Ánh sáng mặt trời chói mắt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trên cửa sổ có vài loại cây xanh tươi tốt ở dưới ánh mặt trời giống như phỉ thúy, xuyên qua bức màn trắng, phảng phất chiếu vào người cô gái đang hôn mê trên giường bệnh.

Cô khoảng hai mươi mấy tuổi, sắc mặt trắng bệch, cánh môi nhợt nhạt, dưới đôi mắt nhắm chặt là một đôi lông mi cong vút, thi thoảng cau mày như đang gặp ác mộng, biểu tình hoảng sợ không bình tĩnh.

Đột nhiên, thân thể của người trên giường run lên, cặp mắt nhắm chặt rốt cuộc cũng đã mở ra, mờ mịt cảnh giác nhìn bốn phía.

"Răng rắc." Một âm thanh nhỏ vang lên, cửa phòng bệnh được người mở ra, y tá cầm bình truyền dịch tiến vào thấy cô đã tỉnh, dịu dàng cười cười: "Tỉnh rồi à, còn chỗ nào không thoải mái không em?"

An Khanh khó chịu muốn động đậy, lại phát hiện trên đầu truyền đến một sự đau đớn bén nhọn, chân mày nhăn lại, khó khăn phun ra hai chữ: "Đau quá."

Y tá vừa thấy biểu tình của cô vội vàng an ủi: "Đừng động loạn, phần đầu của em đã chịu va chạm nghiêm trọng trong một vụ tai nạn xe cộ, vừa mới phẫu thuật không được bao lâu, đang trong thời gian quan sát không thể động loạn được."

An Khanh nhíu mày, đầu óc hỗn loạn nghe thấy mấy chữ tai nạn xe cộ, sau đó lộ ra một thần sắc khó hiểu cổ quái, chẳng lẽ do Lâm Thần muốn che giấu việc cô xảy ra chuyện nên mới nói là tai nạn xe cộ?

Nhưng làm sao có thể?

Bác sĩ chẳng lẽ không kiểm tra ra, còn nữa nếu Lâm Thần dám đẩy cô làm sao có thể đưa cô tới bệnh viện được? Trong lòng loạn lên không ngừng, An Khanh theo bản năng nhìn vào bên trong, lại phát hiện không có bóng người. Kể cả là trợ lý hay người đại diện của cô, đều không có ở đây.

Y tá thay bình truyền dịch, phát hiện cô nhìn quanh bốn phía, nghĩ đến cuộc điện thoại bị cắt đứt trước đó, có chút đau lòng cho cô gái trên giường, an ủi: "Đồng nghiệp của em bảo em cần phải tĩnh dưỡng cho tốt, bao giờ anh ta sẽ qua thăm em."

An Khanh nhíu chặt mày, càng ngày càng cảm thấy không thích hợp. Cô gặp chuyện không may, người đại diện và trợ lý của cô sao có thể không tới? Còn có việc cô vừa mới về nước đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu, việc lớn như vậy thì hiện tại chắc dư luận đã xôn xao vô cùng. An Khanh căng thẳng mím môi, khó có thể ngăn lại chút bực bội và mệt mỏi dâng lên.

Đúng vào lúc này, cơ thể cô đột nhiên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về y tá cầm đồ chuẩn bị rời đi: "Tôi.."

"Sao thế?" Y tá nghĩ rằng cô có chỗ nào khó chịu, quan tâm hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái à, em đã hôn mê hai ngày, vừa mới tỉnh dậy sẽ có chút không thích ứng kịp, chị đi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho em nhé."

An Khanh nghe thấy vậy, trong lòng nhảy dựng lên, cánh môi khô khốc nói: ".. Hai ngày." Biểu tình của người y tá quá mức bình tĩnh, trên mặt ngoại trừ nụ cười dịu dàng với sự thương hại mơ hồ cũng không có biểu tình gì khác.

Nhưng vì quá mức bình tĩnh mới không thích hợp. Trong lòng An Khanh có chút hốt hoảng. Gương mặt cô đã đạt được giải thưởng quốc tế lớn, không có khả năng không ai nhận ra cô, lý trí nói cho cô biết người này không nên bình tĩnh như vậy.

Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, sắc mắt vốn dĩ đã trắng bệch lại càng trở nên khó coi, y tá hoảng sợ vội vàng gọi vài tiếng, thấy biểu tình của An Khanh hoảng hốt không có phản ứng gì vội chạy ra ngoài gọi bác sĩ, mà An Khanh nằm trên giường vô lực he hé miệng, ánh mắt hoảng hốt nhìn về cánh tay trái đang truyền dịch, sau đó đồng tử co rụt lại, vô cùng khiếp sợ.

Trong giây lát cô giãy giụa ngồi dậy, tháo dây truyền dịch ra khỏi tay rồi xuống giường, lại nghe thấy tiếng hét ở phía cửa, sau đó cả người cô đã bị đè lại, thanh âm y tá nôn nóng vang lên bên tai cô: "Đừng loạn động, cơ thể của em còn chưa hồi phục không thể loạn động như vậy được."

"Tránh ra." Thanh âm của An Khanh khàn khàn, cực lực giãy giụa muốn tránh y tá ra, biểu tình trên mặt hoảng loạn cùng với không thể tin, lớn tiếng quát: "Tránh ra cho tôi!"

Bác sĩ vội vàng đi đến thì nhìn thấy An Khanh đang giãy giụa không ngừng trên giường bệnh, động tác càng ngày càng kịch liệt, vội vàng nói: "Dùng thuốc an thần."

Y tá bên cạnh vội vàng đi lên hỗ trợ đè hai chân An Khanh lại: "Đừng loạn động, em mới phẫu thuật xong đang trong lúc dưỡng bệnh không thể tùy ý xuống giường."

"Tránh ra, các người đều tránh ra cho tôi." An Khanh khoa tay múa chân muốn đẩy mọi người ra, lại bị bọn họ đè lại không thể động đậy, bác sĩ nhân cơ hội tiêm thuốc an thần vào cơ thể cô, cả người An Khanh cứng đờ, trước khi ngã xuống thấy được màn hình TV màu đen ở phía đối diện rõ ràng hiện ra hình dáng của cô.

Cái trán được bọc bởi năng gạc, gương mặt tái nhợt, tóc dài màu đen hơi uốn bởi vì giãy giụa mà tán loạn ra ngoài, đôi mắt đào hoa vốn nên tỏa sáng giờ phút này trống rỗng vô hồn, trên gương mặt nhu hòa là vẻ kinh sợ khó có thể tin, sau đó thuốc an thần đã ngấm, cô lại một lần nữa chìm vào bóng tối.

Trong mơ là một mảnh đen nhánh, một cầu thang xóc nảy, cái cảm giác đau đớn như có dòi trong xương ập tới, cặp mắt dữ tợn đỏ tươi của Lâm Thần phóng đại trước mắt cô. Ác mộng như bóng với hình, hình ảnh đôi cẩu nam nữ giao triền trên giường, sau đó là hình ảnh Lâm Thần hoảng loạn vặn vẹo chui vào trong đầu cô, kích thích cô phát điên lên.

Trong giây lát mắt đột nhiên mở ra, lọt vào tầm mắt là ánh đèn trắng bệch, ngoài cửa sổ là bầu trời đêm đen nhánh có vài ngôi sao. An Khanh tâm thần bất định mờ mịt mở to mắt, biểu tình cứng đờ.

"Tỉnh rồi à, hiện tại em thấy thế nào rồi?" Y tá chờ đợi ở bên cẩn thận dò hỏi, một bên chú ý biểu tình của cô, đề phòng cô phát cuồng thêm lần nữa.

Nhìn An Khanh lắc đầu một cách máy móc, y tá nhẹ nhàng thở ra: "Em bây giờ có thể ăn một ít thức ăn lỏng, em ăn cháo loãng nhé?"

Cô gái sắc mặt tái nhợt tinh xảo nằm trên giường bệnh rốt cuộc cũng đã phản ứng lại, ánh mắt dừng lại trên người y tá, khàn khàn nói: "Cám ơn."

Y tá vội vàng cười: "Không cần cám ơn, đêm nay vừa đúng lúc chị trực ban, em có yêu cầu gì cũng có thể nói với chị."

An Khanh gật đầu, máy móc nói: "Cám ơn."

Y tá rất nhanh đã bưng một chén cháo loãng ấm áp đi vào, bón cho cô ăn được hơn một nửa An Khanh đã lắc đầu tỏ vẻ không ăn nữa, trầm mặc nhìn cái tay tinh tế, trắng nõn, mềm mại đang truyền dịch của mình, làn da mang theo chút tinh tế của những cô gái nhỏ, mu bàn tay trắng nõn trơn trượt kích thích tâm thần không thể ổn định của cô, mím môi nỗ lực làm thanh âm của mình trở nên bình tĩnh: "Có thể cho tôi mượn cái gương không?"

"Gương?" Y tá sửng sốt, sau đó an ủi cô: "Đương nhiên là được, chị đi lấy cho em ngay, em yên tâm trên mặt em không có bất cứ vết thương gì, vẫn xinh đẹp như trước."

An Khanh căng thẳng mím môi, lại không biết nên nói gì, chẳng lẽ nói muốn nhìn xem gương mặt này có phải là mình hay không à? Câu hỏi này quá mức hoang đường, nói ra chỉ sợ sẽ coi như cô chịu va chạm sinh ra ảo giác, mắc bệnh tâm thần.

Rất nhanh y tá đã trở về, cô ấy đưa một cái gương nhỏ đến trước mặt An Khanh, cười cười nhẹ nhàng nói: "Em nhìn đi, chị đã nói trên mặt em không có vết thương nào cả mà, chỉ là mất máu nhiều sắc mặt hơi trắng, chờ sau khi xuất viện bồi bổ lại thì sẽ khôi phục lại."

Trong khung gương nhỏ màu hồng phấn lộ ra một gương mặt trẻ tuổi, hấp dẫn ánh mắt của người khác, khuôn mặt bé bằng bàn tay, cái mũi tinh xảo, một đôi mắt đào hoa hơi cong cong như say, nhưng lúc này giữa cặp mắt xinh đẹp kia lại là sự tuyệt vọng không thể kìm nén được.

* * *

Lời của editor: Do hôm nay là ngày đầu nên mình up hai chương cho các bạn nha ❤️

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện