Trần Hiểu Kỳ thật không nghĩ tới mình theo Vệ Hiểu Phong tham dự lễ ra mắt một bộ phim mới lại dẫn tới tai bay vạ gió như thế, đúng là xui xẻo mà, đến uống một ngụm nước lạnh cũng mắc nghẹn.

Nguyên nhân vẫn là vì chuyện xây dựng trường học mới ở quê nhà. Vào thu, trời mưa liên tiếp, ngôi trường tiểu học vốn có ở quê trở nên dột nát, lại họa vô đơn chí, lãnh đạo phòng Giáo dục huyện bảo thôn bọn họ dự trù kinh phí tự sửa chữa, sao cho phải đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất, nếu sang năm không qua được kiểm tra, sẽ bị dỡ bỏ rồi sát nhập vào trường học trong thị trấn.

Đây vô tình trở thành tin dữ, quê Trần Hiểu Kỳ tuy rằng không nhiều trẻ nhỏ, nhưng cũng hơn hai mươi em. Nếu trường bị sát nhập thì sẽ phải trèo đèo lội suối đi học, ngay cả đi xe cũng hơn nửa ngày mới có thể đến thị trấn, chi phí ăn uống, ở trọ dù không quá cao, nhưng đối với người dân trong thôn đời đời dựa vào trồng trọt để sinh sống mà nói thật sự là gánh nặng quá lớn.

Trưởng thôn cũng lo muốn chết, cha Trần Hiểu Kỳ vụng trộm gọi điện thoại cho cô nói năm đó lúc cô tốt nghiệp trung học, đi thi đại học ít nhiều đều do hàng xóm trong thôn hỗ trợ, ông không thể chống mắt lên nhìn bọn trẻ không có trường học, không phải trong TV thường nói có thể quyên góp giúp xây dựng trường tiểu học Hy Vọng sao, ông bảo cô tìm bạn học hỏi thử xem có phương pháp như vậy hay không, nếu được, bảo mọi người quyên tiền lập bia công đức ở cửa thôn cũng được.

Hiểu Kỳ vừa nghĩ, liền nghĩ ngay đến anh họ Vệ Hiểu Phong của Manh Manh. Hiểu Kỳ cũng từng tiếp xúc với kẻ có tiền, ví như cha của đứa bé mà cô dạy kèm vốn là giám đốc một công ty, nhưng cũng không bằng một góc của Vệ Hiểu Phong, với đứa bé thì muốn gì cũng có, với người khác thì thực sự phát huy bản sắc gian thương, lúc tính tiền lương với cô đều tìm cách bớt xén thời gian. (bớt thời gian dạy => giảm lương)

Cô cảm thấy Vệ Hiểu Phong rất hòa nhã, hơn nữa buôn bán lớn như vậy, nói không chừng sẽ vui lòng chi tiền làm từ thiện. Lúc Trần Hiểu Kỳ tìm tới Vệ Hiểu Phong, Vệ Hiểu Phong thực sự rất thoải mái, không nói hai lời lập tức đồng ý luôn và còn nói muốn khảo sát thực địa một chút, hơn nữa thành lập một tiểu ban đặc biệt do chuyên gia phụ trách để tránh phát sinh thất thoát.

Trần Hiểu Kỳ cố ý xin mấy ngày phép rồi cùng Vệ Hiểu Phong trở về quê. Trần Hiểu Kỳ cũng tận mắt thấy người đàn ông này không việc gì không làm được, việc trưởng thôn chạy gãy chân cũng chưa hoàn thành, anh chỉ gọi vài cú điện thoại, phòng Giáo dục huyện liền đáp ứng hỗ trợ một phần tiền bạc giúp Vệ Hiểu Phong xây trường tiểu học Hy Vọng.

Mới đó mà đã một tuần lễ, Trần Hiểu Kỳ hiểu thêm một chút về anh chàng Vệ Hiểu Phong này, ẩn chứa bên trong bề ngoài đẹp trai là một quả tim vàng. Nói thật, ý nghĩ này của cô Vệ Hiểu Phong không biết, nếu biết thế nào cũng phải cười đến rút gân. Trên đời này vốn không có chuyện lợi ích từ trên trời rơi xuống, hơn nữa anh là thương nhân.

Sở dĩ giúp quê Trần Hiểu Kỳ xây trường tiểu học Hy Vọng là muốn làm nổi bật hình ảnh của công ty, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là Vệ Hiểu Phong đối với nha đầu đơn bào Trần Hiểu Kỳ này nảy sinh ra rất nhiều hứng thú.

Hành động cùng hình thức tư duy của nha đầu kia đều làm Hiểu Phong cảm thấy giống như quay về thế kỷ trước, bảo thủ lại lôi thôi, nói chuyện làm việc đều thẳng thắn đáng sợ. Có đôi khi Vệ Hiểu Phong cũng thay cô lau mồ hôi, một nha đầu ngốc nghếch như lợn làm thế nào lại từ hốc núi bế tắc đó thi đậu vào trường đại học nổi tiếng của thành phố B nhỉ.

Hơn nữa, của nặng hơn người, lợi ích lớn nhỏ gì cũng đều thích chiếm, cô chưa bao giờ dùng đầu óc ngẫm lại xem lợi ích dễ chiếm như vậy sao, hơn nữa lợi ích từ Vệ Hiểu Phong anh lại lớn như vậy, từ trước tới giờ chưa từng có ai có thể lấy được thứ gì có lợi từ anh.

Lấy hành động đeo bám của Sài Tử Hinh làm ví dụ, không phải cũng khiến anh dùng thủ đoạn mềm dẻo cắt đi sao. Nhắc tới Sài Tử Hinh, Vệ Hiểu Phong cũng thật tổn hại, rõ ràng trong lòng hai người biết rõ video quay Manh Manh nhìn là biết ai ra tay, nhưng cả hai đều giả vờ không nói đến, khoảng thời gian đó hai người so với trước kia không rõ ràng hơn rất nhiều.

Vệ Hiểu Phong dịu dàng thắm thiết khiến Sài Tử Hinh trở nên nhầm lẫn, cũng không suy nghĩ quá sâu nữa. Mảnh đất kia Vệ Hiểu Phong cũng thoải mái đáp ứng, lấy giá ban đầu mua được mà tặng cho Sài Tử Hinh, chẳng qua không đợi Sài Tử Hinh cao hứng được bao lâu, tin tức nội bộ Hồng Cơ suy sụp liền gây ồn ào huyên náo.

Cổ phiếu Hồng Cơ sụt giảm tới mức thấp nhất trong lịch sử, lại đang liên tục mất giá. Dân mua cổ phiếu ngay lập tức có tâm lý muốn bán ra, khiến Hồng Cơ họa vô đơn chí, ngân hàng đối với các khoản vay trước kia của Hồng Cơ bắt đầu có thái độ hoài nghi, liền không phê duyệt đối với nhu cầu tiếp tục vay vốn của Hồng Cơ.

Trong một lúc mà thay đổi bất ngờ, ngày hôm qua Hồng Cơ còn khí thế vô cùng, vài ngày ngắn ngủn đã trở thành ‘bắt đầu gối liền thấy khủy tay’, mà mấu chốt là Sài Tử Hinh còn chưa kịp mua lại mảnh đất kia, cho dù bán hết mọi thứ, cô cũng không có đủ tiền.

Rơi vào đường cùng, Sài Tử Hinh không nể mặt đưa ra kế hoạch muốn cùng Vệ Hiểu Phong khai thác tài nguyên của khu mỏ, hơn nữa hy vọng Vệ Hiểu Phong có thể hỗ trợ, yêu cầu ngân hàng phê chuẩn việc cho vay.

Sài Tử Hinh cảm thấy quan hệ của mình cùng Vệ Hiểu Phong vô cùng có khả năng phát triển trở thành người một nhà, mới đề nghị đem hai người cột cùng một chỗ, trong lòng ngóng trông lúc này cùng hoạn nạn về sau có thể chung phú quý, bởi vậy kế hoạch này có vẻ tuy hai mà một.

Nhưng không nghĩ tới Vệ Hiểu Phong mấy ngày nay vẫn luôn dịu dàng, sau khi nghe xong, cười tủm tỉm nói: “Tử Hinh, bạn bè là bạn bè, nếu em thiếu tiền, anh cho mượn, bao nhiêu cũng không thành vấn đề. Nhưng trên phương diện làm ăn, làm ăn cho ra làm ăn, cùng nhau khai thác sao? Nói thật không sợ em buồn, nay tiền vốn Hồng Cơ cũng không còn, nói đến thực lực, Tử Hinh, cả anh và em đều hiểu mấy thứ thực lực này nói cho cùng là lấy tài chính làm hậu thuẫn, không có tiền thì tất cả đều là nói suông, về phía ngân hàng, anh cũng chỉ là thương nhân mà thôi, nào có đạo hạnh lớn đến mức có thể sai khiến ngành tài chính của chính phủ như vậy, nếu làm được, anh sẽ cho công ty của mình vay vài triệu trước, đầu cơ bất động sản cũng có thể kiếm đầy bồn đầy bát.”

Lúc nói lời này, thái độ vẫn nhẹ nhàng trước sau như một, nhưng Sài Tử Hinh liền cảm thấy từ trong ra ngoài đều lạnh, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn hỏi một câu: “Mấy ngày nay, anh và em, anh và em…” Nói hai câu, cuối cùng vẫn bị bản tính kiêu ngạo cố hữu ngăn trở, nửa ngày cũng không nói tiếp.

Lại bị Vệ Hiểu Phong cướp lời, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chỉ cần em nguyện ý, chúng ta vĩnh viễn là bạn bè.” Một tiếng bạn bè liền như Vương Mẫu nương nương cầm cây trâm trong tay, vừa vung tay liền mở ra sông ngân ngăn cách.

Sài Tử Hinh bỗng nhiên phát hiện Vệ Hiểu Phong rất giảo hoạt. Anh có thể khiến cô hiểu lầm, mà không để lại chút sơ hở nào, người đàn ông này đúng là gian thương. Tử Hiên nói cô lấy tình yêu ra mà tính kế, ngược lại Sài Tử Hinh cảm thấy so với Vệ Hiểu Phong, cô vẫn chưa là gì. Hơn nữa, cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, tình cảm của mình đối với Vệ Hiểu Phong không như miệng cô vẫn nói ‘có cũng được mà không có cũng không sao’, cô muốn có được người đàn ông này cả đời. Nếu vứt bỏ tự tôn cùng kiêu ngạo có thể đổi lấy anh, Sài Tử Hinh cũng sẽ không tiếc rẻ chút nào.

Nhưng Sài Tử Hinh chỉ không nghĩ tới khi cô vừa đưa ra quyết định, lại nhìn thấy tay Vệ Hiểu Phong đang kéo theo Trần Hiểu Kỳ. Lần đầu tiên nhìn thấy Trần Hiểu Kỳ, Sài Tử Hinh đã cảnh giác, cô thậm chí có thể rõ ràng cảm thấy được ánh mắt như có như không của Vệ Hiểu Phong dừng trên người Trần Hiểu Kỳ, đó là ánh mắt một người đàn ông nhìn người phụ nữ, không như vẻ kinh ngạc trước bề ngoài mà Vệ Hiểu Phong nhìn cô, mà trong ánh mắt đó có sự hứng thú đào xới khai phá nguy hiểm nhất.

Nhưng Sài Tử Hinh cũng chưa từng nghĩ tới mình lại thất bại dưới tay một Trần Hiểu Kỳ tầm thường, thậm chí là nữ sinh có chút khó coi như vậy. Lần đầu Sài Tử Hinh tự thân chuẩn bị, nghĩ là chắc chắn sẽ chiếm được Vệ Hiểu Phong, cô vốn sớm an bài trình tự cho một buổi tối lãng mạn, muốn lần đầu sau khi bữa ăn kết thúc, cô sẽ mời Vệ Hiểu Phong đi đến một nơi thật lãng mạn, cô sẽ vứt bỏ kiêu ngạo, bộc bạch tình cảm của mình, sau đó Vệ Hiểu Phong cảm động chấp nhận, hai người trải qua đêm lãng mạn mà kích tình.

Mà hết thảy những thứ này lại bị một Trần Hiểu Kỳ xuất hiện phá hư hầu như không còn gì. Hơn nữa, thái độ của Vệ Hiểu Phong đối với cô bắt đầu trở nên xa lạ cùng ngăn cách, chỉ giống như đồng nghiệp trên thương trường, có cũng được mà không có cũng không sao, không giống Trần Hiểu Kỳ được anh lôi kéo trong khuỷu tay thân mật săn sóc. Lúc Trần Hiểu Kỳ muốn đi lấy sâm banh đều bị anh đưa tay ngăn cản rồi thay bằng nước trái cây, hành vi yêu chiều rõ ràng hiện lên trong mắt Sài Tử Hinh, quả thực khiến cô ghen tị đến điên cuồng.

Sài Tử Hinh lửa giận bừng bừng, sau khi ở Tòa án cùng bên công an trình bày hoạt động của Hồng Cơ, cô mới hoàn toàn hiểu được, từ trước đến sau hết thảy đều là Vệ Hiểu Phong xuống tay với cô. Sài Tử Hinh hoàn toàn bại dưới chân người đàn ông này, anh không chỉ không hỗ trợ, còn có thể nhấc chân hung hăng đạp mạnh.

Sài Tử Hinh chịu đả kích như thế, vài lần cô đến tìm Vệ Hiểu Phong nhưng người trước kia dễ dàng gặp được, lúc này ngay cả cái bóng cũng không bắt được. Cô không buông tha, giống như mắc bệnh ép buộc, vẫn không ngừng tìm Vệ Hiểu Phong, một lần lại một lần, hơn nữa còn bắt đầu say rượu.

Ở công ty của Vệ Hiểu Phong, Trần Hiểu Kỳ gặp gỡ cô chỉ do ngẫu nhiên. Trần Hiểu Kỳ vâng lời cha cố ý đem đặc sản vùng núi đến, dưới tình trạng bị cha cô dặn dò ngàn vạn lần mà không tình nguyện đến tặng quà cho Vệ Hiểu Phong.

Lại không nghĩ đến việc thư ký của Vệ Hiểu Phong nói hôm qua anh đến thành phố khác làm việc, thật uổng công. Trong thang máy cô lại gặp Sài Tử Hinh đang trong trạng thái tinh thần vô cùng không tốt. Cô chào hỏi, đối phương cũng không để ý, rõ ràng hơi ấm trong thang máy đầy đủ, nhưng ánh mắt Sài Tử Hinh dừng trên người cô vẫn khiến Trần Hiểu Kỳ phát lạnh từng đợt.

Thang máy ‘đinh’ một tiếng mở ra ở lầu một, Trần Hiểu Kỳ còn chưa bước ra ngoài, đã bị Sài Tử Hinh đột nhiên nhào tới ngăn lại, sau đó nhanh chóng bấm tầng ba mươi hai.

Tầng ba mươi hai là tầng thượng. Trần Hiểu Kỳ rốt cuộc cũng phát hiện ra Sài Tử Hinh đang không bình thường. Trần Hiểu Kỳ không kêu cứu, cũng không giãy dụa, nguyên nhân là trong tay Sài Tử Hinh cầm một con dao, trực tiếp kề trên cổ cô.

Trần Hiểu Kỳ không muốn mình chết một cách vĩ đại, lại càng không muốn chết dưới một dao không rõ nguyên nhân thế này, về sau truyền ra ngoài cũng thật quá mất mặt. Cho nên mới nói, Vệ Hiểu Phong nhìn người tương đối chuẩn, thần kinh nha đầu kia thô to, tư tưởng lại khác hẳn người thường, lúc này càng không giống với người khác.

Theo lời nói đứt quãng tràn ngập mùi rượu của Sài Tử Hinh, khi Trần Hiểu Kỳ đứng ở mái nhà mới hiểu được, hết thảy là vì cô ấy hiểu lầm mình cùng Vệ Hiểu Phong có gian tình.

Trần Hiểu Kỳ quả thực muốn nôn ra máu ba lần, nghĩ kỹ lại thì chính mình cùng Vệ Hiểu Phong chỉ lần đầu tham dự một bữa tiệc quỷ quái, sao lại phát triển ra gian tình. Nhưng dù cô mười vạn phần chân thành bày tỏ vô số lần là mình cùng Vệ Hiểu Phong một chút quan hệ không rõ ràng cũng không có, Sài Tử Hinh vẫn không tin.

Lúc Manh Manh và Sài Tử Hiên đến thì nhìn thấy cảnh tượng Trần Hiểu Kỳ bị Sài Tử Hinh dùng dao đặt trên yết hầu, nhưng vẫn đang lắc lắc đầu tận tình khuyên bảo, khóe miệng nói nhanh mà chảy cả bọt mép. Sài Tử Hinh không hề có ý buông ra, thậm chí hơi nhấn mạnh tay, lưỡi dao cắt qua da mang theo một vệt máu. Máu đỏ từ cổ Trần Hiểu Kỳ chảy ra, uốn lượn theo cái cổ trắng nõn, nhìn mà thấy ghê người…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện