Trên đường đi đến bệnh viện, Tang Yếu Miễu khẩn trương, cơ thể run rẩy sợ hãi.

Nếu Tang Trăn Vinh và Cố Dao thật sự đã xảy ra chuyện, điều đó có phải đại biểu rằng cốt truyện sẽ mãi không thể thay đổi được? Cố Nhĩ Thăng mắt nhìn phía trước, nhìn như đang chuyên tâm lái xe, nhưng nội tâm luôn luôn dõi theo cảm xúc của Tang Yếu Miễu, anh nắm lấy bàn tay cô, động viên: "Sẽ không có việc gì."

Tang Yếu Miễu đột nhiên sửng sốt, cô nỗ lực bình ổn lại cảm xúc của mình, bình tĩnh nhìn Cố Nhĩ Thăng, nói: "Anh hai, anh lái xe cẩn thận, không cần cùng em nói chuyện."

Cố Nhĩ Thăng cho rằng tâm trí cô bị ảnh hưởng bởi tai nạn lái xe ngược chiều của Tang Trăn Vinh và Cố Dao, nên cẩn trọng việc đi lại, anh theo lời cô, trầm mặc, thu hồi tay đặt lên tay lái.

Không nghĩ tới Tang Yếu Miễu sợ hãi vì nguyên do khác, trong nguyên tác, cô đã chết ngay trong buổi tối ngày xảy ra tai nạn.

Hiện tại trên xe còn có Cố Nhĩ Thăng, nếu thật sự không thể trốn được kết cục như vậy, cô không thể liên lụy anh.

Xe một mạch chạy thẳng tới bệnh viện, không hề phát sinh thêm chuyện gì, tới nơi Tang Yếu Miễu mới nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là chân không thể đứng vững.

Cố Nhĩ Thăng ôm nửa người cô dựa vào lồng ngực, đi vào đại sảnh của bệnh viện, thấp thỏm bất an suốt một tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng nhìn thấy Tang Trăn Vinh và Cố Dao bình an nằm trong phòng bệnh, nhưng còn hôn mê.

Cố Nhĩ Thăng vỗ vỗ vai cô: "Bọn họ không có việc gì."

Tang Yếu Miễu hoàn toàn không còn sức lực, ngồi lên dãy ghế ngoài hành lang, sờ lòng bàn tay, tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Tuy rằng có xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng không ai ra đi giống như trong tiểu thuyết.

Xem ra hướng đi của thế giới này đã thay đổi.

Bàn tay Tang Yếu Miễu run run, nắm chặt tay áo của Cố Nhĩ Thăng, trong miệng lẩm bẩm nói: "Anh hai, em sẽ không chết..."

"Ân?" Cố Nhĩ Thăng tựa hồ không nghe rõ, "Em nói cái gì?"

Tang Yếu Miễu ngẩn ra, lắc đầu: "Không có gì." Cô sao lại nói ra...

Cố Nhĩ Thăng không truy vấn, lặng lẽ ôm cô dựa vào trên người anh, ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn cánh cửa sổ cuối hành lang.

*

Hỏi bác sĩ tình trạng hiện tại của Tang Trăn Vinh và Cố Dao, may là tài xế phản ứng kịp thời, hai người đều không gặp nguy hiểm gì.

Trước khi ra cửa, Tang Yếu Miễu có hỏi một người hầu trong nhà, vì sao Tang Trăn Vinh và Cố Dao nửa đêm lại không ở nhà, nghe người đó giải thích là Cố Dao bỗng nhiên bị đau bụng, đau đến không chịu nổi Tang Trăn Vinh phải đưa bà tới bệnh viện.

Nhưng bác sĩ cũng nói, trừ những vết trầy da do tai nạn gây ra cùng với não có một chút chấn động nhỏ, thì thân thể Cố Dao không bị làm sao hết.

Xem ra, là cốt truyện vẫn muốn Tang Trăn Vinh và Cố Dao "ra cửa".

Tang Yếu Miễu đối với chuyện này rất mẫn cảm, không nghe rõ tình hình trong điện thoại, mới hoảng loạn lên như vậy. Sau khi biết bọn họ không bị thương tích quá nặng, lo lắng mấy ngày nay cũng phai nhạt không ít.

Hai người vô hình trung đã tránh được một hồi tử kiếp, nhưng còn chưa tỉnh.

Trời mau sáng, Cố Nhĩ Thăng hỏi Tang Yếu Miễu có muốn ăn gì hay không, cô cảm thấy dạ dày trống rỗng của mình đang kiến nghị, đồng ý: "Ừ."

Nhưng vừa thấy Cố Nhĩ Thăng phải rời khỏi cô để đi mua đồ ăn, cô lại mở miệng gọi anh lại: "Anh hai, em đi cùng anh."

Điều khiến Tang Yếu Miễu không ngờ chính là, sau khi cô và Cố Nhĩ Thăng ăn xong cháo, trên đường trở về, thế nhưng lại nhìn thấy Lôi Tử Đồng...

Còn có Lance.

Như vậy mà cũng có thể gặp được. Khoé miệng Tang Yếu thoáng run rẩy, thế giới này cũng nhỏ quá đi, may mà cô đi theo Cố Nhĩ Thăng.

Nhưng xem tư thế đặt tay bên hông Lôi Tử Đồng của Lance, hẳn là bọn họ đã hoà hảo trở lại. Tốc độ hoà hảo này, so với nguyên tác nhanh hơn rất nhiều, phỏng chừng nguyên nhân là không có Cố Nhĩ Thăng một tình địch cường lực cạnh tranh.

Sau khi biết vận mệnh của mình là nằm trong tay của chính mình, nên khi Tang Yếu Miễu nhìn thấy Lôi Tử Đồng, cảm xúc cũng không còn dao động quá lớn.

Nhưng Lôi Tử Đồng lại không biết như vậy.

Cô ta không dấu vết mà thoát khỏi cái ôm của Lance, trên mặt còn nguyên vẻ nhợt nhạt do mắc bệnh: "Cố tổng, ngài sao lại tới đây?"

Cô nàng sẽ không cho rằng Cố Nhĩ Thăng là tới đây để thăm bệnh của cô ta chứ? Ở trong lòng trợn trắng mắt, Tang Yếu Miễu không chờ Cố Nhĩ Thăng mở miệng, bước lên phía trước, chặn tầm mắt Lôi Tử Đồng.

"Chúng tôi là tới thăm bệnh, nhưng không phải tới thăm bệnh của cô."

Tang Yếu Miễu cao gầy hơn nàng ta, sau khi về nước lại được Cố Nhĩ Thăng nuôi dưỡng đến khí sắc hồng nhuận, đứng ở trước mặt Lôi Tử Đồng mặc bộ quần áo của bệnh nhân cùng với sắc mặt tái nhợt, nháy mắt hạ gục khí chất của cô ta.

Đôi môi Lôi Tử Đồng khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu lên nhìn Tang Yếu Miễu, đang tìm từ trong đầu, lại thấy Cố Nhĩ Thăng kéo Tang Yếu Miễu vào trong lòng ngực anh, nói: "Đừng cùng người xa lạ nói chuyện."

Lôi Tử Đồng: "..."

Lance đứng cách hai mét so với ba người kia, chờ đến khi Cố Nhĩ Thăng nói chuyện, hắn mới tiến lên: "Cố Nhĩ Thăng? Thiếu chút nữa không nhận ra cậu, tớ là Lance, cậu còn nhớ tớ chứ?"

"Không nhớ rõ." Cố Nhĩ Thăng nhẹ nhàng buông lời, liền cùng Tang Yếu Miễu đi theo hướng tới thang máy.

Lance: "..."

Đã nhiều năm như vậy, đôi tình lữ này sao vẫn còn giữ cái bộ dạng không để ý trời đất này.

Trước khi thang máy mở ra, Tang Yếu Miễu quay đầu lại nhìn Lance, tổng cảm thấy có chỗ nào sai sai.

Cố Nhĩ Thăng vừa thấy động tác quay đầu lại của cô, nhíu mày giơ tay xoay đầu cô: "Nhìn đường." Sau đó chính anh lại liếc mắt nhìn qua Lance trước khi thang máy đóng cửa.

Một bộ dáng lưu manh, có cái gì đẹp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện