GÓC NHÌN CỦA GIÁO SƯ GLORY:
Mình quá trễ rồi! Mẹ kiếp chứ! Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy? Sao bỗng nhiên cô ấy lại bất tỉnh? Có chuyện gì xảy ra với lõi mana của cô ấy ư? Tại sao lại là lúc này?
Tôi chỉ biết đứng nhìn hoảng loạn khi đòn tấn công của Hoàng Tử Curtis tiến thẳng đến Công Chúa Tessia. Không có bất kì phép phòng thủ nào bảo vệ cơ thể, liệu cô ấy có thể sống được không? Nếu được, liệu cô ấy có thể tiếp tục làm pháp sư được không? Quên pháp sư đi, cô ấy có thể phải sống thực vật suốt phần đời còn lại của mình!
Tôi bắt đầu cảm nhận được nước mắt đang ứ đọng trên mí mắt khi tôi đang tuyệt vọng bay đến chỗ họ càng nhanh càng tốt. Liệu hậu quả của việc này sẽ là gì? Nếu tôi chỉ bị đuổi việc thì vẫn còn hên lắm. Tôi lo là việc này sẽ khơi mào một cuộc nội chiến mất. Đây đang là khoảng thời gian tối quan trọng của Lục Địa này, liệu tôi sẽ là nguyên nhân cho sự chia rẽ cả ba chủng tộc ư?
“ẦMMMMM!”
“KHÔNG!!” Tôi hét lên điên cuồng khi thấy luồng sáng từ chiêu World Howl của Curtis nuốt chửng lấy cả cơ thể Công Chúa. Hoàng Tử Glayder cũng có vẻ mặt bàng hoàng khi cậu ta nhận ra rằng Tessia đã bất tỉnh ngay sau khi cậu tung ra đòn đó. Dù gì thì cũng không còn cách nào để dừng chiêu đó được.
Sau một khoảnh khắc kéo dài tựa như cả tiếng đồng hồ, tia sáng ấy từ từ tan dần đi và cảnh mà tôi thấy còn khiến tôi sốc hơn cả viễn cảnh tồi tệ nhất mà tôi nghĩ ra.
Lắp bắp, tôi thốt lên. “A-A-Arthur Leywin?!?”
Thế quái nào mà cậu ta lại đến được chỗ này cơ chứ? Chỉ vừa nãy, cậu ta còn đang bị giam trong Inferno’s Cage của Lucas mà. Dịch chuyển tức thời? Phép đó có tồn tại ư?
Không… không không… không… thể nào được.
Tôi nhảy xuống khỏi Torch ngay khi tôi đến đủ gần và tôi chạy thẳng đến chỗ Arthur và Công Chúa Tessia. Arthur đang cực kì nguy kịch. Hầu hết quần áo của cậu ta đã tan biến, chỉ còn vài mảnh vải cũng với một thứ gì đó quấn quanh tay trái của cậu ta. Người cậu ta đầm đìa máu, và tôi có thể thấy được những vết cắt sâu ngay bên hông, sâu đến nổi tôi có thể thấy được xương sường của cậu ta. Cả cơ thể cậu ấy ôm choàng cả người Công Chúa và tôi có thể nhận thấy được một điều: cậu ta đã sử dụng toàn bộ mana của mình để bảo vệ cô ấy. Nhờ thế, cô ấy trông có vẻ bình yên vô sự.
Đám học viên đang xem cũng chạy ùa ra ngoài để đến đây. May mắn thay, Công Chúa vẫn ổn cả, nhưng Arthur cần phải được điều trị khẩn cấp. Nhưng ngay lúc tôi cố đến gần để giúp, khế ước thú của Arthur ngay lập tức không cho tôi bước lại gần…
“Grrrừ…” Thường thì, tôi nghĩ con cáo nhỏ hay ngủ trên đầu Arthur trông khá dễ thương đấy, nhưng giờ thì, sát khí nó tỏa ra mạnh đến nổi không ai dám lại gần. Lượng sát khí ngây nghít ấy cứ như nó sẵn sàng tàn sát bất kì ai dám đặt chân lại gần. Có vẻ như nó đang bảo vệ chủ nhân của nó và Công Chúa Tessia.
“Không sao cả anh bạn nhỏ, tao chỉ đang cố giúp đỡ thôi.” Tôi từ từ cố gắng làm dịu nó, nhưng càng tới gần thì tiếng gầm gừ của nó một to lên. Khế ước thú của tôi, Torch, hiếm khi tỏ ra hoảng sợ ngay cả trong lòng chảo biển lửa chiến tranh, giờ đang giữ chặt tôi lại.
“G-Giáo sư, e-em không hề cố ý. Ý em là, em không hề nghĩ Công Chúa Tessia lại bỗng nhiên ngất xỉu.” Curtis chạy vội đến chỗ tôi, khuôn mặt cậu ta tái nhợt hẳn đi.
“Không sao cả, tôi biết mà. Không biết bằng cách nào, nhưng có vẻ Arthur đã xoay xở bảo vệ được cho Công Chúa. Nhưng khế ước thú của cậu ta không cho phép tôi lại gần.” Tôi nắm chặt nắm đấm một cách bất lực. Arthur cần phải được chữa trị ngay lập tức. Tại sao khế ước thú của cậu ta lại ngăn cản chúng tôi cơ chứ? Nó đang cố làm điều gì? Kể cả Curtis cũng không thể đến gần Arthur và Tessia, và bọn tôi chỉ biết đứng chôn chân tại đây.
Mỗi nỗ lực tiến lại gần Arthur và Tessia đều khiến nó nhe nanh như muốn ăn tươi nuốt sống bọn tôi. “Ai đó gọi cho Hiệu Trưởng Goodsky ngay đi!” Tôi hét lên. Một vài học sinh hoàn hồn và trước khi bọn chúng tính đi thì một tiếng kêu lớn phát lên.
Từ phía bên trên, một con cú xanh bay sà xuống và đậu trước khế ước thú của Arthur.
“Kyu!”
“Hú~”
“Kyu kyu~”
“Hú!”
“B-Bọn chúng đang giao tiếp đấy ư?” Hoàng Tử Glayder chỉ biết lắp bắp vì bối rối.
“C-Chắc là vậy?” Tôi chỉ biết gãi đầu trước cảnh tượng này. Thú mana khác loài có thể giao tiếp được ư?
Và khi bọn tôi đang đứng nhìn một con cáo trắng và một con cú xanh đang ‘nói chuyện’ với nhau, một vài phút sau, Hiệu Trưởng Goodsky vội vàng chạy đến.
“Ôi trời.” Bà ấy khụy xuống cả hai bọn họ, nhưng lần này thì khế ước thú của Arthur không hề ngăn bà ấy lại.
“Hiệu Trưởng Goodsky…” Trước khi tôi kịp có cơ hội để giải thích, bà ấy ngắt lời.
“Tôi đã nghe mọi chuyện rồi. Đưa cả hai bọn họ đến trạm xá là ưu tiên hàng đầu. Hãy liên lạc với bên Hội và bảo họ gửi những pháp sư chữa trị tốt nhất của họ đến.” Bà ấy vừa nói vừa dùng phép nâng cả Arthur và cô Công Chúa lên.
Tôi gật đầu và trèo lên Torch.
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
“KHỤ! KHỤ! Ây dà…”
Tôi bị một cơn đau xé người từ phía bên hông làm tôi choàng tỉnh lại, khiến tôi ho sặc sụa. Cả cơ thể tôi đang trải qua những cơn đau nhói kinh khủng từ mọi chỗ. Từ những cơn đau điếng người đến những cơn đau do da tôi bị cháy xém cùng với cơn nhức nhối chảy dài khắp cơ thể này.
Thậm chí không có đủ sức để hét lên, tôi chỉ biết nghiến răng bấu víu hai thành giường tôi đang nằm.
Bọn họ cần phải nhanh chân lên và phát minh ra thuốc gây tê đi.
Sau một vài phút chống chịu, tôi đã quen với cơn đau một chút; và tôi khẽ quay đầu qua và thấy Sylvie đang nằm ngủ kế bên tôi.
“Cậu cảm thấy thế nào rồi Arthur?” Giọng nói quen thuộc của Hiệu Trưởng Goodsky cất lên từ phía bên kia giường.
Tôi thậm chí còn không đủ sức để quay đầu sang, tôi nói. “Tuyệt lắm cơ. Sao bà lại hỏi thế?”
“Kuku~ nếu cậu vẫn còn đủ sức để đùa như thế, ta chắc là cậu sẽ ổn thôi.”
Nếu tôi mà còn sức để đảo mắt thì chắc tôi cũng sẽ làm vậy.
“Tessia sao rồi?” Tôi hỏi với giọng khàn đặc.
“Ừ thì, tin tốt là, Tessia đang trong tình trạng tốt hơn cậu nhiều lần.” Bà ấy thở dài.
“…Cơ thể cô ấy không thể chịu được ý chí thú đúng không?”
“S-Sao cậu biết?” Hiệu Trưởng Goodsky vòng qua và đứng đối diện với tôi.
“Bởi vì cháu là người đã trao thứ đó cho cô ấy.” Tôi cố gắng ngồi lên, nhưng cơn đau điếng óc này khiến tôi dẹp luôn ý định đó.
Tôi cắn răng chịu đựng cơn đau và tiếp tục nói. “Hãy đảm bảo rằng không ai khác được biết rằng Tessia có ý chí thú, ít nhất là hiện giờ. Cháu sẽ tìm đích thân giúp Tessia đồng nhất với ý chí thú ngay khi cháu có thể, còn hiện giờ thì cháu sẽ để cô ấy cho bà chăm sóc.” Tôi có thể thấy rằng Hiệu Trưởng muốn hỏi tôi thêm vài câu nữa, nhưng bà ấy đã kiềm lại khi thấy tình trạng của tôi hiện giờ.
“Khi mà ta đưa cả hai người đến trạm xá, ta không hề cho bất kì ai khác vào ngoại trừ các pháp sư chữa trị. Ta đã liên lạc với bên hoàng tộc, và cũng như gia đình của cậu. Bọn họ sẽ sớm đến đây thôi. Ta từng nghĩ là cô ấy nhận ý chí thú từ Virion, nhưng thật sốc khi biết cậu mới là người đưa thứ đó cho cô ấy. Nghỉ ngơi đi Arthur. Cơ thể cậu cứng cáp một cách kì lạ đấy, nhưng dù gì thì cẩn thận cũng không thừa.” Bà ấy ra cửa và trước khi rời đi, bà ấy quay đầu lại và nói. “Cảm ơn vì đã cứu Tessia.”
Tôi mỉm cười một cách cực nhọc và rồi tôi chìm sâu vào giấc ngủ.
_______________________
Tôi dậy sau khi bị Sylv liếm má. ‘Papa, papa cảm thấy tốt hơn chưa?’
Chắc tôi vừa trải qua một cơn ác mộng vì người tôi đầm đìa mồ hôi.
“Này anh! Art dậy rồi này!” Tôi nghe giọng nói của mẹ tôi cất lên.
Có lẽ việc quay đầu sẽ dễ dàng hơn nếu như tôi lờ đi cơn đau của mình.
“Chào mẹ, mọi người đến đây khi nào thế?” Tôi cố gắng mỉm cười thật tươi.
“Con ổn chứ? Hiệu Trưởng Goodsky không kể gì cho bọn mẹ nghe cả. Làm thế nào mà con lại bị thương nghiêm trọng đến mức này vào những ngày đầu tiên nhập học thế?!” Tôi có thể thấy rằng mẹ tôi rất muốn ôm chặt lấy tôi, nhưng bà ấy kiềm lại sau khi nhận ra thể trạng của tôi.
Em tôi chạy vội đến từ phía bên kia giường và nghiên người vào. “Anh trai!! Anh có sao không? Có đau lắm không?” Mắt tôi mở to hốt hoảng khi nhận ra Ellie đang tính đặt tay lên người tôi, nhưng trước khi con bé có thể thì mẹ tôi đã ngăn nó lại.
“Chưa gì con đã đánh nhau với ai rồi à con trai?” Cha tôi cười khẩy.
“Cha nên thử xem gã kia trông thế nào đi.” Tôi cũng cười lại.
Mẹ tôi thì hốt hoảng khi bắt đầu tưởng tượng người đã gây tôi nhiều chấn thương đến mức này ra sao.
“Cậu ấy chỉ đùa thôi Bà Leywin.” Đi qua cánh cửa là Hiệu Trưởng Goodsky cùng với cả gia đình Eralith, bao gồm cả Tessia, trông tình trạng cô ấy có vẻ tốt hơn tôi nhiều.
“Đ-Đây…” Cha tôi giật mình lùi lại, mẹ tôi hốt hoảng lấy tay che miệng.
“Rất hân hạnh được làm quen, thưa ông bà Leywin.” Alduin Eralith, cha của Tessia và là cựu vương của Elenoir bắt tay cha tôi.
“Bọn tôi luôn muốn gặp gỡ cha mẹ của Arthur. Thật hân hạnh khi cuối cùng cũng có dịp để đích thân gặp cả hai người.” Cựu hoàng hậu của Elenoir và cũng là mẹ của Tessia, Merial Eralith ôm mẹ tôi, trong khi mẹ tôi vẫn còn khá bàng hoàng.
Rồi Merial đến và xoa nhẹ đầu của Ellie. “Chắc cháu là em gái của Arthur nhỉ? Trông cháu đáng yêu quá!”
“T-Tôi vừa thấy cả hai người tại buổi công bố chỉ vài tháng trước…” Kĩ năng giao tiếp của bố tôi bỗng nhiên tụt xuống không phanh trước mặt bọn họ, khiến tôi khá tò mò vì bọn họ không hề phản ứng như thế trước Vua và Hoàng Hậu của Sapin.
“Xin chào. Ta là Virion và ta cũng từng là người chỉ dạy cho con trai cả hai người.” Ông ta nháy mắt tinh nghịch với tôi và bắt tay cha tôi.
Tôi chỉ biết mỉm cười bất lực khi cha mẹ tôi trao đổi ánh nhìn lo lắng với gia đình Eralith, với tôi và cả với nhau.
“X-x-x-xin chào ạ! Cháu tên là Tessia Eralith. Rất hân hạnh đ-được gặp mọi người! Xin hãy tận tâm chăm sóc cháu! Cháu là b-b-bạn thuở nhỏ của Arthur và cháu không chắc Arthur có nhắc về cháu không nhưng cháu đảm bảo là thật!” Tessia cúi gập người đúng 90 độ và giọng cô ấy cứ bấp ba bấp búng vì lo lắng. Cô ấy nhanh chóng đứng thẳng lại và hốt hoảng sửa lại tóc tai mình, tôi có thể thấy mặt cô ấy càng ngày càng đỏ hết cả lên.
Lúc này, cha mẹ có vẻ hơi bất ngờ, nhưng rồi mẹ tôi liếc tôi một phát rồi mỉm cười như thể bà ấy vừa hiểu ra chuyện gì đó, rồi bà cúi xuống nhìn Tessia.
“Chà, cháu là cô gái xinh xắn nhất mà ta từng thấy đấy. Hãy chăm sóc tốt cho con trai của cô nhé. Và cháu biết đấy, Art chuyên gia gây rắc rối rất nhiều, nên cô sẽ yên tâm nếu cô biết Art có người như cháu kề bên, bây giờ và cả trong tương lai nữa.” Mẹ tôi nháy mắt và vuốt nhẹ mái tóc của Tessia.
Tôi chả biết Tess nghe được gì nhưng chắc chắn cô ấy đang suy nghĩ quá nhiều rồi. Đôi mắt mở to cùng gương mặt không thể đỏ hơn được, cô ấy bối rối trả lời với một tông giọng cao hơn cả bình thường “V-VÂNG Ạ!!!”. Cô ấy vừa nói vừa gật đầu lia lịa.
Cha tôi vẫn nghệch mặt ra và chẳng hiểu gì cả, khiến cho tôi chỉ biết rên thầm. Tôi đành phải để mẹ tôi tiếp tục trêu chọc Tessia hiểu nhầm nặng hơn.
Sau khi tôi có thể ngồi dạy, cả mẹ tôi và mẹ Tessia đang cười khúc khích gì đó, và Ellie thì đang bĩu môi vì mẹ tôi bảo Tessia là cô gái đẹp nhất.
“Cảm thấy ra sao rồi nhóc?” Virion ngồi kế bên thành giường và ông ấy vỗ về Sylv. Tessia, người đã hoàn hồn, cũng đến gần với vẻ mặt lo lắng.
“Heh…Giờ à đánh nhau thì chắc kèo cháu vẫn ăn ông được đấy, ông nội.” Tôi cố kiềm lại cơn ho nhưng không thể.
“Tớ thật xin lỗi, Art. Nếu không phải tại tớ, cậu đã không bị…” Tôi ngắt lời cô ấy giữa chứng và đưa tay lên búng nhé vào trán cô ấy.
“Đừng nhăn mặt như thế, Tess. Mặt cậu sẽ xấu đi đấy.” Và dường như đã cạn kiệt sức lực, cánh tay tôi gục xuống, và tôi cũng nằm xuống lại và hít một hơi thật sâu.
“Ông nội, ông có xem qua thử lõi mana của Tess chưa? Mọi thứ thế nào rồi?” Tôi không thể không lo ngại khi tôi biết cô ấy đang trải qua những gì.
Ông ấy chỉ mỉm cười và nói. “May mắn là, cơ thể của con bé có vẻ tương thích tốt với lõi thú hơn cậu ban đầu. Mà nhân tiện thì… thế quái nào mà cậu lại có thể kiếm được lõi của Elderwood Guardian?” Ông ta nghiêng người lại gần hơn và thì thầm với tôi. Ông ấy biết tôi đang giữ bí mật với gia đình tôi nên ông ấy nói chuyện nhỏ đủ chỉ để bọn tôi nghe được..
“Thì tất nhiên là giết một con rồi.” Tôi mỉm cười nham hiểm.
“Cậu đùa hoài… nhỉ… cậu đang đùa đấy phải không? Đừng bảo với ta là cậu thật sự giết chết một con thú mana hạng S ư?” Khuôn mặ nghiêm nghị thường thấy của ông ấy trở nên ngạc nhiên và mặt ông ta ngày càng sát mặt tôi.
“Ông lại gần quá đấy ông nội. Cháu có thể ngửi được ông ăn gì vào hôm qua đấy…khoan. Cháu đã bất tỉnh mấy ngày rồi?” Tôi giật mình không biết bao nhiêu ngày đã trôi qua.
“Theo những gì mà Cynthia nói, có vẻ cậu đã bất tỉnh hơn một ngày rồi đấy. Cậu trễ buổi học thứ hai rồi đó..” Ông ấy thở dài.
“Ời… thế hết được điểm chuyên cần tuyệt đối rồi…” Tôi giả vờ hốt hoảng, khiến ông ấy bật cười.
“Hehe.” Tessia cũng cười khúc khích khi cô ấy đang ngồi bên cạnh giường.
“Tôi đã nói rồi! Tôi là bạn thân của Arthur Leywin! Bọn tôi thân thiết với nhau như anh em vậy! Nếu tôi không được vào thăm cậu ta thì ai được? Tôi đang nói thật đấy!!” Tôi nghe một giọng nói quen thuộc văng vẳng đâu đây và tôi chỉ biết bật cười.
Hiệu Trưởng Goodsky cũng nghe thấy, ra hiệu cho bảo vệ để cậu ấy qua.
“ARTHUR! Ổn chứ anh bạn?” Cậu ta chạy vội về phía tôi, lờ luôn những người khác có mặt trong phòng.
“Ông đến trễ đấy. Có mang theo cái gì để ăn không đấy?” Tôi thở dài, và chỉ biết lắc đầu bất lực.
“Haaa… Tôi đoán ông vẫn khỏe nếu mồm miệng ông vẫn còn lanh lẹ như thế.” Elijah thở phào nhẹ nhõm.
Tôi bắt đầu mỉm cười khi cậu ta bắt đầu nhận thức rằng có những ai đang trong căn phòng này. Khuôn mặt bạn tôi ngay lặp tức biến dạng từ nhẹ nhõm sang khiếp đảm khi cậu ta nhận ra ngoài gia đình tôi thì có cả Hiệu Trưởng học viện và cả gia đình hoàng tộc của Vương Quốc Elenoir đang ở đây.
“Ồ…à…ừm” Miệng cậu ta há hốc không ra lời.
“Hahaha…ây da…haha” Bụng tôi đau quặn lại nhưng tôi không thể ngừng cười được.
“Ông nội, ông và bà Eralith, hãy gặp người bạn thân thiết nhất của cháu, Elijah.”
“R-rất hân hạnh được gặp mọi người! Xin lỗi vì đã cư xử thô lỗi ban nãy!” Elijah ngay lập tức cúi người chào, nhanh đến mức cậu ấy xém nữa làm rớt kính mình.
Sau khi mọi người đã làm quen với nhau, cha mẹ tôi trò chuyện với cha mẹ Tessia ở bên kia phòng. Ông nội Tessia cuối cùng cũng để tôi yên và trò chuyện với Hiệu Trưởng Goodsky sau khi rặng hỏi tôi toàn bộ nội dung câu chuyện và ông ta còn bảo sẽ gặp tôi để bàn bạc thêm.
“Anh trai anh trai. Ai xinh hơn, em hay cô ấy?” Ellie chỉ vào Tess và nhìn tôi với khuôn mặt nghiêm túc.
“Với anh cả hai đều trông xấu quắc.” Tôi nhún vai thờ ơ nhưng rồi tôi cảm thấy cực kì hối hận khi nói thế.
“Ấy đau đau! Bây giờ thì đau lắm đấy!” Tôi rên rỉ khi cả cả hai bọn họ và bấu và vặn miếng da trên tay tôi.
“Tess, như tớ giới thiệu hồi nãy, Elijah là một người bạn thân thiết của tớ. Cả hai nên làm quen với nhau đi.” Tôi nghiến răng nói, với cánh tay vẫn còn đau điếng.
“Thứ lỗi vì tôi chưa hề chính thức giới thiệu bản thân với cậu, tôi là Tessia Eralith, bạn CỰC KÌ THÂN THIẾT NHẤT của Arthur.” Cô ấy chìa tay ra và Elijah bắt tay cô ấy và trả lời, “Tôi là Elijah, là bạn SUPER MEGA SIÊU THÂN THIẾT NHẤT của Arthur. Rất vui được làm quen.” Tôi có thể thấy những tia lửa bắn ra khi bọn họ nhìn nhau chằm chằm.
Tôi chỉ biết đảo mắt và Ellie thì ngồi cười khúc khích. Tôi đã bắt đầu cảm mệt mỏi, hai mí mắt tôi cứ dìu xuống mãi.
Hiệu Trưởng Goodsky có lẽ đã để ý việc này, liền nói với mọi người. “Nào nào mọi người! Tôi nghĩ chúng ta nên cho Arthur nghỉ ngơi đi. Mạng sống của cậu ấy không bị đe dọa, nhưng bây giờ có lẽ cậu ấy đang rất mệt.”
“Con trai, nhớ ghé qua nhà sau khi con hồi phục nhé, được chứ?” Cha tôi nắm tay tôi và nhẹ nhàng bóp chặt trước khi cùng cả nhà ra về.
“Nghỉ ngơi nhiều vào nhé, con yêu?” Mẹ tôi nói trước khi bà ấy ra về. Gia đình Tessia cũng nói lời tạm biệt và theo gia đình tôi ra về.
“Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi nhóc.” Virion vuốt tóc mình và lùa Tessia và Elijah ra ngoài.
“Haa…” Tôi nhìn Sylv đang thiu thiu ngủ.
Khi mà tôi đang chuẩn bị nhắm mắt, tôi nghe tiếng cửa mở ra một lần nữa.
“Cậu để quên thứ gì à, Tess?” Tôi có thể nhận ra cô ấy từ khóe mắt tôi nên tôi chẳng cần phải quay đầu qua.
“Này Arthur…” Cô ấy đến gần tôi và cứ liếc về cánh cửa.
“Hmm?”
“Cậu bảo là cậu không thể di chuyển được cơ thể của mình mà nhỉ?” Tôi có thể thấy cô ấy đang vuốt vuốt mái tóc của mình.
“Chắc tớ chỉ có thể hơi nghiêng đầu mình và nhấc tay lên một tý thôi, mà chi vậy?” Và khi tôi vừa quay đầu qua, đôi mắt tôi mở tôi khi tôi nhận ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Tess chỉ cách tôi vài cm. Tôi chưa hề thấy ánh mắt ấy của Tess trước đây bao giờ, và không lâu sau, tôi có thể cảm nhận đôi môi mềm mại của cô ấy khi cô ấy nhắm mắt.
Cảm giác ấm áp, mềm mại của đôi môi cô ấy trên môi tôi khiến tôi bất ngờ nhưng cơ thể tôi không thể phản ứng được gì. Thay vào đó, tôi có thể thấy một nốt mụt ruồi nhỏ ở khóe mắt trái của cô ấy.
Một đường nước miếng kéo dài từ môi tôi sang môi cô ấy, ánh mắt cô ấy nhìn thẳng vào tôi. Rồi cô ấy nhanh chóng quay đầu và chạy thẳng ra khỏi phòng, để lại tôi một mình ngơ ngác như con nai vàng.
Mình quá trễ rồi! Mẹ kiếp chứ! Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy? Sao bỗng nhiên cô ấy lại bất tỉnh? Có chuyện gì xảy ra với lõi mana của cô ấy ư? Tại sao lại là lúc này?
Tôi chỉ biết đứng nhìn hoảng loạn khi đòn tấn công của Hoàng Tử Curtis tiến thẳng đến Công Chúa Tessia. Không có bất kì phép phòng thủ nào bảo vệ cơ thể, liệu cô ấy có thể sống được không? Nếu được, liệu cô ấy có thể tiếp tục làm pháp sư được không? Quên pháp sư đi, cô ấy có thể phải sống thực vật suốt phần đời còn lại của mình!
Tôi bắt đầu cảm nhận được nước mắt đang ứ đọng trên mí mắt khi tôi đang tuyệt vọng bay đến chỗ họ càng nhanh càng tốt. Liệu hậu quả của việc này sẽ là gì? Nếu tôi chỉ bị đuổi việc thì vẫn còn hên lắm. Tôi lo là việc này sẽ khơi mào một cuộc nội chiến mất. Đây đang là khoảng thời gian tối quan trọng của Lục Địa này, liệu tôi sẽ là nguyên nhân cho sự chia rẽ cả ba chủng tộc ư?
“ẦMMMMM!”
“KHÔNG!!” Tôi hét lên điên cuồng khi thấy luồng sáng từ chiêu World Howl của Curtis nuốt chửng lấy cả cơ thể Công Chúa. Hoàng Tử Glayder cũng có vẻ mặt bàng hoàng khi cậu ta nhận ra rằng Tessia đã bất tỉnh ngay sau khi cậu tung ra đòn đó. Dù gì thì cũng không còn cách nào để dừng chiêu đó được.
Sau một khoảnh khắc kéo dài tựa như cả tiếng đồng hồ, tia sáng ấy từ từ tan dần đi và cảnh mà tôi thấy còn khiến tôi sốc hơn cả viễn cảnh tồi tệ nhất mà tôi nghĩ ra.
Lắp bắp, tôi thốt lên. “A-A-Arthur Leywin?!?”
Thế quái nào mà cậu ta lại đến được chỗ này cơ chứ? Chỉ vừa nãy, cậu ta còn đang bị giam trong Inferno’s Cage của Lucas mà. Dịch chuyển tức thời? Phép đó có tồn tại ư?
Không… không không… không… thể nào được.
Tôi nhảy xuống khỏi Torch ngay khi tôi đến đủ gần và tôi chạy thẳng đến chỗ Arthur và Công Chúa Tessia. Arthur đang cực kì nguy kịch. Hầu hết quần áo của cậu ta đã tan biến, chỉ còn vài mảnh vải cũng với một thứ gì đó quấn quanh tay trái của cậu ta. Người cậu ta đầm đìa máu, và tôi có thể thấy được những vết cắt sâu ngay bên hông, sâu đến nổi tôi có thể thấy được xương sường của cậu ta. Cả cơ thể cậu ấy ôm choàng cả người Công Chúa và tôi có thể nhận thấy được một điều: cậu ta đã sử dụng toàn bộ mana của mình để bảo vệ cô ấy. Nhờ thế, cô ấy trông có vẻ bình yên vô sự.
Đám học viên đang xem cũng chạy ùa ra ngoài để đến đây. May mắn thay, Công Chúa vẫn ổn cả, nhưng Arthur cần phải được điều trị khẩn cấp. Nhưng ngay lúc tôi cố đến gần để giúp, khế ước thú của Arthur ngay lập tức không cho tôi bước lại gần…
“Grrrừ…” Thường thì, tôi nghĩ con cáo nhỏ hay ngủ trên đầu Arthur trông khá dễ thương đấy, nhưng giờ thì, sát khí nó tỏa ra mạnh đến nổi không ai dám lại gần. Lượng sát khí ngây nghít ấy cứ như nó sẵn sàng tàn sát bất kì ai dám đặt chân lại gần. Có vẻ như nó đang bảo vệ chủ nhân của nó và Công Chúa Tessia.
“Không sao cả anh bạn nhỏ, tao chỉ đang cố giúp đỡ thôi.” Tôi từ từ cố gắng làm dịu nó, nhưng càng tới gần thì tiếng gầm gừ của nó một to lên. Khế ước thú của tôi, Torch, hiếm khi tỏ ra hoảng sợ ngay cả trong lòng chảo biển lửa chiến tranh, giờ đang giữ chặt tôi lại.
“G-Giáo sư, e-em không hề cố ý. Ý em là, em không hề nghĩ Công Chúa Tessia lại bỗng nhiên ngất xỉu.” Curtis chạy vội đến chỗ tôi, khuôn mặt cậu ta tái nhợt hẳn đi.
“Không sao cả, tôi biết mà. Không biết bằng cách nào, nhưng có vẻ Arthur đã xoay xở bảo vệ được cho Công Chúa. Nhưng khế ước thú của cậu ta không cho phép tôi lại gần.” Tôi nắm chặt nắm đấm một cách bất lực. Arthur cần phải được chữa trị ngay lập tức. Tại sao khế ước thú của cậu ta lại ngăn cản chúng tôi cơ chứ? Nó đang cố làm điều gì? Kể cả Curtis cũng không thể đến gần Arthur và Tessia, và bọn tôi chỉ biết đứng chôn chân tại đây.
Mỗi nỗ lực tiến lại gần Arthur và Tessia đều khiến nó nhe nanh như muốn ăn tươi nuốt sống bọn tôi. “Ai đó gọi cho Hiệu Trưởng Goodsky ngay đi!” Tôi hét lên. Một vài học sinh hoàn hồn và trước khi bọn chúng tính đi thì một tiếng kêu lớn phát lên.
Từ phía bên trên, một con cú xanh bay sà xuống và đậu trước khế ước thú của Arthur.
“Kyu!”
“Hú~”
“Kyu kyu~”
“Hú!”
“B-Bọn chúng đang giao tiếp đấy ư?” Hoàng Tử Glayder chỉ biết lắp bắp vì bối rối.
“C-Chắc là vậy?” Tôi chỉ biết gãi đầu trước cảnh tượng này. Thú mana khác loài có thể giao tiếp được ư?
Và khi bọn tôi đang đứng nhìn một con cáo trắng và một con cú xanh đang ‘nói chuyện’ với nhau, một vài phút sau, Hiệu Trưởng Goodsky vội vàng chạy đến.
“Ôi trời.” Bà ấy khụy xuống cả hai bọn họ, nhưng lần này thì khế ước thú của Arthur không hề ngăn bà ấy lại.
“Hiệu Trưởng Goodsky…” Trước khi tôi kịp có cơ hội để giải thích, bà ấy ngắt lời.
“Tôi đã nghe mọi chuyện rồi. Đưa cả hai bọn họ đến trạm xá là ưu tiên hàng đầu. Hãy liên lạc với bên Hội và bảo họ gửi những pháp sư chữa trị tốt nhất của họ đến.” Bà ấy vừa nói vừa dùng phép nâng cả Arthur và cô Công Chúa lên.
Tôi gật đầu và trèo lên Torch.
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
“KHỤ! KHỤ! Ây dà…”
Tôi bị một cơn đau xé người từ phía bên hông làm tôi choàng tỉnh lại, khiến tôi ho sặc sụa. Cả cơ thể tôi đang trải qua những cơn đau nhói kinh khủng từ mọi chỗ. Từ những cơn đau điếng người đến những cơn đau do da tôi bị cháy xém cùng với cơn nhức nhối chảy dài khắp cơ thể này.
Thậm chí không có đủ sức để hét lên, tôi chỉ biết nghiến răng bấu víu hai thành giường tôi đang nằm.
Bọn họ cần phải nhanh chân lên và phát minh ra thuốc gây tê đi.
Sau một vài phút chống chịu, tôi đã quen với cơn đau một chút; và tôi khẽ quay đầu qua và thấy Sylvie đang nằm ngủ kế bên tôi.
“Cậu cảm thấy thế nào rồi Arthur?” Giọng nói quen thuộc của Hiệu Trưởng Goodsky cất lên từ phía bên kia giường.
Tôi thậm chí còn không đủ sức để quay đầu sang, tôi nói. “Tuyệt lắm cơ. Sao bà lại hỏi thế?”
“Kuku~ nếu cậu vẫn còn đủ sức để đùa như thế, ta chắc là cậu sẽ ổn thôi.”
Nếu tôi mà còn sức để đảo mắt thì chắc tôi cũng sẽ làm vậy.
“Tessia sao rồi?” Tôi hỏi với giọng khàn đặc.
“Ừ thì, tin tốt là, Tessia đang trong tình trạng tốt hơn cậu nhiều lần.” Bà ấy thở dài.
“…Cơ thể cô ấy không thể chịu được ý chí thú đúng không?”
“S-Sao cậu biết?” Hiệu Trưởng Goodsky vòng qua và đứng đối diện với tôi.
“Bởi vì cháu là người đã trao thứ đó cho cô ấy.” Tôi cố gắng ngồi lên, nhưng cơn đau điếng óc này khiến tôi dẹp luôn ý định đó.
Tôi cắn răng chịu đựng cơn đau và tiếp tục nói. “Hãy đảm bảo rằng không ai khác được biết rằng Tessia có ý chí thú, ít nhất là hiện giờ. Cháu sẽ tìm đích thân giúp Tessia đồng nhất với ý chí thú ngay khi cháu có thể, còn hiện giờ thì cháu sẽ để cô ấy cho bà chăm sóc.” Tôi có thể thấy rằng Hiệu Trưởng muốn hỏi tôi thêm vài câu nữa, nhưng bà ấy đã kiềm lại khi thấy tình trạng của tôi hiện giờ.
“Khi mà ta đưa cả hai người đến trạm xá, ta không hề cho bất kì ai khác vào ngoại trừ các pháp sư chữa trị. Ta đã liên lạc với bên hoàng tộc, và cũng như gia đình của cậu. Bọn họ sẽ sớm đến đây thôi. Ta từng nghĩ là cô ấy nhận ý chí thú từ Virion, nhưng thật sốc khi biết cậu mới là người đưa thứ đó cho cô ấy. Nghỉ ngơi đi Arthur. Cơ thể cậu cứng cáp một cách kì lạ đấy, nhưng dù gì thì cẩn thận cũng không thừa.” Bà ấy ra cửa và trước khi rời đi, bà ấy quay đầu lại và nói. “Cảm ơn vì đã cứu Tessia.”
Tôi mỉm cười một cách cực nhọc và rồi tôi chìm sâu vào giấc ngủ.
_______________________
Tôi dậy sau khi bị Sylv liếm má. ‘Papa, papa cảm thấy tốt hơn chưa?’
Chắc tôi vừa trải qua một cơn ác mộng vì người tôi đầm đìa mồ hôi.
“Này anh! Art dậy rồi này!” Tôi nghe giọng nói của mẹ tôi cất lên.
Có lẽ việc quay đầu sẽ dễ dàng hơn nếu như tôi lờ đi cơn đau của mình.
“Chào mẹ, mọi người đến đây khi nào thế?” Tôi cố gắng mỉm cười thật tươi.
“Con ổn chứ? Hiệu Trưởng Goodsky không kể gì cho bọn mẹ nghe cả. Làm thế nào mà con lại bị thương nghiêm trọng đến mức này vào những ngày đầu tiên nhập học thế?!” Tôi có thể thấy rằng mẹ tôi rất muốn ôm chặt lấy tôi, nhưng bà ấy kiềm lại sau khi nhận ra thể trạng của tôi.
Em tôi chạy vội đến từ phía bên kia giường và nghiên người vào. “Anh trai!! Anh có sao không? Có đau lắm không?” Mắt tôi mở to hốt hoảng khi nhận ra Ellie đang tính đặt tay lên người tôi, nhưng trước khi con bé có thể thì mẹ tôi đã ngăn nó lại.
“Chưa gì con đã đánh nhau với ai rồi à con trai?” Cha tôi cười khẩy.
“Cha nên thử xem gã kia trông thế nào đi.” Tôi cũng cười lại.
Mẹ tôi thì hốt hoảng khi bắt đầu tưởng tượng người đã gây tôi nhiều chấn thương đến mức này ra sao.
“Cậu ấy chỉ đùa thôi Bà Leywin.” Đi qua cánh cửa là Hiệu Trưởng Goodsky cùng với cả gia đình Eralith, bao gồm cả Tessia, trông tình trạng cô ấy có vẻ tốt hơn tôi nhiều.
“Đ-Đây…” Cha tôi giật mình lùi lại, mẹ tôi hốt hoảng lấy tay che miệng.
“Rất hân hạnh được làm quen, thưa ông bà Leywin.” Alduin Eralith, cha của Tessia và là cựu vương của Elenoir bắt tay cha tôi.
“Bọn tôi luôn muốn gặp gỡ cha mẹ của Arthur. Thật hân hạnh khi cuối cùng cũng có dịp để đích thân gặp cả hai người.” Cựu hoàng hậu của Elenoir và cũng là mẹ của Tessia, Merial Eralith ôm mẹ tôi, trong khi mẹ tôi vẫn còn khá bàng hoàng.
Rồi Merial đến và xoa nhẹ đầu của Ellie. “Chắc cháu là em gái của Arthur nhỉ? Trông cháu đáng yêu quá!”
“T-Tôi vừa thấy cả hai người tại buổi công bố chỉ vài tháng trước…” Kĩ năng giao tiếp của bố tôi bỗng nhiên tụt xuống không phanh trước mặt bọn họ, khiến tôi khá tò mò vì bọn họ không hề phản ứng như thế trước Vua và Hoàng Hậu của Sapin.
“Xin chào. Ta là Virion và ta cũng từng là người chỉ dạy cho con trai cả hai người.” Ông ta nháy mắt tinh nghịch với tôi và bắt tay cha tôi.
Tôi chỉ biết mỉm cười bất lực khi cha mẹ tôi trao đổi ánh nhìn lo lắng với gia đình Eralith, với tôi và cả với nhau.
“X-x-x-xin chào ạ! Cháu tên là Tessia Eralith. Rất hân hạnh đ-được gặp mọi người! Xin hãy tận tâm chăm sóc cháu! Cháu là b-b-bạn thuở nhỏ của Arthur và cháu không chắc Arthur có nhắc về cháu không nhưng cháu đảm bảo là thật!” Tessia cúi gập người đúng 90 độ và giọng cô ấy cứ bấp ba bấp búng vì lo lắng. Cô ấy nhanh chóng đứng thẳng lại và hốt hoảng sửa lại tóc tai mình, tôi có thể thấy mặt cô ấy càng ngày càng đỏ hết cả lên.
Lúc này, cha mẹ có vẻ hơi bất ngờ, nhưng rồi mẹ tôi liếc tôi một phát rồi mỉm cười như thể bà ấy vừa hiểu ra chuyện gì đó, rồi bà cúi xuống nhìn Tessia.
“Chà, cháu là cô gái xinh xắn nhất mà ta từng thấy đấy. Hãy chăm sóc tốt cho con trai của cô nhé. Và cháu biết đấy, Art chuyên gia gây rắc rối rất nhiều, nên cô sẽ yên tâm nếu cô biết Art có người như cháu kề bên, bây giờ và cả trong tương lai nữa.” Mẹ tôi nháy mắt và vuốt nhẹ mái tóc của Tessia.
Tôi chả biết Tess nghe được gì nhưng chắc chắn cô ấy đang suy nghĩ quá nhiều rồi. Đôi mắt mở to cùng gương mặt không thể đỏ hơn được, cô ấy bối rối trả lời với một tông giọng cao hơn cả bình thường “V-VÂNG Ạ!!!”. Cô ấy vừa nói vừa gật đầu lia lịa.
Cha tôi vẫn nghệch mặt ra và chẳng hiểu gì cả, khiến cho tôi chỉ biết rên thầm. Tôi đành phải để mẹ tôi tiếp tục trêu chọc Tessia hiểu nhầm nặng hơn.
Sau khi tôi có thể ngồi dạy, cả mẹ tôi và mẹ Tessia đang cười khúc khích gì đó, và Ellie thì đang bĩu môi vì mẹ tôi bảo Tessia là cô gái đẹp nhất.
“Cảm thấy ra sao rồi nhóc?” Virion ngồi kế bên thành giường và ông ấy vỗ về Sylv. Tessia, người đã hoàn hồn, cũng đến gần với vẻ mặt lo lắng.
“Heh…Giờ à đánh nhau thì chắc kèo cháu vẫn ăn ông được đấy, ông nội.” Tôi cố kiềm lại cơn ho nhưng không thể.
“Tớ thật xin lỗi, Art. Nếu không phải tại tớ, cậu đã không bị…” Tôi ngắt lời cô ấy giữa chứng và đưa tay lên búng nhé vào trán cô ấy.
“Đừng nhăn mặt như thế, Tess. Mặt cậu sẽ xấu đi đấy.” Và dường như đã cạn kiệt sức lực, cánh tay tôi gục xuống, và tôi cũng nằm xuống lại và hít một hơi thật sâu.
“Ông nội, ông có xem qua thử lõi mana của Tess chưa? Mọi thứ thế nào rồi?” Tôi không thể không lo ngại khi tôi biết cô ấy đang trải qua những gì.
Ông ấy chỉ mỉm cười và nói. “May mắn là, cơ thể của con bé có vẻ tương thích tốt với lõi thú hơn cậu ban đầu. Mà nhân tiện thì… thế quái nào mà cậu lại có thể kiếm được lõi của Elderwood Guardian?” Ông ta nghiêng người lại gần hơn và thì thầm với tôi. Ông ấy biết tôi đang giữ bí mật với gia đình tôi nên ông ấy nói chuyện nhỏ đủ chỉ để bọn tôi nghe được..
“Thì tất nhiên là giết một con rồi.” Tôi mỉm cười nham hiểm.
“Cậu đùa hoài… nhỉ… cậu đang đùa đấy phải không? Đừng bảo với ta là cậu thật sự giết chết một con thú mana hạng S ư?” Khuôn mặ nghiêm nghị thường thấy của ông ấy trở nên ngạc nhiên và mặt ông ta ngày càng sát mặt tôi.
“Ông lại gần quá đấy ông nội. Cháu có thể ngửi được ông ăn gì vào hôm qua đấy…khoan. Cháu đã bất tỉnh mấy ngày rồi?” Tôi giật mình không biết bao nhiêu ngày đã trôi qua.
“Theo những gì mà Cynthia nói, có vẻ cậu đã bất tỉnh hơn một ngày rồi đấy. Cậu trễ buổi học thứ hai rồi đó..” Ông ấy thở dài.
“Ời… thế hết được điểm chuyên cần tuyệt đối rồi…” Tôi giả vờ hốt hoảng, khiến ông ấy bật cười.
“Hehe.” Tessia cũng cười khúc khích khi cô ấy đang ngồi bên cạnh giường.
“Tôi đã nói rồi! Tôi là bạn thân của Arthur Leywin! Bọn tôi thân thiết với nhau như anh em vậy! Nếu tôi không được vào thăm cậu ta thì ai được? Tôi đang nói thật đấy!!” Tôi nghe một giọng nói quen thuộc văng vẳng đâu đây và tôi chỉ biết bật cười.
Hiệu Trưởng Goodsky cũng nghe thấy, ra hiệu cho bảo vệ để cậu ấy qua.
“ARTHUR! Ổn chứ anh bạn?” Cậu ta chạy vội về phía tôi, lờ luôn những người khác có mặt trong phòng.
“Ông đến trễ đấy. Có mang theo cái gì để ăn không đấy?” Tôi thở dài, và chỉ biết lắc đầu bất lực.
“Haaa… Tôi đoán ông vẫn khỏe nếu mồm miệng ông vẫn còn lanh lẹ như thế.” Elijah thở phào nhẹ nhõm.
Tôi bắt đầu mỉm cười khi cậu ta bắt đầu nhận thức rằng có những ai đang trong căn phòng này. Khuôn mặt bạn tôi ngay lặp tức biến dạng từ nhẹ nhõm sang khiếp đảm khi cậu ta nhận ra ngoài gia đình tôi thì có cả Hiệu Trưởng học viện và cả gia đình hoàng tộc của Vương Quốc Elenoir đang ở đây.
“Ồ…à…ừm” Miệng cậu ta há hốc không ra lời.
“Hahaha…ây da…haha” Bụng tôi đau quặn lại nhưng tôi không thể ngừng cười được.
“Ông nội, ông và bà Eralith, hãy gặp người bạn thân thiết nhất của cháu, Elijah.”
“R-rất hân hạnh được gặp mọi người! Xin lỗi vì đã cư xử thô lỗi ban nãy!” Elijah ngay lập tức cúi người chào, nhanh đến mức cậu ấy xém nữa làm rớt kính mình.
Sau khi mọi người đã làm quen với nhau, cha mẹ tôi trò chuyện với cha mẹ Tessia ở bên kia phòng. Ông nội Tessia cuối cùng cũng để tôi yên và trò chuyện với Hiệu Trưởng Goodsky sau khi rặng hỏi tôi toàn bộ nội dung câu chuyện và ông ta còn bảo sẽ gặp tôi để bàn bạc thêm.
“Anh trai anh trai. Ai xinh hơn, em hay cô ấy?” Ellie chỉ vào Tess và nhìn tôi với khuôn mặt nghiêm túc.
“Với anh cả hai đều trông xấu quắc.” Tôi nhún vai thờ ơ nhưng rồi tôi cảm thấy cực kì hối hận khi nói thế.
“Ấy đau đau! Bây giờ thì đau lắm đấy!” Tôi rên rỉ khi cả cả hai bọn họ và bấu và vặn miếng da trên tay tôi.
“Tess, như tớ giới thiệu hồi nãy, Elijah là một người bạn thân thiết của tớ. Cả hai nên làm quen với nhau đi.” Tôi nghiến răng nói, với cánh tay vẫn còn đau điếng.
“Thứ lỗi vì tôi chưa hề chính thức giới thiệu bản thân với cậu, tôi là Tessia Eralith, bạn CỰC KÌ THÂN THIẾT NHẤT của Arthur.” Cô ấy chìa tay ra và Elijah bắt tay cô ấy và trả lời, “Tôi là Elijah, là bạn SUPER MEGA SIÊU THÂN THIẾT NHẤT của Arthur. Rất vui được làm quen.” Tôi có thể thấy những tia lửa bắn ra khi bọn họ nhìn nhau chằm chằm.
Tôi chỉ biết đảo mắt và Ellie thì ngồi cười khúc khích. Tôi đã bắt đầu cảm mệt mỏi, hai mí mắt tôi cứ dìu xuống mãi.
Hiệu Trưởng Goodsky có lẽ đã để ý việc này, liền nói với mọi người. “Nào nào mọi người! Tôi nghĩ chúng ta nên cho Arthur nghỉ ngơi đi. Mạng sống của cậu ấy không bị đe dọa, nhưng bây giờ có lẽ cậu ấy đang rất mệt.”
“Con trai, nhớ ghé qua nhà sau khi con hồi phục nhé, được chứ?” Cha tôi nắm tay tôi và nhẹ nhàng bóp chặt trước khi cùng cả nhà ra về.
“Nghỉ ngơi nhiều vào nhé, con yêu?” Mẹ tôi nói trước khi bà ấy ra về. Gia đình Tessia cũng nói lời tạm biệt và theo gia đình tôi ra về.
“Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi nhóc.” Virion vuốt tóc mình và lùa Tessia và Elijah ra ngoài.
“Haa…” Tôi nhìn Sylv đang thiu thiu ngủ.
Khi mà tôi đang chuẩn bị nhắm mắt, tôi nghe tiếng cửa mở ra một lần nữa.
“Cậu để quên thứ gì à, Tess?” Tôi có thể nhận ra cô ấy từ khóe mắt tôi nên tôi chẳng cần phải quay đầu qua.
“Này Arthur…” Cô ấy đến gần tôi và cứ liếc về cánh cửa.
“Hmm?”
“Cậu bảo là cậu không thể di chuyển được cơ thể của mình mà nhỉ?” Tôi có thể thấy cô ấy đang vuốt vuốt mái tóc của mình.
“Chắc tớ chỉ có thể hơi nghiêng đầu mình và nhấc tay lên một tý thôi, mà chi vậy?” Và khi tôi vừa quay đầu qua, đôi mắt tôi mở tôi khi tôi nhận ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Tess chỉ cách tôi vài cm. Tôi chưa hề thấy ánh mắt ấy của Tess trước đây bao giờ, và không lâu sau, tôi có thể cảm nhận đôi môi mềm mại của cô ấy khi cô ấy nhắm mắt.
Cảm giác ấm áp, mềm mại của đôi môi cô ấy trên môi tôi khiến tôi bất ngờ nhưng cơ thể tôi không thể phản ứng được gì. Thay vào đó, tôi có thể thấy một nốt mụt ruồi nhỏ ở khóe mắt trái của cô ấy.
Một đường nước miếng kéo dài từ môi tôi sang môi cô ấy, ánh mắt cô ấy nhìn thẳng vào tôi. Rồi cô ấy nhanh chóng quay đầu và chạy thẳng ra khỏi phòng, để lại tôi một mình ngơ ngác như con nai vàng.
Danh sách chương