GÓC NHÌN CỦA LUCAS WYKES:
“Cái quái gì thế này?” Tôi nhướn mày, nhìn xung quanh bên trong căn phòng thiếu sáng khiến tôi nhớ đến một hầm rượu được xây dựng một cách thô sơ.
Tên pháp sư ngớ ngẩn nhà Ravenpor đã đưa tôi đến đây, hắn nói rằng sẽ có điều khiến tôi quan tâm.
Bình thường tôi sẽ nổi điên lên với tên nhãi đó đi khi hắn ta nói với tôi bằng giọng ngạo mạn như thể hắn đang giúp tôi; nhưng tôi lại khá tò mò, đặc biệt là sau vụ nổ của Tòa nhà Tri-Union vào hôm nay.
“Chào mừng đến với một trong những ngôi nhà “khá khiêm tốn” mà chúng tôi sử dụng để tổ chức các cuộc họp của mình.” Một giọng nói khàn đặc vang lên. Tôi bị bao quanh bởi ít nhất 60 nhân vật trùm đầu, nhưng chỉ có một người ngồi uể oải ở giữa đeo mặt nạ nói với tôi.
Đó là một mặt nạ trắng trơn với hai mắt nhỏ và một nụ cười thô lỗ được vẽ ở vị trí miệng. Mặt nạ khá đơn giản, nụ cười được vẽ đơn giản nhưng mang lại cảm giác khá nham hiểm.
Charles Ravenpor, người ở cạnh tôi, mặc áo choàng trùm đầu, quỳ một chân xuống, kính cẩn cúi đầu.
“Thưa chúa tể, tôi đã mang Lucas Wykes tới như ngài yêu cầu.” Hắn nói với giọng điệu kính trọng.
“Ahh, vậy đây là ngài Wykes nổi tiếng, rất vui vì ngài đã tham gia vào cuộc… viễn chinh nho nhỏ của chúng ta!” Hắn cười, chuyển chú ý sang tôi.
Tôi nhìn xung quanh. “Ta không phải đến đây để tham gia cái gì cả. Ta chỉ vì tò mò thôi, nhưng cũng chẳng có gì ấn tượng lắm. Dù sao thì ngươi là ai? Có vẻ ngươi không phải là học sinh… Đừng nói với ta ngươi là giáo sư?” Tôi chế giễu.
"Sao mày dám! Mày nên biết ơn là bọn tao đã cân nhắc cho một thằng đần như mày tham gia cùng bọn tao!” Một trong những nhân vật trùm đầu bên phải tôi hét lên.
“Một thằng đần?” Tôi lặp lại, cảm thấy mạch máu mình đang co giật trên trán.
Tôi lặng lẽ chuẩn bị một câu thần chú vào người tên dám chế giễu tôi, nhưng trước khi tôi hoàn thành nó, người đàn ông đằng sau chiếc mặt nạ mỉm cười búng ngón tay.
* Pặc *
“AHH!” Tên trùm đầu dám gọi tôi là thằng đần đột nhiên bốc cháy.
Tôi không kìm được mà chậc lưỡi một cái. Ngay cả khi đó là thi triển tức thời, tốc độ của hắn cũng nhanh một cách đáng sợ.
"Nào, nào. Đó không phải điều lịch sự để nói với thành viên mới, phải không?” Người đàn ông đeo mặt nạ vẫn đang uể oải ngồi trên ngai vàng của mình nói, ngọn lửa đã thiêu rụi áo choàng của tên kia và đốt cháy da hắn ta.
“AHHHHH! T-tha thứ cho tôi! Tôi sai rồi. Tôi xin lỗi! Làm ơn” Tên đó vừa van xin vừa cuống cuồng dập lửa. Trong khi đó, những kẻ trùm đầu khác đã sợ đến nỗi không dám giúp hắn. Quay lưng với tên vẫn đang gào thét trong đau đớn, tôi đối mặt với người đàn ông đeo mặt nạ. “Trước khi ta quyết định liệu có tham gia vào giáo phái nhỏ này của ngươi không, ta muốn biết mục đích của ngươi là gì, và tại sao ngươi lại cần ta.”
Tôi không thể cảm nhận được lõi mana của hắn ta, nhưng có vẻ như tôi không cùng đẳng cấp với hắn ta.
