vật phàm này, đầu óc cậu vẫn còn mơ màng, không biết những thứ này muốn làm gì trên người cậu.

Khóe miệng cậu sưng tấy, lông mi run rẩy dưới lòng bàn tay của Bùi Lệnh, giống như đôi cánh bướm mỏng manh.

Nước mắt hòa với nước bọt từ cằm chảy xuống ngực, bộ ngực căng mọng đã bị bàn tay như đuôi rắn nắm lấy.

Bộ ngực đầy đặn lộ ra từ giữa đuôi rắn, lớp da bị vảy cào có hơi đỏ.

Diệp Vô Tuyết cảm thấy đau nhói, ngực cậu khẽ đung đưa, núm vú đỏ bừng như hai hạt châu trong suốt.

Chóp đuôi thon dài quấn quanh núm vú của Diệp Vô Tuyết, như đang chơi đùa với một bảo bối yêu quý, chóp đuôi nhẹ nhàng ấn vào điểm sáng nhất và nhạy cảm nhất giữa nụ vú, hai quả cầu vú trắng tuyết càng lúc càng run rẩy dữ dội, núm vú cũng lắc lư lung tung.

đầu v* ngứa ngáy khiến Diệp Vô Tuyết theo bản năng muốn né tránh, nhưng dù có trốn đi đâu, cậu cũng sẽ trở về trong lưới của Bùi Lệnh.

Chóp đuôi của hắn tìm cơ hội đâm vào ngực cậu, cơn đau thấu tim khiến Diệp Vô Tuyết tỉnh lại trong giây lát.

Bùi Lệnh hoàn toàn ở trong hình dạng quái vật đang thưởng thức bữa ăn ngon lành của mình, mà cậu chính là bữa ăn trên đĩa.

Trong miệng cậu ngậm một con *** xấu xí, mấy cái đuôi rắn lạnh ngắt quấn ngang ngực, sợ hãi, xấu hổ và tức giận dâng lên trong lòng nhưng cậu lại không thể làm gì được.

Bất cứ bộ phận nào trên cơ thể cậu đều có thể bị Bùi Lệnh chơi đùa, bộ ngực vốn đã đầy đặn của cậu phồng lên dưới sự đùa giỡn của đuôi rắn, nặng nề chìm vào ngực cậu, khi chóp đuôi rút ra khỏi đầu nhũ, hai dòng sữa trắng đục lập tức chảy ra khỏi núm vú.

Những cái đuôi rắn đó tham lam bám lấy đầu v* của cậu, không buông tha một giọt sữa nào, thậm chí còn không hài lòng mà siết lấy đầu v* của cậu, muốn vắt thêm nước ngọt từ đó.

Diệp Vô Tuyết lắc eo, cố gắng thoát khỏi tất cả những thứ quấn quanh người mình, nhưng điều đó chỉ khiến chúng ngày càng chặt hơn.

Thứ nằm giữa hai chân cậu mới là thứ đáng sợ nhất, nó hung dữ to lớn hơn bất kỳ người bình thường nào.

Thần cũng có dục vọng sao?

Một vị Thần trông cực kỳ thánh khiết lại có những ham muốn xấu xa như vậy sao?

Diệp Vô Tuyết giống như một vật hiến tế trước mắt Thần, gánh chịu mọi ham muốn điên cuồng và xấu xa của Thần.

dương v*t mọc đầy ngạnh chính là để ngăn chặn tế phẩm như cậu trốn thoát.

Liệu cậu còn cơ hội trốn thoát không?

dương v*t chen vào bắp đùi rồi từ từ đẩy vào âm đ*o.

Quy đầu khổng lồ đâm vào hột le của cậu, mặc dù trong lòng Diệp Vô Tuyết vừa sợ hãi vừa tức giận, nhưng lỗ *** của cậu vẫn co giật dưới sự kích thích liên tục.

Lúc này, bàn tay đang che mắt Diệp Vô Tuyết hạ xuống, thứ trước mặt Diệp Vô Tuyết là một con quái vật hoàn chỉnh, chỉ có đôi mắt đó mới có thể khiến Diệp Vô Tuyết nhận ra rằng đây không phải là một con quái vật, mà là Bùi Lệnh.

“Nếu em đã nhìn thấy, thì em nên chấp nhận tất cả thuộc về ta.”

Giọng nói của hắn luôn dịu dàng, mang theo một giọng điệu ra lệnh không thể từ chối.

Diệp Vô Tuyết nhìn thẳng vào mắt hắn, đầu óc bị mê hoặc, cậu hoàn toàn mở rộng cơ thể với Bùi Lệnh, ngoan đạo như thể muốn tiếp nhận sự phù hộ của Thần linh.

Vô số bàn tay vuốt ve cơ thể Diệp Vô Tuyết, hai chân cậu dang rộng, lộ ra mu *** cao vút như thịt sò, quy đầu khổng lồ so với cái lỗ chật hẹp thật đáng sợ.

Đầu dương v*t được đút vào, miệng *** bị nong rộng, vẻ mặt Diệp Vô Tuyết vẫn ngơ ngác, cậu đã bị mê hoặc đến mức quên đi mọi sợ hãi và oán hận.

Cậu đang ngậm một thứ trông giống như dương v*t trong miệng, trong tay vẫn còn nắm vài cây gậy trơn trượt quấn quanh, ngoài dương v*t to nhất giữa hai chân, còn có một vật mềm mềm trượt dọc theo rãnh mông của cậu chen vào lỗ sau của cậu, gần như cùng một lúc xuyên qua cơ thể Diệp Vô Tuyết.

“A ha…”

Diệp Vô Tuyết rên rỉ một tiếng, thân dưới cùng một lúc bị cắm hai dương v*t, cảm giác khó chịu mãnh liệt khiến cậu cảm thấy choáng váng.

Hai chân của cậu không thể khép lại được, cho dù Bùi Lệnh có buông tay ra thì chúng vẫn cứ dang rộng.

Cậu ngồi lên hai dương v*t, phần còn ở bên ngoài chưa vào nâng mông của cậu lên.

dương v*t thô dài đẩy vào trong lỗ âm đ*o, hình dáng của dương v*t có thể nhìn thấy rõ ràng ở trên bụng.

Giữa hai dương v*t trước và sau chỉ cách nhau một lớp màng thịt mỏng manh, khi một dương v*t đẩy vào thì dương v*t còn lại cũng sẽ phản ứng.

Diệp Vô Tuyết bị ** mạnh đến nỗi cơ thể hoàn toàn ngã xuống cánh tay.

Cậu như thể đang cưỡi một con ngựa gỗ, cơ thể nhấp nhô lên xuống, bộ ngực rung lắc, đáng sợ nhất là cái bụng phình ra, tựa như có thể bị đâm thủng bất cứ lúc nào.

Cậu lơ lửng trên người Bùi Lệnh, ảo tượng rằng đây là món quà Thần ban cho.

Lỗ *** của cậu lên đỉnh liên tục, d*m thủy chảy xuống cánh tay của Bùi Lệnh, khiến cơ thể kỳ lạ của hắn trông càng thêm tà ác.

Diệp Vô Tuyết hoàn toàn không cảm nhận được những chuyện đang xảy ra, cậu cho rằng mình đang đối mặt với vị Thần thánh thiện hoàn mỹ nhất, chỉ cần thành tâm cầu nguyện, cậu sẽ đạt được điều mình mong muốn.

Diệp Vô Tuyết nói: “Con muốn… muốn gặp ca ca…”

Lời hồi đáp của Thần đến từ một nơi xa xăm: “Được.”

Diệp Vô Tuyết thỏa mãn, như thể cậu đã trải qua một hồi ảo cảnh quỷ dị của Mộng Yểm.

Khi cậu tỉnh dậy, những cảnh tượng kỳ lạ kiều diễm đó đã biến mất, con quái vật với hàng nghìn tay chân cũng không còn tồn tại.

Trước mặt cậu là Bùi Lệnh, người mặc y phục màu tím, trông rất tao nhã.

Bùi Lệnh nói: “Linh Lung Tập Tranh đã mở, em có thể vào bất cứ lúc nào.”

Diệp Vô Tuyết sửng sốt giây lát, sau đó theo bản năng cúi đầu xuống, nhìn thấy mình đã mặc quần áo đầy đủ, trên người không có gì khác thường.

Hình ảnh vừa lóe lên trước mắt trở nên mơ hồ, nếu nhớ lại, cậu cũng không thể nhớ được đó là gì.

Thôi vậy, vẫn nên vào Linh Lung Tập Tranh gặp ca ca trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện