Lúc Manh Manh cùng Phùng Ki đến, Vệ Hiểu Phong đã bị đẩy lên phòng cấp cứu truyền nước biển, mặt mũi bầm dập, hình tượng văn nhã phong độ bình thường hoàn toàn sụp đổ, nhìn qua chật vật vô cùng.

Manh Manh vừa đến liền trực tiếp nhào qua, Vệ Hiểu Phong tay mắt lanh lẹ giơ một tay đón được cô ôm vào một bên: “Này! Này! Tiểu nha đầu, cánh tay anh Hiểu Phong của em đã trúng dao, khó lắm mới may lại xong, em muốn anh phải bị may lại lần nữa sao! Chờ anh của em khỏe hơn, lại ôm tiểu Manh Manh nhà ta nha! Giờ thì ngoan đi…” Giọng điệu trêu chọc cưng chiều.

Manh Manh phụt một tiếng nở nụ cười, lo lắng trong lòng rốt cục cũng buông xuống. Từ trong lòng Vệ Hiểu Phong ngồi dậy, cầm cánh tay của anh, xem kỹ vết thương, lại nhìn về mặt của anh, tức giận vô cùng nói: “Ai đánh vậy, chán sống rồi sao, Hiểu Phong, anh nói cho em đi, em báo thù cho anh.” Ngữ khí giống như nữ bá vương, khiến Vệ Hiểu Phong bật cười, nụ cười này làm động đến vết thương nơi khóe miệng, bất giác kêu một tiếng.

Ánh mắt Hiểu Phong lướt qua Manh Manh, dừng trên người Phùng Ki ở phía sau cô, hơi hơi nhíu mày. Bầu không khí giữa hai người này rõ ràng khác thường, kề sát vào lỗ tai Manh Manh nhỏ giọng nhắc nhở: “Ki ca ca của em còn ở đây, em trưng ra tư thế cọp mẹ này, không sợ dọa người ta chạy sao, còn nữa, anh sao lại cảm thấy có hương vị tình yêu, là tiểu nha đầu nhà chúng ta khai thông đầu gỗ, lại còn quyến rũ thành công?”

Mặc dù ở trước mặt Hiểu Phong da mặt Manh Manh luôn dày, lúc này cũng không chống đỡ được có chút ngượng ngùng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm màu đỏ ửng, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.

Bị Vệ Hiểu Phong vạch trần, Manh Manh thiếu chút nữa đã quên truy vấn nguyên nhân, nhưng mà quỷ kế rất nhanh đã bị cô biết được, chống thắt lưng uy hiếp: “Anh Hiểu Phong, anh nói cho em biết, hay là em bảo cô và bà nội đến cùng nghe, hử?”

Vệ Hiểu Phong biết nha đầu kia luôn truy hỏi kỹ càng mọi việc, nhưng trong chuyện làm ăn của mình, anh không muốn cho cô biết quá nhiều. Tiểu nha đầu dù sao mới mười chín tuổi, anh cùng người trong nhà giống nhau, hy vọng cô vĩnh viễn có cuộc sống vui vẻ không buồn không lo, một ít nguy hiểm cũng không muốn cho cô tiếp xúc.

Lại nói tiếp, đây thật sự là tai họa bất ngờ, vài ngày trước Vệ Hiểu Phong mua được vùng đất gần chân núi ở ngoại thành. Bởi vì trên núi gần đó có suối nước nóng, anh muốn lấy suối nước nóng ở đây làm thành làng du lịch, ngoài lợi nhuận còn vì già trẻ lớn bé trong nhà đều thích ngâm suối nước nóng. Bà ngoại đã lớn tuổi, nơi xa quá về sau cũng không đi được, vùng ngoại thành này rất tốt, bên cạnh làng du lịch, anh suy nghĩ xây một tòa tứ hợp viện, để cho hai ông bà Phương lúc nhàn hạ có thể đến ở, không khí nơi núi rừng sông suối cũng rất mới mẻ.

Có ý niệm này trong đầu, khi ký kết hợp đồng mua bán không hề để ý giá cả cao hay thấp, ai biết được sau khi mua rồi, bắt đầu liên tục mấy ngày, luôn có thư nặc danh đe dọa, tin nhắn uy hiếp gởi đến.

Lợi nhuận càng cao, càng tránh không được nhiều việc phát sinh, Hiểu Phong ngay từ đầu thực sự không nghĩ đến. Hôm nay Vệ Hiểu Phong mới từ công ty trở về, vào thành phố thì trời đổ mưa, người trên đường không nhiều lắm, đi ngang qua một ngõ nhỏ, nghe được bên trong có tiếng cô gái kêu, vì thế ngừng xe ở ven đường, đi vào xem thử, còn chưa thấy rõ đã bị người từ phía sau đánh một gậy, tiếp theo đó là tay đấm chân đá, anh chỉ kịp ôm lấy đầu.

Tướng mạo đặc thù của họ đều không thấy rõ, nhưng khẳng định là có chuẩn bị, ôm cây đợi thỏ, mục đích vẫn là mảnh đất kia, trước khi đi giọng nam khàn khàn còn thốt vài câu.

Đối với lai lịch của đám người này, Vệ Hiểu Phong còn chưa muốn làm rõ, huống hồ chuyện này nhất định có nguy hiểm, anh không muốn đề cập với Manh Manh. Nhưng tiểu nha đầu hiển nhiên không để yên, cả uy hiếp cũng dùng tới, Vệ Hiểu Phong nhất thời qua loa tắc trách tránh né, vụng trộm nháy mắt với Phùng Ki.

Phùng Ki duỗi tay ra đem tiểu nha đầu ôm vào trong lòng mình, cầm lấy bình nước nóng trên bàn nhét vào tay cô nói: “Đừng làm phiền Hiểu Phong, em đi lấy nước nóng đến đây đi.”

Manh Manh chu miệng, không tình nguyện bị đuổi đi, tiểu nha đầu vừa đi ra, Phùng Ki liền hỏi: “Báo cảnh sát chưa?” Vệ Hiểu Phong gật gật đầu: “Chuyện này chưa điều tra rõ ràng, đừng cho Manh Manh biết, nếu là đối thủ trên thương trường sắp đặt, chỉ sợ những người này là xã hội đen, vì vài đồng việc gì cũng sẽ làm, nếu bọn họ chó cùng rứt giậu để mắt đến Manh Manh sẽ rất phiền toái.”

Phùng Ki nhíu nhíu mày: “Dám đụng đến cậu, bối cảnh khẳng định không bình thường, cậu có hoài nghi ai không?” Vệ Hiểu Phong trầm ngâm một lúc lâu: “Việc này nói đến thật phức tạp, quên đi, hơn nữa, tôi có thể giải quyết.” Ngẩng đầu nhìn Phùng Ki bỗng nhiên nở nụ cười: “Sao rồi? Rốt cục thông suốt, khi nào thì đem tiểu nha đầu muốn gả chồng của nhà tôi lấy về nhà?”

Phùng Ki cũng không hàm hồ, đừng thấy thời điểm chưa thông suốt giống khối đầu gỗ ngu ngốc, suy nghĩ cẩn thận cũng không một chút kiểu cách nói: “Chờ Manh Manh tốt nghiệp đã! Sớm quá, sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô ấy, con đường phía trước của cô ấy còn dài, tôi không muốn hạn chế sự phát triển của cô ấy.”

Vệ Hiểu Phong không khỏi âm thầm gật đầu, ai nói ánh mắt tiểu nha đầu nhà anh không tốt. Mấy năm đã bỏ ra này không phải không hợp lý, chàng trai Phùng Ki này là thật tâm thương yêu cô, mọi việc đều từ góc độ của tiểu nha đầu mà lo lắng. Chẳng qua Phùng Ki còn có một chút không nhìn thấu, cả đời tiểu nha đầu này chỉ hướng đến mục tiêu lớn nhất không phải là Phùng Ki sao, khó khăn lắm mới mở được lòng của đầu gỗ ngu ngốc, Vệ Hiểu Phong biết là, tiểu nha đầu còn kiên nhẫn chờ đợi.

Hơn nữa, trong việc nam nữ không ai có thể khống chế, kế hoạch tránh không được sẽ có biến hóa. Tuổi của Phùng Ki không nhỏ, nhưng phương diện này thật đúng là rất non, tiểu nha đầu chắc chắn sẽ dùng tất cả chiêu thức nửa đời người thu thập được đem gạo nấu thành cơm. Nếu không sao lại nói Vệ Hiểu Phong là người hiểu Manh Manh nhất! Cúp nước, đem Vệ Hiểu Phong đưa về nhà trọ của anh ở nội thành, đã là mười hai giờ, bình thường lúc này, Manh Manh đã sớm ngủ, nhưng hôm nay một chút cũng không ngủ được, tinh thần không ổn.

Sau một hồi sợ bóng sợ gió, Manh Manh rốt cục vứt bỏ lo lắng, vui sướng hưởng thụ thành quả mong muốn của chính mình rốt cục được đền bù, ngồi ở vị trí phụ lái, đôi mắt to tròn xoay chuyển, ánh mắt vòng đi vòng lại trên người Phùng Ki, dây dưa, dính chặt.

Giống như đứa nhỏ vừa lấy được món đồ chơi yêu thích, mừng như điên lại cảm thấy có chút khó tin, tư tưởng rất rối rắm.

Hơn nữa, nghĩ đến lúc vừa rồi Ki ca ca hôn cô, dùng sức như vậy, nóng bỏng như vậy, mặc dù không dịu dàng, nhưng Manh Manh lại cảm thấy, Ki ca ca như thế rất nam tính, vô cùng chân thật, cô muốn đem chính mình giao cho anh, hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao cho anh ngay lập tức, tuy rằng cũng có chút sợ hãi, nhưng so với việc chân chính thuộc về Ki ca ca, chút sợ hãi ấy xem như không đáng kể.

“Ki ca ca, tối hôm nay chúng ta ngủ cùng nhau đi!” Tiểu nha đầu nói ra lời nói quá mức trực tiếp, trực tiếp khiến Phùng Ki có chút ngượng ngùng, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ tinh linh cổ quái (cái từ này thật khó chuyển ngữ quá, thôi kệ vậy =.=,tinh linh đại loại là vẻ ngoài trong sáng thuần khiết, không vướng bận) của cô, Phùng Ki lại cảm thấy tình cảnh này hết sức buồn cười.

Đưa tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Tiểu nha đầu thật là không ngượng ngập tí nào!” Manh Manh nghịch ngợm cười ra tiếng: “Người ta muốn cùng Ki ca ca ngủ, sao lại không ngượng ngập? Ki ca ca nghĩ gì vậy?”

Mặt Phùng Ki có chút đỏ thẫm, biết bị tiểu nha đầu này bày trò, Phùng Ki rất rõ ràng, cho dù phòng tuyến của mình chắc chắn đến đâu, bị tiểu nha đầu chọt cũng sẽ trở thành cửa sổ giấy, hoàn toàn tan rã. Tiểu nha đầu nói không sai, là anh hiểu sai, anh muốn ôm cô, giống người đàn ông ôm người phụ nữ của mình, ý nghĩ này giống như đang cố chấp nảy sinh trong đầu, tránh đi không được.

Thân thể tiểu nha đầu trơn láng linh lung xinh đẹp, xúc cảm đó, hương vị đó … Từng chút từng chút giống như mang theo dụ dỗ mê hoặc vô tận, hấp dẫn anh, muốn nhịn cũng không có khả năng nhịn.

Phùng Ki nghiêng đầu nhìn thoáng qua, tay lái vòng qua, dừng ở ven đường, nói một câu: “Ở trên xe chờ anh, không được cùng bước xuống.” Tháo dây an toàn ra, nhảy xuống xe.

Manh Manh mím môi, trông mong nhìn anh đi vào cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở ven đường, rất nhanh mang ra một túi bảo vệ môi trường to. Sau khi lên xe trực tiếp đặt ở trong lòng Manh Manh, Manh Manh nhìn nhìn, đều là đồ ăn vặt cô thích ăn, từ bên trong lấy ra một hộp kẹo trái cây, kinh ngạc nói: “Bây giờ còn có thứ này, em đã nghĩ không còn bán nữa.”

Khi bé có một đoạn thời gian Manh Manh đặc biệt thích ăn kẹo, ăn nhiều, liền bị sâu răng. Lúc nhổ răng, vừa lúc ở bên người Phùng Ki, Phùng Ki liền nhìn cô như nhìn phạm nhân, nghiêm cấm cô ăn kẹo, nhưng Manh Manh dù nhỏ lại nhiều mưu ma chước quỷ, vụng trộm đem kẹo giấu đi. Buổi tối đợi khi Phùng Ki đang ngủ, ăn một viên, cũng rất nhanh bị Phùng Ki phát hiện.

Lúc ấy Phùng Ki tức giận, kéo cô đến đặt trên đầu gối, đánh vào hai bàn tay. Phùng Ki tức giận, căn bản không khống chế được, đánh rất nặng, vốn tưởng rằng tiểu nha đầu sợ đau sẽ khóc tê thanh liệt phế, nào biết được, một tiếng cô cũng chưa thốt ra, nước mắt cũng ẩn trong hốc mắt, rưng rưng, nhưng không rơi xuống, dáng vẻ kia, khiến Phùng Ki thiếu chút nữa đau lòng đến chết.

Nắm tay tiểu nha đầu, đi siêu thị mua một hộp kẹo, ngày đó để cô muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. Chính là loại kẹo trái cây này, vừa rồi trong cửa hàng tiện lợi Phùng Ki nhìn thấy trên giá để hộp kẹo này, bất giác liền nhớ lại chuyện cũ, thuận tay liền mua một hộp, trải qua những ngày ngây thơ đó, hiện tại nhớ đến, lại giống như hộp kẹo này chứa đầy vị ngọt.

Xe chạy vào gara, Phùng Ki tắt máy xuống xe, phát hiện tiểu nha đầu không nhúc nhích, trông mong nhìn anh, con ngươi xinh đẹp dưới ánh đèn lờ mờ rất giảo hoạt, giống tiểu hồ li.

Phùng Ki không khỏi bật cười, vòng qua bên kia mở cửa, đưa tay, tiểu nha đầu tràn ra một tiếng cười thật to, nhào vào trong lòng anh, chân lưu loát cuốn lấy thắt lưng của anh, hai cái cánh tay vòng ở cổ của anh, đầu nhỏ dán vào đầu vai anh, cọ cọ , giống như đứa trẻ làm nũng.

Phùng Ki kề sát vào tai cô nhỏ giọng nói: “Bây giờ lớn còn để cho ôm, bạn học của em nhìn thấy, sẽ cười nhạo em cho xem!” Manh Manh miệng lẩm bẩm một chút: “Cười nhạo thì cười, các cô ấy muốn khiến cho người khác cười còn không được đó!” Phùng Ki cười nhẹ một tiếng, ôm cô vào thang máy, ngọn đèn sáng ngời, Phùng Ki mới phát hiện miệng tiểu nha đầu đang ngậm kẹo, viên kẹo trong miệng đảo qua đảo lại, giống đứa trẻ chưa lớn, không khỏi lắc đầu: “Ăn ngon vậy sao?”

Trong mắt to của Manh Manh đột nhiên xẹt qua một tia phát sáng, gật gật đầu: “Ngon mà, không tin, Ki ca ca cũng nếm thử…” Phùng Ki còn chưa kịp cự tuyệt, môi mềm mại thơm tho của tiểu nha đầu đã ngăn anh lại, cái lưỡi nghịch ngợm bọc một cỗ hương vị ngọt ngào vọt vào khoang miệng của anh…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện