Cô bé được như ý nguyện liền nghe lời hẳn, chầm chậm ngoan ngoãn vươn chân ra. Mang xong một bên giày, Tần Ẩn nói ‘chân kia’, cô lại chậm rì rì lùi chân phải về, vươn chân trái lên.

Tần Ẩn buộc nơ cánh bướm trên giày lại cho cô, siết chặt hai cánh bướm xong thì buông ra.

Anh vừa chuẩn bị ngồi dậy để xem nhím con từ nãy đến giờ không nói chuyện đang như thế nào, lại cảm thấy đầu mình bị đè xuống.

Tần Ẩn dừng lại.

“Muốn lâu rồi, rốt cuộc…cũng sờ được.” Âm thanh cô bé rất khẽ, hô hấp cũng nhẹ đi.

Tần Ẩn ngẩn ra, hơi thẳng lưng lại.

Tay cô bé còn đặt trên đỉnh đầu anh, sau đó cô khom lưng cuộn mình xoa nhẹ lên mái tóc của anh.

Giọng nói cô khe khẽ, tựa như đang nằm mơ, trấn an: “Liar đừng sợ…chuyện đó không phải anh sai, không cần bận tâm đến những người đó….em sẽ, em sẽ bảo vệ cho anh….”

Giọng cô ngái ngủ nhưng lại rất kiên định, tựa như đang thề với anh.

Sau khi giật mình, Tần Ẩn ngẩng đầu lên, sấn tới hỏi: “Người nào?”

“Những người mà, mắng anh đó….”

Tần Ẩn hiểu ra, Đàm Lê đang nói đến một năm thất bại kia trước khi anh giải nghệ, những fan vì quá kích động nên đã nghi ngờ và công kích anh trên nền tảng.

Tần Ẩn rũ mắt, không nhịn được mà nở nụ cười: “Sau khi xác định được anh là Liar, câu đầu tiên muốn nói là câu này sao.”

“Đừng sợ….” Dường như cô không nghe thấy lời anh, chỉ nặng nề thầm thì lại câu vừa rồi.

Tần Ẩn khẽ thở dài, nhấc đầu gối khỏi mặt đất: “Em—–”

Anh còn chưa kịp đứng dậy, cô gái đang khom lưng đột nhiên ngã xuống. Tần Ẩn theo bản năng giơ hai tay lên ôm Đàm Lê vào trong ngực.

Đàm Lê vùi đầu dựa lên bả vai anh yên ổn ngủ, để cho Tần Ẩn giật nảy mình đứng tại chỗ.

Qua một chập, đột nhiên anh cười lên, rũ mắt.

“Được,” Tần Ẩn nghiêng đầu qua, đặt một nụ hôn trấn an lên trên mái tóc dài mềm mại của cô, “Anh không sợ.”

“……..”

Liên hoan náo nhiệt một hồi, cuối cùng cả đám như mộng du tan tiệc

Sau khi chấm dứt cũng đã tầm mười một giờ, nếu chạy về trường học có thể sẽ quá sát giờ, những người phụ trách trong câu lạc bộ phân phòng ngủ nam nữ riêng, rồi vác theo tinh thần cùng thể xác rã rời lên lầu.

Để lại sân trống trải với một mình Mã Tĩnh Hạo đứng lặng yên trong gió hoài nghi nhân sinh.

“Cảm ơn.”

Tần Ẩn nhận một tấm khăn của một thành viên trong câu lạc bộ, nói cảm ơn với đối phương rồi đắp lên trên người Đàm Lê.

Anh rũ mắt suy tư xem nên ‘xử lý’ nhím con đang nằm trên ghế sô pha mê man ngủ như thế nào, thì Mã Tĩnh Hạo yên lặng dịch đến bên cạnh anh.

“Anh…Ẩn?” Âm điệu Mã Tĩnh Hạo có chút run run.

Tần Ẩn ngoái đầu nhìn lại: “Hử?”

“……”

Mã Tĩnh Hạo chuẩn bị tâm lý cả nửa ngày trời, nhưng vẫn nghẹn trong cổ họng.

Hơn nữa anh ta thật sự không thể tưởng tượng nổi—-

Dù lời nói mà anh nói lúc chơi nói thật hay đại mạo hiểm kia là thật hay giả, nhưng sau khi người đàn ông này đưa ra một đáp án khẳng định rồi mà vẫn có thể duy trì được vẻ ngoài bình tĩnh tự nhiên và lãnh cảm như vậy? Những làn sóng trong lòng Mã Tĩnh Hạo trào dâng, sau khi tự đại chiến ba trăm hiệp trong lòng xong rốt cuộc anh ta cũng lấy chút dũng khí như lần đầu tỏ tình cô bạn gái mình thích năm tiểu học ra, há to mồm: “Cậu—-”

“Anh muốn hỏi lời tôi nói ban nãy có phải là thật hay không?”

“A?” Mã Tĩnh Hạo cứng ngắc, phải đáp lại bằng bản năng sinh vật, “Đúng.”

“Là thật.”

“………”

“Tôi là Liar.”

“—–!”

Mã Tĩnh Hạo tự cho là đã chuẩn bị một triệu tâm lys rồi, nhưng sau khi nghe Tần Ẩn thừa nhận, Mã Tĩnh Hạo vẫn kinh hãi lùi về sau thật anh.

“Cậu cậu cậu thật sự là……”

Ánh mắt Mã Tĩnh Hạo quét qua người Tần Ẩn hơn chục lần, cuối cùng mới dời lên mặt anh.

Một ít nhẫn nại còn sót lại trên mặt Tần Ẩn: “Còn có chuyện gì nữa không?”

Lúc này Mã Tĩnh Hạo gần như đã đánh mất năng lực tự hỏi của nhân loại, miệng nhanh hơn não: “Anh phải có có hai ngàn câu hỏi.”

Ánh mắt Tần Ẩn thản nhiên liếc qua: “Không có gì là được rồi, tôi đưa Đàm Lê về.”

Mã Tĩnh Hạo: “………..”

Giọng điệu quen thuộc thế này, quả thật là Liar rồi.

Tần Ẩn ngồi xổm xuống sô pha, nâng cô nàng đang mê man dậy: “Đàm Lê?”

Cô bé nghiêm túc ngủ đến là say sưa.

Tần Ẩn bất đắc dĩ, tay niết chóp mũi của cô: “Đàm Lê.”

“….Ừm?” Đàm Lê bị bắt nín thở vài giây, cô bé mới giãy dụa mở mắt ra, ánh mắt mông lung không có tiêu điểm nhìn về phía trước.

Tần Ẩn nắm cổ tay phải của cô lên rồi xoay người, đưa lưng về hướng cô: “Lên nào.”

Đàm Lê mờ mịt mấy giây, vẫn nương theo sức tay bị kéo, chầm chậm nằm úp sấp trên lưng Tần Ẩn.

Tần Ẩn tự nhiên kéo lấy cánh tay trái của cô ôm choàng cổ mình: “Ôm lại chưa?”

“….Ừm.” Cô nằm trên lưng anh, cất giọng mũi thỏ thẻ rầu rĩ đáp lại, phả ra một làn hơi thở mỏng.

Lúc này Tần Ẩn mới giương mắt nhìn Mã Tĩnh Hạo: “Có thể đắp khăn lên người em ấy được không?”

“Á? Ồ ồ, được.” Mã Tĩnh Hạo vội đi lên luống cuống tay chân lấy tấm khăn đắp lên lưng Đàm Lê.

“Cảm ơn.”

Tần Ẩn đỡ Đàm Lê đứng dậy.

Thấy Tần Ẩn đi ra ngoài, Mã Tĩnh Hạo ngây người, hỏi lại: “Các cậu không ngủ chung ở đây sao?”

“Nhiều người quá, không tiện chăm sóc em ấy.” Tần Ẩn nói, “Tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi.”

Mã Tĩnh Hạo mơ hồ: “Sắp một giờ sáng rồi xe đâu ra, các cậu sao về, về được?”

“Không về trường học.”

“Hả? Vậy cậu đi đâu? Hơn nữa ở đây là khu biệt thự, muốn ra ngoài đón xe cũng phải mất rất lâu, vẫn nên lên lầu tìm một phòng nghỉ qua đêm đi?”

“Không cần.”

Tần Ẩn hạ lưng đi xuống một bậc thang: “Tôi cũng ở đây.”

“……..?”

Cho đến khi hai thân ảnh chồng lên nhau kia biến mất sau góc khuất hành lang, Mã Tĩnh Hạo mới sực tỉnh.

Anh ta đột nhiên nhớ đến ban ngày khi vừa xuống xe, các thành viên trong câu lạc bộ còn đang bàn luận về chuyện một viên đá cũng không thể mua nổi, mà Tần Ẩn lại không hề có chút bất ngờ nào.

Vậy nên khác với tất cả bọn họ đều ngạc nhiên—-lúc ấy Tần Ẩn đang nghi hoặc tại sao căn biệt thự xa hoa câu lạc bộ đi đến lại bơi đến cửa nhà mình à??

Mã Tĩnh Hạo quay ra sau nhìn thoáng qua căn biệt thự cổ điển được trang hoàng lộng lẫy tinh xảo, chiếc đèn dài theo phong cách Gothic yểu điệu trong bóng đêm, dưới ánh trăng nom sao mà bình yên, đẹp đẽ quý giá mà yên tĩnh quá.

Bây giờ, Mã Tĩnh Hạo đã tin Tần Ẩn chính là Liar rồi.

“Chủ nghĩa tư bản ác đức mà…….”

Đội trưởng Mã thở dài lắc đầu đi vào trong.

Giữa trưa ngày hôm sau, Tần Ẩn đẩy cửa chính biệt thự ra, đi vào huyền quan. Ba lô trong tay được anh đặt sang bên cạnh, có tiếng bước chân đi về hướng huyền quan.

“A Ẩn về rồi à?”

“Vâng,” Tần Ẩn đi ra huyền quan, “Dì Thái, cô ấy dậy chưa?”

“Dậy rồi, chín giờ đã tỉnh. Dì có đem cho con bé một chén cháo, nhưng hình như con bé ăn không được bao nhiêu, có phải là ăn uống không ngon không?”

“Cháu lên lầu xem sao.”

“Được. Dì làm cơm trưa cho hai đứa xong rồi, hai đứa chuẩn bị xuống ăn cơm nhé.”

“Vâng.”

Tần Ẩn đi đến trước cửa phòng ngủ chính lầu hai, đưa tay lên gõ cửa: “Đàm Lê?”

Bên trong không có tiếng động.

Tần Ẩn lại gõ cửa, đợi qua vài giây vẫn không có âm thanh nào. Anh hơi nhíu mày, dời tay xuống tay cầm: “Đàm Lê, anh vào được——”

Tần Ẩn đẩy cánh cửa gỗ dày nặng vào trong, mở ra một khe hở chừng mấy cm.

Tần Ẩn đứng lại, rũ mi.

Căn biệt thự này là tài sản cá nhân của anh, không liên quan đến nhà họ Tần, phòng ngủ chính cũng là phòng của anh. Mặc dù số lần về ở không nhiều lắm, nhưng anh chắc chắn rằng trên cửa phòng sẽ không có cái loại khóa an toàn nào.

Vậy nên chỉ có một nguyên nhân duy nhất……..

Tần Ẩn khẽ thở dài: “Em nơ thứ gì chặn lại vậy?”

“………”

Yên lặng vài giây, vang lên một giọng nói còn chút men say khàn khàn yếu đuối.

“Không nói cho anh.”

Giọng nói mỏng manh, nhưng chí khí thì có đủ.

Tần Ẩn yên tâm rồi, mới hỏi: “Vẫn còn giận anh sao, không muốn gặp anh?”

Bên trong trầm mặc một lát, nghiên răng đáp: “Ném bạn gái đang say rượu của anh một mình ở trong căn phòng cổ xa lạ sâu trong rừng này, còn anh—-anh thế mà lại chạy về trường tham gia tiết học, hóa ra trong lòng anh em còn không bằng giảng viên đại số à!”

Tần Ẩn ngẩn ra, rũ mắt bật cười: “Anh muốn xin nghỉ thay em.”

“Em còn cần xin nghỉ sao?”

“Trong khoa em đã không có cảm giác tồn tại gì với các giảng viên rồi, không xin nghỉ sẽ có hậu quả gì, tự em không hiểu rõ à?”

“….Hừ.”

Đàm Lê chột dạ nổi giận.

Cửa kẹt lại không được bao lâu, một gương mặt xinh đẹp ló ra, trong ánh mặt hiện ra vẻ hùng hồn: “Vậy anh xin thế nào?”

“Ừm. Anh nói em không được khỏe, xin giảng viên cho em nghỉ ngơi.”

Đàm Lê được cưng mà sợ: “Danh dự của em trong lòng các giảng viên đảm bảo vậy sao?”

Tần Ẩn không đáp, thản nhiên nhìn cô.

Đàm Lê tựa cửa: “Nhưng em vẫn không thể cho anh vào được.”

Tần Ẩn cũng không sốt ruột, anh dựa vào tường rủ mặt nhàn nhạt hỏi: “Vì sao?”

“Vì em còn đang không biết phải ở chung với Liar như thế nào.”

“Tối hôm qua không phải đã ở chung rồi sao?”

“Lúc uống rượu thì sao tính được chứ?” Đàm Lê nói nhanh như chớp, sau khi nói xong thì hối hận cũng đã muộn, may mà cô hiểu rõ chơi xấu thế nào, giây sau liền giả mất trí, “Hơn nữa tối hôm qua ở chung thế nào em hoàn toàn không nhớ rõ!”

“Quên toàn bộ?”

“Ừm!”

Khóe môi Tần Ẩn cong lên, anh đổi một tư thế khác, chỉ dựa vào mép tường cạnh cửa, hơi nghiêng người về phía khe cửa, ghé sát vào đôi mắt đen nhánh đang láo liêng chột dạ: “Quên hết rồi, vậy sao còn biết đường gọi điện thoại cho Mã Tĩnh Hạo, bảo anh ta hỗ trợ giải quyết hậu quả?”

Đàm Lê nghẹn: “Sao anh biết được?”

“Em đoán.”

“Đội trưởng quả nhiên là kẻ phản bộ.” Đàm Lê nghiến răng nói xong, lại không cam lòng ngước mắt lên hỏi: “Sau đó thì sao? Điện thoại em không phải chỉ còn lại 1% pin, gọi cho anh ấy xong cũng không còn pin nữa…bọn họ tin anh không phải là Liar á?”

“Không khác lắm.”

Đàm Lê hoài nghi kéo cánh cửa ra một tí: “Cái gì mà không khác lắm.”

Tần Ẩn bình tĩnh đáp: “So với việc anh là Liar, hiện tại bọn họ càng tin tưởng vào chuyện anh là thế thân của Liar được em bao nuôi hơn.”

Đàm Lê: “…………….?”

Một lát sau, load xong hết quan hệ luật nhân quả từ đầu đến đuôi, cô nàng xấu xa rốt cuộc cũng không nhịn nổi, ôm bụng đứng sau cánh cửa cười rộ lên.

Tần Ẩn không quan tâm cũng không bực mình, anh tựa vào bên cạnh rũ mày nhìn cô bé cười sắp lăn ra đất kia, trên hàng mi cong dài không giấu được nét cười dung túng.

Đàm Lê cười hết hơi hết sức mới dừng lại, xoa xoa bụng lười biếng nằm bò sang bên cạnh. Cô híp mắt đánh giá Tần Ẩn đứng bên ngoài.

Một chập sau, cô động động đôi môi đỏ mọng: “Anh thật sự là Liar sao?”

Tần Ẩn bất đắc dĩ nói: “Tối hôm qua trước khi đi ngủ em đã hỏi rất nhiều lần.”

Đàm Lê chẹp mỏ: “Vậy thì tại sao trên vành tai anh không hề có lỗ xỏ khuyên tai? Rõ ràng Liar luôn mang theo cái khuyên tai đen chữ L đó mà.”

Tần Ẩn: “Đó là chiếc khuyên được đặt làm riêng biệt, không cần xỏ.”

“…..Khó trách.”

“Còn có vấn đề nào khác nữa không?”

“Ơ, hiện tại thì không.”

“Vậy bây giờ anh vào được rồi?”

“Không được.”

“?”

Ánh mắt cô gái phía sau cửa chợt sinh động lên: “Em còn chưa nghĩ ra cách ở chung với người bạn trai đột nhiên biến thành Liar của em.”

Tần Ẩn híp mắt lại: “Vậy thì cứ theo kế hoạch tối qua của em?”

“Kế hoạch?”

Đàm Lê ngơ ngác.

Sau đó trong não cô đột nhiên hình thành nên cái gì đó, da mặt trắng nõn trong chốc lát đỏ lên bằng tốc độ mắt thường có thể bắt kịp: “Kế, kế hoạch gì? Em không biết.”

“Hôm qua sau khi anh đưa em về, trước khi ngủ em đã nói gì, quên cả rồi sao?”

“Em toàn nói mấy chuyện vặt vãnh, không nhớ rõ!”

“Thật sao.”

Tần Ẩn khoanh tay, lấy điện thoại từ trong túi ra, lướt lướt như thể đang tìm thứ gì đấy.

Đàm Lê chột dạ: “Anh tìm gì vậy?”

“Chứng cứ.”

“Hả?”

Tần Ẩn không đáp, đưa điện thoại ra để ở chỗ cách Đàm Lê vài cm.

Là giao diện ghi âm.

Trong lòng Đàm Lê nổi lên một dự cảm rất rất xấu, Tần Ẩn tiện tay nhấn mở một tệp tin. Bên trong truyền ra một giọng nói ngái ngữ của cô gái—–

【Anh là Liar?】

【Ừm.】

【Anh thật sự là Liar?】

【Ừm.】

【Anh thật sự—ưm ưm ưm?】Sau một loạt âm thanh sột soạt, giọng nói ngái ngủ của cô bé dường như bị ai đó bịt kín vì không nhịn nổi nữa.

【Đã hai giờ rồi mà vẫn còn say, em uống phải rượu giả sao Đàm Lê?】

【Hu hu hu hu hu hu!】

【Được rồi, đừng đá lung tung.】Trong điện thoại vang lên một loạt tiếng cười trầm thấp khe khẽ run lên, 【Buông em ra cũng được, nhưng nói trước, cho em cơ hội nói ba câu cuối cùng, nói xong thì đi ngủ ngay.】

【Ưm ưm!】

Lại thêm một hồi vật vã, người nọ buông lỏng tay ra. Cuối cùng cũng có được tự do, cô gái bị bịt miệng mà đỏ cả hồng cả mặt lên, tròng mắt rưng rưng chuyển động, có điều vừa xoay người liền để lại một dấu cắn khá sâu trên cổ tay người kia.

【…..Chậc.】

Người nọ nghẹn cười, cổ tay giật giật, kéo cô gái còn đang gặm tay anh vào trong chăn.

Anh cúi đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh vừa cắn vào tay anh, trong màn đêm yên lặng thế này người đàn ông chợt nở một nụ cười rung động lòng người.

【Này được tính là một câu.】

Im lặng vài giây, cô gái buồn ngủ quá mà xoa xoa mắt, vẫn không tình nguyện chống mí mắt lên, cô bò bò xuống.

【Anh thật sự là Liar sao?】

【Ừm, câu thứ hai.】

【Liar…】Giọng nói của cô chợt trầm xuống, tựa như cất chứa những đau khổ.

Người đang đếm ngẩn ngơ, sau đó có âm thanh cọ xát vang lên, cúi người lại gần điện thoại đang ghi âm, tựa như muốn dỗ dành cô.

【Đàm Lê?】

【Anh chờ, chờ….】cô bé rốt cuộc không nhịn nổi cơn buồn ngủ nên thỏ thẻ thì thầm như muỗi kêu, quan trọng là còn nghiến răng, 【Chờ em tỉnh, em nhất định phải….phải đè anh….】

“Cạch.”

Ghi âm phát xong, tự động dừng lại.

Cách một cánh cửa hẹp, Tần Ẩn nhấc mặt lên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô bé ở sau cánh cửa.

Anh khoanh tay cất điện thoại, cười bảo.

“Nói lời giữ lời chứ, anh Lê?”

——————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hai ngày này đột nhiên đau quá, nên rất hợp lý cho Lê Tử và Liar ngọt à.

Lại là Min và những dòng tâm sự đây: Không biết có ai nghĩ như mình không, mình thấy diễn biến tâm lý của Đàm Lê rất hợp với tính cách cô ấy. Khi phát hiện ra Tần Ẩn lừa dối mình, Đàm Lê không phản ứng quá mạnh, không phải kiểu nháo nhào đòi chia tay. Thẳng ra là vì điều đó không quá quan trọng, không bằng phần tình cảm cô dành cho Tần Ẩn và Liar. Chính là kiểu, giận thì giận mà thương thì thương, gì thì gì chứ anh người iu vẫn là nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện