Hai cặp vợ chồng từ ngoài đi vào,bà Dung cau mày nhìn bộ dạng phờ phạc của người con trai.-Hạo Minh,sao con không nghỉ đi.Ra đây làm gì? Hạo Minh bước thẳng,khuôn mặt lạnh tanh không nói thêm lời nào.
Tạm biệt ở đây là có ý tứ gì,chẳng lẽ Hạo Minh sẽ không ở bên cạnh nữa sao?Vi Vân bước ra ngoài cửa sổ thở dài.Ngày tháng ở bên cạnh anh thực sự hạnh phúc.
-Con gái,chúng ta phải về nhà thôi.
Cô nhìn ba mẹ đẻ với ánh mắt xa lạ.Về nhà ư?
Bà Dương cười nhẹ,nói bằng giọng dịu dàng:
-Ta sẽ mời bác sĩ điều trị giúp con nhớ ra.Con đừng lo.
Cô hướng ánh mắt nhìn ông bà Tường,ánh mắt bà Dung chan chứa tình cảm.Bà nói:
-Ta xin lỗi vì nói dối con,nhưng ta thật sự rất thích con. Con nên trở về nhà điều trị. Ta về đây,con hãy nhớ rằng ngôi nhà của ta luôn chào đón con
Ông Tường nắm tay vợ đi ra ngoài.Cảm giác chua xót ngập tràn trong lòng cô,hụt hẫng vô cùng.
Vi Vân xuống giường theo ba nẹ đẻ của mình về nhà,,nơi cô sinh ra .
-Đây là phòng của con.
Vi Vân đẩy cửa bước vào, căn phòng sạch sẽ và rộng rãi,nhưng xa lạ. Ông bà Dương không làm sao để cô mở miệng,từ lúc trở về cô không nói chuyện,chỉ lẳng lặng làm theo lời ông bà nói mà thôi:
-à Thảo Trang này,tối nay Vũ Nam sẽ đến ăn tối đấy
-Là ai?
-Nó là bạn trai con mà,con không nhớ gì hết sao,hai đứa đã có hôn ước rồi đấy
Vi Vân thờ ơ đáp:
-Thế à.
Cô nằm ngủ đến tận tối thì tỉnh dậy. Người giúp việc giúp cô thay đồ, cô bỗng dưng nghĩ nếu là Hạo Minh làm thì chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn.
Cô thấy nhớ anh,nhớ kinh khủng.
Cô thở dài,mặc chiếc váy trắng đến đầu gối đi xuống nhà ăn. Vũ Nam đang kể chuyện cười,ai nấy đều cười phá lên vui vẻ. Ông Dương nhìn thấy con gái hào hứng gấp bội,kêu cô:
-Con ngồi xuống đi
Vũ Nam cố tỏ ra ngạc nhiên,nhìn cô nói:
-Vi Vân,anh biết là em mà
Thảo Trang hờ hững nhìn anh ta,rồi ngồi xuống bàn. Cô nếm thức ăn trên bàn rồi lại buông đũa đứng dậy, Vũ Nam cũng kéo ghế đứng dây:
-Em không ăn sao?
-Khó nuốt.
Cô thấy nhớ Nhã Bình và Hiếu Sinh,nếu là họ bữa ăn sẽ rất hạnh phúc,cô mỉm cười tưởng tượng lại cái cảnh họ tranh nhau ăn thức ăn Hạo Minh nấu.
Cô ngồi trên ban công,để gió lùa vào mái tóc,da thịt cảm nhận cái lạnh thẩm thấu, cô nhìn những tấm hình chụp mọi người được lưu trong điện thoại, viền mắt ươn ướt.
-Em sẽ quen dần thôi
Vũ Nam làm cô hơi giật mình ngẩng lên,Vũ Nam ngồi xuống bên cạnh cô,chép miệng thở dài:
-Buồn thật đấy,em chẳng nhớ gì về anh cả
-Không cần thiết.
Vi Vân đáp lạnh lùng,cô ngồi mân mê cái điện thoại,chẳng có ai liên lạc với cô cả,chẳng lẽ họ đã quên cô rồi sao hay tại cô bỏ họ mà đi. Câu hỏi xoáy sâu tâm trí cô,đầu cô lại nhức nhối,cô nhìn Vũ Nam,buông lời:
-Tôi mệt,muốn ngủ. Anh ra ngoài đi.
-Thảo Trang,mẹ đây,con mở cửa cho mẹ đi
Không có tiếng đáp trả lại lời bà,bà vẫn tiếp tục gõ cửa
-Thảo Trang,con đã không ăn uống mấy ngày nay rồi,con mau xuống ăn cho mẹ...Thảo Trang,trả lời mẹ đi
Cô ngồi trên ban công,từ hôm về đây cô thấy thoải mái nhất là được ngồi ở đây,mặc cho gió lạnh,tay cô vẫn nắm chặt chiếc điện thoại. Hai tháng trôi qua rồi,không có một tin tức nào. Cô ngước lên bầu trời đêm sâu thẳm,bỗng có tiếng còi xe rú inh ỏi. Cô cười nhẹ,đây là đoàn đua xe đầu tiên kể từ khi về đây,ánh sáng của những chiếc xe sáng rực cả đoạn đường. Cô thở dài,ngồi co người,ôm đầu gối:
-Không biết họ còn đua xe nhiều không???
Tiếng hét inh ỏi của đám thanh niên,từng chiếc lao vụt đi. chỉ hai phút sau,con đường im ắng trở lại.
Điện thoại của cô bỗng rung lên. Mắt cô sáng lấp lánh:
-Là Nhã Bình
Cô lấy lại nhịp tim,bấm nút nghe:
'alo'
'....'
'sao anh không nói gì'
'anh đang đứng đối diện nhà em,mau xuống đi'
'được'
Không kịp thay đồ,cô chạy vội xuống nhà'. Ba mẹ cô vội hét lên:
-Thảo Trang,con đi đâu vậy
Cô,,đã không còn nghe thấy họ nói gì vào lúc này.
Đường vắng vẻ,cô đứng bên này nhìn sang đường bên kia. Nhã Bình giơ tay vẫy,ánh đèn mô tô của cậu soi rõ một góc đường. Không còn gì phải nghĩ ngợi,cô băng qua đường,cũng là lúc tiếng còi xe inh ỏi. Cô quay ngang ra nhìn,chiếc xe lao thẳng về phía cô,ánh sáng đèn pha chói lóa làm cô không thể mở mắt ra được. Cô đưa tay lên che mắt,lần này..tùy số phận.
Két.....tiếng phanh xe kéo dài,dừng trước mũi chân cô. Người lái xe hạ kính cửa,sò đầu ra mắng:
-Điên à, đêm hôm khuya khoát.
Nhã Bình rớt tim chạy sang kéo cô vào lề đường,cô mặc anh kéo,không thốt ra được lời nào. Quá đột ngột,cô đứng tim vì sợ hãi. hình ảnh quá khứ như thước phim trở về,mờ nhạt rồi rõ nét. Cô nhớ chia tay Vũ Nam,đến khúc cua đó....
-Vi Vân,em sao vậy?
-........
-Nói đi Vi Vân, em thấy trong người không ổn chỗ nào,nói đi,đừng làm anh sợ
Cô nhìn chằm chằm Nhã Bình rồi bất ngờ ôm chầm lấy anh,Nhã Bình bất ngờ,sau thì nở nụ cười tươi rói, Vi Vân ôm chặt:
-Nhớ anh quá,nhớ mọi người quá
-Thôi thôi
Nhã Bình kéo cô về phía xe của anh,rồi đưa cho cô túi kem:
-Mau ăn đi,ngon đấy
Hai người ngồi xuống ghế đá gần đó, Vi Vân nhâm nhi kem lạnh:
-Sao anh lại ở đây?
Nhã Bình xoa đầu cô:
-Anh tham gia đội đua vừa nãy,ở lại gặp em,sao em gầy đi nhiều vậy. Mọi người nhớ em lắm đấy,bác Tường suy nghĩ chuyện của em đến phát ốm.
Ánh mắt cô trùng xuống:
-Em xin lỗi.
-Hạo Minh,nó cũng...rất nhớ em. Em lên thăm mọi người được không?
-Em...thấy sợ lắm.
-Sợ gì chứ,chúng ta có duyên nên mới gặp nhau. Mọi người đều yêu quý em,em lo lắng cái gì nữa..
Tiếng chuông điện thoại của Nhã Bình reo,anh đứng dậy:
-Giờ anh phải đi rồi,trước khi đi anh muốn nói với em một câu.
Vi Vân tĩnh lặng nhìn anh,chờ anh nói tiếp. Nhã Bình xoa xoa mái tóc của cô,nói:
-Hai gia đình vẫn tốt hơn một, anh đi đây..
Nhã Bình thoáng chốc khuất vào màn đêm,cô thẫn thờ bước vào nhà.Bố mẹ cô lo lắng:
-Con đi đâu vậy,ăn mặc thế này ra ngoài nhỡ cảm lạnh thì sao.
Vi Vân nhìn hai người,,cô cúi đầu:
-Bố mẹ,hai người ngủ sớm đi
Cô nói nhanh rồi đi lên phòng,để lại hai người há hốc ngạc nhiên. Bà nhìn chồng:
-Con bé nó vừa nói với chúng ta,,,lại còn gọi ba mẹ.
-Con bé vừa gặp ai mà thay đổi dữ vậy..
-Ông hỏi tôi làm sao tôi biết được chứ,thôi mau ngủ thôi.
..
Hai giờ sáng mà cô vẫn chưa ngủ được,cô đứng dậy lấy mấy bộ quần áo cho vào ba lô. Tấm thẻ và tiền mặt Hạo Minh đưa vẫn còn giữ,nghĩ lại cô bật cười vì mình quá ngốc.
-500 ngàn cho hai gói mì tôm,mình đúng là phá gia chi tử
Cô khoác ba lô trên vai,rón rén bước xuống nhà,bụng cô bỗng réo lên vì đói.
Cô phải kiếm cái gì ăn đã..
Cô lục tung nhà bếp,thở dài ,kiếm mãi mới thấy mì ăn liền,cô cũng hơi ngạc nhiên,nhà mình mà có mì ăn liền sao. Cô đoán của mấy cô giúp việc thôi.
Cô đun sôi nước,thả mì tôm vào,mùi hương tỏa ra làm cho cái bụng xẹp lép xót xa hơn. Cô vừa thôi vừa ăn sột soạt.
Thật là dễ chịu.
Bỗng tiếng hét của cô giúp việc vang lên:
-Bớ người ta,có trộm...
Tạm biệt ở đây là có ý tứ gì,chẳng lẽ Hạo Minh sẽ không ở bên cạnh nữa sao?Vi Vân bước ra ngoài cửa sổ thở dài.Ngày tháng ở bên cạnh anh thực sự hạnh phúc.
-Con gái,chúng ta phải về nhà thôi.
Cô nhìn ba mẹ đẻ với ánh mắt xa lạ.Về nhà ư?
Bà Dương cười nhẹ,nói bằng giọng dịu dàng:
-Ta sẽ mời bác sĩ điều trị giúp con nhớ ra.Con đừng lo.
Cô hướng ánh mắt nhìn ông bà Tường,ánh mắt bà Dung chan chứa tình cảm.Bà nói:
-Ta xin lỗi vì nói dối con,nhưng ta thật sự rất thích con. Con nên trở về nhà điều trị. Ta về đây,con hãy nhớ rằng ngôi nhà của ta luôn chào đón con
Ông Tường nắm tay vợ đi ra ngoài.Cảm giác chua xót ngập tràn trong lòng cô,hụt hẫng vô cùng.
Vi Vân xuống giường theo ba nẹ đẻ của mình về nhà,,nơi cô sinh ra .
-Đây là phòng của con.
Vi Vân đẩy cửa bước vào, căn phòng sạch sẽ và rộng rãi,nhưng xa lạ. Ông bà Dương không làm sao để cô mở miệng,từ lúc trở về cô không nói chuyện,chỉ lẳng lặng làm theo lời ông bà nói mà thôi:
-à Thảo Trang này,tối nay Vũ Nam sẽ đến ăn tối đấy
-Là ai?
-Nó là bạn trai con mà,con không nhớ gì hết sao,hai đứa đã có hôn ước rồi đấy
Vi Vân thờ ơ đáp:
-Thế à.
Cô nằm ngủ đến tận tối thì tỉnh dậy. Người giúp việc giúp cô thay đồ, cô bỗng dưng nghĩ nếu là Hạo Minh làm thì chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn.
