Người như Thiệu Cương kỳ thật có rất nhiều, chỉ vì oán hận của bản thân hoặc là tự mình gây nên mà đem tất cả nguyên nhân đổ lên trên đầu người khác, chưa bao giờ tự xét lại khuyết điểm của mình. Hành vi cậu ta tự cho là công bằng kỳ thật lại là biểu hiện của kẻ đang ở trong tình trạng yếu đuối nhất. Manh Manh chướng mắt người như vậy nhất, đúng là gã đàn ông mù mờ.

Hiện tại Manh Manh cứ nghĩ tới là thấy sợ. Tuy rằng tình huống ngay lúc đó cô cũng không biết rõ, nhưng theo lời cực đoan hận thấu xương mà Thiệu Cương nói với Phùng Ki, anh ta thật sự muốn làm cho phải Ki ca ca chết.

Manh Manh luôn cảm thấy cái chết cách mình rất xa, mặc dù trong khoảnh khắc cô gặp phải tuyết lở ở Tây Tạng, cũng không nghĩ rằng mình sẽ chết vì cô nghe được giọng nói của Ki ca ca. Bất kể khi nào, chỉ cần nghe được giọng nói của Ki ca ca, cô đều có thể an tâm, cô biết chắc rằng Ki ca ca sẽ không để cho cô chết.

Nhưng hiện tại ngẫm lại, bỗng nhiên phát hiện lần này Ki ca ca có thể tránh thoát sự trả thù của Thiệu Cương là nhờ vào may mắn rất nhiều. Ngay cả là khách qua đường, Thiệu Cương cũng không được tính, vậy mà lại là người thiếu chút nữa đã tạo thành sinh ly tử biệt khiến cả đời bọn họ phải tiếc nuối.

Nghĩ đến đây, Manh Manh bỗng nhiên xoay người, trực tiếp nhào vào trong lòng Phùng Ki, lực quá lớn, hơn nữa Phùng Ki không phòng bị, khiến cô và Phùng Ki bổ nhào lên giường bệnh.

Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy vào. Từ bên ngoài, Khưu Thục Trinh còn chưa kịp tiến vào đã nhìn thấy tình cảnh trong phòng bệnh, vội vàng lại lui ra ngoài, sau khi ngạc nhiên một lúc lâu, không khỏi bật cười, nâng tay gõ gõ cửa: “Manh Manh, dì vào nha!”

Manh Manh lúc này mới nghĩ tới Khưu Thục Trinh vừa mới đến, tư thế cô đẩy Phùng Ki ngã lên trên giường bệnh không khác gì nữ Sơn tặc cường bạo đàn ông, nếu bình thường đóng cửa lại, vợ chồng son ép buộc như thế nào cũng không sao, dù sao cũng không ai nhìn thấy, nhưng để cho mẹ chồng thấy lại là một chuyện khác.

Mặt Manh Manh đỏ như được che bởi một chiếc khăn đỏ thẫm. Vệt đỏ từ hai má uốn lượn xuống, theo đường cong duyên dáng ở cổ, thâm nhập cả vào cổ áo, sau tai đều đỏ rực, dưới ngọn đèn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Hình dáng thẹn thùng đã lâu không thấy khiến Phùng Ki giật mình, chu môi hôn lên vành tai của cô vài cái, Manh Manh liếc trắng mắt, vội vàng đẩy anh ra, nhảy xuống giường đi mở cửa. Cửa mở ra, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Khưu Thục Trinh.

Ngược lại, Khưu Thục Trinh cười híp mắt sờ sờ mặt của cô, rất săn sóc chuyển đề tài: “Manh Manh, đến đây, trong điện thoại dì còn chưa nói rõ ràng, con đã sốt ruột dập điện thoại rồi. Ki ca ca của con không có chuyện gì đâu, vài ngày nữa là có thể xuất viện rồi, kỳ thật không cần con phải đi một chuyến đến đây, lại làm lỡ mất mấy buổi học của con.”

Bà đi vào, với tay lên khay giữ ấm chén đặt trên tủ đầu giường, ánh mắt đảo qua con trai đã dần dần khôi phục sắc mặt, gật gật đầu: “Đúng là tuổi trẻ, khôi phục rất nhanh. Như vậy cũng vừa vặn, nhân lần nghỉ bệnh này mà chuẩn bị thật tốt cho hôn sự đi! Đừng như ông chủ vung tay một cái, mọi việc đều bắt Manh Manh quan tâm, con làm chú rể cũng lời quá rồi. Phòng tân hôn cũng đã xong rồi, phần còn lại các con tự mình trở về chuẩn bị đi, thiếu hay thêm cái gì thì lo cho tốt.”

Nói xong, kéo tay Manh Manh đến ngồi trên sofa ở một bên nhẹ giọng hỏi: “Dì nghe nói trong bụng mẹ con lại có em bé, nếu ba con biết tin này không biết sẽ cao hứng thế nào đâu, đây thật đúng là có con trẻ lúc tuổi già.”

Manh Manh cười hắc hắc: “Lời này chắc ba con không thích nghe đâu. Ông có khi nào nhận mình già đâu, còn muốn chỉ huy thiên quân vạn mã ra trận giết địch cơ. Mẹ con quyết định trước mắt không nói với ông, nói khó lắm mới có đợt liên hợp diễn tập lớn ngàn năm một thuở như vậy, để ông tham gia cho đã nghiền.”

Khưu Thục Trinh không khỏi nở nụ cười, thở dài: “Ba mẹ của con hai người này bình thường rõ ràng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, không ai chịu nép một bên, nhưng mỗi việc đều hiểu rõ tâm tư lẫn nhau. Dì với chú Phùng của con cũng từng nói mọi chuyện trên đời này đều do duyên phận, ba mẹ con, con và Phùng Ki đều là duyên phận khó có được. Cái gọi là tu mười năm mới ngồi cùng thuyền, tu trăm năm mới nên duyên chồng vợ. Duyên phận này mặc dù kỳ diệu, nhưng quan trọng nhất vẫn là phải biết cách quý trọng.”

Sau khi Khưu Thục Trinh đi rồi, Manh Manh vẫn còn suy nghĩ những lời bà nói, tuy rằng nói thẳng nhưng cũng rất có tính triết lý, nghĩ quá mức xuất thần, không chú ý tới ánh mắt Phùng Ki dừng trên người cô hơi thâm sâu.

Phùng Ki làm lính nhiều năm cũng không ngu ngốc. Nếu nói trước kia Manh Manh bắn bia là do sư trưởng Vương tự tay dạy dỗ mà luyện được chỉ là chuyện trùng hợp, nhưng vừa rồi cô dùng hai chiêu lại hạ được Thiệu Cương nhất định không thể là trùng hợp được, tính liên tục, độ thuần thục cùng với tốc độ lúc ra tay không phải người bình thường nào cũng có thể làm được. Đó không phải động tác võ thuật để biểu diễn, mà là cách đánh hữu dụng dùng để áp chế địch. Khóa khủy tay, khóa hầu, khóa chân, động tác liên tiếp giống như là hành động theo bản năng, có thể đạt đến loại trình độ này sớm không phải ba ngày bảy bữa là có thể làm được.

Hiện tại Phùng Ki càng ngày càng cảm thấy mình có lẽ thật sự đã bị lừa, bị tiểu hồ ly lắm mưu mẹo này trêu chọc. Nha đầu kia sao có thể yếu đuối được cơ chứ, làm mình còn sợ cô tủi thân, bị người khác bắt nạt, hiện tại xem ra cô không bắt nạt người khác đã là tốt lắm, ai có thể bắt nạt cô chứ. Nha đầu kia quả thực là nữ kim cương vô địch.

Nhưng mà mấy thứ này cô luyện khi nào, mà anh một chút cũng không phát hiện ra. Nhiều năm như vậy, mặc dù không phải ngày ngày hai người đều ở cùng nhau, nhưng trong một năm thời gian sống chung nhà, tính ra cũng không ít, quỷ nha đầu này ngay cả chút dấu hiệu gì cũng chưa lộ ra trước mặt anh.

Hơn nữa Phùng Ki không muốn phí tâm tư đoán mò, trực tiếp hỏi cô: “Manh Manh, cách đánh của em là học với ai?” Manh Manh sửng sốt một lúc mới thản nhiên đáp lại lời của Phùng Ki: “Cha em dạy, nhưng Phương Tuấn là do em dạy. Tuy nó là em trai của em, nhưng kỳ thật lại là đệ tử của em, ha ha! Mai mốt đứa bé trong bụng mẹ em cũng là của em, em nghĩ chờ đứa bé trong bụng mẹ em lớn lên, ba em đã già, cánh tay cẳng chân khó cử động, cho nên đại đệ tử đầu tiên như em liền mở cửa nhận đồ đệ.”

Nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí kia, Phùng Ki không khỏi cười ra tiếng: “Anh nghĩ chú Phương nghe câu ‘già rồi cánh tay cẳng chân khó cử động’ này xong, không chừng sẽ đem cánh tay và cái mông nhỏ của em đánh nát trước, còn nữa, tiểu nha đầu, nói đại đệ tử đầu tiên nên là anh mới đúng chứ! Còn lâu mới đến phiên em.”

Manh Manh cười ha ha: “Em với Ki ca ca còn phân chia gì chứ, vợ chồng vốn chính là một người mà, ai cũng như nhau.” Phùng Ki đưa tay nhéo nhéo mặt của cô: “Nếu học được nhiều thứ như vậy, sao muốn gạt anh, còn giấu giếm kín không kẽ hở.”

Manh Manh nháy mắt mấy cái mím mím miệng, trưng ra khuôn mặt tương đối buồn rầu: “Ki ca ca đều đã quên sao. Lúc trước anh đã nói rất nhiều lần mà, nói con gái phải ăn nói nhỏ nhẹ hiền lành, người ta muốn gả cho anh, cho nên…” Nói xong, còn biết ngượng ngùng, có chút xấu hổ cúi mặt.

Phùng Ki không khỏi nở nụ cười, vươn cánh tay đem cô ôm vào trong lòng, hơi thấp đầu, hôn cô mấy cái: “Trước kia là anh nói hươu nói vượn, đời này có thể lọt vào mắt của Manh Manh nhà ta là anh có may mắn lớn nhất rồi.”

Manh Manh ở trong lòng anh ngẩng đầu, đối diện ánh mắt anh, từng đợt từng đợt ánh sáng từ ngọn đèn trên trần nhà chiếu vào trong mắt của anh, trong suốt chớp động, giống như phát sáng hạnh phúc, sáng lạn đến loá mắt.

Mặc kệ quá trình khó khắn như thế nào, cuối cùng bọn họ cũng gần nhau, ở cùng một chỗ, Manh Manh giống như thấy được thật lâu về sau, lúc đầu của cô cùng Ki ca ca bạc loang lổ vẫn như cũ hạnh phúc rúc vào nhau.

Chân lý của hạnh phúc là gì, giờ khắc này Manh Manh bỗng nhiên hiểu được hạnh phúc chính là có thể thật lâu thật lâu tâm dùng tấm lòng trong sáng yêu một người kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, vĩnh vĩnh viễn viễn…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện