Thời gian trôi qua mười mấy năm, nàng từ một tiện dân thấp hèn trở thành trí thức giả của quốc gia, tiếp nhận vô số sự tôn sùng và cung kính của vô số người, không ai biết được nàng rốt cuộc phải trả giá bao nhiêu. Thế nhân đều biết, trí thức giả của Ninh Quốc, bạch y thịnh thiên hạ. Mưu trí như quỷ, tính toán không bao giờ bỏ sót bất cứ thứ gì.

Nàng không còn là Minh Hoàn khi cố quốc tiêu vong, chỉ có thể chật vật chạy trốn, thời gian mười mấy năm mài giũa nàng thành ngọc.

Đi xung quanh mấy nước để tính kế, bày binh bố trận, dùng bàn tay trắng kích thích, nhẹ giọng nói bừa dẫn động thế cục của toàn bộ thiên hạ. Làm cho toàn bộ thiên hạ trở nên đại loạn, loạn thế bắt đầu, rối ren trùng trùng, mà nữ tử tuyệt thế vô song như vậy sau khi đạt thành mong muốn, lúc tuổi tác đẹp nhất từ thành lâu cố quốc nhảy xuống mà chết.

Đây là một nhân vật rất phức tạp, trong phim công chúa Minh Hoàn xuất hiện khi toàn thiên hạ đều biết rõ, váy thanh y, tóc đen bay bay, ôn tồn nói chuyện trách trời thương dân, nhưng ẩn ở phía sau sự ngưỡng mộ của toàn thế giới, lại là một mặt hoàn toàn khác biệt.

Nàng thanh khiết như liên, lại lạnh nhạt ngạo nghễ, vì báo thù mà đẩy cả thiên hạ vào trong loạn thế. Nhưng nàng cũng mềm yếu, cho nên mới có chuyện nhảy xuống thành trì sau khi xong việc.

Và những gì cô phải diễn chính là cảnh công chúa Minh Hoàn sau khi báo thù và trở về cố quốc.

An Đóa đang suy nghĩ rốt cuộc nên diễn giải một nhân vật như vậy ra sao, mười mấy năm trước Minh Hoàn đơn thuần tươi đẹp, mười mấy năm sau Minh Hoàn nội liễm thấu đáo. Lúc đại thù được báo, nỗi hận đè nén hơn mười năm cuối cùng cũng tiêu tan, nàng nên cảm thấy như thế nào?

Thử vai trong sân vẫn đang tiếp tục, Ôn Lăng ngồi trái giám khảo Tịch nhìn các nghệ sĩ đang thử vai giữa sân, kỹ thuật diễn ngây ngô, động tác khoa trương non nớt đến cực điểm, cô ta nhìn vài giây thì dời ánh mắt lên trên người An Đóa.

Người trong suốt dõng dạc muốn thử vai Minh Hoàn này chỉ mặc một áo thun đơn giản màu trắng, quần jean màu lam nhạt, trên mặt chỉ có một lớp trang điểm nhẹ nhàng nhợt nhạt. Nhưng cho dù đơn giản tới cực hạn như vậy, lúc cô ngẩng đầu lên cặp mắt tươi đẹp đầy sương mù sẽ tự động hấp dẫn ánh mắt của mọi người, giống như cô vốn nên là nữ vương ở trong sân, lực chú ý vốn dĩ là nên dừng trên người cô.

Ôn Lăng nhíu nhíu mày, lắc đầu bỏ qua ảo giác không thể hiểu được kia, chỉ là một nghệ sĩ nhỏ mới ra lò, làm sao có thể có được khí thế như vậy? Thu hồi ánh mắt, cô đảo mắt nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh, hơi hơi mỉm cười nhẹ giọng hỏi: "Bạch tiên sinh, anh cảm thấy cô ấy sẽ thông qua vòng thử vai chứ?"

Người đàn ông nghe thấy vậy mở mắt nhìn An Đóa cách đó không xa, lại không có biểu tình gì thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt trả lời: "Cô ấy còn chưa thử, bất cứ kết luận gì cũng không có tác dụng."

Ôn Lăng sửng sốt, ngay lập tức lộ ra một chút xấu hổ, còn muốn đáp lời thì thấy người đàn ông đã nhắm mắt bày ra bộ dáng cự tuyệt nói chuyện với cô ta, thất vọng trong mắt loé lên rồi biến mất, Ôn Lăng lại nhìn về giữa sân thử vai một lần nữa.

Tất nhiên chín người này không ai có thể làm đạo diễn Vương hài lòng, sau khi chín người thử vai xong, sắc mặt vốn dĩ đã không tốt sau khi phê bình chín phần biểu diễn càng thêm âm trầm, chờ đến khi nhân viên công tác thông báo An Đóa thử vai, ông ấy nhíu mày hừ một tiếng nhìn về An Đóa đang đi đến giữa khu thử vai.

Bĩu môi, ông ấy cũng muốn nhìn xem cô nhóc này muốn diễn như thế nào!

An Đóa hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và nghĩ về cuộc đời rối ren của công chúa Minh Hoàn hơn hai mươi năm ngắn ngủi trải qua, lúc này người trí thức giả vốn chỉ tồn tại trên trang giấy đã sống động hiện lên trong tâm trí cô, tình yêu, sự hận thù, ẩn nhẫn, đau đớn, sự chần chờ khi dùng bàn tay dao động thế cục thiên hạ, sự quyết tuyệt của nàng cũng dần dần hiện lên.

Giờ khắc này, sự ồn ào của hội trường thử vai dần dần lùi xa, thứ hiện ra trước mắt chính là một Hoàng cung cố quốc vẫn nặng nề uy nghiêm theo năm tháng. Tường thành màu đỏ son, mang theo những phiến ngói đầy dấu vết tháng năm. Lông mi cong vút nhẹ nhàng run rẩy, An Đóa chậm rãi mở mắt ra, con ngươi đầy sương mù lúc này trở nên mát lạnh bằng phẳng, lông mi khẽ run, thân hình gầy gò thẳng tắp, ánh mắt đảo qua đại sảnh thử vai mang theo chút lưu luyến.

Gạch ngói này, cây cối này, thậm chí là thụy thú có móng vuốt dữ tợn ở góc cung điện uy nghiêm, những cây trụ màu đỏ son tươi đẹp như thế, ngay cả những thềm đá đi đến đại điện cũng làm nàng nhớ lại năm đó phụ hoàng ôm mình đi qua nơi này. Bên cạnh là huynh trưởng dong dài trách cứ nàng chạy loạn bị thương, gương mặt uy nghiêm của phụ hoàng tràn đầy sắc mặt hiền từ, nhẹ nhàng ôm sống lưng nàng an ủi, mà trên gương mặt của nàng còn treo nước mắt, thút tha thút thít nức nở khóc, trong lòng chột dạ lo lắng chốc nữa mẫu hậu sẽ trách phạt.

Tất cả mọi thứ đều quen thuộc như vậy, chỉ cần ngửi nhẹ nàng cũng có thể cảm nhận được thứ mùi đã hòa theo dòng chảy năm tháng vẫn chưa tan, đó là hương vị thuộc về gia đình, cũng là âm thanh kêu gọi nàng của tòa cung điện cổ xưa này sau nhiều năm.

Hiện trường thử vai vốn đang ồn ào bàn tán nói chuyện không ngừng không biết từ lúc nào đã an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều dừng trên người An Đóa, rõ ràng vẫn là một người ăn mặc đơn giản, nhưng lúc này nhìn chằm chằm mắt cô, trong lúc hoảng hốt tất cả mọi người đều từ trong mắt cô nhìn về thời đại kim qua thiết mã, chiến hỏa không ngừng kia.

Tiểu La đang đứng trong góc gõ chữ đăng Weibo hô hấp dồn dập, động tác trên tay dừng lại, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm giữa sân, trái tim nhịn không được đập lên thình thịch.

Minh Hoàn!

Minh Hoàn, nữ thần của cô ấy!

Kết quả của sự kích động chính là vừa không chú ý đã đăng lên một tin tức toàn 'a a a a a'..

Những người ôm di động và máy tính vây quanh Weibo của [Ta phải gả cho nữ thần Minh Hoàn] để xem những gì xảy ra kế tiếp trong buổi thử vai có hàng trăm nghìn âm thanh, mắng mỏ liên tục bình luận xuống.

Liếm bình một vạn năm: Mẹ kiếp, lâu chủ có chuyện gì thế, cô uống nước bị nghẹn đến nói lắp cần tôi vỗ cho không?

Yêu Quý Từ nhất: Tôi muốn xem thử vai, tôi không muốn xem lâu chủ đâu~~~

Một hàng cò trắng bay lên trời: Lâu chủ cái quỷ gì, cởi quần rồi cô lại cho tôi xem cái này?

Hai mắt Tiểu La sáng trưng nhìn An Đóa ở trong sân, luyến tiếc cắn môi, cho đến vài giây sau mới nhớ ra Weibo của mình, cúi đầu đã nhìn thấy những bình luận mắng cô ấy nhanh chóng bỏ qua, tăng tốc gõ một loạt chữ.

Ta phải gả cho nữ thần Minh Hoàn: Lâu chủ đang xem thử vai! A a a, nữ thần của tôi còn sống, nàng cuối cùng cũng sống lại! Tôi cảm thấy cuộc đời của mình giờ chết cũng không đáng tiếc.

Nói xong nhanh chóng đăng xuất ra khỏi Weibo, nhét điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu nhìn không chớp mắt vào giữa sân, tuy mới bắt đầu biểu diễn, An Đóa thậm chí còn chưa nói gì, nhưng cô ấy cảm thấy bây giờ đứng ở trong sân chính là Minh Hoàn, đây chính là công chúa Minh Hoàn ôm huyết hải thâm thù trên lưng lại thanh linh khuynh tuyệt.

Vừa rồi có người nói kỹ thuật cô không tốt đều là cái quỷ gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện