" Đúng vậy, đã được năm tuần. Trong bụng cô hiện đã có đứa con Cổ tổng!" - giọng Tiểu Mai không giấu được xúc động nói,Tiểu Ái cũng không chịu thua kém, nhanh miệng trấn an.
" Cho nên hiện giờ cô phải chú ý sức khỏe, không chỉ cho bản thân mà còn tốt cho bảo bảo"
Nghi Thường nghe hai người nói, bản thân không đáp lời nào vì tâm trí cô lúc này đang cực kì mâu thuẫn? [ Cô thực sự đã mang thai đứa con của Cố Hoàn.] Ý niệm hiện lên trong tiềm thức, dòng hồi tưởng như đưa trở về những lúc hai người thân mật, Cố Hoàn yêu thương ôm cô vào lòng, bàn tay ấm áp ve vuốt từng tất da thịt mẫn cảm, lưu lại từng dấu hôn kích tình rực rỡ giống như tình yêu hắn dành cho cô.
" Nghi Thường, anh yêu em. Thật sự rất yêu em"
Lời nói yêu thương ngọt ngào Cố Hoàn thường rót bên tai lại vang lên, xúc cảm chân thực đến mức như mới vừa xảy ra. Nhưng chính vì quá chân thật nên rất nhanh lôi kéo Nghi Thường trở về hiện thực; hiện thực đau lòng cô không đủ dũng khí đối diện. Rốt cuộc trong trái tim Cố Hoàn ngoài cô ra thì có cất giữ hình bóng người phụ nữ nào khác không? Lúc đầu đối với Hạ Mỹ Kỳ chỉ là lời đồn đại còn có thể phủ nhận, nhưng bây giờ đã còn cả hình ảnh chứng minh. Nghiệt ngã cùng chua xót, ngay lúc này cô lại biết được mình mang thai, Nghi Thường không giấu được xúc động, bao lâu nay cô luôn khao khát một ngày nào đó tình yêu của cô và Cố Hoàn sẽ kết tinh bằng sinh linh bé nhỏ, chỉ là không nghĩ tới lại đến trong hoàn cảnh trêu người này! " Phu nhân, cô đừng suy nghĩ nhiều. Cố tổng thực sự rất quan tâm cô và bảo bảo. Có cần tôi nói cho ngài ấy biết là cô đã bình phục?"
Tiểu Mai nhìn thái độ Nghi Thường phức tạp cùng lo âu, không tránh khỏi bất an, dù sao cô mới hồi phục nếu như lại nghĩ ngợi những chuyện không vui sẽ ảnh hưởng rất nhiều.
" Không, không cần đâu. Anh ấy rất bận, đừng để anh ấy vì chuyện của tôi mà phân tâm" - Nghi Thường nhỏ giọng ngăn cản.
" Cô đừng nói như vậy, Cố tổng nghe được sự không vui." - Tiểu Ái đỡ lời, nhận ra trong lời nói Nghi Thưởng rõ ràng là hờn dỗi, trách móc.
" Đúng, đúng. Phu nhân đừng giận Cố tổng, hiện tại ngài ấy đã xử lí mọi chuyện, nhất định sẽ có lời giải thích thỏa đáng"
" Giải thích sao?" Nghi Thường thầm nghĩ, rồi tự cười chua xót, cô không phải không tin tưởng Cố Hoàn, chỉ là phụ nữ trong tình yêu thường nhạy cảm, dễ tổn thương. Chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ khác thường từ đối phương cũng đủ khiến bản thân suy diễn, huống chi hoàn cảnh bây giờ mọi thứ không chỉ dừng lại ở những lời đồn đãi. Nhưng mà Tiểu Mai, Tiểu Ái nói cũng không sai, hoàn cảnh của cô hiện tại không cho phép cô yếu đuối hay suy sụp, vì sinh mạng bấy giờ không chỉ thuộc về riêng cô mà còn có bảo bảo. Dù cô và Cố Hoàn có thế nào thì đứa bé vẫn là vô tội, sẽ rất bất công nếu như để chuyện của người lớn ảnh hưởng sự sống mới ươm mầm.
" Phu nhân, cô vẫn ổn chứ?" - Tiểu Mai ái ngại nhìn Nghi Thường.
" Có chuyện gì cần cô cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ..."
" Được rồi, tôi không sao thật mà!"
Nghi Thường cắt ngang lời Tiểu Ái, cố gượng cười nhìn hai người, cô biết bọn họ thực sự lo lắng cho mình hơn nửa chắc chắn đã nhận phân phó từ Cố Hoàn. Nên hiện tại cô không thể để Tiểu Mai, Tiểu Ái nhìn thấu suy nghĩ đang rối như tơ của mình, cô cần yên tĩnh để suy nghĩ mọi chuyện.
" Phu nhân, cô..." - Tiểu Ái hoài nghi.
" Tôi không sao, hai người cứ làm việc của mình. Hãy để tôi một mình suy nghĩ" - Nghi Thường đề nghị, Tiểu Mai, Tiểu Ái cũng thức thời không quấy rầy, sau khi sắp xếp mọi thứ trong phòng bệnh ổn thỏa mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Trên hành lang bệnh viện, Tiểu Mai vẫn một mặt bất an, kéo kéo tay Tiểu Ái dừng lại.
" Cô có chắc phu nhân sẽ không suy nghĩ lung tung không? Nhìn thái độ phu nhân tôi thực sự không yên tâm"
" Không yên tâm thì cũng đành chịu, chúng ta chỉ là người làm không thể can thiệp được chuyện của chủ" - Tiểu Ái thở dài nói. Nhưng rất nhanh cao hứng.
" Nhưng dù sao tôi vẫn có lòng tin ở Cố tổng, trong chuyện này chắc chắn có khuất tất"
" Tôi cũng nghĩ như cô, Cố tổng yêu phu nhân như vậy, sẽ không làm ra chuyện có lỗi với cô ấy" - Tiểu Mai tin tưởng nói.
" Nhắc mới nhớ, Cố tổng từng dặn khi nào phu nhân ổn định thì nói với ngài ấy. Bây giờ tôi sẽ lập tức điện thoại báo tin" - Tiểu Mai gấp gáp vừa nói vừa cầm điện thoại bấm số.
" Nhưng cô chắc chắn phu nhân gặp Cố tổng sẽ không sao không? Tôi chỉ sợ cô ấy lại kích động..."- Tiểu Ái dè chừng nói.
" Chịu thôi. Tình huống hiện tại chỉ có Cố tổng mới trấn an được phu nhân, cô không nghe câu nói " muốn tháo chuông phải tìm được người buộc chuông sao". chuyện này liên quan trực tiếp đến Cố tổng thì cứ để ngài ấy giải thích với phu nhân" - Tiểu Mai một hơi nói hết ý tứ, Tiểu Ái nghe xong cũng cảm thấy rất có lí, nên nhanh chóng xui theo.
" Cho nên hiện giờ cô phải chú ý sức khỏe, không chỉ cho bản thân mà còn tốt cho bảo bảo"
Nghi Thường nghe hai người nói, bản thân không đáp lời nào vì tâm trí cô lúc này đang cực kì mâu thuẫn? [ Cô thực sự đã mang thai đứa con của Cố Hoàn.] Ý niệm hiện lên trong tiềm thức, dòng hồi tưởng như đưa trở về những lúc hai người thân mật, Cố Hoàn yêu thương ôm cô vào lòng, bàn tay ấm áp ve vuốt từng tất da thịt mẫn cảm, lưu lại từng dấu hôn kích tình rực rỡ giống như tình yêu hắn dành cho cô.
" Nghi Thường, anh yêu em. Thật sự rất yêu em"
Lời nói yêu thương ngọt ngào Cố Hoàn thường rót bên tai lại vang lên, xúc cảm chân thực đến mức như mới vừa xảy ra. Nhưng chính vì quá chân thật nên rất nhanh lôi kéo Nghi Thường trở về hiện thực; hiện thực đau lòng cô không đủ dũng khí đối diện. Rốt cuộc trong trái tim Cố Hoàn ngoài cô ra thì có cất giữ hình bóng người phụ nữ nào khác không? Lúc đầu đối với Hạ Mỹ Kỳ chỉ là lời đồn đại còn có thể phủ nhận, nhưng bây giờ đã còn cả hình ảnh chứng minh. Nghiệt ngã cùng chua xót, ngay lúc này cô lại biết được mình mang thai, Nghi Thường không giấu được xúc động, bao lâu nay cô luôn khao khát một ngày nào đó tình yêu của cô và Cố Hoàn sẽ kết tinh bằng sinh linh bé nhỏ, chỉ là không nghĩ tới lại đến trong hoàn cảnh trêu người này! " Phu nhân, cô đừng suy nghĩ nhiều. Cố tổng thực sự rất quan tâm cô và bảo bảo. Có cần tôi nói cho ngài ấy biết là cô đã bình phục?"
Tiểu Mai nhìn thái độ Nghi Thường phức tạp cùng lo âu, không tránh khỏi bất an, dù sao cô mới hồi phục nếu như lại nghĩ ngợi những chuyện không vui sẽ ảnh hưởng rất nhiều.
" Không, không cần đâu. Anh ấy rất bận, đừng để anh ấy vì chuyện của tôi mà phân tâm" - Nghi Thường nhỏ giọng ngăn cản.
" Cô đừng nói như vậy, Cố tổng nghe được sự không vui." - Tiểu Ái đỡ lời, nhận ra trong lời nói Nghi Thưởng rõ ràng là hờn dỗi, trách móc.
" Đúng, đúng. Phu nhân đừng giận Cố tổng, hiện tại ngài ấy đã xử lí mọi chuyện, nhất định sẽ có lời giải thích thỏa đáng"
" Giải thích sao?" Nghi Thường thầm nghĩ, rồi tự cười chua xót, cô không phải không tin tưởng Cố Hoàn, chỉ là phụ nữ trong tình yêu thường nhạy cảm, dễ tổn thương. Chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ khác thường từ đối phương cũng đủ khiến bản thân suy diễn, huống chi hoàn cảnh bây giờ mọi thứ không chỉ dừng lại ở những lời đồn đãi. Nhưng mà Tiểu Mai, Tiểu Ái nói cũng không sai, hoàn cảnh của cô hiện tại không cho phép cô yếu đuối hay suy sụp, vì sinh mạng bấy giờ không chỉ thuộc về riêng cô mà còn có bảo bảo. Dù cô và Cố Hoàn có thế nào thì đứa bé vẫn là vô tội, sẽ rất bất công nếu như để chuyện của người lớn ảnh hưởng sự sống mới ươm mầm.
" Phu nhân, cô vẫn ổn chứ?" - Tiểu Mai ái ngại nhìn Nghi Thường.
" Có chuyện gì cần cô cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ..."
" Được rồi, tôi không sao thật mà!"
Nghi Thường cắt ngang lời Tiểu Ái, cố gượng cười nhìn hai người, cô biết bọn họ thực sự lo lắng cho mình hơn nửa chắc chắn đã nhận phân phó từ Cố Hoàn. Nên hiện tại cô không thể để Tiểu Mai, Tiểu Ái nhìn thấu suy nghĩ đang rối như tơ của mình, cô cần yên tĩnh để suy nghĩ mọi chuyện.
" Phu nhân, cô..." - Tiểu Ái hoài nghi.
" Tôi không sao, hai người cứ làm việc của mình. Hãy để tôi một mình suy nghĩ" - Nghi Thường đề nghị, Tiểu Mai, Tiểu Ái cũng thức thời không quấy rầy, sau khi sắp xếp mọi thứ trong phòng bệnh ổn thỏa mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Trên hành lang bệnh viện, Tiểu Mai vẫn một mặt bất an, kéo kéo tay Tiểu Ái dừng lại.
" Cô có chắc phu nhân sẽ không suy nghĩ lung tung không? Nhìn thái độ phu nhân tôi thực sự không yên tâm"
" Không yên tâm thì cũng đành chịu, chúng ta chỉ là người làm không thể can thiệp được chuyện của chủ" - Tiểu Ái thở dài nói. Nhưng rất nhanh cao hứng.
" Nhưng dù sao tôi vẫn có lòng tin ở Cố tổng, trong chuyện này chắc chắn có khuất tất"
" Tôi cũng nghĩ như cô, Cố tổng yêu phu nhân như vậy, sẽ không làm ra chuyện có lỗi với cô ấy" - Tiểu Mai tin tưởng nói.
" Nhắc mới nhớ, Cố tổng từng dặn khi nào phu nhân ổn định thì nói với ngài ấy. Bây giờ tôi sẽ lập tức điện thoại báo tin" - Tiểu Mai gấp gáp vừa nói vừa cầm điện thoại bấm số.
" Nhưng cô chắc chắn phu nhân gặp Cố tổng sẽ không sao không? Tôi chỉ sợ cô ấy lại kích động..."- Tiểu Ái dè chừng nói.
" Chịu thôi. Tình huống hiện tại chỉ có Cố tổng mới trấn an được phu nhân, cô không nghe câu nói " muốn tháo chuông phải tìm được người buộc chuông sao". chuyện này liên quan trực tiếp đến Cố tổng thì cứ để ngài ấy giải thích với phu nhân" - Tiểu Mai một hơi nói hết ý tứ, Tiểu Ái nghe xong cũng cảm thấy rất có lí, nên nhanh chóng xui theo.
Danh sách chương