Thành phố X, một khách sạn năm sao nào đó.
Là trung tâm tổ chức trận chung kết toàn cầu năm nay, tất cả các căn phòng của khách sạn này đã được ban tổ chức đặt bao hết, ra vào kiểm soát nghiêm ngặt, các tuyển thủ của các chiến đội đều bị quản lý ân cần dạy bảo bớt ra ngoài sảnh khách sạn lại, miễn cho có vấn đề trước khi diễn ra thi đấu.
Chiến đội WWW được phân ở tầng 22 hướng Nam, view biển, bên ngoài cửa sổ cảnh sắc tuyệt đẹp.
Nhưng người trong phòng lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức.
“A a a sao cô ấy biết được vậy! Sao cậu ấy có thể bại lộ được, rõ ràng tôi đã nỗ lực phối hợp mà!”
“Thảm quá đi huhu, con thật sự có lỗi với dì Tiêu, chẳng những mang con dì ấy vào cái hố này, còn làm ảnh hưởng đến con trai dì, khó khăn lắm tuyết mới tan để đi yêu đương với gái, năm nay con càng không có mặt mũi nào mà nhìn dì!”
“Con cũng thành thật xin lỗi chú Tần, con trai độc nhất ba đời của nhà họ Tần bọn họ lần đầu tiên biết rung động, sẽ không hủy trong tay con chứ, thế này thì mẹ con giết con quá a a a a a…..”
Trước cửa sổ sát đất, người đang ngồi trên ghế sô pha mềm mại đưa lưng về phía phòng hai bên thái dương nhảy dựng, rốt cuộc anh ấy cũng không nhịn nổi nữa, chầm chậm tháo tai nghe xuống, quay đầu lại nhìn.
“Liar yêu đương, mà cậu còn sốt ruột hơn cả cậu ta thế?”
Tiêu Nhất Dương chôn mình trong chăn điên cuồng bất lực rưng rưng ngẩng đầu: “Dù sao thì tôi cũng xem cậu ấy như em ruột mà.”
“Ồ? Liar cũng xem cậu như anh trai?”
Tiêu Nhất Dương yên lặng: “Không, cậu ta chắc là xem tôi như con.”
Thịnh Sanh lộ ra nụ cười ôn hòa hàm ý ‘may là cậu còn biết tự mình hiểu mình’.
Tiêu Nhất Dương đau đớn vài giây, đột nhiên nhảy xuống giường len lén đi đến cọ cọ cọ chỗ Thịnh Sanh: “Anh Sanh, anh quen Lê Tử từ nhỏ mà nhỉ? Anh có cách nào xoay chuyển tình thế giúp Tần Ẩn không?”
“Xoay chuyển?” Thịnh Sanh bật cười, “Nếu như Lê Tử thật sự không thích, vậy thì không còn cách nào xoay chuyển được nữa. Tính cách con bé đó giờ là thế—đối với người nó yêu thương mãnh liệt bao nhiêu, thì với người dưng cũng sẽ lạnh lùng bấy nhiêu.”
Tiêu Nhất Dương chưa từ bỏ ý định: “Không còn chút hy vọng nào sao?”
Thịnh Sanh không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà đóng sách trong tay lại: “Cậu có biết tính cách Lê Tử giống ai không?”
Tiêu Nhất Dương không theo kịp tốc độ chuyển đề tài này, nhưng vẫn hỏi theo phản xạ: “Ai?”
“Mẹ con bé, đã qua đời rất nhiều năm rồi.”
“A……..”
“Dì Kiều ấy trước kia tôi từng gặp qua, chính là một người phụ nữ rất có khí chất, bà ấy giống Lê Tử vậy, đem mọi cực đoan khắc vào trong xương tủy?”
Tiêu Nhất Dương lo lắng hỏi: “Cực đoan?”
Thịnh Sanh mất vài giây để nhớ lại, kể: “Tôi nghe nói khi còn trẻ bà ấy từng quen một người bạn trai, là kiểu cậu chủ nhà giàu ấy, nhưng không biết sau này hai người vì chuyện gì mà cãi nhau rồi chia tay, cậu chủ kia đuổi đến tận nhà họ Kiều để cầu xin bà quay lại.”
Tiêu Nhất Dương căng thẳng nuốt nước miếng: “Trời, sau đó thì sao?”
“Bà đã ghét ông ta, vậy nên không muốn gặp mặt. Ông kia quỳ bên ngoài cửa nhà họ Kiều, dùng dao rạch vào tay mình, máu cũng tràn lan ra, chảy đầy đất.”
“…..”
Tiêu Nhất Dương kinh ngạc.
Vài giây sau, cậu bình dĩnh xê dịch, ánh mắt đầy hoảng sợ: “Tay Liar quý lắm, không thể chịu nổi đâu trò diễn này đâu.”
Thịnh Sanh mỉm cười: “Cậu ta không cần—cậu có biết sau đó thế nào không?”
Tiêu Nhất Dương lắc đầu.
Ý cười của Thịnh Sanh nhạt đi: “Mẹ của Lê Tử quả thật đã mở cửa, bà quăng một xấp khăn giấy cho người ông kia, nói với ông ta, nếu muốn chết cũng đừng chết trước cửa nhà bà. Nói xong thì đóng cửa lại, hơn nữa còn không thèm nhìn ra ngoài lấy một cái.”
“?!”
Tiêu Nhất Dương hít một hơi thật sâu, hoảng sợ lùi khỏi ghế sô pha.
Bầu không khí yên lặng.
Hơn mười giây sau, Tiêu Nhất Dương mới lấy lại tinh thần, cậu nhìn Thịnh Sanh ngồi trên ghế sô pha đã kể xong chuyện, nở một nụ cười ôn hòa, tiếp tục đọc sách.
Tiêu Nhất Dương khóc không ra nước mắt: “Ý của anh là, Liar sẽ không diễn?”
Ngón tay Thịnh Sanh lật sách dừng lại, rồi anh ấy bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, ngẩng đầu: “Trước đó cậu có nói với tôi, Liar ở trong câu lạc bộ gặp được Lê Tử, còn bị em ấy dùng trò đùa mất trí nhớ để chiếu lệ cho qua.”
“Đúng thế.”
Thịnh Sanh: “Chuyện xưa cũng kể cho cậu rồi, cậu nghe còn không hiểu à?”
Tiêu Nhất Dương ngớ ra.
Thịnh Sanh đỡ trán, vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu: “Tôi kể lại chuyện cũ là muốn nói cho cậu, nếu Lê Tử thật sự không thích Liar thì sẽ không thèm để ý đến cậu ta, và cậu ta mà muốn gặp được Lê Tử là chuyện không thể.”
“Ỏ? Vậy nên…..”
“Cậu cho rằng, ai Lê Tử cũng có tâm tình nói giỡn à?”
Tiêu Nhất Dương dại ra, lát sau mới bừng tỉnh nhận ra: “Anh Sanh anh nói là bọn họ sẽ không có chuyện gì?”
“Ừm.” ánh măt Thịnh Sanh cũng dã dời xuống trang sách.
Tiêu Nhất Dương gần như là cảm động rơi nước mắt: “Tốt quá đi, hu hu hu, nhà họ Tần lại có hy vọng vào miếu hòa thượng bất biến rồi.”
“……”
Thịnh Sanh bất đắc dĩ cười cười.
Một giây cuối đầu này, trong đầu anh ấy lại nhớ về cuộc hội thoại ngày hôm đó ở tiệm trà, cuộc hội thoại chỉ có hai người biết được.
【Được, tôi sẽ để cơ hội tự nói ra sự thật với em ấy lại cho cậu. Nhưng đến ngày ấy những gì mà cậu sẽ đối mặt, cậu hãy chuẩn bị tâm lý đi.】
【Tôi biết.】
【Thật ra tôi cũng không hiểu, tại sao cậu lại chọn Lê Tử?】
【Không cần chọn, cô ấy rất tốt.】
【Có thể cậu đang hiểu lầm ý của tôi. Tôi không chắc cậu đã biết hay chưa, em ấy tốt cũng không có nghĩa là em ấy giống với những người khác. Không phải bất cứ ai cũng có thể xứng đôi với em ấy, loại nhiệt tình như em ấy gần như cực đoan, đối với người thường thì không khác gì con thiêu thân lao đầu vào lửa, đốt người thành tro—cậu chắc chắn cậu đã chuẩn bị tốt để ở bên em ấy?】
【Tôi không thích kiểu so sánh này.】
【Cái gì?】
【Cô ấy không giống người bình thường, nhưng không phải dị loại. Từ lúc bị hấp dẫn cho đến khi thích cô ấy, tôi chắc chắn là càng lún càng sâu. Nhưng mặc kệ quá khứ hay tương lai thế nào, tôi cũng không nhìn những người khác, càng không có chuyện đi so sánh cô ấy với bất cứ kẻ nào.】
【……..】
Bỏ hết suy nghĩ.
Thịnh Sanh lại lật một trang khác, giọng nói nhàn nhạt, nhưng không hiểu sao lại lạnh cả người: “Voyageur, Si tu veux cueillir la rose, prépare – toi à te faire poignarder par les épines.”
Tiêu Nhất Dương đang còn hưng phấn phải sửng sốt, quay đầu lại”: “Anh Sanh anh vừa nói câu gì vậy? Tiếng Anh à?”
“Không phải, một câu tiếng Pháp trong cuốn sách này.” Thịnh Sanh giơ quyển sách trong tay lên.
“Hả? Có nghĩa gì?”
“Dịch lại là…..”
Thịnh Sanh đóng sách lại, ngồi dưới ánh nắng mặt trời ôn hòa cười: “Lữ khách qua đường à, nếu muốn hái được đóa hồng ấy, thì phải chuẩn bị tâm lý bị gai đâm thôi.”
Trầm mặc, Tiêu Nhất Dương chậm rãi nâng ngón cái lên.
“Aria, thật thần diệu.”
Đàm Lê không hề thích tụ họp, những chuyện như xã giao hay vui chơi cũng thấy phiền hà, nên đương nhiên không có kinh nghiệm gì. Vì để bớt việc, cô trực tiếp tìm một hội sở tư nhân, bảo bên đó sắp xếp chỗ vui chơi, xe cũng là do bên kia sắp xếp nốt.
Vậy nên khi thành viên trong câu lạc bộ ngồi lên một chiếc xe xa lạ bị chở một đoạn quanh co cả thị trấn F, rốt cuộc mới đến được một nơi nằm ở phía Bắc.
Bao gồm cả Đàm Lê.
Đoàn xe dừng lại ở một căn biệt thự độc lập, cây xanh chiếm phần lớn khiến ai nấy đều hoảng.
Quan sát một đoạn đường từ cổng an ninh đi vào, nơi này không giống khu dân cư cho lắm, cứ như chỉ có một căn biệt thự được ném vào trong rừng rậm vậy.
Nhóm người của câu lạc bộ Esport trợn mắt há mồm từ lúc xuống xe.
“Cuối cùng cũng đến nơi.”
“Đúng vậy, cả đoạn đường dài này, thiếu chút nữa thì tôi tưởng chúng ta bị anh Lê lừa bán rồi.”
“Đừng chứ, vừa nãy lúc gửi định vị cho chúng ta, tôi có lên mạng search thử—đúng là nơi này rồi, bán cậu sợ còn không mua nổi miếng đá cẩm thạch dưới chân chúng ta đâu.”
“Phụt, bớt mần nhục người ta lại đi nhé, tôi sống hơn hai mươi năm bán ra há không đủ một viên đá cẩm thạch à!”
“Ồ, tự cậu xem thử miếng đất này đáng giá cỡ nào à”
“………*** mợ.”
“Sao, tôi không lừa cậu chứ?”
“Chủ nghĩa tư bản ác độc, phụt!”
Đàm Lê, Tần Ẩn và Mã Tĩnh Hạo vì là ba người rời câu lạc bộ cuối cùng, nên ngồi chung một xe cũng đến nơi.
Đàm Lê cả đường đều lướt điện thoại, lúc này cũng cất đi rồi đẩy cửa xuống xe. Hàng ghế sau, Mã Tĩnh Hạo bị chìm trong kho băng thể nghiệm ‘đông lạnh’ cũng run rẩy theo xuống, anh ta vừa ngẩng đầu đã thấy Tần Ẩn đứng bên xe, hình như có chút bất ngờ.
Bên Đàm Lê vừa xuống xe đã có thành viên không nhịn được hỏi: “Anh Lê, đây không phải là biệt thự của nhà em đó chứ?”
Đàm Lê cất điện thoại, nghe vậy thì cười đáp: “Mua không nổi, nhưng thuê một ngày thì được.”
“Ồ, cái biệt thự này, thuê một ngày thôi ít nhất cũng tầm năm con số nhỉ.”
“Năm, năm số? Mịe ơi, vậy phải bao nhiêu mới mua được?”
“Cậu còn dám nghĩ, tôi đây muốn cũng không dám nghĩ đến nữa là. Thậm chí còn không dám bước vào cửa nữa cơ, nhỡ đâu làm vỡ hỏng đồ của người ta, vậy thì bán tôi cũng đền không nổi?”
“……..”
“Hôm nay bọn họ giảm giá, tiền em cũng trả rồi, các anh cứ chơi tùy thích, đừng nghĩ nhiều vậy.” Đàm Lê đút tay vào túi, rảo bước đi về cửa chính của căn biệt thự, “Hơn nữa, đây không phải là hoạt động thường lệ của câu lạc bộ đại học sao?”
Mã Tĩnh Hạo đi đầu mơ màng hỏi: “Hoạt động thường lệ gì?”
Đàm Lê nhớ lại: “Ờ, du lịch trang trại?”
Các thành viên nhìn căn biệt thự cao ba bốn tầng trước mặt, biệt thự phong cách Châu Âu có cả bể bơi.
“…….”
Du-lịch-trang-trại? Em chắc chứ???
Câu nệ chỉ trong nhất thời.
Nửa giờ để thích ứng cũng không cần dùng, các thành viên câu lạc bộ đã nháo nhào ùa vào trong biệt thự. Có người chờ không nổi nữa thay áo tắm nhảy vào bể bơi ấm áp bơi chó. Có người chạy lên phòng âm nhạc cao cấp trên lầu tru hét như sói gào quỷ khóc, có người thì đến phòng giải trí hô to gọi nhỏ….
Là một đội trưởng, Mã Tĩnh Hạo đau đớn thay lắc đầu, cảm khái một câu ‘mê muội làm mất ý chí’, sau đó cũng nhanh chóng dấn thân vào hải dương sung sướng.
Cứ như vậy ầm ĩ đến tận chạng vạng.
Buổi tối sắp xếp theo hình thức để mọi người tự tại, không gian nhà ăn không lớn lắm, Đàm Lê đại khái để người của hội quán bố trí sân thượng nối với bể bơi ở tầng một.
Các nam sinh cũng tham gia góp sức, vào trong biệt thự dọn hết đồ vật đem ra ngoài.
“Anh Ẩn, cái ghế này khá nặng, cậu giúp anh một tay đi.” Mã Tĩnh Hạo bưng một cái ghế dài, đến cửa thì thở hổn hển.
Tần Ẩn: “Được.”
“KHÔNG ĐƯỢC!”
Một giọng nói rất lớn đột nhiên chen vào, khiến cho các nam sinh đang dọn ghế bị dọa sợ, cùng nhau quay đầu lại nhìn.
Đàm Lê trước đó còn đang cười nói với đàn chị, không biết chui từ góc nào ra, sắc mặt trắng bệch đứng ở giữa Tần Ẩn và cái ghế dài.
Mã Tĩnh Hạo ngây người một hồi.
Đàm Lê sực tỉnh mới phát hiện bản thân kích động quá mức. Cô chớp chớp mắt mới nhìn qua Mã Tĩnh Hạo cười nói: “Đội trưởng để em giúp anh, người mới bình hoa này để qua một bên là được.”
“Hả? Ha ha ha anh Ẩn sao lại thành người mới bình hoa rồi?”
“Anh Lê đừng quậy chứ, Tần Ẩn mà là bình hoa thì bọn anh đây là cái gì, ấm sành à?”
Mã Tĩnh Hạo cũng cho rằng Đàm Lê đang cố ý chọc tức Tần Ẩn, bất đắc dĩ nói: “Ghế này không nhẹ đâu, vẫn nên để cho anh Ẩn đến đi, sao có thể để cho con gái bọn em động tay động chân vào được.”
Tần Ẩn đã vén tay áo sơ mi lên từ sớm rồi, trên cổ tay vẫn là chiếc bao cổ tay màu hồng nhạt đâm vào mắt Đàm Lê.
Cô cản Tần Ẩn lại: “Anh….anh tránh ra, đừng có xuất hiện trước mắt tôi. Bực, chướng mắt.”
Mã Tĩnh Hạo mơ hồ ôm ghế sô pha nhìn hai người. Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy có người buông lời hắc ám mà mất khí thế như này.
Hơn nữa người bị buông lời tàn ác chẳng những không tức giận, mà còn rất thoải mái trấn an—
“Tay anh không sao cả.”
“!”
Đàm Lê bỗng dưng ngẩng đầu, hai mắt hồng lên trừng anh.
Thời điểm cánh tay trái của Liar bị thương nặng nhất khi còn ở trong ZXN, cổ tay trái bị châm biết bao nhiêu là kim châm, dày đặc.
Khi quản lý của họ trộm chụp bức ảnh đăng lên trang chủ của chiến đội, trong đó có một cây châm cứu dài tận mười mấy cm, màu sáng rực đâm trên làn da trắng trẻo lạnh lẽo—-Đàm Lê đã gặp ác mộng suốt mấy tuần liền.
Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại cô vẫn cảm thấy tim run rẩy không ngừng.
Càng nghĩ Đàm Lê càng không nhịn nổi cảm xúc, giọng nói bị đè nén gần như tắt tiếng: “Vậy anh dọn đi, tốt nhất là dọn sạch đi, dọn xong thì bỏ luôn tay trái đi!”
Mất một lúc sau, Mã Tĩnh Hạo nghe xong mới hiểu ra được: “Ôi, anh Ẩn tay trái cậu bị thương không động vào đồ nặng được đúng không? Hầy, cậu nói thẳng là được mà—-ôi, vậy ai ai, đến đây bị anh cái ghế này với.”
Đứng cách đó không xa có người đáp lại.
Tần Ẩn cũng bỏ qua, ánh mắt cũng rũ xuống nhìn Đàm Lê. Đáy mắt anh run lên không kiềm được: “Không phải là muốn làm cho anh chết sao, sao chỉ mới tay thôi cũng không bỏ được thế này.”
Đàm Lê bực bội nghiến răng, mặt vô cảm: “Tôi không quen anh, đừng nói chuyện với tôi.”
Nói xong câu này cô cũng đứng yên một hồi lâu, chắn đi cái bóng của Tần Ẩn in trên cánh cửa và thân ảnh của mình.
Cho đến khi ghế dài nặng kia được người khác khiêng ra ngoài, Đàm Lê không thèm quay đầu lại chạy đi.
Bóng đêm càng đậm. Tiếng cười đùa hoan hô bên ngoài sân thượng vang vọng cả căn biệt thự.
Trên bàn vương vãi toàn những chai rượu trái cây rượu vang đỏ đã vơi sạch, cả đám người cùng nhau hợp xướng bản cả dưới màn đêm dần khép lại.
Vẫn là Đàm Lê khởi xướng.
Sau khi hát xong thì các đàn chị trong câu lạc bộ cười lên: “Lê Tử à, còn chưa đến tháng 12 nữa, chúng ta đón năm mới của cái lịch nào thế?”
“……..”
Người khởi xướng lại không đáp lời.
Cô đã ngả người trên mặt ghế sô pha mềm mại bên cạnh bể bơi, mặt úp xuống, mái tóc dài nhuộm vàng bị ám màu của ngọn đèn ngà ngà say, tựa như một hiện trường giết người.
Trong tay ‘người bị hại’ nắm chặt một chai rượu vang đỏ không còn một giọt, nhìn sóng nước bên bể bơi.
Một đàn chị ngồi gần nhất bật cười: “Sau này có liên hoan mà muốn thấy Lê Tử, thì đừng để cho em ấy động vào rượu, uống có tí mà ngủ suốt cả buổi—-thế này thì không có cảm giác tham gia gì quá rồi?”
“Lê Tử có phải là cãi nhau với Tần Ẩn nên mới uống say không? Sao mà cả ngày không thấy bọn họ nói chuyện với nhau.”
“Ôi, hình như là thế.”
“Không có say, em còn tỉnh.”
Không biết bị lời nào chọc trúng dây thần kinh mẫn cảm, Đàm Lê dán mặt vào sô pha đột nhiên ngồi thẳng dậy, ngữ điệu nghiêm túc căng mặt phản bác.
Chỉ là cô còn chưa nói hết lời, trong tay sượt một phát ‘bùm’ một tiếng—
Vỏ chai rượu không được giữ chặt nên rơi xuống bể bơi, làm những giọt nước bắn văng lên.
Hai đàn chị bên cạnh còn muốn ám chỉ, thì chợt nhìn thấy một thân ảnh đi về hướng các cô ngăn lại tầm nhìn của Đàm Lê.
Sóng nước gợn lên nhộn nhạo, một thân ảnh phản xạ xuống.
Đàm Lê bị bóng tối che đi ánh sáng.
Yên lặng vài giây, cô chầm chậm ngẩng đầu lên, khẽ híp mắt, hai má hồng hồng nhìn người đàn ông đang phủ bóng trước mặt mình—–
“Tần Ẩn?”
“Ừm.”
“Ồ, anh là ai vậy?”
Ánh mắt Tần Ẩn thoáng rung lên.
Đáy mắt cô bé như lập lòe sáng, như ánh trăng rung động dưới mặt nước. Cô vẫn đang cười, nhưng nụ cười này càng khiến cho anh đau lòng.
Tần Ẩn gập đầu gối xổm người trước mặt cô. Chân trái cô bé rũ bên ghế sô pha, chiếc giày trắng rớt ra.
Anh nâng bàn chân trắng như tuyết lộ ra mắt cá chân lên, sau đó rũ mắt đi giày vào cho cô.
Cô bé khi tỉnh còn giả vờ không quen biết anh bấy giờ ngoan ơi là ngoan, không nhúc nhích chờ anh mang giày cho.
Đến khi Tần Ẩn nâng mắt lên, Đàm Lê liền vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, nhiệt tình đón tiếp: “Đến đây, anh ngồi đây này.”
Cô cười đến là xán lạn.
Mặt trời treo sau ngọn núi cũng vì nụ cười của cô, mà ngược chiều mọc lên lại.
Tần Ẩn nhìn lướt qua ghế sô pha.
Trước mặt anh như một cái móc câu, phía sau là cái bẫy rập gì còn không rõ—cô bé xấu xa cười rạng rỡ thế kia, bẫy rập càng thêm nguy hiểm.
Tần Ẩn đưa ra kết luận, nhưng vẫn không chần chờ ngồi xuống bên cạnh cô.
Đàm Lê giơ tay lên chậm chậm với lấy rồi túm chặt lấy cổ tay áo của Tần Ẩn: “Em có thể chạm vào anh không?”
Dù người nào đó tiền trảm hậu tấu, nhưng Tần Ẩn vẫn đáp lại: “Anh là bạn trai em, em nói có thể không.”
“Ý, kia không dám nhận à,” Đàm Lê phiết môi dưới, muốn làm mặt quỷ nhưng vẫn nhịn lại, “Quá quý, nhận không nổi.”
Nói thì nói vậy, nhưng cô rõ ràng hơn ai hết. Từng ngón tay nắm cổ tay áo anh buông ra, không chút khách khí leo lên trên cánh tay.
Cô nương theo lực chống đỡ, Đàm Lê từ từ thẳng người quỳ gối trên sô pha dịch rồi lại dịch.
Khi đầu gối cô cọ đến bên chân anh thì dừng lại, tay cũng lướt lên trên vai Tần Ẩn.
Tần Ẩn ngẩng đầu, bóng hình đó dừng ở trước người anh.
Cô gái đối diện bị rượu hung đỏ má, Tần Ẩn cũng dự kiến được mà than thầm: “Sẽ có người nhìn thấy đó.”
“Nhìn thấy gì cơ?” Cô bé uống say lại giả ngu, chầm chậm len lén nâng đầu gối trái lên.
Tần Ẩn: “Anh không ngại, nhưng em tỉnh dậy sẽ—-”
Nói còn chưa dứt.
Chân trái Đàm Lê khẽ nhấc, vụt một tiếng ném bản thân mình vào ngực Tần Ẩn.
Rồi cô ngồi trên đùi người nọ, đỡ cổ và vai anh, hô hấp mang theo hương rượu trái cây thổi qua đôi môi anh.
Cảm xúc trong mắt Tần Ẩn nhấp nháy.
Sau đó mới nói cho hết những từ cuối cùng, chỉ là giọng bấy giờ đã trầm khàn hơn: “…..Sẽ hối hận.”
Cô bé tự cho mình là ‘trộm’ rất mỹ mãn lắc lư đầu, cười xán lạn. Mặt cô nhìn về hướng bể bơi sau lưng Tần Ẩn, đưa lưng lại với toàn bộ sân thượng, hoàn toàn không bận tâm đến những ánh mắt kinh ngạc đang ngày càng tụ tập về đây.
Tần Ẩn khẽ thở dài. Hai tay rũ bên người nâng lên, đỡ lấy thắt lưng của cô.
Đàm Lê đã mềm nhũn nằm sấp xuống, cách sao mà gần quá, cả người ngập tràn hương rượu trái cây. Tay cô không mấy an phận lướt lên, chậm chậm cọ cọ vai Tần Ẩn, rồi nhẹ nhàng sờ lên hầu kết của anh.
Thân hình Tần Ẩn cứng đờ.
Đàm Lê tựa như cũng cảm nhận được, cô vừa vui vừa nghẹn cười lên hư hỏng, sau đó áp chế lại cảm xúc. Cô cố ý cúi người xuống thật thấp, dán vào bên tai anh, ngữ điệu uy hiếp: “Em nghe nói, nếu bóp nát chỗ này sẽ chết người đó, anh có sợ không?”
“Anh sợ.”
Tần Ẩn cưỡng chế những suy nghĩ trong nội tâm mình, duỗi tay ngăn lại hai chân đang hoạt động của cô bé, bảo vệ cô.
Sau đó anh mới giương mắt, trong mắt là sự thâm trầm, tựa như dải ngân hà.
“Sợ em ngã xuống.
Là trung tâm tổ chức trận chung kết toàn cầu năm nay, tất cả các căn phòng của khách sạn này đã được ban tổ chức đặt bao hết, ra vào kiểm soát nghiêm ngặt, các tuyển thủ của các chiến đội đều bị quản lý ân cần dạy bảo bớt ra ngoài sảnh khách sạn lại, miễn cho có vấn đề trước khi diễn ra thi đấu.
Chiến đội WWW được phân ở tầng 22 hướng Nam, view biển, bên ngoài cửa sổ cảnh sắc tuyệt đẹp.
Nhưng người trong phòng lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức.
“A a a sao cô ấy biết được vậy! Sao cậu ấy có thể bại lộ được, rõ ràng tôi đã nỗ lực phối hợp mà!”
“Thảm quá đi huhu, con thật sự có lỗi với dì Tiêu, chẳng những mang con dì ấy vào cái hố này, còn làm ảnh hưởng đến con trai dì, khó khăn lắm tuyết mới tan để đi yêu đương với gái, năm nay con càng không có mặt mũi nào mà nhìn dì!”
“Con cũng thành thật xin lỗi chú Tần, con trai độc nhất ba đời của nhà họ Tần bọn họ lần đầu tiên biết rung động, sẽ không hủy trong tay con chứ, thế này thì mẹ con giết con quá a a a a a…..”
Trước cửa sổ sát đất, người đang ngồi trên ghế sô pha mềm mại đưa lưng về phía phòng hai bên thái dương nhảy dựng, rốt cuộc anh ấy cũng không nhịn nổi nữa, chầm chậm tháo tai nghe xuống, quay đầu lại nhìn.
“Liar yêu đương, mà cậu còn sốt ruột hơn cả cậu ta thế?”
Tiêu Nhất Dương chôn mình trong chăn điên cuồng bất lực rưng rưng ngẩng đầu: “Dù sao thì tôi cũng xem cậu ấy như em ruột mà.”
“Ồ? Liar cũng xem cậu như anh trai?”
Tiêu Nhất Dương yên lặng: “Không, cậu ta chắc là xem tôi như con.”
Thịnh Sanh lộ ra nụ cười ôn hòa hàm ý ‘may là cậu còn biết tự mình hiểu mình’.
Tiêu Nhất Dương đau đớn vài giây, đột nhiên nhảy xuống giường len lén đi đến cọ cọ cọ chỗ Thịnh Sanh: “Anh Sanh, anh quen Lê Tử từ nhỏ mà nhỉ? Anh có cách nào xoay chuyển tình thế giúp Tần Ẩn không?”
“Xoay chuyển?” Thịnh Sanh bật cười, “Nếu như Lê Tử thật sự không thích, vậy thì không còn cách nào xoay chuyển được nữa. Tính cách con bé đó giờ là thế—đối với người nó yêu thương mãnh liệt bao nhiêu, thì với người dưng cũng sẽ lạnh lùng bấy nhiêu.”
Tiêu Nhất Dương chưa từ bỏ ý định: “Không còn chút hy vọng nào sao?”
Thịnh Sanh không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà đóng sách trong tay lại: “Cậu có biết tính cách Lê Tử giống ai không?”
Tiêu Nhất Dương không theo kịp tốc độ chuyển đề tài này, nhưng vẫn hỏi theo phản xạ: “Ai?”
“Mẹ con bé, đã qua đời rất nhiều năm rồi.”
“A……..”
“Dì Kiều ấy trước kia tôi từng gặp qua, chính là một người phụ nữ rất có khí chất, bà ấy giống Lê Tử vậy, đem mọi cực đoan khắc vào trong xương tủy?”
Tiêu Nhất Dương lo lắng hỏi: “Cực đoan?”
Thịnh Sanh mất vài giây để nhớ lại, kể: “Tôi nghe nói khi còn trẻ bà ấy từng quen một người bạn trai, là kiểu cậu chủ nhà giàu ấy, nhưng không biết sau này hai người vì chuyện gì mà cãi nhau rồi chia tay, cậu chủ kia đuổi đến tận nhà họ Kiều để cầu xin bà quay lại.”
Tiêu Nhất Dương căng thẳng nuốt nước miếng: “Trời, sau đó thì sao?”
“Bà đã ghét ông ta, vậy nên không muốn gặp mặt. Ông kia quỳ bên ngoài cửa nhà họ Kiều, dùng dao rạch vào tay mình, máu cũng tràn lan ra, chảy đầy đất.”
“…..”
Tiêu Nhất Dương kinh ngạc.
Vài giây sau, cậu bình dĩnh xê dịch, ánh mắt đầy hoảng sợ: “Tay Liar quý lắm, không thể chịu nổi đâu trò diễn này đâu.”
Thịnh Sanh mỉm cười: “Cậu ta không cần—cậu có biết sau đó thế nào không?”
Tiêu Nhất Dương lắc đầu.
Ý cười của Thịnh Sanh nhạt đi: “Mẹ của Lê Tử quả thật đã mở cửa, bà quăng một xấp khăn giấy cho người ông kia, nói với ông ta, nếu muốn chết cũng đừng chết trước cửa nhà bà. Nói xong thì đóng cửa lại, hơn nữa còn không thèm nhìn ra ngoài lấy một cái.”
“?!”
Tiêu Nhất Dương hít một hơi thật sâu, hoảng sợ lùi khỏi ghế sô pha.
Bầu không khí yên lặng.
Hơn mười giây sau, Tiêu Nhất Dương mới lấy lại tinh thần, cậu nhìn Thịnh Sanh ngồi trên ghế sô pha đã kể xong chuyện, nở một nụ cười ôn hòa, tiếp tục đọc sách.
Tiêu Nhất Dương khóc không ra nước mắt: “Ý của anh là, Liar sẽ không diễn?”
Ngón tay Thịnh Sanh lật sách dừng lại, rồi anh ấy bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, ngẩng đầu: “Trước đó cậu có nói với tôi, Liar ở trong câu lạc bộ gặp được Lê Tử, còn bị em ấy dùng trò đùa mất trí nhớ để chiếu lệ cho qua.”
“Đúng thế.”
Thịnh Sanh: “Chuyện xưa cũng kể cho cậu rồi, cậu nghe còn không hiểu à?”
Tiêu Nhất Dương ngớ ra.
Thịnh Sanh đỡ trán, vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu: “Tôi kể lại chuyện cũ là muốn nói cho cậu, nếu Lê Tử thật sự không thích Liar thì sẽ không thèm để ý đến cậu ta, và cậu ta mà muốn gặp được Lê Tử là chuyện không thể.”
“Ỏ? Vậy nên…..”
“Cậu cho rằng, ai Lê Tử cũng có tâm tình nói giỡn à?”
Tiêu Nhất Dương dại ra, lát sau mới bừng tỉnh nhận ra: “Anh Sanh anh nói là bọn họ sẽ không có chuyện gì?”
“Ừm.” ánh măt Thịnh Sanh cũng dã dời xuống trang sách.
Tiêu Nhất Dương gần như là cảm động rơi nước mắt: “Tốt quá đi, hu hu hu, nhà họ Tần lại có hy vọng vào miếu hòa thượng bất biến rồi.”
“……”
Thịnh Sanh bất đắc dĩ cười cười.
Một giây cuối đầu này, trong đầu anh ấy lại nhớ về cuộc hội thoại ngày hôm đó ở tiệm trà, cuộc hội thoại chỉ có hai người biết được.
【Được, tôi sẽ để cơ hội tự nói ra sự thật với em ấy lại cho cậu. Nhưng đến ngày ấy những gì mà cậu sẽ đối mặt, cậu hãy chuẩn bị tâm lý đi.】
【Tôi biết.】
【Thật ra tôi cũng không hiểu, tại sao cậu lại chọn Lê Tử?】
【Không cần chọn, cô ấy rất tốt.】
【Có thể cậu đang hiểu lầm ý của tôi. Tôi không chắc cậu đã biết hay chưa, em ấy tốt cũng không có nghĩa là em ấy giống với những người khác. Không phải bất cứ ai cũng có thể xứng đôi với em ấy, loại nhiệt tình như em ấy gần như cực đoan, đối với người thường thì không khác gì con thiêu thân lao đầu vào lửa, đốt người thành tro—cậu chắc chắn cậu đã chuẩn bị tốt để ở bên em ấy?】
【Tôi không thích kiểu so sánh này.】
【Cái gì?】
【Cô ấy không giống người bình thường, nhưng không phải dị loại. Từ lúc bị hấp dẫn cho đến khi thích cô ấy, tôi chắc chắn là càng lún càng sâu. Nhưng mặc kệ quá khứ hay tương lai thế nào, tôi cũng không nhìn những người khác, càng không có chuyện đi so sánh cô ấy với bất cứ kẻ nào.】
【……..】
Bỏ hết suy nghĩ.
Thịnh Sanh lại lật một trang khác, giọng nói nhàn nhạt, nhưng không hiểu sao lại lạnh cả người: “Voyageur, Si tu veux cueillir la rose, prépare – toi à te faire poignarder par les épines.”
Tiêu Nhất Dương đang còn hưng phấn phải sửng sốt, quay đầu lại”: “Anh Sanh anh vừa nói câu gì vậy? Tiếng Anh à?”
“Không phải, một câu tiếng Pháp trong cuốn sách này.” Thịnh Sanh giơ quyển sách trong tay lên.
“Hả? Có nghĩa gì?”
“Dịch lại là…..”
Thịnh Sanh đóng sách lại, ngồi dưới ánh nắng mặt trời ôn hòa cười: “Lữ khách qua đường à, nếu muốn hái được đóa hồng ấy, thì phải chuẩn bị tâm lý bị gai đâm thôi.”
Trầm mặc, Tiêu Nhất Dương chậm rãi nâng ngón cái lên.
“Aria, thật thần diệu.”
Đàm Lê không hề thích tụ họp, những chuyện như xã giao hay vui chơi cũng thấy phiền hà, nên đương nhiên không có kinh nghiệm gì. Vì để bớt việc, cô trực tiếp tìm một hội sở tư nhân, bảo bên đó sắp xếp chỗ vui chơi, xe cũng là do bên kia sắp xếp nốt.
Vậy nên khi thành viên trong câu lạc bộ ngồi lên một chiếc xe xa lạ bị chở một đoạn quanh co cả thị trấn F, rốt cuộc mới đến được một nơi nằm ở phía Bắc.
Bao gồm cả Đàm Lê.
Đoàn xe dừng lại ở một căn biệt thự độc lập, cây xanh chiếm phần lớn khiến ai nấy đều hoảng.
Quan sát một đoạn đường từ cổng an ninh đi vào, nơi này không giống khu dân cư cho lắm, cứ như chỉ có một căn biệt thự được ném vào trong rừng rậm vậy.
Nhóm người của câu lạc bộ Esport trợn mắt há mồm từ lúc xuống xe.
“Cuối cùng cũng đến nơi.”
“Đúng vậy, cả đoạn đường dài này, thiếu chút nữa thì tôi tưởng chúng ta bị anh Lê lừa bán rồi.”
“Đừng chứ, vừa nãy lúc gửi định vị cho chúng ta, tôi có lên mạng search thử—đúng là nơi này rồi, bán cậu sợ còn không mua nổi miếng đá cẩm thạch dưới chân chúng ta đâu.”
“Phụt, bớt mần nhục người ta lại đi nhé, tôi sống hơn hai mươi năm bán ra há không đủ một viên đá cẩm thạch à!”
“Ồ, tự cậu xem thử miếng đất này đáng giá cỡ nào à”
“………*** mợ.”
“Sao, tôi không lừa cậu chứ?”
“Chủ nghĩa tư bản ác độc, phụt!”
Đàm Lê, Tần Ẩn và Mã Tĩnh Hạo vì là ba người rời câu lạc bộ cuối cùng, nên ngồi chung một xe cũng đến nơi.
Đàm Lê cả đường đều lướt điện thoại, lúc này cũng cất đi rồi đẩy cửa xuống xe. Hàng ghế sau, Mã Tĩnh Hạo bị chìm trong kho băng thể nghiệm ‘đông lạnh’ cũng run rẩy theo xuống, anh ta vừa ngẩng đầu đã thấy Tần Ẩn đứng bên xe, hình như có chút bất ngờ.
Bên Đàm Lê vừa xuống xe đã có thành viên không nhịn được hỏi: “Anh Lê, đây không phải là biệt thự của nhà em đó chứ?”
Đàm Lê cất điện thoại, nghe vậy thì cười đáp: “Mua không nổi, nhưng thuê một ngày thì được.”
“Ồ, cái biệt thự này, thuê một ngày thôi ít nhất cũng tầm năm con số nhỉ.”
“Năm, năm số? Mịe ơi, vậy phải bao nhiêu mới mua được?”
“Cậu còn dám nghĩ, tôi đây muốn cũng không dám nghĩ đến nữa là. Thậm chí còn không dám bước vào cửa nữa cơ, nhỡ đâu làm vỡ hỏng đồ của người ta, vậy thì bán tôi cũng đền không nổi?”
“……..”
“Hôm nay bọn họ giảm giá, tiền em cũng trả rồi, các anh cứ chơi tùy thích, đừng nghĩ nhiều vậy.” Đàm Lê đút tay vào túi, rảo bước đi về cửa chính của căn biệt thự, “Hơn nữa, đây không phải là hoạt động thường lệ của câu lạc bộ đại học sao?”
Mã Tĩnh Hạo đi đầu mơ màng hỏi: “Hoạt động thường lệ gì?”
Đàm Lê nhớ lại: “Ờ, du lịch trang trại?”
Các thành viên nhìn căn biệt thự cao ba bốn tầng trước mặt, biệt thự phong cách Châu Âu có cả bể bơi.
“…….”
Du-lịch-trang-trại? Em chắc chứ???
Câu nệ chỉ trong nhất thời.
Nửa giờ để thích ứng cũng không cần dùng, các thành viên câu lạc bộ đã nháo nhào ùa vào trong biệt thự. Có người chờ không nổi nữa thay áo tắm nhảy vào bể bơi ấm áp bơi chó. Có người chạy lên phòng âm nhạc cao cấp trên lầu tru hét như sói gào quỷ khóc, có người thì đến phòng giải trí hô to gọi nhỏ….
Là một đội trưởng, Mã Tĩnh Hạo đau đớn thay lắc đầu, cảm khái một câu ‘mê muội làm mất ý chí’, sau đó cũng nhanh chóng dấn thân vào hải dương sung sướng.
Cứ như vậy ầm ĩ đến tận chạng vạng.
Buổi tối sắp xếp theo hình thức để mọi người tự tại, không gian nhà ăn không lớn lắm, Đàm Lê đại khái để người của hội quán bố trí sân thượng nối với bể bơi ở tầng một.
Các nam sinh cũng tham gia góp sức, vào trong biệt thự dọn hết đồ vật đem ra ngoài.
“Anh Ẩn, cái ghế này khá nặng, cậu giúp anh một tay đi.” Mã Tĩnh Hạo bưng một cái ghế dài, đến cửa thì thở hổn hển.
Tần Ẩn: “Được.”
“KHÔNG ĐƯỢC!”
Một giọng nói rất lớn đột nhiên chen vào, khiến cho các nam sinh đang dọn ghế bị dọa sợ, cùng nhau quay đầu lại nhìn.
Đàm Lê trước đó còn đang cười nói với đàn chị, không biết chui từ góc nào ra, sắc mặt trắng bệch đứng ở giữa Tần Ẩn và cái ghế dài.
Mã Tĩnh Hạo ngây người một hồi.
Đàm Lê sực tỉnh mới phát hiện bản thân kích động quá mức. Cô chớp chớp mắt mới nhìn qua Mã Tĩnh Hạo cười nói: “Đội trưởng để em giúp anh, người mới bình hoa này để qua một bên là được.”
“Hả? Ha ha ha anh Ẩn sao lại thành người mới bình hoa rồi?”
“Anh Lê đừng quậy chứ, Tần Ẩn mà là bình hoa thì bọn anh đây là cái gì, ấm sành à?”
Mã Tĩnh Hạo cũng cho rằng Đàm Lê đang cố ý chọc tức Tần Ẩn, bất đắc dĩ nói: “Ghế này không nhẹ đâu, vẫn nên để cho anh Ẩn đến đi, sao có thể để cho con gái bọn em động tay động chân vào được.”
Tần Ẩn đã vén tay áo sơ mi lên từ sớm rồi, trên cổ tay vẫn là chiếc bao cổ tay màu hồng nhạt đâm vào mắt Đàm Lê.
Cô cản Tần Ẩn lại: “Anh….anh tránh ra, đừng có xuất hiện trước mắt tôi. Bực, chướng mắt.”
Mã Tĩnh Hạo mơ hồ ôm ghế sô pha nhìn hai người. Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy có người buông lời hắc ám mà mất khí thế như này.
Hơn nữa người bị buông lời tàn ác chẳng những không tức giận, mà còn rất thoải mái trấn an—
“Tay anh không sao cả.”
“!”
Đàm Lê bỗng dưng ngẩng đầu, hai mắt hồng lên trừng anh.
Thời điểm cánh tay trái của Liar bị thương nặng nhất khi còn ở trong ZXN, cổ tay trái bị châm biết bao nhiêu là kim châm, dày đặc.
Khi quản lý của họ trộm chụp bức ảnh đăng lên trang chủ của chiến đội, trong đó có một cây châm cứu dài tận mười mấy cm, màu sáng rực đâm trên làn da trắng trẻo lạnh lẽo—-Đàm Lê đã gặp ác mộng suốt mấy tuần liền.
Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại cô vẫn cảm thấy tim run rẩy không ngừng.
Càng nghĩ Đàm Lê càng không nhịn nổi cảm xúc, giọng nói bị đè nén gần như tắt tiếng: “Vậy anh dọn đi, tốt nhất là dọn sạch đi, dọn xong thì bỏ luôn tay trái đi!”
Mất một lúc sau, Mã Tĩnh Hạo nghe xong mới hiểu ra được: “Ôi, anh Ẩn tay trái cậu bị thương không động vào đồ nặng được đúng không? Hầy, cậu nói thẳng là được mà—-ôi, vậy ai ai, đến đây bị anh cái ghế này với.”
Đứng cách đó không xa có người đáp lại.
Tần Ẩn cũng bỏ qua, ánh mắt cũng rũ xuống nhìn Đàm Lê. Đáy mắt anh run lên không kiềm được: “Không phải là muốn làm cho anh chết sao, sao chỉ mới tay thôi cũng không bỏ được thế này.”
Đàm Lê bực bội nghiến răng, mặt vô cảm: “Tôi không quen anh, đừng nói chuyện với tôi.”
Nói xong câu này cô cũng đứng yên một hồi lâu, chắn đi cái bóng của Tần Ẩn in trên cánh cửa và thân ảnh của mình.
Cho đến khi ghế dài nặng kia được người khác khiêng ra ngoài, Đàm Lê không thèm quay đầu lại chạy đi.
Bóng đêm càng đậm. Tiếng cười đùa hoan hô bên ngoài sân thượng vang vọng cả căn biệt thự.
Trên bàn vương vãi toàn những chai rượu trái cây rượu vang đỏ đã vơi sạch, cả đám người cùng nhau hợp xướng bản cả dưới màn đêm dần khép lại.
Vẫn là Đàm Lê khởi xướng.
Sau khi hát xong thì các đàn chị trong câu lạc bộ cười lên: “Lê Tử à, còn chưa đến tháng 12 nữa, chúng ta đón năm mới của cái lịch nào thế?”
“……..”
Người khởi xướng lại không đáp lời.
Cô đã ngả người trên mặt ghế sô pha mềm mại bên cạnh bể bơi, mặt úp xuống, mái tóc dài nhuộm vàng bị ám màu của ngọn đèn ngà ngà say, tựa như một hiện trường giết người.
Trong tay ‘người bị hại’ nắm chặt một chai rượu vang đỏ không còn một giọt, nhìn sóng nước bên bể bơi.
Một đàn chị ngồi gần nhất bật cười: “Sau này có liên hoan mà muốn thấy Lê Tử, thì đừng để cho em ấy động vào rượu, uống có tí mà ngủ suốt cả buổi—-thế này thì không có cảm giác tham gia gì quá rồi?”
“Lê Tử có phải là cãi nhau với Tần Ẩn nên mới uống say không? Sao mà cả ngày không thấy bọn họ nói chuyện với nhau.”
“Ôi, hình như là thế.”
“Không có say, em còn tỉnh.”
Không biết bị lời nào chọc trúng dây thần kinh mẫn cảm, Đàm Lê dán mặt vào sô pha đột nhiên ngồi thẳng dậy, ngữ điệu nghiêm túc căng mặt phản bác.
Chỉ là cô còn chưa nói hết lời, trong tay sượt một phát ‘bùm’ một tiếng—
Vỏ chai rượu không được giữ chặt nên rơi xuống bể bơi, làm những giọt nước bắn văng lên.
Hai đàn chị bên cạnh còn muốn ám chỉ, thì chợt nhìn thấy một thân ảnh đi về hướng các cô ngăn lại tầm nhìn của Đàm Lê.
Sóng nước gợn lên nhộn nhạo, một thân ảnh phản xạ xuống.
Đàm Lê bị bóng tối che đi ánh sáng.
Yên lặng vài giây, cô chầm chậm ngẩng đầu lên, khẽ híp mắt, hai má hồng hồng nhìn người đàn ông đang phủ bóng trước mặt mình—–
“Tần Ẩn?”
“Ừm.”
“Ồ, anh là ai vậy?”
Ánh mắt Tần Ẩn thoáng rung lên.
Đáy mắt cô bé như lập lòe sáng, như ánh trăng rung động dưới mặt nước. Cô vẫn đang cười, nhưng nụ cười này càng khiến cho anh đau lòng.
Tần Ẩn gập đầu gối xổm người trước mặt cô. Chân trái cô bé rũ bên ghế sô pha, chiếc giày trắng rớt ra.
Anh nâng bàn chân trắng như tuyết lộ ra mắt cá chân lên, sau đó rũ mắt đi giày vào cho cô.
Cô bé khi tỉnh còn giả vờ không quen biết anh bấy giờ ngoan ơi là ngoan, không nhúc nhích chờ anh mang giày cho.
Đến khi Tần Ẩn nâng mắt lên, Đàm Lê liền vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, nhiệt tình đón tiếp: “Đến đây, anh ngồi đây này.”
Cô cười đến là xán lạn.
Mặt trời treo sau ngọn núi cũng vì nụ cười của cô, mà ngược chiều mọc lên lại.
Tần Ẩn nhìn lướt qua ghế sô pha.
Trước mặt anh như một cái móc câu, phía sau là cái bẫy rập gì còn không rõ—cô bé xấu xa cười rạng rỡ thế kia, bẫy rập càng thêm nguy hiểm.
Tần Ẩn đưa ra kết luận, nhưng vẫn không chần chờ ngồi xuống bên cạnh cô.
Đàm Lê giơ tay lên chậm chậm với lấy rồi túm chặt lấy cổ tay áo của Tần Ẩn: “Em có thể chạm vào anh không?”
Dù người nào đó tiền trảm hậu tấu, nhưng Tần Ẩn vẫn đáp lại: “Anh là bạn trai em, em nói có thể không.”
“Ý, kia không dám nhận à,” Đàm Lê phiết môi dưới, muốn làm mặt quỷ nhưng vẫn nhịn lại, “Quá quý, nhận không nổi.”
Nói thì nói vậy, nhưng cô rõ ràng hơn ai hết. Từng ngón tay nắm cổ tay áo anh buông ra, không chút khách khí leo lên trên cánh tay.
Cô nương theo lực chống đỡ, Đàm Lê từ từ thẳng người quỳ gối trên sô pha dịch rồi lại dịch.
Khi đầu gối cô cọ đến bên chân anh thì dừng lại, tay cũng lướt lên trên vai Tần Ẩn.
Tần Ẩn ngẩng đầu, bóng hình đó dừng ở trước người anh.
Cô gái đối diện bị rượu hung đỏ má, Tần Ẩn cũng dự kiến được mà than thầm: “Sẽ có người nhìn thấy đó.”
“Nhìn thấy gì cơ?” Cô bé uống say lại giả ngu, chầm chậm len lén nâng đầu gối trái lên.
Tần Ẩn: “Anh không ngại, nhưng em tỉnh dậy sẽ—-”
Nói còn chưa dứt.
Chân trái Đàm Lê khẽ nhấc, vụt một tiếng ném bản thân mình vào ngực Tần Ẩn.
Rồi cô ngồi trên đùi người nọ, đỡ cổ và vai anh, hô hấp mang theo hương rượu trái cây thổi qua đôi môi anh.
Cảm xúc trong mắt Tần Ẩn nhấp nháy.
Sau đó mới nói cho hết những từ cuối cùng, chỉ là giọng bấy giờ đã trầm khàn hơn: “…..Sẽ hối hận.”
Cô bé tự cho mình là ‘trộm’ rất mỹ mãn lắc lư đầu, cười xán lạn. Mặt cô nhìn về hướng bể bơi sau lưng Tần Ẩn, đưa lưng lại với toàn bộ sân thượng, hoàn toàn không bận tâm đến những ánh mắt kinh ngạc đang ngày càng tụ tập về đây.
Tần Ẩn khẽ thở dài. Hai tay rũ bên người nâng lên, đỡ lấy thắt lưng của cô.
Đàm Lê đã mềm nhũn nằm sấp xuống, cách sao mà gần quá, cả người ngập tràn hương rượu trái cây. Tay cô không mấy an phận lướt lên, chậm chậm cọ cọ vai Tần Ẩn, rồi nhẹ nhàng sờ lên hầu kết của anh.
Thân hình Tần Ẩn cứng đờ.
Đàm Lê tựa như cũng cảm nhận được, cô vừa vui vừa nghẹn cười lên hư hỏng, sau đó áp chế lại cảm xúc. Cô cố ý cúi người xuống thật thấp, dán vào bên tai anh, ngữ điệu uy hiếp: “Em nghe nói, nếu bóp nát chỗ này sẽ chết người đó, anh có sợ không?”
“Anh sợ.”
Tần Ẩn cưỡng chế những suy nghĩ trong nội tâm mình, duỗi tay ngăn lại hai chân đang hoạt động của cô bé, bảo vệ cô.
Sau đó anh mới giương mắt, trong mắt là sự thâm trầm, tựa như dải ngân hà.
“Sợ em ngã xuống.
Danh sách chương