Lúc Manh Manh tỉnh lại, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh binh lính luyện tập, khiến trong nháy mắt Manh Manh như hồi tưởng lại thời gian trước đây, bắt đầu từ lúc cô có trí nhớ, thời gian cô ở quân doanh cũng không nhiều lắm, hơn nữa sau khi đi học, cơ bản cũng chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới có thể đi theo ba mẹ hoặc ở Phùng gia, nhưng mà kỳ dị, thời gian ngắn ngủi đó, lại khắc sâu nhất vào trí nhớ của cô.

Có người nói, cuộc sống quân doanh đơn điệu, buồn tẻ, chán nản, nhưng Manh Manh cảm thấy, loại đơn giản này tạo nên mị lực độc đáo cho quân doanh, Manh Manh thích đơn giản thẳng thắn, những thứ này thực trân quý trong chốn đô thị ồn ào náo động, cũng là phong cách trước nay của quân doanh, tựa như Ki ca ca của cô.

Manh Manh ngồi xuống, xốc chăn trên người lên, nhìn nhìn, hình như đã tắm qua, quần áo cô mặc cũng đổi thành áo sơ mi quân trang của Ki ca ca, qua áo sơ mi quân trang thùng thình, người cô nhỏ nhỏ, xinh xinh, quần lót nhỏ cũng đã thay.

Manh Manh nhức đầu, cô liền nhớ rõ, đêm qua vừa bổ nhào trên giường liền ngủ, về phần Phùng Ki tắm rửa thay quần áo cho cô, tí xíu ấn tượng cũng không có, hơn nữa, Manh Manh bỗng nhiên chịu đả kích, bắt đầu hoài nghi mị lực của mình.

Cô cùng Ki ca ca vô luận như thế nào, cũng xem như tiểu biệt thắng tân hôn! Ki ca ca lại mang thân phận quân nhân tràn đầy tinh lực, một tuần không gặp cô, khi gặp đem cô cởi hết, lại tắm rửa, thay quần áo cho cô, cuối cùng một mình đơn độc ở trên giường ôm cô ngủ một đêm, thế nhưng một chút động tĩnh cũng không có, thật không giống lẽ thường, hoặc là, cô ngủ say như chết, không nhớ được ...

Nghĩ đến đây, Manh Manh lật cổ áo sơ mi xem xét bên trong, Ki ca ca ở trên giường thuộc loại nam nhân kịch liệt, ngay cả vuốt ve hôn nhẹ trước sau, cũng không quá ôn nhu, làn da Manh Manh lại trắng noãn tinh tế, mỗi lần hai người hơi chút thân mật, sẽ lưu lại dấu vết rõ ràng, nhưng lần này, một chút cũng không có...

Manh Manh nhìn trái ngó phải, vén áo sơ mi cao hơn nữa, lắc lắc thân mình mà nhìn, Phùng Ki vừa tiến đến liền nhìn thấy tiểu nha đầu như vậy, cái miệng nhỏ nhắn chu chu, nút áo sơ mi đã bị tiểu nha đầu cởi bỏ toàn bộ, rộng mở thật to, một bên tay áo tụt xuống, đầu nhỏ của cô xoay ra sau lắc lắc, không biết nhìn cái gì, cái cổ nhỏ xinh đẹp suýt bị vặn gậy, nhưng mà, thật đẹp, xinh đẹp giống như một bức tranh diễm tình tinh tế tuyệt đẹp.

Cô gái xinh đẹp trong nắng sớm giống như tinh linh, áo sơ mi quân trang trên người tụt xuống, hơn phân nửa thân thể lộ ra trong nắng sớm, chỗ vạt trước áo sơ mi, lộ ra một bên ngực xinh đẹp đứng thẳng... Đỉnh phấn nộn mềm, run rẩy, có chút trong trẻo nhưng trong không khí lạnh lùng nhếch lên, sáng rõ mê người, giống như trái cây trên núi vừa mới chín tới, khiến người ta muốn nhấm nháp.

Nghiêng thân mình nhỏ nhắn cơ hồ không hề che đậy, thắt lưng duyên dáng quấn quanh vòng eo tinh tế cùng cái bụng phẳng, đường cong kia linh lung phập phồng, khiến ** của Phùng Ki bị dày vò cả đêm thốt nhiên dựng lên, hồ ly tinh nhỏ này, đại khái không biết tối hôm qua anh có bao nhiêu vất vả.

Sau khi tắm nước lạnh, vừa kề bên người cô, cả người sẽ không tự chủ nóng lên, ** này này nọ dụ hoặc nam nhân quá lớn, Phùng Ki bỗng nhiên hiểu được, đàn ông sẽ phạm phải vấn đề tác phong, hơn nữa nằm trong ngực, là cô gái mình âu yếm nhất, cô gái mình có thể danh chính ngôn thuận chạm vào, huống chi anh lại tắm rửa thay quần áo cho cô, quả thực đây chính là khảo nghiệm nghiêm khắc nhất trong cuộc đời này của Phùng Ki.

Phùng Ki vô số lần muốn đem tiểu nha đầu đặt ở dưới thân, hung hăng, hoàn toàn yêu cô, nhưng dáng ngủ của tiểu nha đầu kia ngây thơ tới cực điểm, anh thực không thể xuống tay, cũng là có chút đau lòng cho tiểu nha đầu.

Tiểu nha đầu tuy rằng đạp Thiệu Tình một cước, lại không thực cảm thấy mình sai lầm, tính cách tiểu nha đầu yêu ghét rất rõ ràng, từ nhỏ lại bị nuông chiều mà lớn lên, tính tình có chút bướng bỉnh, hơn nữa đối với đoạn tình cảm xưa kia của mình cùng Thiệu Tình thực để ý, cho nên một cước kia đá ra căn bản chính là phản ứng bản năng của cô, sau đó, mặc dù ý tứ hối hận cũng không nhiều, cô tuy rằng cúi đầu nhu thuận nghe mình giáo huấn, nhưng nhìn cái miệng nhỏ nhắn kia vẫn chu lên, là có thể biết.

Trong lòng tiểu nha đầu không phục, lại vẫn nén giận nghe, nếu cô thực cãi lại một câu, Phùng Ki có lẽ sẽ không đau lòng thành như vậy, nhưng một câu giải thích cô cũng không nói, bộ dáng ngoan ngoãn vô cùng, Phùng Ki thực có chút xót xa.

Huống chi, tiểu nha đầu còn nói mớ, ngay tại thời điểm anh nhịn không được, tiểu nha đầu ở trong lòng anh cọ cọ than thở vài câu, mặc dù mơ mơ hồ hồ nghe không rõ lắm, âm thanh nhỏ nhẹ vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng.

Phùng Ki kề sát vào cái miệng nhỏ nhắn của cô cẩn thận nghe mới nghe được, tiểu nha đầu than thở là: "Ki ca ca, em muốn cho anh bất ngờ vui vẻ... Nhưng anh lại hồng hạnh ra tường, hồng hạnh ra tường... Chán ghét, chán ghét muốn chết..."

Lúc ấy trong lòng Phùng Ki đang nóng hầm hập nói không nên lời liền thoải mái, thoải mái qua đi lại thấy buồn cười, hồng hạnh ra tường? Nha đầu lại nói anh thành hồng hạnh ra tường, câu nói mớ này của tiểu nha đầu chân thật không che dấu, lại thẳng tắp đánh trúng Phùng Ki khiến lòng anh mềm xuống.

Theo lời ấy, đêm qua Manh Manh có thể yên yên ổn ổn ngủ thẳng đến hừng đông, là công lao của mấy câu nói mớ, Phùng Ki nhịn đã muốn phun máu, lại vẫn đang giữ lại lý trí cuối cùng, tất cả bởi vì đau lòng, hiển nhiên một chút ý tứ cảm kích Manh Manh cũng không có.

Sau khi kiểm tra chung quanh, phát hiện không có dấu vết Phùng Ki chạm vào cô, cái miệng nhỏ nhắn đã chu thẳng lên trời rồi, biết Phùng Ki tiến vào, lại không biết xấu hổ, đem toàn bộ áo sơ mi quân trang trên người ném xuống, không chỉ như thế, quần lót nhỏ cũng bị cô cởi ra vứt trên mặt đất, sau đó, liền như vậy ngồi xếp bằng ở trên giường nhìn Phùng Ki, hai mắt to nhấp nháy như tên trộm, giống như một ‘tiểu mẫu thú’ muốn bổ nhào vào con mồi, xinh đẹp lại hoang dã, muốn hấp dẫn người bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Hơn nữa người ngồi đơn độc ở trên giường trải drap màu xanh lục, thật có thể khiến người hồn xiêu phách lạc, Phùng Ki bước qua, kéo chăn bao lấy cô: "Nha đầu tiểu hồ ly, sáng sớm làm cái gì, đã là mùa thu, như thế bị cảm thì phải làm sao?" Manh Manh không khỏi âm thầm liếc mắt xem thường, Ki ca ca của cô chính là người luôn luôn mâu thuẫn không cần thiết, trong mắt dục hỏa dấy lên rõ ràng, hận không thể nuốt cả xương cốt cô, cố tình giả vờ đứng đắn còn dùng chăn bao lấy cô, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ của cô ở bên ngoài.

Manh Manh nhúc nhích cái đầu nhỏ, cố gắng đem hai cánh tay trắng noãn mềm mại từ trong chăn ra, vòng lên cổ Phùng Ki, cái miệng nhỏ nhắn nhướng lên hôn cái miệng của anh: "Em không tin Ki ca ca không muốn em, em cảm giác được, nơi đó của anh ngẩng đầu chào em." Phùng Ki không khỏi nở nụ cười than một câu: "Tiểu nha đầu không biết xấu hổ..."

Cúi đầu ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô, tránh cho cô nói ra càng nhiều lời nói không biết xấu hổ... Quấn quít giao triền thật lâu, Phùng Ki mới buông cô ra, tiểu nha đầu đã thở hồng hộc, nhưng lại nháy mắt mấy cái: "Ki ca ca, em, em hình như còn chưa đánh răng ô ô..."

Những lời này của Manh Manh một lần nữa bị cái miệng rộng đang cúi xuống nuốt hết, Phùng Ki giống như lột kén tằm, đem Manh Manh từ trong chăn lột ra, ôm vào trong ngực, cánh tay, chân tiểu nha đầu vô cùng có thứ tự liền cuốn lấy thắt lưng Phùng Ki, ở trên người anh cọ qua cọ lại đốt lửa.

Kỳ thật không cần cô đốt lửa, Phùng Ki đã sớm dấy lên dục hỏa, bàn tay to theo cái lưng trắng mịn động lòng người hạ xuống, lần vào hoa cốc nóng bỏng... Cảm giác được xuân triều trong bí cốc của tiểu nha đầu bắt đầu chảy ra, mới chậm rãi đẩy mạnh, tăng tốc dựng lên ** cuồn cuộn gây ra thủy triều chảy xiết, lúc cao lúc thấp, nháy mắt liền bao phủ lý trí...

Loại sự tình này có thể gây nghiện, hơn nữa cùng chính chàng trai mình yêu nhất làm, cái loại khoái hoạt này cơ hồ có tính chất huỷ diệt, quá trình kịch liệt, cực hạn như đỉnh núi, có thể làm cho người ta lên trời xuống đất, trong nháy mắt tin tưởng càng vững chắc, Manh Manh biết, chàng trai này là của cô, ai cũng bắt không được, Thiệu Tình lại càng không.

Tuy rằng Phùng Ki ba lần bảy lượt không cho cô đi tìm Thiệu Tình gây phiền toái, cũng không nói Manh Manh không thể đi tìm cô nói chuyện, đối phó với cô gái như Thiệu Tình, Manh Manh cảm thấy, cho dù Ki ca ca dứt khoát cự tuyệt cũng không có tác dụng, nếu Thiệu Tình để ý đến thể diện, căn bản sẽ không dây dưa đến bây giờ, cô gái này dã tâm bừng bừng.

Mà cảm tình của cô ta với Ki ca ca, tuyệt đối không hề là cái tình yêu gì, mục đích tìm tới Ki ca ca, đơn giản là vì tương lai của mình mà đánh cược một lần, nếu tình cảm của Ki ca ca với cô ta chưa dứt, có lẽ cô ta sẽ có cơ hội một bước lên trời.

Trong tự điển của Thiệu Tình có lẽ có tình thân, nhưng cô đơn thiếu hụt tình yêu, cũng không bài trừ có một chút ý xấu không thể chứng kiến cô cùng Ki ca ca tốt đẹp.

Manh Manh không thích quanh co lòng vòng, anh Hiểu Phong từng nói với cô, phương pháp tốt nhất đả kích kẻ địch, không phải một đao gây thương tích, mà là không tốn một binh một tốt liền phá hủy lòng tin của đối phương, kẻ địch không có lòng tin, căn bản không hề có sức chiến đấu, Manh Manh cảm thấy, lời nói của anh Hiểu Phong rất có đạo lý.

Mà nhược điểm của Thiệu Tình quả thực nhiều lắm, tùy tiện lôi một cái ra, chỉ cần cô thức thời, sẽ xếp giáp đầu hàng, một chút Manh Manh cũng không thấy mình ti bỉ, cáợc lại, cô cảm thấy vì bảo vệ tình yêu, thủ đoạn như vậy đã tương đối ôn hòa, dù sao cô không đem mấy thứ này phát tán, cũng không có ý tưởng bêu xấu Thiệu Tình, cô chỉ muốn cô ta không nên lại dây dưa Ki ca ca mà thôi.

Thiệu Tình chậm rãi rút ảnh chụp trong túi hồ sơ ra, chỉ lộ ra một góc, cô liền nhanh chóng vờ như không thấy, da mặt trắng cơ hồ trong suốt, ánh mắt lại sáng quắc như lửa, oán hận của cô rốt cuộc không thể che giấu, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: "Phương Manh Manh, cô bất chấp thủ đoạn, lại ở trước mặt Phùng Ki giả vờ thuần khiết, giả vờ vô tội, cô thực ghê tởm."

"Tôi ghê tởm?" Manh Manh nở nụ cười, ngón tay xinh đẹp đem túi hồ sơ trên bàn xoay một cái, rút ra ảnh chụp bên trong nhìn nhìn: "Chậc chậc, bình thường thực không thấy được, khẩu vị của chị Thiệu rất nặng, sao tôi cảm thấy chị còn ghê tởm hơn tôi, nơi này tổng cộng có mười sáu gã đàn ông, tuổi cũng rất đa dạng, có trên sáu mươi, dưới ba mươi cũng có, chị Thiệu à chị thật sự là già trẻ đều ăn nha, trước khi quen Ki ca ca, chị từng có bao nhiêu đàn ông, tôi không cần phải nhắc nhở chứ, yên tâm, tôi không có ý khác, sẽ không đem mấy thứ này công khai, tôi chỉ muốn nhắc nhở chị Thiệu một chút, chuyện quá khứ này nếu đã trôi qua cũng đừng nên suy nghĩ nữa, miên man suy nghĩ, kết quả, có lẽ ngay cả chị vất vả như vậy cũng sẽ không giữ được, nói tóm lại một câu..." Manh Manh bỗng nhiên cúi người, để sát vào bên tai cô ta, giọng nói trầm thấp rõ ràng: "Thiệu Tình, cách xa người đàn ông của Manh Manh tôi một chút..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện