Ăn cơm trưa xong, cô mang theo Roman đi dạo xung quanh phim trường một vòng để quen thuộc hoàn cảnh, những phố lớn ngõ nhỏ quen thuộc cô đều rõ ràng làm cho Roman vừa tò mò lại nghi hoặc. Rõ ràng đều là lần đầu tiên tới phim trường, vì sao cô lại quen thuộc như lòng bàn tay?
An Đóa thần bí chớp mắt, chỉ cười không nói, chờ đến khi đi dạo một thời gian dài, mới đi từ khu phố lớn ngõ nhỏ cảm khái cảnh còn người mất quay lại khách sạn.
Tiểu La đang cầm kịch bản quay phim buổi chiều đứng ở đại sảnh chờ An Đóa thì thấy cô bước vào, hai mắt sáng ngời vội vàng ra đón, ngữ khí vui sướng như chim sơn ca: "Nữ thần, cô đã về rồi, đây là kịch bản cụ thể cảnh quay chiều nay của cô."
Bước chân của An Đóa cứng lại, làm như không nghe thấy hai chữ làm mí mắt cô run lên, nhận lấy rồi cong môi cười, nói: "Làm phiền cô rồi."
"Không phiền chút nào." Tiểu La nháy mắt, hai mắt giảo hoạt sáng lấp lánh: "Đây là việc mà tôi xin phép đạo diễn giao cho mình đấy." Nói xong dương dương đuôi lông mày đắc ý nhìn An Đóa, thấy mình có hơi vênh váo, vội vàng đè khoé môi xuống, chờ mong nhảy nhót nói: "Nữ thần, chiều nay cô phải đối diễn cùng với anh Lý đấy, cô nhất định phải cố lên nhé, nghiền áp tất cả những người xem thường cô, vả mặt bôm bốp quay lại." Nói xong còn cầm tay cô cổ vũ.
An Đóa nhìn Tiểu La đang hưng phấn vô cùng có chút dở khóc dở cười, nhanh chóng che đi vạch đen trên khoé mắt: "Tôi sẽ cố gắng."
Lần đầu tiên cô biết một nhân vật trong thế giới tiểu thuyết ảo tưởng lại có mị lực lớn như vậy, có thể khiến cho người từng gây khó dễ cho cô thành một fan não tàn, thực sự là.. An Đóa không biết hình dung loại cảm giác này như thế nào, nhưng cảm giác vô cùng kinh ngạc mới lạ thì có. Fans trước kia của cô đều là fans của phim, kiểu fans như Tiểu La đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Tiểu La hưng phấn cực kỳ, kích động muốn tiếp tục nói thêm, thì điện thoại đột nhiên vang lên, cô ấy vội vàng im lặng nhận điện, trong loa truyền tới âm thanh nóng giận trung khí vô cùng của chú cô ấy: "Bảo con đưa đồ đến Bắc Cực hay Hệ mặt trời à? Đưa xong rồi có chạy khắp nơi không đấy, còn không nhanh chóng trở về làm việc đi."
Sắc mặt Tiểu La tối sầm, phồng mặt bĩu môi lải nhải: "Con làm gì chạy khắp nơi, vừa mới mang đến đấy. Chú, chú lại buộc tội con, cẩn thận con mách cô là chú đe dọa con." Tuy cô ấy nói như vậy, nhưng vẫn ngẩng đầu không tiếng động tiếc nuối phất phất tay với An Đóa, nhanh chóng xoay người chạy về đoàn phim. Dù sao thì đoàn phim mới khởi quay chưa được bao lâu, công việc các loại vô cùng bận rộn, đạo diễn Vương tuy là chú cô ấy, nhưng cô ấy cũng không thật sự lười biếng.
Thấy Tiểu La chạy như bay ra khỏi khách sạn, An Đóa nắm chặt tờ kịch bản hơi mỏng thu hồi ánh mắt cùng Roman đi về phòng. Mở trang đầu tiên của kịch bản, khi nhìn thấy cốt truyện buổi chiều phải quay, cô tự mình nghiền ngẫm, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi trên sô pha nghiêm túc đọc kịch bản.
Roman thấy cô chìm đắm đọc kịch bản, cố hết sức không phát ra âm thanh thu thập những đồ vật chiều nay phải mang đi, lúc này mới cầm di động đăng nhập Weibo vào xem Weibo của An Đóa. Lúc nhìn thấy những bình luận phỉ báng ghê người kia, tức giận cắn môi.
Lúc chưa tiếp xúc với An Đóa, cô ấy cũng từng hoài nghi giống như trên mạng, An Đóa có phải dựa vào thủ đoạn không chính đáng nào đó nhận được vai Minh Hoàn này. Nhưng sau khi làm việc bên người An Đóa, mới biết được những chân tướng trên mạng khoa trương như thế nào.
Mấy ngày tiếp xúc với An Đóa, cô vẫn luôn ở nhà nghiên cứu kịch bản, những cái tin tức như 'gần đây cùng đạo diễn ăn cơm', 'cùng một nhà đầu tư nào đó đi khách sạn' đều là vô căn cứ. An Đóa nhỏ hơn cô ấy hai tuổi nỗ lực như thế nào, cô ấy hiểu rất rõ. Trên cuốn kịch bản dày đặc những chú thích đánh dấu, gặm đi gặm lại tiểu thuyết 《Chiến Đông Phong》vĩ đại mấy trăm vạn chữ.
Ở chung mấy ngày, cô ấy đã giúp An Đóa thử diễn, cô ấy tuy không phải người chuyên nghiệp, nhưng đã thử diễn rất nhiều lần, cũng hiểu rõ kỹ thuật diễn xuất của An Đóa. Trả giá lớn như thế nào cô ấy cũng rõ ràng, những người trên mạng nói cô đi cửa sau là cái quỷ gì!
Con người đều rất bất công, chưa tiếp xúc với An Đóa cô ấy chỉ cười cười khi nhìn thấy tin tức trên mạng, nhưng sau khi tiếp xúc với An Đóa nhìn thấy những tin tức phỉ báng như vậy cô không thể không tức giận. Roman lén nhìn An Đóa ngồi trên sô pha, sườn mặt chuyên chú nhu hòa, ngón tay đặt trên kịch bản đọc vô cùng nghiêm túc.
Trong lòng Roman hừ một cái, chờ đến khi bộ phim được công chiếu, cô ấy thật muốn nhìn xem những người này còn có thể nói gì. Đăng xuất khỏi Weibo, nhét điện thoại vào trong túi, Roman ôm bút ký trợ lý của mình cũng trở nên nghiêm túc.
Chị An nỗ lực như vậy, cô ấy cũng không thể để chị ấy mất mặt.
Ánh sáng mặt trời của Dung Thành xán lạn vô cùng, khi An Đóa đội mũ lưỡi trai đến đoàn phim, toàn bộ phim trường đã bố trí gần xong. Ánh mặt trời quá chói chang, không ít diễn viên đều đang nghỉ ngơi ở khu tạm nghỉ. Hoặc là đang xem kịch bản, hoặc ngồi buôn chuyện, chợp mắt, thấy An Đóa đến chỉ nhìn một cái rồi thôi, tiếp tục làm việc của mình, bộ dáng làm lơ này đã thể hiện rõ thái độ của bọn họ.
Trên mặt An Đóa vẫn là nụ cười ngoan ngoãn nhu hòa, không hề có sắc mặt gì khác đi tới. Ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua, đầu tiên là đi đến trước mắt các lão tiền bối, cung kính chào hỏi: "Xin chào Chu lão sư, Lữ lão sư."
Chu Đồng và Lữ San đều là nghệ sĩ thế hệ trước, trên người mang sự đoan chính của thế trước, cho nên rất không vui khi nghệ sĩ mới không ổn trọng và ngả ngớn, so với những nghệ sĩ trê dùng thủ đoạn không chính đáng thượng vị bọn họ càng thưởng thức những nghệ sĩ bằng thực lực mà đi lên. Mấy ngày nay tin tức của An Đóa xôn xao trên mạng, tất nhiên sẽ không có sắc mặt tốt với cô.
Nhưng giới giải trí cố tình là một địa phương quái dị, nhìn qua thì vô cùng lộn xộn nhưng so với bất cứ công việc nào chú trọng bối phận nhất, cho dù biết hai người có ý kiến với mình, An Đóa cũng căng da đầu đi tới chào hỏi.
Chu Đồng dừng cuộc nói chuyện ngẩng đầu nhìn cô một cái, vẫn duy trì lịch sử gật đầu nói: "Chào cô, cô hôm nay mới tới đoàn phim à?"
Thái độ này làm An Đóa nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói: "Đúng vậy, hôm nay tôi mới đến đoàn phim. Thời tiết hôm nay quá nóng, hai vị lão sư có muốn uống một ly đồ uống lạnh không." Nói xong, cô vội vàng lấy từ trong tay Roman ra hai ly nước đá.
Thấy An Đóa cũng không bày ra bộ dáng ương ngạnh, biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, sắc mặt Chu Đồng hòa hoãn, cười cười nói: "Vậy thì cảm ơn cô."
Đây là đã tiếp nhận rồi.
An Đóa vội vàng đặt hai ly nước lên bàn, Lữ San quét mắt nhìn cô một cái, cầm lấy ly nước uống một ngụm, sau đó nói thẳng: "Đã đến đoàn phim phải diễn cho thật tốt, đừng nghĩ mấy thứ lung tung, tôi luyện kỹ thuật diễn xuất của chính mình mới là quan trọng nhất."
An Đóa vội vàng ngoan ngoãn gật đầu, Chu Đồng nhìn thấy trong tay của Roman có một hộp nước đá lớn, cười cười nói: "Chiều nay có suất diễn của cô, nhớ phải diễn thật tốt." Nói xong quay đầu tiếp tục nói chuyện với Lữ San, hiển nhiên là đang nói với cô đi làm việc của mình, không cần để ý tới bọn họ.