Cô thấy nhớ anh,nhớ kinh khủng.
Cô thở dài,mặc chiếc váy trắng đến đầu gối đi xuống nhà ăn. Vũ Nam đang kể chuyện cười,ai nấy đều cười phá lên vui vẻ. Ông Dương nhìn thấy con gái hào hứng gấp bội,kêu cô:
-Con ngồi xuống đi
Vũ Nam cố tỏ ra ngạc nhiên,nhìn cô nói:
-Vi Vân,anh biết là em mà
Thảo Trang hờ hững nhìn anh ta,rồi ngồi xuống bàn. Cô nếm thức ăn trên bàn rồi lại buông đũa đứng dậy, Vũ Nam cũng kéo ghế đứng dây:
-Em không ăn sao?
-Khó nuốt.
Cô thấy nhớ Nhã Bình và Hiếu Sinh,nếu là họ bữa ăn sẽ rất hạnh phúc,cô mỉm cười tưởng tượng lại cái cảnh họ tranh nhau ăn thức ăn Hạo Minh nấu.
Cô ngồi trên ban công,để gió lùa vào mái tóc,da thịt cảm nhận cái lạnh thẩm thấu, cô nhìn những tấm hình chụp mọi người được lưu trong điện thoại, viền mắt ươn ướt.
-Em sẽ quen dần thôi
Vũ Nam làm cô hơi giật mình ngẩng lên,Vũ Nam ngồi xuống bên cạnh cô,chép miệng thở dài:
-Buồn thật đấy,em chẳng nhớ gì về anh cả
-Không cần thiết.
Vi Vân đáp lạnh lùng,cô ngồi mân mê cái điện thoại,chẳng có ai liên lạc với cô cả,chẳng lẽ họ đã quên cô rồi sao hay tại cô bỏ họ mà đi. Câu hỏi xoáy sâu tâm trí cô,đầu cô lại nhức nhối,cô nhìn Vũ Nam,buông lời:
-Tôi mệt,muốn ngủ. Anh ra ngoài đi.
-Thảo Trang,mẹ đây,con mở cửa cho mẹ đi
Không có tiếng đáp trả lại lời bà,bà vẫn tiếp tục gõ cửa
-Thảo Trang,con đã không ăn uống mấy ngày nay rồi,con mau xuống ăn cho mẹ...Thảo Trang,trả lời mẹ đi
Cô ngồi trên ban công,từ hôm về đây cô thấy thoải mái nhất là được ngồi ở đây,mặc cho gió lạnh,tay cô vẫn nắm chặt chiếc điện thoại. Hai tháng trôi qua rồi,không có một tin tức nào. Cô ngước lên bầu trời đêm sâu thẳm,bỗng có tiếng còi xe rú inh ỏi. Cô cười nhẹ,đây là đoàn đua xe đầu tiên kể từ khi về đây,ánh sáng của những chiếc xe sáng rực cả đoạn đường. Cô thở dài,ngồi co người,ôm đầu gối:
-Không biết họ còn đua xe nhiều không???
Tiếng hét inh ỏi của đám thanh niên,từng chiếc lao vụt đi. chỉ hai phút sau,con đường im ắng trở lại.
Điện thoại của cô bỗng rung lên. Mắt cô sáng lấp lánh:
-Là Nhã Bình
Cô lấy lại nhịp tim,bấm nút nghe:
'alo'
'....'
'sao anh không nói gì'
'anh đang đứng đối diện nhà em,mau xuống đi'
'được'
Không kịp thay đồ,cô chạy vội xuống nhà'. Ba mẹ cô vội hét lên:
-Thảo Trang,con đi đâu vậy
Cô,,đã không còn nghe thấy họ nói gì vào lúc này.
Đường vắng vẻ,cô đứng bên này nhìn sang đường bên kia. Nhã Bình giơ tay vẫy,ánh đèn mô tô của cậu soi rõ một góc đường. Không còn gì phải nghĩ ngợi,cô băng qua đường,cũng là lúc tiếng còi xe inh ỏi. Cô quay ngang ra nhìn,chiếc xe lao thẳng về phía cô,ánh sáng đèn pha chói lóa làm cô không thể mở mắt ra được. Cô đưa tay lên che mắt,lần này..tùy số phận.
Két.....tiếng phanh xe kéo dài,dừng trước mũi chân cô. Người lái xe hạ kính cửa,sò đầu ra mắng:
-Điên à, đêm hôm khuya khoát.
Nhã Bình rớt tim chạy sang kéo cô vào lề đường,cô mặc anh kéo,không thốt ra được lời nào. Quá đột ngột,cô đứng tim vì sợ hãi. hình ảnh quá khứ như thước phim trở về,mờ nhạt rồi rõ nét. Cô nhớ chia tay Vũ Nam,đến khúc cua đó....
-Vi Vân,em sao vậy?
-........
-Nói đi Vi Vân, em thấy trong người không ổn chỗ nào,nói đi,đừng làm anh sợ
Cô nhìn chằm chằm Nhã Bình rồi bất ngờ ôm chầm lấy anh,Nhã Bình bất ngờ,sau thì nở nụ cười tươi rói, Vi Vân ôm chặt:
-Nhớ anh quá,nhớ mọi người quá
-Thôi thôi
Nhã Bình kéo cô về phía xe của anh,rồi đưa cho cô túi kem:
-Mau ăn đi,ngon đấy
Hai người ngồi xuống ghế đá gần đó, Vi Vân nhâm nhi kem lạnh:
-Sao anh lại ở đây?
Nhã Bình xoa đầu cô:
-Anh tham gia đội đua vừa nãy,ở lại gặp em,sao em gầy đi nhiều vậy. Mọi người nhớ em lắm đấy,bác Tường suy nghĩ chuyện của em đến phát ốm.
Ánh mắt cô trùng xuống:
-Em xin lỗi.
-Hạo Minh,nó cũng...rất nhớ em. Em lên thăm mọi người được không?
-Em...thấy sợ lắm.
-Sợ gì chứ,chúng ta có duyên nên mới gặp nhau. Mọi người đều yêu quý em,em lo lắng cái gì nữa..
Tiếng chuông điện thoại của Nhã Bình reo,anh đứng dậy:
-Giờ anh phải đi rồi,trước khi đi anh muốn nói với em một câu.
Vi Vân tĩnh lặng nhìn anh,chờ anh nói tiếp. Nhã Bình xoa xoa mái tóc của cô,nói:
-Hai gia đình vẫn tốt hơn một, anh đi đây..
Nhã Bình thoáng chốc khuất vào màn đêm,cô thẫn thờ bước vào nhà.Bố mẹ cô lo lắng:
-Con đi đâu vậy,ăn mặc thế này ra ngoài nhỡ cảm lạnh thì sao.
Vi Vân nhìn hai người,,cô cúi đầu:
-Bố mẹ,hai người ngủ sớm đi
Cô nói nhanh rồi đi lên phòng,để lại hai người há hốc ngạc nhiên. Bà nhìn chồng:
-Con bé nó vừa nói với chúng ta,,,lại còn gọi ba mẹ.
-Con bé vừa gặp ai mà thay đổi dữ vậy..
-Ông hỏi tôi làm sao tôi biết được chứ,thôi mau ngủ thôi.
..
Hai giờ sáng mà cô vẫn chưa ngủ được,cô đứng dậy lấy mấy bộ quần áo cho vào ba lô. Tấm thẻ và tiền mặt Hạo Minh đưa vẫn còn giữ,nghĩ lại cô bật cười vì mình quá ngốc.
-500 ngàn cho hai gói mì tôm,mình đúng là phá gia chi tử
Cô khoác ba lô trên vai,rón rén bước xuống nhà,bụng cô bỗng réo lên vì đói.
Cô phải kiếm cái gì ăn đã..
Cô lục tung nhà bếp,thở dài ,kiếm mãi mới thấy mì ăn liền,cô cũng hơi ngạc nhiên,nhà mình mà có mì ăn liền sao. Cô đoán của mấy cô giúp việc thôi.
Cô đun sôi nước,thả mì tôm vào,mùi hương tỏa ra làm cho cái bụng xẹp lép xót xa hơn. Cô vừa thôi vừa ăn sột soạt.
Thật là dễ chịu.
Bỗng tiếng hét của cô giúp việc vang lên:
-Bớ người ta,có trộm...
Danh sách chương