Khói mù trong mắt Lâm Thần đột nhiên loé lên rồi biến mất, ngẩng đầu thì mặt đã đầy ý cười, theo thói quen ôm lấy eo người phụ nữ hôn cô ta một cái, cùng cô ta ngồi xuống sô pha, mỉm cười trấn an: "Trong thời gian này anh bận bao nhiêu chẳng lẽ em không biết, lại nói không kiếm tiền thì sau này nuôi em như thế nào."

Người phụ nữ che miệng cười khanh khách, chớp mắt yêu kiều chui vào lồng ngực anh ta, đắc ý nâng cằm lên: "Biết anh bận cho nên người ta không phải đã đến thăm anh rồi à? Lâu lắm không gặp anh Lâm, anh có nhớ em không?"

Nụ cười của Lâm Thần cứng đờ, qua loa trả lời: "Đương nhiên là nhớ em rồi." Nói xong, giọng trầm xuống, ám chỉ nói: "Nhưng hiện tại là thời kỳ đặc biệt, việc của chúng ta không được để lộ ra, đây không phải sẽ trở thành nhược điểm cho người khác nắm bắt hay sao?"

"Em biết rồi." Người phụ nữ cười cười, gương mặt tươi cười dần phai nhạt, cũng không dính người như đã biểu hiện trước đó, dựa vào lồng ngực Lâm Thần dùng ngón tay chọc chọc, ý vị thâm trường thở dài: "Cho nên không phải người ta đã ngoan ngoãn chờ ở đây rồi sao, lại nói em yêu anh như vậy, làm sao có không để ý sau khi bị công khai thì sẽ bị mọi người vây công chứ. Nếu không phải thật sự không có biện pháp, người ta cũng sẽ không tới nơi này tìm anh." Nói xong, cô ta ngẩng đầu cắn môi thê lương nói: "Anh Lâm, anh không biết đâu, em gần đây sợ tới mức đêm cũng ngủ không yên, chỉ cần vừa nhắm mắt đã nhìn thấy.."

"Câm miệng!" Sắc mặt Lâm Thần biến đổi, ánh mắt nhìn cô ta không hề ôn nhu như nước, mà lại âm hàn cảnh cáo: "Cô đến đây rốt cuộc muốn làm gì?"

Người phụ nữ nhếch đuôi lông mày cười cười, chớp mắt tỏ vẻ vô tội: "Người ta không phải bị dọa sợ quá, cho nên muốn anh ở bên cạnh em hay sao."

Lâm Thần cười lạnh đẩy người phụ nữ ra, mở hai tay ra dựa vào sô pha mềm mại, mỉa mai nhếch khóe môi lên: "Dương Tư Di, những gì tôi cho được tôi đã cho cô rồi, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước."

"Anh Lâm nói gì vậy." Dương Tư Di cười duyên nhích lại gần, rúc vào trong lồng ngực Lâm Thần, thanh âm càng thêm nhu hòa, trên mặt mang theo nụ cười tươi không hề sợ hãi: "Người ta nào dám làm gì anh?"

Lâm Thần lạnh lùng nhìn cô: "Nói đi, cô muốn cái gì?"

"Em.." Dương Tư Di vô tội cười, lúc ngẩng đầu muốn nói chuyện lại thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của Lâm Thần, lời nói trong miệng bị nghẹn lại, trong phút chốc sự sợ hãi kiều diễm động lòng người trên mặt biến mất không thấy, lại vuốt vuốt tóc đi ra khỏi lồng ngực Lâm Thần: "Nghe nói anh Lâm mấy ngày nay hô mưa gọi gió, em không phải ở công ty hiện tại bị chèn ép quá nhiều, cho nên mới đến nhờ cậy anh hay sao?"

Thấy Lâm Thần nhìn chằm chằm mình không nói gì, Dương Tư Di bất chấp tất cả nói: "Anh Lâm, gì thì anh ăn thịt cũng không thể không cho em uống canh chứ, anh chỉ cần động một ngón tay là có thể cho em vào Giải Trí Lấp Lánh, lấy quan hệ của chúng ra chẳng lẽ việc này anh cũng không giúp được em ư?"

Trong ghế lô lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị, Dương Tư Di tự tin nhìn Lâm Thần mỉm cười, thời gian càng lâu nụ cười trên mặt càng cứng, mặt Lâm Thần đen kịt làm trái tim cô ta nhảy lên bồm bộp, nuốt nuốt nước miệng định nói gì lại nghe thấy Lâm Thần nói: "Được thôi."

Dương Tư Di vui mừng vô cùng, nhào qua ôm lấy anh ta hung hăng hôn một cái: "Cám ơn anh Lâm, em biết anh sẽ giúp em mà." Trong lòng cô ta đã ảo tưởng đến phong cảnh trải qua từng ngày sau khi tiến vào Giải Trí Lấp Lánh.

Trong lòng Lâm Thần cười lạnh, nhưng trên mặt không hiện ra gì cả, hư tình giả ý với Dương Tư Di một lúc sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa của người đại diện, qua loa với Dương Tư Di muốn nhấc người rời khỏi, nào biết tròng mắt của Dương Tư Di đột nhiên chuyển động giữ tay anh ta lại nói: "Anh Lâm, em còn chưa nhìn thấy bộ dáng của anh ở đoàn phim bao giờ, có thể mang em đi xem được không?"

Vừa dứt lời đã bị ánh mắt âm lãnh của Lâm Thần dọa tới mức nhảy dựng, nụ cười đắc ý trên mặt cô ta chậm rãi biến mất, cứng đờ thu tay lại, cười khẽ nói: "Em nói đùa thôi, anh Lâm đừng để trong lòng, em làm sao có thể cùng anh đến đoàn phim được."

"Anh đương nhiên sẽ không để trong lòng." Lâm Thần cười cười, ôm lấy Dương Tư Di hôn một cái rồi nhanh chóng buông ra: "Cứ như vậy đi, anh đến đoàn phim trước, có việc gì thì em cứ gọi cho Lưu Dương." Nói xong nhanh chóng bước ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại một lần nữa, Dương Tư Di nhìn chằm chằm cửa phòng, hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt biến mất sạch sẽ, cả người bủn rủn nằm tê liệt trên sô pha, nghỉ trong chốc lát vội vàng lấy một chiếc bút ghi âm từ trong túi ra, chờ đến sau khi phát ra âm thanh của câu chuyện vừa rồi mới vừa lòng lộ ra nụ cười.

Lâm Thần là người như thế nào cô ta còn hiểu rõ hơn An Khanh, cô ta tận mắt nhìn thấy Lâm Thần đẩy An Khanh xuống, tận mắt nhìn thấy anh ta tìm người xử lý cái chết của An Khanh, cầm nhân mạch mà An Khanh nắm trong tay, trước mặt công chúng bày ra bộ dáng cực kỳ bi thương thảm hại, thu hoạch vô số sự quan tâm và đồng tình.

Người đàn ông này quá tàn nhẫn, cho dù mình bị kéo xuống vũng bùn lầy này, cũng không thể bảo đảm được mình có bị giết người diệt khẩu vì biết được bí mật này hay không, vì vậy trong tay cô ta phải có đầy đủ chứng cứ làm cho Lâm Thần nảy sinh kiêng kị, không dám ra tay.

Quan trọng nhất là..

Dương Tư Di sửa sang đầu tóc, cầm túi uyển chuyển lay động đi ra khỏi phòng. Quan trọng nhất là Lâm Thần cầm hết tài sản của An Khanh thì dựa vào cái gì mình chỉ nhận một ít như vậy, chẳng lẽ thật sự coi cô ta là đứa ngốc à? Không nhân cơ hội này lấy nhiều chỗ tốt, cô ta như vậy chính là ngu ngốc!

Sáng sớm ngày hôm sau An Đóa mang Roman đến nhà ăn của khách sạn đúng giờ, một số người còn kín đáo phê bình cô hôm nay đã cười cười chào hỏi với mình, mí mắt An Đóa còn chưa động một chút nào, vẫn tươi cười như cũ chào lại rồi đi đến bàn ăn ở góc ăn cơm, âm thanh chào đón của Lý Việt từ trước mặt truyền đến: "Tiểu Đóa Tử, ở bên này."

Trong phút chốc, những ánh mắt ý vị thâm trường đều quét qua người cô, mí mắt An Đóa hung hăng nhảy dựng, dưới cái nhìn chăm chú của đám đông vẫn duy trì phong độ bưng đồ ăn đi tới.

Tiểu Đóa Tử?

Đây là cái quỷ gì!

Lý Việt uống một ngụm cà phê, giương cằm ý bảo cô ngồi xuống: "Lần đầu tiên tiến đoàn đóng phim, tối hôm qua ngủ như thế nào?"

An Đóa cắn ống hút của cốc sữa đậu nành, rũ mắt có nề nếp trả lời: "Cám ơn anh Lý đã quan tâm, ngủ khá ngon ạ."

"Vậy là tốt rồi, hôm nay cô có vài suất diễn, nếu tinh thần không tốt thì sẽ vô cùng thảm đó." Giống như không thấy được thái độ cung kính mà không thân cận của An Đóa, Lý Việt giống như đã quen ngoắc ngón tay mời: "Lát nữa có thể cùng tôi đối diễn không?"

Khoé môi An Đóa co rút, đang muốn tìm lý do cự tuyệt, lại nghe thấy tiếng cười của Ôn Lăng ở phía sau: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Hai người trên bàn cơm ngẩng đầu, Ôn Lăng cười cười ý bảo trợ lý đặt đĩa đồ ăn xuống, khách khí nói: "Hai người không ngại tôi ngồi cùng chứ?" Lời tuy là nói vậy, đĩa đồ ăn cũng đã đặt xuống, hơn nữa dưới tình huống như vậy, Lý Việt tự nhiên sẽ không muốn đắc tội người khác mà cự tuyệt, còn An Đóa thì càng không có tư cách cự tuyệt.

Ôn Lăng chỉ là thuận miệng hỏi, kéo ghế dựa ngồi xuống, An Đóa liếc mắt một cái tuỳ ý chào hỏi: "Kỹ thuật diễn của An Đóa thật sự khá tốt, có thời gian thì trao đổi với nhau nhé."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện