Mà cô chỉ hỏi các bạn học cùng lớp đã định tội cho nó rồi, cách làm bất công như vậy của cô có phải là không công bằng với bọn chúng hay không? Giáo viên chẳng lẽ lại không nên đối xử bình đẳng với học sinh? Chẳng lẽ chỉ bởi vì bọn chúng học tập không tốt nên cô có thể bỏ qua và mặc kệ không dạy, chúng tôi đưa con em đến trường học như thế còn có ý nghĩa gì nữa. Phụ huynh đưa con em đến trường chính là hy vọng giáo viên có thể quản giáo bọn chúng thật tốt, mà tôi nhớ rõ trước khi đưa An Hành đến trường, Trung học Thanh Sơn quảng cáo rùm beng là rất nghiêm khắc khi quản lý học sinh, dẫn học sinh đi lên chính đạo, đây không phải là hoàn toàn tương phản với những gì mà mọi người đã nói hay sao? "

Sắc mắt cô Trần khẽ biến, vội vàng tìm cớ:" Tôi một người quản lý nhiều học sinh như vậy, làm sao có thể chịu được ngày ngày nhìn chằm chằm chúng, dù sao cũng có lúc ngoài ý muốn, loại chuyện này tôi làm sao có thể dự phòng? "

" Vậy còn chưa hỏi nguyên nhân đã định tội cho bọn chúng thì sao? "

" Đây chỉ là ngoài ý muốn. "Sắc mắt cô Trần có chút khó coi, rõ ràng không có quá nhiều chuyện từ trong miệng An Đóa nói ra lại thành chuyện lớn, nếu truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ hủy hoại danh dự mà cô ta tích góp nhiều năm trong một sớm một chiều hay sao, cô Trần vừa bất mãn vừa chột dạ:" Tôi chỉ chờ phụ huynh đến rồi mới nói, một chuyện nhỏ như vậy An tiểu thư cô có cần phải làm lớn như vậy không? "

" Đây không phải là làm lớn chuyện, đây là vấn đề nguyên tắc, vậy xin hỏi cô Trần nếu con cái của cô bị giáo viên trường học mặc kệ, còn không hề phân biệt rõ đúng sai đã định tội như vậy, cô sẽ cảm thấy như thế nào? "An Đóa nhíu mày:" Dù sao thì tôi cũng không thể nào chấp nhận chuyện của em trai tôi bị bỏ qua như vậy, nếu cô không muốn giáo dục nó thật tốt, lúc trước khi khai giảng tôi đưa An Hành đến trường sao cô không nói rõ ràng, kết quả tới bây giờ cô mới dùng loại lý do này đẩy hết trách nhiệm lên người những đứa trẻ, đây là việc mà giáo viên nên làm hay sao, sớm biết vậy tôi sẽ không bao giờ đưa em trai mình vào ngôi trường này đâu, cũng vừa lúc không trì hoãn thời gian cô giáo dục ra học sinh tốt. "

Sắc mặt cô Trần vừa xanh vừa trắng, lúc cô ta muốn phản bác nói An Hành đã bị thôi học không thuộc quản lý của cô ta, ngoài cửa đột nhiệ truyền đến một tiếng vỗ tay lười biếng, tiếng nói trầm thấp quen thuộc cùng với ý cười lãnh đạm truyền đến:" Nói không sai, sớm biết trường học vốn dĩ giáo dục vậy, nhà tôi cũng sẽ không đưa tên tiểu quỷ này đến đây để học. "

Bốn người trong văn phòng quay đầu, lúc nhìn thấy người không hẹn mà đến đứng ở ngoài cửa đều vô cùng kinh ngạc.

Người đàn ông có thân hình cao lớn, gương mặt tuấn mỹ đang đeo kính râm đứng dựa vào khung cửa, bên cạnh anh là người đại diện có gương mặt tinh anh, bên còn lại là gương mặt hiệu trưởng trắng bệch. Cô Trần liếc nhìn một cái, vội vàng quay đầu cười lấy lòng người đàn ông:" Phong tiên sinh, đây chỉ là một sự hiểu lầm, trường học chúng tôi phần lớn giáo viên đều rất phụ trách, chuyện này trường học nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, nhất định sẽ không vu hãm bất cứ học sinh nào. Tôi có thể chuyển bạn Phó Kỳ Đông đến lớp tốt nhất, cậu xem thế có được không? "

" Không cần. "Người đàn ông nhếch môi, chân thon dài rắn chắc bước tới, động tác này lập tức làm cho bốn người trong phòng đang đứng im bị dọa, sắc mặt Phó Kỳ Đông trắng nhợt, giống như gặp quỷ suýt chút thì dậm chân:" Cậu nhỏ, sao lại là cậu, không phải cậu đang ở nước ngoài đóng phim hay sao? "

" Làm sao vậy, không muốn nhìn thấy cậu à. "Phong Cảnh Ngu gỡ kính râm xuống cười như không cười liếc nhìn thiếu niên Phó Kỳ Đông một cái:" Làm cháu thất vọng rồi, chị gái của cậu với ba của cháu đi du lịch rồi, lúc này người có thể đến thu thập cục diện rối rắm cho cháu chỉ có cậu - người hôm nay vừa mới về nước làm chút việc mà thôi. "

Vẻ mặt Phó Kỳ Đông lập tức trở nên tuyệt vọng, nhưng nhìn đôi mắt kia của Phong Cảnh Ngu đột nhiên giật mình tỉnh lại, vội vàng lắc đầu mỉm cười đầy mặt nịnh nọt:" Cậu nhỏ nói gì vậy, cháu đương nhiên là ước gì cậu sẽ tới, lâu như vậy chưa thấy cậu cháu cũng rất nhớ cậu mà. "

" Bớt nói nhảm đi. "Khóe miệng Phong Cảnh Ngu giơ lên, sau đó quay đầu nhìn An Đóa khiếp sợ như một pho tượng, nụ cười càng thêm thân thiết vẫy tay:" Tiểu Đóa Tử, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt rồi. "

Lam Sâm ở bên người anh cũng cười cười, rất quen thuộc với An Đóa:" Đúng vậy, thật đúng là có duyên, không nghĩ tới có thể chạm mặt ở đây. "

An Đóa!

Lúc này An Đóa khiếp sợ vô cùng được không, không thể nghĩ tới đi gặp đứa trẻ nghịch ngợm nhà mình cũng sẽ gặp được đại thần.

" Hai người quen biết nhau sao? "Hiệu trưởng cười đến mức hòa ái dễ gần chen vào nói, đi tới:" Vậy thì đúng lúc, hôm nay chỉ là hai đứa trẻ nhỏ nháo ra việc nhỏ mà thôi, không bằng hai người âm thầm bàn nhau xử lý như thế nào. "Ông ta không thể nghĩ tới ông ta ở trong văn phòng đang tức giận hai đứa học sinh hư muốn chết, vậy mà đột nhiên lại nhận được điện thoại của Phong Cảnh Ngu. Chuyện này ngay lập tức làm ông ta nghĩ ra một kế hoạch tuyên truyền nói cháu trai của Phong Cảnh Ngu đang học ở đây, nhưng nào biết đi gần đến văn phòng lại nghe thấy chủ nhiệm lớp của Phó Kỳ Đông không ngừng phá đám, càng xui xẻo hơn chính là hai phụ huynh còn quen biết nhau, mà cô gái trẻ đội mũ này cũng có chút quen thuộc không biết đã nhìn thấy ở nơi nào, giờ khắc này ông ta chỉ hy vọng có thể nhanh chóng xử lý chuyện này, cũng không cần bọn họ phải bồi thường tổn thất cho nhà trường, chỉ cần hai bên không chuyển trường là tốt rồi.

Tin tức cháu trai của Phong Cảnh Ngu chuyển trường mà bị truyền ra, chỉ sợ tin tức trước đó ông ta tung ra sẽ đạt được hiệu quả, nhưng khẳng định sẽ là tin tức tiêu cực.

" Tôi thì không có vấn đề gì, cô thì sao? "Phong Cảnh Ngu cười cười, ngẩng đầu dò hỏi An Đóa.

An Đóa giật mình một cái hoàn hồn, mím môi lắc đầu:" Tôi cũng không có vấn đề gì. "

" Vậy thì tốt, chúng ta bàn bạc về vấn đề bồi thường kia trước. "Phong Cảnh Ngu gật đầu, ý bảo Lam Sâm tiến lên thương lượng với cô Trần. Lam Sâm không hổ là người đại diện toàn năng, cười nâng bước đưa mắt ra hiệu với An Đóa rồi đi tới chỗ cô Trần và hiệu trưởng:" Việc ngày hôm nay chúng tôi đã hiểu không sai biệt lắm, cũng không muốn bình luận gì với chất lượng dạy học và tố chất của giáo viên của quý trường học. Nhưng hôm nay dù sao cũng là phiền toái của mấy đứa trẻ mười mấy tuổi, cho nên vấn đề bồi thường chúng tôi sẽ toàn quyền phụ trách. "

Hiệu trưởng vội vàng nói:" Một vấn đề nhỏ mà thôi, không cần bồi thường. "

" Vậy không hợp lý. "Nụ cười của Lam Sâm càng tươi hơn:" Nên bồi thường như thế nào thì bồi thường như vậy, chúng tôi cũng không ham cái tiện nghi nhỏ này, cô An, cô nói có đúng không? "

An Đóa gật đầu:" Đúng vậy, vấn đề bồi thường này tôi chấp nhận. "

Hiệu trưởng ngay lập tức đổ mồ hôi đầm đìa, mà Lam Sâm lại không cho ông cơ hội giải thích, khách sáo vô cùng đã lấy được việc bồi thường, sau đó lấy ra chi phiếu đưa cho ông ta, cuối cùng thành khẩn nói:" Hiệu trưởng, giống như cô An đây đã nói, trong nhà chỉ có một đứa trẻ như vậy, mọi người đều coi là bảo bối. Chúng tôi lựa chọn đưa con em đến học ở quý trường học khẳng định là vô cùng tín nhiệm chất lượng và phương thức giáo dục của quý trường học, nhưng tình huống hiện tại thực sự làm người khác không yên lòng, chúng tôi sẽ nhanh chóng xử lý thủ tục chuyển trường, còn mong trường học sẽ phối hợp một cách thích hợp, ngài nghĩ thế nào?"

Còn có thể thế nào? Giờ khắc này hiệu trưởng cũng đã hưởng thụ đãi ngộ trước đó của cô Trần, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, lại không thể không gật đầu đáp ứng, hận đến cắn răng cô Trần nói chuyện không biết suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện