(Tên gốc của chương 404: A Battle of Words)
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN
Gã Windsom đứng chờ, ánh mắt như vũ trụ sâu thẳm đang ngắm vào tôi, biểu cảm khó đoán.
Tôi hơi quay đầu lại để có thể nhìn cổng lối vào hình vòm cong dẫn vô cung điện, nơi hình bóng cô Jasmine chỉ thấy mập mờ trong bóng tối. Bên trong dáng đứng tối màu của cô ấy, Regis đang tỏa ra ánh sáng tím như đèn hải đăng.
Tôi đặt một chân lên bậc đầu tiên của cầu thang sáng tinh khiết (ethereal stairs) dẫn lên cánh cổng dịch chuyển mà Windsom đã tạo ra. “Ông có cố thuyết phục ông ta không làm chuyện đó không?” Tôi dừng lại và hỏi.
(Người dịch: từ gốc tiếng Anh “ethereal stairs” ở đây không phải mô tả tính chất thanh lịch, thanh tao, thanh khiết gì gì của cầu thang, trong tiếng Việt thì những cụm từ trên để mô tả dáng và tính cách con người chứ không dùng cho đồ vật như cầu thang. Hàm ý mô tả của tác giả khi dùng chữ ‘ethereal’ là ‘bậc cầu thang làm bằng ánh sáng trắng đến tinh khiết’. Còn lại các bạn tự hình dung)
Tên Windsom nhăn mặt và lướt ngón tay qua mái tóc vàng pha màu bạch kim của mình. “Tôi không hiểu ý cậu là gì.”
“Vụ Elenoir,” tôi nói, quay lại phía hắn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trông như dải ngân hà đó. “Với tư cách là đặc sứ được phái đến thế giới này, ông có cố thuyết phục Chúa tể Indrath không tấn công vùng Elenoir không.”
“Không,” Windsom nói với vẻ thoải mái. “Tôi tự nguyện đi cùng và bảo đảm Tướng Aldir đã có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao.”
“Tôi hiểu rồi,” tôi gật đầu nói.
Không vội vã, tôi leo nốt chỗ bậc cầu thang còn lại cho đến khi tôi đứng ngay trước cổng dịch chuyển. Tội ác của tên Windsom rồi cuối cùng sẽ bị trừng phạt thôi, tôi tự nhủ với lòng mình. Nhưng vào lúc đó, tâm trí tôi hướng về nhiều sinh mạng quan trọng hơn hắn ta rất nhiều.
Hít vào một hơi thật sâu và chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp xảy đến, tôi bước qua cổng.
Cung điện, thành phố Etistin, mọi thứ ở lục địa Dicathen tan biến thành ánh sáng vàng kim.
Ngay trước khi lục địa Epheotus xuất hiện trong tầm mắt của tôi, tôi đã cảm thấy khoảng cách giữa Regis và tôi giãn rộng ra. Sự ràng buộc đòi hỏi khoảng cách gần gũi về mặt vật lý giữa chúng tôi đã từng bị phá vỡ khi tôi kéo Taci vào Khu Tàn Tích (Relictombs), nhưng tôi không có thời gian để xem xét các hậu quả của hành động đó trong suốt cuộc chiến. Vào quãng sau trận chiến, tôi cảm thấy sự ràng buộc từ aether kết nối chúng tôi với nhau chẳng có bất kỳ thay đổi gì. Còn giờ, trong khoảnh khắc mà tôi hoàn toàn phủ mình trong chùm ánh sáng màu vàng kim này, không còn ở Dicathen nhưng vẫn chưa đến Epheotus, tôi cảm thấy mối liên hệ của mình với cậu ta phai nhạt dần, để lại một kiểu cảm giác trống rỗng cắn xé trong lòng mà sẽ làm tôi cảm thấy phát điên nếu không hiểu ngọn nguồn của nó.
Rồi thì ánh sáng mờ dần và tôi được chào đón bởi cảm giác quen quen khi đến một thế giới khác, giống như lần đầu tên Windsom đưa tôi đến lục địa Epheotus, và mọi suy nghĩ về Regis đều bay biến khỏi đầu.
Không có hai đỉnh núi đôi, không có cây cầu lung linh, không có các hàng cây cánh hoa màu hồng, không có tòa lâu đài sừng sững. Thay vào đó, tôi đang đứng trên bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận của một ngôi nhà tranh đơn sơ lợp bằng mái rơm.
Tim tôi như ngừng một nhịp.
Quay nhanh một vòng xung quanh, tôi xác nhận rằng ngôi nhà tranh được bao bọc bởi những hàng cây cao vút gồm các tán lá ngổn ngang đan xen vào nhau, chừa lại một khoảng trống nhỏ chỗ ngôi nhà tranh quen thuộc kia nổi bật lên một cách kỳ lạ.
Gã Windsom xuất hiện bên cạnh tôi, bước qua ánh sáng vàng kim với cặp lông mày mỏng vàng óng nhướng lên. Hắn ta chỉ hơi liếc tôi trước khi ra hiệu đi về phía cánh cửa căn nhà tranh.
“Tại sao chúng ta lại ở đây?” Tôi hỏi, nhưng hắn chỉ lặp lại bộ điệu ban nãy, lần này dứt khoát hơn.
Tôi đã không gặp hay nói chuyện với vợ của Kezess là Phu nhân Myre kể từ khi tôi tập luyện ở đây nhiều năm trước. Nhưng tôi thường xuyên nghĩ về bà ấy, đặc biệt là khi sự hiểu biết của tôi về aether tăng lên và bộc lộ dần khuyết điểm trong cách nhìn nhận của loài rồng về aether.
Tuy nhiên, tôi không cho phép sự do dự của mình thể hiện ra ngoài qua biểu cảm và di chuyển. Khi tên Windsom thể hiện rõ rằng hắn sẽ không trả lời gì hết, tôi bước tới cửa với vẻ ngoài tỏ ra đĩnh đạc.
Chỉ kéo bằng một lực nhẹ nhất là cửa đã mở.
Ánh sáng sạch và rực rỡ tràn ra từ vật tạo tác phép thuật dùng để chiếu sáng.
Nội thất bên trong chính xác như những gì tôi nhớ, chả xê dịch gì, chả khác biệt gì. Chà, gần như chả có gì.
Ở tâm của căn phòng là Chúa tể Kezess Indrath đang nằm dài trên một chiếc ghế đan bằng liễu. Hắn ta mặc một chiếc áo choàng trắng đơn giản trông bắt sáng như những viên ngọc trai lỏng, và đeo những cái khuyên tai lởm chởm đỏ như máu.
Tôi đảo mắt nhanh qua mọi chỗ có thể thấy còn lại trong ngôi nhà tranh này, nhưng có vẻ như hắn ta là người duy nhất có mặt ở đây.
Tôi bước vào trong. Cánh cửa tự đóng lại sau lưng, tựa như theo cách của riêng nó.
Đôi mắt của tên Kezess lúc đầu là máu tím của hoa oải hương, nhưng dần chuyển sang tím đậm hơn, sậm hơn khi tôi bước vào, nó đang dõi theo từng cử động của tôi, độ cứng rắn, mãnh liệt và quyền lực của nó trái ngược với ngôn ngữ cơ thể lẫn biểu cảm ôn hòa của hắn ta. Những đường nét mịn màng trên khuôn mặt trẻ trung và đôi chân gầy guộc duỗi ra một góc thoải mái cũng chẳng cân đối với bầu không khí tỏa ra thứ sức mạnh bất khả xâm phạm từ người hắn. Không phải khí tức (intent) của hắn—thứ mà Kordri gọi là Vương Lực (King’s Force)— bởi vì tôi vẫn chưa cảm nhận được mana hay luồng khí (aura) của hắn, nhưng dù sao thì quanh hắn vẫn có một lực liên tục và không cản được, cứ như lực hấp dẫn hoặc sức nóng của mặt trời vậy.
(Nguyên văn: “their hardness and intensity”. Cụm từ ‘intensity’ trong bối cảnh này mình cảm thấy hiểu với cả hai nghĩa là ‘mãnh liệt’ và ‘quyền lực/sức mạnh’ khi chỉ về Kezess, có lẽ tác giả dùng một từ này với cả hai nghĩa, ai hiểu được bao nhiêu thì hiểu)
Tên Kezess hơi xê dịch người ở chỗ hắn ngồi, và mái tóc bạc dài lưng chừng khẽ lượn sóng. Khoảng lặng giữa chúng tôi kéo dài.
Tôi thừa hiểu ván cờ này đủ rõ. Chẳng mảy may gì phải nghĩ khi gã Windsom đứng lặng người hàng giờ để chờ tên Kezess chấp nhận hắn theo cái kiểu chờ tên chúa tể Asura này đưa phán xét. Nhưng tôi không chấp nhận hắn là chúa tể của mình, và tôi không chấp nhận lời mời từ hắn chỉ để đến đứng trình diện trước mặt hắn.
(Nguyên văn: “No doubt Windsom would have stood at attention for hours waiting for Kezess to acknowledge him should the lord of the asuras deem it so.” Hình như chỗ này tác giả đánh máy sai vì cụm “should the lord of the asuras deem it so” không ra một cái trật tự ngữ pháp gì trong tiếng Anh cả hoặc có vẻ còn đánh máy thiếu dấu hay chữ gì đấy)
“Ông đã theo dõi các bước đi (progress) của tôi bao lâu rồi?” Tôi hỏi.
(Người dịch: chữ ‘progress’ trong này được tác giả dùng rất chung chung chứng tỏ sự cố tình, một lần nữa lại là ẩn ý kiểu ai muốn hiểu sao thì hiểu. Ví dụ như chữ này có thể làm câu hiểu thành nhiều nghĩa như ‘ông đã theo dõi sự tiến bộ của tôi bao lâu rồi?’ hay ‘ông đã theo dõi những tiến triển từ những việc tôi làm ở cả Alacrya và Dicathen được bao lâu rồi?’)
Khóe môi hắn nhếch lên và đôi mắt càng tối hơn. “Arthur Leywin. Ta nên chào mừng ngươi quay lại lục địa Epheotus. Giờ đây, như lúc trước, ngươi lại được đưa đến trước mặt ta ngay khi chiến tranh khuấy động thế giới của ngươi.”
“Khuấy động ư?” Tôi hỏi, chuyển trọng lượng cơ thể mình từ chân này sang chân khác. Tôi nhận thức rất rõ về sự tương quan có phần đối nghịch về bề ngoài hiện diện giữa chúng tôi, trong khi tên Kezess vẫn ngồi, gần như bất động, và tôi đứng trước hắn. “Ông biết quá rõ về tình hình cuộc chiến giữa hai lục địa Dicathen và Alacrya nhỉ.”
“Xung đột đó không còn quan trọng nữa,” hắn nói với tông giọng như thể một người đang thảo luận về thời tiết thay đổi như đã đoán trước vậy. “Trước đây ta đã nói với ngươi rằng ta xem ngươi như là một thành phần cần thiết trong cuộc xung đột đó, nhưng ngươi đã chẳng lưu ý đến lời khuyên của ta, và điều này dẫn đến thất bại không thể tránh khỏi của ngươi. Giờ là lúc để xác định xem liệu còn chỗ cho ngươi trong cuộc chiến sắp tới giữa Gia tộc Vritra với toàn bộ lục địa Epheotus hay không.”
Có điều gì đó hắn ta nói làm tôi đặc biệt chú ý tới, và tôi không thể bảo mình bỏ qua nó, mặc dù nhiều khía cạnh khác trong cuộc trò chuyện của chúng tôi sẽ quan trọng hơn. “Lời khuyên của ông mà tôi đã ‘chẳng’ lưu ý... ông đang nói về Tessia.”
Lông mày hắn nhướng lên chừng một phần inch, và mắt lóe lên màu đỏ pha tím (magenta). “Thông qua ngươi và một kẻ tái sinh khác là Nico, tên Agrona đã mài giũa được một vật chứa (vessel) hoàn hảo cho một thực thể được biết đến với tên là Di Sản (Legacy). Và thông qua ả ta, ngươi đã trao cho hắn kiến thức và sức mạnh đủ để trở thành mối đe dọa đối với lục địa Epheotus, và làm vậy chẳng có tác dụng gì hơn ngoài việc đảm bảo một sự hủy diệt cho thế giới mà ngươi yêu thương với tất cả mọi người trong đó. Ngươi cho rằng mình khôn ngoan vì đã sống hai mạng ngắn ngủi, vậy nên ngươi từ chối lắng nghe những lời khuyên có ý nghĩa tốt hơn, quên mất rằng những người đưa ra lời khuyên đó đã sống cả hàng thế kỷ trước khi Vua Grey được sinh ra, và sẽ sống thêm hàng thế kỷ sau khi xương của Arthur Leywin tan thành cát bụi.”
(Người dịch: màu ‘magenta’ là màu pha giữa đỏ và tím, có hình minh họa cuối bài)
Tôi cố kiềm chế không lộ ra vẻ chế giễu. “Tôi không nghĩ rằng ông biết nhiều cỡ một nửa những gì ông đang giả vờ. Nếu ông hiểu được bất kỳ điều gì trong mấy chuyện này trước khi Cecilia tái sinh, ông có thể đã cử Windsom giết Tessia, Nico, hoặc thậm chí là tôi.” Tôi khoanh tay ngang ngực và tiến lại gần hắn một bước. “Làm thế nào mà Agrona đã bước xa trước ông đến vậy chứ?”
Chẳng di chuyển chút nào mà đột nhiên Kezess đã đứng lên rồi. Cặp mắt hắn có màu của tia chớp tím đầy giận dữ, nhưng biểu cảm của hắn vẫn giữ vẻ ôn hòa ngoại trừ việc cắn chặt quai hàm. “Hiện tại ngươi chẳng làm ra vẻ ngoài đẹp đẽ được nữa đâu. Trước đây, ngươi có mối khế ước với đứa cháu gái của ta để che chắn cho ngươi. Còn như ngươi hiện giờ, với nhiều lần thất bại, làm con bé tử trận, ngươi chẳng còn nhận được sự bảo vệ nào như thế nữa. Nếu ngươi không chứng minh cho ta thấy rằng ngươi vẫn còn là một phần của cuộc chiến tranh này, thì ta sẽ tiêu diệt ngươi.”
Tôi đang hóng điều này, cả sự hăm dọa lẫn việc hắn đề cập đến Sylvie. Tôi không thể đoán tên Kezess biết bao nhiêu về những gì đã xảy ra với Sylvie, nhưng có một cách rõ ràng để biết được. Truyền sức mạnh vào công thức phép thuật khắc trên cánh tay mình, tôi với lấy quả trứng bằng đá óng ánh mà tôi đã thu lại được từ Khu Tàn Tích sau khi thức dậy.
Hòn đá xuất hiện trên tay tôi với những vi hạt aether cuộn quanh nó trong thoáng chốc. “Sylvie chưa chết.”
Gã Kezess với tay lấy quả trứng nhưng dừng lại ngay tắp lự, những ngón tay dang rộng cách quả trứng chỉ vài inch. “Vậy là. Nó là sự thật.”
Tôi đang chờ đợi, hy vọng tên Kezess có thể nói ra chút bí mật gì đó. Hỏi bất kỳ câu hỏi nào về quả trứng hay những gì Sylvie đã làm sẽ lộ chỗ thiếu hiểu biết của tôi, và tôi không muốn cho cái con rồng cổ đại này thêm điểm lợi nào đó hơn tôi.
Nhưng hắn cũng cẩn thận không kém, và sau khi dò thoáng qua mắt tôi, hắn thả tay xuống và lùi về phía sau một cách nhẹ nhàng tinh tế. “Ta tin rằng ngươi sẽ tiếp tục nỗ lực để hồi sinh con bé.” Đây là một câu chốt kiểu tuyên bố, chứ không phải câu hỏi.
“Dĩ nhiên. Cô bé là mối khế ước của tôi.”
Aether trong tôi vươn lên phủ quả trứng và rút nó vào kho lưu trữ đa chiều.
Mặc dù tên Kezess không tiết lộ bí mật gì nhiều, nhưng phản ứng của hắn cho tôi biết hai mẩu thông tin rất quan trọng. Đầu tiên, hắn biết chuyện gì đang xảy ra với Sylvie. Tôi vẫn không hiểu làm cách nào mà con bé biến đổi thành quả trứng này hoặc bị chuyển vào Khu Tàn Tích cùng tôi. Điều hiển nhiên là tên Kezess biết hòn-trứng-đá này là gì.
Thứ hai, hắn ta không thể tự mình hồi sinh con bé. Nếu hắn làm được, tôi cảm thấy chắc chắn hắn đã cố lấy quả trứng khỏi tôi rồi. Điều này rất có thể nghĩa là chỉ có tôi mới có thể hoàn thành quá trình nhồi aether vào quả trứng.
Tên Kezess quay lưng lại, từ tốn, bước đi băng qua gian nhà tranh đến chỗ có vài loại thảo mộc và thực vật được phơi khô treo trên tường. “Phu nhân Myre chắc hẳn rất buồn vì nhớ ngươi,” hắn nói với giọng đối thoại xã giao, kẹp thứ gì đó có mùi như bạc hà vào giữa các ngón tay. “Mặc dù vậy, ta không thể không tò mò tự hỏi rằng liệu có phải sự gắn bó của cô ta với ngươi là vì ý chí con gái ta hiện diện trong lõi ngươi hơn là các đặc điểm bẩm sinh của ngươi không.”
Hắn quay lại, và đôi mắt lại trở nên dịu dàng với màu tím oải hương lần nữa. “Thật là một kỳ công ấn tượng khi ngươi đạt đến giai đoạn thứ ba của việc kết nối với ý chí Sylvia. Thật tệ là nó đã giết ngươi, hoặc lẽ ra đã vậy nếu không có sự can thiệp của Sylvie. Tuy nhiên, mặc dù ngươi đã mất đi ý chí rồng của con bé, ngươi vẫn giữ được khả năng gây ảnh hưởng lên aether—thậm chí còn trở nên thành thạo nó hơn.” Đôi mắt hắn nhìn như chôn sâu vào mắt tôi, và cảm giác như giòi bọ đang bò lỏm ngỏm vào hộp sọ khiến ruột gan tôi như quặn thắt. “Ngươi sẽ nói cho ta biết mọi thứ, Arthur.”
Sau một phút mắt phải co giật, tôi đã bỏ được cảm giác khó chịu trên mặt. “Đổi lại ông sẽ làm gì cho tôi chứ?”
Ánh đèn rực rỡ trong gian nhà tranh như mờ đi khi mũi Kezess loé sáng. “Như ta đã tuyên bố, ngươi sẽ được phép sống nếu ngươi thuyết phục được ta rằng ngươi hữu dụng.”
Tôi cười khúc khích. Không trả lời câu nói kia, tôi đi đến chỗ chiếc ghế bập bênh bằng gỗ và ngồi xuống, gác một chân qua chân kia. “Ông đang mong đợi có được kiến thức của tôi. Tôi hiểu mà. Rốt cuộc, ông đã tìm kiếm sự thấu hiểu (insight) này suốt nhiều thế kỷ, thậm chí phạm tội diệt chủng mà còn không thu được những gì tôi đã học chỉ trong một năm.”
Mắt hắn nheo lại. “Nếu ngươi đã biết chuyện gì xảy ra với bọn djinn, thì chắc chắn ngươi sẽ hiểu rằng ta sẽ không ngại ngần hy sinh thêm một mạng sống hạ đẳng vì mấy điều to lớn hơn.”
Tôi nhìn chằm chằm vào con rồng kia, mặt vô cảm, tiếp tục đong đưa qua lại trên cái ghế của bà Myre. “Tham lam và mấy điều to lớn hơn có thể có chung vài chữ cái, nhưng ông sẽ thấy chúng chẳng dính dáng gì nhau đâu.”
(Nguyên văn: “Greed and greater good may share a few letters, but you’ll rarely find them sharing company.” Câu này của Art là một kiểu chơi chữ, chữ ‘greed’ và chữ ‘greater good’ đều dùng chung mấy chữ cái (letter) đầu là ‘g’ nhưng về mặt nghĩa thì chẳng dính dáng gì nhau. Art ngầm ý nói với Kezess rằng ‘đừng lấy mấy điều vĩ đại ra bao biện cho lòng tham của mày khi diệt chủng người Dijin’ Câu nói thì nhẹ nhàng nhưng ẩn ý thì chửi vào mặt Kezess)
“Cho ta xem,” Kezess ra lệnh, phớt lờ câu đá đểu của tôi. “Ta có thể cảm nhận được aether quanh ngươi, đang bùng cháy bên trong ngươi, nhưng ta muốn thấy ngươi dùng nó. Chứng minh cho ta thấy đây không phải ba cái trò lừa phỉnh vớ vẩn đi.”
Tôi cắn vào lưỡi để kiềm mình lại không phun thêm mấy lời đâm chọt. Tôi không sợ thằng Kezess, nhưng tôi cũng không đến đây chỉ để chọc tức hắn. Hắn có mục đích mới triệu tập tôi đến đây, và tôi cũng có mục đích cần hắn thỏa thuận.
Tôi đang cân nhắc mình sẽ phô ra những ấn (rune) nào và tiết lộ cái gì để ít phải trả giá nhất, nhưng có một sự lựa chọn đã rõ ràng rồi.
Truyền aether vào Godrune (thánh ấn), tôi kích hoạt chiêu Realmheart. Nhiệt từ phép thuật khiến má tôi ửng hồng khi nó truyền vào từng tế bào của cơ thể tôi, và giờ đây không khí ngập tràn màu sắc, cái godrune này làm hiện rõ lên từng nhóm bụi mana riêng lẻ đang bám phủ lên mọi thứ xung quanh chúng tôi. Ngay tức khắc những lằn ranh giữa aether và mana cũng dễ thấy, vì bầu không khí ở đây rất dồi dào cả hai loại năng lượng này. Giờ thì chúng trôi nổi quá rõ ràng rồi đến nỗi tôi phải tìm cách nhìn làm sao cho chúng không chắn tầm mắt.
Tôi tự hỏi liệu gã Kezess có thấy được chúng không.
Kezess cử động một tay nhanh, gọn và dứt khoát, rồi aether trong người hắn bùng ra, các hạt aether trôi lăn tăn trong không khí quanh đây, khiến thế giới tự đông cứng lại và đứng yên. Các hạt mana vốn trôi lơ lửng trong không trung nay bất động, và cả dãy các loại thảo mộc phơi khô treo trên tường, vốn đang các luồng gió tinh tế thổi xoay vòng vòng một cách nhẹ nhàng, thì nay cũng như bị đóng băng. Rồi thì một gợn sóng lướt khắp người, và tôi cảm thấy thời gian như ngừng trôi.
Tâm trí tôi quay trở lại thời điểm trước khi vào Khu Tàn Tích, trước khi có thể trạng rồng như giờ, trước khi bé Sylvie hy sinh bản thân.
Tôi nhớ lại lúc ngồi với Trưởng lão Rinia. Tôi đã nghi ngờ về bản chất sức mạnh của bà, vậy nên đã kích hoạt chiêu Static Void (Hư Không Tĩnh) mà không báo trước. Bà ấy đã dùng aether để phản ứng lại chiêu của tôi, tự giải thoát bản thân khỏi chú phép làm ngưng thời gian.
Chỉ phản ứng dựa trên bản năng đơn thuần của mình, tôi bung aether ra ngoài cơ thể tạo thành một vụ bùng nổ để chống lại làn sóng gợn kia. Aether của tôi bám vào da như một lớp màng mỏng, đẩy lùi chú phép của tên Kezess.
Đôi mắt hắn mở to, thể hiện là thật sự ngạc nhiên và thậm chí tôi nghĩ rằng, đây là lần đầu tiên hắn thể hiện sự lưỡng lự như thế.
Mọi thứ khác trong căn nhà tranh này đều bị đóng băng và bất động. Nhưng chiếc ghế tôi ngồi vẫn lắc lư nhẹ, và tôi cảm thấy một bên lông mày mình đang hếch lên trong khi môi cong thành một nụ cười mỉm thiếu hài hước đầy gượng gạo. “Tôi nghĩ rằng ông sẽ thấy sự hiểu biết của tôi về aether đủ xứng đáng với thời gian của ông.”
Tên Kezess liếc nhìn xung quanh, cau mày nhẹ. Hắn cúi xuống để xem xét gì đó, và tôi nhận ra có nhện bám vào một chân cái bàn của bà Myre. Kezess lôi nó ra khỏi mạng nhện, săm soi con nhện thật kỹ lưỡng. Các ngón tay hắn khép chặt lại, và ruột gan phèo phổi con nhện dính đầy mấy đầu ngón tay hắn. Hắn liệng cái xác nhện nhỏ xíu xuống sàn, rồi lại chú tâm vào tôi.
“Ngươi nhận được lượng kiếnthức này trong một loạt các hầm ngục được gọi là Khu Tàn Tích,” Kezess lên tiếng, giọng hắn vang lên thành những âm lạc điệu dội lại. “Nhưng tên Agrona đã gửi lũ pháp sư đến mấy cái lô cốt cuối cùng của đám djinn này suốt nhiều năm rồi.” Đôi mắt hắn nheo lại khi nhìn chằm chằm vào tôi, thời gian vẫn ngừng trôi. “Điều gì đã làm ngươi khác biệt thế? Làm thế nào ngươi chinh phục được những chỗ mà mọi tên khác đều thất bại chứ?”
Thử thí nghiệm chút xíu, tôi định đẩy lùi phạm vi mở rộng của chú phép ngưng đọng thời gian. Lớp aether bọc quanh tôi bị uốn cong đi, nhưng tôi không thể mở rộng kết giới ra phạm vi ngoài bản thân và chiếc ghế mà tôi đang ngồi. “Tôi sẵn lòng cung cấp thông tin cho ông. Nhưng chỉ khi chúng ta có thể đạt đến một thỏa thuận nào đó.”
Tên Kezess xoay cổ tay, và chú phép kia tan biến.
Tôi thấy thở dễ hơn, chỉ khi đó mới nhận ra rằng việc kháng cự lại kĩ năng nhánh aevum làm tiêu tốn sức lực cỡ nào.
Trước khi tiếp tục, gã Kezess quay lại chỗ chiếc ghế đơn sơ đan bằng liễu của hắn, ngả người ngồi vào nó như thể nó là ngai vàng vậy. Sau đó hắn quan sát tôi một lúc, vẻ đang cân nhắc. Rồi thì, một cách chậm rãi, như thể đang nhấm nháp từng lời sắp buông ra, hắn nói, “Việc ngươi giành lại Dicathen là một điều bất ngờ, đối với cả ta lẫn tên Agrona Vritra, nhưng nó không thể cầm cự được lâu.”
Tôi gật đầu. “Tôi nhận thức được rằng tên Agrona đã chuyển sự chú ý về lại vùng đất của hắn. Một khi hắn giải quyết xong cuộc nổi loạn ở đó, hắn và lực lượng của mình sẽ quay lại nhòm ngó vùng đất Dicathen. Hắn có lẽ không hiểu đầy đủ về khả năng của tôi, nhưng hắn biết tôi đã hạ gục một tổ đội Wraith của hắn. Lần tới, hắn sẽ cử một lực lượng mà hắn biết rằng sẽ giành chiến thắng.”
“Chính xác. Thời gian ngươi có càng lúc càng ít.”
Tôi đổi thế ngồi thoải mái, thay vào đó nghiêng người tới trước và tựa khuỷu tay lên đầu gối. “Ông muốn có kiến thức về aether. Còn Dicathen cần thời gian. Ông đã nói về một cuộc chiến giữa các asura, nhưng từ trước đây, người ta luôn kể với tôi rằng một cuộc chiến như vậy sẽ phá hủy thế giới của tôi.” Tôi ngừng giữa chừng làm lời mình nói như lơ lửng quanh đây, rồi lại tiếp lời, “Tôi sẽ không để điều đó xảy ra, Kezess à. Đó là giá tôi treo cho thỏa thuận của chúng ta.”
(Nguyên văn: “That’s my price.” Cụm từ này không đủ nghĩa khi ra tiếng Việt nên bắt buộc người dịch phải dùng biện pháp thêm từ)
Kezess đột ngột đứng dậy, mà lại lần nữa khiến tôi không hề nhận ra bất kỳ chuyển động cơ học nào. Cùng lúc đó, gian nhà tranh như chảy tan đi, tan biến như thể mạng nhện vướng vào một trận mưa bão. Tông gỗ nâu nhường chỗ cho sắc xám đang bị hiện thực hóa thành những lằn đá cứng và những đường cong mềm mại của mây trời, và rồi chúng tôi đang đứng trên nóc cung điện của Tộc Indrath, trên tòa tháp cao nhất.
Những đám mây dày, nổi lên lưng chừng lâu đài nhằm che đi mấy đỉnh núi và cây cầu đa sắc bên dưới. Những đám mây các màu vàng kim, trắng, xám bao bọc các ngọn tháp và cuộn xoáy quanh các bức tượng và những tác phẩm điêu khắc bằng đá. Những cánh hoa màu hồng thỉnh thoảng xuất hiện lộn xộn giữa làn sương, bị hái khỏi những tán cây ẩn bên dưới và thổi bay tới tận trời bởi luồng gió từ dưới thốc lên trên.
Nhưng phần khiến tôi thấy kinh ngạc nhất là tôi chỉ hơi cảm nhận được việc dùng aether từ tên Kezess, và không giống như chú phép dừng thời gian ban nãy, tôi đã không thể phản ứng hay tác động gì đến cái phép dịch chuyển tức thời này, đó là nếu ta giả sử như những gì vừa xảy ra đúng thật là phép dịch chuyển. Suy nghĩ của tôi chạy đua trong tâm trí để xem xét những gì đúc kết được từ chuyện này và nguồn sức mạnh kia bắt nguồn từ đâu. Nếu tình huống này leo thang thành xung đột giữa hai chúng tôi, tôi không thể để hắn thoải mái liệng tôi đi vòng vòng khắp Epheotus tùy ý như vậy.
Tên Kezess đặt tay lên bệ cửa sổ đang mở và nhìn chằm chằm xuống lãnh thổ hắn. Căn phòng quanh chúng tôi đơn sơ và trống rỗng, nhưng có một đường rãnh hẹp hình vòng tròn khắc mòn đi trên nền gạch lát sàn nhà màu xám nhuộm tím. Trông như thể ai đó đã đi đi lại lại trên sàn ở đây không ngừng nghỉ thành vòng lặp trong suốt hàng trăm năm.
“Ngươi sẽ giải thích cho ta về những sức mạnh ngươi đã đạt được,” tên trưởng tộc Indrath vẫn không nhìn tôi trong lúc nói. “Và ngươi sẽ cho ta biết thật chi tiết cách ngươi đã xoay sở làm sao để đạt được sự thấu thị sâu sắc này và cách ngươi tạo ra một cái lõi có thể điều khiển được aether trực tiếp. Đổi lại, ta sẽ đảm bảo rằng không có xung đột nào giữa các asura lan tới Dicathen, và ta sẽ hỗ trợ ngươi trong việc ngăn chặn tên Agrona không tái chiếm lại lục địa này.”
Tôi như nuốt phải sự ngạc nhiên nhưng mắc nghẹn. Tôi không ngờ hắn sẽ đưa ra một đề nghị công bằng lẹ như vậy, nhưng rất vui vì tránh được việc đe dọa lẫn nhau và mặc cả qua lại kéo dài. Tuy nhiên, tôi biết rằng tên Kezess sẽ phải trải qua quãng thời gian dài để hiểu được sức mạnh của tôi. “Người dân ở lục địa Alacrya cũng không nên chịu tổn hại gì,” tôi nói dứt khoát, áp dụng cách hành xử của một vị vua để đưa ra tuyên bố, điều mà tôi đã làm đủ thường xuyên với tư cách là Vua Grey. “Những gì đã xảy ra ở Elenoir không bao giờ có thể xảy ra nữa, ở cả hai lục địa.”
Tên Kezess cuối cùng cũng quay lại nhìn tôi, ánh mắt hắn soi xuyên tôi như một cây thương. “Thật thú vị khi ngươi đề cập đến vụ Elenoir, bởi vì đó là phần thứ hai trong đề nghị của ta, nhưng chúng ta sẽ bàn về nó vào lúc thích hợp. Ta sẽ không sử dụng kỹ thuật World Eater đó ở Alacrya, nhưng việc ngăn những thiệt hại quy mô lớn ở đó sẽ làm giảm khả năng của ta trong việc đảm bảo an toàn cho Dicathen.”
“Được thôi,” tôi nói, nhún vai tỏ vẻ hờ hững với hắn. “Tôi sẽ không đánh đổi hàng triệu sinh mạng để bảo vệ hàng ngàn người. Cho đến khi tên Agrona sẵn sàng mang chiến tranh đến Epheotus, hắn sẽ không hy sinh chỗ đứng của mình trong thế giới của chúng ta. Vậy trách nhiệm của ông là không làm leo thang xung đột.”
Kezess gật đầu. “Sự thật là vậy. Nhưng ngươi có thể đáp lại yêu cầu của ta không?”
“Cả hai ta đều biết rằng sự thấu thị sâu sắc không thể được truyền trực tiếp từ người này sang người khác,” tôi nói khi đang nghĩ về mọi thứ mà các di ảnh của người djinn đã kể lại với mình. “Tôi sẽ giải thích về sức mạnh của mình và cách tôi nhận được chúng, cũng như quá trình của bản thân để đạt được sự thấu thị sâu sắc và biến chúng thành từng godrune riêng lẻ. Những gì ông sẽ làm với mớ thông tin đó hoàn toàn tùy thuộc vào ông.”
Cặp mắt hắn tối sầm lại khi cân nhắc lời tôi nói. “Ngươi cung cấp cho ta toàn mấy điều kiểu sương mù và chuyện kiểu ‘có lẽ, đại khái’ nhưng mong đổi lại những kết quả chắc chắn à.”
“Ông biết ông đang hỏi tôi cái gì mà,” tôi nói, dựa lưng vào tường. “Ông đã tra tấn và tàn sát cả một chủng tộc chỉ để theo đuổi sự thấu thị sâu sắc của họ, nhưng ông chẳng học được cái quái gì hết, phải không?”
“Đây là lần thứ hai ngươi đề cập tới chuyện này,” hắn nói, giọng trầm nhỏ tiếng như thể có mây giông làm mặt hắn tối sầm lại. “Cẩn thận đấy, Arthur, đừng có quá trớn. Các sự kiện từ thời kỳ đấy không phải là chủ đề cho một buổi nói chuyện lịch sự đâu, và việc đề cập đến chủng tộc cổ xưa đã tuyệt chủng đó thì bị cấm ở đây.”
Tôi đắn đo về cách mình sắp đáp lời, trong lòng giằng xé giữa việc dồn ép hắn đi sâu hơn vào chuyện này hoặc bỏ qua nó. Những hành động tàn bạo của đám Indrath đối với người djinn là không thể tha thứ, nhưng cũng chẳng lợi lộc gì khi gây gián đoạn liên minh mỏng mạnh ở hiện tại mà chúng tôi dường như đang cố tập hợp nhau lại dựa trên nó. Không phải lúc này.
“Ông đã nói rằng còn phần thứ hai trong thỏa thuận này,” tôi nói sau một hồi lâu. “Vậy giờ ta nói về chuyện đó nào.”
Tên trưởng tộc Indrath băng ngang qua căn buồng phòng trống rỗng này để đi đến một chỗ cửa sổ khác. Tầm nhìn ở cái cửa sổ này thay đổi khi hắn lại gần, trong phút chốc hiện ra một đỉnh núi đằng xa chỉ cao gần tới mức xuyên qua những đám mây, nhìn như thể một hòn đảo giữa biển, và những đồng cỏ cao nối tiếp theo trải dài bất tận với các dải màu từ xanh lục đến xanh lam thẫm. Một con đường hẹp chạy quanh co xuyên qua đám cỏ. Mặt đất nát be bét, phủ đầy máu và xác chết.
“Ngoài việc che chở cho Dicathen—và Alacrya—khỏi cuộc chiến tranh sắp tới,” tên Indrath nói, giọng điệu thận trọng, những lời lẽ tuôn ra một cách mệt mỏi theo cái cách mà đó giờ tôi chưa từng nghe thấy ở hắn, “Ta sẽ đem công lý đến cho ngươi, nếu ngươi chịu đổi lại cho ta điều tương tự.”
Tao không nghĩ rằng mày sẽ thích thú với kiểu công lý mà tao sẽ dành cho mày đâu, tôi nghĩ vậy trong lòng. Mặc dù vậy, tôi vẫn tò mò về những gì đã xảy ra và ý hắn là gì. “Nói tiếp đi.”
“Ta đã ra lệnh cho Aldir sử dụng kỹ thuật World Eater. Cả ngươi và ta đều biết lúc đó hắn chỉ là một người lính đang thực hiện nhiệm vụ của mình.” Tên Kezess quay mặt về phía tôi. Màu mắt hắn chuyển nhẹ qua một loạt sắc thái tím, và dừng lại ở màu tím nhợt. “Nhưng đối với thần dân trong thế giới của ngươi, thì chính sức mạnh của hắn mới là thứ đã gây ra sự tàn phá như vậy. Aldir là bóng ma trong đêm thẳm mà bọn chúng luôn sợ hãi. Và bởi vậy ta giao mạng hắn cho ngươi để xoa dịu đám đông. Hãy trừng phạt hắn vì tội ác của hắn và chữa lành vết thương mà chiêu World Eater để lại trong lòng người dân của ngươi.”
Lần đầu tiên tính từ cái lúc mở cánh cửa gian nhà tranh của Myre ra và thấy tên Kezess đang chờ sẵn, tôi mới cảm thấy bối rối khó xử, hoàn toàn bị bất ngờ trước lời đề nghị không thể lường trước này. “Vậy cái loại công lý mà ông muốn đổi lại là gì?” Tôi chậm rãi hỏi, câu giờ để mình có thêm chút thời gian suy nghĩ.
Tên Kezess ngó lại nhìn cánh đồng cỏ nhuốm máu. “Công lý của ngươi cũng là công lý của ta. Ta đã đòi hỏi ở người lính của mình quá nhiều. Kỹ thuật World Eater không bị cấm vì khả năng hủy diệt của nó, mà vì những thiệt hại nó gây ra cho người niệm phép thuật đấy. Nó làm suy đồi tâm trí và băng hoại tinh thần của những tên chủng pantheon nào dùng nó.
“Những vết nhuộm đỏ này từng là những con rồng dũng cảm, những chiến binh đã từng chiến đấu bên cạnh Aldir, được huấn luyện dưới trướng kềm cặp từ hắn.” Tên Kezess đặt một tay lên bệ cửa sổ, chăm chú nhìn xuống khung cảnh ngoại vi kia. “Hắn ta đã từ bỏ chức vụ của mình, và khi họ đến chỗ hắn, tìm cách giúp đỡ hắn, hắn đã xẻ thịt họ.”
Tôi thình lình bật ra một tiếng cười lớn.
Tên Kezess lập tức tỉnh người lại, cảm xúc mà hắn trưng ra vừa nãy biến mất khi vẻ biểu cảm điềm tĩnh thường thường của hắn quay lại. “Ngươi đang bước trên lằn ranh nguy hiểm đấy, cậu bé à.”
(Người dịch: nghĩa bóng câu trên của Kezess là “mày sắp chọc tao điên lên đấy nhóc”)
“Vậy ý của ông là giao cho chúng tôi cái thứ ‘công lý’ này là để chúng tôi dọn dẹp mớ hỗn độn mà ông đã tạo ra ư?” Tôi hỏi với cái vẻ ngờ vực. “Tôi biết ông không suy nghĩ nhiều về đám ‘hạ đẳng’ chúng tôi nhưng thôi nào.”
Gã Kezess nhìn tôi một hồi lâu, rồi quay lại cửa sổ và vẫy tay gạt bay đi quang cảnh đồng cỏ ban nãy. Cả biển mây cuồn cuộn từ từ xuất hiện lại. “Vậy thì thay vào đó hãy lấy đây làm lời cảnh báo cho ngươi. Aldir đã rời Epheotus để đến Dicathen, và hắn ta rất nguy hiểm. Nếu ngươi cho hắn ta trú tạm hoặc cố liên minh với hắn, mọi giao kèo giữa chúng ta vừa nãy sẽ trở thành vô giá trị.”
Hắn ta đang nói nghiêm túc, tôi nhận ra điều đó. Aldir hẳn đã véo được đuôi con rồng già này mới khiến hắn phát điên lên như vậy.
“Đã lưu ý,” tôi trả lời. “Và đồng ý. Nếu ông giữ cho cuộc chiến của các ông với Tộc Vritra không leo thang vào thế giới của chúng tôi, và ông giúp tôi ngăn tên Agrona không tràn vào Dicathen một lần nữa, tôi sẽ nói cho ông mọi thứ tôi đã khám phá về aether.”
Tên Kezess đưa tay ra. Tôi lưỡng lự, biết rằng tốt hơn là nên tin hắn nhưng cũng không chắc nếu từ chối thì sẽ gây ra kiểu xúc phạm hắn ra sao. Hắn đang đợi.
Một lúc sau, tôi bắt tay hắn. Những tia sáng dạng tua rua màu tím xuất hiện xung quanh hai bàn tay của chúng tôi đang nắm lấy nhau, rồi tia này lan rộng ra ngoài dọc theo cổ tay và chạy lên cánh tay chúng tôi. Loại năng lượng aether này bám chặt lại, ràng buộc chúng tôi với nhau khá đau đớn.
“Một thỏa thuận đã được tạo ra, và ngươi nhất định phải tuân theo nó,” Kezess nói với vẻ trịnh trọng. “Nếu phá vỡ thỏa thuận, câu thần chú này sẽ nuốt chửng lõi của ngươi.”
Trong khi hắn đang nói, aether dưới dạng các bó dây theo đường đi của chúng bắt đầu len lỏi vào da thịt tôi, ăn sâu vào cơ bắp và chui vào dây thần kinh. Nó gây đau, nhưng không đến mức không thể chịu được. Trong vài giây, thứ aether này đã chạm đến lõi của tôi, quấn quanh nó như những sợi dây xích, ra sức tạo một áp lực vật lý lên cơ quan này trong cơ thể.
“Tôi chưa đồng ý với điều này mà—”
“Chúng ta bắt đầu ngay lập tức,” tên Kezess nói với vẻ kiệm lời, miệng hơi hé lộ một nụ cười mỉm khắc lên lớp mặt nạ vô cảm mà hắn luôn đeo. “Ngươi hãy bước đi trên Con đường Thấu thị (Path of Insight).” Tầm nhìn của tôi về mọi thứ trong căn phòng này trở nên chao đảo, và tôi thấy mình đang đứng trên đường rãnh mòn bằng đá đã nói lúc nãy. “Bước đi, và kích hoạt cái thứ tên ‘godrune’ như ngươi đã gọi chúng.”
Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, cả hai phần tức giận và lưỡng lự đều nhiều ngang nhau. Tôi không mong là sẽ bắt đầu ngay tức khắc như này, và tự khiển trách chính mình vì đã để bản thân bất ngờ trước vụ ràng buộc bằng aether do cú bắt tay vừa nãy. Lẽ dĩ nhiên hắn không tin rằng tôi sẽ kể mọi thứ tôi biết cho hắn nghe. Rõ là hắn phải có một biện pháp phòng vệ nào đó.
(Nguyên văn: “Of course he wouldn’t just trust me to tell him everything he knew.” Hình như lỗi đánh máy sai của tác giả, ‘he knew’ có thể là nhầm một trong hai cụm ‘I knew’ hoặc ‘he wanted to know’)
Khốn kiếp thật, tôi nghĩ với cảm xúc tiêu cực trong đầu, rồi lập tức chuyển dòng năng lượng trong suy nghĩ mình thành chiều hướng lạc quan hơn.
“Ngươi đang lãng phí thời gian đấy,” tên Kezess nói. “Bước tới và niệm phép đi.”
Tôi bắt đầu di chuyển, đi theo con đường bằng đá mòn lõm xuống. Ánh sáng bắt đầu nhấp nháy và lóe sáng khắp vòng tròn đá này ngay tức khắc. Rồi tôi niệm chiêu Realmheart. Ánh sáng và năng lượng xuất hiện khi cái đường tròn bùng lên hoạt động, chúng tạo thành một chuỗi các cổ tự (rune) được kết nối bởi hàng chục lằn sáng. Các vi hạt mana đa sắc xoay vội vã và dày đặc quanh vòng tròn, rồi các hạt này bị tụ lại bởi aether dưới dạng các chùm bụi màu thạch anh tím. Nhưng tôi chỉ mới nhìn được nửa chừng vào lúc lượng mana đột ngột tăng phồng này đang di chuyển qua các cổ tự trên mặt đường mòn bằng đá.
Ở trong người, tôi có thể cảm nhận được lượng aether ngoại lai đang đeo bám chặt vào lõi mình. Nó phản ứng với hết mọi suy nghĩ của tôi, thắt chặt lại dù tôi chỉ mới cân nhắc đến khả năng nói dối hay hạn chế những gì định phô ra cho thằng Kezess thấy. Tôi biết nếu tôi giấu bất cứ điều gì, nó sẽ phản ứng dữ dội và cố ép tôi làm. Và sau đó sẽ giết tôi nếu tôi vẫn từ chối.
Nó chỉ chưa làm thế thôi.
Tôi chưa sẵn sàng tiết lộ thêm gì khác nhiều hơn về chiêu Realmheart ngoài sự tồn tại của nó. Không có lý do gì để thằng Kezess biết tôi có thể dùng aether làm mana di chuyển. Và bởi vậy nên tôi khiến cái godrune này biến mất khi làm nó mờ dần đi, và thay vào đó truyền dẫn aether vào chiêu Aroa’s Requiem (Lời Cầu Hồn của Aroa).
Tôi cảm nhận được ánh mắt thèm khát của tên Kezess đang nhìn tôi qua mỗi bước tôi đi, cũng như cảm thấy được chuỗi dây aether ngoại lai đang thắt chặt quanh lõi. Các vi hạt màu tím violet nhảy múa dọc theo đầu ngón tay tôi mà không biết đi đâu, nhưng đó không thành vấn đề. Con đường Thấu thị đã phản ứng bằng cách nhấp nháy và bùng sáng, cả mana và aether đều theo sau từng bước tiến của tôi như một con mắt hình cầu khổng lồ.
Nhưng bên trong cơ thể tôi, một cái gì đó khác đang xảy ra. Trong khi tôi truyền aether vào godrune Aroa, tôi cũng để lượng aether của mình rỉ ra khỏi lõi. Nhưng tôi giữ mớ aether rỉ ra này ở gần lõi, tạo thành một vầng hào quang (halo) từ chính lượng aether của mình đang quay quanh cả lõi của tôi lẫn chú phép trói buộc của tên Kezess.
Nếu tôi định tạo một thỏa thuận với tên chúa tể của loài rồng, thì nó phải theo các điều kiện tôi quyết, chứ không của thằng này đặt ra.
Thật cẩn thận định hình cho lượng aether của mình, tôi kéo chúng lại gần quanh các chuỗi xích aether ngoại lai đang xâm lấn, và aether từ tôi bám chặt vào aether của tên Kezess như lúc nãy khi mà aether của tôi bọc vào da mình lúc tôi tạo ra một lớp rào bảo vệ chống chiêu Static Void. Rồi tôi kéo một phát.
Chú phép của tên Kezess kháng cự lại, lượng aether ngoại lai này rất khao khát giữ lại hình dạng của chúng, giữ lại mục đích của chúng.
Tôi tiếp tục bước đi. Ánh sáng màu vàng kim nhấp nháy khắp căn phòng lúc godrune Aroa’s Requiem cháy bỏng sau lưng, đủ sáng để chiếu xuyên qua áo sơ mi của tôi. Con đường Thấu thị này cũng tỏa sáng rực rỡ như đáp lại.
Giống như một chú chim đang lôi con sâu ra khỏi lỗ trốn dưới đất, aether của tôi từ từ kéo aether của thằng Kezess vào trong lõi của tôi.
Giờ là tới phần mạo hiểm này. Trước đây tôi chưa bao giờ trực tiếp đối đầu với một kẻ sử dụng aether khác. Nhưng tôi cũng chưa bao giờ gặp phải một nguồn aether nào mà tôi không thể rút nó để tinh luyện vào lõi.
Bên trong lõi, tôi cảm thấy aether của Kezess đang được thanh lọc, ảnh hưởng của tên Kezess bị ghi đè lên. Từng chút một, aether của hắn đã trở thành của tôi. Rồi thì, nhằm giúp ngụy trang sự thay đổi trong trường hợp thằng này có thể cảm nhận được nó bằng nào đó, tôi đã chỉnh sửa lại mớ “dây xích” bao quanh lõi này bằng aether của chính mình, khiến nó không còn duy trì hình dạng chú phép ban đầu của hắn ta nữa.
Sau khi hoàn thành, tôi cảm thấy đủ tự tin để dừng đi tiếp và bước ra khỏi Con đường Thấu thị.
Tên Kezess, vốn đang bị mê hoặc bởi chính Con đường Thấu thị, nay chớp chớp mắt lấy lại nhận thức. “Tại sao ngươi dừng lại? Chắc chắn đó không phải tất cả những gì ngươi đã khám phá ra.”
“Không phải tất cả đâu,” tôi lắc đầu nhẹ khi nói. “Ông sẽ nhận được nhiều hơn khi tôi thấy một số tiến triển từ lời hứa của ông về thỏa thuận của chúng ta.
“Đó chưa phải điều ta đồng ý cơ mà,” hắn nói với giọng điệu hầu như không nhận ra mức thù địch nữa.
(Nguyên văn: “That’s not what I agreed to,” câu này là paraphrase (diễn giải) lại câu Art nói bị Kezess ngắt giữa chừng “I didn’t agree to that—” ở bên trên. Và sự cố tình của tác giả này đầy ẩn ý, kiểu Kezess ban nãy làm Art bất ngờ vì ngắt ngang thì nay Kezess cũng tự chịu tương tự)
“Có vẻ như cả hai chúng ta đều nên chọn lời lẽ cẩn thận hơn,” tôi đáp lại. “Dù sao thì tôi nghi rằng ông đã có đủ thứ để lấy đầy tâm trí mình trong một khoảng thời gian rồi. Và dây xích của ông vẫn còn ở chỗ cũ đấy. Một khi tôi cảm thấy đủ thoải mái khi biết rằng Dicathen vẫn an toàn dù không có tôi, tôi sẽ quay lại để cung cấp nhiều kiến thức cho ông hơn.”
Hắn nhìn tôi. Tôi nhìn đáp lại. Bên ngoài hắn không có dấu hiệu bị kích động, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự kích động ấy đang dội ra khỏi người hắn thành từng đợt sóng. Sau một phút hoặc hơn, cuối cùng hắn cũng phải nhượng bộ. “Trở về thế giới của nhà ngươi đi, nhưng hãy chờ lệnh triệu tập từ ta. Chuyện của chúng ta vẫn chưa xong đâu, cả ta và ngươi.”
“Chưa,” tôi nói với một nụ cười mỉm. “Chuyện của chúng ta chắc chắn chưa đâu.”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN
Gã Windsom đứng chờ, ánh mắt như vũ trụ sâu thẳm đang ngắm vào tôi, biểu cảm khó đoán.
Tôi hơi quay đầu lại để có thể nhìn cổng lối vào hình vòm cong dẫn vô cung điện, nơi hình bóng cô Jasmine chỉ thấy mập mờ trong bóng tối. Bên trong dáng đứng tối màu của cô ấy, Regis đang tỏa ra ánh sáng tím như đèn hải đăng.
Tôi đặt một chân lên bậc đầu tiên của cầu thang sáng tinh khiết (ethereal stairs) dẫn lên cánh cổng dịch chuyển mà Windsom đã tạo ra. “Ông có cố thuyết phục ông ta không làm chuyện đó không?” Tôi dừng lại và hỏi.
(Người dịch: từ gốc tiếng Anh “ethereal stairs” ở đây không phải mô tả tính chất thanh lịch, thanh tao, thanh khiết gì gì của cầu thang, trong tiếng Việt thì những cụm từ trên để mô tả dáng và tính cách con người chứ không dùng cho đồ vật như cầu thang. Hàm ý mô tả của tác giả khi dùng chữ ‘ethereal’ là ‘bậc cầu thang làm bằng ánh sáng trắng đến tinh khiết’. Còn lại các bạn tự hình dung)
Tên Windsom nhăn mặt và lướt ngón tay qua mái tóc vàng pha màu bạch kim của mình. “Tôi không hiểu ý cậu là gì.”
“Vụ Elenoir,” tôi nói, quay lại phía hắn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trông như dải ngân hà đó. “Với tư cách là đặc sứ được phái đến thế giới này, ông có cố thuyết phục Chúa tể Indrath không tấn công vùng Elenoir không.”
“Không,” Windsom nói với vẻ thoải mái. “Tôi tự nguyện đi cùng và bảo đảm Tướng Aldir đã có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao.”
“Tôi hiểu rồi,” tôi gật đầu nói.
Không vội vã, tôi leo nốt chỗ bậc cầu thang còn lại cho đến khi tôi đứng ngay trước cổng dịch chuyển. Tội ác của tên Windsom rồi cuối cùng sẽ bị trừng phạt thôi, tôi tự nhủ với lòng mình. Nhưng vào lúc đó, tâm trí tôi hướng về nhiều sinh mạng quan trọng hơn hắn ta rất nhiều.
Hít vào một hơi thật sâu và chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp xảy đến, tôi bước qua cổng.
Cung điện, thành phố Etistin, mọi thứ ở lục địa Dicathen tan biến thành ánh sáng vàng kim.
Ngay trước khi lục địa Epheotus xuất hiện trong tầm mắt của tôi, tôi đã cảm thấy khoảng cách giữa Regis và tôi giãn rộng ra. Sự ràng buộc đòi hỏi khoảng cách gần gũi về mặt vật lý giữa chúng tôi đã từng bị phá vỡ khi tôi kéo Taci vào Khu Tàn Tích (Relictombs), nhưng tôi không có thời gian để xem xét các hậu quả của hành động đó trong suốt cuộc chiến. Vào quãng sau trận chiến, tôi cảm thấy sự ràng buộc từ aether kết nối chúng tôi với nhau chẳng có bất kỳ thay đổi gì. Còn giờ, trong khoảnh khắc mà tôi hoàn toàn phủ mình trong chùm ánh sáng màu vàng kim này, không còn ở Dicathen nhưng vẫn chưa đến Epheotus, tôi cảm thấy mối liên hệ của mình với cậu ta phai nhạt dần, để lại một kiểu cảm giác trống rỗng cắn xé trong lòng mà sẽ làm tôi cảm thấy phát điên nếu không hiểu ngọn nguồn của nó.
Rồi thì ánh sáng mờ dần và tôi được chào đón bởi cảm giác quen quen khi đến một thế giới khác, giống như lần đầu tên Windsom đưa tôi đến lục địa Epheotus, và mọi suy nghĩ về Regis đều bay biến khỏi đầu.
Không có hai đỉnh núi đôi, không có cây cầu lung linh, không có các hàng cây cánh hoa màu hồng, không có tòa lâu đài sừng sững. Thay vào đó, tôi đang đứng trên bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận của một ngôi nhà tranh đơn sơ lợp bằng mái rơm.
Tim tôi như ngừng một nhịp.
Quay nhanh một vòng xung quanh, tôi xác nhận rằng ngôi nhà tranh được bao bọc bởi những hàng cây cao vút gồm các tán lá ngổn ngang đan xen vào nhau, chừa lại một khoảng trống nhỏ chỗ ngôi nhà tranh quen thuộc kia nổi bật lên một cách kỳ lạ.
Gã Windsom xuất hiện bên cạnh tôi, bước qua ánh sáng vàng kim với cặp lông mày mỏng vàng óng nhướng lên. Hắn ta chỉ hơi liếc tôi trước khi ra hiệu đi về phía cánh cửa căn nhà tranh.
“Tại sao chúng ta lại ở đây?” Tôi hỏi, nhưng hắn chỉ lặp lại bộ điệu ban nãy, lần này dứt khoát hơn.
Tôi đã không gặp hay nói chuyện với vợ của Kezess là Phu nhân Myre kể từ khi tôi tập luyện ở đây nhiều năm trước. Nhưng tôi thường xuyên nghĩ về bà ấy, đặc biệt là khi sự hiểu biết của tôi về aether tăng lên và bộc lộ dần khuyết điểm trong cách nhìn nhận của loài rồng về aether.
Tuy nhiên, tôi không cho phép sự do dự của mình thể hiện ra ngoài qua biểu cảm và di chuyển. Khi tên Windsom thể hiện rõ rằng hắn sẽ không trả lời gì hết, tôi bước tới cửa với vẻ ngoài tỏ ra đĩnh đạc.
Chỉ kéo bằng một lực nhẹ nhất là cửa đã mở.
Ánh sáng sạch và rực rỡ tràn ra từ vật tạo tác phép thuật dùng để chiếu sáng.
Nội thất bên trong chính xác như những gì tôi nhớ, chả xê dịch gì, chả khác biệt gì. Chà, gần như chả có gì.
Ở tâm của căn phòng là Chúa tể Kezess Indrath đang nằm dài trên một chiếc ghế đan bằng liễu. Hắn ta mặc một chiếc áo choàng trắng đơn giản trông bắt sáng như những viên ngọc trai lỏng, và đeo những cái khuyên tai lởm chởm đỏ như máu.
Tôi đảo mắt nhanh qua mọi chỗ có thể thấy còn lại trong ngôi nhà tranh này, nhưng có vẻ như hắn ta là người duy nhất có mặt ở đây.
Tôi bước vào trong. Cánh cửa tự đóng lại sau lưng, tựa như theo cách của riêng nó.
Đôi mắt của tên Kezess lúc đầu là máu tím của hoa oải hương, nhưng dần chuyển sang tím đậm hơn, sậm hơn khi tôi bước vào, nó đang dõi theo từng cử động của tôi, độ cứng rắn, mãnh liệt và quyền lực của nó trái ngược với ngôn ngữ cơ thể lẫn biểu cảm ôn hòa của hắn ta. Những đường nét mịn màng trên khuôn mặt trẻ trung và đôi chân gầy guộc duỗi ra một góc thoải mái cũng chẳng cân đối với bầu không khí tỏa ra thứ sức mạnh bất khả xâm phạm từ người hắn. Không phải khí tức (intent) của hắn—thứ mà Kordri gọi là Vương Lực (King’s Force)— bởi vì tôi vẫn chưa cảm nhận được mana hay luồng khí (aura) của hắn, nhưng dù sao thì quanh hắn vẫn có một lực liên tục và không cản được, cứ như lực hấp dẫn hoặc sức nóng của mặt trời vậy.
(Nguyên văn: “their hardness and intensity”. Cụm từ ‘intensity’ trong bối cảnh này mình cảm thấy hiểu với cả hai nghĩa là ‘mãnh liệt’ và ‘quyền lực/sức mạnh’ khi chỉ về Kezess, có lẽ tác giả dùng một từ này với cả hai nghĩa, ai hiểu được bao nhiêu thì hiểu)
Tên Kezess hơi xê dịch người ở chỗ hắn ngồi, và mái tóc bạc dài lưng chừng khẽ lượn sóng. Khoảng lặng giữa chúng tôi kéo dài.
Tôi thừa hiểu ván cờ này đủ rõ. Chẳng mảy may gì phải nghĩ khi gã Windsom đứng lặng người hàng giờ để chờ tên Kezess chấp nhận hắn theo cái kiểu chờ tên chúa tể Asura này đưa phán xét. Nhưng tôi không chấp nhận hắn là chúa tể của mình, và tôi không chấp nhận lời mời từ hắn chỉ để đến đứng trình diện trước mặt hắn.
(Nguyên văn: “No doubt Windsom would have stood at attention for hours waiting for Kezess to acknowledge him should the lord of the asuras deem it so.” Hình như chỗ này tác giả đánh máy sai vì cụm “should the lord of the asuras deem it so” không ra một cái trật tự ngữ pháp gì trong tiếng Anh cả hoặc có vẻ còn đánh máy thiếu dấu hay chữ gì đấy)
“Ông đã theo dõi các bước đi (progress) của tôi bao lâu rồi?” Tôi hỏi.
(Người dịch: chữ ‘progress’ trong này được tác giả dùng rất chung chung chứng tỏ sự cố tình, một lần nữa lại là ẩn ý kiểu ai muốn hiểu sao thì hiểu. Ví dụ như chữ này có thể làm câu hiểu thành nhiều nghĩa như ‘ông đã theo dõi sự tiến bộ của tôi bao lâu rồi?’ hay ‘ông đã theo dõi những tiến triển từ những việc tôi làm ở cả Alacrya và Dicathen được bao lâu rồi?’)
Khóe môi hắn nhếch lên và đôi mắt càng tối hơn. “Arthur Leywin. Ta nên chào mừng ngươi quay lại lục địa Epheotus. Giờ đây, như lúc trước, ngươi lại được đưa đến trước mặt ta ngay khi chiến tranh khuấy động thế giới của ngươi.”
“Khuấy động ư?” Tôi hỏi, chuyển trọng lượng cơ thể mình từ chân này sang chân khác. Tôi nhận thức rất rõ về sự tương quan có phần đối nghịch về bề ngoài hiện diện giữa chúng tôi, trong khi tên Kezess vẫn ngồi, gần như bất động, và tôi đứng trước hắn. “Ông biết quá rõ về tình hình cuộc chiến giữa hai lục địa Dicathen và Alacrya nhỉ.”
“Xung đột đó không còn quan trọng nữa,” hắn nói với tông giọng như thể một người đang thảo luận về thời tiết thay đổi như đã đoán trước vậy. “Trước đây ta đã nói với ngươi rằng ta xem ngươi như là một thành phần cần thiết trong cuộc xung đột đó, nhưng ngươi đã chẳng lưu ý đến lời khuyên của ta, và điều này dẫn đến thất bại không thể tránh khỏi của ngươi. Giờ là lúc để xác định xem liệu còn chỗ cho ngươi trong cuộc chiến sắp tới giữa Gia tộc Vritra với toàn bộ lục địa Epheotus hay không.”
Có điều gì đó hắn ta nói làm tôi đặc biệt chú ý tới, và tôi không thể bảo mình bỏ qua nó, mặc dù nhiều khía cạnh khác trong cuộc trò chuyện của chúng tôi sẽ quan trọng hơn. “Lời khuyên của ông mà tôi đã ‘chẳng’ lưu ý... ông đang nói về Tessia.”
Lông mày hắn nhướng lên chừng một phần inch, và mắt lóe lên màu đỏ pha tím (magenta). “Thông qua ngươi và một kẻ tái sinh khác là Nico, tên Agrona đã mài giũa được một vật chứa (vessel) hoàn hảo cho một thực thể được biết đến với tên là Di Sản (Legacy). Và thông qua ả ta, ngươi đã trao cho hắn kiến thức và sức mạnh đủ để trở thành mối đe dọa đối với lục địa Epheotus, và làm vậy chẳng có tác dụng gì hơn ngoài việc đảm bảo một sự hủy diệt cho thế giới mà ngươi yêu thương với tất cả mọi người trong đó. Ngươi cho rằng mình khôn ngoan vì đã sống hai mạng ngắn ngủi, vậy nên ngươi từ chối lắng nghe những lời khuyên có ý nghĩa tốt hơn, quên mất rằng những người đưa ra lời khuyên đó đã sống cả hàng thế kỷ trước khi Vua Grey được sinh ra, và sẽ sống thêm hàng thế kỷ sau khi xương của Arthur Leywin tan thành cát bụi.”
(Người dịch: màu ‘magenta’ là màu pha giữa đỏ và tím, có hình minh họa cuối bài)
Tôi cố kiềm chế không lộ ra vẻ chế giễu. “Tôi không nghĩ rằng ông biết nhiều cỡ một nửa những gì ông đang giả vờ. Nếu ông hiểu được bất kỳ điều gì trong mấy chuyện này trước khi Cecilia tái sinh, ông có thể đã cử Windsom giết Tessia, Nico, hoặc thậm chí là tôi.” Tôi khoanh tay ngang ngực và tiến lại gần hắn một bước. “Làm thế nào mà Agrona đã bước xa trước ông đến vậy chứ?”
Chẳng di chuyển chút nào mà đột nhiên Kezess đã đứng lên rồi. Cặp mắt hắn có màu của tia chớp tím đầy giận dữ, nhưng biểu cảm của hắn vẫn giữ vẻ ôn hòa ngoại trừ việc cắn chặt quai hàm. “Hiện tại ngươi chẳng làm ra vẻ ngoài đẹp đẽ được nữa đâu. Trước đây, ngươi có mối khế ước với đứa cháu gái của ta để che chắn cho ngươi. Còn như ngươi hiện giờ, với nhiều lần thất bại, làm con bé tử trận, ngươi chẳng còn nhận được sự bảo vệ nào như thế nữa. Nếu ngươi không chứng minh cho ta thấy rằng ngươi vẫn còn là một phần của cuộc chiến tranh này, thì ta sẽ tiêu diệt ngươi.”
Tôi đang hóng điều này, cả sự hăm dọa lẫn việc hắn đề cập đến Sylvie. Tôi không thể đoán tên Kezess biết bao nhiêu về những gì đã xảy ra với Sylvie, nhưng có một cách rõ ràng để biết được. Truyền sức mạnh vào công thức phép thuật khắc trên cánh tay mình, tôi với lấy quả trứng bằng đá óng ánh mà tôi đã thu lại được từ Khu Tàn Tích sau khi thức dậy.
Hòn đá xuất hiện trên tay tôi với những vi hạt aether cuộn quanh nó trong thoáng chốc. “Sylvie chưa chết.”
Gã Kezess với tay lấy quả trứng nhưng dừng lại ngay tắp lự, những ngón tay dang rộng cách quả trứng chỉ vài inch. “Vậy là. Nó là sự thật.”
Tôi đang chờ đợi, hy vọng tên Kezess có thể nói ra chút bí mật gì đó. Hỏi bất kỳ câu hỏi nào về quả trứng hay những gì Sylvie đã làm sẽ lộ chỗ thiếu hiểu biết của tôi, và tôi không muốn cho cái con rồng cổ đại này thêm điểm lợi nào đó hơn tôi.
Nhưng hắn cũng cẩn thận không kém, và sau khi dò thoáng qua mắt tôi, hắn thả tay xuống và lùi về phía sau một cách nhẹ nhàng tinh tế. “Ta tin rằng ngươi sẽ tiếp tục nỗ lực để hồi sinh con bé.” Đây là một câu chốt kiểu tuyên bố, chứ không phải câu hỏi.
“Dĩ nhiên. Cô bé là mối khế ước của tôi.”
Aether trong tôi vươn lên phủ quả trứng và rút nó vào kho lưu trữ đa chiều.
Mặc dù tên Kezess không tiết lộ bí mật gì nhiều, nhưng phản ứng của hắn cho tôi biết hai mẩu thông tin rất quan trọng. Đầu tiên, hắn biết chuyện gì đang xảy ra với Sylvie. Tôi vẫn không hiểu làm cách nào mà con bé biến đổi thành quả trứng này hoặc bị chuyển vào Khu Tàn Tích cùng tôi. Điều hiển nhiên là tên Kezess biết hòn-trứng-đá này là gì.
Thứ hai, hắn ta không thể tự mình hồi sinh con bé. Nếu hắn làm được, tôi cảm thấy chắc chắn hắn đã cố lấy quả trứng khỏi tôi rồi. Điều này rất có thể nghĩa là chỉ có tôi mới có thể hoàn thành quá trình nhồi aether vào quả trứng.
Tên Kezess quay lưng lại, từ tốn, bước đi băng qua gian nhà tranh đến chỗ có vài loại thảo mộc và thực vật được phơi khô treo trên tường. “Phu nhân Myre chắc hẳn rất buồn vì nhớ ngươi,” hắn nói với giọng đối thoại xã giao, kẹp thứ gì đó có mùi như bạc hà vào giữa các ngón tay. “Mặc dù vậy, ta không thể không tò mò tự hỏi rằng liệu có phải sự gắn bó của cô ta với ngươi là vì ý chí con gái ta hiện diện trong lõi ngươi hơn là các đặc điểm bẩm sinh của ngươi không.”
Hắn quay lại, và đôi mắt lại trở nên dịu dàng với màu tím oải hương lần nữa. “Thật là một kỳ công ấn tượng khi ngươi đạt đến giai đoạn thứ ba của việc kết nối với ý chí Sylvia. Thật tệ là nó đã giết ngươi, hoặc lẽ ra đã vậy nếu không có sự can thiệp của Sylvie. Tuy nhiên, mặc dù ngươi đã mất đi ý chí rồng của con bé, ngươi vẫn giữ được khả năng gây ảnh hưởng lên aether—thậm chí còn trở nên thành thạo nó hơn.” Đôi mắt hắn nhìn như chôn sâu vào mắt tôi, và cảm giác như giòi bọ đang bò lỏm ngỏm vào hộp sọ khiến ruột gan tôi như quặn thắt. “Ngươi sẽ nói cho ta biết mọi thứ, Arthur.”
Sau một phút mắt phải co giật, tôi đã bỏ được cảm giác khó chịu trên mặt. “Đổi lại ông sẽ làm gì cho tôi chứ?”
Ánh đèn rực rỡ trong gian nhà tranh như mờ đi khi mũi Kezess loé sáng. “Như ta đã tuyên bố, ngươi sẽ được phép sống nếu ngươi thuyết phục được ta rằng ngươi hữu dụng.”
Tôi cười khúc khích. Không trả lời câu nói kia, tôi đi đến chỗ chiếc ghế bập bênh bằng gỗ và ngồi xuống, gác một chân qua chân kia. “Ông đang mong đợi có được kiến thức của tôi. Tôi hiểu mà. Rốt cuộc, ông đã tìm kiếm sự thấu hiểu (insight) này suốt nhiều thế kỷ, thậm chí phạm tội diệt chủng mà còn không thu được những gì tôi đã học chỉ trong một năm.”
Mắt hắn nheo lại. “Nếu ngươi đã biết chuyện gì xảy ra với bọn djinn, thì chắc chắn ngươi sẽ hiểu rằng ta sẽ không ngại ngần hy sinh thêm một mạng sống hạ đẳng vì mấy điều to lớn hơn.”
Tôi nhìn chằm chằm vào con rồng kia, mặt vô cảm, tiếp tục đong đưa qua lại trên cái ghế của bà Myre. “Tham lam và mấy điều to lớn hơn có thể có chung vài chữ cái, nhưng ông sẽ thấy chúng chẳng dính dáng gì nhau đâu.”
(Nguyên văn: “Greed and greater good may share a few letters, but you’ll rarely find them sharing company.” Câu này của Art là một kiểu chơi chữ, chữ ‘greed’ và chữ ‘greater good’ đều dùng chung mấy chữ cái (letter) đầu là ‘g’ nhưng về mặt nghĩa thì chẳng dính dáng gì nhau. Art ngầm ý nói với Kezess rằng ‘đừng lấy mấy điều vĩ đại ra bao biện cho lòng tham của mày khi diệt chủng người Dijin’ Câu nói thì nhẹ nhàng nhưng ẩn ý thì chửi vào mặt Kezess)
“Cho ta xem,” Kezess ra lệnh, phớt lờ câu đá đểu của tôi. “Ta có thể cảm nhận được aether quanh ngươi, đang bùng cháy bên trong ngươi, nhưng ta muốn thấy ngươi dùng nó. Chứng minh cho ta thấy đây không phải ba cái trò lừa phỉnh vớ vẩn đi.”
Tôi cắn vào lưỡi để kiềm mình lại không phun thêm mấy lời đâm chọt. Tôi không sợ thằng Kezess, nhưng tôi cũng không đến đây chỉ để chọc tức hắn. Hắn có mục đích mới triệu tập tôi đến đây, và tôi cũng có mục đích cần hắn thỏa thuận.
Tôi đang cân nhắc mình sẽ phô ra những ấn (rune) nào và tiết lộ cái gì để ít phải trả giá nhất, nhưng có một sự lựa chọn đã rõ ràng rồi.
Truyền aether vào Godrune (thánh ấn), tôi kích hoạt chiêu Realmheart. Nhiệt từ phép thuật khiến má tôi ửng hồng khi nó truyền vào từng tế bào của cơ thể tôi, và giờ đây không khí ngập tràn màu sắc, cái godrune này làm hiện rõ lên từng nhóm bụi mana riêng lẻ đang bám phủ lên mọi thứ xung quanh chúng tôi. Ngay tức khắc những lằn ranh giữa aether và mana cũng dễ thấy, vì bầu không khí ở đây rất dồi dào cả hai loại năng lượng này. Giờ thì chúng trôi nổi quá rõ ràng rồi đến nỗi tôi phải tìm cách nhìn làm sao cho chúng không chắn tầm mắt.
Tôi tự hỏi liệu gã Kezess có thấy được chúng không.
Kezess cử động một tay nhanh, gọn và dứt khoát, rồi aether trong người hắn bùng ra, các hạt aether trôi lăn tăn trong không khí quanh đây, khiến thế giới tự đông cứng lại và đứng yên. Các hạt mana vốn trôi lơ lửng trong không trung nay bất động, và cả dãy các loại thảo mộc phơi khô treo trên tường, vốn đang các luồng gió tinh tế thổi xoay vòng vòng một cách nhẹ nhàng, thì nay cũng như bị đóng băng. Rồi thì một gợn sóng lướt khắp người, và tôi cảm thấy thời gian như ngừng trôi.
Tâm trí tôi quay trở lại thời điểm trước khi vào Khu Tàn Tích, trước khi có thể trạng rồng như giờ, trước khi bé Sylvie hy sinh bản thân.
Tôi nhớ lại lúc ngồi với Trưởng lão Rinia. Tôi đã nghi ngờ về bản chất sức mạnh của bà, vậy nên đã kích hoạt chiêu Static Void (Hư Không Tĩnh) mà không báo trước. Bà ấy đã dùng aether để phản ứng lại chiêu của tôi, tự giải thoát bản thân khỏi chú phép làm ngưng thời gian.
Chỉ phản ứng dựa trên bản năng đơn thuần của mình, tôi bung aether ra ngoài cơ thể tạo thành một vụ bùng nổ để chống lại làn sóng gợn kia. Aether của tôi bám vào da như một lớp màng mỏng, đẩy lùi chú phép của tên Kezess.
Đôi mắt hắn mở to, thể hiện là thật sự ngạc nhiên và thậm chí tôi nghĩ rằng, đây là lần đầu tiên hắn thể hiện sự lưỡng lự như thế.
Mọi thứ khác trong căn nhà tranh này đều bị đóng băng và bất động. Nhưng chiếc ghế tôi ngồi vẫn lắc lư nhẹ, và tôi cảm thấy một bên lông mày mình đang hếch lên trong khi môi cong thành một nụ cười mỉm thiếu hài hước đầy gượng gạo. “Tôi nghĩ rằng ông sẽ thấy sự hiểu biết của tôi về aether đủ xứng đáng với thời gian của ông.”
Tên Kezess liếc nhìn xung quanh, cau mày nhẹ. Hắn cúi xuống để xem xét gì đó, và tôi nhận ra có nhện bám vào một chân cái bàn của bà Myre. Kezess lôi nó ra khỏi mạng nhện, săm soi con nhện thật kỹ lưỡng. Các ngón tay hắn khép chặt lại, và ruột gan phèo phổi con nhện dính đầy mấy đầu ngón tay hắn. Hắn liệng cái xác nhện nhỏ xíu xuống sàn, rồi lại chú tâm vào tôi.
“Ngươi nhận được lượng kiếnthức này trong một loạt các hầm ngục được gọi là Khu Tàn Tích,” Kezess lên tiếng, giọng hắn vang lên thành những âm lạc điệu dội lại. “Nhưng tên Agrona đã gửi lũ pháp sư đến mấy cái lô cốt cuối cùng của đám djinn này suốt nhiều năm rồi.” Đôi mắt hắn nheo lại khi nhìn chằm chằm vào tôi, thời gian vẫn ngừng trôi. “Điều gì đã làm ngươi khác biệt thế? Làm thế nào ngươi chinh phục được những chỗ mà mọi tên khác đều thất bại chứ?”
Thử thí nghiệm chút xíu, tôi định đẩy lùi phạm vi mở rộng của chú phép ngưng đọng thời gian. Lớp aether bọc quanh tôi bị uốn cong đi, nhưng tôi không thể mở rộng kết giới ra phạm vi ngoài bản thân và chiếc ghế mà tôi đang ngồi. “Tôi sẵn lòng cung cấp thông tin cho ông. Nhưng chỉ khi chúng ta có thể đạt đến một thỏa thuận nào đó.”
Tên Kezess xoay cổ tay, và chú phép kia tan biến.
Tôi thấy thở dễ hơn, chỉ khi đó mới nhận ra rằng việc kháng cự lại kĩ năng nhánh aevum làm tiêu tốn sức lực cỡ nào.
Trước khi tiếp tục, gã Kezess quay lại chỗ chiếc ghế đơn sơ đan bằng liễu của hắn, ngả người ngồi vào nó như thể nó là ngai vàng vậy. Sau đó hắn quan sát tôi một lúc, vẻ đang cân nhắc. Rồi thì, một cách chậm rãi, như thể đang nhấm nháp từng lời sắp buông ra, hắn nói, “Việc ngươi giành lại Dicathen là một điều bất ngờ, đối với cả ta lẫn tên Agrona Vritra, nhưng nó không thể cầm cự được lâu.”
Tôi gật đầu. “Tôi nhận thức được rằng tên Agrona đã chuyển sự chú ý về lại vùng đất của hắn. Một khi hắn giải quyết xong cuộc nổi loạn ở đó, hắn và lực lượng của mình sẽ quay lại nhòm ngó vùng đất Dicathen. Hắn có lẽ không hiểu đầy đủ về khả năng của tôi, nhưng hắn biết tôi đã hạ gục một tổ đội Wraith của hắn. Lần tới, hắn sẽ cử một lực lượng mà hắn biết rằng sẽ giành chiến thắng.”
“Chính xác. Thời gian ngươi có càng lúc càng ít.”
Tôi đổi thế ngồi thoải mái, thay vào đó nghiêng người tới trước và tựa khuỷu tay lên đầu gối. “Ông muốn có kiến thức về aether. Còn Dicathen cần thời gian. Ông đã nói về một cuộc chiến giữa các asura, nhưng từ trước đây, người ta luôn kể với tôi rằng một cuộc chiến như vậy sẽ phá hủy thế giới của tôi.” Tôi ngừng giữa chừng làm lời mình nói như lơ lửng quanh đây, rồi lại tiếp lời, “Tôi sẽ không để điều đó xảy ra, Kezess à. Đó là giá tôi treo cho thỏa thuận của chúng ta.”
(Nguyên văn: “That’s my price.” Cụm từ này không đủ nghĩa khi ra tiếng Việt nên bắt buộc người dịch phải dùng biện pháp thêm từ)
Kezess đột ngột đứng dậy, mà lại lần nữa khiến tôi không hề nhận ra bất kỳ chuyển động cơ học nào. Cùng lúc đó, gian nhà tranh như chảy tan đi, tan biến như thể mạng nhện vướng vào một trận mưa bão. Tông gỗ nâu nhường chỗ cho sắc xám đang bị hiện thực hóa thành những lằn đá cứng và những đường cong mềm mại của mây trời, và rồi chúng tôi đang đứng trên nóc cung điện của Tộc Indrath, trên tòa tháp cao nhất.
Những đám mây dày, nổi lên lưng chừng lâu đài nhằm che đi mấy đỉnh núi và cây cầu đa sắc bên dưới. Những đám mây các màu vàng kim, trắng, xám bao bọc các ngọn tháp và cuộn xoáy quanh các bức tượng và những tác phẩm điêu khắc bằng đá. Những cánh hoa màu hồng thỉnh thoảng xuất hiện lộn xộn giữa làn sương, bị hái khỏi những tán cây ẩn bên dưới và thổi bay tới tận trời bởi luồng gió từ dưới thốc lên trên.
Nhưng phần khiến tôi thấy kinh ngạc nhất là tôi chỉ hơi cảm nhận được việc dùng aether từ tên Kezess, và không giống như chú phép dừng thời gian ban nãy, tôi đã không thể phản ứng hay tác động gì đến cái phép dịch chuyển tức thời này, đó là nếu ta giả sử như những gì vừa xảy ra đúng thật là phép dịch chuyển. Suy nghĩ của tôi chạy đua trong tâm trí để xem xét những gì đúc kết được từ chuyện này và nguồn sức mạnh kia bắt nguồn từ đâu. Nếu tình huống này leo thang thành xung đột giữa hai chúng tôi, tôi không thể để hắn thoải mái liệng tôi đi vòng vòng khắp Epheotus tùy ý như vậy.
Tên Kezess đặt tay lên bệ cửa sổ đang mở và nhìn chằm chằm xuống lãnh thổ hắn. Căn phòng quanh chúng tôi đơn sơ và trống rỗng, nhưng có một đường rãnh hẹp hình vòng tròn khắc mòn đi trên nền gạch lát sàn nhà màu xám nhuộm tím. Trông như thể ai đó đã đi đi lại lại trên sàn ở đây không ngừng nghỉ thành vòng lặp trong suốt hàng trăm năm.
“Ngươi sẽ giải thích cho ta về những sức mạnh ngươi đã đạt được,” tên trưởng tộc Indrath vẫn không nhìn tôi trong lúc nói. “Và ngươi sẽ cho ta biết thật chi tiết cách ngươi đã xoay sở làm sao để đạt được sự thấu thị sâu sắc này và cách ngươi tạo ra một cái lõi có thể điều khiển được aether trực tiếp. Đổi lại, ta sẽ đảm bảo rằng không có xung đột nào giữa các asura lan tới Dicathen, và ta sẽ hỗ trợ ngươi trong việc ngăn chặn tên Agrona không tái chiếm lại lục địa này.”
Tôi như nuốt phải sự ngạc nhiên nhưng mắc nghẹn. Tôi không ngờ hắn sẽ đưa ra một đề nghị công bằng lẹ như vậy, nhưng rất vui vì tránh được việc đe dọa lẫn nhau và mặc cả qua lại kéo dài. Tuy nhiên, tôi biết rằng tên Kezess sẽ phải trải qua quãng thời gian dài để hiểu được sức mạnh của tôi. “Người dân ở lục địa Alacrya cũng không nên chịu tổn hại gì,” tôi nói dứt khoát, áp dụng cách hành xử của một vị vua để đưa ra tuyên bố, điều mà tôi đã làm đủ thường xuyên với tư cách là Vua Grey. “Những gì đã xảy ra ở Elenoir không bao giờ có thể xảy ra nữa, ở cả hai lục địa.”
Tên Kezess cuối cùng cũng quay lại nhìn tôi, ánh mắt hắn soi xuyên tôi như một cây thương. “Thật thú vị khi ngươi đề cập đến vụ Elenoir, bởi vì đó là phần thứ hai trong đề nghị của ta, nhưng chúng ta sẽ bàn về nó vào lúc thích hợp. Ta sẽ không sử dụng kỹ thuật World Eater đó ở Alacrya, nhưng việc ngăn những thiệt hại quy mô lớn ở đó sẽ làm giảm khả năng của ta trong việc đảm bảo an toàn cho Dicathen.”
“Được thôi,” tôi nói, nhún vai tỏ vẻ hờ hững với hắn. “Tôi sẽ không đánh đổi hàng triệu sinh mạng để bảo vệ hàng ngàn người. Cho đến khi tên Agrona sẵn sàng mang chiến tranh đến Epheotus, hắn sẽ không hy sinh chỗ đứng của mình trong thế giới của chúng ta. Vậy trách nhiệm của ông là không làm leo thang xung đột.”
Kezess gật đầu. “Sự thật là vậy. Nhưng ngươi có thể đáp lại yêu cầu của ta không?”
“Cả hai ta đều biết rằng sự thấu thị sâu sắc không thể được truyền trực tiếp từ người này sang người khác,” tôi nói khi đang nghĩ về mọi thứ mà các di ảnh của người djinn đã kể lại với mình. “Tôi sẽ giải thích về sức mạnh của mình và cách tôi nhận được chúng, cũng như quá trình của bản thân để đạt được sự thấu thị sâu sắc và biến chúng thành từng godrune riêng lẻ. Những gì ông sẽ làm với mớ thông tin đó hoàn toàn tùy thuộc vào ông.”
Cặp mắt hắn tối sầm lại khi cân nhắc lời tôi nói. “Ngươi cung cấp cho ta toàn mấy điều kiểu sương mù và chuyện kiểu ‘có lẽ, đại khái’ nhưng mong đổi lại những kết quả chắc chắn à.”
“Ông biết ông đang hỏi tôi cái gì mà,” tôi nói, dựa lưng vào tường. “Ông đã tra tấn và tàn sát cả một chủng tộc chỉ để theo đuổi sự thấu thị sâu sắc của họ, nhưng ông chẳng học được cái quái gì hết, phải không?”
“Đây là lần thứ hai ngươi đề cập tới chuyện này,” hắn nói, giọng trầm nhỏ tiếng như thể có mây giông làm mặt hắn tối sầm lại. “Cẩn thận đấy, Arthur, đừng có quá trớn. Các sự kiện từ thời kỳ đấy không phải là chủ đề cho một buổi nói chuyện lịch sự đâu, và việc đề cập đến chủng tộc cổ xưa đã tuyệt chủng đó thì bị cấm ở đây.”
Tôi đắn đo về cách mình sắp đáp lời, trong lòng giằng xé giữa việc dồn ép hắn đi sâu hơn vào chuyện này hoặc bỏ qua nó. Những hành động tàn bạo của đám Indrath đối với người djinn là không thể tha thứ, nhưng cũng chẳng lợi lộc gì khi gây gián đoạn liên minh mỏng mạnh ở hiện tại mà chúng tôi dường như đang cố tập hợp nhau lại dựa trên nó. Không phải lúc này.
“Ông đã nói rằng còn phần thứ hai trong thỏa thuận này,” tôi nói sau một hồi lâu. “Vậy giờ ta nói về chuyện đó nào.”
Tên trưởng tộc Indrath băng ngang qua căn buồng phòng trống rỗng này để đi đến một chỗ cửa sổ khác. Tầm nhìn ở cái cửa sổ này thay đổi khi hắn lại gần, trong phút chốc hiện ra một đỉnh núi đằng xa chỉ cao gần tới mức xuyên qua những đám mây, nhìn như thể một hòn đảo giữa biển, và những đồng cỏ cao nối tiếp theo trải dài bất tận với các dải màu từ xanh lục đến xanh lam thẫm. Một con đường hẹp chạy quanh co xuyên qua đám cỏ. Mặt đất nát be bét, phủ đầy máu và xác chết.
“Ngoài việc che chở cho Dicathen—và Alacrya—khỏi cuộc chiến tranh sắp tới,” tên Indrath nói, giọng điệu thận trọng, những lời lẽ tuôn ra một cách mệt mỏi theo cái cách mà đó giờ tôi chưa từng nghe thấy ở hắn, “Ta sẽ đem công lý đến cho ngươi, nếu ngươi chịu đổi lại cho ta điều tương tự.”
Tao không nghĩ rằng mày sẽ thích thú với kiểu công lý mà tao sẽ dành cho mày đâu, tôi nghĩ vậy trong lòng. Mặc dù vậy, tôi vẫn tò mò về những gì đã xảy ra và ý hắn là gì. “Nói tiếp đi.”
“Ta đã ra lệnh cho Aldir sử dụng kỹ thuật World Eater. Cả ngươi và ta đều biết lúc đó hắn chỉ là một người lính đang thực hiện nhiệm vụ của mình.” Tên Kezess quay mặt về phía tôi. Màu mắt hắn chuyển nhẹ qua một loạt sắc thái tím, và dừng lại ở màu tím nhợt. “Nhưng đối với thần dân trong thế giới của ngươi, thì chính sức mạnh của hắn mới là thứ đã gây ra sự tàn phá như vậy. Aldir là bóng ma trong đêm thẳm mà bọn chúng luôn sợ hãi. Và bởi vậy ta giao mạng hắn cho ngươi để xoa dịu đám đông. Hãy trừng phạt hắn vì tội ác của hắn và chữa lành vết thương mà chiêu World Eater để lại trong lòng người dân của ngươi.”
Lần đầu tiên tính từ cái lúc mở cánh cửa gian nhà tranh của Myre ra và thấy tên Kezess đang chờ sẵn, tôi mới cảm thấy bối rối khó xử, hoàn toàn bị bất ngờ trước lời đề nghị không thể lường trước này. “Vậy cái loại công lý mà ông muốn đổi lại là gì?” Tôi chậm rãi hỏi, câu giờ để mình có thêm chút thời gian suy nghĩ.
Tên Kezess ngó lại nhìn cánh đồng cỏ nhuốm máu. “Công lý của ngươi cũng là công lý của ta. Ta đã đòi hỏi ở người lính của mình quá nhiều. Kỹ thuật World Eater không bị cấm vì khả năng hủy diệt của nó, mà vì những thiệt hại nó gây ra cho người niệm phép thuật đấy. Nó làm suy đồi tâm trí và băng hoại tinh thần của những tên chủng pantheon nào dùng nó.
“Những vết nhuộm đỏ này từng là những con rồng dũng cảm, những chiến binh đã từng chiến đấu bên cạnh Aldir, được huấn luyện dưới trướng kềm cặp từ hắn.” Tên Kezess đặt một tay lên bệ cửa sổ, chăm chú nhìn xuống khung cảnh ngoại vi kia. “Hắn ta đã từ bỏ chức vụ của mình, và khi họ đến chỗ hắn, tìm cách giúp đỡ hắn, hắn đã xẻ thịt họ.”
Tôi thình lình bật ra một tiếng cười lớn.
Tên Kezess lập tức tỉnh người lại, cảm xúc mà hắn trưng ra vừa nãy biến mất khi vẻ biểu cảm điềm tĩnh thường thường của hắn quay lại. “Ngươi đang bước trên lằn ranh nguy hiểm đấy, cậu bé à.”
(Người dịch: nghĩa bóng câu trên của Kezess là “mày sắp chọc tao điên lên đấy nhóc”)
“Vậy ý của ông là giao cho chúng tôi cái thứ ‘công lý’ này là để chúng tôi dọn dẹp mớ hỗn độn mà ông đã tạo ra ư?” Tôi hỏi với cái vẻ ngờ vực. “Tôi biết ông không suy nghĩ nhiều về đám ‘hạ đẳng’ chúng tôi nhưng thôi nào.”
Gã Kezess nhìn tôi một hồi lâu, rồi quay lại cửa sổ và vẫy tay gạt bay đi quang cảnh đồng cỏ ban nãy. Cả biển mây cuồn cuộn từ từ xuất hiện lại. “Vậy thì thay vào đó hãy lấy đây làm lời cảnh báo cho ngươi. Aldir đã rời Epheotus để đến Dicathen, và hắn ta rất nguy hiểm. Nếu ngươi cho hắn ta trú tạm hoặc cố liên minh với hắn, mọi giao kèo giữa chúng ta vừa nãy sẽ trở thành vô giá trị.”
Hắn ta đang nói nghiêm túc, tôi nhận ra điều đó. Aldir hẳn đã véo được đuôi con rồng già này mới khiến hắn phát điên lên như vậy.
“Đã lưu ý,” tôi trả lời. “Và đồng ý. Nếu ông giữ cho cuộc chiến của các ông với Tộc Vritra không leo thang vào thế giới của chúng tôi, và ông giúp tôi ngăn tên Agrona không tràn vào Dicathen một lần nữa, tôi sẽ nói cho ông mọi thứ tôi đã khám phá về aether.”
Tên Kezess đưa tay ra. Tôi lưỡng lự, biết rằng tốt hơn là nên tin hắn nhưng cũng không chắc nếu từ chối thì sẽ gây ra kiểu xúc phạm hắn ra sao. Hắn đang đợi.
Một lúc sau, tôi bắt tay hắn. Những tia sáng dạng tua rua màu tím xuất hiện xung quanh hai bàn tay của chúng tôi đang nắm lấy nhau, rồi tia này lan rộng ra ngoài dọc theo cổ tay và chạy lên cánh tay chúng tôi. Loại năng lượng aether này bám chặt lại, ràng buộc chúng tôi với nhau khá đau đớn.
“Một thỏa thuận đã được tạo ra, và ngươi nhất định phải tuân theo nó,” Kezess nói với vẻ trịnh trọng. “Nếu phá vỡ thỏa thuận, câu thần chú này sẽ nuốt chửng lõi của ngươi.”
Trong khi hắn đang nói, aether dưới dạng các bó dây theo đường đi của chúng bắt đầu len lỏi vào da thịt tôi, ăn sâu vào cơ bắp và chui vào dây thần kinh. Nó gây đau, nhưng không đến mức không thể chịu được. Trong vài giây, thứ aether này đã chạm đến lõi của tôi, quấn quanh nó như những sợi dây xích, ra sức tạo một áp lực vật lý lên cơ quan này trong cơ thể.
“Tôi chưa đồng ý với điều này mà—”
“Chúng ta bắt đầu ngay lập tức,” tên Kezess nói với vẻ kiệm lời, miệng hơi hé lộ một nụ cười mỉm khắc lên lớp mặt nạ vô cảm mà hắn luôn đeo. “Ngươi hãy bước đi trên Con đường Thấu thị (Path of Insight).” Tầm nhìn của tôi về mọi thứ trong căn phòng này trở nên chao đảo, và tôi thấy mình đang đứng trên đường rãnh mòn bằng đá đã nói lúc nãy. “Bước đi, và kích hoạt cái thứ tên ‘godrune’ như ngươi đã gọi chúng.”
Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, cả hai phần tức giận và lưỡng lự đều nhiều ngang nhau. Tôi không mong là sẽ bắt đầu ngay tức khắc như này, và tự khiển trách chính mình vì đã để bản thân bất ngờ trước vụ ràng buộc bằng aether do cú bắt tay vừa nãy. Lẽ dĩ nhiên hắn không tin rằng tôi sẽ kể mọi thứ tôi biết cho hắn nghe. Rõ là hắn phải có một biện pháp phòng vệ nào đó.
(Nguyên văn: “Of course he wouldn’t just trust me to tell him everything he knew.” Hình như lỗi đánh máy sai của tác giả, ‘he knew’ có thể là nhầm một trong hai cụm ‘I knew’ hoặc ‘he wanted to know’)
Khốn kiếp thật, tôi nghĩ với cảm xúc tiêu cực trong đầu, rồi lập tức chuyển dòng năng lượng trong suy nghĩ mình thành chiều hướng lạc quan hơn.
“Ngươi đang lãng phí thời gian đấy,” tên Kezess nói. “Bước tới và niệm phép đi.”
Tôi bắt đầu di chuyển, đi theo con đường bằng đá mòn lõm xuống. Ánh sáng bắt đầu nhấp nháy và lóe sáng khắp vòng tròn đá này ngay tức khắc. Rồi tôi niệm chiêu Realmheart. Ánh sáng và năng lượng xuất hiện khi cái đường tròn bùng lên hoạt động, chúng tạo thành một chuỗi các cổ tự (rune) được kết nối bởi hàng chục lằn sáng. Các vi hạt mana đa sắc xoay vội vã và dày đặc quanh vòng tròn, rồi các hạt này bị tụ lại bởi aether dưới dạng các chùm bụi màu thạch anh tím. Nhưng tôi chỉ mới nhìn được nửa chừng vào lúc lượng mana đột ngột tăng phồng này đang di chuyển qua các cổ tự trên mặt đường mòn bằng đá.
Ở trong người, tôi có thể cảm nhận được lượng aether ngoại lai đang đeo bám chặt vào lõi mình. Nó phản ứng với hết mọi suy nghĩ của tôi, thắt chặt lại dù tôi chỉ mới cân nhắc đến khả năng nói dối hay hạn chế những gì định phô ra cho thằng Kezess thấy. Tôi biết nếu tôi giấu bất cứ điều gì, nó sẽ phản ứng dữ dội và cố ép tôi làm. Và sau đó sẽ giết tôi nếu tôi vẫn từ chối.
Nó chỉ chưa làm thế thôi.
Tôi chưa sẵn sàng tiết lộ thêm gì khác nhiều hơn về chiêu Realmheart ngoài sự tồn tại của nó. Không có lý do gì để thằng Kezess biết tôi có thể dùng aether làm mana di chuyển. Và bởi vậy nên tôi khiến cái godrune này biến mất khi làm nó mờ dần đi, và thay vào đó truyền dẫn aether vào chiêu Aroa’s Requiem (Lời Cầu Hồn của Aroa).
Tôi cảm nhận được ánh mắt thèm khát của tên Kezess đang nhìn tôi qua mỗi bước tôi đi, cũng như cảm thấy được chuỗi dây aether ngoại lai đang thắt chặt quanh lõi. Các vi hạt màu tím violet nhảy múa dọc theo đầu ngón tay tôi mà không biết đi đâu, nhưng đó không thành vấn đề. Con đường Thấu thị đã phản ứng bằng cách nhấp nháy và bùng sáng, cả mana và aether đều theo sau từng bước tiến của tôi như một con mắt hình cầu khổng lồ.
Nhưng bên trong cơ thể tôi, một cái gì đó khác đang xảy ra. Trong khi tôi truyền aether vào godrune Aroa, tôi cũng để lượng aether của mình rỉ ra khỏi lõi. Nhưng tôi giữ mớ aether rỉ ra này ở gần lõi, tạo thành một vầng hào quang (halo) từ chính lượng aether của mình đang quay quanh cả lõi của tôi lẫn chú phép trói buộc của tên Kezess.
Nếu tôi định tạo một thỏa thuận với tên chúa tể của loài rồng, thì nó phải theo các điều kiện tôi quyết, chứ không của thằng này đặt ra.
Thật cẩn thận định hình cho lượng aether của mình, tôi kéo chúng lại gần quanh các chuỗi xích aether ngoại lai đang xâm lấn, và aether từ tôi bám chặt vào aether của tên Kezess như lúc nãy khi mà aether của tôi bọc vào da mình lúc tôi tạo ra một lớp rào bảo vệ chống chiêu Static Void. Rồi tôi kéo một phát.
Chú phép của tên Kezess kháng cự lại, lượng aether ngoại lai này rất khao khát giữ lại hình dạng của chúng, giữ lại mục đích của chúng.
Tôi tiếp tục bước đi. Ánh sáng màu vàng kim nhấp nháy khắp căn phòng lúc godrune Aroa’s Requiem cháy bỏng sau lưng, đủ sáng để chiếu xuyên qua áo sơ mi của tôi. Con đường Thấu thị này cũng tỏa sáng rực rỡ như đáp lại.
Giống như một chú chim đang lôi con sâu ra khỏi lỗ trốn dưới đất, aether của tôi từ từ kéo aether của thằng Kezess vào trong lõi của tôi.
Giờ là tới phần mạo hiểm này. Trước đây tôi chưa bao giờ trực tiếp đối đầu với một kẻ sử dụng aether khác. Nhưng tôi cũng chưa bao giờ gặp phải một nguồn aether nào mà tôi không thể rút nó để tinh luyện vào lõi.
Bên trong lõi, tôi cảm thấy aether của Kezess đang được thanh lọc, ảnh hưởng của tên Kezess bị ghi đè lên. Từng chút một, aether của hắn đã trở thành của tôi. Rồi thì, nhằm giúp ngụy trang sự thay đổi trong trường hợp thằng này có thể cảm nhận được nó bằng nào đó, tôi đã chỉnh sửa lại mớ “dây xích” bao quanh lõi này bằng aether của chính mình, khiến nó không còn duy trì hình dạng chú phép ban đầu của hắn ta nữa.
Sau khi hoàn thành, tôi cảm thấy đủ tự tin để dừng đi tiếp và bước ra khỏi Con đường Thấu thị.
Tên Kezess, vốn đang bị mê hoặc bởi chính Con đường Thấu thị, nay chớp chớp mắt lấy lại nhận thức. “Tại sao ngươi dừng lại? Chắc chắn đó không phải tất cả những gì ngươi đã khám phá ra.”
“Không phải tất cả đâu,” tôi lắc đầu nhẹ khi nói. “Ông sẽ nhận được nhiều hơn khi tôi thấy một số tiến triển từ lời hứa của ông về thỏa thuận của chúng ta.
“Đó chưa phải điều ta đồng ý cơ mà,” hắn nói với giọng điệu hầu như không nhận ra mức thù địch nữa.
(Nguyên văn: “That’s not what I agreed to,” câu này là paraphrase (diễn giải) lại câu Art nói bị Kezess ngắt giữa chừng “I didn’t agree to that—” ở bên trên. Và sự cố tình của tác giả này đầy ẩn ý, kiểu Kezess ban nãy làm Art bất ngờ vì ngắt ngang thì nay Kezess cũng tự chịu tương tự)
“Có vẻ như cả hai chúng ta đều nên chọn lời lẽ cẩn thận hơn,” tôi đáp lại. “Dù sao thì tôi nghi rằng ông đã có đủ thứ để lấy đầy tâm trí mình trong một khoảng thời gian rồi. Và dây xích của ông vẫn còn ở chỗ cũ đấy. Một khi tôi cảm thấy đủ thoải mái khi biết rằng Dicathen vẫn an toàn dù không có tôi, tôi sẽ quay lại để cung cấp nhiều kiến thức cho ông hơn.”
Hắn nhìn tôi. Tôi nhìn đáp lại. Bên ngoài hắn không có dấu hiệu bị kích động, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự kích động ấy đang dội ra khỏi người hắn thành từng đợt sóng. Sau một phút hoặc hơn, cuối cùng hắn cũng phải nhượng bộ. “Trở về thế giới của nhà ngươi đi, nhưng hãy chờ lệnh triệu tập từ ta. Chuyện của chúng ta vẫn chưa xong đâu, cả ta và ngươi.”
“Chưa,” tôi nói với một nụ cười mỉm. “Chuyện của chúng ta chắc chắn chưa đâu.”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Danh sách chương