“Vì một số lý do mà hiện tại ta không thể tự mình hành động, vì vậy ta cần một số pháp sư có khả năng để hoàn thành kế hoạch của mình. Ngài thấy đấy, ta ghét khi kế hoạch của mình không hiệu quả.” Hắn đưa tay chống mặt, thờ ơ nói.
“Lợi dụng sự vắng mặt của Hiệu Trưởng, chúng ta cần thực hiện ngay trước khi bà ấy quay lại, bởi nếu không tất cả sẽ là vô ích,” Hắn tiếp tục. Sau khi búng ngón tay lần nữa, ngọn lửa đột nhiên biến mất, để lại tên thuộc hạ giãy giụa đau đớn.
“Ta hi vọng ngài hiểu chúng ta có cùng mục đích và ta chỉ nghĩ đơn giản rằng thật tuyệt khi ngài hợp tác với ta, đối với ngài sẽ là một mũi tên trúng hai đích. Tất cả mọi người ở đây đều là những quý tộc bất mãn đã từng tự hào về học viện của chúng ta, nơi mà chỉ dành cho những người của dòng dõi thuần khiết nhất. Mặc dù ngài có thể là một ngoại lệ đặc biệt trong trường hợp này, ta vẫn muốn chúng ta ngồi chung một thuyền.” Hắn trả lời như thể hắn không phải là con người.
“Chưa hết, cái phương châm 'chấp nhận tất cả' mà học viện này tuân theo thật khiến ta buồn nôn; ngài có thấy đúng không ngài Wykes à?” Hắn nói xong thì tất cả nhưng tên trùm đầu còn lại đều gật đầu đồng tình. Từ giọng điệu của hắn, tôi có thể đoán được sau tấm mặt nạ kia, hắn đang nhéch mép cười khinh miệt.
“Ta không quan tâm về việc ngươi có thấy buồn nôn hay không. Đừng có lãng phí thời gian và năng lượng của ta vào mấy thứ cỏn con, chẳng mất chút sức cũng có thể nghiền nát chỗ này. Những tên dân đen có thể đi vào học viện này chẳng khác gì lũ mạo hiểm giả thấp cổ bé họng, phiêu lưu đi khắp nơi mù quáng vung vũ khí ngoài kia sao? Ngay cả những quý tộc được nuôi dưỡng trong điều kiện được nuông chiều nhất cũng không đáng để ta phải phí sức để ý. Nếu đây là tất cả những gì ngươi có thể nói, thì ta không có lý do gì để hạ thấp bản thân mình xuống như một con chó bị buộc xích và nhận lệnh từ ngươi.” Tôi đáp trả hắn rồi quay lưng rời đi.
“Lucas ~ngài thật làm ta đau lòng quá. Làm sao ngài có thể so sánh mình với một loại chó bị buộc vào dây xích?” Hắn ta đưa tay lên che miệng, mỉa mai, như thể hắn ta thực sự ngạc nhiên.
“Có vẻ như những gì ta đã nghe là sự thật. Ngài đúng là một pháp sư kiêu ngạo, coi thường những kẻ hạ đẳng. Nhưng bạn của ngài, Arthur Leywin, không phải hắn đã chứng minh rằng ngài đã sai ư?” Giọng nói trầm khàn đầy châm chọc của hắn khiến tôi không thể không dừng bước.
Tôi quay ngoắt đầu. “Mày dám…”
“Một thằng ngu cũng có thể nhận ra, dù ngài được ca ngợi là thần đồng trong lĩnh vực ma thuật và được ưu ái nuôi bằng thần dược và các phương pháp cường hóa sức mạnh ngay từ khi sinh ra, ngài cũng không phải là đối thủ của đứa trẻ đó, Arthur Leywin.” Hắn đưa tay ra, nhún vai.
Tôi có thể cảm thấy nắm đấm của mình xiết chặt đến trắng bệch không thể phản bác được. Hắn tiếp tục nói.
“Điều đáng buồn là, tên đó còn chẳng thèm cố gắng, có phải ngài vẫn luôn nghi ngờ rằng liệu hắn ta đang che giấu khả năng thật của mình phải không, hahahaha!” hắn ôm chặt bụng bật cười thành tiếng, chân đá trong không trung.
"Mày nghĩ mày là ai?" Tôi gầm gừ.
Cơ thể tôi đã phát sáng vì mana tràn ra từ lõi mana, ở trạng thái sẵn sàng để tấn công hắn, nhưng tôi sẽ không ra tay. Cảm giác đau nhói này bảo với tôi là không thể động vào hắn ta, vì điều đó là bất khả thi.
Không! Tôi là Lucas Wykes của gia tộc Wykes!
Nhưng hắn ta là cái thứ quái quỷ gì? Sao hắn cứ nói như thể hắn đã ở đây suốt thời gian qua và luôn dõi theo chúng tôi?
“Ta đã nói với ngài. Ta chỉ là một ân nhân đơn thuần đến đây để giải cứu vùng đất này.” Hắn vừa nói vừa cường điệu đứng lên, dang hai cánh tay ra.
Ngồi xuống lại trên ngai vàng thô sơ của mình, hắn ta nói tiếp, “Ngài Wykes, ta tin rằng, ngay cả khi quan điểm của chúng ta không giống nhau, chúng ta vẫn có một số loại lợi ích chung trong việc này.”
“Tiếp đi.” Tôi rít lên tùng từ qua kẽ răng.
Hắn phớt lờ mana thuộc tính Hỏa đang bao vây quanh người tôi đang chực chờ phóng ra.
“Sớm thôi, ta sẽ tự tay mình phá vỡ cái kết nối mà bọn chúng vẫn cho là vững chắc như keo sơn giữa ba chủng tộc, nhưng trước lúc đó ta vẫn cần ngài giúp đỡ một tay.” Hắn giải thích.
“Làm thế nào ngươi có thể một mình chia rẽ ba chủng tộc và tại sao ngươi nghĩ điều đó sẽ có ích cho ta? Còn nữa, ngươi nghĩ Hội đồng và các Lances chỉ để trang trí hả?” Tôi phản bác.
“Hiện tại Hội đồng đang bị trói buộc với nhiều thứ khác nhau và ta đã có cách để đảm bảo rằng Hiệu trưởng của ngài không gây bất cứ ảnh hưởng nào. Tôi muốn hỏi ngài điều này – ngài có muốn biết cách làm cho Arthur Leywin thận trọng chiến đấu với ngài bằng toàn bộ sức mạnh của hắn, và ngài thì có được sức mạnh cần thiết để đánh bại hắn ta lúc đó không?” Hắn giơ tay lên, ra dấu gọi tôi lại gần hắn.
“Có được sức mạnh để đánh bại Arthur?” Tôi hỏi, cố kiểm soát biểu cảm của mình để không lộ ra cảm giác bồn chồn lúc này.
“Miễn là ngài đồng ý, ta đảm bảo rằng ngài sẽ có được một sức mạnh mà ngài chưa bao giờ dám nghĩ đến.”
Tôi nhìn những tên trùm đầu đứng xung quanh, bọn chúng có vẻ cũng không khỏi tò mò nhưng lại không dám bộc lộ ra vì e sợ 'kỷ luật' của kẻ đeo mặt nạ.
Điều kiện hắn đưa ra tốt đến không tưởng, khiến tôi vẫn thấy khó tin.
“Nếu những gì ngươi nói là đúng, rằng Arthur đã thận trọng che giấu sức mạnh của hắn như bây giờ thì ngươi định làm gì để khiến hắn dùng toàn bộ sức mạnh để chiến đấu với ta?” Tôi chế giễu, không muốn tin.
“Thật ra khá đơn giản vì đó cũng là một phần trong kế hoạch của ta. Arthur chỉ là một con người, cậu ta rất coi trọng gia đình và bạn bè, đặc biệt là với một người,…” hắn giơ ngón trỏ lên, nụ cười trên mặt nạ vừa hay trung khớp với suy nghĩ nham hiểm của hắn lúc này.
“Tessia Eralith…” Tôi nói thầm, không thể che giấu cái nhếch mép trên khuôn mặt.
"Đúng! Tessia Eralith! Một cô gái Elf! Trong học viện Xyrus linh thiêng này lại để cho một Elf làm thủ lĩnh của các học sinh mà được hay sao?” hắn gầm lên với mọi người để giọng vang vọng trong ngục tối nhỏ.
“KHÔNG!” Một kẻ trùm đầu kêu to rồi tất cả bọn chúng đều đồng loạt gầm lên theo.
“Cô ta có thể chưa ở đây nhưng sớm thôi cô ta sẽ đến, và rất có thể là cùng với Arthur. Ngài không nghĩ rằng nên để công chúa yêu dấu của chúng ta đổ một chút máu để khiến bạn thân của ngài, Arthur, nổi giận hay sao?” Hắn cười khẩy một cái, đôi tay hắn bỗng dưng bốc cháy.
Tôi không bao giờ quan tâm đến công chúa elf ngoài việc thấy cô ta cũng khá hợp khẩu vị của mình. Tôi vẫn để im cho cô ả vì thấy cơ thể cô ta còn chưa trưởng thành, nhưng gần đây có vẻ như có gì đó mờ ám giữa cô ta và Arthur. Tên oắt đó nghĩ mình là ai mà dám trèo cao với một người như công chúa của vương quốc elf?
Hắn chỉ là một tên dân đen thấp hèn.
Tôi bắt đầu trôi theo những cảnh tượng đang hiện hữu trong tâm trí mình, khóe môi không thể khống chế mà từ từ cong lên khi nghĩ đến cuộc sống nhỏ bé quý giá của tên oắt đấy nằm trong tay mình, Arthur - cái tên luôn nghĩ mình giỏi hơn tôi sẽ phải quỳ dưới chân tôi và cầu xin tôi dừng lại.
Thật tò mò liệu hắn có phát điên nếu tôi từ từ làm cô ta chảy máu trước mặt hắn?
“HAHA!” Tôi không thể nhịn cười được nữa. "Con mẹ nó, tại sao lại không cơ chứ?"
Thật đơn giản! Tại sao tôi không nghĩ đến điều đó nhỉ? Tất cả những gì chúng ta cần làm là giết công chúa elf thôi!
Có lẽ tôi sẽ vui vẻ với cô ả một chút trước khi giết cô ta.
Tôi bắt đầu liếm môi, cảm giác máu nóng trong người đang cuộn trào sôi sục.
“Cái quái gì thế này?” Tôi nhướn mày, nhìn xung quanh bên trong căn phòng thiếu sáng khiến tôi nhớ đến một hầm rượu được xây dựng một cách thô sơ.
Tên pháp sư ngớ ngẩn nhà Ravenpor đã đưa tôi đến đây, hắn nói rằng sẽ có điều khiến tôi quan tâm.
Bình thường tôi sẽ nổi điên lên với tên nhãi đó đi khi hắn ta nói với tôi bằng giọng ngạo mạn như thể hắn đang giúp tôi; nhưng tôi lại khá tò mò, đặc biệt là sau vụ nổ của Tòa nhà Tri-Union vào hôm nay.
“Chào mừng đến với một trong những ngôi nhà “khá khiêm tốn” mà chúng tôi sử dụng để tổ chức các cuộc họp của mình.” Một giọng nói khàn đặc vang lên. Tôi bị bao quanh bởi ít nhất 60 nhân vật trùm đầu, nhưng chỉ có một người ngồi uể oải ở giữa đeo mặt nạ nói với tôi.
Đó là một mặt nạ trắng trơn với hai mắt nhỏ và một nụ cười thô lỗ được vẽ ở vị trí miệng. Mặt nạ khá đơn giản, nụ cười được vẽ đơn giản nhưng mang lại cảm giác khá nham hiểm.
Charles Ravenpor, người ở cạnh tôi, mặc áo choàng trùm đầu, quỳ một chân xuống, kính cẩn cúi đầu.
“Thưa chúa tể, tôi đã mang Lucas Wykes tới như ngài yêu cầu.” Hắn nói với giọng điệu kính trọng.
“Ahh, vậy đây là ngài Wykes nổi tiếng, rất vui vì ngài đã tham gia vào cuộc… viễn chinh nho nhỏ của chúng ta!” Hắn cười, chuyển chú ý sang tôi.
Tôi nhìn xung quanh. “Ta không phải đến đây để tham gia cái gì cả. Ta chỉ vì tò mò thôi, nhưng cũng chẳng có gì ấn tượng lắm. Dù sao thì ngươi là ai? Có vẻ ngươi không phải là học sinh… Đừng nói với ta ngươi là giáo sư?” Tôi chế giễu.
"Sao mày dám! Mày nên biết ơn là bọn tao đã cân nhắc cho một thằng đần như mày tham gia cùng bọn tao!” Một trong những nhân vật trùm đầu bên phải tôi hét lên.
“Một thằng đần?” Tôi lặp lại, cảm thấy mạch máu mình đang co giật trên trán.
Tôi lặng lẽ chuẩn bị một câu thần chú vào người tên dám chế giễu tôi, nhưng trước khi tôi hoàn thành nó, người đàn ông đằng sau chiếc mặt nạ mỉm cười búng ngón tay.
* Pặc *
“AHH!” Tên trùm đầu dám gọi tôi là thằng đần đột nhiên bốc cháy.
Tôi không kìm được mà chậc lưỡi một cái. Ngay cả khi đó là thi triển tức thời, tốc độ của hắn cũng nhanh một cách đáng sợ.
"Nào, nào. Đó không phải điều lịch sự để nói với thành viên mới, phải không?” Người đàn ông đeo mặt nạ vẫn đang uể oải ngồi trên ngai vàng của mình nói, ngọn lửa đã thiêu rụi áo choàng của tên kia và đốt cháy da hắn ta.
“AHHHHH! T-tha thứ cho tôi! Tôi sai rồi. Tôi xin lỗi! Làm ơn” Tên đó vừa van xin vừa cuống cuồng dập lửa. Trong khi đó, những kẻ trùm đầu khác đã sợ đến nỗi không dám giúp hắn. Quay lưng với tên vẫn đang gào thét trong đau đớn, tôi đối mặt với người đàn ông đeo mặt nạ. “Trước khi ta quyết định liệu có tham gia vào giáo phái nhỏ này của ngươi không, ta muốn biết mục đích của ngươi là gì, và tại sao ngươi lại cần ta.”
Tôi không thể cảm nhận được lõi mana của hắn ta, nhưng có vẻ như tôi không cùng đẳng cấp với hắn ta.
“Vì một số lý do mà hiện tại ta không thể tự mình hành động, vì vậy ta cần một số pháp sư có khả năng để hoàn thành kế hoạch của mình. Ngài thấy đấy, ta ghét khi kế hoạch của mình không hiệu quả.” Hắn đưa tay chống mặt, thờ ơ nói.
“Lợi dụng sự vắng mặt của Hiệu Trưởng, chúng ta cần thực hiện ngay trước khi bà ấy quay lại, bởi nếu không tất cả sẽ là vô ích,” Hắn tiếp tục. Sau khi búng ngón tay lần nữa, ngọn lửa đột nhiên biến mất, để lại tên thuộc hạ giãy giụa đau đớn.
“Ta hi vọng ngài hiểu chúng ta có cùng mục đích và ta chỉ nghĩ đơn giản rằng thật tuyệt khi ngài hợp tác với ta, đối với ngài sẽ là một mũi tên trúng hai đích. Tất cả mọi người ở đây đều là những quý tộc bất mãn đã từng tự hào về học viện của chúng ta, nơi mà chỉ dành cho những người của dòng dõi thuần khiết nhất. Mặc dù ngài có thể là một ngoại lệ đặc biệt trong trường hợp này, ta vẫn muốn chúng ta ngồi chung một thuyền.” Hắn trả lời như thể hắn không phải là con người.
“Chưa hết, cái phương châm 'chấp nhận tất cả' mà học viện này tuân theo thật khiến ta buồn nôn; ngài có thấy đúng không ngài Wykes à?” Hắn nói xong thì tất cả nhưng tên trùm đầu còn lại đều gật đầu đồng tình. Từ giọng điệu của hắn, tôi có thể đoán được sau tấm mặt nạ kia, hắn đang nhéch mép cười khinh miệt.
“Ta không quan tâm về việc ngươi có thấy buồn nôn hay không. Đừng có lãng phí thời gian và năng lượng của ta vào mấy thứ cỏn con, chẳng mất chút sức cũng có thể nghiền nát chỗ này. Những tên dân đen có thể đi vào học viện này chẳng khác gì lũ mạo hiểm giả thấp cổ bé họng, phiêu lưu đi khắp nơi mù quáng vung vũ khí ngoài kia sao? Ngay cả những quý tộc được nuôi dưỡng trong điều kiện được nuông chiều nhất cũng không đáng để ta phải phí sức để ý. Nếu đây là tất cả những gì ngươi có thể nói, thì ta không có lý do gì để hạ thấp bản thân mình xuống như một con chó bị buộc xích và nhận lệnh từ ngươi.” Tôi đáp trả hắn rồi quay lưng rời đi.
“Lucas ~ngài thật làm ta đau lòng quá. Làm sao ngài có thể so sánh mình với một loại chó bị buộc vào dây xích?” Hắn ta đưa tay lên che miệng, mỉa mai, như thể hắn ta thực sự ngạc nhiên.
“Có vẻ như những gì ta đã nghe là sự thật. Ngài đúng là một pháp sư kiêu ngạo, coi thường những kẻ hạ đẳng. Nhưng bạn của ngài, Arthur Leywin, không phải hắn đã chứng minh rằng ngài đã sai ư?” Giọng nói trầm khàn đầy châm chọc của hắn khiến tôi không thể không dừng bước.
Tôi quay ngoắt đầu. “Mày dám…”
“Một thằng ngu cũng có thể nhận ra, dù ngài được ca ngợi là thần đồng trong lĩnh vực ma thuật và được ưu ái nuôi bằng thần dược và các phương pháp cường hóa sức mạnh ngay từ khi sinh ra, ngài cũng không phải là đối thủ của đứa trẻ đó, Arthur Leywin.” Hắn đưa tay ra, nhún vai.
Tôi có thể cảm thấy nắm đấm của mình xiết chặt đến trắng bệch không thể phản bác được. Hắn tiếp tục nói.
“Điều đáng buồn là, tên đó còn chẳng thèm cố gắng, có phải ngài vẫn luôn nghi ngờ rằng liệu hắn ta đang che giấu khả năng thật của mình phải không, hahahaha!” hắn ôm chặt bụng bật cười thành tiếng, chân đá trong không trung.
"Mày nghĩ mày là ai?" Tôi gầm gừ.
Cơ thể tôi đã phát sáng vì mana tràn ra từ lõi mana, ở trạng thái sẵn sàng để tấn công hắn, nhưng tôi sẽ không ra tay. Cảm giác đau nhói này bảo với tôi là không thể động vào hắn ta, vì điều đó là bất khả thi.
Không! Tôi là Lucas Wykes của gia tộc Wykes!
Nhưng hắn ta là cái thứ quái quỷ gì? Sao hắn cứ nói như thể hắn đã ở đây suốt thời gian qua và luôn dõi theo chúng tôi?
“Ta đã nói với ngài. Ta chỉ là một ân nhân đơn thuần đến đây để giải cứu vùng đất này.” Hắn vừa nói vừa cường điệu đứng lên, dang hai cánh tay ra.
Ngồi xuống lại trên ngai vàng thô sơ của mình, hắn ta nói tiếp, “Ngài Wykes, ta tin rằng, ngay cả khi quan điểm của chúng ta không giống nhau, chúng ta vẫn có một số loại lợi ích chung trong việc này.”
“Tiếp đi.” Tôi rít lên tùng từ qua kẽ răng.
Hắn phớt lờ mana thuộc tính Hỏa đang bao vây quanh người tôi đang chực chờ phóng ra.
“Sớm thôi, ta sẽ tự tay mình phá vỡ cái kết nối mà bọn chúng vẫn cho là vững chắc như keo sơn giữa ba chủng tộc, nhưng trước lúc đó ta vẫn cần ngài giúp đỡ một tay.” Hắn giải thích.
“Làm thế nào ngươi có thể một mình chia rẽ ba chủng tộc và tại sao ngươi nghĩ điều đó sẽ có ích cho ta? Còn nữa, ngươi nghĩ Hội đồng và các Lances chỉ để trang trí hả?” Tôi phản bác.
“Hiện tại Hội đồng đang bị trói buộc với nhiều thứ khác nhau và ta đã có cách để đảm bảo rằng Hiệu trưởng của ngài không gây bất cứ ảnh hưởng nào. Tôi muốn hỏi ngài điều này – ngài có muốn biết cách làm cho Arthur Leywin thận trọng chiến đấu với ngài bằng toàn bộ sức mạnh của hắn, và ngài thì có được sức mạnh cần thiết để đánh bại hắn ta lúc đó không?” Hắn giơ tay lên, ra dấu gọi tôi lại gần hắn.
“Có được sức mạnh để đánh bại Arthur?” Tôi hỏi, cố kiểm soát biểu cảm của mình để không lộ ra cảm giác bồn chồn lúc này.
“Miễn là ngài đồng ý, ta đảm bảo rằng ngài sẽ có được một sức mạnh mà ngài chưa bao giờ dám nghĩ đến.”
Tôi nhìn những tên trùm đầu đứng xung quanh, bọn chúng có vẻ cũng không khỏi tò mò nhưng lại không dám bộc lộ ra vì e sợ 'kỷ luật' của kẻ đeo mặt nạ.
Điều kiện hắn đưa ra tốt đến không tưởng, khiến tôi vẫn thấy khó tin.
“Nếu những gì ngươi nói là đúng, rằng Arthur đã thận trọng che giấu sức mạnh của hắn như bây giờ thì ngươi định làm gì để khiến hắn dùng toàn bộ sức mạnh để chiến đấu với ta?” Tôi chế giễu, không muốn tin.
“Thật ra khá đơn giản vì đó cũng là một phần trong kế hoạch của ta. Arthur chỉ là một con người, cậu ta rất coi trọng gia đình và bạn bè, đặc biệt là với một người,…” hắn giơ ngón trỏ lên, nụ cười trên mặt nạ vừa hay trung khớp với suy nghĩ nham hiểm của hắn lúc này.
“Tessia Eralith…” Tôi nói thầm, không thể che giấu cái nhếch mép trên khuôn mặt.
"Đúng! Tessia Eralith! Một cô gái Elf! Trong học viện Xyrus linh thiêng này lại để cho một Elf làm thủ lĩnh của các học sinh mà được hay sao?” hắn gầm lên với mọi người để giọng vang vọng trong ngục tối nhỏ.
“KHÔNG!” Một kẻ trùm đầu kêu to rồi tất cả bọn chúng đều đồng loạt gầm lên theo.
“Cô ta có thể chưa ở đây nhưng sớm thôi cô ta sẽ đến, và rất có thể là cùng với Arthur. Ngài không nghĩ rằng nên để công chúa yêu dấu của chúng ta đổ một chút máu để khiến bạn thân của ngài, Arthur, nổi giận hay sao?” Hắn cười khẩy một cái, đôi tay hắn bỗng dưng bốc cháy.
Tôi không bao giờ quan tâm đến công chúa elf ngoài việc thấy cô ta cũng khá hợp khẩu vị của mình. Tôi vẫn để im cho cô ả vì thấy cơ thể cô ta còn chưa trưởng thành, nhưng gần đây có vẻ như có gì đó mờ ám giữa cô ta và Arthur. Tên oắt đó nghĩ mình là ai mà dám trèo cao với một người như công chúa của vương quốc elf?
Hắn chỉ là một tên dân đen thấp hèn.
Tôi bắt đầu trôi theo những cảnh tượng đang hiện hữu trong tâm trí mình, khóe môi không thể khống chế mà từ từ cong lên khi nghĩ đến cuộc sống nhỏ bé quý giá của tên oắt đấy nằm trong tay mình, Arthur - cái tên luôn nghĩ mình giỏi hơn tôi sẽ phải quỳ dưới chân tôi và cầu xin tôi dừng lại.
Thật tò mò liệu hắn có phát điên nếu tôi từ từ làm cô ta chảy máu trước mặt hắn?
“HAHA!” Tôi không thể nhịn cười được nữa. "Con mẹ nó, tại sao lại không cơ chứ?"
Thật đơn giản! Tại sao tôi không nghĩ đến điều đó nhỉ? Tất cả những gì chúng ta cần làm là giết công chúa elf thôi!
Có lẽ tôi sẽ vui vẻ với cô ả một chút trước khi giết cô ta.
Tôi bắt đầu liếm môi, cảm giác máu nóng trong người đang cuộn trào sôi sục.
Danh sách chương